Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Cả đại điện chấn động theo tiếng kêu của hồ ly.
"Chuyện gì vậy..." Sắc mặt Tây Môn Nguyệt đại biến quay sang hỏi Tô Tiện. Tô Tiện suy tư giây lát, bất chợt quay đầu nhìn pho tượng hồ yêu khổng lồ giữa đại điện.
Dưới ánh nhìn của bọn họ, pho tượng hồ yêu phát ra ánh sáng đỏ yêu dị, từ một tượng đá đứng lặng giữa đại điện biến thành yêu tứ chín đuôi. Nó gào lên một tiếng nhào về phía Tô Tiện.
Tô Tiện chưa từng cảm nhận loại sức mạnh đáng sợ đến nhường này, uy thế to lớn khiến các nàng hít thở không thông. Thân hình nó rất cao to, động tác lại sắc bén vô cùng, trong tình huống không thể phản kháng như thế, Tô Tiện nhanh chóng bị quật ngã xuống đất.
Tây Môn Nguyệt ở bên cạnh cũng không kém gì nàng, bà ấy ôm chặt Nam Trần không dám buông tay.
Tô Tiện chống tay xuống đất mượn lực nâng người dậy, nàng triệu hoán Ly Hỏa kiếm chuẩn bị chiến đấu với sức mạnh khổng lồ này. Tây Môn Nguyệt gấp gáp nói: "Ngươi muốn làm gì! Chạy mau! Ngươi nào có đánh lại nó!"
"Không được!" Tô Tiện không có ý định lui bước, ánh mắt nàng xuyên quan người yêu thú nhìn vào Sở Khinh Tửu trong hang động, nghiêm chỉnh nói: "Ta không thể đi."
Sở Khinh Tửu còn ở đây nàng không thể đi.
Tây Môn Nguyệt nhăn mày nói: "Điên rồi!" Bà ấy ôm Nam Trần dậy muốn chạy ra ngoài nhưng hồ yêu đã phóng người đến, chặn đứng lối ra thông đạo không cho ai có cơ hội ra ngoài. Sắc mặt Tây Môn Nguyệt trắng bệnh, lui lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn yêu thú to lớn. Động tác hồ yêu nhanh nhẹn, giơ vuốt công kích tới, chẳng hề đợi bà ấy phản ứng kịp.
Móng vuốt của nó như sấm chớp giáng xuống, cả cung điện ngập tràn trong sát ý. Tây Môn Nguyệt cực lực tránh khỏi một kích, nhưng trong lòng còn ôm thêm một người, khó lòng đương đầu với yêu thú. Trong tình cảnh nguy hiểm, một ngọn lửa cháy bùng lên, ánh lửa đỏ rực ngăn cách giữa yêu thú và Tây Môn Nguyệt. Yêu thú hung tàn nhìn thấy ngọn lửa bất giác lui lại nửa bước.
Tây Môn Nguyệt kinh ngạc, bóng lưng Tô Tiện đã chắn phía trước. Tay phải nàng cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng xuống đất. Thân hình nàng đứng trước yêu thú thật quá nhỏ bé nhưng khoảnh khắc vừa ra tay, sức nóng như thông thiên lập địa lập tức khống chế toàn bộ chiến trường.
"Tu vi của ngươi?" Tây Môn Nguyệt không ngờ, một người trước đó không có chút tu vi, bây giờ lại biến thành cao thủ lợi hại như vậy.
"Trùng hợp hồi phục lại thôi. Ta dẫn dụ yêu thú, các người... mau đi đi." Tô Tiện không quay đầu nói với Tây Môn Nguyệt, đôi mắt vẫn nhìn thẳng yêu thú.
Đôi mắt Tây Môn Nguyệt thoáng nặng nề, thấp giọng nói: "Không đi được nữa." Bà ấy nhìn ra sau yêu thú. Lối ra đã bị nó chặn mất rồi.
Huống hồ Tô Tiện đã nói, bọn họ bước vào cửa địa cung thì sẽ bị nhốt trong trận, muốn phá trận phải cần một người rất tinh thông trận pháp mới được.
Như vậy cho dù có ra khỏi cung điện này thì cũng không thể phá trận thoát ra ngoài.
