Mọi người sau khi tường tận kiến thiết quá trình vận hành của đạo cụ nhận biết khuẩn trùng gây bệnh, ai nấy tâm tình cũng phấn khởi rất nhiều, tình hình đại dịch vốn dĩ cả tháng nay đều không có cách nào để phòng ngừa, không cách nào khoanh vùng được hiểm hoạ, liền cái này công trình do Trần Khương và Linh Linh nghiên cứu đã phá vỡ bế tắc đi, đạt được mỹ mãn thành tựu.
Mà vui hơn cả chính là đám thiên sứ thánh ảnh lặn lội đường xa đến đây. Dành nhiều thời gian như vậy, đã tính rằng đặt cược toàn bộ tính khả thi vào Phàm Tuyết sơn tham quan mất rồi. Chính xác hơn, từ giây phút nhìn thấy Trần Khương trên lưng Hải Đông Thanh Thần, Farl đã tăng rất nhiều cảm xúc thắng lợi.
“Thánh Thành bên đó, tình hình thế nào?” Mục Ninh Tuyết hỏi rằng.
“Rất tệ, chúng ta chẳng có nổi nửa giây nghỉ ngơi, một mặt đang kiến thiết lại pháo đài, thanh lọc nội bộ, xử lý phần tử của Lucifer. Mặt khác, do bệnh dịch từ Trung Quốc đã bị thất soát, vượt biên giới ra ngoài, chúng ta thời gian này đón nhận rất nhiều những thông báo cầu cứu trên khắp mảnh lục địa, phải liên tục cử nhân lực đi chỉnh đốn, làm dịu. Ngoài ra, tranh đấu dư luận cũng đều đang căng thẳng, gần như đã chẳng còn tính ổn định. Điều đáng mừng duy nhất, địa phương Quang Minh cổ thành bên trong, bao quát cư dân bản địa, chưa từng ghi nhận bất cứ trường hợp đáng tiếc nào.” Farl thở dài nói ra.
Tổng giám đốc Mục Lâm Sinh, chính mình nghe xong, so ra thật cảm thấy toàn bộ Phàm Tuyết sơn trọng trách còn không bằng một phần nghìn. Nói rằng cư dân cuộc sống là gốc rễ, gia tộc tiên tiến làm chủ đạo, nhưng đến thời điểm họa khí ập tới, rơi tại trên người mọi người, Ninh Bàn tháp đội ngũ ngày qua ngày thậm chí cứu bản thân còn muốn kiệt quệ, toàn diện bất lực, là cái trạng thái thất bại kèm xấu hổ.
Sinh hoạt an nhàn quá lâu, tổng sẽ như vậy. Bọn họ chỉ để ý có thể ngồi ở một chỗ thoải mái lướt điện thoại di động, kiểm tra dòng tiền đổ về, thấy chỗ nào xảy ra chuyện gì cũng trước hết mắng nhân viên chấp chính địa phương vô năng rồi cho cơ hội chỉnh sửa.
Và giờ ác mộng bao trùm rồi đấy…
Phàm Tuyết Sơn bất lực, quân đội bất lực, hiệp hội ma pháp bất lực, Trung Quốc chìm trong chuỗi ngày kinh hoàng nhất. Bao quát liên minh tổ chức rất nhiều các chính phủ quốc gia tường thành đều chung một tình cảnh vỡ trận.
Nhưng đổi lại, họ rất bình thản trước dư luận, hiếm ai đi chỉ trích họ. Hầu hết những cụm cư dân cực đoan nhất, sợ hãi nhất chỉ đi trách mắng, chửi rủa vào Thánh Thành bên trên.
Có thể là tín ngưỡng, tôn giáo, cũng có thể vì cả hi vọng và niềm tin!
Con người chung quy vẫn rất nhỏ bé, nhỏ bé đến vô cùng yếu ớt, tội nghiệp. Thường ngày như thế nào tác động, một số ít thậm chí còn không biết quang minh thần điện bên kia Âu Châu gồm những ai lãnh đạo, nhưng đến khi bản thân khủng hoảng, rơi vào lao lực. Họ như thói quen vĩnh hằng, lại cầu nguyện, vô vọng cầu nguyện cái đấng cao cao trong nhân loại tồn tại. Và đơn giản nếu không được đền đáp, họ sẽ thẳng thắn chà đạp, quay ngược lại phỉ nhổ lên đền thờ thần vị.
