“Tõm ~~~~”
Một viên đá sỏi từ trên cao cao được thảy xuống mặt hồ, nước đỏ ngầu bên dưới tự động phản ứng lại, ở tâm kính tiếp xúc, lăn tăn lên mấy hồi gợn sóng, tùy ý lan rộng ra xung quanh, phá vỡ trạng thái yên tĩnh vốn có của nó.
Đó là một cái nhà hàng nổi trên sông Tây Hồ, nằm ở ven duyên hải phía đông thành phố Hàng Châu. Nhìn đại khái qua một, đều không có gì nổi bật đáng nói; các loại bàn ghế, cách bầy biện, trang trí hầu hết được sắp xếp rất phổ thông, thậm chí còn có phần hơi lôi thôi, thiếu thẩm mĩ.
Chuyện là hai tuần trước, lệnh cách ly trên toàn quốc nội được phê duyệt tháo gỡ.
Rất nhiều các tỉnh thành lớn bé đều rục rịch tái khởi động hậu quả đại dịch trong suốt thời gian. Thương mại buôn bán trước hết cần nhất phải giải quyết, xưởng may, nguyên liệu vật phẩm phải từng bước được lên dây cót trở lại, bảo đảm hồi phục nhanh chóng loại hình kinh tế kia đang trên đà rơi xuống vực thẳm.
Từ Nam kéo ra Bắc, trải dài khắp Đông sang Tây, cho dù là Đĩnh Thành, Cố Đô, Đế Đô, Tam Dương Thị hay Hàng Châu, những ngày qua đều đã bắt đầu sôi nổi trở lại. Các khách sạn, cửa hàng thời trang nhanh nhất lập tức mở cửa. Đâu đó trên đường sẽ bắt gặp những cái bắt tay, những cái ôm ấp của các vị huynh đệ, chiến hữu, người thân.
Họ vui mừng nói với nhau rằng, chúng ta đã chiến thắng rồi!
Một Ninh Bàn tháp giam mình vào lớp băng hà vĩnh cửu, thúc đẩy vực dậy cả một quốc gia chìm trong bóng tối đại dịch… Cái tít như vậy, tuyệt đối đã trở thành tiêu điểm trên mọi bài báo nổi bật nhất suốt cả tháng nay.
Phàm Tuyết sơn là thị trấn đầu tiên không có khuẩn trùng xuất hiện, rất nhanh sau đó, nhờ phát minh của Trần Khương cùng Linh Linh, quân đội đã tăng cường rà soát, nội trong mấy tuần ngắn ngủi thời gian, trên dưới quốc gia đã không còn thêm một trường hợp nào đáng tiếc bị lây lan.
“Xem ra đất nước đều không có quá tệ xử lý nhỉ?” Chu Trúc vạm vỡ thân hình, miệng vừa nhai nhóp nhép miếng giò quẩy trên mâm, vừa nói ra.
Ngồi cùng bàn ăn của hắn là hai cái hảo tửu nữ nhân, một trông qua là loại phổ thông gia thế nhưng nhàn nhạt vô vị, người còn lại thì thật muốn nói bắt buộc phải xếp vào hạng mục hoàn hảo mỹ sắc.
“Có lẽ vậy, nhân loại luôn luôn sản sinh ra những người vượt khỏi khả năng thông thường. Cả tư duy lẫn sức mạnh". Phi Tuyết trơ lỳ cái bộ dạng lười biếng, tay rãnh rỗi thảy mấy viên đá sỏi xuống hồ, chán nản trả lời.
“Vừa đi du lịch đã được xem một màn đấu đá kích thích như vậy, ngươi không định làm gì sao?” Chu Trúc bỏ vào miệng một miếng thật to mềm mềm thịt lươn trộn.
Phi Tuyết ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt long lanh lim dim lại, nàng đã có chút buồn ngủ rồi, lộ ra cái vẻ kia khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt, sống mũi cao, đường nét thanh tú. Mà dưới ngọn gió Tây Hồ lướt qua, mái tóc dài hai màu lam băng cùng tuyết trắng của nàng nhẹ nhàng phấp phới lên đầy mỵ hoặc.
