Chu Trạch Khải không lựa chọn lùi về. Hắn tiếp tục tiến lên, nhưng lần này mới thực sự là vượt muôn trùng gian khổ. Hội tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài sân có thể phân tích rành mạch những bất lợi cho Chu Trạch Khải trong hỗn chiến, nhưng khán giả thì chẳng mấy ai nhận ra. Trong mắt fan ruột Luân Hồi, đội trưởng của họ là vô địch, là hoàn hảo, là đạp trên mọi logic mà đi.
Kỳ thực, các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng công nhận điều này. Cái trình hàng top của những cao thủ như Chu Trạch Khải luôn nằm ngoài logic, nếu không thì lấy gì lý giải cho tốc độ và sự chính xác của Đạn Kiếm hắn từng làm hồi hiệp hai?
Người ta đã quen nhìn về Chu Trạch Khải như người ngoài hành tinh, còn bản thân hắn lại khác. Hắn không bao giờ kiêu căng tự mãn để rồi sơ sẩy cho đối thủ có cơ hội lợi dụng.
Nhưng đêm nay, Phương Duệ đã mượn đặc điểm bản đồ, đẩy hắn vào thế nguy nan theo đúng logic căn bản nhất.
Sau phút do dự, Chu Trạch Khải quyết định không kéo dài trận đấu. Nhất Thương Xuyên Vân dũng mãnh xông lên.
Hắn định phá vỡ logic lần nữa? Hội tuyển thủ chuyên nghiệp xôn xao trong tiếng vỗ tay như sấm tại nhà thi đấu.
Nhất Thương Xuyên Vân xông lên, nhưng chưa nổ súng.
Họng súng đen ngòm chĩa về phía Hải Vô Lượng càng lúc càng gần, mà mãi vẫn chưa khạc lửa.
Do sớm chuẩn bị tinh thần nên Phương Duệ vô cùng hoan nghênh Chu Trạch Khải lao vào lăn xả. Hải Vô Lượng lộn một vòng tránh khỏi hai NPC đánh tới mình, chủ động áp sát Nhất Thương Xuyên Vân. Một bậc thầy pháo súng tấn công từ sau lưng, cú lăn của Hải Vô Lượng làm quả pháo bay thẳng đến Nhất Thương Xuyên Vân.
Nhất Thương Xuyên Vân khẽ nhích sang bên né tránh, Hải Vô Lượng đang bò trên đất đột nhiên bật dậy, tung chưởng.
Pháo Gầm!
Hải Vô Lượng cố tình nối đuôi bậc thầy pháo súng bằng một hit đúng vào vị trí Nhất Thương Xuyên Vân nhảy tới. Hắn không cần lo đạn lạc sang NPC, vì dù sao NPC cũng đã tấn công hắn. Giết một mình Nhất Thương Xuyên Vân hay kéo theo vài NPC, trong mắt hắn chẳng có gì khác biệt.
Với AoE không nhỏ, Pháo Gầm bao phủ Nhất Thương Xuyên Vân không lối thoát, nhất là khi có vô số NPC vây quanh. Đòn đánh này chắc chắn không phải chó ngáp phải ruồi. Hải Vô Lượng đã suy tính quá nhiều cho nó, từ hành động lăn mình né chiêu trông rất tự nhiên đến điều hướng quả pháo từ sau lưng, và cuối cùng là Pháo Gầm ở thời điểm Nhất Thương Xuyên Vân bị chèn trong không gian hẹp...
Khoảnh khắc của sự tổng hòa các tính toán có thể cũng trôi qua bình thường trong cái nhìn của khán giả như bao phút giây khác, còn hội tuyển thủ chuyên nghiệp thì choáng váng. Có trời mới né được hit này!
Nhiều người cho rằng đó là điều không tưởng, nhưng Chu Trạch Khải chính là định nghĩa của không tưởng.
Nhất Thương Xuyên Vân bất ngờ nhảy lên, cùng lúc hai tiếng súng vang đoàng đoàng. Chỉ một cú nhảy là không đủ, Nhất Thương Xuyên Vân nhờ vào sức giật của hai phát bắn, vặn mình nhấc chân đá lên cao, gọn gàng tránh khỏi Pháo Gầm.
Súng đã nhả đạn ngay giữa quân đoàn NPC, nhưng không một ai chuyển mục tiêu sang Nhất Thương Xuyên Vân. Các NPC ở gần hắn nhất vẫn đang tấn công Hải Vô Lượng.