Đó là Thánh Thành trách nhiệm từ khi sinh ra đã mang vác, quyền lực nhất tổ chức luôn luôn có cái nghĩa vụ phải là ngọn núi to cao kia che chở. Họ không có quyền bất lực, không có quyền thờ ơ hay trốn tránh khi đại họa ập tới, khi cán cân đã hoàn toàn bị lệch.
Mắt thấy Mục Ninh Tuyết chưa phản ứng lại, còn đằng kia Mục Bạch lẫn Triệu Mãn Duyên sắc mặt mang theo mấy phần ảm đạm, Farl mới chợt mỉm cười, trong trẻo lời nói cất lên:
“Đây chính là Thánh Thành mà các ngươi đã giúp chúng ta đoạt lại!”
Bọn họ nghe được câu nói này của nàng, mới là trong lòng phấn chấn lên.
Lão sư Trần Khương thoải mái gật đầu một cái, ắt hẳn đối với Thánh Thành trận chiến lúc đó cũng không phải chưa từng nghe qua, hắn ậm ừ nói rằng:
“May mắn nguyên liệu cấu thành đều là mặt hàng phổ thông có sẵn, bản thảo chế tác cùng cách thức sử dụng ta đã nhờ người in ra phổ biến, sớm thôi liền đến tay các hiệp hội, tổ chức trong và ngoài nước, tin rằng nay mai sẽ có thể tiến hành lên kệ ở khắp các thị trường".
“Người nghĩ vậy thật chu đáo, ta sẽ viết một lá thư xác nhận công trình của người, như thế sẽ phi thường hiệu quả hơn". Farl hài lòng nói ra.
Căn cứ nàng hiểu rõ, nhân loại hay bất cứ hiệp hội ma pháp nào, cho dù là quân đội đi chăng nữa, lấy sức ảnh hưởng của một mình Trần Khương, nhất định sẽ không phải niềm tin tuyệt đối. Nhưng nếu là thiên sứ Thánh Thành, càng bên trong trọng hình thiên sứ, chắc chắn sẽ mang ý nghĩa bảo hộ hơn rất nhiều.
Có một lá thư của nàng, ý nghĩa chuyển cho Thánh Thành Đại thiên sứ trưởng, đều sẽ có lực trùng kích đối với toàn thể mọi người, trên mọi quốc gia.
Đó cũng chính là kế hoạch của Linh Linh thời điểm. Linh Linh trước đó tại Tam Dương Thị đã đem chuyện này nhắn với Mục Ninh Tuyết trước, để nàng liên lạc với Saga, mặc dù Saga cuối cùng bận việc không thể đến được, nhưng hình thiên sứ Farl hoàn toàn có khả năng thay thế.
"Các vị, mọi việc không thể chậm trễ, ta xin phép cao lui trước, cần thiết dẫn những bệnh nhân đến vành đai cách ly kịp thời". Tống Phi Dao một hơi nói ra.
Nàng sau đó tới bên hình thiên sứ Farl vị trí, mượn lại mắt kinh ma cụ, rồi nhanh chóng leo lên lưng đồ đằng thánh thú rời đi.
“Phàm Tuyết Sơn chúng ta có 15 mẫu đầu tiên, ngoài Tống Phi Dao sở hữu ra, còn đã phân chia cho Du Sư Sư, Chước Vũ, Liễu Như cùng đám người của Mộc Tượng, tất cả đồng lòng đang khẩn trương bắt tay truy quét khắp ngõ ngách trong thành phố. Ước tính chỉ tầm hai đến ba ngày, hoặc ngắn hơn, kế hoạch dự định sẽ hoàn thành!" Mục Ninh Tuyết mạch lạc diễn tả.
