Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
"Tiểu hồ ly?" Tô Tiện phát hiện giọng nói của mình yếu ớt, khàn đặc, không biết tiểu hồ ly có nghe thấy hay không.
Cung điện cực kỳ tĩnh lặng, giọng của Tô Tiện có thể truyền đến phía bên kia. Tiểu hồ ly chậm chạp ngẩng đầu lên, dè dặt kêu lên một tiếng.
Tô Tiện nói: "Qua đây."
Tiểu hồ ly hơi do dự, nhìn Tô Tiện một lúc, đang muốn bước qua đó thì con cửu vĩ yêu thú bên cạnh chợt động đậy, tiểu hồ ly sợ hãi co rút người lại, không dám nhúc nhích.
Không biết yêu thú kia đã mở mắt từ bao giờ, đôi mắt nó đang nhìn chằm chằm vào Tô Tiện. Nó và Tô Tiện đối mặt nhau, nàng trông thấy rõ ràng nó đang không ngừng run rẩy, làm ra bộ dạng dù có chật vật cỡ nào cũng sống chết không chịu cúi đầu.
Tô Tiện không hiểu vì sao chúng nó trở nên như vậy, chúng nó đang sợ cái gì.
Sợ nàng ư?
Nhưng bây giờ nàng nhúc nhích một tí thôi cũng thấy khó khăn, tại sao yêu thú phải sợ nàng?
Tô Tiện quan sát đại điện xung quanh, phát hiện một điểm bất thường.
Lúc trước, chính giữa đại điện có đặt một pho tượng mà yêu thú biến thành, sau khi yêu thú hiện nguyên hình, pho tượng ấy cũng biến mất. Nhưng giờ phút này, Tô Tiện chợt phát hiện, vị trí đặt pho tượng ban đầu có nhiều điểm kỳ lạ. Trên sàn nhà tại đó có rất nhiều đá vụn, chúng được xếp ngang dọc trên mặt đất tạo thành một đồ án kỳ lạ. Tô Tiện chưa từng thấy qua đồ án nào như thế, nhưng không rõ vì sao, sâu thẳm trong lòng nàng lại cảm thấy rất quen thuộc...
Đấy là cái gì?
Chẳng lẽ thứ yêu thú và tiểu hồ ly sợ chính là thứ này?
Tô Tiện ngồi dưới đất không thể nào nhìn rõ và hoàn chỉnh đồ án ấy. Nàng cắn cắn răng, thầm nhận định đây là điểm mấu chốt, nàng cũng không còn tâm tư đâu mà nghỉ ngơi tiếp nữa. Tô Tiện giơ tay triệu hồi Ly Hỏa kiếm rơi dưới đất, dùng kiếm chống đỡ cơ thể đứng dậy.
Cảm giác đau đớn do miệng vết thương rách ra chẳng dễ chịu tí nào. Cánh môi Tô Tiện trắng bệnh, ép mình lấy lại tinh thần, quan sát vị trí trung tâm của cung điện.
Yêu thú vẫn nhìn chằm chằm Tô Tiện. Bấy giờ nàng đã biết nó không có gan bước qua nên cũng thả lỏng đôi chút, không để ý tới nó nữa.
Nàng bước đi chậm chạp, lắc lư không vững, vết máu từ vết thương thấm qua y phục nhỏ xuống đất. Nàng đã tự cầm máu rồi nhưng vết thương do yêu thú cắn dường như có điều cổ quái, có dùng bất cứ cách nào cũng không cầm máu được. Tô Tiện cười khổ nhìn máu của mình không ngừng chảy xuống, chỉ e chưa đợi nàng đánh một trận với yêu thú đã chết vì thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều.
Vết máu uốn lượn theo bước chân của Tô Tiện, chảy vào những chỗ lồi lõm dưới đất.
Những mảnh đá vụn rơi vãi trên đất nhiễm phải máu tươi dần dần tỏa ra luồng sáng nhàn nhạt.