Buộc phải nổ súng giữa đám đông, Chu Trạch Khải cố gắng không để đạn lạc trúng NPC. Hắn chưa bỏ cuộc, hắn vẫn tìm kiếm cơ hội nơi chiến trường hỗn loạn.
Đoàng đoàng!
Trong lúc lơ lửng, ánh lửa tiếp tục bùng cháy từ cặp súng của Nhất Thương Xuyên Vân. Đạn rời nòng, mục tiêu trừ đi Hải Vô Lượng còn có thể là ai khác?
Khoảng cách giữa hai nhân vật quá gần, hit bắn lại quá đột ngột. Nhìn cách Nhất Thương Xuyên Vân mượn hai phát đạn nhảy lên còn phải tránh né NPC, mọi người đều cho rằng hắn đang gặp khó khăn giữa hỗn chiến, ngờ đâu hắn lại nã thêm hai phát khi cơ thể chưa ổn định.
Phụt!
Có tiếng máu văng.
Gặp tấn công bất ngờ, Hải Vô Lượng không đỡ kịp. Hắn cuống quýt lách mình, né một phát trúng một phát.
Chỉ là hit bắn thường với sát thương không đáng ngại, điều Phương Duệ và mọi người quan tâm hơn cả là viên đạn bị né có trúng NPC hay không.
Phụt!
Một âm thanh khác vang lên, nhưng không phải tiếng máu văng mà là bùn. Viên đạn bay xuyên đám đông và găm vào đất, lướt qua toàn bộ NPC.
Chu Trạch Khải sẽ không bắn khi không chắc chắn. Hắn đã bắn, tức là hắn biết đạn dưới nòng súng mình sẽ bay về đâu.
Nhất Thương Xuyên Vân nhẹ nhàng đáp xuống cạnh một NPC đang nhào tới Hải Vô Lượng. Hắn khẽ nghiêng người nhường đường, Hoang Hỏa trên tay phải vững vàng chĩa thẳng vào một người: Hải Vô Lượng.
NPC chen chúc nhau như kiến, Hải Vô Lượng vì thế mà thoắt ẩn thoắt hiện trong góc nhìn Nhất Thương Xuyên Vân. Nhất Thương Xuyên Vân chưa nổ súng nhưng vẫn duy trì tư thế ngắm bắn. Hai hit vừa rồi đã nói với mọi người rằng hắn không phải không dám bắn, chỉ là chưa tìm thấy cơ hội. Cho dù dấn thân giữa hỗn chiến, hắn cũng có thể xuyên qua rừng NPC mà bắn trúng Hải Vô Lượng. Đó chính là trình cá nhân imba của Chu Trạch Khải.
"Mạnh vãi!"
Không chỉ khán giả mới thán phục, đây là nhận xét đến từ hội tuyển thủ chuyên nghiệp.
"Trình cá nhân mạnh, mà khả năng kiểm soát cục diện càng mạnh hơn." Phía chiến đội Vi Thảo, đội trưởng Vương Kiệt Hi đang giảng giải cho đội viên mình.
"Hỗn chiến chắc chắn là tình huống bất lợi cho dân súng pháo." Anh nói, "Nhưng hai hit bắn của Chu Trạch Khải đã truyền đạt một thông điệp đến đối thủ, rằng kể cả trong hỗn chiến, tôi cũng có cách tấn công. Một điều không tưởng với người bình thường, nên bây giờ dù Chu Trạch Khải chưa bắn, sức tập trung của Phương Duệ đã bị phá hoại. Cậu ta vừa xử lý NPC, vừa phải cố gắng không lộ sơ hở cho Chu Trạch Khải lợi dụng."
"Cách giải quyết là gì ạ?" Có tân binh Vi Thảo cất tiếng hỏi.
"Chủ động. Đánh tích cực lên." Vương Kiệt Hi trả lời.
Phương Duệ hiển nhiên cũng hiểu điều này. Hắn tuyệt đối không để yên cho Chu Trạch Khải soi mình.
Bẻ góc, di chuyển, lăn lộn!
Hải Vô Lượng luồn lách giữa quân đoàn NPC, vừa tránh sát thương vừa điều hướng chúng về phía Nhất Thương Xuyên Vân.