Hai người bọn họ vốn không đủ sức đối phó với yêu thú. Đi đến bước đường này, các nàng bị nhốt ở nơi đây, đánh không lại mà trốn cũng không xong. Tây Môn Nguyệt ôm chặt người trong lòng, thầm ra quyết định. Nếu như không thể cùng sinh vậy thì cùng chết cũng chẳng hề gì.
Tô Tiện bất ngờ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của bà ấy: "Có thể thoát được, vẫn còn một con đường."
Trong lúc ấy, yêu thú cũng xông về hướng hai người Tô Tiện, khí thế mãnh liệt không để ai có cơ hội thở dốc. Ly Hỏa kiếm của Tô Tiện không thể địch nổi nó, nhiệt độ Ly Hồn hỏa càng kích thích tính điên cuồng của yêu thú. Nó chẳng thèm nhìn Tây Môn Nguyệt lấy một cái, trực tiếp xông tới Tô Tiện.
Tô Tiện nhanh chóng tránh đi. Không nói đến việc tu vi nàng vừa hồi phục, cho dù hồi phục hoàn toàn như xưa cũng không thể chống lại yêu thú đã canh giữ tại đây nhiều năm qua. Nàng bị ép tới góc tường, yêu thú lại sắp nhào tới, ánh mắt Tô Tiện nặng nề, giương tay trái ra, một tấm phù xuất hiện giữa hai ngón tay. Thấy yêu thú sắp đến gần, Tô Tiện khởi động phù chú, biến mất tại chỗ dưới tình huống nguy hiểm, sau đó xuất hiện sau lưng yêu thú.
Thanh kiếm quét qua chém lên lớp lông dày đặc của yêu thú, nhưng chẳng hề thương tổn được nó.
Yêu thú xoay người lại, móng vuốt sắc bén mang theo tiếng gió ập xuống. Tô Tiện không tránh kịp, móng vuốt đâm vào da thịt, trước bụng bị quẹt một đường thật dài.
Máu tươi lập tức trào ra, Tô Tiện lảo đảo ngã xuống, phun ra một ngụm máu. Đôi mắt nàng đã đen đặc thành một mảng, vết thương nóng rát kinh khủng, đau đến tuốt mồ hôi lạnh.
Bên kia truyền đến tiếng lo lắng của Sở Khinh Tửu kéo ý thức Tô Tiện tỉnh táo lại. Nàng chống người dậy, yêu thú đó lại chuẩn bị tấn công nàng. Tô Tiện lớn tiếng nói với Tây Môn Nguyệt: "Vào trong hang động kia! Mau lên! Giúp ta chăm sóc Tiểu Sở!"
Tây Môn Nguyệt hiểu ý Tô Tiện.
Nếu đã không còn đường lui vậy thì con đường trước mắt kia chính là đường lui. Khi nãy khi thăm dò bên trong hang động, bọn họ phát hiện nơi đó chắc chắn vẫn còn lối ra. Tình huống hiện tại rất nguy cấp, có lẽ tiến về phía trước họa may có thể chuyển nguy thành an, cho dù ra sao ít nhất cũng tốt hơn hiện tại.
Tây Môn Nguyệt không chút do dự ôm lấy Nam Trần lướt qua bên cạnh yêu thú, chui vào lỗ hổng trên vách tường cung điện, đến chỗ con rối Tiểu Sở đang đứng.
Trong cung điện, yêu thú chẳng quan tâm tới Tây Môn Nguyệt chỉ xông thẳng về phía Tô Tiện. Hai mắt nó đỏ ngầu, lông tóc dựng đứng cả lên, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái. Móng vuốt sắc nhọn còn dính máu bổ vào người Tô Tiện, kết cục máu chảy thành sông sắp bày ra trước mắt.
Nhưng vào thời khắc ấy, một tiếng hồ kêu(*) vang lên.
(*) Tiếng hồ ly.
Uy thế của tiếng kêu này không bằng tiếng trước đó. Trong nháy mắt, trước khi móng vuốt giáng xuống, một bóng dáng màu trắng nhào tới tiếp thay Tô Tiện một vuốt ấy.
Hai móng vuốt va chạm nhau, cuối cùng vẫn là bóng trắng nọ không địch nổi, văng người ra đập vào vách tường đằng sau.