Tô Tiện không hề phát hiện dị tượng sau lưng mình, tiếp tục lê từng bước đến gần đồ án giữa cung điện. Nàng chỉ nhìn thấy một ấn ký như hình trăng khuyết, trên ấn ký ấy loang lổ vết máu. Không rõ chúng đã rơi trên đó từ bao giờ nhưng kỳ lạ là chúng không hề khô cạn mà đang bừng cháy mãnh liệt.
Ngọn lửa nho nhỏ cháy bừng lên ngay trung tâm đồ án, ánh lửa đỏ chói mắt.
Tô Tiện vừa nhìn thấy thế, ký ức lập tức ồ ạt ùa về.
Nơi đó chính là vị trí yêu thú cắn nàng dãn đến hôn mê.
Vậy thì vết máu trên đó có lẽ là của nàng.
Trên người nàng có sức mạnh của Ly Hồn hỏa, vết máu bùng cháy kia chính là Ly Hồn hỏa không sai.
Sao lại như vậy?
Những chuyện xảy ra trong cung điện này thật quá lạ lùng, cũng quá bất thường, mặc dù có chút hiểu biết về Ma giới nhưng Tô Tiện vẫn không tài nào hiểu nổi. Nàng lui lại mấy bước, nhưng vừa lui hơi nóng đằng sau liền ập tới. Tựa hồ trong lúc ấy nàng quên mất đau đớn, quay đầu lại, trên đoạn đường nàng vừa đi qua, vết máu chuyển động trong những khe lõm trên mật đất, cuối cùng hợp thành một mặt đồ đằng.
Nháy mắt, Ly Hồn hỏa tại đó cháy lên rừng rực, sức nóng điên cuồng bao phủ toàn bộ đại điện. Vết máu dưới đất như bị Ly Hồn hỏa kích thích, men theo đường cong trên đồ đằng bốc cháy. Trong tích tắt, ngọn lửa trên đồ đằng vụt lên cao, tạo thành bức tường lửa kín kẽ không gió nào có thể lọt qua. Tô Tiện đứng ngay trung tâm trận pháp hỏa diễm, Ly Hồn hỏa vây kín tứ phía.
Sắc mặt Tô Tiện tái nhợt, không hiểu chuyện gì đang diễn ta, nhưng nàng biết rằng những chuyện xảy ra trong địa cung này tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Đến nước này, nàng đứng giữa trung tâm nhưng không còn sức lực cản ngăn.
Ngay lúc ấy, bức tường lửa xuất hiện dị tượng, ngọn lửa đột nhiên thay đổi màu sắc, màu đỏ sậm ban đầu biến thành màu tím nhàn nhạt. Đồng thời, sóng lửa trong đồ đằng cuồn cuồn hình thành một lốc xoáy thật lớn.
Cảm giác khó nói thành lời dâng trào trong lòng Tô Tiện. Nàng đứng giữa trung tâm đồ đằng nhìn lốc xoáy đen đặc đang tiến gần mình, khẽ híp mắt.
Trong khoảnh khắc mơ hồ vô định dường như nàng nghe thấy âm thanh gì đó, thứ âm thanh đó đến từ mọi phía trong địa cung, và cũng đến từ đằng sau lốc xoáy kia.
Thê lương, ai oán, đau khổ, vô số âm thanh khác nhau ùa vào lỗ tai nàng, giống như có rất nhiều người tranh đấu kịch liệt muốn nói với nàng điều gì đó.
Đáy lòng nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo, bi thương.
Cảm giác rất đỗi kỳ lạ ấy thật giống như chính bản thân nàng cũng chịu đựng, cùng đồng cảm.
Trong lúc Tô Tiện đang chấn động tột độ, một tiếng gió gào thét lướt đến từ giữa trận lốc xoáy. Tô Tiện vừa ngẩng đầu, vẫn chưa kịp phản ứng, tiểu hồ ly và cửu vĩ yêu thú đã gào lên mấy tiếng đinh tai nhức óc, như âm thanh phát ra từ nỗi sợ hãi cùng cực.