“Lựa chọn nhốt hết người bị nhiễm vào chung một chỗ, để mặc cho chúng chết dần chết mòn, về điểm này xem ra ta chưa từng nhìn sai!" Nàng lạnh nhạt nói rằng.
Trong sân bãi nhà hàng có trồng đủ loại cây sao biển, nhắc tới cũng là kỳ quái, rất nhiều lúc mùi thơm của giống hoa dị dạng này có chút khó chịu, đối với một ít thực khách nói ngửi thấy cũng không phải thoải mái gì, nhưng đều không tới mức nhăn nhó mặt mũi. Biểu hiện trên gương mặt Phi Tuyết thì ngược lại đang phi thường giống tâm trạng muốn nôn ra, giống như loại thiên địch vậy.
Không có đợi Chu Trúc trả lời, Phi Tuyết cứ như vậy đứng lên, lắc lắc mông cao khiêu gợi kia rồi rời khỏi bàn ăn, một mình đi bộ về khách sạn ngủ.
“Cái cây xấu xí này, ta thấy cũng đâu quá khó ngửi, có bệnh à?” Chu Trúc một bộ mặt không hiểu lắm hành động người đồng hành với mình.
Hắn tiện tay với tới, bức đi một nhánh hoa sao biển, bỏ vào mồm chóp chép nhai nhai.
“Này, ta thấy ngươi đọc bài báo về cái gì tháp băng đô thị đó rất nhiều. Người thân sao?” Chu Trúc uống sảng khoái một ly Vermouth bên cạnh sau khi nhai xong loài hoa nặng mùi kia, hắn hướng về Chu Đình hỏi.
“Kẻ thù, người mà ta vĩnh viễn căm ghét nhất!!” Chu Đình hai mắt đầy tơ máu, siết chặt bàn tay lại khi nhìn về bức ảnh Ninh Bàn tháp bị đóng băng.
“Ồ, kẻ thù của ngươi đóng băng như vậy còn không vui sao?” Chu Trúc vẫn bộ dạng ham ăn, hăm uống, không quan tâm lắm.
“Kiếu, các ngươi không hiểu được, kẻ thù mà các ngươi phải cân nhắc nhất, chính là nàng. Đóng băng… đóng băng cái gì chứ, kẻ sống sót gần một năm trời, bước ra từ Nam Cực chi địa, có thể bị khối băng mâu đó giết chết được sao?” Chu Đình một bộ mặt khinh thường nói.
Cơ thể Chu Trúc tự nhiên đối với lời thoại này bỗng toàn thân đều có phản ứng dựng đứng lên lông tơ nhện. Tuy không tính là đủ lớn để hắn phải bận tâm, nhưng so sánh với hiểu biết về nhân loại đạt tới trình độ này, dĩ nhiên cũng có một ít lực trùng kích nhất định.
Một năm ở Nam Cực hàn băng vẫn còn sống sót trở ra, cho dù là một số sinh vật đế vương cảnh giới tồn tại trên đại lục cũng đều chưa hẳn hoàn toàn có tự tin đó.
“Nơi đó gọi là Phàm Tuyết Sơn?” Chu Trúc nhấn mạnh tông giọng hỏi rằng.
“Phải! Tòa tháp băng kia chính là lãnh địa của nàng, nàng chính là thành chủ!!”
“Ngươi có muốn giết nàng không?”
………..
………..
Trở lại Tây Hải thành,
Lần trước đến, hóa ra chỉ vỏn vẹn quanh quẩn đâu đó ở xóm núi ngoại ô, không có kĩ càng thưởng thức ngắm cảnh, tại chân chính trung tâm quả nhiên là một cái hiện đại hóa thành thị, rõ ràng lớp bùn đất đều đã bị tráng xi măng lên, càng nhiều hơn chính là dùng kim loại kiến tạo mà thành nhà cao tầng. Hầu hết nhân khẩu đều là người Ma Đô chạy nạn, thành thử ra tầm nhìn kiến trúc, kế hoạch hóa đô thị ít nhất phải đạt đến loại này.