Bóng trắng đó chính là hồ yêu theo Tô Tiện suốt quãng đường. Bình thường nó hóa thành hình dạng một con hồ ly nho nhỏ, nằm trong lòng Tiểu Sở. Lúc này nó đã biến lại hình dạng ban đầu, đối đầu với yêu thú.
Tiểu hồ ly công kích không thành, từ từ bò dậy, thấy yêu thú lại muốn tấn công Tô Tiện, nó vội vàng nhào qua, hung hăng cắn xé yêu thú. Tô Tiện nhân cơ hội này đứng lên, nàng rất lo cho tiểu hồ ly nhưng cũng không thể vì vậy mà lãng phí thời gian nó đã tranh đoạt giúp nàng. Tô Tiện móc ra hơn mười tấm phù chú, vận lực để phù chú chú lần lượt dán lên bức tường sau lưng. Tô Tiện dùng Ly Hỏa kiếm cắt một đường trên ngón tay, vẽ thành một trận cổ phù. Nhất thời không khí như ngưng tụ, bốn bề yên ắng không tiếng động, trên người Tô Tiện tản ra một luồng sáng vàng kim, luồng sáng như du long bay vút ra, nhanh chóng phủ kín cả cung điện.
Luồng sáng vàng bao vây mọi thứ xung quanh, ngăn cách luôn cả trong cung điện với hang động ngoài kia. Khoảnh khắc cuối cùng tầm mắt Tô Tiện tiếp xúc với ánh mắt Sở Khinh Tửu.
Trong mắt hắn ngập tràn lo âu, nàng rất hiểu nhưng không còn cách nào khác.
Ba năm trước Sở Khinh Tửu bảo vệ náng rời khỏi Huyền Nguyệt giáo. Hôm nay đổi lại là nàng bảo vệ hắn.
Trận pháp này là nàng thức cả đêm viết ra, có tác dụng ngăn cách cung điện với bên ngoài trong vòng ba ngày ba đêm, không ai có thể vào mà yêu thú cũng không ra được. Ba ngày này không biết liệu bọn họ có nghĩ ra cách thoát khỏi đây không.
Nghĩ đến đây, Tô Tiện bất giác nở một nụ cười bất lực.
Xung quanh hoàn toàn bị ngăn cách, tầng sáng vàng bao phủ cung điện thành một lồng kín, không nhìn rõ sự vật bên ngoài nữa. Tô Tiện quay người lại, trên người đầm đìa máu, chỗ vết thương đau nhói vô cùng nhưng nàng không hề sợ hãi. Tiểu hồ ly bảo vệ nàng đến vậy, đã đến lúc nàng cùng nó chiến đấu một trận tới cùng.
Lúc này, trong hang động bên ngoài cung điện chỉ có yên tĩnh và tịch mịch.
Trận pháp ngăn cách mọi thứ trong cung điện, một chút âm thanh cũng không lọt qua được. Tây Môn Nguyệt run rẩy, nhìn Tô Tiện nhốt mình lại trong cung điện với yêu thú, mất hết sức lực quỳ xuống đất. Tình huống nguy hiểm vừa rồi, trong đầu bà ấy chỉ có một mảng trống rỗng, đến khi tạm thời thoát khỏi hiểm cảnh ý thức mới dần trở lại.
Bà ấy chợt nhớ ra là Tô Tiện muốn giúp bà tìm Nam Trần mới phải đến nơi này. Cuối cùng bà ấy vì cứu Nam Trần mà bỏ Tô Tiện một mình trong cung điện. Bà ấy bật cười, đôi mắt vô thần nhìn người trong lòng, nhất thời cảm xúc rối bời chẳng biết nên đi đâu về đâu.
Người tên Nam Trần kia đã gầy guộc tới đáng sợ, trừ trên mặt có vài vết thương nhỏ thì khắp người toàn là vết thương máu me đầm đìa. Đến bây giờ bà ấy mới hiểu, vết thương của Nam Trần và những thi thể trong những căn thạch thất kia là từ đâu mà có.
Tất cả là do móng vuốt và răng nanh của con yêu thú kia gây ra.
Xương cốt trong hang động này rất có khả năng cũng là do yêu thú giết hại.