Hết thảy người tham gia quét thành đều thuộc hàng ngũ tài ba nhất bên trong Ninh Bàn tháp, họ nhưng hiệu suất phi thường cao. Thêm vào sự trợ giúp của Hải Đông Thanh Thần cùng Nguyệt Nga Hoàng, trên phương diện tăng cường tối đa tốc độ di chuyển. Đem đặt lên bàn cân đánh giá, diện tích tòa thành cũng không có quá khủng bố, xem như rất khả thi đi.
Bản thân Mục Ninh Tuyết là thành chủ cương vị, nàng tại thời điểm đón Linh Linh tới, thùy não đã có kế hoạch khảo nghiệm, chính mình tự vây quét mấy chục dặm xung quanh sân bay Phi Điểu.
Ra lệnh đứng yên xuống, dừng mọi hoạt động lại, sau đó sắp xếp đoàn người thành từng nhóm nhỏ, bắt đầu tiến hành phân biệt sắc cam ở bệnh nhân phát ra, rồi giữ cự ly đủ an toàn, điều động họ đi đến địa phương riêng lẻ. Cứ như vậy lập đi lập lại khoanh vùng tiến độ theo cái cách hệ thống nhất.
Quá trình này không tính là phức tạp lắm, lại ví dụ như cầm trên tay thẻ xanh Ninh Bàn tháp, mang ý nghĩa toàn bộ Phàm Tuyết Sơn nói chung, tự nhiên sẽ có một loại kính nể đặc biệt, cực kỳ tin tưởng ở trong lòng. Có thể điều động bất kỳ bảo an, bất kỳ hộ cảnh vệ, cảnh sát hay tổ chức, cá nhân nào đang trong thành.
Rất nhiều phi cơ trinh sát bên trên của tháp chủ thả ra để thăm dò những điểm cùng với đủ loại thiết bị tốt nhất để gia trì, hỗ trợ bảo vệ sinh mạng bệnh nhất. Tất nhiên, họ không có chữa được, chỉ là cái mong manh duy trì, bất quá, đau đơn giảm đi đôi chút thôi.
"Những người có sắc cam phát ra thì phải làm gì với họ?" Triệu Mãn Duyên không nhịn được nói ra.
Mọi người nhìn nhau một hồi, Mục Ninh Tuyết mới chậm rãi trả lời lại:
“Ta muốn… đem họ đến Ninh Bàn tháp.”
Hả…?
“Ngươi vừa nói là tòa trung tâm điều khiển toàn bộ Phàm Tuyết Sơn chúng ta đang đứng?” Triệu Mãn Duyên đột nhiên cơ mặt đều co cứng lại.
“Ân, vì vậy Triệu Mãn Duyên, ngươi hiện tại đang là chủ tịch hội đồng, hi vọng ngươi sẽ đồng ý với ta đề nghị này!" Mục Ninh Tuyết không do dự nói rằng.
Ninh Bàn tháp cũng là mô hình phức hợp, trung tâm công thương tài chính, bộ mặt kinh tế lớn nhất trong vài năm sắp tới ở Trung Quốc rồi, tương lai thế này liền có thể thu hút lợi nhuận không gì sánh nổi. Thời điểm Triệu Mãn Duyên nghe được toàn bộ tòa cao ốc sắp sửa thành đại ổ dịch cần cách ly, hắn mắt mũi đồng dạng xám xịt hết cả.
Như thế đối với người làm kinh doanh như hắn thực sự là một cú đấm trời giáng cả rồi…
“Không có nơi khác tốt hơn sao?” Triệu Mãn Duyên có chút sựng người hỏi.
Mục Ninh Tuyết lắc đầu: “Không thể xây kịp, thêm vào công tác chuyển giao nhu yếu phẩm đều quá phức tạp".
“Những người này rốt cuộc có bao nhiêu khả năng sống sót?”
Lần này Mục Ninh Tuyết không có trả lời, nàng như cũ lãnh băng tinh khiết nhìn vào đám người Linh Linh cùng Trần Khương lão sư ở đó.
“Chưa thể điều chế được thuốc giải, trong thời gian vài tháng nữa đều không có khả năng, họ chắc chắn đều chết…” Linh Linh thẳng thắn nói sự thật.
