Na-pi-lio thành là điểm mũi cuối cùng nằm trên biên giới Hy Lạp, trực tiếp giáp với Đại Tây Dương đầu bên kia. Thị trấn được xây dựng theo loại kiến trúc đặc trưng thời kỳ Phục Hưng, là một khối nghệ thuật đồ sộ lớn nhất, mang đủ ảnh hưởng đến phần còn lại của thế giới này phải ngả mũ thán phục.
Rõ ràng chỉ mới vừa sáng sớm, bình minh còn chưa hoàn chỉnh ló dạng, ấy vậy mà đã thấy từng đoàn từng đoàn người trang phục tươm tất đổ ra khắp đường hẻm, nẻo phố. Trên tay ai ai cũng cầm lấy một loại hoa màu đỏ, tay còn lại không hẹn đồng thời nắm chặt người mình yêu thương.
Hôm nay là ngày lễ lớn trong thị trấn. Ngày Mạn Đà La nở!
Có người nói rằng thị trấn Na-pi-lio chính là đóa hoa cuối cùng của đấng tạo hóa để lại trong nhân gian, cũng có một vài người cho rằng đó đơn giản chỉ là một loại truyền thuyết hàng ngàn năm vô thực.
Phải, hàng ngàn năm rồi, đó là câu chuyện của hàng ngàn năm trước, một câu chuyện cũ, rất cũ, nơi thái dương vĩnh hằng suýt chút nữa đã dập tắt khỏi vị diện, nơi mà văn minh ma pháp lần thứ đầu tiên được viết lại…
“Bỉ ngạn trắng, đã bị ta nguyền rủa suốt hơn ngàn năm rồi. Ngươi biết không. Ta muốn nó chỉ được nở ở nơi này quanh quẩn, ta muốn nó hết thảy cả luân hồi sinh tồn vẫn phải khuất nhục xuống thủ hộ cho ngươi, mãi mãi không bao giờ được khuất biến đến nơi khác!" Giọng nói hơi bí chặt cổ họng, trầm ngưng của một người nam nhân vang lên trên bãi đá kỳ quái xa xa đầu điểm Na-pi-lio thành.
Địa phương này đặc biệt có vị trí mặt trời chiếu rọi tại toàn bộ đường đi, cho dù là nhất âm u nơi hẻo lánh cũng biến thành không gì sánh được tươi sáng.
Dưới chân người nam nhân, dày đặc lít nhít theo từng cụm cụm mọc lên mấy dãy bông màu trắng rất đỗi xinh đẹp. Chỉ là, chẳng hiểu vì sao nó hơi rũ xuống, một loại nặng trĩu đặc biệt khiến người ta nhìn vào tự nhiên không khỏi cái cảm giác canh cánh trong lòng, là loại đau đớn đến vô cùng tuyệt vọng, bào nát tâm gan.
Hoa chớm nở, xung quanh không có lá, lá hình thành lại chẳng thể tìm ra hoa. Một cái hiện tượng độc dị duy nhất Mạn Đà La sao lại thấm đẫm u buồn như vậy?
Vị nam nhân kia mặc đồng phục hoàng thất màu xám trắng lịch lãm, bên ngực phải có cài một áp phích nho nhỏ tưởng niệm, cả người khom xuống gốc cây nhìn chằm chằm, một loại điệu bộ phi thường hoài cổ.
“Kiếp trước, ta đã không bảo vệ được nữ nhân của mình, để nàng ở bên bờ đó một mình cô độc, chịu khổ. Kiếp này, ta cũng chẳng thể đền đáp được, không cách nào lần nữa nhận biết nàng hơi thở, nhưng là… ta có năng lực để trả lại cho nàng cái thế giới mà ta đã từng vay mượn, tin tưởng ta!" Hoàng y nam nhân trầm ngưng thủ thỉ.
Tâm tình người này có chút phức tạp, theo bản năng hái một nhánh Mạn Đà La ngửi ngửi, rồi đem vo vo lại, thổi đi.
Ai ngang qua không biết nếu trông thấy hắn hành động đều dễ sựt sựt đầu mũi muốn né tránh, khẳng định sẽ cảm thấy có một chút sợ sệt, bất an đấy. Rất giống với một kẻ tâm thần!
