Lý Chính Hải từ trong bệnh viện thành phố Du Lâm đi ra, đứng bên cổng lớn châm một điếu thuốc. Đến đây vài chuyến, cậu Thạch Trung Chu kia cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng một mực khẳng định vết thương bị súng bắn trên bắp chân là do không may, còn khăng khăng nói không biết ai là Tiểu Thập Ca.
Rõ ràng Chu Mâu đã khai ra chuyện giả mạo của đội khảo cổ bọn họ, người đứng đầu chính là Tiểu Thập Ca, nhưng mấy thành viên trong đội miệng vẫn kín bưng, sống chết che giấu cho anh ta.
Tuy đội khảo cổ này là giả, nhưng những gì họ làm lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của anh, cái người Tiểu Thập Ca này quả thực khó phân biệt là chính hay tà.
Trong lúc Lý Chính Hải chậm rãi chắp vá lại các manh mối, điện thoại trong túi đổ chuông.
Lý đội trưởng, có phát hiện lớn! Người gọi đến là Lưu Sảng.
Ngày hôm qua có tin tức từ phía cảnh sát Cam Túc cho biết có hai cảnh sát bị tập kích, người ra tay được miêu tả có thân hình cao lớn, rất phù hợp với những gì họ biết về Tiểu Thập Ca. Vì vậy Lý Chính Hải cử Lưu Sảng đến nơi để điều tra.
Ầm ĩ quá, có chuyện gì?
Giọng nói Lưu Sảng đầy hưng phấn: Đồng nghiệp phía Cam Túc nhận được tin báo, bắt được một
ổ những tên buôn lậu cổ vật đóng giả làm công nhân tại một xưởng gỗ, tổng cộng khoảng bảy tám tên. Hèn gì em phấn khởi thế.
Không phải chuyện này làm em phấn khởi, Tiểu Thập Ca lúc đó cũng ở hiện trường, có hai đồng
nghiệp nói bọn họ trông thấy rõ mặt của Tiểu Thập Ca.
Lý Chính Hải lấy điếu thuốc trên miệng xuống: Thật sự thấy rõ? Thật!
Liên hệ với bộ phận kỹ thuật vẽ cho anh. Lý Chính Hải nhanh chóng chỉ đạo: Nếu lúc đó có mặt Tiểu Thập Ca, chúng ta có đủ lý do nghi ngờ hắn ta có quan hệ với bọn buôn lậu, em đi cùng hai đồng nghiệp kia kiểm tra ngay khu vực đó, có lẽ hắn ta chưa chạy xa được đâu.
Vâng! Lưu Sảng nhận mệnh lệnh, cười hì hì trong điện thoại hỏi: Lý đội trưởng, lần này em có thể được coi là lấy công chuộc tội không?
Em nghĩ đơn giản nhỉ, vụ án vẫn chưa xác định được mà dám tự ý tiết lộ thông tin cho đối tượng liên quan, nếu không xử phạt em thì không được.
Giọng Lưu Sảng ỉu xìu: Em nói chuyện của tổ chức Văn Bảo cho Ngôn Tiêu là muốn tận dụng sự phối hợp của cô ấy, không phải cố ý tiết lộ.
Lý Chính Hải vừa bực mình vừa buồn cười: Em tận dụng cô ấy? Ngôn Tiêu là ai? Nếu cô ấy mà dễ bị thao túng như thế, thì có dám không thèm đặt Ngũ gia vào mắt không? Cô ấy trong lòng có một cán cân cho riêng mình, cán cân đó đã nghiêng về phía Tiểu Thập Ca, không ai có thể xoay chuyển được.
Lưu Sảng lẩm bẩm: Hiện giờ đã có chứng cứ, cô ấy không phối hợp cũng phải phối hợp.
Nói không chừng bây giờ cô ấy đang ở Tây Bắc đấy, em có thể tìm được manh mối chỗ cô ấy. Lý Chính Hải mở cửa xe, dặn thêm: Trong đội nói tìm thấy một ông cụ, rất giống vị giáo sư Lục mà giáo sư Hoa đã miêu tả, anh đi xem một chút. Em ở chỗ đó dán ảnh Tiểu Thập Ca thì làm cho rõ ràng một chút, tên Tiểu Thập Ca này rất giỏi đối phó với cảnh sát, đừng chủ quan.
Em biết rồi.