Mạc Phàm cùng tiểu Mei đang an vị trong chiếc taxi hãng tư nhân, nhìn ngoài cửa sổ đầu này bọn hắn thấy hai bên đường đều có rất nhiều pháp sư thực vật hệ siêng năng đem toà đô thành này tô điểm thành một cái không trung hoa viên bát mắt. Vườn treo bên trong lối đi là nghiêm cấm vượt qua, nếu cố ý sẽ bị trọng phạt. Chỉ có thể tiến lên dựa theo trình tự, đồng thời bảo đảm an toàn tốc độ di chuyển. Tất cả mọi người tuân thủ trật tự, ngược lại hiệu suất sẽ càng cao.
Mạc Phàm có chú ý tới, bên góc đường xuất hiện một ít đứa bé nhỏ tuổi, chính mình mỗi người nắm lấy một cành hoa cúc đặt vào chậu ô thành, cúi cúi lạy lạy cái gì đó, xem như bộ dạng hết sức thê lương.
“Tài xế huynh, ở đây vừa có hỏa hoạn xảy ra à?” Mạc Phàm thản nhiên nói ra.
“Ha ha ha, ngươi nói đùa cái gì vậy, Tây Hải thành nhiệt độ mặt bằng trên cả nước đều tính là rất thấp, một nơi lạnh lẽo như vậy muốn bắt lửa còn khó chứ nói gì hỏa hoạn". Tài xế taxi nói.
“Vậy cái kết thành đó nhiều thực vật hệ pháp sư như vậy giăng hoa lên, còn có mấy nhóm người đến cúng bái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mạc Phàm hỏi rằng.
“Là bệnh dịch!” Tiểu Mei ngồi yên lặng tự nãy giờ, đột nhiên nàng nói ra.
Mạc Phàm có khựng lại, hắn suýt chút còn định trách móc tiểu Mei không biết gì cũng nói, nhưng thời điểm vừa nhìn qua người nàng, đó là một cái điệu bộ toàn thân đều run lên bần bật, khóe mắt lại như dính một ít lệ ướt từ lúc nào.
Hắn nhanh chóng nhận ra nàng là bạch tinh linh đế vương cấp tồn tại, tâm linh hệ, cứ việc không phải sở trường tu luyện, không có đặc biệt cường hãn như thần nữ Diệp Tâm Hạ hay bên kia Đại thiên sứ trưởng Remiel, nhưng tiểu Mei dĩ nhiên vẫn đủ cái năng lực đọc thấu tâm tư nhân loại.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng thân thể co rút người lại sợ sệt, Mạc Phàm cũng thật bất ngờ. Đại đa số thời gian bên cạnh mình, nàng tuy vẫn kiểu tiểu tiên nữ hay tinh nghịch làm trò, nhưng đồng dạng từ sau khi tỷ tỷ ruột mất đi, Mei không nhiều lắm thể hiện ra thái độ này.
Không nhịn được, Mạc Phàm bất giác choàng tay qua mảnh khảnh kia vòng cổ, kéo tiểu Mei vào lòng ngực chính mình ôm lại, liền giống như một vị đại ca đối với em gái mình chăm sóc vậy.
Xoa xoa tấm lưng nàng, nói rằng: “Không cần nói, trước hết không cần nói gì, chúng ta hảo hảo đi kiếm một cái tửu quán, chọn ra nhiều món thật ngon, ăn ngon đều tốt không gì phải sợ!"
Đang được sủng ái như vậy, nhưng tiểu Mei gương mặt lộ ra mấy phần oán giận, nàng cằn nhằn: “Ta thật không muốn ăn thêm nữa, ngươi từ khi về đến thành đã ăn liên tục hơn 4 cử ở 4 địa điểm khác nhau rồi. Ngươi là đang vỗ béo ta sao?”