Tô Tiện theo bản năng lui lại nửa bước, trơ mắt nhìn lốc xoáy màu đen trước mặt.
Nhưng ngay một khắc đó, một bộ xương trắng âm trầm xuất hiện giữa làn xoáy.
Móng vuốt sắc bén hình thành từ xương trắng thò phân nửa ra ngoài, lướt qua gò má Tô Tiện. Chỉ trong tích tắc, cả móng vuốt đều đã lộ ra bên ngoài, bấy giờ Tô Tiện mới nhìn rõ nó.
Đó chắc là móng vuốt của yêu thú nào đó nhưng chỉ là một cái móng vuốt đã chiếm hơn nửa vị trí trong cung điện.
Tô Tiện ở trước mặt nó thật quá bé nhỏ, đến cả một con kiến cũng không bằng.
Ở trước mặt đó, cửu vĩ yêu thú to lớn không ai địch nổi kia thật chẳng đáng nhắc tới.
Tô Tiện nhặt kiếm lên, ánh mắt dán chặt vào móng vuốt khổng lồ nọ. Nàng không dám nghĩ liệu sau lốc xoáy đen ngòm kia sẽ xuất hiện quái vật đáng sợ ra sao. Khoảnh khắc ấy, nàng nhớ đến bọn người Sở Khinh Tửu đang ở ngoài kia.
Nàng mở trận, phong bế toàn bộ cung điện, không biết thời gian đã qua được bao lâu, cũng không biết Tây Môn Nguyệt bọn họ đang ở nơi nào, bà ấy có chăm sóc cho Tiểu Sở không, bọn họ đã thoát ra ngoài chưa?...
Không biết con quái vật to lớn này đến từ đâu, và có mục đích gì, càng không biết trận pháp của nàng có thể chống đỡ lại quái vật bao lâu.
Tự sâu thẳm trái tim nàng biết rằng mình chẳng thể đi được nữa, nàng chỉ hy vọng Sở Khinh Tửu có thể bình an vô sợ rời khỏi đây.
Nhưng, dường như mọi thứ đang bước đi trên con đường không định trước.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ những điều ấy, âm thanh như tấm kính vỡ nát truyền đến.
Tô Tiện vừa nghe thấy động tĩnh lập tức dời mắt khỏi móng vuốt nọ, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, trận pháp màu vàng bao phủ trên tường từ từ vỡ vụn, toàn bộ cung điện chấn động dữ dội. Một bóng đen như gió bay tới với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn ra, lao về phía Tô Tiện. Tô Tiện chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một cái, người đã lọt thỏm vào cái ôm hết sức quen thuộc.
Tô Tiện ngẩng từ nhìn người đang ôm mình trong lòng, vừa vặn đối diện với đôi mắt trăng thanh gió mát của người nọ. Hắn nháy mắt với nàng, dưới tình huống như thế này vẫn có thể híp mắt tươi cười nói: "Ta nói rồi mà, vẫn phải là ta tới cứu muội thôi."
Bọn họ ôm nhau lượn mấy vòng trên không rồi tiếp đất. Trước đó Tô Tiện vẫn có thể gắng gượng đứng vững nhưng Sở Khinh Tửu vừa xuất hiện, nàng đã cảm thấy mệt mỏi xâm nhập vào tứ chi và toàn thân. Nàng không còn chút sức lực tựa hằn vào người Sở Khinh Tửu, bất giác đưa tay ôm chặt Sở Khinh Tửu không buông.
Nàng cảm nhận được thân nhiệt như người bình thường của hắn, nhỏ giọng nói: "Huynh..."Vốn dĩ nàng có rất nhiều lời muốn nói, nước mắt đã sắp tràn khóe mi mất rồi nhưng thế nào cũng không nói ra được. Tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ, Tô Tiện dụi dụi mắt, cuối cùng mới nghẹn ngào nói tiếp, "Sao huynh lại đến đây?"
"Ta để dì Nguyệt và Nam Trần tiến bối đến nơi an toàn rồi, đừng lo." Sở Khinh Tửu thấp giọng nói.
