Tuyến hỏa lực bị công phá!
Một số khán giả thấy vậy vẫn chưa từ bỏ hi vọng. Họ từng chứng kiến trình kiểm soát tuyến hỏa lực bá đạo của Tô Mộc Tranh, cô thậm chí có thể bùng phát hỏa lực trên những cự ly không tưởng cơ mà.
Nhưng hội tuyển thủ chuyên nghiệp biết rất rõ, vấn đề hiện tại đã không còn là cự ly xa hay gần. Cây kỹ năng thủng lỗ chỗ, Tô Mộc Tranh khó lòng đánh tiếp dù trình cá nhân có cao đến mấy chăng nữa.
Sông có khúc, người có lúc là lời miêu tả phù hợp nhất cho trận đấu này. Khúc của Tô Mộc Tranh sắp phải kết thúc để nhường chỗ cho lúc của Chu Trạch Khải.
Còn cách nào xoay chuyển không?
Những người ủng hộ Hưng Hân vẫn mong mỏi xa vời, nhưng không mấy ai trong hội tuyển thủ chuyên nghiệp đặt kèo cho Tô Mộc Tranh.
Xài hao quá. Họ lắc đầu thở dài.
Em thấy hình như xài hao hơn cần thiết nhỉ? Giọng nói đến từ Quách Thiếu của chiến đội Thần Thoại.
Cùng là tân binh của mùa giải thứ mười như Hưng Hân, Thần Thoại kết thúc vòng bảng với thứ hạng 13. Đây là một thành tích cực tốt, bởi so sánh với họ, có những đội sinh ra chỉ để chết đi, tồn tại trong Liên minh đúng một mùa giải rồi out. Hơi tiếc cho Thần Thoại là mùa này có kẻ yêu quái mang tên Hưng Hân. Cũng cái mác đội mới, Hưng Hân đánh thẳng vào tứ kết và giờ đang tranh chức vô địch, Thần Thoại coi như bị lấn át hoàn toàn.
Song, cậu tuyển thủ Quách Thiếu mới toanh này của Thần Thoại lại rất được quan tâm. Từng được đề cử cho giải Tân binh Tốt nhất mùa mười, người ta đồn rằng nhiều chiến đội lớn đang ngấp nghé mời cậu về.
Quách Thiếu phát biểu một câu bất ngờ, ba người đồng đội xuất thân Gia Thế ngồi cạnh tròn mắt nhìn. Xung quanh toàn cao thủ với chả đại thần, ai cần một chú lính mới tò te như mi lên tiếng?
Ấy vậy mà trong số các đại thần có khá nhiều người chú ý đến lời nhận xét của cậu nhóc. Họ nhìn về phía cậu và bắt gặp những ánh mắt đầy nghĩ ngợi như mình, bèn chụm đầu thảo luận hăng say. Các tuyển thủ khác thấy đám đại thần làm vậy, liền không hẹn mà cùng nhìn lên màn hình điện tử, xem thật kỹ pha chiếu lại.
Chu Trạch Khải... Có người cất giọng, ... bị tuyến hỏa lực đàn áp, vẫn cố ý thả chậm nhịp đánh.
Cái gì?
Các tuyển thủ giật bắn mình, xôn xao nhìn về phía người nói: Vương Kiệt Hi, đại thần Vi Thảo. Nghe anh nhận xét, mọi người vắt óc nhớ lại những tình tiết đã xảy ra và phát hiện...
Đúng thật!
Cách nhìn của Vương Kiệt Hi đã giải thích cho nhận định ban đầu của Quách Thiếu. Xét cho cùng, cậu nhóc chỉ cảm giác sai sai mà thôi chứ cũng chẳng biết cái sai nằm ở chỗ nào. Trực giác thực chiến quá nhạy, nhưng lúc này, tài năng tiềm ẩn của Quách Thiếu không phải điều mọi người quan tâm. Bởi vì, sự thật được Vương Kiệt Hi chỉ ra kia đã khiến tất cả những người ngồi đây sởn cả gai ốc.
Khủng khiếp quá!
Bị khống chế bởi tuyến hỏa lực, lại không tìm cách tháo chạy nhanh nhất mà cố tình đánh chậm để buộc đối thủ xả chiêu lâu hơn và nhiều hơn cần thiết.
