Trốn
Sau ngày hôm đó và những ngày kế tiếp, kế tiếp nữa. Tại Lâm gia lúc nào cũng náo nhiệt. Vậy mà tên ngốc nào đó lại không cho cô tham dự cứ buộc cô phải ở một chỗ vậy đấy. Mồ, cô thật sự không chịu nổi
Thiên! Em cũng muốn phụ anh mà! Cô giận dỗi, ngồi trên ghế sofa tỏ vẻ không công bằng
Ngoan, lát anh liền mua kẹo cho em ôm đống tài liệu trên tay, anh xoa đầu cô, đặt trên trán cô một nụ hôn
Cô ngước nhìn anh một hồi, sau đó liền đẩy anh ngồi xuống sofa Anh chờ em xíu thôi. Ngồi đây! Vợ nói cấm cãi, trái lệnh tối nay em cho nằm đất anh chưa kịp mở miệng thốt lên lời nào cô đã vội vã chạy vào bếp, một lát sau bưng ra ly nước cam cùng một cái khăn ấm
Em mới pha, anh uống cho lại sức
Cám ơn em. Hạ anh cầm lấy li nước cam trên tay cô uống
Cô mỉm cười nhìn anh uống hết ly nước, vừa thương, vừa xót chồng mệt, lại vừa ngồi cạnh hỏi han, khăn trên tay lau đi mồ hôi cho anh
Anh ngồi yên cho cô muốn làm gì thì làm. Quả thực bây giờ anh đã chẳng còn muốn bận tâm đến chuẩn bị lễ cưới, chỉ muốn ôm cô trong lòng, kể những chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại cùng tâm sự về con sau này chào đời sẽ thế nào.
Cô thấy anh nhìn mình thì nghiêng đầu thắc mắc Anh sao vậy? Không được khỏe? Để em gọi mẹ xuống xem giúp... toan đứng dậy cô liền bị anh kéo nhấn ngồi vào lòng anh, hai tay anh vòng ngang eo ôm cô, cằm dựa vào hõm vai cô mà nhắm mắt bình thản Hạ, sau này có con rồi, em sẽ không còn quan tâm anh nữa đúng không? Lúc đó anh sẽ rất cô đơn!
Cô nhìn anh, có thấy người nào sắp lên chức cha mà lại đi ghen tỵ với con mình như này chưa? Anh chính là suy nghĩ nhiều rồi. Em tuyệt đối sẽ vì thương con mà bỏ anh, không bỏ đâu mà
Như vậy nghĩa là em gán anh với một đứa nhóc sơ sinh sao? Anh bĩu môi quay đi hờn cô
Anh ngốc quá! Thương anh hết hai mươi hai năm rồi, con còn chưa sinh nữa. Anh xem em đã thương ai nhiều hơn? Cô dựa đầu mình vào đầu anh
Huống hồ gì em đã là vợ anh rồi, anh còn đòi ghen tỵ gì với con nữa chứ?
Anh chỉ mỉm cười Vậy là em thừa nhận thương thầm trộm nhớ anh từ nhỏ tới giờ chứ gì?
Cô chỉ im lặng, quay đi mà phồng má Ai bảo anh ngốc không nhận ra làm gì
Anh cứ vậy mà phá lên cười Anh xin lỗi, là không cố ý làm em bất mãn. Chỉ là thương quá sợ em không thương lại anh
Anh là cái đồ ngốc hết chỗ nói. Em không thương anh, em thương ai cô lí nha lí nhí trong miệng
Ấy vậy mà lại lọt vào tai anh rất rõ nha Em nói lại đi, anh nghe chưa rõ, nói lớn lên một chút
Đi làm việc của anh mau đi, ôm ấp nãy giờ sẽ trễ lịch mất đứng dậy, tay cầm lấy sấp hồ sơ đặt lên tay anh, cô đẩy vai anh đi
Anh biết rồi mà. Anh đi nha vợ, mười lăm phút nữa thương lượng xong liền về với em anh đi giày, bước ra cửa
Anh đi, về sớm. Em chờ vẫy tay theo bóng anh cô mỉm cười
A Hạ! Anh để quên đồ rồi quay người lại đặt lên môi cô một nụ hôn Anh lấy rồi, anh đi đây. Lát gặp lại em
Cô mỉm cười, mặt ửng lên Anh là đồ đại ngốc
Vài ngày sau, hôn lễ rất nhanh được diễn ra
Trong đám cưới anh và cô, cô đột nhiên nảy ra một sáng kiến Thiên, tụi mình trốn tiệc đi! Em không muốn tổ chức tiệc như này đâu, nhàm chán lắm
Thiên nhìn cô, hôn lên trán cô mỉm cười Vậy thì... sao không để vô đám cưới ta trốn đi để tạo bất ngờ nhỏ nhỏ nhỉ?