Lưu Sảng lúc này đang ở trong xưởng gỗ, nói điện thoại xong, cô quay lại nhìn hiện trương hỗn độn, gỗ rải rác khắp nơi, còn có vết máu của người bị thương. Đứng trước mặt cô là hai vị cảnh sát đã
trông thấy Quan Dược.
Theo miêu tả của hai anh, thì Tiểu Thập Ca rất đẹp trai. Lưu Sảng cười làm lộ ra chiếc răng khểnh, hỏi bọn họ: Hắn ta chạy theo hướng nào.
Một cảnh sát trả lời: Không thể xác định, tốc độ của hắn ta rất nhanh, chúng tôi suy đoán thì bỏ chạy bằng đường sông.
Vậy thì điều tra dọc theo đường sông. Lưu Sảng vừa ngồi vào trong xe, đột nhiên nhớ ra: À đúng rồi, thiếu chút nữa quên, là ai báo cảnh sát.
Không biết rõ. Viên cảnh sát ngồi ở vị trí lái rít một hơi thuốc lá: Ngươi đó nói không tiện nói nhiều, sau đó ngắt máy. Chúng tôi gọi lại theo số đó nhưng không gọi được, sau khi kiểm tra phát hiện là thuê bao mới, có lẽ là sợ bị trả thù.
À. Lưu Sảng suy nghĩ, đối với những tình huống thế này thì vẫn nên báo cáo với Lý Chính Hải thì tốt hơn.
...
Trong khách sạn, Quan Dược vứt quần áo vừa thay ra vào sọt rác, thu gom xong đồ đạc, anh nhét hết súng vào bên trong một túi du lịch nhỏ, xách trên tay đi từ trong phòng vệ sinh ra, không thấy Ngôn Tiêu đâu.
Khoảng hai phút sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng giày cao gót, cửa mở ra, cô từ ngoài đi vào. Em đi đâu thế?
Ngôn Tiêu đi rất nhanh, hơi thở gấp, lấy đồ từ trong túi đưa cho anh. Quan Dược cúi đầu xem, là một chiếc kính trắng gọng đen.
Kính không độ, đeo vào, không phải anh nói vừa rồi anh bị thấy mặt sao? Quan Dược buồn cười: Em đi ra ngoài để mua cái này à? Không dùng hả?
Hữu dụng, trông có khá hơn không? Quan Dược đeo kính lên, nhìn Ngôn Tiêu.
Cô nhìn khuôn mặt đeo kính của anh, hoàn toàn khác với phong thái của Bùi Minh Sinh. Anh quá nam tính, dù đeo kính vào cũng không có cảm giác nhã nhặn, tuy nhiên so với khi không đeo thì có chút khác biệt: Có chút hiệu quả, cứ đeo đi.
Quan Dược đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quay đầu nói: Đi thôi. Đi thế nào?
Xe bị giữ rồi, phải tìm cách tìm chiếc khác.
Ngôn Tiêu xòe tay ra, cầm một chùm chìa khóa đung đưa trước mắt anh: Em vừa thuê xong. Quan Dược giờ mới hiểu cô vừa ra ngoài làm gì, ánh mắt nhìn cô cũng sâu hơn.
Không để anh kịp lấy, Ngôn Tiêu rút tay lại: Bây giờ còn nói em đến không đúng lúc không?
Quan Dược kéo cô ôm vào trong lòng, cầm lấy chùm chìa khóa: Đúng lúc, là anh nói sai.
Ngôn Tiêu véo lưng anh một cái: Thế thì khác gì.
Quan Dược bắt lấy bàn tay cô, nắm thật chặt, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc xuống cầu thang, anh đi trước trả phòng, Ngôn Tiêu đứng ở cửa chờ anh, ánh mắt quan sát tình hình trên đường, trông thấy ở ngã ba có vài xe cảnh sát.
Quan Dược đi đến kéo tay cô: Đi cửa sau.
Đi vòng ra đằng sau đến chỗ đỗ xe, hai người ngồi vào trong xe lái đi. An toàn chạy xe qua vài dãy phố, vừa ra trục đường chính đã gặp vấn đề.
Lối ra đã bị chặn, giao thông tắc nghẽn, xe xếp thành hàng dài trên đường.
Như trong dự tính, Quan Dược biết rõ, cho dù Mạc Bình không tìm được anh anh nhưng bọn họ khả năng cũng không bị sa lưới, cảnh sát nhất định sẽ lục soát khắp nơi.
