“Bọn hắn chưa có chết, ta đem ít đồ sơ cứu kịp thời”, Tương Thiểu Nhứ nói ra, nàng trong đoàn người còn có một cái trọng trách chuẩn bị trị liệu thuốc phẩm, đương nhiên, đây là chỗ đồ tốt từ Parthenon Thần Miếu Diệp Tâm Hạ đưa đến.
Bên cạnh nàng, trên người đồng dạng cũng hôi mùi máu tanh, còn không ít loang lổ vết thương tựa như vừa trải qua mấy trận trảm sát dài dằng dặc cùng yêu ma. Ngải Giang Đồ cúi người xuống kiểm tra một thoáng hai vị thánh ảnh giả, miễn cho tính toán sai lệch tình huống còn có nên tiếp tục hay không.
“Có thể cùng cốt vương chiến đấu vài canh giờ, ít nhất cầm chân đủ thời gian cho Mục Bạch ngâm xướng ma pháp, thực lực này cũng chỉ thánh ảnh giả mới có khả năng, đổi lại là cấm chú bình thường, tuyệt nhiên mất.”
“Ân, chỉ là bọn hắn đều bị hắc ám thuộc tính bào thể rất nặng, cần thiết phải thoát ly chiến trường.” Tương Thiểu Như đặt phần thân trên của Sudan nhẹ nhàng trở lại mặt đất, miệng có chút run run vì rét lạnh nói.
Thánh ảnh Tadan cùng Sudan, dưới chúc phúc chi lực của Bee có thể cùng Đằng Sơn Cốt Bá Vương đánh tới liên tiếp mấy hiệp, đả thương lẫn nhau còn đáng kể.
Hiện tại cả bọn đang đứng ở Bạch Đằng Sơn, từ Bạch Đằng Sơn trở về Côn Lôn Thánh Sơn, mới đến được Minh Lang thôn, sơ bộ cũng mấy ngàn dặm đường, chưa tính đến yêu tộc gây trở ngại thì việc vác theo hai người bất tỉnh đã là tăng thêm một bậc độ khó rồi.
Ngải Giang Đồ cố ý liếc sang Mục Bạch, tin tưởng tốc độ phi hành của hắn ở đây là duy nhất người có khả năng. Bất quá, Mục Bạch từ trong mờ nhạt hắc sương đi ra, khuôn mặt kia đặc biệt trắng nõn như người trúng tà, cảm giác để cho vị chỉ huy Đế Đô quân đội tin rằng một cơn gió lạnh thổi qua cũng có thể ngã lăn xuống.
Mà Mục Bạch cũng bắt gặp ánh mắt Ngải Giang Đồ, hắn có phần hơi khụy người thở dốc, trên trán liên tục nhễ nhại mồ hôi nhỏ giọt xuống, phải miễn cưỡng lắm mới đem được lời nói ra: “Xin lỗi, ta không có khả năng đem bọn hắn mang đi lúc này, tạm thời muốn nghỉ ngơi một thoáng, xem xét bên kia Bee tình hình."
“Được!” Ngải Giang Đồ gật đầu tán thành.
“Ngươi cũng mau ngồi xuống, ta bôi thuốc điều trị!” Tương Thiểu Như đột nhiên nói rằng.
Nàng dĩ nhiên ám chỉ Mục Bạch, thời điểm nàng nhìn qua hắn, càng trông như người sắp chết, liền tâm trạng bản thân đều không thoải mái, lộ rõ ra vẻ vừa sốt ruột vừa muốn trách móc.
Một dạng khác, chính Tương Thiểu Nhứ đều từ nãy tới giờ vẫn duy trì dán con ngươi lên Mục Bạch trên thân suốt cả trận chiến với Đằng Sơn Cốt Bá Vương, coi là giả dụ hắn gặp phải hiểm cảnh đột ngột, rất nhiều khả năng nàng sẽ không ngại thay cho hắn một mạng.
“Thân thể ta không bị thương, hơn nữa ta đối với trị liệu phẩm của Parthenon là không thể tác dụng, nghỉ ngơi liền tốt." Mục Bạch nói ra.