Cô nhìn anh ngạc nhiên rồi sau đó choàng tay lên cổ anh mỉm cười thật tươi Yêu anh nhất. Em nhất trí với ý kiến của anh
Sau hồi tuyên thề cô dâu và chú rể cùng trao nhẫn cưới, cắt bánh, cha mẹ gửi lời cám ơn tới tất cả mọi người. MC bảo cô dâu chú rể mời rượu.
Ly rượu bưng tới nơi, hai người họ choàng tay nhau uống, nhìn nhau đầy hàm ý. Bỗng chốc, anh và cô đều cùng hất ly rượu lên cao Lễ đập bình hoa không cần tổ chức nữa!!! Chúng tôi đập ly vui hơn nhiều. Tạm biệt nhé! anh và cô nắm tay nhau chạy đi khỏi buổi lễ, cô thảy đóa hoa hồng trắng của mình lại. Đóa hoa hồng rơi vào ngay cạnh chiếc bánh kem. Nằm ngay ngắn cạnh dòng chữ Trăm năm hạnh phúc, trọn đời yêu thương trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, dưới nụ cười thỏa mãn của cha mẹ hai bên và tụi nó. Anh và cô đã leo lên xe mui trần, và chạy trốn khỏi đám cưới tiến thẳng tới tuần trăng mật
Sau ngày hôm đó và những ngày kế tiếp, kế tiếp nữa. Tại Lâm gia lúc nào cũng náo nhiệt. Vậy mà tên ngốc nào đó lại không cho cô tham dự cứ buộc cô phải ở một chỗ vậy đấy. Mồ, cô thật sự không chịu nổi
Thiên! Em cũng muốn phụ anh mà! Cô giận dỗi, ngồi trên ghế sofa tỏ vẻ không công bằng
Ngoan, lát anh liền mua kẹo cho em ôm đống tài liệu trên tay, anh xoa đầu cô, đặt trên trán cô một nụ hôn
Cô ngước nhìn anh một hồi, sau đó liền đẩy anh ngồi xuống sofa Anh chờ em xíu thôi. Ngồi đây! Vợ nói cấm cãi, trái lệnh tối nay em cho nằm đất anh chưa kịp mở miệng thốt lên lời nào cô đã vội vã chạy vào bếp, một lát sau bưng ra ly nước cam cùng một cái khăn ấm
Em mới pha, anh uống cho lại sức
Cám ơn em. Hạ anh cầm lấy li nước cam trên tay cô uống
Cô mỉm cười nhìn anh uống hết ly nước, vừa thương, vừa xót chồng mệt, lại vừa ngồi cạnh hỏi han, khăn trên tay lau đi mồ hôi cho anh
Anh ngồi yên cho cô muốn làm gì thì làm. Quả thực bây giờ anh đã chẳng còn muốn bận tâm đến chuẩn bị lễ cưới, chỉ muốn ôm cô trong lòng, kể những chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại cùng tâm sự về con sau này chào đời sẽ thế nào.
Cô thấy anh nhìn mình thì nghiêng đầu thắc mắc Anh sao vậy? Không được khỏe? Để em gọi mẹ xuống xem giúp... toan đứng dậy cô liền bị anh kéo nhấn ngồi vào lòng anh, hai tay anh vòng ngang eo ôm cô, cằm dựa vào hõm vai cô mà nhắm mắt bình thản Hạ, sau này có con rồi, em sẽ không còn quan tâm anh nữa đúng không? Lúc đó anh sẽ rất cô đơn!