Nhìn qua tấm gương phản phích tại xe ô tô, lão tài xế không khỏi bật ra giọng cười khàn khàn châm chọc:
“Chàng trai trẻ, dựa theo tình huống, có lẽ ngươi mới xuất ngũ ở vùng sâu xa trở lại, vừa về đã lẻn gặp tình nhân, còn dẫn đi du lịch rồi… Ha ha ha.”
“Phía trước có khách sạn nào tốt, cho chúng ta đến là được, không cần tìm tửu quán nữa". Mạc Phàm một mặt không để ý tài xế nói rằng.
Bị bỏ bơ, lão tài xế nhìu mày đánh lái đến gần nhất Liêm Hoa khách sạn nổi tiếng trong thành, cũng không có tiếp tục trò chuyện.
….
Liêm Hoa khách sạn, toàn Tây Hải thành cứ điểm nhưng là lớn nhất, tiện nghi và dịch vụ ở đây được đầu tư rất chuẩn mực, bài bản, một số du khách ưa thích việc đây đó chỗ ở khắp nơi còn cho đánh giá phi thường cao, có thể đem đi so sánh với Ma Đô quốc tế khách sạn.
Ngày hôm nay bọn hắn vừa về lại nhân loại quê hương, đi một chuyến lớn như vậy liền kéo dài hơn 3 tháng trời. Xác định có thu hoạch rất nhiều, so với Ma Đô hạo kiếp còn lớn hơn mấy lần, nhưng mất mát, nuối tiếc đồng dạng đều không tính là ít đi.
Nam Giác chết!
Ngải Giang Đồ thì chưa tìm được tung tích…
Côn Lôn chiến sự ròng rã hết một mùa trong năm, có ở đó sinh tồn, mới thấu hiểu được rõ ràng bản chất của nó. Thế giới này tuyệt đối hung hiểm hơn trong sự tưởng tượng của mọi người, đặc biệt là vạn vật đều có pháp tắc sinh tồn của mình, những lớn lao tộc đàn mạnh mẽ kia, những khủng bố kỳ dị thực vật hóa yêu, còn có thiên nhiên loại kia nắm giữ năng lực biến ảo cực mạnh, chúng nó ở thời khắc tìm được con mồi xấu số, hoàn toàn không tiếc thế nào vặn vẹo, thế nào bủa vào cấu xé, phanh thây.
Quan Ngư không có đi cùng Mạc Phàm, hắn nhưng trọng trách là thành chủ Tây Hải thành, đại biểu trưởng thôn Minh Lang, giả sử thời gian dài như vậy vắng mặt, hiển nhiên sẽ không tốt đẹp gì. Hạ sơn, lập tức hồi thôn bao việc.
Bước vô sảnh tiếp tân của khách sạn để lấy phòng.
Kiểu cách đại sảnh được sơn lên lớp vôi màu vàng sang trọng, đại loại nhìn sơ qua lập tức sẽ liên tưởng đền hoàng cung triều của những lãnh chúa Nhật Bản thời xưa. Nhưng là có chút tân trang tô điểm, có chút lắp đèn lấp lánh làm từ đồng thau, cực kỳ bắt mắt.
Trong lúc chờ đợi làm một ít thủ tục nhận phòng.
"Ha ha ha, đều là dễ như ăn cháo, vẫn là tình báo của các ngươi chuẩn xác..." Giọng nói đến từ một nam nhân tóc vàng đang ngồi xung quanh hai, ba tửu sắc mỹ nhân ở quầy rượu cười lớn.
Mạc Phàm nhìn qua, cảm nhận thấy cái bóng lưng của hắn tương đối quen thuộc, màu tóc kia ở Trung Quốc cũng tính là rất hiếm đi, đinh ninh người quen như vậy, hắn không ngần ngại tiến lại gần, hớn hở vỗ vai hỏi nhỏ:
“Lão Triệu, vừa khéo bị ta bắt gặp, ngươi đến đây chơi gái à?”
