*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày 6 tháng 6 năm 20XX, Sainte-Mère-Église, nước Pháp.
Đây là một thị trấn nhỏ thanh bình, mọi người quen thức dậy sớm. Lúc này nắng sớm mờ ảo, người dân cần cù đã lần lượt thức dậy, bắt đầu một ngày làm việc.
Người Pháp chú trọng mỹ thực, cho dù tại cái thị trấn vốn nhỏ bé, bình thường này cũng không khác biệt. Mỗi ngày, vào thời khắc này, cả thị trấn phố lớn ngõ nhỏ đã tràn ngập đủ loại mùi hương hấp dẫn. Dù cho công việc bận rộn, người dân xưa nay cũng không bao giờ cẩu thả với thực phẩm. Những năm gần đây thị dân dần dần không còn tự tay làm bánh mì, cho nên rất nhiều gia đình đều quen thuộc với việc mỗi ngày trước bữa sáng đến tiệm mua đủ bánh cho người nhà ăn cả ngày. Thị trấn rất nhỏ, toàn bộ thị trấn cũng chỉ có một cửa tiệm bánh mì. Sáng sớm chính là lúc mà tiệm bánh bận rộn nhất.
"Ero, bánh sừng bò thế nào rồi? Khách hàng đợi không được nữa đâu." Chủ tiệm bánh mì Fair hô gọi đứa con trai độc nhất của ông.
"Nhanh thôi, bố. Cỡ ba phút nữa." Ero từ lò nướng bên cạnh đi tới, dùng một cái khăn trắng tuyết lau mồ hôi. Vào cái tiết trời tháng sáu này mà cả ngày phải đợi ở lò nướng bên cạnh thật là khiến người ta không thể nào mà chịu nổi. Ero thật ra không thích công việc này, cậu đáng lẽ có thể làm rất nhiều chuyện khác, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học cậu vẫn trở về quê, giúp ba mình kinh doanh cái tiệm bánh duy nhất trong cái trấn này. Nói theo cách của cậu thì, dường như Thượng Đế chỉ dẫn, nói cho cậu biết, hắn thuộc về nơi này.
Fair rất hạnh phúc khi thấy con trai trở về. Người trẻ ngày nay thích đô thị nhộn nhịp phồn hoa hơn, trên trấn rất nhiều đứa sau khi tốt nghiệp đại học là ở lại thành phố đó luôn, chỉ có lễ Giáng Sinh mới trở về thăm cha mẹ. Fair trước kia tang vợ, giờ đây cũng đã tới tuổi già, tất nhiên rất vui vẻ khi con trai có thể ở bên cạnh mình.
"Thật là quái quỷ, hôm nay khách hàng ít nhất cũng chỉ một phần tư so với mọi ngày, số lượng bánh mì làm theo thông thường lại rất nhanh đã bán sạch." Ero cau mày. Cậh có một đôi mắt rất đẹp, màu xanh giống như bạc hà mà không hề mang một chút tạp chất nào, cho nên có lúc Fair sẽ gọi cậu là Vert. Vert, có nghĩa là màu xanh, nghe nói là biệt danh mà ông nội đặt cho Ero khi còn bé.
"Có lẽ hôm nay trên trấn mỗi gia đình đều mời khách. Được rồi, cho dù nói thế nào, chúng ta cũng không có lý do để khách hàng để bụng rỗng mà chờ ở bên ngoài." Fair vung tay áo lên đi vào trong bếp, bắt tay làm thêm chút mì, "Con ra ngoài chào hỏi khách khứa đi, gọi con tới làm bánh mì như vậy, hôm nay chắc tất cả mọi người đều để cái bụng đói mà đi làm việc." Fair nhìn con trai như trút được gánh nặng đi ra ngoài, tự lẩm bẩm: "Người trẻ ngày nay chả được việc gì cả."
Nghe ông bố mình phàn nàn Ero nhún vai.
Cậu học khoa lịch sử ở đại học, không phải học làm bánh.