Anh bình tĩnh chuyển hướng xe: Tìm cơ hội khác rồi đi.
Các quán cơm nhỏ ven đường đông kín khách, vì phải xếp hàng dài kiểm tra nên rất nhiều người xuống xe trước giờ ăn tối.
Quan Dược cho xe chạy lòng vòng dọc theo các con phố của thị trấn, mắt liên tục theo dõi động tĩnh xung quanh, một lát sau xe dừng lại bên ngoài một quán cơm.
Ngôn Tiêu hướng theo ánh mắt anh nhìn ra ngoài: Anh đang nhìn gì thế?
Quan Dược nói: Nhìn đoàn xe kia.
Ngôn Tiêu lúc này mới để ý thấy một đoàn chừng mười xe việt dã đang dừng ở bên đường, các loại xe khác nhau nhưng đều một kiểu logo, mui xe cắm một lá cờ, trên đó có ghi tên một câu lạc bộ dã ngoại thám hiểm nào đó.
Quan Dược đẩy cửa xe ra: Em ở đây đợi anh, anh qua chỗ trưởng đoàn của bọn họ hỏi thử xem có thể cho chúng ta trà trộn vào đội họ hay không.
Ngôn Tiêu nhìn anh đi về phía đoàn xe, chào hỏi vài người đàn ông vừa đi ra từ trong một quán ven đường, anh rút vài điếu thuốc mời bọn họ, đàn ông chỉ cần đơn giản như vậy là có thể tán ngẫu với nhau.
Một lát sau anh trở lại: Đúng lúc bọn họ đang cần người dẫn đường nên đã đồng ý. Ngôn Tiêu gật đầu.
Quan Dược định vào xe ngồi chờ cùng cô, nhưng phía bên kia có một người đàn ông trung niên đang gọi anh: Người anh em, qua đây tán gẫu vài câu, chúng ta bàn bạc xem đi thế nào.
Ngôn Tiêu nói: Anh đi đi, chúng ta còn phải nhờ vả họ, giữ tốt quan hệ vẫn hơn.
Quan Dược đành phải qua đó, người đàn ông vừa rồi gọi anh là trưởng đoàn, vốn dĩ trách nhiệm của anh ta là dẫn đường, nhưng do lần đầu tiên đi tuyến đường này nên không có kinh nghiệm, vì vậy mới rẽ vào đây.
Xe của bọn đều là xe cao cấp, vừa nhìn là biết đây là câu lạc bộ của những kẻ có tiền, trên đường đi bọn họ cũng vui vẻ bố thí hảo tâm giúp đỡ người khác, nếu không cũng không dễ dàng đồng ý cho người xa lạ nhập đoàn.
Ngôn Tiêu không đi ra mà ngồi trên xe chờ.
Quan Dược cùng người đàn ông kia ngồi vào trong xe của ông ta, anh nhìn ông ta lấy một tấm bản đồ ra, vô tỉnh ngẩng đầu, cách một lớp kính xe liếc nhìn về phía Ngôn Tiêu.
Ngôn Tiêu ngồi ở trên xe, mắt nhìn xung quanh, chiếc cổ thon dài trắng ngần di chuyển theo mỗi động tác của cô, mang theo một sự hấp dẫn khó tả. Để cô phải bôn ba trốn chạy theo mình thế này khiến trong lòng Quan Dược cảm thấy áy náy.
Trong lúc đang trò truyện, đoàn xe dài phía trước bắt đầu chuyển động.
Ngôn Tiêu cảm giác được phía sau có động tĩnh, qua kính chiếu hậu, cô trông thấy có vài người đi về hướng này. Cô thò đầu ra ngoài nhìn cho kỹ, quả thật không nhìn lầm, là hai cảnh sát mặc cảnh phục và một cô gái mặc thường phục, cô gái kia là Lưu Sảng.
Ba người thỉnh thoảng dừng lại hỏi người qua đường, hoặc đi vào quán ven đường kiểm tra một chút, rất nhanh sẽ đi về phía đoàn xe.
Ngôn Tiêu suy nghĩ một lát, đẩy cửa xe đi xuống.
Quan Dược loáng thoáng nghe thấy giọng nói Ngôn Tiêu, lúc nhìn ra ngoài mới phát hiện Ngôn Tiêu vừa ngồi vào ghế lái, quay đầu xe lái đi.