“Dược phẩm của Diệp Tâm Hạ cũng không phải là thần thánh bạch ma pháp gì đó, đại đa số đều từ liệu chất tinh hoa thiên nhiên, ngươi coi ta là đồ nhược trí sao?” Tương Thiểu Nhứ ngữ khí trở nên lạnh, nàng khẽ hừ một tiếng nói: "Hay là nói, ngươi kỳ thật sợ ta phát hiện mình không phải nam nhân?"
“…”
Thân thể hắn đúng thật không có thụ thương, chỉ là linh hồn bị phản phệ khá mạnh do Đằng Sơn Cốt Bá Vương vùng vẩy.
Mười ba mắt xích tử thần hảo tốt, xác thực mang đến uy lực kinh thiên động địa, phút chốc đều để cho Mục Bạch một loại cảm giác chính mình còn có thể đăng cơ tạo cực. Đáng tiếc, nguyên liệu quý thì đồng nghĩa giá cả cũng rơi vào con số thiên văn, chính hắn đã tu luyện đến trình độ này hắc ám hồn ảnh cùng cấm chú cấp bậc nhưng như cũ vẫn không cách nào muốn lại sức sử dụng nhiều lần.
Đương nhiên, nếu không có loại thần pháp này của Hắc Ám Vương ban tặng, Mục Bạch còn không thể đối với Đằng Sơn Cốt Bá Vương tạo uy hiếp chứ đừng nói đánh giết.
“Bee… bên kia là Đại thiên sứ trưởng sao?” Ngải Giang Đồ đột nhiên hỏi rằng.
Không gian hệ ma pháp của hắn tu luyện rất cao, để trong vòng ánh mắt muốn nhìn xa không kém hơn Mục Bạch bao nhiêu.
Có thể là bọn hắn thấy huyền cảnh ngoài kia, vài trăm km, hai thân ảnh, một như Nhật Nguyệt thánh vũ, một như Bạch sương tuyết sơn đang liên tục va chạm vào nhau.
Mục Bạch bất giác theo thói quen nhìn sang quan sát; hắn rất nhanh sau đó nheo mắt lại không thể tin được, nhưng lại trông đến địa phương xung quanh mình.
Bạch Đằng Sơn dù sao muốn tính sơn mạch rộng lớn bao nhiêu, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh lởm chởm băng vũ, bằng phẳng đến cực kỳ; thậm chí ngọn tuyết đăng đỉnh biểu tượng kia của Hoa Hạ, về cơ bản cũng bị hòa tan triệt để, bao quát cuốn theo tất cả đồ đằng di tích.
Giữa bầu trời là Đại thiên sứ Azazel cùng Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân ở chiến đấu, không ngừng có chấn động không gian năng lượng tùy ý bao phủ, nhưng là ở bọn hắn chiến đấu bên trong vùng không gian kia, không gian bắt đầu bóc ra từng mảng, tựa hồ thần tiên giao tranh cũng chỉ đến mức độ này.
Trình độ này… chính Mục bạch toàn thịnh thể lực cũng không thể tham chiến, vốn dĩ hắn đều tùy ý có thể bị xé xác ngay địa phương đó đấy.
………………………….
…………………………
Tây Hải thành.
Tửu quán quán trà cho đến khách sạn, khu buôn chợ đều trở bị phong tỏa lại.
Vội vàng hành tẩu các loại phương tiện giao thông, lữ khách, đoàn người có một dạng khẩn trương được điều động rời khỏi khu vực này, miễn cho một trận bố vũ trút xuống, miễn cho một trận trùng sa dị độc phát tán hay kinh diễm hỏa chi bùng ra…
Dù là gì đi chăng nữa Tây Hải Thành ngày hôm nay, hoặc là ngày mai, ngày mốt, ít nhất sẽ có xác suất lầm than không trở tay kịp.
Đây là mệnh lệnh!
Hắc sắc cảnh giới chuông đều được mở hết rồi!
Không có quân đội, không có ma pháp hiệp hội tối cao, không có cấm vệ pháp sư hay vô luận một tổ chức nào đang ở bên ngoài cả. Trừ đi một, là cấm chú hội.
Đổi lại những năm qua, sông thành này trong ngoài đã sớm tràn đầy người du mục hay lưu dân sinh sống, bây giờ bởi vì Côn Lôn Yêu Kiếp sắp sửa, phồn hoa Tây Hải Thành cũng lộ ra có mấy phần quạnh quẽ, chỉ có từng đoá từng đoá Cẩm Lan mùa đông kia nộ phóng như lúc ban đầu, xinh đẹp động lòng người.