Tô Tiện không phải hỏi hắn vấn đề này, nàng cảm thấy năng lực vững vàng của mình bị hủy cả rồi, hắn vừa xông vào, lòng nàng đã phức tạp đủ loại cảm xúc, vừa vui mừng vừa sợ hãi. Sở Khinh Tửu lại không dám nhìn thẳng vào mắt nàng mà quay đầu đánh giá tình hình trong đại điện.
Trước đó hắn chỉ chú ý đến mỗi Tô Tiện, bây giờ mới có thời gian quan sát đại điện. Sắc mặt Sở Khinh Tửu khẽ biến, tình hình trước mắt đả kích hắn không ít, nhất thời không biết nên nói gì.
Tô Tiện ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nhưng vẫn biết rõ phải nhanh chóng giải quyết khốn cảnh hiện tại. Nàng mở lời: "Lốc xoáy đó có lẽ là cánh cửa Ma giới, không biết vì sao bất ngờ xuất hiện, quái vật kia..."
Tô Tiện chưa nói hết câu, Sở Khinh Tửu gấp gáp chen ngang: "Muội lấy máu rửa sàn đấy à?"
Tô Tiện: "..."
Sở Khinh Tửu cũng không biết phải làm sao để cầm máu cho Tô Tiện, hắn nhíu mày buông tay nàng ra: "Còn dư tấm phù chú nào không?"
"Còn." Tô Tiện gật đầu, lấy từ ống tay áo ra một sấp phù chú giao cho Sở Khinh Tửu. Lúc Sở Khinh Tửu nhận phù chú, ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào tay Tô Tiện, cả hai đờ người. Sở Khinh Tửu lập tức rụt lại, thanh âm dịu êm nói: "Ta đã dám đặt chân vào thì chắc chắn nắm trong tay cơ hội cứu muội ra ngoài."
Dứt lời, hắn quay lưng hướng mắt về phía quái vật khổng lồ.
- Hết chương 73 -
***
"Tiểu hồ ly?" Tô Tiện phát hiện giọng nói của mình yếu ớt, khàn đặc, không biết tiểu hồ ly có nghe thấy hay không.
Cung điện cực kỳ tĩnh lặng, giọng của Tô Tiện có thể truyền đến phía bên kia. Tiểu hồ ly chậm chạp ngẩng đầu lên, dè dặt kêu lên một tiếng.
Tô Tiện nói: "Qua đây."
Tiểu hồ ly hơi do dự, nhìn Tô Tiện một lúc, đang muốn bước qua đó thì con cửu vĩ yêu thú bên cạnh chợt động đậy, tiểu hồ ly sợ hãi co rút người lại, không dám nhúc nhích.
Không biết yêu thú kia đã mở mắt từ bao giờ, đôi mắt nó đang nhìn chằm chằm vào Tô Tiện. Nó và Tô Tiện đối mặt nhau, nàng trông thấy rõ ràng nó đang không ngừng run rẩy, làm ra bộ dạng dù có chật vật cỡ nào cũng sống chết không chịu cúi đầu.
Tô Tiện không hiểu vì sao chúng nó trở nên như vậy, chúng nó đang sợ cái gì.
Sợ nàng ư?
Nhưng bây giờ nàng nhúc nhích một tí thôi cũng thấy khó khăn, tại sao yêu thú phải sợ nàng?
Tô Tiện quan sát đại điện xung quanh, phát hiện một điểm bất thường.
Lúc trước, chính giữa đại điện có đặt một pho tượng mà yêu thú biến thành, sau khi yêu thú hiện nguyên hình, pho tượng ấy cũng biến mất. Nhưng giờ phút này, Tô Tiện chợt phát hiện, vị trí đặt pho tượng ban đầu có nhiều điểm kỳ lạ. Trên sàn nhà tại đó có rất nhiều đá vụn, chúng được xếp ngang dọc trên mặt đất tạo thành một đồ án kỳ lạ. Tô Tiện chưa từng thấy qua đồ án nào như thế, nhưng không rõ vì sao, sâu thẳm trong lòng nàng lại cảm thấy rất quen thuộc...
