Ánh bình minh đầu mùa đông hữu khí vô lực không thể xua tan cái rét xuyên qua khe cửa đánh thức mĩ nhân đang say giấc nồng. Đầu Tô Vũ đau muốn nổ tung, các dây thần kinh não căng ra hết cỡ, từng dòng kí ức như thủy triều ùa về, ngày hôm qua nàng đang ôn tập, sau đó ngủ gục, sau đó cứ như thế nàng ở nơi này, vậy việc nàng xuyên qua là sự thật sao?
Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, một thiếu nữ kiều diễm không ngừng lá hét. Tiếp theo sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn trên con trống trải, khiến vài con chim giật mình nhảy loạn, tiếng chân càng ngày càng gần đến gian phòng Tô Vũ trụ. Một loại dự cảm không hay làm Tô Vũ sợ hãi.
Cửa phòng đột mở, tiến vào là một vài khuôn mặt làm Tô Vũ kinh diễm, thật sự quá dọa người, năm nam trích tiên và một nha đầu. Tô Vũ cẩn thận đánh giá từng người một, mỗi khuôn mặt ,đều mang một biểu cảm, nhưng nhiều hơn đó là chán ghét cùng hả hê xem người khác gặp nạn, đặc biệt là tiểu nha đầu kia, rõ ràng trong ánh mắt nàng ta là thập phần vui sướng khi thấy Tô Vũ bị thương, lại còn mang theo một phần giả tạo quan tâm, thật sự che dấu cảm xúc quá kém cỏi, còn nghĩ rằng Tô Vũ cô không nhìn ra, cũng không nghĩ cô là loại người nào, sống trên đời 20 năm trời không lẽ nhìn không ra tâm cơ của một tiểu nha đầu 15, 16 tuổi? hơn nữa cô còn có kí ức của cỗ thân thể này, thật kinh ngạc là Hạ Vũ(chủ cũ của thân thể) biết rõ hết tất cả, không chua ngoa đanh đá như vẻ ngoài mà lại mang một tâm hôn lạnh nhạt, người như vậy thì còn thâm sâu đến như thế nào nữa? Tô Vũ rùng mình thoát khỏi sợ hãi về chủ cũ của khối thân thể. Dựa vào kí ức của Hạ Vũ, Tô Vũ chắc chắn người này là Tô Liên Y, nha hoàn bên người Hạ Cẩn thưởng cho nàng, thực chất chỉ là ả tình nhân bên cạnh hắn gài vào làm gián điệp theo dõi hành tung của Hạ Vũ. Hạ Cẩn ơi Hạ Cẩn, ngươi cả đời tính kế trước sau lại không ngờ một lần này sơ xuất đến như thế này, thật là ngu ngốc. Tô Vũ mỉa mai khinh bỉ Hạ Cẩn trong lòng, ánh mắt sắc bén quét qua đoàn người trước mặt.
Còn chưa hết bàng hoàng vì sự im lặng của Hạ Vũ thì giọng nói chua ngoa đanh đá cắt đứt dòng suy nghĩ của những người có trong căn phòng
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhân gia của bản cung từ khi nào mà vô lễ như vậy, còn không mau hầu hạ bổn quận chúa rửa mặt chải đầu, Tô Liên Y, người càng ngày càng vô phép như thế sao, người tới mang Tô Liên Y ra đánh năm mươi đại trượng cho bản cung.
Tầm mắt rét lạnh củaTô Vũ lại quét sang phía năm nam nhân đang phẫn nộ, giọng điệu càng thêm khó chịu, chỉ tay thẳng vào đám người, sỗ sàng mắng nhiếc không nương.
- Còn các ngươi, ăn no rỗi việc hay sao mà bu lại đây chiếm hết không khí của bản cung, còn không mau cút? đồ cũ mà cũng tỏ vẻ thanh cao, dù sao bản cung cũng tìm được đò chơi mới, không cần thứ thanh tao đáng khinh bỉ các người.