Trực giác mách bảo, anh quay ra sau nhìn, thấy Lưu Sảng đang đi về hướng này. Không biết có phải đã phát hiện ra Ngôn Tiêu hay không mà cô ta chuyển hướng về phía Ngôn Tiêu vừa lái đi.
Quan Dược xuống xe, có một người trong đội đang đứng bên ngoài trông thấy vậy gọi anh lại: Anh không đi cùng chúng tôi sao? Vừa rồi cô gái kia bảo với chúng tôi cô ấy có việc, kêu anh đi cùng chúng tôi. Người anh em, cô ta là gì của anh vậy, sao vừa thấy cảnh sát đến liền bỏ đi, không có
vấn đề gì chứ?
Người phụ nữ đó cả người mặc đồ hiệu, trông rất thời thượng, bọn họ đã để ý thấy từ lâu, chỉ là hành động này của cô ấy khiến bọn họ thấy kỳ lạ, dù sao thì đã ra bên ngoài xã hội nhìn nhận vấn đề cũng phải sâu hơn.
Quan Dược dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng Ngôn Tiêu vừa lái đi: Không việc gì, cô ấy là vợ tôi.
Ngôn Tiêu tìm một chỗ vắng vẻ để dừng xe, quay đầu lại kiểm tra, Lưu Sảng không lái xe nên không đuổi kịp cô.
Cô cúi đầu đi trên đường, trông thấy một tiệm cắt tóc, đẩy cửa đi vào.
Lưu Sảng vội vã tìm kiếm trên đường một lát, nhưng đã bị mất mục tiêu. Chắc chắn người đó là Ngôn Tiêu, vẻ ngoài của Ngôn Tiêu quá xuất sắc, không thể nào nhận nhầm được. Vừa rồi rõ ràng cô ta trông thấy bóng người cao gầy tóc dài xõa vai, hiện giờ đã không thấy đâu.
Cô ta vừa đi vừa hỏi: Phía bên chốt chặn vào thế nào rồi?
Hai cảnh sát phía sau nói: Chắc chắn chưa có gì, nếu có tin đã báo cho chúng ta rồi.
Lưu Sảng cảm thấy có gì không ổn, làm sao lại giống như xuất hiện ngay trước mắt rồi biến mất không tăm hơi.
Rõ ràng Chu Mâu đã khai ra chuyện giả mạo của đội khảo cổ bọn họ, người đứng đầu chính là Tiểu Thập Ca, nhưng mấy thành viên trong đội miệng vẫn kín bưng, sống chết che giấu cho anh ta.
Tuy đội khảo cổ này là giả, nhưng những gì họ làm lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của anh, cái người Tiểu Thập Ca này quả thực khó phân biệt là chính hay tà.
Trong lúc Lý Chính Hải chậm rãi chắp vá lại các manh mối, điện thoại trong túi đổ chuông.
Lý đội trưởng, có phát hiện lớn! Người gọi đến là Lưu Sảng.
Ngày hôm qua có tin tức từ phía cảnh sát Cam Túc cho biết có hai cảnh sát bị tập kích, người ra tay được miêu tả có thân hình cao lớn, rất phù hợp với những gì họ biết về Tiểu Thập Ca. Vì vậy Lý Chính Hải cử Lưu Sảng đến nơi để điều tra.
Ầm ĩ quá, có chuyện gì?
Giọng nói Lưu Sảng đầy hưng phấn: Đồng nghiệp phía Cam Túc nhận được tin báo, bắt được một
ổ những tên buôn lậu cổ vật đóng giả làm công nhân tại một xưởng gỗ, tổng cộng khoảng bảy tám tên. Hèn gì em phấn khởi thế.
Không phải chuyện này làm em phấn khởi, Tiểu Thập Ca lúc đó cũng ở hiện trường, có hai đồng
nghiệp nói bọn họ trông thấy rõ mặt của Tiểu Thập Ca.
Lý Chính Hải lấy điếu thuốc trên miệng xuống: Thật sự thấy rõ? Thật!
Liên hệ với bộ phận kỹ thuật vẽ cho anh. Lý Chính Hải nhanh chóng chỉ đạo: Nếu lúc đó có mặt Tiểu Thập Ca, chúng ta có đủ lý do nghi ngờ hắn ta có quan hệ với bọn buôn lậu, em đi cùng hai đồng nghiệp kia kiểm tra ngay khu vực đó, có lẽ hắn ta chưa chạy xa được đâu.