Đấy là cái gì?
Chẳng lẽ thứ yêu thú và tiểu hồ ly sợ chính là thứ này?
Tô Tiện ngồi dưới đất không thể nào nhìn rõ và hoàn chỉnh đồ án ấy. Nàng cắn cắn răng, thầm nhận định đây là điểm mấu chốt, nàng cũng không còn tâm tư đâu mà nghỉ ngơi tiếp nữa. Tô Tiện giơ tay triệu hồi Ly Hỏa kiếm rơi dưới đất, dùng kiếm chống đỡ cơ thể đứng dậy.
Cảm giác đau đớn do miệng vết thương rách ra chẳng dễ chịu tí nào. Cánh môi Tô Tiện trắng bệnh, ép mình lấy lại tinh thần, quan sát vị trí trung tâm của cung điện.
Yêu thú vẫn nhìn chằm chằm Tô Tiện. Bấy giờ nàng đã biết nó không có gan bước qua nên cũng thả lỏng đôi chút, không để ý tới nó nữa.
Nàng bước đi chậm chạp, lắc lư không vững, vết máu từ vết thương thấm qua y phục nhỏ xuống đất. Nàng đã tự cầm máu rồi nhưng vết thương do yêu thú cắn dường như có điều cổ quái, có dùng bất cứ cách nào cũng không cầm máu được. Tô Tiện cười khổ nhìn máu của mình không ngừng chảy xuống, chỉ e chưa đợi nàng đánh một trận với yêu thú đã chết vì thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều.
Vết máu uốn lượn theo bước chân của Tô Tiện, chảy vào những chỗ lồi lõm dưới đất.
Những mảnh đá vụn rơi vãi trên đất nhiễm phải máu tươi dần dần tỏa ra luồng sáng nhàn nhạt.
Tô Tiện không hề phát hiện dị tượng sau lưng mình, tiếp tục lê từng bước đến gần đồ án giữa cung điện. Nàng chỉ nhìn thấy một ấn ký như hình trăng khuyết, trên ấn ký ấy loang lổ vết máu. Không rõ chúng đã rơi trên đó từ bao giờ nhưng kỳ lạ là chúng không hề khô cạn mà đang bừng cháy mãnh liệt.
Ngọn lửa nho nhỏ cháy bừng lên ngay trung tâm đồ án, ánh lửa đỏ chói mắt.
Tô Tiện vừa nhìn thấy thế, ký ức lập tức ồ ạt ùa về.
Nơi đó chính là vị trí yêu thú cắn nàng dãn đến hôn mê.
Vậy thì vết máu trên đó có lẽ là của nàng.
Trên người nàng có sức mạnh của Ly Hồn hỏa, vết máu bùng cháy kia chính là Ly Hồn hỏa không sai.
Sao lại như vậy?
Những chuyện xảy ra trong cung điện này thật quá lạ lùng, cũng quá bất thường, mặc dù có chút hiểu biết về Ma giới nhưng Tô Tiện vẫn không tài nào hiểu nổi. Nàng lui lại mấy bước, nhưng vừa lui hơi nóng đằng sau liền ập tới. Tựa hồ trong lúc ấy nàng quên mất đau đớn, quay đầu lại, trên đoạn đường nàng vừa đi qua, vết máu chuyển động trong những khe lõm trên mật đất, cuối cùng hợp thành một mặt đồ đằng.
Nháy mắt, Ly Hồn hỏa tại đó cháy lên rừng rực, sức nóng điên cuồng bao phủ toàn bộ đại điện. Vết máu dưới đất như bị Ly Hồn hỏa kích thích, men theo đường cong trên đồ đằng bốc cháy. Trong tích tắt, ngọn lửa trên đồ đằng vụt lên cao, tạo thành bức tường lửa kín kẽ không gió nào có thể lọt qua. Tô Tiện đứng ngay trung tâm trận pháp hỏa diễm, Ly Hồn hỏa vây kín tứ phía.