“Xưa nay đều là phân tranh cùng yêu ma hỗn loạn, đổi lại bệnh dịch như thế này, chúng ta chưa từng có chuẩn bị tới, tất cả tiến hành muốn nói chậm chạp hơn rất nhiều bước…” Mục Bạch đặt tay lên vai Triệu Mãn Duyên an ủi, tâm trạng chung cực kỳ buồn bã.
Mà chính Mục Bạch đã chóng kết thúc bế quan, sưu tầm đến một ít manh mối liên quan với sự tình, hắn thậm chí đã lần theo manh mối ở Tam Dương Thị, ở các tuyến sân bay, thâm nhập vào hệ thống quân đội… Gần như mọi cách có thể lần theo được thủ phạm gây ra đại dịch này. Nhưng như cũ, bao trùm một cái bế tắc không thể lần theo.
“Đây đã là biện pháp tốt nhất có thể rồi. Nếu đổi lại là chúng ta xử lý, e rằng cũng chỉ có thể nhốt họ cùng với những tên tử tội ở ngục giam, hoặc nhanh chóng hơn… trực tiếp trảm sát!" Hình thiên sứ Farl sắc mặt có chút thất vọng nói rằng.
Linh Linh đột nhiên trừng mắt vào hình thiên sứ Farl, bao nhiêu phẫn nộ, oán hận tự động khơi gợi lại. Hễ cứ thủ đoạn nào của Thánh Thành làm đến, nàng như cũ không ngừng bị ám ảnh bởi cái đêm ở Song Thủ Các hôm đó. Đêm mà Sariel cũng vì mưu diệt mà bất chấp, mà tàn nhẫn, mà sẵn sàng thủ tiêu.
Mà ánh mắt của nàng vừa khéo lại được Farl tiếp nhận.
“Ta có tra qua rất nhiều tài liệu vụ án Sariel ở Song Thủ Các. Ta biết ngươi là ai, ta cũng biết sự kiện kết quả như thế nào. Vì vậy, cứ giữ lại ánh mắt đó đi, cứ oán hận chúng ta nếu muốn. Không phải ai cũng giống như ngươi, có chút trí tuệ, có chút liều lĩnh, liền tưởng mình có thể giải quyết tất cả. Đôi lúc, cách tốt nhất để kết thúc chuỗi sự việc kéo dài, chỉ đơn giản chính là đặt một dấu chấm hết cho nó. Thánh Thành không thể độ thế tất cả mọi người, bọn ta chỉ có thể chấp nhận lựa chọn phần lớn hơn để sinh tồn. Cầu toàn nhưng trái lại có khả năng dẫn đến diệt vong". Farl kiên định thừa nhận trước Linh Linh.
“Đó chỉ là xảo biện từ hành động phi pháp của các ngươi. Kẻ thi pháp mà còn không hành pháp thì vốn dĩ đã mất đi tư cách rồi!" Linh Linh nhấn mạnh đáp trả.
“Đó là lý do chúng ta Thánh ảnh tổ chức tồn tại, đứng ngoài vòng pháp luật để chưởng khống pháp tắc, đạo đức như vậy, ngươi không phục sao?” Farl nhún vai, ngông cuồng nói rằng.
“Hừ, Vô vị…” Linh Linh ngoảnh mặt chỗ khác, không thèm tiếp tục bắt chuyện.
“Được rồi… dù sao cũng không thể để họ chết ngoài kia như vậy. Ninh Bàn tháp trước sau sự kiện này còn có thể trở thành địa danh lịch sử không chừng..." Triệu Mãn Duyên cuối cùng vẫn là mặt mũi cam chịu, đơn giản gật đầu đồng ý đi thôi.
Hắn có thể không hiểu được sao, so với hắn, Mục Ninh Tuyết bản thân là thành chủ, nàng còn phải chịu đựng đến cỡ nào sự tình mất mát này.
Cố phiếu Ninh Bàn tháp tụt xuống, nhưng Triệu Mãn Duyên còn có Triệu Thị bên kia gồng gánh, nhưng Phàm Tuyết Sơn cao tầng lãnh đạo, họ từng người từng người một đã giành lượng lớn thời gian ở đây, đã chào đón mỗi một nhóm dân cư di dời tới cái thôn trang rất nhỏ này để cùng kiến thiết, tạo thành. Hầu như so với loại kia kinh tế, loại kia giàu sang gì đó, đơn giản sẽ không thể chịu đựng nổi.