Nhất Thương Xuyên Vân chăm chú quan sát. Hắn không bước tới, cũng không lùi về, nòng súng trên tay lại không ngừng chuyển hướng theo Hải Vô Lượng.
Áp lực quá lớn!
Trở thành mục tiêu dưới súng của Chu Trạch Khải, không ai sẽ dễ chịu. Ấy cũng là lý do Chu Trạch Khải không muốn bắn trúng NPC, chứ nếu không, hắn đã trút cơn mưa đạn xuống Phương Duệ. Nói theo cách nào đó, đám NPC có thể xem là khiên chắn cho Phương Duệ.
Bằng những tư thế đầy virus zâm tự mình sáng tạo, Phương Duệ tiếp tục sinh tồn. Camera quay theo góc nhìn của hắn cứ mãi xoay tròn, khán giả chóng cả mặt cũng chả kịp thấy gì, càng đừng nói đến phân biệt đông tây nam bắc. Nhưng nếu xem từ góc nhìn thứ ba, mỗi hành động của Hải Vô Lượng đều rất dễ nắm bắt. Lối chọn hướng và di chuyển của hắn không quá phức tạp, mà sao góc nhìn lại quay cuồng đến thế?
Bởi vì việc Phương Duệ muốn làm không chỉ là tránh sát thương từ NPC. Hắn quan sát thật kỹ mọi NPC xung quanh, cách họ đi đứng và động đậy là chìa khóa cho hắn thắng lợi. Hỗn chiến gây nhiễu tầm nhìn tay súng và đường bay của đạn? Đúng, nhưng từng ấy thứ cũng chưa đủ để kềm hãm Chu Trạch Khải. Muốn đến gần với chiến thắng, hắn biết mình phải suy tính sâu xa hơn nữa, đánh phức tạp hơn nữa.
Khó lắm, nhất là với Phương Duệ của lúc này.
Phương Duệ hiểu rõ tình trạng bản thân hiện tại. Hắn vốn không muốn lên đấu lôi đài. Hắn muốn để dành toàn bộ sức lực và tinh thần cho trận đoàn đội mấu chốt sắp tới. Nhưng mọi thứ đang tệ dần, hắn không thể đợi thêm.
Cơ mà đối phó với tên này, có khi còn mệt hơn đánh đoàn đội!
Góc nhìn quay cuồng của Hải Vô Lượng chợt dừng lại, khóa vào Nhất Thương Xuyên Vân.
Kỳ thực, các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng công nhận điều này. Cái trình hàng top của những cao thủ như Chu Trạch Khải luôn nằm ngoài logic, nếu không thì lấy gì lý giải cho tốc độ và sự chính xác của Đạn Kiếm hắn từng làm hồi hiệp hai?
Người ta đã quen nhìn về Chu Trạch Khải như người ngoài hành tinh, còn bản thân hắn lại khác. Hắn không bao giờ kiêu căng tự mãn để rồi sơ sẩy cho đối thủ có cơ hội lợi dụng.
Nhưng đêm nay, Phương Duệ đã mượn đặc điểm bản đồ, đẩy hắn vào thế nguy nan theo đúng logic căn bản nhất.
Sau phút do dự, Chu Trạch Khải quyết định không kéo dài trận đấu. Nhất Thương Xuyên Vân dũng mãnh xông lên.
Hắn định phá vỡ logic lần nữa? Hội tuyển thủ chuyên nghiệp xôn xao trong tiếng vỗ tay như sấm tại nhà thi đấu.
Nhất Thương Xuyên Vân xông lên, nhưng chưa nổ súng.
Họng súng đen ngòm chĩa về phía Hải Vô Lượng càng lúc càng gần, mà mãi vẫn chưa khạc lửa.
Do sớm chuẩn bị tinh thần nên Phương Duệ vô cùng hoan nghênh Chu Trạch Khải lao vào lăn xả. Hải Vô Lượng lộn một vòng tránh khỏi hai NPC đánh tới mình, chủ động áp sát Nhất Thương Xuyên Vân. Một bậc thầy pháo súng tấn công từ sau lưng, cú lăn của Hải Vô Lượng làm quả pháo bay thẳng đến Nhất Thương Xuyên Vân.
Nhất Thương Xuyên Vân khẽ nhích sang bên né tránh, Hải Vô Lượng đang bò trên đất đột nhiên bật dậy, tung chưởng.