“Chỉ là thời gian nhiều như vậy trôi đi, ta không cảm thấy mình được sống... càng trong cái đau khổ như vậy chịu đựng, linh hồn ta sắp mục nát!” Hoàng y nam nhân ngồi xuống bệt xuống gốc cây, tựa lưng vào nhánh thân gỗ, một mặt ngưng trọng ngâm thơ:
“Hoàng Tuyền nhánh khúc phân chia,
Bỉ Ngạn đến lúc cũng đâm chồi,
Hoàn mỹ tranh mặc, bông đã trổ,
Nhân gian thiên kiếp vạn hồi luân,
Ta đứng nơi này, niệm thành khúc,
Người nói hoa nở, mùa gặp nhau…”
Một năm, một trăm năm, một ngàn năm, đã không biết bao mùa hoa Mạn Đà La trôi qua rồi, hắn thậm chí còn tự mình tình si trở thành một thi nhân, đem bản thân thương tổn không dứt vẫn chưa từng một lần được đáp lại xuất khẩu day dứt. Nhưng dù là vậy, trong lòng hắn nguyên vẹn chưa từng thay đổi qua. Yêu đến cuối cùng cũng tựa như hoa nở đến cuối cùng, đây là cỡ nào lớn lao chan chứa?
“Soạt soạt soạt soạt ~~~~~~~~~”
Tiếng chân rộn ràng của một nhóm người đang ở phía rặng chân núi kéo tới. Đấy là những giai điệu âm thanh từ tốn, không có vội vã, hình thức đại loại giống với kiểu lưu dân khách du lịch thăm viếng.
“Oa, hoa Mạn Đà La có thật, mụ mụ, tỷ tỷ, Mạn Đà La thực sự nở a!!!” Perseus nhảy dựng lên thích thú nhìn vào đám hoa trắng sữa tươi tốt kia trên bãi đá.
Gật đầu, Diệp Tâm Hạ ắt hẳn vẫn là lần đầu tiên được thấy loại hoa hiếm có này. Chính mình một phương sở hữu vườn bông ở Parthenon Thần Miếu, sau núi trồng đủ loại hoa cỏ, tiểu tiểu chăm chăm hết mực chiều chuộng, cảm giác mỗi ngày đều rất tự nhiên gần gũi. Thế mà đứng trước vẻ thần bí của Mạn Đà La, bản thân nàng đồng dạng có chút rất muốn chạy đến ôm vào lòng.
Trời đang là những ngày thu đẹp đẽ, toàn đại địa như được phủ thêm một lớp áo màu trắng tinh khôi. Mỗi một đóa rũ xuống lặng lẽ như mảnh tâm tình một đôi phê thê xa cách đang độc thoại vậy. Tâm Hạ tự mình nội tâm cũng cực kỳ xao động chứng kiến.
Nàng là tâm linh hệ cực thịnh, bản thân bạch ma pháp toàn hệ thức tỉnh, phần này thực vật kiểm soát cũng không tính yếu kém hơn bao nhiêu, rất hiển nhiên có khả năng cảm thấu loại tâm tình đau lòng này.
Có người mới ở đây a. Càng là chân chính rất mạnh mẽ cường giả, thậm chí còn rất sớm chưa hoàn toàn bỏ đi.
“Perseus, trước dẫn ngươi mụ mụ về nhà đi, ta có chút việc cần giải quyết!" Diệp Tâm Hạ quang mang hai mắt cố gắng điều hòa nhịp thở mình nói lên.
“Tỷ, nhưng chúng ta chỉ vừa đến…” Perseus tỏ thái độ sửng sốt lập tức, hắn vẫn chỉ là cái hài tử sáu tuổi, cơ bản vẫn đang ở cái độ tuổi thích ứng thích nghi, thường không dễ dàng gì kiềm lòng lại được trước một ít tiêu khiển giải khuây.
Người góa phụ thấy sắc mặt Tâm Hạ không tốt, thậm chí hơi lãnh sắc, nàng nhanh chóng vịn lại vai Perseus xuống, miệng bảo: “Được rồi, hoa thì cũng đã thấy, thấy rồi liền cũng không còn gì để ở lâu, đi, đi về thôi, để ngươi tỷ tỷ làm việc, về nhà đấm lưng cho mụ mụ, ta thấy mỏi".
“A… tỷ tỷ, vậy ta đưa mụ mụ về, người cẩn thận nha.” Perseus hơi xệ ánh mắt một thoáng, song dáng vẻ sớm hoạt bát trở lại, hướng về Tâm Hạ ôm một cái rồi chạy qua nắm lấy bàn tay mình mụ mụ đi về.