“Cảm tạ…” Mục Ninh Tuyết nói rằng.
Mà vui hơn cả chính là đám thiên sứ thánh ảnh lặn lội đường xa đến đây. Dành nhiều thời gian như vậy, đã tính rằng đặt cược toàn bộ tính khả thi vào Phàm Tuyết sơn tham quan mất rồi. Chính xác hơn, từ giây phút nhìn thấy Trần Khương trên lưng Hải Đông Thanh Thần, Farl đã tăng rất nhiều cảm xúc thắng lợi.
“Thánh Thành bên đó, tình hình thế nào?” Mục Ninh Tuyết hỏi rằng.
“Rất tệ, chúng ta chẳng có nổi nửa giây nghỉ ngơi, một mặt đang kiến thiết lại pháo đài, thanh lọc nội bộ, xử lý phần tử của Lucifer. Mặt khác, do bệnh dịch từ Trung Quốc đã bị thất soát, vượt biên giới ra ngoài, chúng ta thời gian này đón nhận rất nhiều những thông báo cầu cứu trên khắp mảnh lục địa, phải liên tục cử nhân lực đi chỉnh đốn, làm dịu. Ngoài ra, tranh đấu dư luận cũng đều đang căng thẳng, gần như đã chẳng còn tính ổn định. Điều đáng mừng duy nhất, địa phương Quang Minh cổ thành bên trong, bao quát cư dân bản địa, chưa từng ghi nhận bất cứ trường hợp đáng tiếc nào.” Farl thở dài nói ra.
Tổng giám đốc Mục Lâm Sinh, chính mình nghe xong, so ra thật cảm thấy toàn bộ Phàm Tuyết sơn trọng trách còn không bằng một phần nghìn. Nói rằng cư dân cuộc sống là gốc rễ, gia tộc tiên tiến làm chủ đạo, nhưng đến thời điểm họa khí ập tới, rơi tại trên người mọi người, Ninh Bàn tháp đội ngũ ngày qua ngày thậm chí cứu bản thân còn muốn kiệt quệ, toàn diện bất lực, là cái trạng thái thất bại kèm xấu hổ.
Sinh hoạt an nhàn quá lâu, tổng sẽ như vậy. Bọn họ chỉ để ý có thể ngồi ở một chỗ thoải mái lướt điện thoại di động, kiểm tra dòng tiền đổ về, thấy chỗ nào xảy ra chuyện gì cũng trước hết mắng nhân viên chấp chính địa phương vô năng rồi cho cơ hội chỉnh sửa.
Và giờ ác mộng bao trùm rồi đấy…
Phàm Tuyết Sơn bất lực, quân đội bất lực, hiệp hội ma pháp bất lực, Trung Quốc chìm trong chuỗi ngày kinh hoàng nhất. Bao quát liên minh tổ chức rất nhiều các chính phủ quốc gia tường thành đều chung một tình cảnh vỡ trận.
Nhưng đổi lại, họ rất bình thản trước dư luận, hiếm ai đi chỉ trích họ. Hầu hết những cụm cư dân cực đoan nhất, sợ hãi nhất chỉ đi trách mắng, chửi rủa vào Thánh Thành bên trên.
Có thể là tín ngưỡng, tôn giáo, cũng có thể vì cả hi vọng và niềm tin!
Con người chung quy vẫn rất nhỏ bé, nhỏ bé đến vô cùng yếu ớt, tội nghiệp. Thường ngày như thế nào tác động, một số ít thậm chí còn không biết quang minh thần điện bên kia Âu Châu gồm những ai lãnh đạo, nhưng đến khi bản thân khủng hoảng, rơi vào lao lực. Họ như thói quen vĩnh hằng, lại cầu nguyện, vô vọng cầu nguyện cái đấng cao cao trong nhân loại tồn tại. Và đơn giản nếu không được đền đáp, họ sẽ thẳng thắn chà đạp, quay ngược lại phỉ nhổ lên đền thờ thần vị.