Tô Vũ nói đúng, thanh tao tự trọng của năm nam nhân kia đúng là đồ bỏ mà, Hạ Vũ tốn bao tâm kế đưa các người về, bảo hộ các người khỏi truy binh của Hạ Cẩn, vậy mà thứ vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn, vậy mà cũng xứng làm nam nhi? Tô Vũ nàng khinh bỉ loại người ngu si dốt nát như vậy, thiên tài? ngu ngốc. Tô Vũ nhớ không lầm trong nguyên tác đoạn này nữ chủ luyện công tẩu hỏa nhập ma, đứt đoạn kinh mạch mà chết, giang sơn không đòi lại được, lại còn bị người đời phỉ nhổ dâm phụ, nếu ngươi ngoại tình sẽ bị thành tướng công của Hạ Vũ? Tô Vũ nàng mới không cần, Tô Vũ là Tô Vũ, vì mình mà sống, ai hại nàng, ai phỉ nhổ nàng nàng sẽ đòi lại gấp mười, gấp trăm lần, ai bỏ rơi nàng thì nên đi luôn đừng về, miễn cho nàng đóng cửa thả chó, Tô Vũ yêu được hận được, khoái hoạt mà sống.
Gương mặt thanh tú của Tô Liên Y bỗng chốc tái mét, cả người hữu khí vô lực suy sụp trên sàn, nàng biết quận chúa điêu ngoa tùy hứng nhưng trước giờ đều thương nàng, chỉ cần nghe lời nịnh bợ sẽ ngay lập tức híp mắt lại, nữ nhân này sao bây giờ lại trở mặt đòi đánh nàng? chán ghét nhìn Tô Vũ, Tô Liên Y nức nở khóc không thành tiếng, nhục nhã lết lại ôm chân Tô Vũ
- ô ô ô tứ quận chúa, Liên Y biết sai rồi, Liên Y không như thế nữa, Liên Y sẽ không ngăn cản quận chúa tìm nam nhân kia nữa... cho dù...cho dù quận chúa có cởi quần hắn và dở trò đồi bại...Liên Y...Liên y cũng không ngăn cản...quận chúa...quận chúa tha thứ cho Liên Y...
Tô Liên Y đắc chí cười thầm nhìn đám nam nhân mặt mày xanh mét, một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa sỉ nhục Tô Vũ vô liêm sỉ, vừa cho nam nhân kia thấy Tô Vũ thối nát như thế nào, đúng là có tâm mà, dù sao Hạ Vũ kia cũng là con ả đàn bà ngu ngốc, mang danh quận chúa, nếu không phải vì hổ phù của Hạ Vũ Tô Liên Y nàng mới không phải ở đây nhục nhã như thế này, còn không phải đang làm một quý phi đắc sủng dạo chơi hoa viên sao, Hạ Vũ ngu si đần độn, đợi đến khi tìm ra hổ phù Tô Liên Y nàng sẽ cho Hạ Vũ biết thế nào gọi là sống không bằng chết, dù sao Cẩn cũng nói nếu tìm được hắn sẽ phong nàng làm hoàng hậu, một đời một thế một đôi nhân, làm uyên ương không làm tiên, sống một đời vinh hoa phú quý mẫu nghi thiên hạ. Nghĩ đến đây Tô Liên Y cười thầm tiếp tục vai diễn của mình.
Cùng một dòng suy nghĩ là Tô Vũ, Tô Vũ nhíu mày nhìn nữ nhân đang ôm chân mình, cả người không khỏi chợt lạnh, thương tiếc cho nha đầu ngu si dưới chân, nếu không phải quá lụy tình thì chắc chắn sẽ là cánh tay đắc lực cho nàng, chỉ hận nàng là người của Hạ Cẩn, Tô Vũ nàng trước giờ chưa bao giờ khoan dung cho địch nhân, ai biết được miệng hắn nói xin lỗi ngươi nhưng ngươi quay đi hắn liền đâm cho ngươi một dao chí tử? con người mà, ai chẳng vì mình mà sống, người không vì mình trời chu đất diệt.