Đi ra trước cửa hàng, quả nhiên có hai cô gái vừa nói chuyện phiếm vừa chờ lấy bánh mì ra lò. Thị trấn nhỏ, cho nên người dân đều biết nhau, Ero nhận ra đây là hai chị em nhà Pierre mở tiệm hoa chếch đối diện, bình thường học thiết kế thời trang ở Paris, giờ chắc là đang nghỉ hè.
"Flora, em có thấy không? Vị khách nhà Billy, là một anh trai siêu đẹp trai đó. Muốn để anh ấy làm người mẫu của chị ghê." Cô chị nói.
"Chắc không chỉ là người mẫu đâu ha, Emily." Cô em nở một nụ cười ranh mãnh hiểu rõ, "Mà nói thật nhé, ngay cả ở Paris, cũng rất khó mà thấy được một chàng trai xuất sắc như vậy, vừa thanh lịch, vừa đẹp trai. Lần này về nhà thật sự là sự lựa chọn đúng đắn."
Ero gật đầu với các cô xem như chào hỏi, không hề hứng thú với chủ đề giữa phụ nữ.
Mấy phút sau hai cô gái mang bánh mì vừa mới ra lò còn bốc hơi nóng rời đi. Ero lại chào đón thêm mấy vị khách nữa, bánh bán xong, công việc hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, có thể nghỉ ngơi một chút rồi lại làm giữa trưa.
Ero dựa vào quầy hàng thủy tinh buồn bực ngán ngẩm xem một tờ tạp chí quân sự, trang được mở ra là một bài báo về Thế chiến thứ hai, tập trung vào cuộc đổ bộ ở Normandie*. Ero ngáp một cái lật qua một trang khác.
Sainte-Mère-Église, quê hương của Ero, bị chiếm đóng bởi Sư đoàn Không quân 82 của Quân đội Hoa Kỳ, cũng là thị trấn được giải phóng đầu tiên ở Pháp. Là một đứa trẻ lớn lên trong câu chuyện của những người già trong thị trấn, Ero hiểu rõ đoạn lịch sử kia hơn tác giả của những bài báo này nhiều.
Cũng giống như làm bánh mì, rõ ràng không có học qua chuyên môn, thế nhưng từ nhỏ đã xem bố làm, mưa dầm thấm đất, làm rất giống như đã quen thuộc.
Mặc dù không thành thạo như Fair, nhưng Ero cũng có những am hiểu của riêng mình. Trong đó cậu thích nhất chính là món tiramisu nức tiếng. Ero thích nó, ngược lại không phải bởi vì nó nổi tiếng hay là có vị ngon, trên thực tế Ero không thích ăn bánh gatô mà thiên về khẩu vị của người Mỹ hơn, thích mấy cái khối lớn hay bị bố gọi là "không có nghệ thuật cảm giác", bò bít tết thô bỉ và gà rán.
Ero thích tiramisu, chỉ bởi vì cậu thích hưởng thụ quá trình làm bánh mà thôi. Ngày nay khi các tiệm bánh đều cải tiến phương pháp làm tiramisu, Ero vẫn cứ cố chấp dùng phương pháp truyền thống nhất mà làm-- Dùng các mẩu điểm tâm khác nhau thêm hỗn hợp nước và dầu, rồi nướng -- Có lẽ tiramisu làm theo cách này không phải là ngon nhất, nhưng nhất định là thuần túy nhất.
Nhớ những người dân của thị trấn cũ thích tay nghề của mình, ca ngợi hương vị tiramisu của cậu giống hệt như cái thời cửa hàng bánh mì nhà cậu vừa mới được khai trương từ mấy thập kỷ trước.
Ero rất vui. Cậu nghe các cụ già nói, tiệm bánh của gia đình cậu mở cửa vào đêm trước Thế chiến thứ hai, người mở tiệm là một cặp anh em, anh trai là La Lâm, em trai là Nansher. Hai anh em một người giỏi nướng bánh, một người giỏi kinh doanh, cùng nhau đưa tiệm bánh trong thời gian hỗn loạn đó đi lên. La Lâm giỏi nhất, là tiramisu.