Một viên đá sỏi từ trên cao cao được thảy xuống mặt hồ, nước đỏ ngầu bên dưới tự động phản ứng lại, ở tâm kính tiếp xúc, lăn tăn lên mấy hồi gợn sóng, tùy ý lan rộng ra xung quanh, phá vỡ trạng thái yên tĩnh vốn có của nó.
Đó là một cái nhà hàng nổi trên sông Tây Hồ, nằm ở ven duyên hải phía đông thành phố Hàng Châu. Nhìn đại khái qua một, đều không có gì nổi bật đáng nói; các loại bàn ghế, cách bầy biện, trang trí hầu hết được sắp xếp rất phổ thông, thậm chí còn có phần hơi lôi thôi, thiếu thẩm mĩ.
Chuyện là hai tuần trước, lệnh cách ly trên toàn quốc nội được phê duyệt tháo gỡ.
Rất nhiều các tỉnh thành lớn bé đều rục rịch tái khởi động hậu quả đại dịch trong suốt thời gian. Thương mại buôn bán trước hết cần nhất phải giải quyết, xưởng may, nguyên liệu vật phẩm phải từng bước được lên dây cót trở lại, bảo đảm hồi phục nhanh chóng loại hình kinh tế kia đang trên đà rơi xuống vực thẳm.
Từ Nam kéo ra Bắc, trải dài khắp Đông sang Tây, cho dù là Đĩnh Thành, Cố Đô, Đế Đô, Tam Dương Thị hay Hàng Châu, những ngày qua đều đã bắt đầu sôi nổi trở lại. Các khách sạn, cửa hàng thời trang nhanh nhất lập tức mở cửa. Đâu đó trên đường sẽ bắt gặp những cái bắt tay, những cái ôm ấp của các vị huynh đệ, chiến hữu, người thân.
Họ vui mừng nói với nhau rằng, chúng ta đã chiến thắng rồi!
Một Ninh Bàn tháp giam mình vào lớp băng hà vĩnh cửu, thúc đẩy vực dậy cả một quốc gia chìm trong bóng tối đại dịch… Cái tít như vậy, tuyệt đối đã trở thành tiêu điểm trên mọi bài báo nổi bật nhất suốt cả tháng nay.
Phàm Tuyết sơn là thị trấn đầu tiên không có khuẩn trùng xuất hiện, rất nhanh sau đó, nhờ phát minh của Trần Khương cùng Linh Linh, quân đội đã tăng cường rà soát, nội trong mấy tuần ngắn ngủi thời gian, trên dưới quốc gia đã không còn thêm một trường hợp nào đáng tiếc bị lây lan.
“Xem ra đất nước đều không có quá tệ xử lý nhỉ?” Chu Trúc vạm vỡ thân hình, miệng vừa nhai nhóp nhép miếng giò quẩy trên mâm, vừa nói ra.
Ngồi cùng bàn ăn của hắn là hai cái hảo tửu nữ nhân, một trông qua là loại phổ thông gia thế nhưng nhàn nhạt vô vị, người còn lại thì thật muốn nói bắt buộc phải xếp vào hạng mục hoàn hảo mỹ sắc.
“Có lẽ vậy, nhân loại luôn luôn sản sinh ra những người vượt khỏi khả năng thông thường. Cả tư duy lẫn sức mạnh". Phi Tuyết trơ lỳ cái bộ dạng lười biếng, tay rãnh rỗi thảy mấy viên đá sỏi xuống hồ, chán nản trả lời.
“Vừa đi du lịch đã được xem một màn đấu đá kích thích như vậy, ngươi không định làm gì sao?” Chu Trúc bỏ vào miệng một miếng thật to mềm mềm thịt lươn trộn.
Phi Tuyết ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt long lanh lim dim lại, nàng đã có chút buồn ngủ rồi, lộ ra cái vẻ kia khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt, sống mũi cao, đường nét thanh tú. Mà dưới ngọn gió Tây Hồ lướt qua, mái tóc dài hai màu lam băng cùng tuyết trắng của nàng nhẹ nhàng phấp phới lên đầy mỵ hoặc.