Đáy lòng Tây Môn Nguyệt chợt lạnh. Đáng lẽ bà ấy nên đứng dậy tìm xem có lối ra nào khác hay không nhưng hễ nghĩ đến Tô Tiện trong lòng không khỏi bấn loạn.
Trong khi bà ấy chìm vào suy tư, người trong lòng chợt động đậy.
Ngón tay Nam Trần khẽ chạm vào cánh tay của Tây Môn Nguyệt. Động tác rất khẽ khàng nhưng Tây Môn Nguyệt vẫn cảm nhận được, bà ấy lập tức cúi đầu nhìn Nam Trần, thì thào: "Huynh tỉnh rồi?"
"A Nguyệt?" Nam Trần mở mắt ra, dường như tinh thần còn tốt hơn trước khi hôn mê.
Tây Môn Nguyệt vội vã hỏi: "Huynh sao rồi? Ta trị thương cho huynh trước, huynh đừng nói gì hết!" Bà ấy nâng tay đặt lên lưng Nam Trần, sử dụng công pháp đặc biệt của Tứ Phương Thành, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay, sau đó bao quanh người Nam Trần.
Không biết đã qua bao lâu, Nam Trần mở mắt, đôi mắt đã sáng tỏ hơn trước nhiều.
"Yêu thú đó không giết ta đâu. Vết thương của ta không đến mức chí mạng, đừng lo." Giọng nói vẫn còn yếu ớt lắm nhưng ít nhất cũng đã nói trọn vẹn một câu.
Tây Môn Nguyệt thấy y không có nguy hiểm tính mạng mới thở phào một hơn, đương định lên tiếng hỏi tiếp, nhưng ánh mắt Nam Trần chợt dừng ở một nơi không xa, hỏi: "... Ngươi là ai?"
Tây Môn Nguyệt ngẩn ra: "Cái gì cơ?"
Sở Khinh Tửu đang cực kỳ khó chịu, hồn phách như sắp bị xé nát. Hắn trầm trầm mê mê đứng một bên bất chợt nghe thấy một câu của Nam Trần như thế. Mặt hắn đầy nghi hoặc nhìn Nam Trần: "Ngươi nhìn thấy ta?"
- Hết chương 71 -
***
Cả đại điện chấn động theo tiếng kêu của hồ ly.
"Chuyện gì vậy..." Sắc mặt Tây Môn Nguyệt đại biến quay sang hỏi Tô Tiện. Tô Tiện suy tư giây lát, bất chợt quay đầu nhìn pho tượng hồ yêu khổng lồ giữa đại điện.
Dưới ánh nhìn của bọn họ, pho tượng hồ yêu phát ra ánh sáng đỏ yêu dị, từ một tượng đá đứng lặng giữa đại điện biến thành yêu tứ chín đuôi. Nó gào lên một tiếng nhào về phía Tô Tiện.
Tô Tiện chưa từng cảm nhận loại sức mạnh đáng sợ đến nhường này, uy thế to lớn khiến các nàng hít thở không thông. Thân hình nó rất cao to, động tác lại sắc bén vô cùng, trong tình huống không thể phản kháng như thế, Tô Tiện nhanh chóng bị quật ngã xuống đất.
Tây Môn Nguyệt ở bên cạnh cũng không kém gì nàng, bà ấy ôm chặt Nam Trần không dám buông tay.
Tô Tiện chống tay xuống đất mượn lực nâng người dậy, nàng triệu hoán Ly Hỏa kiếm chuẩn bị chiến đấu với sức mạnh khổng lồ này. Tây Môn Nguyệt gấp gáp nói: "Ngươi muốn làm gì! Chạy mau! Ngươi nào có đánh lại nó!"
"Không được!" Tô Tiện không có ý định lui bước, ánh mắt nàng xuyên quan người yêu thú nhìn vào Sở Khinh Tửu trong hang động, nghiêm chỉnh nói: "Ta không thể đi."
Sở Khinh Tửu còn ở đây nàng không thể đi.
Tây Môn Nguyệt nhăn mày nói: "Điên rồi!" Bà ấy ôm Nam Trần dậy muốn chạy ra ngoài nhưng hồ yêu đã phóng người đến, chặn đứng lối ra thông đạo không cho ai có cơ hội ra ngoài. Sắc mặt Tây Môn Nguyệt trắng bệnh, lui lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn yêu thú to lớn. Động tác hồ yêu nhanh nhẹn, giơ vuốt công kích tới, chẳng hề đợi bà ấy phản ứng kịp.
