Tô Thiên Hạ

Chương 3 - Chương 3

/5


Ban đêm đổ mưa, sáng sớm dậy không khỏi có vài phần lạnh lẽo, sau khi Tô Nhan rửa mặt, không vội chải đầu, đẩy cửa số phía bắc ra trước, mùi thơm của hoa Ngọc lan đọng sương phả vào mặt. Nàng hít một hơi thật sâu, chỉ một chút mà mùi hoa đầy bụng, mồm miệng thơm mát.

“Thập nương, coi chừng cảm lạnh.” Lục Tuyết vội vàng cầm chiếc áo, khoác lên người Tô Nhan.

Tô Nhan tiện tay khép lại vạt áo, chỉ để ý nhìn Ngọc lan ngoài cửa sổ đang nở rộ: “Ngày hôm qua Ngũ tỷ còn nói, Chờ Ngọc lan nở, muốn chiết hai cành cắm vào bình. Hàm Phương, em dẫn người đi chiết hai cành, đưa đi cho Ngũ tỷ.”

Hàm Phương có chút kinh ngạc, lại không nói thêm cái gì, chỉ đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Lúc nhũ mẫu Uyển nương đi vào, nghe được một câu cuối cùng, liền ôn nhu khuyên nhủ: “Thập nương, cũng nên đưa đi cho Thập nương mới phải.” Theo Uyển nương nhận thấy, Thế tử và lang quân cùng mẹ sinh ra, tiểu cô tử nhà mình cũng nên cùng tỷ muội nhà Thế tử thân thiết hơn một chút mới phải.

Nàng lại thấy Tô Nhan choàng áo ngồi bên cửa sổ mở rộng, vội vàng bước tới, đỡ Tô Nhan rời đi, đau lòng nói: “Tối hôm qua có mưa, sang nay mới tạnh. Dậy sớm rất lạnh, Thập nương muốn ngắm hoa, cũng nên mặc nhiều quần áo mới phải, vạn nhất bị lạnh làm sao bây giờ.”

Tô Nhan từ Uyển nương đỡ đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn nàng cầm lược, từ từ chải tóc cho mình, mới cười nói: “Thất tỷ tỷ không thích hoa Ngọc lan, chờ vài gốc Hải đường nở hoa, chiết mấy cành đưa đi là được.”

Bởi vì hoa Ngọc lan, ngày hôm qua Ngũ tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ còn có chút không vui, cô gái áo đỏ, ánh mắt long lanh kín đáo mỉa mai: “Nhà ai chiết Ngọc lan cắm vào bình.” Vành mắt Ngũ tỷ tỷ đều đỏ, lại không dám nói nhiều một câu. Tô Nhan nghĩ tới đây, giọng “ai” nhẹ nhàng, trong nhà có nhiều chị em gái, cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.

“Thập nương, uống chén nước mật ong đi.” Thanh Vân cười híp mắt dùng khay nhỏ màu đỏ bưng một bát nước ấm đến đây: “Dậy sớm thấy hoa Ngọc lan nở đẹp, liền hái được mấy đóa, rót trà mật ong lại đây, Thập nương nếm thử một chút, có thể giống thường ngày không?”

Trong chén trắng muốt như ngọc đựng trà mật ong màu hổ phách, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của hoa Ngọc lan. Tô Nhan tiện tay bưng lên, từ từ nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy giữa răng và môi tràn đầy mùi thơm thoang thoảng của mật ong và Ngọc lan, mới vừa có chút buồn bực nho nhỏ, lập tức cũng bay đi.

Uyển nương thấy Tô Nhan thích, cười nói: “Hoa Ngọc lan mới làm thành bánh ngọt không còn gì tốt hơn, một lát nô dẫn người hái một chút, làm ít bánh ngọt cho Thập nương ăn.”

Lúc ở Ngô quận, những lời này nào dám nhiều lời với thập nương, các nàng chỉ để ý làm rồi đưa lên, tùy Thập nương dùng. Nhưng vừa tới Thượng Đô, sợ Thập nương không quen, mọi chuyện mới dài dòng một chút.

Tô Nhan nhẹ nhàng gật đầu: “A mẹ thích bánh hoa Ngọc lan, nhũ nương làm chút đưa cho A mẹ đi.”