Hiệp ba tổng chung kết, gánh trên vai trách nhiệm lớn lao, Chu Trạch Khải vẫn dám chơi bạo. Không chỉ đơn thuần thể hiện lòng quyết tâm tử chiến, hắn còn chủ động dấn thân vào tử địa để tìm đường sống.
Tất cả mọi người rơi vào im lặng tuyệt đối, như bị vây quanh bởi một trăm Chu Trạch Khải.
Chu Trạch Khải xưa nay chỉ làm không nói, người ta đều biết. Người ta chỉ không biết hắn có thể quán triệt tư tưởng hành động đến mức độ vượt quá sức tưởng tượng này.
Một số tuyển thủ không cược cho Tô Mộc Tranh nhưng vẫn trông mong nhìn thấy cô lật kèo, đến đây thì đã lụi tàn hi vọng.
Chu Trạch Khải đột phá tuyến hỏa lực!
Kết quả không ngoài dự đoán, Nhất Thương Xuyên Vân vừa thoát khỏi tuyến hỏa lực lập tức lao lên tấn công ồ ạt. Súng Cận Chiến năm bước và ba bước ảo diệu là thế, khoan nói Mộc Vũ Tranh Phong đã hết chiêu xài, cho dù cây kỹ năng hoàn chỉnh cũng đừng mơ chống cự thiện xạ ở khoảng cách này. Mà Chu Trạch Khải nào phải kẻ thiện xạ vô danh? Hắn là người có thể chơi thiện xạ như dân cận chiến chuyên nghiệp!
Fan Luân Hồi vỗ tay như sấm.
Nếu khi đánh với Diệp Tu, sĩ khí Luân Hồi được Chu Trạch Khải kéo lên ngang bằng Hưng Hân, thì giờ đây, tinh thần toàn thể Luân Hồi đã tăng vọt dữ dội.
Tuy nửa đầu game Nhất Thương Xuyên Vân bị hỏa lực nặng của Mộc Vũ Tranh Phong đàn áp, hắn vẫn thể hiện ý chí bất khuất, kiên cường không chịu lùi bước. Nửa cuối game, hắn đột phá tuyến hỏa lực, giành về một chiến thắng dứt khoát đã mắt người xem.
Yeah yeah yeah!
Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu hò hét vui sướng. Rời phòng đấu, Tô Mộc Tranh xuống sân giữa mừng rỡ ngợp trời của fan đội bạn.
Cô đánh không tốt ư?
Không mấy ai sẽ cho là vậy, càng không mấy ai dám vỗ ngực rằng mình sẽ thể hiện tốt hơn cả cô. Nhưng biết sao đây? Là kẻ thua cuộc, cô có xuất sắc đến đâu cũng chẳng thể tỏa sáng bằng người thắng. Nhiều người chơi thường có thể còn cảm thấy, Tô Mộc Tranh quá dễ dàng bị Chu Trạch Khải hạ gục. Thời lượng 1 phút 7 giây diễn ra quá nhanh, thế trận dẫu phức tạp, người xem lại có cảm giác mỗi bên chỉ ra chiêu đúng một lần. Một chiêu quyết thắng bại, và người ăn được last hit là Chu Trạch Khải.
Tô Mộc Tranh quay về hàng ghế tuyển thủ với trạng thái tâm lý không quá tệ. Đồng đội chưa kịp đứng dậy an ủi, cô đã mỉm cười tỏ ý mình không việc gì.
Lúc này, Luân Hồi tạm dẫn trước Hưng Hân. Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải còn tận 45% HP, một ưu thế không nhỏ. Chưa kể, sĩ khí Luân Hồi đã lên đến đỉnh điểm. Fan ruột Luân Hồi trong nhà thi đấu phấn khích tột độ, tuyển thủ cũng lên tinh thần thấy rõ, kể cả Tôn Tường vốn đang ủ rũ vì thua trận đầu.
Hưng Hân cần kíp một ai đó có thể suy giảm đấu chí Luân Hồi.
Mạc Phàm bỗng đứng dậy.
Cậu không lên tiếng, nhưng người Hưng Hân đều hiểu cậu muốn gì. Họ hướng ánh mắt về phía Diệp Tu, chờ đợi quyết định của hắn.
Diệp Tu rất dứt khoát gật đầu. Mạc Phàm quay lưng cất bước, trước sau không hé một lời.