Cảm lan làm hoa tô điểm, hỏa hồng chi văn, kinh văn cấm chế được đóng đầy khắp trên dưới ở tường thành, ở tuyệt đại đa số địa phương núi non chập chờn có thể đi vào bên trong, mới thật sự là mị sắc nhất nổi bật.
Trên thực tế, hỏa hồng chi văn, kinh văn gì đó cũng không phải là tên một loại hoa, mà đơn giản nó là trận đồ cấm chú ngâm xướng đang được dày công chuẩn bị.
Cấm chú chi lung đủ sắc đạn diễm, đẹp không sao tả xiết, xem Tây Hải Thành bây giờ bên ngoài trông không khác gì Thiên Sắc thành lớn nhất cảnh sắc một trong, rất nhiều đẹp đẽ, rất nhiều hủy diệt chi tức bao phủ ngập tràn địa phương này.
Liếc mắt liền thấy một vòng nguyệt quang dài hình vòng cung kinh diễm phảng phất ở trên trời, đồng thời rõ ràng là mù mịt ở ngoài vòng xoáy của không biết bao nhiêu cấm chú lực hút.
Tòa thành này, chính là một cái hoàn mỹ cạm bẫy bố trí cấm chú lực lượng!
Trên trường mộc kiều vắng người, một tên nam tử gương mặt tuấn mã, tóc trắng cột lên chỉn chu, chậm rãi đi hướng ngoài thành, hắn trông thấy Cẩm Lan xinh xắn, trông thấy hỏa hồng chi văn, không khỏi đã ngừng lại bước chân, lẳng lặng thưởng thức một hồi.
Thật lâu, hắn mới tiếp tục hướng ngoài thành đi đến, nhìn xem vẫn như cũ đường phố phồn hoa, lại một lần nữa đình chỉ bước chân, ánh mắt quét mắt những đoàn người cuối cùng đang lên những chiếc xe buýt trạm cuối ngày rời khỏi thành phố.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn lại rơi vào trên xa xa tòa nhà đối diện thành, cao lớn trà lâu, tu kiến phi thường khí khái gác cao, còn có sau lưng toát ra khí tức thật khiến người ta run sợ.
Bất quá, vị nam tử này kỳ thực nói hai chữ “sợ hãi” với hắn là tương đối xa xỉ.
Bên cạnh nàng, trên người đồng dạng cũng hôi mùi máu tanh, còn không ít loang lổ vết thương tựa như vừa trải qua mấy trận trảm sát dài dằng dặc cùng yêu ma. Ngải Giang Đồ cúi người xuống kiểm tra một thoáng hai vị thánh ảnh giả, miễn cho tính toán sai lệch tình huống còn có nên tiếp tục hay không.
“Có thể cùng cốt vương chiến đấu vài canh giờ, ít nhất cầm chân đủ thời gian cho Mục Bạch ngâm xướng ma pháp, thực lực này cũng chỉ thánh ảnh giả mới có khả năng, đổi lại là cấm chú bình thường, tuyệt nhiên mất.”
“Ân, chỉ là bọn hắn đều bị hắc ám thuộc tính bào thể rất nặng, cần thiết phải thoát ly chiến trường.” Tương Thiểu Như đặt phần thân trên của Sudan nhẹ nhàng trở lại mặt đất, miệng có chút run run vì rét lạnh nói.
Thánh ảnh Tadan cùng Sudan, dưới chúc phúc chi lực của Bee có thể cùng Đằng Sơn Cốt Bá Vương đánh tới liên tiếp mấy hiệp, đả thương lẫn nhau còn đáng kể.
Hiện tại cả bọn đang đứng ở Bạch Đằng Sơn, từ Bạch Đằng Sơn trở về Côn Lôn Thánh Sơn, mới đến được Minh Lang thôn, sơ bộ cũng mấy ngàn dặm đường, chưa tính đến yêu tộc gây trở ngại thì việc vác theo hai người bất tỉnh đã là tăng thêm một bậc độ khó rồi.
Ngải Giang Đồ cố ý liếc sang Mục Bạch, tin tưởng tốc độ phi hành của hắn ở đây là duy nhất người có khả năng. Bất quá, Mục Bạch từ trong mờ nhạt hắc sương đi ra, khuôn mặt kia đặc biệt trắng nõn như người trúng tà, cảm giác để cho vị chỉ huy Đế Đô quân đội tin rằng một cơn gió lạnh thổi qua cũng có thể ngã lăn xuống.