“Lựa chọn nhốt hết người bị nhiễm vào chung một chỗ, để mặc cho chúng chết dần chết mòn, về điểm này xem ra ta chưa từng nhìn sai!" Nàng lạnh nhạt nói rằng.
Trong sân bãi nhà hàng có trồng đủ loại cây sao biển, nhắc tới cũng là kỳ quái, rất nhiều lúc mùi thơm của giống hoa dị dạng này có chút khó chịu, đối với một ít thực khách nói ngửi thấy cũng không phải thoải mái gì, nhưng đều không tới mức nhăn nhó mặt mũi. Biểu hiện trên gương mặt Phi Tuyết thì ngược lại đang phi thường giống tâm trạng muốn nôn ra, giống như loại thiên địch vậy.
Không có đợi Chu Trúc trả lời, Phi Tuyết cứ như vậy đứng lên, lắc lắc mông cao khiêu gợi kia rồi rời khỏi bàn ăn, một mình đi bộ về khách sạn ngủ.
“Cái cây xấu xí này, ta thấy cũng đâu quá khó ngửi, có bệnh à?” Chu Trúc một bộ mặt không hiểu lắm hành động người đồng hành với mình.
Hắn tiện tay với tới, bức đi một nhánh hoa sao biển, bỏ vào mồm chóp chép nhai nhai.
“Này, ta thấy ngươi đọc bài báo về cái gì tháp băng đô thị đó rất nhiều. Người thân sao?” Chu Trúc uống sảng khoái một ly Vermouth bên cạnh sau khi nhai xong loài hoa nặng mùi kia, hắn hướng về Chu Đình hỏi.
“Kẻ thù, người mà ta vĩnh viễn căm ghét nhất!!” Chu Đình hai mắt đầy tơ máu, siết chặt bàn tay lại khi nhìn về bức ảnh Ninh Bàn tháp bị đóng băng.
“Ồ, kẻ thù của ngươi đóng băng như vậy còn không vui sao?” Chu Trúc vẫn bộ dạng ham ăn, hăm uống, không quan tâm lắm.
“Kiếu, các ngươi không hiểu được, kẻ thù mà các ngươi phải cân nhắc nhất, chính là nàng. Đóng băng… đóng băng cái gì chứ, kẻ sống sót gần một năm trời, bước ra từ Nam Cực chi địa, có thể bị khối băng mâu đó giết chết được sao?” Chu Đình một bộ mặt khinh thường nói.
Cơ thể Chu Trúc tự nhiên đối với lời thoại này bỗng toàn thân đều có phản ứng dựng đứng lên lông tơ nhện. Tuy không tính là đủ lớn để hắn phải bận tâm, nhưng so sánh với hiểu biết về nhân loại đạt tới trình độ này, dĩ nhiên cũng có một ít lực trùng kích nhất định.
Một năm ở Nam Cực hàn băng vẫn còn sống sót trở ra, cho dù là một số sinh vật đế vương cảnh giới tồn tại trên đại lục cũng đều chưa hẳn hoàn toàn có tự tin đó.
“Nơi đó gọi là Phàm Tuyết Sơn?” Chu Trúc nhấn mạnh tông giọng hỏi rằng.
“Phải! Tòa tháp băng kia chính là lãnh địa của nàng, nàng chính là thành chủ!!”
“Ngươi có muốn giết nàng không?”
………..
………..
Trở lại Tây Hải thành,
Lần trước đến, hóa ra chỉ vỏn vẹn quanh quẩn đâu đó ở xóm núi ngoại ô, không có kĩ càng thưởng thức ngắm cảnh, tại chân chính trung tâm quả nhiên là một cái hiện đại hóa thành thị, rõ ràng lớp bùn đất đều đã bị tráng xi măng lên, càng nhiều hơn chính là dùng kim loại kiến tạo mà thành nhà cao tầng. Hầu hết nhân khẩu đều là người Ma Đô chạy nạn, thành thử ra tầm nhìn kiến trúc, kế hoạch hóa đô thị ít nhất phải đạt đến loại này.