Khi Tô Mộc Tranh vào trận, Diệp Tu không dặn dò nhiều vì tự bản thân Tô Mộc Tranh có đủ ý thức về cục diện. Đến lượt Mạc Phàm, một tân binh mới vào nghề, hắn cũng không nói tiếng nào.
Mạc Phàm có hiểu tình thế khẩn cấp của Hưng Hân trước mắt? Diệp Tu không biết, nhưng nếu Mạc Phàm chủ động xin ra trận, cậu ắt hẳn đã chuẩn bị tâm lý. Vậy nên, hắn không định nói gì khác làm Mạc Phàm rối tinh thần, chỉ hi vọng cậu tập trung toàn bộ sức lực vào trận đấu, vào đối thủ và kết quả cuối cùng.
Muốn làm giảm bớt phần nào sĩ khí Luân Hồi, phong cách của Mạc Phàm khá thích hợp. Dù cậu không lên tiếng, Diệp Tu cũng đã cân nhắc đến lựa chọn này.
Trận đấu giữa Mạc Phàm và Chu Trạch Khải, hai tuyển thủ kiệm lời thích hành động hơn là nói năng thừa thãi, nhanh chóng bắt đầu.
Cho một tân binh góp mặt vào hiệp đấu quan trọng nhất cả mùa giải, chắc chắn chiến đội sẽ bị chỉ trích. Nhưng vì chiến đội này là Hưng Hân, mọi việc bỗng trở nên dễ chấp nhận. Hưng Hân là một đội mới, dàn tuyển thủ nòng cốt đều là tân binh, ngoại trừ Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và Ngụy Sâm, vị lão tướng không được xem là chủ lực.
Ơ nhưng Phương Duệ vẫn chưa báo danh mà? Tình hình hiện tại đâu phải phải lúc giấu hàng?
Xét ra, Hưng Hân cho Phương Duệ lên thì ổn hơn chứ nhỉ? Phan Lâm nhận xét.
Trong tình huống bình thường, đúng là không nên để tân binh lên lúc này. Nhưng phía Hưng Hân, tướng kinh nghiệm chỉ còn duy nhất Phương Duệ. Nếu cho Phương Duệ lên, thắng không đẹp thì coi như hết cứu. Chọn Mạc Phàm, cho dù không ổn cũng được thêm bước đệm, Phương Duệ lên sau sẽ chắc ăn hơn. Lý Nghệ Bác phân tích.
Anh nói đúng quá, vậy chúng ta cùng theo dõi xem thế nào! Phan Lâm tiếp lời.
Trận đấu chính thức bắt đầu với bản đồ không đổi. Khu vực giữa còn lưu lại dấu vết của trận Diệp Tu vs Tôn Tường và sự can thiệp thô bạo của các thế lực NPC. Hai trận kế tiếp Chu Trạch Khải đánh quá nhanh, sự kiện chưa kịp kích hoạt thì đã kết thúc. Trận này rồi sẽ ra sao?
Đã yolo liên tiếp hai trận, liệu trận này Chu Trạch Khải có đánh chậm lại?
Không!
Vừa vào game, Nhất Thương Xuyên Vân vẫn lao thẳng một đường như cũ, quả quyết không khác gì hai trận trước. Hắn muốn dùng tiết tấu tương tự, đấu chí tương tự tiếp tục chiến thắng trận thứ ba.
Đấu pháp lặp đi lặp lại, nhưng khán giả không những không chán mà còn cực kỳ phấn khích. Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu hô vang tên Chu Trạch Khải kèm slogan một chấp ba.
Đúng vậy! Nếu trận này tiếp tục thắng, Chu Trạch Khải sẽ thật sự một chấp ba. Tuy đối thủ đầu tiên là Diệp Tu chỉ còn đỏ máu, nhưng trên bảng thống kê kỹ thuật cuối trận, Chu Trạch Khải vẫn sẽ được ghi nhận đánh bại ba người. Bản thân cụm từ một chấp ba đã quá khủng, 300% HP thì hoàn hảo, ít hơn cũng chẳng sao, mấy ai lại lấy đó làm trào phúng?
Một chấp ba!
Một chấp ba!
Một chấp ba!
Fan Luân Hồi gào thét. Chiến thắng đơn thuần đã không đủ để thỏa mãn họ, họ khát khao một điều to lớn hơn. Chiến trường đỉnh nhất, thành tích đỉnh nhất, vậy mới hoàn hảo chứ!