Cuộc sống ở thị trấn không màng danh lợi. Nơi này, vốn không được biết đến đối với một vài người trước Thế Chiến thứ hai, không giàu có, nhưng có một chuyện tình lãng mạn kiểu Ý ở khắp mọi nơi.
Nếu như nói nước Pháp lãng mạn là một vị phu nhân, cần quần áo làm từ tơ lụa và nước hoa đắt tiền, luôn luôn giả giọng điệu nói chuyện, vậy thì sự lãng mạn của Ý chính là cô nàng bán hoa trên chiếc thuyền đáy bằng, ngay cả khi không có chiếc váy tinh tế, cũng có thể lộ ra cái mượn cớ che đậy từ đầu lông mày, một chuyện lãng mạn thuần khiết nhất mà không đòi hỏi phải giả vờ. (chỗ này cũng không chắc lắm @@)
Cái trấn nhỏ này, có một kiểu trẻ con vui vẻ.
Thật không may, cuộc chiến đã phá hủy cái hạnh phúc bình thường ấy. Khi La Lâm chết trong trận Detroit, tiệm bánh phải đóng cửa. Thẳng cho đến vài năm sau Nansher một lần nữa cầm lấy chày cán bột nhào bột mì, cùng với người vợ mới cưới, dựng một cửa hàng không xa tiệm bánh cũ và đặt tên là tiệm bánh "Xanh và đen".
Mấy năm sau hai người có đứa con đầu lòng, chính là Fair.
Lại về sau, cặp vợ chồng già lần lượt qua đời, Fair kế thừa "Xanh và đen". Giống như bao người, kết hôn, rồi sinh con. Đứa bé ấy là Ero.
Tiệm bánh mì nói rằng Ero đã là đời thứ ba, nhưng hương vị tiramisu vẫn là những gì của ông nội cậu khi đó.
"Xin hỏi, có còn tiramisu không?" Từ cổng bước vào một bóng hình cao gầy,
nhìn quanh bốn phía các kệ gần như trống rỗng.
"Thật không khéo, tôi mới bán cái cuối cùng năm phút trước, thưa ngài thứ ngài muốn e là........." Ero từ tạp chí ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị khách vận may không tốt này. Ánh mắt chạm đến người kia, trong nháy mắt, Ero chợt nhận ra mình không thể lên tiếng được.
Vị khách kia, có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, dáng người khiến những người đàn ông khác phải ghen tị, cùng với nụ cười hoàn mỹ dường như chỉ xuất hiện trên bìa tạp chí. Làm người khác chú ý nhất là, người đàn ông này có một mái tóc đen nhánh, xoăn tự nhiên, hoàn toàn khác với độ cong cứng ngắc được tạo ra bởi thuốc và sắt uốn.
Nhất là màu đen thuần túy kia, rất hiếm thấy ở người da trắng. Bình thường mái tóc mà bọn họ gọi là tóc đen thật ra thường có màu nâu đậm, mái tóc màu đen đậm như vậy chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích như Bạch Tuyết.
"E là cái gì?" Người đàn ông thu lại ánh mắt đang từ kệ hàng phía trên, nhìn về phía vị chủ quán bỗng nhiên không lên tiếng. Sau đó ánh mắt của anh giống như bị người ta dùng nhựa cao su dính chặt, không thể dời khỏi cặp mắt của đối phương.
Kia là một đôi mắt màu xanh lục còn sáng hơn cả ngọc bích, nhìn kỹ, thậm chí có thể phát hiện tròng mắt không có một chút tạp sắc nào, còn trong veo hơn cả bảo thạch.
Thời gian dường như ngay giờ khắc này ngừng lại hồi lâu, cho đến khi Fair xuất hiện từ bên trong, phá vỡ sự im lặng ấm áp của căn phòng này.