Âm thầm thở dài, Tô Vũ nhếch môi khinh thị Tô Liên Y, giọng nói cao ngạo phá vỡ không khí quỷ dị
- còn không mau giúp bản cung trang điểm vấn tóc, bản cung hôm nay muốn đi chợ đen mua nam sủng về chơi mới khoái hoạt. lại nhìn về phía các nam nhân trên danh nghĩa của Hạ Vũ, Tô Vũ nhíu mày tăng mấy phần âm lượng quát lớn
- còn mấy người không mau cút cho bản cung, điếc hết rồi à, phủ quận chúa không nuôi người ăn không ngồi rồi, mau đi nhổ cỏ trong ngự hoa viên cho bổn cung, đêm nay bản cung muốn ngắm hoa trà nở.
Tô Vũ nén cười nhìn năm nam nhân mặt còn than hơn đáy nồi, có trời mới biết hoa viên phủ quận chúa hoang dại cỡ nào, cỏ mọc xanh um, không có lấy một cây trà thì ngắm hoa bằng cách nào, rõ ràng là muốn chỉnh chết họ. Lần đầu Tô Vũ cảm thấy làm nữ nhân chua ngoa đanh đá thật tốt, thật thoải mái.
Trong năm nam nhân Cao Hàn là người bức xúc nhất, hắn là con cả Cao tướng quân, trước cùng cha của Hạ Vũ quan hệ rất tốt, còn thường xuyên uống rượu luận võ, ngày ấy cha của Hạ Vũ là tể tướng, cũng là em họ của tiền triều hoàng đế, cánh tay phải đắc lực của Hạ đế, sau Hạ đế mất, Hạ Cẩn lên ngôi, tìm bằng chứng Hạ tướng âm mưu tạo phản, diệt sạch gia môn, nể tình vị lão tướng tam triều giữ lại con gái út phong làm quận chúa, hưởng đãi ngộ hoàng gia. Tiếc là tiểu quận chúa điêu ngoa đanh đá, ham mê nam sắc, dâm dục thành tính. Nhưng hoàng đế lại sủng nàng hết mực, nàng muốn gì cũng chu cấp cho nàng. Năm đó Cao gia bị kết tội thông đồng mưu phản, tru di tam tộc, Hạ Vũ đi xem hành quyết phát hiện vẻ đẹp của Cao Hàn thì nổi máu tham, nằng nặc đòi Hạ Cẩn ban Cao Hàn cho mình, Hạ Cẩn thương tiểu muội mất cha từ nhỏ liền ban Cao Hàn cho nàng làm phu thị. Nhắc đến Cao Hàn, dù Hạ Vũ chưa từng làm gì hắn nhưng vẻ điêu ngoa đanh đá của Hạ Vũ làm hắn phát điên, hắn nhớ Vũ muội trong kí ức là một con người luôn trầm tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt, luôn thờ ơ với mọi thứ, đáng tiếc mọi thứ đã thay đổi, Hạ Vũ không còn là Hạ Vũ nữa.
- Dâm tiện. Cao Hàn lạnh lùng xoay lưng bước ra cửa.
Tiếc là hắn đoán đúng, Hạ Vũ không còn là Hạ Vũ, tên súc sinh này, Hạ Vũ không màng thanh danh giữ lại huyết mạch cho nhà họ Cao các người để các người sỉ nhục như thế sao? Tô Vũ bức xúc, đừng nghĩ nàng im lặng mà nói nàng hiền, nàng vốn không hiền, Tô Vũ nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Hàn đang rời đi quát lớn
- Ngươi nói ai dâm tiện? có giỏi lặp lại một lần cho ta nghe? hừ, một thị lang mà dám ra oai sao, không còn phép tắc, người tới, mang hắn đi đánh một trăm đại bản cho bản cung
Tức giận thở phì phò, Tô Vũ bỏ vào gian phòng trong để lại một đám người mặt mày tái đi vì giận giữ, Hạ Vũ, cứ nghĩ ngươi ngã rồi sẽ bớt điêu ngoa, không ngờ ngươi vẫn như vậy, thật đáng khinh bỉ.
Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, một thiếu nữ kiều diễm không ngừng lá hét. Tiếp theo sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn trên con trống trải, khiến vài con chim giật mình nhảy loạn, tiếng chân càng ngày càng gần đến gian phòng Tô Vũ trụ. Một loại dự cảm không hay làm Tô Vũ sợ hãi.
Cửa phòng đột mở, tiến vào là một vài khuôn mặt làm Tô Vũ kinh diễm, thật sự quá dọa người, năm nam trích tiên và một nha đầu. Tô Vũ cẩn thận đánh giá từng người một, mỗi khuôn mặt ,đều mang một biểu cảm, nhưng nhiều hơn đó là chán ghét cùng hả hê xem người khác gặp nạn, đặc biệt là tiểu nha đầu kia, rõ ràng trong ánh mắt nàng ta là thập phần vui sướng khi thấy Tô Vũ bị thương, lại còn mang theo một phần giả tạo quan tâm, thật sự che dấu cảm xúc quá kém cỏi, còn nghĩ rằng Tô Vũ cô không nhìn ra, cũng không nghĩ cô là loại người nào, sống trên đời 20 năm trời không lẽ nhìn không ra tâm cơ của một tiểu nha đầu 15, 16 tuổi? hơn nữa cô còn có kí ức của cỗ thân thể này, thật kinh ngạc là Hạ Vũ(chủ cũ của thân thể) biết rõ hết tất cả, không chua ngoa đanh đá như vẻ ngoài mà lại mang một tâm hôn lạnh nhạt, người như vậy thì còn thâm sâu đến như thế nào nữa? Tô Vũ rùng mình thoát khỏi sợ hãi về chủ cũ của khối thân thể. Dựa vào kí ức của Hạ Vũ, Tô Vũ chắc chắn người này là Tô Liên Y, nha hoàn bên người Hạ Cẩn thưởng cho nàng, thực chất chỉ là ả tình nhân bên cạnh hắn gài vào làm gián điệp theo dõi hành tung của Hạ Vũ. Hạ Cẩn ơi Hạ Cẩn, ngươi cả đời tính kế trước sau lại không ngờ một lần này sơ xuất đến như thế này, thật là ngu ngốc. Tô Vũ mỉa mai khinh bỉ Hạ Cẩn trong lòng, ánh mắt sắc bén quét qua đoàn người trước mặt.
Còn chưa hết bàng hoàng vì sự im lặng của Hạ Vũ thì giọng nói chua ngoa đanh đá cắt đứt dòng suy nghĩ của những người có trong căn phòng
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhân gia của bản cung từ khi nào mà vô lễ như vậy, còn không mau hầu hạ bổn quận chúa rửa mặt chải đầu, Tô Liên Y, người càng ngày càng vô phép như thế sao, người tới mang Tô Liên Y ra đánh năm mươi đại trượng cho bản cung.
Tầm mắt rét lạnh củaTô Vũ lại quét sang phía năm nam nhân đang phẫn nộ, giọng điệu càng thêm khó chịu, chỉ tay thẳng vào đám người, sỗ sàng mắng nhiếc không nương.
- Còn các ngươi, ăn no rỗi việc hay sao mà bu lại đây chiếm hết không khí của bản cung, còn không mau cút? đồ cũ mà cũng tỏ vẻ thanh cao, dù sao bản cung cũng tìm được đò chơi mới, không cần thứ thanh tao đáng khinh bỉ các người.