Cứng rắn tâm lý một hồi, đợi đến lúc bóng lưng hai người biến mất hẳn, liền Tâm Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không có việc gì tất yếu nữa. Nếu ở đây bất đắc dĩ có nguy hiểm cường giả, quả thật rất khó có thể đồng thời bảo vệ bọn họ.
Bước chân của nàng chậm nửa nhịp, ánh mắt quay sang cái kia cổ thụ trên bãi đá, nàng âm sắc vững vàng nói: “Có thể xuất hiện hãy xuất hiện, ta tuy không phát hiện được ngươi, nhưng là ta có thể nhận biết nơi này lưu trữ lại nhiều loại u buồn cảm xúc rất nồng nặc. Ngươi cũng không trốn được ta!"
“Đông!! Đông!! Đông!!”
Trên thân cây nhiễu xuống hai, ba trận nhè nhẹ màu vàng kim sắc, tại giữa tầm mắt Tâm Hạ, một điểm tích tụ cũng không có bao nhiêu tiêu tán, giống tinh quang hỏa viên đang xoay tròn, có chút gió cuộn, có chút chói lóa khó nhìn.
Kẻ này có chút tâm lý bất ổn, liền xuất hiện thôi, vẫn thực sự màu mè như vậy đấy. Còn là trước mắt Thần Nữ nhiễu trò chớp chớp.
“Phốc!”
Một cái nam nhân mặc hoàng y đồng phục không khác gì Phục Hưng thời kỳ bước ra từ vòng vàng kim sắc kia. Hắn cũng không có che mặt lại, tóc đen cắt ngắn, vuốt ngược phía sau, lộ ra diện mạo đầy những đường nét sắc bén, trầm luân năm tháng ở cái độ tuổi tứ tuần. Nhưng chính cái tứ tuần này để cho người khác dễ dàng chú ý được nhiều vết trải nghiệm hơn, đặc biệt nam tính, đặc biệt tỏa ra một sức hút quyến rũ bất đồng.
Chỉ là Diệp Tâm Hạ lập tức phát hiện ra người nam nhân này trong ánh của hắn, vẫn đen trắng cơ bản hai màu nhưng tại sao lại giống như vô hồn, tại sao lại giống như một cỗ hắc ám thi ma từ địa ngục trỗi dậy. Nhìn vào, tựa hồ nếu không cẩn thận sẽ bị bé ngã, sẽ bị rơi xuống trầm luân vĩnh cữu.
“Ngươi là Diệp Tâm Hạ, có phải không?” Hoàng y nam nhân lạnh nhạt nói ra.
Nàng bỗng thoáng giật mình, thiếu chút đôi đồng tử không giữ được bình tĩnh mà lộ ra mấy tia sợ hãi. Kể từ lúc nàng thức tỉnh hoàn toàn thần hồn cho đến nay, đấy chính là tia đầu tiên nàng run rẩy như vậy. Môi cong lên một tí, nàng cất giọng:
“Ân, có phải người cũng nên cho ta biết cách xưng hô?”
Bỗng nhiên, Diệp Tâm Hạ ý thức được một chuyện, nam nhân hoàng y này có liên hệ đến trường đoạn u buồn với Mạn Đà La ban nãy, hắn thậm chí có thể đã tồn tại từ rất lâu rồi. Một loại tồn tại rất cao khả năng chưa từng gặp trên vị diện.
Hoàng y nam nhân đang nhìn chăm chú vị Thần Nữ của Parthenon, trong mắt vô hồn của hắn, thực sự quá rõ ràng, cương ngạnh, hắn biết rằng Diệp Tâm Hạ đang cố gắng xâm nhập mình tinh thần lực lượng. Nhưng cho dù rất cố gắng khắc chế cũng không thể được, nàng nhưng triệt để trước mặt hắn liền tâm linh hệ đừng hi vọng đem ra xài.
Lãnh thanh giọng điệu nói: “Một số người thành khẩn gọi ta là tổng lãnh thiên sứ trưởng, một số khác từng đem ta nhấn chết đi xuống địa ngục thì xem ta như ác ma, chúa quỷ…”
Tại mùi tử vong trên cơ thể hắn nồng nặc tỏa bên ngoài, Diệp Tâm Hạ đây chính là toàn thân đều có thể lâm chung một cái ngưng thị tình trạng, một vòng hồn ảnh Athena bất giác từ lúc nào sau lưng nàng đã hiện ra, càng là miễn cưỡng hiện ra trấn áp xuống.