Cô nhìn anh, có thấy người nào sắp lên chức cha mà lại đi ghen tỵ với con mình như này chưa? Anh chính là suy nghĩ nhiều rồi. Em tuyệt đối sẽ vì thương con mà bỏ anh, không bỏ đâu mà
Như vậy nghĩa là em gán anh với một đứa nhóc sơ sinh sao? Anh bĩu môi quay đi hờn cô
Anh ngốc quá! Thương anh hết hai mươi hai năm rồi, con còn chưa sinh nữa. Anh xem em đã thương ai nhiều hơn? Cô dựa đầu mình vào đầu anh
Huống hồ gì em đã là vợ anh rồi, anh còn đòi ghen tỵ gì với con nữa chứ?
Anh chỉ mỉm cười Vậy là em thừa nhận thương thầm trộm nhớ anh từ nhỏ tới giờ chứ gì?
Cô chỉ im lặng, quay đi mà phồng má Ai bảo anh ngốc không nhận ra làm gì
Anh cứ vậy mà phá lên cười Anh xin lỗi, là không cố ý làm em bất mãn. Chỉ là thương quá sợ em không thương lại anh
Anh là cái đồ ngốc hết chỗ nói. Em không thương anh, em thương ai cô lí nha lí nhí trong miệng
Ấy vậy mà lại lọt vào tai anh rất rõ nha Em nói lại đi, anh nghe chưa rõ, nói lớn lên một chút
Đi làm việc của anh mau đi, ôm ấp nãy giờ sẽ trễ lịch mất đứng dậy, tay cầm lấy sấp hồ sơ đặt lên tay anh, cô đẩy vai anh đi
Anh biết rồi mà. Anh đi nha vợ, mười lăm phút nữa thương lượng xong liền về với em anh đi giày, bước ra cửa
Anh đi, về sớm. Em chờ vẫy tay theo bóng anh cô mỉm cười
A Hạ! Anh để quên đồ rồi quay người lại đặt lên môi cô một nụ hôn Anh lấy rồi, anh đi đây. Lát gặp lại em
Cô mỉm cười, mặt ửng lên Anh là đồ đại ngốc
Vài ngày sau, hôn lễ rất nhanh được diễn ra
Trong đám cưới anh và cô, cô đột nhiên nảy ra một sáng kiến Thiên, tụi mình trốn tiệc đi! Em không muốn tổ chức tiệc như này đâu, nhàm chán lắm
Thiên nhìn cô, hôn lên trán cô mỉm cười Vậy thì... sao không để vô đám cưới ta trốn đi để tạo bất ngờ nhỏ nhỏ nhỉ?
Cô nhìn anh ngạc nhiên rồi sau đó choàng tay lên cổ anh mỉm cười thật tươi Yêu anh nhất. Em nhất trí với ý kiến của anh
Sau hồi tuyên thề cô dâu và chú rể cùng trao nhẫn cưới, cắt bánh, cha mẹ gửi lời cám ơn tới tất cả mọi người. MC bảo cô dâu chú rể mời rượu.
Ly rượu bưng tới nơi, hai người họ choàng tay nhau uống, nhìn nhau đầy hàm ý. Bỗng chốc, anh và cô đều cùng hất ly rượu lên cao Lễ đập bình hoa không cần tổ chức nữa!!! Chúng tôi đập ly vui hơn nhiều. Tạm biệt nhé! anh và cô nắm tay nhau chạy đi khỏi buổi lễ, cô thảy đóa hoa hồng trắng của mình lại. Đóa hoa hồng rơi vào ngay cạnh chiếc bánh kem. Nằm ngay ngắn cạnh dòng chữ Trăm năm hạnh phúc, trọn đời yêu thương trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, dưới nụ cười thỏa mãn của cha mẹ hai bên và tụi nó. Anh và cô đã leo lên xe mui trần, và chạy trốn khỏi đám cưới tiến thẳng tới tuần trăng mật
/115
|