Tô Vũ nói đúng, thanh tao tự trọng của năm nam nhân kia đúng là đồ bỏ mà, Hạ Vũ tốn bao tâm kế đưa các người về, bảo hộ các người khỏi truy binh của Hạ Cẩn, vậy mà thứ vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn, vậy mà cũng xứng làm nam nhi? Tô Vũ nàng khinh bỉ loại người ngu si dốt nát như vậy, thiên tài? ngu ngốc. Tô Vũ nhớ không lầm trong nguyên tác đoạn này nữ chủ luyện công tẩu hỏa nhập ma, đứt đoạn kinh mạch mà chết, giang sơn không đòi lại được, lại còn bị người đời phỉ nhổ dâm phụ, nếu ngươi ngoại tình sẽ bị thành tướng công của Hạ Vũ? Tô Vũ nàng mới không cần, Tô Vũ là Tô Vũ, vì mình mà sống, ai hại nàng, ai phỉ nhổ nàng nàng sẽ đòi lại gấp mười, gấp trăm lần, ai bỏ rơi nàng thì nên đi luôn đừng về, miễn cho nàng đóng cửa thả chó, Tô Vũ yêu được hận được, khoái hoạt mà sống.
Gương mặt thanh tú của Tô Liên Y bỗng chốc tái mét, cả người hữu khí vô lực suy sụp trên sàn, nàng biết quận chúa điêu ngoa tùy hứng nhưng trước giờ đều thương nàng, chỉ cần nghe lời nịnh bợ sẽ ngay lập tức híp mắt lại, nữ nhân này sao bây giờ lại trở mặt đòi đánh nàng? chán ghét nhìn Tô Vũ, Tô Liên Y nức nở khóc không thành tiếng, nhục nhã lết lại ôm chân Tô Vũ
- ô ô ô tứ quận chúa, Liên Y biết sai rồi, Liên Y không như thế nữa, Liên Y sẽ không ngăn cản quận chúa tìm nam nhân kia nữa... cho dù...cho dù quận chúa có cởi quần hắn và dở trò đồi bại...Liên Y...Liên y cũng không ngăn cản...quận chúa...quận chúa tha thứ cho Liên Y...
Tô Liên Y đắc chí cười thầm nhìn đám nam nhân mặt mày xanh mét, một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa sỉ nhục Tô Vũ vô liêm sỉ, vừa cho nam nhân kia thấy Tô Vũ thối nát như thế nào, đúng là có tâm mà, dù sao Hạ Vũ kia cũng là con ả đàn bà ngu ngốc, mang danh quận chúa, nếu không phải vì hổ phù của Hạ Vũ Tô Liên Y nàng mới không phải ở đây nhục nhã như thế này, còn không phải đang làm một quý phi đắc sủng dạo chơi hoa viên sao, Hạ Vũ ngu si đần độn, đợi đến khi tìm ra hổ phù Tô Liên Y nàng sẽ cho Hạ Vũ biết thế nào gọi là sống không bằng chết, dù sao Cẩn cũng nói nếu tìm được hắn sẽ phong nàng làm hoàng hậu, một đời một thế một đôi nhân, làm uyên ương không làm tiên, sống một đời vinh hoa phú quý mẫu nghi thiên hạ. Nghĩ đến đây Tô Liên Y cười thầm tiếp tục vai diễn của mình.
Cùng một dòng suy nghĩ là Tô Vũ, Tô Vũ nhíu mày nhìn nữ nhân đang ôm chân mình, cả người không khỏi chợt lạnh, thương tiếc cho nha đầu ngu si dưới chân, nếu không phải quá lụy tình thì chắc chắn sẽ là cánh tay đắc lực cho nàng, chỉ hận nàng là người của Hạ Cẩn, Tô Vũ nàng trước giờ chưa bao giờ khoan dung cho địch nhân, ai biết được miệng hắn nói xin lỗi ngươi nhưng ngươi quay đi hắn liền đâm cho ngươi một dao chí tử? con người mà, ai chẳng vì mình mà sống, người không vì mình trời chu đất diệt.