Một số khán giả thấy vậy vẫn chưa từ bỏ hi vọng. Họ từng chứng kiến trình kiểm soát tuyến hỏa lực bá đạo của Tô Mộc Tranh, cô thậm chí có thể bùng phát hỏa lực trên những cự ly không tưởng cơ mà.
Nhưng hội tuyển thủ chuyên nghiệp biết rất rõ, vấn đề hiện tại đã không còn là cự ly xa hay gần. Cây kỹ năng thủng lỗ chỗ, Tô Mộc Tranh khó lòng đánh tiếp dù trình cá nhân có cao đến mấy chăng nữa.
Sông có khúc, người có lúc là lời miêu tả phù hợp nhất cho trận đấu này. Khúc của Tô Mộc Tranh sắp phải kết thúc để nhường chỗ cho lúc của Chu Trạch Khải.
Còn cách nào xoay chuyển không?
Những người ủng hộ Hưng Hân vẫn mong mỏi xa vời, nhưng không mấy ai trong hội tuyển thủ chuyên nghiệp đặt kèo cho Tô Mộc Tranh.
Xài hao quá. Họ lắc đầu thở dài.
Em thấy hình như xài hao hơn cần thiết nhỉ? Giọng nói đến từ Quách Thiếu của chiến đội Thần Thoại.
Cùng là tân binh của mùa giải thứ mười như Hưng Hân, Thần Thoại kết thúc vòng bảng với thứ hạng 13. Đây là một thành tích cực tốt, bởi so sánh với họ, có những đội sinh ra chỉ để chết đi, tồn tại trong Liên minh đúng một mùa giải rồi out. Hơi tiếc cho Thần Thoại là mùa này có kẻ yêu quái mang tên Hưng Hân. Cũng cái mác đội mới, Hưng Hân đánh thẳng vào tứ kết và giờ đang tranh chức vô địch, Thần Thoại coi như bị lấn át hoàn toàn.
Song, cậu tuyển thủ Quách Thiếu mới toanh này của Thần Thoại lại rất được quan tâm. Từng được đề cử cho giải Tân binh Tốt nhất mùa mười, người ta đồn rằng nhiều chiến đội lớn đang ngấp nghé mời cậu về.
Quách Thiếu phát biểu một câu bất ngờ, ba người đồng đội xuất thân Gia Thế ngồi cạnh tròn mắt nhìn. Xung quanh toàn cao thủ với chả đại thần, ai cần một chú lính mới tò te như mi lên tiếng?
Ấy vậy mà trong số các đại thần có khá nhiều người chú ý đến lời nhận xét của cậu nhóc. Họ nhìn về phía cậu và bắt gặp những ánh mắt đầy nghĩ ngợi như mình, bèn chụm đầu thảo luận hăng say. Các tuyển thủ khác thấy đám đại thần làm vậy, liền không hẹn mà cùng nhìn lên màn hình điện tử, xem thật kỹ pha chiếu lại.
Chu Trạch Khải... Có người cất giọng, ... bị tuyến hỏa lực đàn áp, vẫn cố ý thả chậm nhịp đánh.
Cái gì?
Các tuyển thủ giật bắn mình, xôn xao nhìn về phía người nói: Vương Kiệt Hi, đại thần Vi Thảo. Nghe anh nhận xét, mọi người vắt óc nhớ lại những tình tiết đã xảy ra và phát hiện...
Đúng thật!
Cách nhìn của Vương Kiệt Hi đã giải thích cho nhận định ban đầu của Quách Thiếu. Xét cho cùng, cậu nhóc chỉ cảm giác sai sai mà thôi chứ cũng chẳng biết cái sai nằm ở chỗ nào. Trực giác thực chiến quá nhạy, nhưng lúc này, tài năng tiềm ẩn của Quách Thiếu không phải điều mọi người quan tâm. Bởi vì, sự thật được Vương Kiệt Hi chỉ ra kia đã khiến tất cả những người ngồi đây sởn cả gai ốc.
Khủng khiếp quá!
Bị khống chế bởi tuyến hỏa lực, lại không tìm cách tháo chạy nhanh nhất mà cố tình đánh chậm để buộc đối thủ xả chiêu lâu hơn và nhiều hơn cần thiết.