Sắc mặt Tô Tiện tái nhợt, không hiểu chuyện gì đang diễn ta, nhưng nàng biết rằng những chuyện xảy ra trong địa cung này tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Đến nước này, nàng đứng giữa trung tâm nhưng không còn sức lực cản ngăn.
Ngay lúc ấy, bức tường lửa xuất hiện dị tượng, ngọn lửa đột nhiên thay đổi màu sắc, màu đỏ sậm ban đầu biến thành màu tím nhàn nhạt. Đồng thời, sóng lửa trong đồ đằng cuồn cuồn hình thành một lốc xoáy thật lớn.
Cảm giác khó nói thành lời dâng trào trong lòng Tô Tiện. Nàng đứng giữa trung tâm đồ đằng nhìn lốc xoáy đen đặc đang tiến gần mình, khẽ híp mắt.
Trong khoảnh khắc mơ hồ vô định dường như nàng nghe thấy âm thanh gì đó, thứ âm thanh đó đến từ mọi phía trong địa cung, và cũng đến từ đằng sau lốc xoáy kia.
Thê lương, ai oán, đau khổ, vô số âm thanh khác nhau ùa vào lỗ tai nàng, giống như có rất nhiều người tranh đấu kịch liệt muốn nói với nàng điều gì đó.
Đáy lòng nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo, bi thương.
Cảm giác rất đỗi kỳ lạ ấy thật giống như chính bản thân nàng cũng chịu đựng, cùng đồng cảm.
Trong lúc Tô Tiện đang chấn động tột độ, một tiếng gió gào thét lướt đến từ giữa trận lốc xoáy. Tô Tiện vừa ngẩng đầu, vẫn chưa kịp phản ứng, tiểu hồ ly và cửu vĩ yêu thú đã gào lên mấy tiếng đinh tai nhức óc, như âm thanh phát ra từ nỗi sợ hãi cùng cực.
Tô Tiện theo bản năng lui lại nửa bước, trơ mắt nhìn lốc xoáy màu đen trước mặt.
Nhưng ngay một khắc đó, một bộ xương trắng âm trầm xuất hiện giữa làn xoáy.
Móng vuốt sắc bén hình thành từ xương trắng thò phân nửa ra ngoài, lướt qua gò má Tô Tiện. Chỉ trong tích tắc, cả móng vuốt đều đã lộ ra bên ngoài, bấy giờ Tô Tiện mới nhìn rõ nó.
Đó chắc là móng vuốt của yêu thú nào đó nhưng chỉ là một cái móng vuốt đã chiếm hơn nửa vị trí trong cung điện.
Tô Tiện ở trước mặt nó thật quá bé nhỏ, đến cả một con kiến cũng không bằng.
Ở trước mặt đó, cửu vĩ yêu thú to lớn không ai địch nổi kia thật chẳng đáng nhắc tới.
Tô Tiện nhặt kiếm lên, ánh mắt dán chặt vào móng vuốt khổng lồ nọ. Nàng không dám nghĩ liệu sau lốc xoáy đen ngòm kia sẽ xuất hiện quái vật đáng sợ ra sao. Khoảnh khắc ấy, nàng nhớ đến bọn người Sở Khinh Tửu đang ở ngoài kia.
Nàng mở trận, phong bế toàn bộ cung điện, không biết thời gian đã qua được bao lâu, cũng không biết Tây Môn Nguyệt bọn họ đang ở nơi nào, bà ấy có chăm sóc cho Tiểu Sở không, bọn họ đã thoát ra ngoài chưa?...
Không biết con quái vật to lớn này đến từ đâu, và có mục đích gì, càng không biết trận pháp của nàng có thể chống đỡ lại quái vật bao lâu.
Tự sâu thẳm trái tim nàng biết rằng mình chẳng thể đi được nữa, nàng chỉ hy vọng Sở Khinh Tửu có thể bình an vô sợ rời khỏi đây.