“Nhưng ta vẫn thích cái tên gọi nguyên thủy hơn. Gọi ta là Lucifer, Lucifer Morningstar!” Hoàng y nam nhân nói rằng.
Rõ ràng chỉ mới vừa sáng sớm, bình minh còn chưa hoàn chỉnh ló dạng, ấy vậy mà đã thấy từng đoàn từng đoàn người trang phục tươm tất đổ ra khắp đường hẻm, nẻo phố. Trên tay ai ai cũng cầm lấy một loại hoa màu đỏ, tay còn lại không hẹn đồng thời nắm chặt người mình yêu thương.
Hôm nay là ngày lễ lớn trong thị trấn. Ngày Mạn Đà La nở!
Có người nói rằng thị trấn Na-pi-lio chính là đóa hoa cuối cùng của đấng tạo hóa để lại trong nhân gian, cũng có một vài người cho rằng đó đơn giản chỉ là một loại truyền thuyết hàng ngàn năm vô thực.
Phải, hàng ngàn năm rồi, đó là câu chuyện của hàng ngàn năm trước, một câu chuyện cũ, rất cũ, nơi thái dương vĩnh hằng suýt chút nữa đã dập tắt khỏi vị diện, nơi mà văn minh ma pháp lần thứ đầu tiên được viết lại…
“Bỉ ngạn trắng, đã bị ta nguyền rủa suốt hơn ngàn năm rồi. Ngươi biết không. Ta muốn nó chỉ được nở ở nơi này quanh quẩn, ta muốn nó hết thảy cả luân hồi sinh tồn vẫn phải khuất nhục xuống thủ hộ cho ngươi, mãi mãi không bao giờ được khuất biến đến nơi khác!" Giọng nói hơi bí chặt cổ họng, trầm ngưng của một người nam nhân vang lên trên bãi đá kỳ quái xa xa đầu điểm Na-pi-lio thành.
Địa phương này đặc biệt có vị trí mặt trời chiếu rọi tại toàn bộ đường đi, cho dù là nhất âm u nơi hẻo lánh cũng biến thành không gì sánh được tươi sáng.
Dưới chân người nam nhân, dày đặc lít nhít theo từng cụm cụm mọc lên mấy dãy bông màu trắng rất đỗi xinh đẹp. Chỉ là, chẳng hiểu vì sao nó hơi rũ xuống, một loại nặng trĩu đặc biệt khiến người ta nhìn vào tự nhiên không khỏi cái cảm giác canh cánh trong lòng, là loại đau đớn đến vô cùng tuyệt vọng, bào nát tâm gan.
Hoa chớm nở, xung quanh không có lá, lá hình thành lại chẳng thể tìm ra hoa. Một cái hiện tượng độc dị duy nhất Mạn Đà La sao lại thấm đẫm u buồn như vậy?
Vị nam nhân kia mặc đồng phục hoàng thất màu xám trắng lịch lãm, bên ngực phải có cài một áp phích nho nhỏ tưởng niệm, cả người khom xuống gốc cây nhìn chằm chằm, một loại điệu bộ phi thường hoài cổ.
“Kiếp trước, ta đã không bảo vệ được nữ nhân của mình, để nàng ở bên bờ đó một mình cô độc, chịu khổ. Kiếp này, ta cũng chẳng thể đền đáp được, không cách nào lần nữa nhận biết nàng hơi thở, nhưng là… ta có năng lực để trả lại cho nàng cái thế giới mà ta đã từng vay mượn, tin tưởng ta!" Hoàng y nam nhân trầm ngưng thủ thỉ.
Tâm tình người này có chút phức tạp, theo bản năng hái một nhánh Mạn Đà La ngửi ngửi, rồi đem vo vo lại, thổi đi.
Ai ngang qua không biết nếu trông thấy hắn hành động đều dễ sựt sựt đầu mũi muốn né tránh, khẳng định sẽ cảm thấy có một chút sợ sệt, bất an đấy. Rất giống với một kẻ tâm thần!