- ------------------
Chú thích:
Cuộc đổ bộ ở Normandie:
Cuộc đổ bộ của quân đội khối Đồng Minh vào các bãi biển vùng Normandie ngày 6 tháng 6 năm 1944, còn gọi là Trận chiến vì nước Pháp, là một trong những mốc lịch sử quan trọng của Thế Chiến Thứ Hai. Đây là cuộc tấn công từ biển vào đất liền lớn nhất trong lịch sử, với hơn 150.000 quân lính của Hoa Kỳ, Anh Quốc, Canada, cùng với quân kháng chiến Pháp, Tiệp Khắc, Ba Lan, Bỉ, Hà Lan, Na Uy, theo các chiến hạm lớn nhỏ từ miền nam Anh Quốc kéo vào đất Pháp lúc bấy giờ đang nằm dưới sự kiểm soát của quân Đức Quốc Xã. Ngay từ ngày đầu tiên, họ đã phá hủy các cầu và cắt đường liên lạc của quân Đức, và gặt hái thành công vang dội. Sau nhiều ngày chiến đấu, quân lực Đồng Minh giành được lợi thế vào tháng 7 năm ấy, đẩy được quân Đức Quốc Xã ra khỏi các căn cứ quân sự tại Normandie và trên đà thắng lợi đã tiến hành cuộc giải phóng Paris nói riêng, và cuộc tiến chiếm giải phóng châu Âu nói chung cũng như sự chấm dứt thắng lợi của cuộc chiến. Bất chấp sự kháng trả mãnh liệt của mình, quân Đức bị tổn thất lớn lao, lâm vào một thảm họa choáng váng. Thắng lợi quyết định này đã làm nên một bước ngoặt lớn cho cả cuộc Đại chiến thế giới lần thứ hai, góp phần dẫn tới sự sụp đổ của Nhà nước phát xít Đức và chấm dứt chiến tranh. Để đạt được chiến thắng vang dội này, lực lượng Đồng Minh đã phải hứng chịu thiệt hại nặng nề, và đại thắng cũng được xem là một trong những trận thắng vẻ vang và anh dũng nhất trong cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ hai.
(Nguồn: Wikipedia)
Editor: Vẫn còn nhiều lỗi, sẽ sửa sau. Xin hãy góp ý nhẹ nhàng:"<
Ngày 6 tháng 6 năm 20XX, Sainte-Mère-Église, nước Pháp.
Đây là một thị trấn nhỏ thanh bình, mọi người quen thức dậy sớm. Lúc này nắng sớm mờ ảo, người dân cần cù đã lần lượt thức dậy, bắt đầu một ngày làm việc.
Người Pháp chú trọng mỹ thực, cho dù tại cái thị trấn vốn nhỏ bé, bình thường này cũng không khác biệt. Mỗi ngày, vào thời khắc này, cả thị trấn phố lớn ngõ nhỏ đã tràn ngập đủ loại mùi hương hấp dẫn. Dù cho công việc bận rộn, người dân xưa nay cũng không bao giờ cẩu thả với thực phẩm. Những năm gần đây thị dân dần dần không còn tự tay làm bánh mì, cho nên rất nhiều gia đình đều quen thuộc với việc mỗi ngày trước bữa sáng đến tiệm mua đủ bánh cho người nhà ăn cả ngày. Thị trấn rất nhỏ, toàn bộ thị trấn cũng chỉ có một cửa tiệm bánh mì. Sáng sớm chính là lúc mà tiệm bánh bận rộn nhất.
"Ero, bánh sừng bò thế nào rồi? Khách hàng đợi không được nữa đâu." Chủ tiệm bánh mì Fair hô gọi đứa con trai độc nhất của ông.
"Nhanh thôi, bố. Cỡ ba phút nữa." Ero từ lò nướng bên cạnh đi tới, dùng một cái khăn trắng tuyết lau mồ hôi. Vào cái tiết trời tháng sáu này mà cả ngày phải đợi ở lò nướng bên cạnh thật là khiến người ta không thể nào mà chịu nổi. Ero thật ra không thích công việc này, cậu đáng lẽ có thể làm rất nhiều chuyện khác, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học cậu vẫn trở về quê, giúp ba mình kinh doanh cái tiệm bánh duy nhất trong cái trấn này. Nói theo cách của cậu thì, dường như Thượng Đế chỉ dẫn, nói cho cậu biết, hắn thuộc về nơi này.