Đó là Thánh Thành trách nhiệm từ khi sinh ra đã mang vác, quyền lực nhất tổ chức luôn luôn có cái nghĩa vụ phải là ngọn núi to cao kia che chở. Họ không có quyền bất lực, không có quyền thờ ơ hay trốn tránh khi đại họa ập tới, khi cán cân đã hoàn toàn bị lệch.
Mắt thấy Mục Ninh Tuyết chưa phản ứng lại, còn đằng kia Mục Bạch lẫn Triệu Mãn Duyên sắc mặt mang theo mấy phần ảm đạm, Farl mới chợt mỉm cười, trong trẻo lời nói cất lên:
“Đây chính là Thánh Thành mà các ngươi đã giúp chúng ta đoạt lại!”
Bọn họ nghe được câu nói này của nàng, mới là trong lòng phấn chấn lên.
Lão sư Trần Khương thoải mái gật đầu một cái, ắt hẳn đối với Thánh Thành trận chiến lúc đó cũng không phải chưa từng nghe qua, hắn ậm ừ nói rằng:
“May mắn nguyên liệu cấu thành đều là mặt hàng phổ thông có sẵn, bản thảo chế tác cùng cách thức sử dụng ta đã nhờ người in ra phổ biến, sớm thôi liền đến tay các hiệp hội, tổ chức trong và ngoài nước, tin rằng nay mai sẽ có thể tiến hành lên kệ ở khắp các thị trường".
“Người nghĩ vậy thật chu đáo, ta sẽ viết một lá thư xác nhận công trình của người, như thế sẽ phi thường hiệu quả hơn". Farl hài lòng nói ra.
Căn cứ nàng hiểu rõ, nhân loại hay bất cứ hiệp hội ma pháp nào, cho dù là quân đội đi chăng nữa, lấy sức ảnh hưởng của một mình Trần Khương, nhất định sẽ không phải niềm tin tuyệt đối. Nhưng nếu là thiên sứ Thánh Thành, càng bên trong trọng hình thiên sứ, chắc chắn sẽ mang ý nghĩa bảo hộ hơn rất nhiều.
Có một lá thư của nàng, ý nghĩa chuyển cho Thánh Thành Đại thiên sứ trưởng, đều sẽ có lực trùng kích đối với toàn thể mọi người, trên mọi quốc gia.
Đó cũng chính là kế hoạch của Linh Linh thời điểm. Linh Linh trước đó tại Tam Dương Thị đã đem chuyện này nhắn với Mục Ninh Tuyết trước, để nàng liên lạc với Saga, mặc dù Saga cuối cùng bận việc không thể đến được, nhưng hình thiên sứ Farl hoàn toàn có khả năng thay thế.
"Các vị, mọi việc không thể chậm trễ, ta xin phép cao lui trước, cần thiết dẫn những bệnh nhân đến vành đai cách ly kịp thời". Tống Phi Dao một hơi nói ra.
Nàng sau đó tới bên hình thiên sứ Farl vị trí, mượn lại mắt kinh ma cụ, rồi nhanh chóng leo lên lưng đồ đằng thánh thú rời đi.
“Phàm Tuyết Sơn chúng ta có 15 mẫu đầu tiên, ngoài Tống Phi Dao sở hữu ra, còn đã phân chia cho Du Sư Sư, Chước Vũ, Liễu Như cùng đám người của Mộc Tượng, tất cả đồng lòng đang khẩn trương bắt tay truy quét khắp ngõ ngách trong thành phố. Ước tính chỉ tầm hai đến ba ngày, hoặc ngắn hơn, kế hoạch dự định sẽ hoàn thành!" Mục Ninh Tuyết mạch lạc diễn tả.
Hết thảy người tham gia quét thành đều thuộc hàng ngũ tài ba nhất bên trong Ninh Bàn tháp, họ nhưng hiệu suất phi thường cao. Thêm vào sự trợ giúp của Hải Đông Thanh Thần cùng Nguyệt Nga Hoàng, trên phương diện tăng cường tối đa tốc độ di chuyển. Đem đặt lên bàn cân đánh giá, diện tích tòa thành cũng không có quá khủng bố, xem như rất khả thi đi.