Mạc Phàm cùng tiểu Mei đang an vị trong chiếc taxi hãng tư nhân, nhìn ngoài cửa sổ đầu này bọn hắn thấy hai bên đường đều có rất nhiều pháp sư thực vật hệ siêng năng đem toà đô thành này tô điểm thành một cái không trung hoa viên bát mắt. Vườn treo bên trong lối đi là nghiêm cấm vượt qua, nếu cố ý sẽ bị trọng phạt. Chỉ có thể tiến lên dựa theo trình tự, đồng thời bảo đảm an toàn tốc độ di chuyển. Tất cả mọi người tuân thủ trật tự, ngược lại hiệu suất sẽ càng cao.
Mạc Phàm có chú ý tới, bên góc đường xuất hiện một ít đứa bé nhỏ tuổi, chính mình mỗi người nắm lấy một cành hoa cúc đặt vào chậu ô thành, cúi cúi lạy lạy cái gì đó, xem như bộ dạng hết sức thê lương.
“Tài xế huynh, ở đây vừa có hỏa hoạn xảy ra à?” Mạc Phàm thản nhiên nói ra.
“Ha ha ha, ngươi nói đùa cái gì vậy, Tây Hải thành nhiệt độ mặt bằng trên cả nước đều tính là rất thấp, một nơi lạnh lẽo như vậy muốn bắt lửa còn khó chứ nói gì hỏa hoạn". Tài xế taxi nói.
“Vậy cái kết thành đó nhiều thực vật hệ pháp sư như vậy giăng hoa lên, còn có mấy nhóm người đến cúng bái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mạc Phàm hỏi rằng.
“Là bệnh dịch!” Tiểu Mei ngồi yên lặng tự nãy giờ, đột nhiên nàng nói ra.
Mạc Phàm có khựng lại, hắn suýt chút còn định trách móc tiểu Mei không biết gì cũng nói, nhưng thời điểm vừa nhìn qua người nàng, đó là một cái điệu bộ toàn thân đều run lên bần bật, khóe mắt lại như dính một ít lệ ướt từ lúc nào.
Hắn nhanh chóng nhận ra nàng là bạch tinh linh đế vương cấp tồn tại, tâm linh hệ, cứ việc không phải sở trường tu luyện, không có đặc biệt cường hãn như thần nữ Diệp Tâm Hạ hay bên kia Đại thiên sứ trưởng Remiel, nhưng tiểu Mei dĩ nhiên vẫn đủ cái năng lực đọc thấu tâm tư nhân loại.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng thân thể co rút người lại sợ sệt, Mạc Phàm cũng thật bất ngờ. Đại đa số thời gian bên cạnh mình, nàng tuy vẫn kiểu tiểu tiên nữ hay tinh nghịch làm trò, nhưng đồng dạng từ sau khi tỷ tỷ ruột mất đi, Mei không nhiều lắm thể hiện ra thái độ này.
Không nhịn được, Mạc Phàm bất giác choàng tay qua mảnh khảnh kia vòng cổ, kéo tiểu Mei vào lòng ngực chính mình ôm lại, liền giống như một vị đại ca đối với em gái mình chăm sóc vậy.
Xoa xoa tấm lưng nàng, nói rằng: “Không cần nói, trước hết không cần nói gì, chúng ta hảo hảo đi kiếm một cái tửu quán, chọn ra nhiều món thật ngon, ăn ngon đều tốt không gì phải sợ!"
Đang được sủng ái như vậy, nhưng tiểu Mei gương mặt lộ ra mấy phần oán giận, nàng cằn nhằn: “Ta thật không muốn ăn thêm nữa, ngươi từ khi về đến thành đã ăn liên tục hơn 4 cử ở 4 địa điểm khác nhau rồi. Ngươi là đang vỗ béo ta sao?”