Fair rất hạnh phúc khi thấy con trai trở về. Người trẻ ngày nay thích đô thị nhộn nhịp phồn hoa hơn, trên trấn rất nhiều đứa sau khi tốt nghiệp đại học là ở lại thành phố đó luôn, chỉ có lễ Giáng Sinh mới trở về thăm cha mẹ. Fair trước kia tang vợ, giờ đây cũng đã tới tuổi già, tất nhiên rất vui vẻ khi con trai có thể ở bên cạnh mình.
"Thật là quái quỷ, hôm nay khách hàng ít nhất cũng chỉ một phần tư so với mọi ngày, số lượng bánh mì làm theo thông thường lại rất nhanh đã bán sạch." Ero cau mày. Cậh có một đôi mắt rất đẹp, màu xanh giống như bạc hà mà không hề mang một chút tạp chất nào, cho nên có lúc Fair sẽ gọi cậu là Vert. Vert, có nghĩa là màu xanh, nghe nói là biệt danh mà ông nội đặt cho Ero khi còn bé.
"Có lẽ hôm nay trên trấn mỗi gia đình đều mời khách. Được rồi, cho dù nói thế nào, chúng ta cũng không có lý do để khách hàng để bụng rỗng mà chờ ở bên ngoài." Fair vung tay áo lên đi vào trong bếp, bắt tay làm thêm chút mì, "Con ra ngoài chào hỏi khách khứa đi, gọi con tới làm bánh mì như vậy, hôm nay chắc tất cả mọi người đều để cái bụng đói mà đi làm việc." Fair nhìn con trai như trút được gánh nặng đi ra ngoài, tự lẩm bẩm: "Người trẻ ngày nay chả được việc gì cả."
Nghe ông bố mình phàn nàn Ero nhún vai.
Cậu học khoa lịch sử ở đại học, không phải học làm bánh.
Đi ra trước cửa hàng, quả nhiên có hai cô gái vừa nói chuyện phiếm vừa chờ lấy bánh mì ra lò. Thị trấn nhỏ, cho nên người dân đều biết nhau, Ero nhận ra đây là hai chị em nhà Pierre mở tiệm hoa chếch đối diện, bình thường học thiết kế thời trang ở Paris, giờ chắc là đang nghỉ hè.
"Flora, em có thấy không? Vị khách nhà Billy, là một anh trai siêu đẹp trai đó. Muốn để anh ấy làm người mẫu của chị ghê." Cô chị nói.
"Chắc không chỉ là người mẫu đâu ha, Emily." Cô em nở một nụ cười ranh mãnh hiểu rõ, "Mà nói thật nhé, ngay cả ở Paris, cũng rất khó mà thấy được một chàng trai xuất sắc như vậy, vừa thanh lịch, vừa đẹp trai. Lần này về nhà thật sự là sự lựa chọn đúng đắn."
Ero gật đầu với các cô xem như chào hỏi, không hề hứng thú với chủ đề giữa phụ nữ.
Mấy phút sau hai cô gái mang bánh mì vừa mới ra lò còn bốc hơi nóng rời đi. Ero lại chào đón thêm mấy vị khách nữa, bánh bán xong, công việc hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, có thể nghỉ ngơi một chút rồi lại làm giữa trưa.
Ero dựa vào quầy hàng thủy tinh buồn bực ngán ngẩm xem một tờ tạp chí quân sự, trang được mở ra là một bài báo về Thế chiến thứ hai, tập trung vào cuộc đổ bộ ở Normandie*. Ero ngáp một cái lật qua một trang khác.
Sainte-Mère-Église, quê hương của Ero, bị chiếm đóng bởi Sư đoàn Không quân 82 của Quân đội Hoa Kỳ, cũng là thị trấn được giải phóng đầu tiên ở Pháp. Là một đứa trẻ lớn lên trong câu chuyện của những người già trong thị trấn, Ero hiểu rõ đoạn lịch sử kia hơn tác giả của những bài báo này nhiều.