Bản thân Mục Ninh Tuyết là thành chủ cương vị, nàng tại thời điểm đón Linh Linh tới, thùy não đã có kế hoạch khảo nghiệm, chính mình tự vây quét mấy chục dặm xung quanh sân bay Phi Điểu.
Ra lệnh đứng yên xuống, dừng mọi hoạt động lại, sau đó sắp xếp đoàn người thành từng nhóm nhỏ, bắt đầu tiến hành phân biệt sắc cam ở bệnh nhân phát ra, rồi giữ cự ly đủ an toàn, điều động họ đi đến địa phương riêng lẻ. Cứ như vậy lập đi lập lại khoanh vùng tiến độ theo cái cách hệ thống nhất.
Quá trình này không tính là phức tạp lắm, lại ví dụ như cầm trên tay thẻ xanh Ninh Bàn tháp, mang ý nghĩa toàn bộ Phàm Tuyết Sơn nói chung, tự nhiên sẽ có một loại kính nể đặc biệt, cực kỳ tin tưởng ở trong lòng. Có thể điều động bất kỳ bảo an, bất kỳ hộ cảnh vệ, cảnh sát hay tổ chức, cá nhân nào đang trong thành.
Rất nhiều phi cơ trinh sát bên trên của tháp chủ thả ra để thăm dò những điểm cùng với đủ loại thiết bị tốt nhất để gia trì, hỗ trợ bảo vệ sinh mạng bệnh nhất. Tất nhiên, họ không có chữa được, chỉ là cái mong manh duy trì, bất quá, đau đơn giảm đi đôi chút thôi.
"Những người có sắc cam phát ra thì phải làm gì với họ?" Triệu Mãn Duyên không nhịn được nói ra.
Mọi người nhìn nhau một hồi, Mục Ninh Tuyết mới chậm rãi trả lời lại:
“Ta muốn… đem họ đến Ninh Bàn tháp.”
Hả…?
“Ngươi vừa nói là tòa trung tâm điều khiển toàn bộ Phàm Tuyết Sơn chúng ta đang đứng?” Triệu Mãn Duyên đột nhiên cơ mặt đều co cứng lại.
“Ân, vì vậy Triệu Mãn Duyên, ngươi hiện tại đang là chủ tịch hội đồng, hi vọng ngươi sẽ đồng ý với ta đề nghị này!" Mục Ninh Tuyết không do dự nói rằng.
Ninh Bàn tháp cũng là mô hình phức hợp, trung tâm công thương tài chính, bộ mặt kinh tế lớn nhất trong vài năm sắp tới ở Trung Quốc rồi, tương lai thế này liền có thể thu hút lợi nhuận không gì sánh nổi. Thời điểm Triệu Mãn Duyên nghe được toàn bộ tòa cao ốc sắp sửa thành đại ổ dịch cần cách ly, hắn mắt mũi đồng dạng xám xịt hết cả.
Như thế đối với người làm kinh doanh như hắn thực sự là một cú đấm trời giáng cả rồi…
“Không có nơi khác tốt hơn sao?” Triệu Mãn Duyên có chút sựng người hỏi.
Mục Ninh Tuyết lắc đầu: “Không thể xây kịp, thêm vào công tác chuyển giao nhu yếu phẩm đều quá phức tạp".
“Những người này rốt cuộc có bao nhiêu khả năng sống sót?”
Lần này Mục Ninh Tuyết không có trả lời, nàng như cũ lãnh băng tinh khiết nhìn vào đám người Linh Linh cùng Trần Khương lão sư ở đó.
“Chưa thể điều chế được thuốc giải, trong thời gian vài tháng nữa đều không có khả năng, họ chắc chắn đều chết…” Linh Linh thẳng thắn nói sự thật.
“Xưa nay đều là phân tranh cùng yêu ma hỗn loạn, đổi lại bệnh dịch như thế này, chúng ta chưa từng có chuẩn bị tới, tất cả tiến hành muốn nói chậm chạp hơn rất nhiều bước…” Mục Bạch đặt tay lên vai Triệu Mãn Duyên an ủi, tâm trạng chung cực kỳ buồn bã.