“Chỉ là thời gian nhiều như vậy trôi đi, ta không cảm thấy mình được sống... càng trong cái đau khổ như vậy chịu đựng, linh hồn ta sắp mục nát!” Hoàng y nam nhân ngồi xuống bệt xuống gốc cây, tựa lưng vào nhánh thân gỗ, một mặt ngưng trọng ngâm thơ:
“Hoàng Tuyền nhánh khúc phân chia,
Bỉ Ngạn đến lúc cũng đâm chồi,
Hoàn mỹ tranh mặc, bông đã trổ,
Nhân gian thiên kiếp vạn hồi luân,
Ta đứng nơi này, niệm thành khúc,
Người nói hoa nở, mùa gặp nhau…”
Một năm, một trăm năm, một ngàn năm, đã không biết bao mùa hoa Mạn Đà La trôi qua rồi, hắn thậm chí còn tự mình tình si trở thành một thi nhân, đem bản thân thương tổn không dứt vẫn chưa từng một lần được đáp lại xuất khẩu day dứt. Nhưng dù là vậy, trong lòng hắn nguyên vẹn chưa từng thay đổi qua. Yêu đến cuối cùng cũng tựa như hoa nở đến cuối cùng, đây là cỡ nào lớn lao chan chứa?
“Soạt soạt soạt soạt ~~~~~~~~~”
Tiếng chân rộn ràng của một nhóm người đang ở phía rặng chân núi kéo tới. Đấy là những giai điệu âm thanh từ tốn, không có vội vã, hình thức đại loại giống với kiểu lưu dân khách du lịch thăm viếng.
“Oa, hoa Mạn Đà La có thật, mụ mụ, tỷ tỷ, Mạn Đà La thực sự nở a!!!” Perseus nhảy dựng lên thích thú nhìn vào đám hoa trắng sữa tươi tốt kia trên bãi đá.
Gật đầu, Diệp Tâm Hạ ắt hẳn vẫn là lần đầu tiên được thấy loại hoa hiếm có này. Chính mình một phương sở hữu vườn bông ở Parthenon Thần Miếu, sau núi trồng đủ loại hoa cỏ, tiểu tiểu chăm chăm hết mực chiều chuộng, cảm giác mỗi ngày đều rất tự nhiên gần gũi. Thế mà đứng trước vẻ thần bí của Mạn Đà La, bản thân nàng đồng dạng có chút rất muốn chạy đến ôm vào lòng.
Trời đang là những ngày thu đẹp đẽ, toàn đại địa như được phủ thêm một lớp áo màu trắng tinh khôi. Mỗi một đóa rũ xuống lặng lẽ như mảnh tâm tình một đôi phê thê xa cách đang độc thoại vậy. Tâm Hạ tự mình nội tâm cũng cực kỳ xao động chứng kiến.
Nàng là tâm linh hệ cực thịnh, bản thân bạch ma pháp toàn hệ thức tỉnh, phần này thực vật kiểm soát cũng không tính yếu kém hơn bao nhiêu, rất hiển nhiên có khả năng cảm thấu loại tâm tình đau lòng này.
Có người mới ở đây a. Càng là chân chính rất mạnh mẽ cường giả, thậm chí còn rất sớm chưa hoàn toàn bỏ đi.
“Perseus, trước dẫn ngươi mụ mụ về nhà đi, ta có chút việc cần giải quyết!" Diệp Tâm Hạ quang mang hai mắt cố gắng điều hòa nhịp thở mình nói lên.
“Tỷ, nhưng chúng ta chỉ vừa đến…” Perseus tỏ thái độ sửng sốt lập tức, hắn vẫn chỉ là cái hài tử sáu tuổi, cơ bản vẫn đang ở cái độ tuổi thích ứng thích nghi, thường không dễ dàng gì kiềm lòng lại được trước một ít tiêu khiển giải khuây.
Người góa phụ thấy sắc mặt Tâm Hạ không tốt, thậm chí hơi lãnh sắc, nàng nhanh chóng vịn lại vai Perseus xuống, miệng bảo: “Được rồi, hoa thì cũng đã thấy, thấy rồi liền cũng không còn gì để ở lâu, đi, đi về thôi, để ngươi tỷ tỷ làm việc, về nhà đấm lưng cho mụ mụ, ta thấy mỏi".
“A… tỷ tỷ, vậy ta đưa mụ mụ về, người cẩn thận nha.” Perseus hơi xệ ánh mắt một thoáng, song dáng vẻ sớm hoạt bát trở lại, hướng về Tâm Hạ ôm một cái rồi chạy qua nắm lấy bàn tay mình mụ mụ đi về.
Cứng rắn tâm lý một hồi, đợi đến lúc bóng lưng hai người biến mất hẳn, liền Tâm Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không có việc gì tất yếu nữa. Nếu ở đây bất đắc dĩ có nguy hiểm cường giả, quả thật rất khó có thể đồng thời bảo vệ bọn họ.