Pháo Gầm!
Hải Vô Lượng cố tình nối đuôi bậc thầy pháo súng bằng một hit đúng vào vị trí Nhất Thương Xuyên Vân nhảy tới. Hắn không cần lo đạn lạc sang NPC, vì dù sao NPC cũng đã tấn công hắn. Giết một mình Nhất Thương Xuyên Vân hay kéo theo vài NPC, trong mắt hắn chẳng có gì khác biệt.
Với AoE không nhỏ, Pháo Gầm bao phủ Nhất Thương Xuyên Vân không lối thoát, nhất là khi có vô số NPC vây quanh. Đòn đánh này chắc chắn không phải chó ngáp phải ruồi. Hải Vô Lượng đã suy tính quá nhiều cho nó, từ hành động lăn mình né chiêu trông rất tự nhiên đến điều hướng quả pháo từ sau lưng, và cuối cùng là Pháo Gầm ở thời điểm Nhất Thương Xuyên Vân bị chèn trong không gian hẹp...
Khoảnh khắc của sự tổng hòa các tính toán có thể cũng trôi qua bình thường trong cái nhìn của khán giả như bao phút giây khác, còn hội tuyển thủ chuyên nghiệp thì choáng váng. Có trời mới né được hit này!
Nhiều người cho rằng đó là điều không tưởng, nhưng Chu Trạch Khải chính là định nghĩa của không tưởng.
Nhất Thương Xuyên Vân bất ngờ nhảy lên, cùng lúc hai tiếng súng vang đoàng đoàng. Chỉ một cú nhảy là không đủ, Nhất Thương Xuyên Vân nhờ vào sức giật của hai phát bắn, vặn mình nhấc chân đá lên cao, gọn gàng tránh khỏi Pháo Gầm.
Súng đã nhả đạn ngay giữa quân đoàn NPC, nhưng không một ai chuyển mục tiêu sang Nhất Thương Xuyên Vân. Các NPC ở gần hắn nhất vẫn đang tấn công Hải Vô Lượng.
Buộc phải nổ súng giữa đám đông, Chu Trạch Khải cố gắng không để đạn lạc trúng NPC. Hắn chưa bỏ cuộc, hắn vẫn tìm kiếm cơ hội nơi chiến trường hỗn loạn.
Đoàng đoàng!
Trong lúc lơ lửng, ánh lửa tiếp tục bùng cháy từ cặp súng của Nhất Thương Xuyên Vân. Đạn rời nòng, mục tiêu trừ đi Hải Vô Lượng còn có thể là ai khác?
Khoảng cách giữa hai nhân vật quá gần, hit bắn lại quá đột ngột. Nhìn cách Nhất Thương Xuyên Vân mượn hai phát đạn nhảy lên còn phải tránh né NPC, mọi người đều cho rằng hắn đang gặp khó khăn giữa hỗn chiến, ngờ đâu hắn lại nã thêm hai phát khi cơ thể chưa ổn định.
Phụt!
Có tiếng máu văng.
Gặp tấn công bất ngờ, Hải Vô Lượng không đỡ kịp. Hắn cuống quýt lách mình, né một phát trúng một phát.
Chỉ là hit bắn thường với sát thương không đáng ngại, điều Phương Duệ và mọi người quan tâm hơn cả là viên đạn bị né có trúng NPC hay không.
Phụt!
Một âm thanh khác vang lên, nhưng không phải tiếng máu văng mà là bùn. Viên đạn bay xuyên đám đông và găm vào đất, lướt qua toàn bộ NPC.
Chu Trạch Khải sẽ không bắn khi không chắc chắn. Hắn đã bắn, tức là hắn biết đạn dưới nòng súng mình sẽ bay về đâu.
Nhất Thương Xuyên Vân nhẹ nhàng đáp xuống cạnh một NPC đang nhào tới Hải Vô Lượng. Hắn khẽ nghiêng người nhường đường, Hoang Hỏa trên tay phải vững vàng chĩa thẳng vào một người: Hải Vô Lượng.