Vâng! Lưu Sảng nhận mệnh lệnh, cười hì hì trong điện thoại hỏi: Lý đội trưởng, lần này em có thể được coi là lấy công chuộc tội không?
Em nghĩ đơn giản nhỉ, vụ án vẫn chưa xác định được mà dám tự ý tiết lộ thông tin cho đối tượng liên quan, nếu không xử phạt em thì không được.
Giọng Lưu Sảng ỉu xìu: Em nói chuyện của tổ chức Văn Bảo cho Ngôn Tiêu là muốn tận dụng sự phối hợp của cô ấy, không phải cố ý tiết lộ.
Lý Chính Hải vừa bực mình vừa buồn cười: Em tận dụng cô ấy? Ngôn Tiêu là ai? Nếu cô ấy mà dễ bị thao túng như thế, thì có dám không thèm đặt Ngũ gia vào mắt không? Cô ấy trong lòng có một cán cân cho riêng mình, cán cân đó đã nghiêng về phía Tiểu Thập Ca, không ai có thể xoay chuyển được.
Lưu Sảng lẩm bẩm: Hiện giờ đã có chứng cứ, cô ấy không phối hợp cũng phải phối hợp.
Nói không chừng bây giờ cô ấy đang ở Tây Bắc đấy, em có thể tìm được manh mối chỗ cô ấy. Lý Chính Hải mở cửa xe, dặn thêm: Trong đội nói tìm thấy một ông cụ, rất giống vị giáo sư Lục mà giáo sư Hoa đã miêu tả, anh đi xem một chút. Em ở chỗ đó dán ảnh Tiểu Thập Ca thì làm cho rõ ràng một chút, tên Tiểu Thập Ca này rất giỏi đối phó với cảnh sát, đừng chủ quan.
Em biết rồi.
Lưu Sảng lúc này đang ở trong xưởng gỗ, nói điện thoại xong, cô quay lại nhìn hiện trương hỗn độn, gỗ rải rác khắp nơi, còn có vết máu của người bị thương. Đứng trước mặt cô là hai vị cảnh sát đã
trông thấy Quan Dược.
Theo miêu tả của hai anh, thì Tiểu Thập Ca rất đẹp trai. Lưu Sảng cười làm lộ ra chiếc răng khểnh, hỏi bọn họ: Hắn ta chạy theo hướng nào.
Một cảnh sát trả lời: Không thể xác định, tốc độ của hắn ta rất nhanh, chúng tôi suy đoán thì bỏ chạy bằng đường sông.
Vậy thì điều tra dọc theo đường sông. Lưu Sảng vừa ngồi vào trong xe, đột nhiên nhớ ra: À đúng rồi, thiếu chút nữa quên, là ai báo cảnh sát.
Không biết rõ. Viên cảnh sát ngồi ở vị trí lái rít một hơi thuốc lá: Ngươi đó nói không tiện nói nhiều, sau đó ngắt máy. Chúng tôi gọi lại theo số đó nhưng không gọi được, sau khi kiểm tra phát hiện là thuê bao mới, có lẽ là sợ bị trả thù.
À. Lưu Sảng suy nghĩ, đối với những tình huống thế này thì vẫn nên báo cáo với Lý Chính Hải thì tốt hơn.
...
Trong khách sạn, Quan Dược vứt quần áo vừa thay ra vào sọt rác, thu gom xong đồ đạc, anh nhét hết súng vào bên trong một túi du lịch nhỏ, xách trên tay đi từ trong phòng vệ sinh ra, không thấy Ngôn Tiêu đâu.
Khoảng hai phút sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng giày cao gót, cửa mở ra, cô từ ngoài đi vào. Em đi đâu thế?
Ngôn Tiêu đi rất nhanh, hơi thở gấp, lấy đồ từ trong túi đưa cho anh. Quan Dược cúi đầu xem, là một chiếc kính trắng gọng đen.
Kính không độ, đeo vào, không phải anh nói vừa rồi anh bị thấy mặt sao? Quan Dược buồn cười: Em đi ra ngoài để mua cái này à? Không dùng hả?
Hữu dụng, trông có khá hơn không? Quan Dược đeo kính lên, nhìn Ngôn Tiêu.