Hiệp ba tổng chung kết, gánh trên vai trách nhiệm lớn lao, Chu Trạch Khải vẫn dám chơi bạo. Không chỉ đơn thuần thể hiện lòng quyết tâm tử chiến, hắn còn chủ động dấn thân vào tử địa để tìm đường sống.
Tất cả mọi người rơi vào im lặng tuyệt đối, như bị vây quanh bởi một trăm Chu Trạch Khải.
Chu Trạch Khải xưa nay chỉ làm không nói, người ta đều biết. Người ta chỉ không biết hắn có thể quán triệt tư tưởng hành động đến mức độ vượt quá sức tưởng tượng này.
Một số tuyển thủ không cược cho Tô Mộc Tranh nhưng vẫn trông mong nhìn thấy cô lật kèo, đến đây thì đã lụi tàn hi vọng.
Chu Trạch Khải đột phá tuyến hỏa lực!
Kết quả không ngoài dự đoán, Nhất Thương Xuyên Vân vừa thoát khỏi tuyến hỏa lực lập tức lao lên tấn công ồ ạt. Súng Cận Chiến năm bước và ba bước ảo diệu là thế, khoan nói Mộc Vũ Tranh Phong đã hết chiêu xài, cho dù cây kỹ năng hoàn chỉnh cũng đừng mơ chống cự thiện xạ ở khoảng cách này. Mà Chu Trạch Khải nào phải kẻ thiện xạ vô danh? Hắn là người có thể chơi thiện xạ như dân cận chiến chuyên nghiệp!
Fan Luân Hồi vỗ tay như sấm.
Nếu khi đánh với Diệp Tu, sĩ khí Luân Hồi được Chu Trạch Khải kéo lên ngang bằng Hưng Hân, thì giờ đây, tinh thần toàn thể Luân Hồi đã tăng vọt dữ dội.
Tuy nửa đầu game Nhất Thương Xuyên Vân bị hỏa lực nặng của Mộc Vũ Tranh Phong đàn áp, hắn vẫn thể hiện ý chí bất khuất, kiên cường không chịu lùi bước. Nửa cuối game, hắn đột phá tuyến hỏa lực, giành về một chiến thắng dứt khoát đã mắt người xem.
Yeah yeah yeah!
Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu hò hét vui sướng. Rời phòng đấu, Tô Mộc Tranh xuống sân giữa mừng rỡ ngợp trời của fan đội bạn.
Cô đánh không tốt ư?
Không mấy ai sẽ cho là vậy, càng không mấy ai dám vỗ ngực rằng mình sẽ thể hiện tốt hơn cả cô. Nhưng biết sao đây? Là kẻ thua cuộc, cô có xuất sắc đến đâu cũng chẳng thể tỏa sáng bằng người thắng. Nhiều người chơi thường có thể còn cảm thấy, Tô Mộc Tranh quá dễ dàng bị Chu Trạch Khải hạ gục. Thời lượng 1 phút 7 giây diễn ra quá nhanh, thế trận dẫu phức tạp, người xem lại có cảm giác mỗi bên chỉ ra chiêu đúng một lần. Một chiêu quyết thắng bại, và người ăn được last hit là Chu Trạch Khải.
Tô Mộc Tranh quay về hàng ghế tuyển thủ với trạng thái tâm lý không quá tệ. Đồng đội chưa kịp đứng dậy an ủi, cô đã mỉm cười tỏ ý mình không việc gì.
Lúc này, Luân Hồi tạm dẫn trước Hưng Hân. Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải còn tận 45% HP, một ưu thế không nhỏ. Chưa kể, sĩ khí Luân Hồi đã lên đến đỉnh điểm. Fan ruột Luân Hồi trong nhà thi đấu phấn khích tột độ, tuyển thủ cũng lên tinh thần thấy rõ, kể cả Tôn Tường vốn đang ủ rũ vì thua trận đầu.
Hưng Hân cần kíp một ai đó có thể suy giảm đấu chí Luân Hồi.
Mạc Phàm bỗng đứng dậy.
Cậu không lên tiếng, nhưng người Hưng Hân đều hiểu cậu muốn gì. Họ hướng ánh mắt về phía Diệp Tu, chờ đợi quyết định của hắn.
Diệp Tu rất dứt khoát gật đầu. Mạc Phàm quay lưng cất bước, trước sau không hé một lời.