Bước chân của nàng chậm nửa nhịp, ánh mắt quay sang cái kia cổ thụ trên bãi đá, nàng âm sắc vững vàng nói: “Có thể xuất hiện hãy xuất hiện, ta tuy không phát hiện được ngươi, nhưng là ta có thể nhận biết nơi này lưu trữ lại nhiều loại u buồn cảm xúc rất nồng nặc. Ngươi cũng không trốn được ta!"
“Đông!! Đông!! Đông!!”
Trên thân cây nhiễu xuống hai, ba trận nhè nhẹ màu vàng kim sắc, tại giữa tầm mắt Tâm Hạ, một điểm tích tụ cũng không có bao nhiêu tiêu tán, giống tinh quang hỏa viên đang xoay tròn, có chút gió cuộn, có chút chói lóa khó nhìn.
Kẻ này có chút tâm lý bất ổn, liền xuất hiện thôi, vẫn thực sự màu mè như vậy đấy. Còn là trước mắt Thần Nữ nhiễu trò chớp chớp.
“Phốc!”
Một cái nam nhân mặc hoàng y đồng phục không khác gì Phục Hưng thời kỳ bước ra từ vòng vàng kim sắc kia. Hắn cũng không có che mặt lại, tóc đen cắt ngắn, vuốt ngược phía sau, lộ ra diện mạo đầy những đường nét sắc bén, trầm luân năm tháng ở cái độ tuổi tứ tuần. Nhưng chính cái tứ tuần này để cho người khác dễ dàng chú ý được nhiều vết trải nghiệm hơn, đặc biệt nam tính, đặc biệt tỏa ra một sức hút quyến rũ bất đồng.
Chỉ là Diệp Tâm Hạ lập tức phát hiện ra người nam nhân này trong ánh của hắn, vẫn đen trắng cơ bản hai màu nhưng tại sao lại giống như vô hồn, tại sao lại giống như một cỗ hắc ám thi ma từ địa ngục trỗi dậy. Nhìn vào, tựa hồ nếu không cẩn thận sẽ bị bé ngã, sẽ bị rơi xuống trầm luân vĩnh cữu.
“Ngươi là Diệp Tâm Hạ, có phải không?” Hoàng y nam nhân lạnh nhạt nói ra.
Nàng bỗng thoáng giật mình, thiếu chút đôi đồng tử không giữ được bình tĩnh mà lộ ra mấy tia sợ hãi. Kể từ lúc nàng thức tỉnh hoàn toàn thần hồn cho đến nay, đấy chính là tia đầu tiên nàng run rẩy như vậy. Môi cong lên một tí, nàng cất giọng:
“Ân, có phải người cũng nên cho ta biết cách xưng hô?”
Bỗng nhiên, Diệp Tâm Hạ ý thức được một chuyện, nam nhân hoàng y này có liên hệ đến trường đoạn u buồn với Mạn Đà La ban nãy, hắn thậm chí có thể đã tồn tại từ rất lâu rồi. Một loại tồn tại rất cao khả năng chưa từng gặp trên vị diện.
Hoàng y nam nhân đang nhìn chăm chú vị Thần Nữ của Parthenon, trong mắt vô hồn của hắn, thực sự quá rõ ràng, cương ngạnh, hắn biết rằng Diệp Tâm Hạ đang cố gắng xâm nhập mình tinh thần lực lượng. Nhưng cho dù rất cố gắng khắc chế cũng không thể được, nàng nhưng triệt để trước mặt hắn liền tâm linh hệ đừng hi vọng đem ra xài.
Lãnh thanh giọng điệu nói: “Một số người thành khẩn gọi ta là tổng lãnh thiên sứ trưởng, một số khác từng đem ta nhấn chết đi xuống địa ngục thì xem ta như ác ma, chúa quỷ…”
Tại mùi tử vong trên cơ thể hắn nồng nặc tỏa bên ngoài, Diệp Tâm Hạ đây chính là toàn thân đều có thể lâm chung một cái ngưng thị tình trạng, một vòng hồn ảnh Athena bất giác từ lúc nào sau lưng nàng đã hiện ra, càng là miễn cưỡng hiện ra trấn áp xuống.
“Nhưng ta vẫn thích cái tên gọi nguyên thủy hơn. Gọi ta là Lucifer, Lucifer Morningstar!” Hoàng y nam nhân nói rằng.
/1120
|