Mà chính Mục Bạch đã chóng kết thúc bế quan, sưu tầm đến một ít manh mối liên quan với sự tình, hắn thậm chí đã lần theo manh mối ở Tam Dương Thị, ở các tuyến sân bay, thâm nhập vào hệ thống quân đội… Gần như mọi cách có thể lần theo được thủ phạm gây ra đại dịch này. Nhưng như cũ, bao trùm một cái bế tắc không thể lần theo.
“Đây đã là biện pháp tốt nhất có thể rồi. Nếu đổi lại là chúng ta xử lý, e rằng cũng chỉ có thể nhốt họ cùng với những tên tử tội ở ngục giam, hoặc nhanh chóng hơn… trực tiếp trảm sát!" Hình thiên sứ Farl sắc mặt có chút thất vọng nói rằng.
Linh Linh đột nhiên trừng mắt vào hình thiên sứ Farl, bao nhiêu phẫn nộ, oán hận tự động khơi gợi lại. Hễ cứ thủ đoạn nào của Thánh Thành làm đến, nàng như cũ không ngừng bị ám ảnh bởi cái đêm ở Song Thủ Các hôm đó. Đêm mà Sariel cũng vì mưu diệt mà bất chấp, mà tàn nhẫn, mà sẵn sàng thủ tiêu.
Mà ánh mắt của nàng vừa khéo lại được Farl tiếp nhận.
“Ta có tra qua rất nhiều tài liệu vụ án Sariel ở Song Thủ Các. Ta biết ngươi là ai, ta cũng biết sự kiện kết quả như thế nào. Vì vậy, cứ giữ lại ánh mắt đó đi, cứ oán hận chúng ta nếu muốn. Không phải ai cũng giống như ngươi, có chút trí tuệ, có chút liều lĩnh, liền tưởng mình có thể giải quyết tất cả. Đôi lúc, cách tốt nhất để kết thúc chuỗi sự việc kéo dài, chỉ đơn giản chính là đặt một dấu chấm hết cho nó. Thánh Thành không thể độ thế tất cả mọi người, bọn ta chỉ có thể chấp nhận lựa chọn phần lớn hơn để sinh tồn. Cầu toàn nhưng trái lại có khả năng dẫn đến diệt vong". Farl kiên định thừa nhận trước Linh Linh.
“Đó chỉ là xảo biện từ hành động phi pháp của các ngươi. Kẻ thi pháp mà còn không hành pháp thì vốn dĩ đã mất đi tư cách rồi!" Linh Linh nhấn mạnh đáp trả.
“Đó là lý do chúng ta Thánh ảnh tổ chức tồn tại, đứng ngoài vòng pháp luật để chưởng khống pháp tắc, đạo đức như vậy, ngươi không phục sao?” Farl nhún vai, ngông cuồng nói rằng.
“Hừ, Vô vị…” Linh Linh ngoảnh mặt chỗ khác, không thèm tiếp tục bắt chuyện.
“Được rồi… dù sao cũng không thể để họ chết ngoài kia như vậy. Ninh Bàn tháp trước sau sự kiện này còn có thể trở thành địa danh lịch sử không chừng..." Triệu Mãn Duyên cuối cùng vẫn là mặt mũi cam chịu, đơn giản gật đầu đồng ý đi thôi.
Hắn có thể không hiểu được sao, so với hắn, Mục Ninh Tuyết bản thân là thành chủ, nàng còn phải chịu đựng đến cỡ nào sự tình mất mát này.
Cố phiếu Ninh Bàn tháp tụt xuống, nhưng Triệu Mãn Duyên còn có Triệu Thị bên kia gồng gánh, nhưng Phàm Tuyết Sơn cao tầng lãnh đạo, họ từng người từng người một đã giành lượng lớn thời gian ở đây, đã chào đón mỗi một nhóm dân cư di dời tới cái thôn trang rất nhỏ này để cùng kiến thiết, tạo thành. Hầu như so với loại kia kinh tế, loại kia giàu sang gì đó, đơn giản sẽ không thể chịu đựng nổi.
“Cảm tạ…” Mục Ninh Tuyết nói rằng.
/1120
|