Khi Tô Mộc Tranh vào trận, Diệp Tu không dặn dò nhiều vì tự bản thân Tô Mộc Tranh có đủ ý thức về cục diện. Đến lượt Mạc Phàm, một tân binh mới vào nghề, hắn cũng không nói tiếng nào.
Mạc Phàm có hiểu tình thế khẩn cấp của Hưng Hân trước mắt? Diệp Tu không biết, nhưng nếu Mạc Phàm chủ động xin ra trận, cậu ắt hẳn đã chuẩn bị tâm lý. Vậy nên, hắn không định nói gì khác làm Mạc Phàm rối tinh thần, chỉ hi vọng cậu tập trung toàn bộ sức lực vào trận đấu, vào đối thủ và kết quả cuối cùng.
Muốn làm giảm bớt phần nào sĩ khí Luân Hồi, phong cách của Mạc Phàm khá thích hợp. Dù cậu không lên tiếng, Diệp Tu cũng đã cân nhắc đến lựa chọn này.
Trận đấu giữa Mạc Phàm và Chu Trạch Khải, hai tuyển thủ kiệm lời thích hành động hơn là nói năng thừa thãi, nhanh chóng bắt đầu.
Cho một tân binh góp mặt vào hiệp đấu quan trọng nhất cả mùa giải, chắc chắn chiến đội sẽ bị chỉ trích. Nhưng vì chiến đội này là Hưng Hân, mọi việc bỗng trở nên dễ chấp nhận. Hưng Hân là một đội mới, dàn tuyển thủ nòng cốt đều là tân binh, ngoại trừ Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và Ngụy Sâm, vị lão tướng không được xem là chủ lực.
Ơ nhưng Phương Duệ vẫn chưa báo danh mà? Tình hình hiện tại đâu phải phải lúc giấu hàng?
Xét ra, Hưng Hân cho Phương Duệ lên thì ổn hơn chứ nhỉ? Phan Lâm nhận xét.
Trong tình huống bình thường, đúng là không nên để tân binh lên lúc này. Nhưng phía Hưng Hân, tướng kinh nghiệm chỉ còn duy nhất Phương Duệ. Nếu cho Phương Duệ lên, thắng không đẹp thì coi như hết cứu. Chọn Mạc Phàm, cho dù không ổn cũng được thêm bước đệm, Phương Duệ lên sau sẽ chắc ăn hơn. Lý Nghệ Bác phân tích.
Anh nói đúng quá, vậy chúng ta cùng theo dõi xem thế nào! Phan Lâm tiếp lời.
Trận đấu chính thức bắt đầu với bản đồ không đổi. Khu vực giữa còn lưu lại dấu vết của trận Diệp Tu vs Tôn Tường và sự can thiệp thô bạo của các thế lực NPC. Hai trận kế tiếp Chu Trạch Khải đánh quá nhanh, sự kiện chưa kịp kích hoạt thì đã kết thúc. Trận này rồi sẽ ra sao?
Đã yolo liên tiếp hai trận, liệu trận này Chu Trạch Khải có đánh chậm lại?
Không!
Vừa vào game, Nhất Thương Xuyên Vân vẫn lao thẳng một đường như cũ, quả quyết không khác gì hai trận trước. Hắn muốn dùng tiết tấu tương tự, đấu chí tương tự tiếp tục chiến thắng trận thứ ba.
Đấu pháp lặp đi lặp lại, nhưng khán giả không những không chán mà còn cực kỳ phấn khích. Fan Luân Hồi trong nhà thi đấu hô vang tên Chu Trạch Khải kèm slogan một chấp ba.
Đúng vậy! Nếu trận này tiếp tục thắng, Chu Trạch Khải sẽ thật sự một chấp ba. Tuy đối thủ đầu tiên là Diệp Tu chỉ còn đỏ máu, nhưng trên bảng thống kê kỹ thuật cuối trận, Chu Trạch Khải vẫn sẽ được ghi nhận đánh bại ba người. Bản thân cụm từ một chấp ba đã quá khủng, 300% HP thì hoàn hảo, ít hơn cũng chẳng sao, mấy ai lại lấy đó làm trào phúng?
Một chấp ba!
Một chấp ba!
Một chấp ba!
Fan Luân Hồi gào thét. Chiến thắng đơn thuần đã không đủ để thỏa mãn họ, họ khát khao một điều to lớn hơn. Chiến trường đỉnh nhất, thành tích đỉnh nhất, vậy mới hoàn hảo chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/1726
|