Móng vuốt của nó như sấm chớp giáng xuống, cả cung điện ngập tràn trong sát ý. Tây Môn Nguyệt cực lực tránh khỏi một kích, nhưng trong lòng còn ôm thêm một người, khó lòng đương đầu với yêu thú. Trong tình cảnh nguy hiểm, một ngọn lửa cháy bùng lên, ánh lửa đỏ rực ngăn cách giữa yêu thú và Tây Môn Nguyệt. Yêu thú hung tàn nhìn thấy ngọn lửa bất giác lui lại nửa bước.
Tây Môn Nguyệt kinh ngạc, bóng lưng Tô Tiện đã chắn phía trước. Tay phải nàng cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng xuống đất. Thân hình nàng đứng trước yêu thú thật quá nhỏ bé nhưng khoảnh khắc vừa ra tay, sức nóng như thông thiên lập địa lập tức khống chế toàn bộ chiến trường.
"Tu vi của ngươi?" Tây Môn Nguyệt không ngờ, một người trước đó không có chút tu vi, bây giờ lại biến thành cao thủ lợi hại như vậy.
"Trùng hợp hồi phục lại thôi. Ta dẫn dụ yêu thú, các người... mau đi đi." Tô Tiện không quay đầu nói với Tây Môn Nguyệt, đôi mắt vẫn nhìn thẳng yêu thú.
Đôi mắt Tây Môn Nguyệt thoáng nặng nề, thấp giọng nói: "Không đi được nữa." Bà ấy nhìn ra sau yêu thú. Lối ra đã bị nó chặn mất rồi.
Huống hồ Tô Tiện đã nói, bọn họ bước vào cửa địa cung thì sẽ bị nhốt trong trận, muốn phá trận phải cần một người rất tinh thông trận pháp mới được.
Như vậy cho dù có ra khỏi cung điện này thì cũng không thể phá trận thoát ra ngoài.
Hai người bọn họ vốn không đủ sức đối phó với yêu thú. Đi đến bước đường này, các nàng bị nhốt ở nơi đây, đánh không lại mà trốn cũng không xong. Tây Môn Nguyệt ôm chặt người trong lòng, thầm ra quyết định. Nếu như không thể cùng sinh vậy thì cùng chết cũng chẳng hề gì.
Tô Tiện bất ngờ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của bà ấy: "Có thể thoát được, vẫn còn một con đường."
Trong lúc ấy, yêu thú cũng xông về hướng hai người Tô Tiện, khí thế mãnh liệt không để ai có cơ hội thở dốc. Ly Hỏa kiếm của Tô Tiện không thể địch nổi nó, nhiệt độ Ly Hồn hỏa càng kích thích tính điên cuồng của yêu thú. Nó chẳng thèm nhìn Tây Môn Nguyệt lấy một cái, trực tiếp xông tới Tô Tiện.
Tô Tiện nhanh chóng tránh đi. Không nói đến việc tu vi nàng vừa hồi phục, cho dù hồi phục hoàn toàn như xưa cũng không thể chống lại yêu thú đã canh giữ tại đây nhiều năm qua. Nàng bị ép tới góc tường, yêu thú lại sắp nhào tới, ánh mắt Tô Tiện nặng nề, giương tay trái ra, một tấm phù xuất hiện giữa hai ngón tay. Thấy yêu thú sắp đến gần, Tô Tiện khởi động phù chú, biến mất tại chỗ dưới tình huống nguy hiểm, sau đó xuất hiện sau lưng yêu thú.
Thanh kiếm quét qua chém lên lớp lông dày đặc của yêu thú, nhưng chẳng hề thương tổn được nó.
Yêu thú xoay người lại, móng vuốt sắc bén mang theo tiếng gió ập xuống. Tô Tiện không tránh kịp, móng vuốt đâm vào da thịt, trước bụng bị quẹt một đường thật dài.
Máu tươi lập tức trào ra, Tô Tiện lảo đảo ngã xuống, phun ra một ngụm máu. Đôi mắt nàng đã đen đặc thành một mảng, vết thương nóng rát kinh khủng, đau đến tuốt mồ hôi lạnh.