Âm thầm thở dài, Tô Vũ nhếch môi khinh thị Tô Liên Y, giọng nói cao ngạo phá vỡ không khí quỷ dị
- còn không mau giúp bản cung trang điểm vấn tóc, bản cung hôm nay muốn đi chợ đen mua nam sủng về chơi mới khoái hoạt. lại nhìn về phía các nam nhân trên danh nghĩa của Hạ Vũ, Tô Vũ nhíu mày tăng mấy phần âm lượng quát lớn
- còn mấy người không mau cút cho bản cung, điếc hết rồi à, phủ quận chúa không nuôi người ăn không ngồi rồi, mau đi nhổ cỏ trong ngự hoa viên cho bổn cung, đêm nay bản cung muốn ngắm hoa trà nở.
Tô Vũ nén cười nhìn năm nam nhân mặt còn than hơn đáy nồi, có trời mới biết hoa viên phủ quận chúa hoang dại cỡ nào, cỏ mọc xanh um, không có lấy một cây trà thì ngắm hoa bằng cách nào, rõ ràng là muốn chỉnh chết họ. Lần đầu Tô Vũ cảm thấy làm nữ nhân chua ngoa đanh đá thật tốt, thật thoải mái.
Trong năm nam nhân Cao Hàn là người bức xúc nhất, hắn là con cả Cao tướng quân, trước cùng cha của Hạ Vũ quan hệ rất tốt, còn thường xuyên uống rượu luận võ, ngày ấy cha của Hạ Vũ là tể tướng, cũng là em họ của tiền triều hoàng đế, cánh tay phải đắc lực của Hạ đế, sau Hạ đế mất, Hạ Cẩn lên ngôi, tìm bằng chứng Hạ tướng âm mưu tạo phản, diệt sạch gia môn, nể tình vị lão tướng tam triều giữ lại con gái út phong làm quận chúa, hưởng đãi ngộ hoàng gia. Tiếc là tiểu quận chúa điêu ngoa đanh đá, ham mê nam sắc, dâm dục thành tính. Nhưng hoàng đế lại sủng nàng hết mực, nàng muốn gì cũng chu cấp cho nàng. Năm đó Cao gia bị kết tội thông đồng mưu phản, tru di tam tộc, Hạ Vũ đi xem hành quyết phát hiện vẻ đẹp của Cao Hàn thì nổi máu tham, nằng nặc đòi Hạ Cẩn ban Cao Hàn cho mình, Hạ Cẩn thương tiểu muội mất cha từ nhỏ liền ban Cao Hàn cho nàng làm phu thị. Nhắc đến Cao Hàn, dù Hạ Vũ chưa từng làm gì hắn nhưng vẻ điêu ngoa đanh đá của Hạ Vũ làm hắn phát điên, hắn nhớ Vũ muội trong kí ức là một con người luôn trầm tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt, luôn thờ ơ với mọi thứ, đáng tiếc mọi thứ đã thay đổi, Hạ Vũ không còn là Hạ Vũ nữa.
- Dâm tiện. Cao Hàn lạnh lùng xoay lưng bước ra cửa.
Tiếc là hắn đoán đúng, Hạ Vũ không còn là Hạ Vũ, tên súc sinh này, Hạ Vũ không màng thanh danh giữ lại huyết mạch cho nhà họ Cao các người để các người sỉ nhục như thế sao? Tô Vũ bức xúc, đừng nghĩ nàng im lặng mà nói nàng hiền, nàng vốn không hiền, Tô Vũ nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Hàn đang rời đi quát lớn
- Ngươi nói ai dâm tiện? có giỏi lặp lại một lần cho ta nghe? hừ, một thị lang mà dám ra oai sao, không còn phép tắc, người tới, mang hắn đi đánh một trăm đại bản cho bản cung
Tức giận thở phì phò, Tô Vũ bỏ vào gian phòng trong để lại một đám người mặt mày tái đi vì giận giữ, Hạ Vũ, cứ nghĩ ngươi ngã rồi sẽ bớt điêu ngoa, không ngờ ngươi vẫn như vậy, thật đáng khinh bỉ.
/36
|