Mà Mục Bạch cũng bắt gặp ánh mắt Ngải Giang Đồ, hắn có phần hơi khụy người thở dốc, trên trán liên tục nhễ nhại mồ hôi nhỏ giọt xuống, phải miễn cưỡng lắm mới đem được lời nói ra: “Xin lỗi, ta không có khả năng đem bọn hắn mang đi lúc này, tạm thời muốn nghỉ ngơi một thoáng, xem xét bên kia Bee tình hình."
“Được!” Ngải Giang Đồ gật đầu tán thành.
“Ngươi cũng mau ngồi xuống, ta bôi thuốc điều trị!” Tương Thiểu Như đột nhiên nói rằng.
Nàng dĩ nhiên ám chỉ Mục Bạch, thời điểm nàng nhìn qua hắn, càng trông như người sắp chết, liền tâm trạng bản thân đều không thoải mái, lộ rõ ra vẻ vừa sốt ruột vừa muốn trách móc.
Một dạng khác, chính Tương Thiểu Nhứ đều từ nãy tới giờ vẫn duy trì dán con ngươi lên Mục Bạch trên thân suốt cả trận chiến với Đằng Sơn Cốt Bá Vương, coi là giả dụ hắn gặp phải hiểm cảnh đột ngột, rất nhiều khả năng nàng sẽ không ngại thay cho hắn một mạng.
“Thân thể ta không bị thương, hơn nữa ta đối với trị liệu phẩm của Parthenon là không thể tác dụng, nghỉ ngơi liền tốt." Mục Bạch nói ra.
“Dược phẩm của Diệp Tâm Hạ cũng không phải là thần thánh bạch ma pháp gì đó, đại đa số đều từ liệu chất tinh hoa thiên nhiên, ngươi coi ta là đồ nhược trí sao?” Tương Thiểu Nhứ ngữ khí trở nên lạnh, nàng khẽ hừ một tiếng nói: "Hay là nói, ngươi kỳ thật sợ ta phát hiện mình không phải nam nhân?"
“…”
Thân thể hắn đúng thật không có thụ thương, chỉ là linh hồn bị phản phệ khá mạnh do Đằng Sơn Cốt Bá Vương vùng vẩy.
Mười ba mắt xích tử thần hảo tốt, xác thực mang đến uy lực kinh thiên động địa, phút chốc đều để cho Mục Bạch một loại cảm giác chính mình còn có thể đăng cơ tạo cực. Đáng tiếc, nguyên liệu quý thì đồng nghĩa giá cả cũng rơi vào con số thiên văn, chính hắn đã tu luyện đến trình độ này hắc ám hồn ảnh cùng cấm chú cấp bậc nhưng như cũ vẫn không cách nào muốn lại sức sử dụng nhiều lần.
Đương nhiên, nếu không có loại thần pháp này của Hắc Ám Vương ban tặng, Mục Bạch còn không thể đối với Đằng Sơn Cốt Bá Vương tạo uy hiếp chứ đừng nói đánh giết.
“Bee… bên kia là Đại thiên sứ trưởng sao?” Ngải Giang Đồ đột nhiên hỏi rằng.
Không gian hệ ma pháp của hắn tu luyện rất cao, để trong vòng ánh mắt muốn nhìn xa không kém hơn Mục Bạch bao nhiêu.
Có thể là bọn hắn thấy huyền cảnh ngoài kia, vài trăm km, hai thân ảnh, một như Nhật Nguyệt thánh vũ, một như Bạch sương tuyết sơn đang liên tục va chạm vào nhau.
Mục Bạch bất giác theo thói quen nhìn sang quan sát; hắn rất nhanh sau đó nheo mắt lại không thể tin được, nhưng lại trông đến địa phương xung quanh mình.
Bạch Đằng Sơn dù sao muốn tính sơn mạch rộng lớn bao nhiêu, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh lởm chởm băng vũ, bằng phẳng đến cực kỳ; thậm chí ngọn tuyết đăng đỉnh biểu tượng kia của Hoa Hạ, về cơ bản cũng bị hòa tan triệt để, bao quát cuốn theo tất cả đồ đằng di tích.