Cô nhìn khuôn mặt đeo kính của anh, hoàn toàn khác với phong thái của Bùi Minh Sinh. Anh quá nam tính, dù đeo kính vào cũng không có cảm giác nhã nhặn, tuy nhiên so với khi không đeo thì có chút khác biệt: Có chút hiệu quả, cứ đeo đi.
Quan Dược đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quay đầu nói: Đi thôi. Đi thế nào?
Xe bị giữ rồi, phải tìm cách tìm chiếc khác.
Ngôn Tiêu xòe tay ra, cầm một chùm chìa khóa đung đưa trước mắt anh: Em vừa thuê xong. Quan Dược giờ mới hiểu cô vừa ra ngoài làm gì, ánh mắt nhìn cô cũng sâu hơn.
Không để anh kịp lấy, Ngôn Tiêu rút tay lại: Bây giờ còn nói em đến không đúng lúc không?
Quan Dược kéo cô ôm vào trong lòng, cầm lấy chùm chìa khóa: Đúng lúc, là anh nói sai.
Ngôn Tiêu véo lưng anh một cái: Thế thì khác gì.
Quan Dược bắt lấy bàn tay cô, nắm thật chặt, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc xuống cầu thang, anh đi trước trả phòng, Ngôn Tiêu đứng ở cửa chờ anh, ánh mắt quan sát tình hình trên đường, trông thấy ở ngã ba có vài xe cảnh sát.
Quan Dược đi đến kéo tay cô: Đi cửa sau.
Đi vòng ra đằng sau đến chỗ đỗ xe, hai người ngồi vào trong xe lái đi. An toàn chạy xe qua vài dãy phố, vừa ra trục đường chính đã gặp vấn đề.
Lối ra đã bị chặn, giao thông tắc nghẽn, xe xếp thành hàng dài trên đường.
Như trong dự tính, Quan Dược biết rõ, cho dù Mạc Bình không tìm được anh anh nhưng bọn họ khả năng cũng không bị sa lưới, cảnh sát nhất định sẽ lục soát khắp nơi.
Anh bình tĩnh chuyển hướng xe: Tìm cơ hội khác rồi đi.
Các quán cơm nhỏ ven đường đông kín khách, vì phải xếp hàng dài kiểm tra nên rất nhiều người xuống xe trước giờ ăn tối.
Quan Dược cho xe chạy lòng vòng dọc theo các con phố của thị trấn, mắt liên tục theo dõi động tĩnh xung quanh, một lát sau xe dừng lại bên ngoài một quán cơm.
Ngôn Tiêu hướng theo ánh mắt anh nhìn ra ngoài: Anh đang nhìn gì thế?
Quan Dược nói: Nhìn đoàn xe kia.
Ngôn Tiêu lúc này mới để ý thấy một đoàn chừng mười xe việt dã đang dừng ở bên đường, các loại xe khác nhau nhưng đều một kiểu logo, mui xe cắm một lá cờ, trên đó có ghi tên một câu lạc bộ dã ngoại thám hiểm nào đó.
Quan Dược đẩy cửa xe ra: Em ở đây đợi anh, anh qua chỗ trưởng đoàn của bọn họ hỏi thử xem có thể cho chúng ta trà trộn vào đội họ hay không.
Ngôn Tiêu nhìn anh đi về phía đoàn xe, chào hỏi vài người đàn ông vừa đi ra từ trong một quán ven đường, anh rút vài điếu thuốc mời bọn họ, đàn ông chỉ cần đơn giản như vậy là có thể tán ngẫu với nhau.
Một lát sau anh trở lại: Đúng lúc bọn họ đang cần người dẫn đường nên đã đồng ý. Ngôn Tiêu gật đầu.
Quan Dược định vào xe ngồi chờ cùng cô, nhưng phía bên kia có một người đàn ông trung niên đang gọi anh: Người anh em, qua đây tán gẫu vài câu, chúng ta bàn bạc xem đi thế nào.
Ngôn Tiêu nói: Anh đi đi, chúng ta còn phải nhờ vả họ, giữ tốt quan hệ vẫn hơn.
Quan Dược đành phải qua đó, người đàn ông vừa rồi gọi anh là trưởng đoàn, vốn dĩ trách nhiệm của anh ta là dẫn đường, nhưng do lần đầu tiên đi tuyến đường này nên không có kinh nghiệm, vì vậy mới rẽ vào đây.