Bên kia truyền đến tiếng lo lắng của Sở Khinh Tửu kéo ý thức Tô Tiện tỉnh táo lại. Nàng chống người dậy, yêu thú đó lại chuẩn bị tấn công nàng. Tô Tiện lớn tiếng nói với Tây Môn Nguyệt: "Vào trong hang động kia! Mau lên! Giúp ta chăm sóc Tiểu Sở!"
Tây Môn Nguyệt hiểu ý Tô Tiện.
Nếu đã không còn đường lui vậy thì con đường trước mắt kia chính là đường lui. Khi nãy khi thăm dò bên trong hang động, bọn họ phát hiện nơi đó chắc chắn vẫn còn lối ra. Tình huống hiện tại rất nguy cấp, có lẽ tiến về phía trước họa may có thể chuyển nguy thành an, cho dù ra sao ít nhất cũng tốt hơn hiện tại.
Tây Môn Nguyệt không chút do dự ôm lấy Nam Trần lướt qua bên cạnh yêu thú, chui vào lỗ hổng trên vách tường cung điện, đến chỗ con rối Tiểu Sở đang đứng.
Trong cung điện, yêu thú chẳng quan tâm tới Tây Môn Nguyệt chỉ xông thẳng về phía Tô Tiện. Hai mắt nó đỏ ngầu, lông tóc dựng đứng cả lên, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái. Móng vuốt sắc nhọn còn dính máu bổ vào người Tô Tiện, kết cục máu chảy thành sông sắp bày ra trước mắt.
Nhưng vào thời khắc ấy, một tiếng hồ kêu(*) vang lên.
(*) Tiếng hồ ly.
Uy thế của tiếng kêu này không bằng tiếng trước đó. Trong nháy mắt, trước khi móng vuốt giáng xuống, một bóng dáng màu trắng nhào tới tiếp thay Tô Tiện một vuốt ấy.
Hai móng vuốt va chạm nhau, cuối cùng vẫn là bóng trắng nọ không địch nổi, văng người ra đập vào vách tường đằng sau.
Bóng trắng đó chính là hồ yêu theo Tô Tiện suốt quãng đường. Bình thường nó hóa thành hình dạng một con hồ ly nho nhỏ, nằm trong lòng Tiểu Sở. Lúc này nó đã biến lại hình dạng ban đầu, đối đầu với yêu thú.
Tiểu hồ ly công kích không thành, từ từ bò dậy, thấy yêu thú lại muốn tấn công Tô Tiện, nó vội vàng nhào qua, hung hăng cắn xé yêu thú. Tô Tiện nhân cơ hội này đứng lên, nàng rất lo cho tiểu hồ ly nhưng cũng không thể vì vậy mà lãng phí thời gian nó đã tranh đoạt giúp nàng. Tô Tiện móc ra hơn mười tấm phù chú, vận lực để phù chú chú lần lượt dán lên bức tường sau lưng. Tô Tiện dùng Ly Hỏa kiếm cắt một đường trên ngón tay, vẽ thành một trận cổ phù. Nhất thời không khí như ngưng tụ, bốn bề yên ắng không tiếng động, trên người Tô Tiện tản ra một luồng sáng vàng kim, luồng sáng như du long bay vút ra, nhanh chóng phủ kín cả cung điện.
Luồng sáng vàng bao vây mọi thứ xung quanh, ngăn cách luôn cả trong cung điện với hang động ngoài kia. Khoảnh khắc cuối cùng tầm mắt Tô Tiện tiếp xúc với ánh mắt Sở Khinh Tửu.
Trong mắt hắn ngập tràn lo âu, nàng rất hiểu nhưng không còn cách nào khác.
Ba năm trước Sở Khinh Tửu bảo vệ náng rời khỏi Huyền Nguyệt giáo. Hôm nay đổi lại là nàng bảo vệ hắn.
Trận pháp này là nàng thức cả đêm viết ra, có tác dụng ngăn cách cung điện với bên ngoài trong vòng ba ngày ba đêm, không ai có thể vào mà yêu thú cũng không ra được. Ba ngày này không biết liệu bọn họ có nghĩ ra cách thoát khỏi đây không.
Nghĩ đến đây, Tô Tiện bất giác nở một nụ cười bất lực.