Cũng giống như làm bánh mì, rõ ràng không có học qua chuyên môn, thế nhưng từ nhỏ đã xem bố làm, mưa dầm thấm đất, làm rất giống như đã quen thuộc.
Mặc dù không thành thạo như Fair, nhưng Ero cũng có những am hiểu của riêng mình. Trong đó cậu thích nhất chính là món tiramisu nức tiếng. Ero thích nó, ngược lại không phải bởi vì nó nổi tiếng hay là có vị ngon, trên thực tế Ero không thích ăn bánh gatô mà thiên về khẩu vị của người Mỹ hơn, thích mấy cái khối lớn hay bị bố gọi là "không có nghệ thuật cảm giác", bò bít tết thô bỉ và gà rán.
Ero thích tiramisu, chỉ bởi vì cậu thích hưởng thụ quá trình làm bánh mà thôi. Ngày nay khi các tiệm bánh đều cải tiến phương pháp làm tiramisu, Ero vẫn cứ cố chấp dùng phương pháp truyền thống nhất mà làm-- Dùng các mẩu điểm tâm khác nhau thêm hỗn hợp nước và dầu, rồi nướng -- Có lẽ tiramisu làm theo cách này không phải là ngon nhất, nhưng nhất định là thuần túy nhất.
Nhớ những người dân của thị trấn cũ thích tay nghề của mình, ca ngợi hương vị tiramisu của cậu giống hệt như cái thời cửa hàng bánh mì nhà cậu vừa mới được khai trương từ mấy thập kỷ trước.
Ero rất vui. Cậu nghe các cụ già nói, tiệm bánh của gia đình cậu mở cửa vào đêm trước Thế chiến thứ hai, người mở tiệm là một cặp anh em, anh trai là La Lâm, em trai là Nansher. Hai anh em một người giỏi nướng bánh, một người giỏi kinh doanh, cùng nhau đưa tiệm bánh trong thời gian hỗn loạn đó đi lên. La Lâm giỏi nhất, là tiramisu.
Cuộc sống ở thị trấn không màng danh lợi. Nơi này, vốn không được biết đến đối với một vài người trước Thế Chiến thứ hai, không giàu có, nhưng có một chuyện tình lãng mạn kiểu Ý ở khắp mọi nơi.
Nếu như nói nước Pháp lãng mạn là một vị phu nhân, cần quần áo làm từ tơ lụa và nước hoa đắt tiền, luôn luôn giả giọng điệu nói chuyện, vậy thì sự lãng mạn của Ý chính là cô nàng bán hoa trên chiếc thuyền đáy bằng, ngay cả khi không có chiếc váy tinh tế, cũng có thể lộ ra cái mượn cớ che đậy từ đầu lông mày, một chuyện lãng mạn thuần khiết nhất mà không đòi hỏi phải giả vờ. (chỗ này cũng không chắc lắm @@)
Cái trấn nhỏ này, có một kiểu trẻ con vui vẻ.
Thật không may, cuộc chiến đã phá hủy cái hạnh phúc bình thường ấy. Khi La Lâm chết trong trận Detroit, tiệm bánh phải đóng cửa. Thẳng cho đến vài năm sau Nansher một lần nữa cầm lấy chày cán bột nhào bột mì, cùng với người vợ mới cưới, dựng một cửa hàng không xa tiệm bánh cũ và đặt tên là tiệm bánh "Xanh và đen".
Mấy năm sau hai người có đứa con đầu lòng, chính là Fair.
Lại về sau, cặp vợ chồng già lần lượt qua đời, Fair kế thừa "Xanh và đen". Giống như bao người, kết hôn, rồi sinh con. Đứa bé ấy là Ero.
Tiệm bánh mì nói rằng Ero đã là đời thứ ba, nhưng hương vị tiramisu vẫn là những gì của ông nội cậu khi đó.
"Xin hỏi, có còn tiramisu không?" Từ cổng bước vào một bóng hình cao gầy,
nhìn quanh bốn phía các kệ gần như trống rỗng.