NPC chen chúc nhau như kiến, Hải Vô Lượng vì thế mà thoắt ẩn thoắt hiện trong góc nhìn Nhất Thương Xuyên Vân. Nhất Thương Xuyên Vân chưa nổ súng nhưng vẫn duy trì tư thế ngắm bắn. Hai hit vừa rồi đã nói với mọi người rằng hắn không phải không dám bắn, chỉ là chưa tìm thấy cơ hội. Cho dù dấn thân giữa hỗn chiến, hắn cũng có thể xuyên qua rừng NPC mà bắn trúng Hải Vô Lượng. Đó chính là trình cá nhân imba của Chu Trạch Khải.
"Mạnh vãi!"
Không chỉ khán giả mới thán phục, đây là nhận xét đến từ hội tuyển thủ chuyên nghiệp.
"Trình cá nhân mạnh, mà khả năng kiểm soát cục diện càng mạnh hơn." Phía chiến đội Vi Thảo, đội trưởng Vương Kiệt Hi đang giảng giải cho đội viên mình.
"Hỗn chiến chắc chắn là tình huống bất lợi cho dân súng pháo." Anh nói, "Nhưng hai hit bắn của Chu Trạch Khải đã truyền đạt một thông điệp đến đối thủ, rằng kể cả trong hỗn chiến, tôi cũng có cách tấn công. Một điều không tưởng với người bình thường, nên bây giờ dù Chu Trạch Khải chưa bắn, sức tập trung của Phương Duệ đã bị phá hoại. Cậu ta vừa xử lý NPC, vừa phải cố gắng không lộ sơ hở cho Chu Trạch Khải lợi dụng."
"Cách giải quyết là gì ạ?" Có tân binh Vi Thảo cất tiếng hỏi.
"Chủ động. Đánh tích cực lên." Vương Kiệt Hi trả lời.
Phương Duệ hiển nhiên cũng hiểu điều này. Hắn tuyệt đối không để yên cho Chu Trạch Khải soi mình.
Bẻ góc, di chuyển, lăn lộn!
Hải Vô Lượng luồn lách giữa quân đoàn NPC, vừa tránh sát thương vừa điều hướng chúng về phía Nhất Thương Xuyên Vân.
Nhất Thương Xuyên Vân chăm chú quan sát. Hắn không bước tới, cũng không lùi về, nòng súng trên tay lại không ngừng chuyển hướng theo Hải Vô Lượng.
Áp lực quá lớn!
Trở thành mục tiêu dưới súng của Chu Trạch Khải, không ai sẽ dễ chịu. Ấy cũng là lý do Chu Trạch Khải không muốn bắn trúng NPC, chứ nếu không, hắn đã trút cơn mưa đạn xuống Phương Duệ. Nói theo cách nào đó, đám NPC có thể xem là khiên chắn cho Phương Duệ.
Bằng những tư thế đầy virus zâm tự mình sáng tạo, Phương Duệ tiếp tục sinh tồn. Camera quay theo góc nhìn của hắn cứ mãi xoay tròn, khán giả chóng cả mặt cũng chả kịp thấy gì, càng đừng nói đến phân biệt đông tây nam bắc. Nhưng nếu xem từ góc nhìn thứ ba, mỗi hành động của Hải Vô Lượng đều rất dễ nắm bắt. Lối chọn hướng và di chuyển của hắn không quá phức tạp, mà sao góc nhìn lại quay cuồng đến thế?
Bởi vì việc Phương Duệ muốn làm không chỉ là tránh sát thương từ NPC. Hắn quan sát thật kỹ mọi NPC xung quanh, cách họ đi đứng và động đậy là chìa khóa cho hắn thắng lợi. Hỗn chiến gây nhiễu tầm nhìn tay súng và đường bay của đạn? Đúng, nhưng từng ấy thứ cũng chưa đủ để kềm hãm Chu Trạch Khải. Muốn đến gần với chiến thắng, hắn biết mình phải suy tính sâu xa hơn nữa, đánh phức tạp hơn nữa.
Khó lắm, nhất là với Phương Duệ của lúc này.
Phương Duệ hiểu rõ tình trạng bản thân hiện tại. Hắn vốn không muốn lên đấu lôi đài. Hắn muốn để dành toàn bộ sức lực và tinh thần cho trận đoàn đội mấu chốt sắp tới. Nhưng mọi thứ đang tệ dần, hắn không thể đợi thêm.
Cơ mà đối phó với tên này, có khi còn mệt hơn đánh đoàn đội!
Góc nhìn quay cuồng của Hải Vô Lượng chợt dừng lại, khóa vào Nhất Thương Xuyên Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1726
|