Xe của bọn đều là xe cao cấp, vừa nhìn là biết đây là câu lạc bộ của những kẻ có tiền, trên đường đi bọn họ cũng vui vẻ bố thí hảo tâm giúp đỡ người khác, nếu không cũng không dễ dàng đồng ý cho người xa lạ nhập đoàn.
Ngôn Tiêu không đi ra mà ngồi trên xe chờ.
Quan Dược cùng người đàn ông kia ngồi vào trong xe của ông ta, anh nhìn ông ta lấy một tấm bản đồ ra, vô tỉnh ngẩng đầu, cách một lớp kính xe liếc nhìn về phía Ngôn Tiêu.
Ngôn Tiêu ngồi ở trên xe, mắt nhìn xung quanh, chiếc cổ thon dài trắng ngần di chuyển theo mỗi động tác của cô, mang theo một sự hấp dẫn khó tả. Để cô phải bôn ba trốn chạy theo mình thế này khiến trong lòng Quan Dược cảm thấy áy náy.
Trong lúc đang trò truyện, đoàn xe dài phía trước bắt đầu chuyển động.
Ngôn Tiêu cảm giác được phía sau có động tĩnh, qua kính chiếu hậu, cô trông thấy có vài người đi về hướng này. Cô thò đầu ra ngoài nhìn cho kỹ, quả thật không nhìn lầm, là hai cảnh sát mặc cảnh phục và một cô gái mặc thường phục, cô gái kia là Lưu Sảng.
Ba người thỉnh thoảng dừng lại hỏi người qua đường, hoặc đi vào quán ven đường kiểm tra một chút, rất nhanh sẽ đi về phía đoàn xe.
Ngôn Tiêu suy nghĩ một lát, đẩy cửa xe đi xuống.
Quan Dược loáng thoáng nghe thấy giọng nói Ngôn Tiêu, lúc nhìn ra ngoài mới phát hiện Ngôn Tiêu vừa ngồi vào ghế lái, quay đầu xe lái đi.
Trực giác mách bảo, anh quay ra sau nhìn, thấy Lưu Sảng đang đi về hướng này. Không biết có phải đã phát hiện ra Ngôn Tiêu hay không mà cô ta chuyển hướng về phía Ngôn Tiêu vừa lái đi.
Quan Dược xuống xe, có một người trong đội đang đứng bên ngoài trông thấy vậy gọi anh lại: Anh không đi cùng chúng tôi sao? Vừa rồi cô gái kia bảo với chúng tôi cô ấy có việc, kêu anh đi cùng chúng tôi. Người anh em, cô ta là gì của anh vậy, sao vừa thấy cảnh sát đến liền bỏ đi, không có
vấn đề gì chứ?
Người phụ nữ đó cả người mặc đồ hiệu, trông rất thời thượng, bọn họ đã để ý thấy từ lâu, chỉ là hành động này của cô ấy khiến bọn họ thấy kỳ lạ, dù sao thì đã ra bên ngoài xã hội nhìn nhận vấn đề cũng phải sâu hơn.
Quan Dược dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng Ngôn Tiêu vừa lái đi: Không việc gì, cô ấy là vợ tôi.
Ngôn Tiêu tìm một chỗ vắng vẻ để dừng xe, quay đầu lại kiểm tra, Lưu Sảng không lái xe nên không đuổi kịp cô.
Cô cúi đầu đi trên đường, trông thấy một tiệm cắt tóc, đẩy cửa đi vào.
Lưu Sảng vội vã tìm kiếm trên đường một lát, nhưng đã bị mất mục tiêu. Chắc chắn người đó là Ngôn Tiêu, vẻ ngoài của Ngôn Tiêu quá xuất sắc, không thể nào nhận nhầm được. Vừa rồi rõ ràng cô ta trông thấy bóng người cao gầy tóc dài xõa vai, hiện giờ đã không thấy đâu.
Cô ta vừa đi vừa hỏi: Phía bên chốt chặn vào thế nào rồi?
Hai cảnh sát phía sau nói: Chắc chắn chưa có gì, nếu có tin đã báo cho chúng ta rồi.
Lưu Sảng cảm thấy có gì không ổn, làm sao lại giống như xuất hiện ngay trước mắt rồi biến mất không tăm hơi.
/79
|