Giữa bầu trời là Đại thiên sứ Azazel cùng Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân ở chiến đấu, không ngừng có chấn động không gian năng lượng tùy ý bao phủ, nhưng là ở bọn hắn chiến đấu bên trong vùng không gian kia, không gian bắt đầu bóc ra từng mảng, tựa hồ thần tiên giao tranh cũng chỉ đến mức độ này.
Trình độ này… chính Mục bạch toàn thịnh thể lực cũng không thể tham chiến, vốn dĩ hắn đều tùy ý có thể bị xé xác ngay địa phương đó đấy.
………………………….
…………………………
Tây Hải thành.
Tửu quán quán trà cho đến khách sạn, khu buôn chợ đều trở bị phong tỏa lại.
Vội vàng hành tẩu các loại phương tiện giao thông, lữ khách, đoàn người có một dạng khẩn trương được điều động rời khỏi khu vực này, miễn cho một trận bố vũ trút xuống, miễn cho một trận trùng sa dị độc phát tán hay kinh diễm hỏa chi bùng ra…
Dù là gì đi chăng nữa Tây Hải Thành ngày hôm nay, hoặc là ngày mai, ngày mốt, ít nhất sẽ có xác suất lầm than không trở tay kịp.
Đây là mệnh lệnh!
Hắc sắc cảnh giới chuông đều được mở hết rồi!
Không có quân đội, không có ma pháp hiệp hội tối cao, không có cấm vệ pháp sư hay vô luận một tổ chức nào đang ở bên ngoài cả. Trừ đi một, là cấm chú hội.
Đổi lại những năm qua, sông thành này trong ngoài đã sớm tràn đầy người du mục hay lưu dân sinh sống, bây giờ bởi vì Côn Lôn Yêu Kiếp sắp sửa, phồn hoa Tây Hải Thành cũng lộ ra có mấy phần quạnh quẽ, chỉ có từng đoá từng đoá Cẩm Lan mùa đông kia nộ phóng như lúc ban đầu, xinh đẹp động lòng người.
Cảm lan làm hoa tô điểm, hỏa hồng chi văn, kinh văn cấm chế được đóng đầy khắp trên dưới ở tường thành, ở tuyệt đại đa số địa phương núi non chập chờn có thể đi vào bên trong, mới thật sự là mị sắc nhất nổi bật.
Trên thực tế, hỏa hồng chi văn, kinh văn gì đó cũng không phải là tên một loại hoa, mà đơn giản nó là trận đồ cấm chú ngâm xướng đang được dày công chuẩn bị.
Cấm chú chi lung đủ sắc đạn diễm, đẹp không sao tả xiết, xem Tây Hải Thành bây giờ bên ngoài trông không khác gì Thiên Sắc thành lớn nhất cảnh sắc một trong, rất nhiều đẹp đẽ, rất nhiều hủy diệt chi tức bao phủ ngập tràn địa phương này.
Liếc mắt liền thấy một vòng nguyệt quang dài hình vòng cung kinh diễm phảng phất ở trên trời, đồng thời rõ ràng là mù mịt ở ngoài vòng xoáy của không biết bao nhiêu cấm chú lực hút.
Tòa thành này, chính là một cái hoàn mỹ cạm bẫy bố trí cấm chú lực lượng!
Trên trường mộc kiều vắng người, một tên nam tử gương mặt tuấn mã, tóc trắng cột lên chỉn chu, chậm rãi đi hướng ngoài thành, hắn trông thấy Cẩm Lan xinh xắn, trông thấy hỏa hồng chi văn, không khỏi đã ngừng lại bước chân, lẳng lặng thưởng thức một hồi.
Thật lâu, hắn mới tiếp tục hướng ngoài thành đi đến, nhìn xem vẫn như cũ đường phố phồn hoa, lại một lần nữa đình chỉ bước chân, ánh mắt quét mắt những đoàn người cuối cùng đang lên những chiếc xe buýt trạm cuối ngày rời khỏi thành phố.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn lại rơi vào trên xa xa tòa nhà đối diện thành, cao lớn trà lâu, tu kiến phi thường khí khái gác cao, còn có sau lưng toát ra khí tức thật khiến người ta run sợ.
Bất quá, vị nam tử này kỳ thực nói hai chữ “sợ hãi” với hắn là tương đối xa xỉ.
/1120
|