Nhưng, dường như mọi thứ đang bước đi trên con đường không định trước.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ những điều ấy, âm thanh như tấm kính vỡ nát truyền đến.
Tô Tiện vừa nghe thấy động tĩnh lập tức dời mắt khỏi móng vuốt nọ, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, trận pháp màu vàng bao phủ trên tường từ từ vỡ vụn, toàn bộ cung điện chấn động dữ dội. Một bóng đen như gió bay tới với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn ra, lao về phía Tô Tiện. Tô Tiện chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một cái, người đã lọt thỏm vào cái ôm hết sức quen thuộc.
Tô Tiện ngẩng từ nhìn người đang ôm mình trong lòng, vừa vặn đối diện với đôi mắt trăng thanh gió mát của người nọ. Hắn nháy mắt với nàng, dưới tình huống như thế này vẫn có thể híp mắt tươi cười nói: "Ta nói rồi mà, vẫn phải là ta tới cứu muội thôi."
Bọn họ ôm nhau lượn mấy vòng trên không rồi tiếp đất. Trước đó Tô Tiện vẫn có thể gắng gượng đứng vững nhưng Sở Khinh Tửu vừa xuất hiện, nàng đã cảm thấy mệt mỏi xâm nhập vào tứ chi và toàn thân. Nàng không còn chút sức lực tựa hằn vào người Sở Khinh Tửu, bất giác đưa tay ôm chặt Sở Khinh Tửu không buông.
Nàng cảm nhận được thân nhiệt như người bình thường của hắn, nhỏ giọng nói: "Huynh..."Vốn dĩ nàng có rất nhiều lời muốn nói, nước mắt đã sắp tràn khóe mi mất rồi nhưng thế nào cũng không nói ra được. Tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ, Tô Tiện dụi dụi mắt, cuối cùng mới nghẹn ngào nói tiếp, "Sao huynh lại đến đây?"
"Ta để dì Nguyệt và Nam Trần tiến bối đến nơi an toàn rồi, đừng lo." Sở Khinh Tửu thấp giọng nói.
Tô Tiện không phải hỏi hắn vấn đề này, nàng cảm thấy năng lực vững vàng của mình bị hủy cả rồi, hắn vừa xông vào, lòng nàng đã phức tạp đủ loại cảm xúc, vừa vui mừng vừa sợ hãi. Sở Khinh Tửu lại không dám nhìn thẳng vào mắt nàng mà quay đầu đánh giá tình hình trong đại điện.
Trước đó hắn chỉ chú ý đến mỗi Tô Tiện, bây giờ mới có thời gian quan sát đại điện. Sắc mặt Sở Khinh Tửu khẽ biến, tình hình trước mắt đả kích hắn không ít, nhất thời không biết nên nói gì.
Tô Tiện ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nhưng vẫn biết rõ phải nhanh chóng giải quyết khốn cảnh hiện tại. Nàng mở lời: "Lốc xoáy đó có lẽ là cánh cửa Ma giới, không biết vì sao bất ngờ xuất hiện, quái vật kia..."
Tô Tiện chưa nói hết câu, Sở Khinh Tửu gấp gáp chen ngang: "Muội lấy máu rửa sàn đấy à?"
Tô Tiện: "..."
Sở Khinh Tửu cũng không biết phải làm sao để cầm máu cho Tô Tiện, hắn nhíu mày buông tay nàng ra: "Còn dư tấm phù chú nào không?"
"Còn." Tô Tiện gật đầu, lấy từ ống tay áo ra một sấp phù chú giao cho Sở Khinh Tửu. Lúc Sở Khinh Tửu nhận phù chú, ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào tay Tô Tiện, cả hai đờ người. Sở Khinh Tửu lập tức rụt lại, thanh âm dịu êm nói: "Ta đã dám đặt chân vào thì chắc chắn nắm trong tay cơ hội cứu muội ra ngoài."
Dứt lời, hắn quay lưng hướng mắt về phía quái vật khổng lồ.
- Hết chương 73 -
/110
|