“Vâng.”

Uyển nương chải hai búi tóc hình xoắn ốc cho Tô Nhan, trâm cài đầu xinh xắn, Lục Tuyết, Thanh Vân cùng mấy người hầu hạ nàng thay quần áo, rồi vây quanh nàng đi qua Thanh viên.

Thời điểm cuối xuân, bên trong phủ Quốc công cỏ cây sum suê, sắc xuân rực rỡ, mưa nhỏ ban đêm hóa thành những giọt sương dưới ánh mặt trời càng thêm sáng long lanh. Một đường đi tới, không khí ẩm ướt, mang theo mùi thơm ngát của cỏ cây, để cho bước chân của Tô Nhan cũng nhẹ nhàng và nhanh hơn rất nhiều.

Vượt qua một hàng rào hoa, tiếp tục qua một hành lang, Thanh viên, nơi ở của vợ chồng Tô Chu Thành ở ngay trước mắt. Thanh viên là một sân nhỏ của vợ chồng Tô Chu Thành ở phủ Quốc công, khi hắn nhậm chức ở Giang Nam thì vẫn để trống. Lần này cả nhà trở về phủ, đương nhiên lại vào ở.

Ba anh em Tô Chính Tuân, Tô Chính Trạch và Tô Nhan, lại không có sân riêng. Bây giờ trở về, hai anh em trai tùy ý chọn hai sân trước kia làm chỗ ở. Tô Nhan ở chỗ tổ mẫu tự mình chọn, gọi là Thiên Hương các, bên trong phủ Quốc công, trừ chỗ ở của phu nhân Quốc công Vương thị, đó là một sân tráng lệ nhất. Trong sân trồng nhiều hoa và cây cảnh, trong đó lấy Mẫu đơn, Ngọc lan, Kim quế, Hải đường nổi tiếng và quý giá. Sau khi Tô Nhan vào ở, đổi tên chỗ ở của mình thành Ngọc Đường, ngày hôm nay Thiên Hương các đổi thành Ngọc Đường viện.

“Thập nương đến.” Nha hoàn trong Thanh Viên nhìn thấy Tô Nhan, cũng cúi người hành lễ, canh giữ ở cửa thì vội vàng đi vào báo tin. Có hai nha hoàn mặc đồ đỏ khác, vén cao mành lên, cười nói: “Nương tử nhắc đã lâu, Thập nương mau vào đi thôi.”

Trong nhà chính ở Thanh viên, rộng năm gian, hai bên còn có phòng ở. Hai vợ chồng Tô Chu Thành thích rộng rãi sáng sủa, trừ phòng ngủ của hai người, còn lại đều lấy hoa bày biện đan xen nhau, cũng không lộn xộn. Lúc này hai vợ chồng đang ngồi ở gian phòng phía tây, thấy con gái đi vào, Lục Tuệ mỉm cười hỏi: “A Xu, đêm qua ngủ có ngon không?”

Tô Nhan tiến đến thỉnh an cha mẹ, lại chào hỏi hai anh trai, mới ngồi xuống sát Lục Tuệ cười nói: “Cũng không tệ lắm, ban đêm có mưa, con cũng không biết.” Đang nói chuyện, nàng thấy cha vẫn mặc áo rộng, ngồi nghiêm chỉnh, triều phục lại treo ở một bên, mới giật mình: “A cha, đã hết thời gian nghỉ, nên vào triều rôi.” Thì ra, đã trở về nhiều ngày như vậy rồi, nàng không có chú ý tới.

Lại nói tiếp, cả nhà bọn họ trở về Thượng Đô cũng có hơn mười ngày rồi. A cha gặp mặt Thánh nhân rồi được mười ngày nghỉ, trừ một ngày mang người nhà sang nhà bà ngoại, thì luôn luôn tiếp đãi người tới gặp.

Hai ông anh, trở về đến ngày thứ tư, thì vào thư viện bên nhà ông ngoại, sớm một chút tiếp thu dạy dỗ. Còn nàng thì đi theo mẹ, đem những người bên trong phủ Quốc công bổ sung nhận biết.

Trước mặt con gái, từ trước đến




/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status