"Thật không khéo, tôi mới bán cái cuối cùng năm phút trước, thưa ngài thứ ngài muốn e là........." Ero từ tạp chí ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị khách vận may không tốt này. Ánh mắt chạm đến người kia, trong nháy mắt, Ero chợt nhận ra mình không thể lên tiếng được.
Vị khách kia, có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, dáng người khiến những người đàn ông khác phải ghen tị, cùng với nụ cười hoàn mỹ dường như chỉ xuất hiện trên bìa tạp chí. Làm người khác chú ý nhất là, người đàn ông này có một mái tóc đen nhánh, xoăn tự nhiên, hoàn toàn khác với độ cong cứng ngắc được tạo ra bởi thuốc và sắt uốn.
Nhất là màu đen thuần túy kia, rất hiếm thấy ở người da trắng. Bình thường mái tóc mà bọn họ gọi là tóc đen thật ra thường có màu nâu đậm, mái tóc màu đen đậm như vậy chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích như Bạch Tuyết.
"E là cái gì?" Người đàn ông thu lại ánh mắt đang từ kệ hàng phía trên, nhìn về phía vị chủ quán bỗng nhiên không lên tiếng. Sau đó ánh mắt của anh giống như bị người ta dùng nhựa cao su dính chặt, không thể dời khỏi cặp mắt của đối phương.
Kia là một đôi mắt màu xanh lục còn sáng hơn cả ngọc bích, nhìn kỹ, thậm chí có thể phát hiện tròng mắt không có một chút tạp sắc nào, còn trong veo hơn cả bảo thạch.
Thời gian dường như ngay giờ khắc này ngừng lại hồi lâu, cho đến khi Fair xuất hiện từ bên trong, phá vỡ sự im lặng ấm áp của căn phòng này.
- ------------------
Chú thích:
Cuộc đổ bộ ở Normandie:
Cuộc đổ bộ của quân đội khối Đồng Minh vào các bãi biển vùng Normandie ngày 6 tháng 6 năm 1944, còn gọi là Trận chiến vì nước Pháp, là một trong những mốc lịch sử quan trọng của Thế Chiến Thứ Hai. Đây là cuộc tấn công từ biển vào đất liền lớn nhất trong lịch sử, với hơn 150.000 quân lính của Hoa Kỳ, Anh Quốc, Canada, cùng với quân kháng chiến Pháp, Tiệp Khắc, Ba Lan, Bỉ, Hà Lan, Na Uy, theo các chiến hạm lớn nhỏ từ miền nam Anh Quốc kéo vào đất Pháp lúc bấy giờ đang nằm dưới sự kiểm soát của quân Đức Quốc Xã. Ngay từ ngày đầu tiên, họ đã phá hủy các cầu và cắt đường liên lạc của quân Đức, và gặt hái thành công vang dội. Sau nhiều ngày chiến đấu, quân lực Đồng Minh giành được lợi thế vào tháng 7 năm ấy, đẩy được quân Đức Quốc Xã ra khỏi các căn cứ quân sự tại Normandie và trên đà thắng lợi đã tiến hành cuộc giải phóng Paris nói riêng, và cuộc tiến chiếm giải phóng châu Âu nói chung cũng như sự chấm dứt thắng lợi của cuộc chiến. Bất chấp sự kháng trả mãnh liệt của mình, quân Đức bị tổn thất lớn lao, lâm vào một thảm họa choáng váng. Thắng lợi quyết định này đã làm nên một bước ngoặt lớn cho cả cuộc Đại chiến thế giới lần thứ hai, góp phần dẫn tới sự sụp đổ của Nhà nước phát xít Đức và chấm dứt chiến tranh. Để đạt được chiến thắng vang dội này, lực lượng Đồng Minh đã phải hứng chịu thiệt hại nặng nề, và đại thắng cũng được xem là một trong những trận thắng vẻ vang và anh dũng nhất trong cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ hai.
(Nguồn: Wikipedia)
Editor: Vẫn còn nhiều lỗi, sẽ sửa sau. Xin hãy góp ý nhẹ nhàng:"<
/9
|