Nhìn qua tấm gương phản phích tại xe ô tô, lão tài xế không khỏi bật ra giọng cười khàn khàn châm chọc:
“Chàng trai trẻ, dựa theo tình huống, có lẽ ngươi mới xuất ngũ ở vùng sâu xa trở lại, vừa về đã lẻn gặp tình nhân, còn dẫn đi du lịch rồi… Ha ha ha.”
“Phía trước có khách sạn nào tốt, cho chúng ta đến là được, không cần tìm tửu quán nữa". Mạc Phàm một mặt không để ý tài xế nói rằng.
Bị bỏ bơ, lão tài xế nhìu mày đánh lái đến gần nhất Liêm Hoa khách sạn nổi tiếng trong thành, cũng không có tiếp tục trò chuyện.
….
Liêm Hoa khách sạn, toàn Tây Hải thành cứ điểm nhưng là lớn nhất, tiện nghi và dịch vụ ở đây được đầu tư rất chuẩn mực, bài bản, một số du khách ưa thích việc đây đó chỗ ở khắp nơi còn cho đánh giá phi thường cao, có thể đem đi so sánh với Ma Đô quốc tế khách sạn.
Ngày hôm nay bọn hắn vừa về lại nhân loại quê hương, đi một chuyến lớn như vậy liền kéo dài hơn 3 tháng trời. Xác định có thu hoạch rất nhiều, so với Ma Đô hạo kiếp còn lớn hơn mấy lần, nhưng mất mát, nuối tiếc đồng dạng đều không tính là ít đi.
Nam Giác chết!
Ngải Giang Đồ thì chưa tìm được tung tích…
Côn Lôn chiến sự ròng rã hết một mùa trong năm, có ở đó sinh tồn, mới thấu hiểu được rõ ràng bản chất của nó. Thế giới này tuyệt đối hung hiểm hơn trong sự tưởng tượng của mọi người, đặc biệt là vạn vật đều có pháp tắc sinh tồn của mình, những lớn lao tộc đàn mạnh mẽ kia, những khủng bố kỳ dị thực vật hóa yêu, còn có thiên nhiên loại kia nắm giữ năng lực biến ảo cực mạnh, chúng nó ở thời khắc tìm được con mồi xấu số, hoàn toàn không tiếc thế nào vặn vẹo, thế nào bủa vào cấu xé, phanh thây.
Quan Ngư không có đi cùng Mạc Phàm, hắn nhưng trọng trách là thành chủ Tây Hải thành, đại biểu trưởng thôn Minh Lang, giả sử thời gian dài như vậy vắng mặt, hiển nhiên sẽ không tốt đẹp gì. Hạ sơn, lập tức hồi thôn bao việc.
Bước vô sảnh tiếp tân của khách sạn để lấy phòng.
Kiểu cách đại sảnh được sơn lên lớp vôi màu vàng sang trọng, đại loại nhìn sơ qua lập tức sẽ liên tưởng đền hoàng cung triều của những lãnh chúa Nhật Bản thời xưa. Nhưng là có chút tân trang tô điểm, có chút lắp đèn lấp lánh làm từ đồng thau, cực kỳ bắt mắt.
Trong lúc chờ đợi làm một ít thủ tục nhận phòng.
"Ha ha ha, đều là dễ như ăn cháo, vẫn là tình báo của các ngươi chuẩn xác..." Giọng nói đến từ một nam nhân tóc vàng đang ngồi xung quanh hai, ba tửu sắc mỹ nhân ở quầy rượu cười lớn.
Mạc Phàm nhìn qua, cảm nhận thấy cái bóng lưng của hắn tương đối quen thuộc, màu tóc kia ở Trung Quốc cũng tính là rất hiếm đi, đinh ninh người quen như vậy, hắn không ngần ngại tiến lại gần, hớn hở vỗ vai hỏi nhỏ:
“Lão Triệu, vừa khéo bị ta bắt gặp, ngươi đến đây chơi gái à?”
/1120
|