Xung quanh hoàn toàn bị ngăn cách, tầng sáng vàng bao phủ cung điện thành một lồng kín, không nhìn rõ sự vật bên ngoài nữa. Tô Tiện quay người lại, trên người đầm đìa máu, chỗ vết thương đau nhói vô cùng nhưng nàng không hề sợ hãi. Tiểu hồ ly bảo vệ nàng đến vậy, đã đến lúc nàng cùng nó chiến đấu một trận tới cùng.
Lúc này, trong hang động bên ngoài cung điện chỉ có yên tĩnh và tịch mịch.
Trận pháp ngăn cách mọi thứ trong cung điện, một chút âm thanh cũng không lọt qua được. Tây Môn Nguyệt run rẩy, nhìn Tô Tiện nhốt mình lại trong cung điện với yêu thú, mất hết sức lực quỳ xuống đất. Tình huống nguy hiểm vừa rồi, trong đầu bà ấy chỉ có một mảng trống rỗng, đến khi tạm thời thoát khỏi hiểm cảnh ý thức mới dần trở lại.
Bà ấy chợt nhớ ra là Tô Tiện muốn giúp bà tìm Nam Trần mới phải đến nơi này. Cuối cùng bà ấy vì cứu Nam Trần mà bỏ Tô Tiện một mình trong cung điện. Bà ấy bật cười, đôi mắt vô thần nhìn người trong lòng, nhất thời cảm xúc rối bời chẳng biết nên đi đâu về đâu.
Người tên Nam Trần kia đã gầy guộc tới đáng sợ, trừ trên mặt có vài vết thương nhỏ thì khắp người toàn là vết thương máu me đầm đìa. Đến bây giờ bà ấy mới hiểu, vết thương của Nam Trần và những thi thể trong những căn thạch thất kia là từ đâu mà có.
Tất cả là do móng vuốt và răng nanh của con yêu thú kia gây ra.
Xương cốt trong hang động này rất có khả năng cũng là do yêu thú giết hại.
Đáy lòng Tây Môn Nguyệt chợt lạnh. Đáng lẽ bà ấy nên đứng dậy tìm xem có lối ra nào khác hay không nhưng hễ nghĩ đến Tô Tiện trong lòng không khỏi bấn loạn.
Trong khi bà ấy chìm vào suy tư, người trong lòng chợt động đậy.
Ngón tay Nam Trần khẽ chạm vào cánh tay của Tây Môn Nguyệt. Động tác rất khẽ khàng nhưng Tây Môn Nguyệt vẫn cảm nhận được, bà ấy lập tức cúi đầu nhìn Nam Trần, thì thào: "Huynh tỉnh rồi?"
"A Nguyệt?" Nam Trần mở mắt ra, dường như tinh thần còn tốt hơn trước khi hôn mê.
Tây Môn Nguyệt vội vã hỏi: "Huynh sao rồi? Ta trị thương cho huynh trước, huynh đừng nói gì hết!" Bà ấy nâng tay đặt lên lưng Nam Trần, sử dụng công pháp đặc biệt của Tứ Phương Thành, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay, sau đó bao quanh người Nam Trần.
Không biết đã qua bao lâu, Nam Trần mở mắt, đôi mắt đã sáng tỏ hơn trước nhiều.
"Yêu thú đó không giết ta đâu. Vết thương của ta không đến mức chí mạng, đừng lo." Giọng nói vẫn còn yếu ớt lắm nhưng ít nhất cũng đã nói trọn vẹn một câu.
Tây Môn Nguyệt thấy y không có nguy hiểm tính mạng mới thở phào một hơn, đương định lên tiếng hỏi tiếp, nhưng ánh mắt Nam Trần chợt dừng ở một nơi không xa, hỏi: "... Ngươi là ai?"
Tây Môn Nguyệt ngẩn ra: "Cái gì cơ?"
Sở Khinh Tửu đang cực kỳ khó chịu, hồn phách như sắp bị xé nát. Hắn trầm trầm mê mê đứng một bên bất chợt nghe thấy một câu của Nam Trần như thế. Mặt hắn đầy nghi hoặc nhìn Nam Trần: "Ngươi nhìn thấy ta?"
- Hết chương 71 -
/110
|