Vừa nghe Paros dứt câu, Janus cảm thấy những lời này so với lời tuyên chiến tựa hồ cũng không có gì sai biệt, nhưng mà bên trong giọng nói đó phảng phất vẫn là có một chút gì đó bất đắc dĩ. Đúng là quốc gia đứng trước nhiều nguy cơ như vậy, đôi khi phòng thủ cũng không phải là biện pháp sinh tồn tốt nhất.
Janus đoán được phần nào tâm trạng của Paros thành chủ, lập tức mở lời:
"Bất luận là pháp thuật hay tài nguyên mà chúng ta nắm giữ, chỉ cần các ngài muốn, Cesar điện hạ sẽ ở bên trong khả năng cung cấp chu toàn, hơn thế nữa, pháp môn thứ nguyên mà quốc gia các ngài khuyết thiếu, cũng sẽ được đáp ứng!"
"Đổi lại chúng ta sẽ phải trả bao nhiêu?" Paros nghe xong những lợi tức này cũng không khỏi trong nội tâm xao động, nhưng hắn cũng tin rằng trên thế gian này không có ai sẽ biếu không cho ai cái gì.
"Cesar điện hạ chỉ có ba yêu cầu nhỏ, thứ nhất, số lượng quân pháp sư đồn trú tại lạc nhật chiến thành cùng các thành bang khác không vượt quá 10 vạn; thứ hai, trả lại cho chúng ta Heratus thành trì; thứ ba, ký hiệp nghị đình chiến giữa La Mã cùng Hy Lạp trong vòng 50 năm. Chỉ ba điều này, có thể đảm bảo được tương lai hoà bình và thịnh vượng cho cả hai nước, mong ngài cân nhắc". Janus nói ra điều kiện
Đối với những điều kiện này, Paros thành chủ trong ý nghĩ cũng không cảm thấy quá đáng, nhưng hắn lại thổi phù lên khoé miệng nói rằng:
"Hiệp nghị có thể ký, Heratus chi thành có thể trả, nhưng nơi này Lạc Nhật chiến thành hay ở bất cứ nơi nào trên lãnh thổ Hy Lạp trú quân số lượng đều có ảnh hưởng vô cùng to lớn đến tồn vong cách cục, hơn nữa đó là công việc nội bộ của quốc gia chúng ta, không thể cho phép bất cứ ai can thiệp!" Paros nghĩa chính ngôn từ nói rằng.
"Paros đại nhân, hai điều kiện đầu tiên ngài có thể sảng khoái đáp ứng, ta thay mặt cho Cesar điện hạ lấy làm vui mừng, nhưng còn về số quân đồn trú ở đây hay bất cứ thành bang nào khác, ta đương nhiên hiểu rõ đó là nội bộ quyền quyết định của các ngài, nhưng nếu như nó không đáng kể, ta nhất định sẽ không vì chuyện này mà lãng phí thời gian, mong ngài hãy suy nghĩ lại!" Janus vẫn kiên nhẫn với điều kiện thứ ba.
"Làm sao? Chả lẽ các ngươi nghĩ rằng ta sẽ thừa cơ trong lúc đàm phán hoà bình không phòng bị mà tập kích các ngươi?"
"Ha ha ha, tất nhiên ta không có ý đó, nếu như thừa cơ tập kích mà nói dễ dàng như vậy, ngài cảm thấy chúng ta hay là các ngài sẽ chiếm trước tiên cơ?"
"Hừ, miệng lưỡi cũng trơn tru lắm, nhưng ta nói rồi, liên quan đến chúng ta an nguy lãnh thổ, ngươi cũng không cần lại kiên trì, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận!"
Đứng trước thái độ cao ngạo của vị thành chủ Lạc Nhật thành, Janus trong lúc nhất thời cũng không có cách nào thuyết phục, dù sao điều kiện quan trọng nhất là hai bên đình chiến đã được chấp nhận, hắn cũng không muốn lại bỏ lỡ cơ hội hoà bình quý giá này.
"Nếu ngài đã cương quyết như vậy... ta cũng không lại cưỡng cầu, ta sẽ trở về thông báo với điện hạ, hi vọng sau khi hiệp định này được ký kết, ngài cũng sẽ đối với chúng ta biểu hiện một chút thành ý, hi vọng tương lai sẽ mở ra một kỷ nguyên mới cho sự phục hưng sau cuộc chiến tàn khốc này".
"Chỉ cần người La Mã các ngươi không bố trí quân lực ở phía đông lãnh thổ của mình quá nhiều, ta và các nơi khác tự khắc sẽ điều chỉnh nơi này!" Nhận thấy Janus đã tỏ ý xuống nước, Paros cũng là tỏ ra một ít thoái nhượng, nhưng hắn cũng không quên bóng gió về hơn mười vạn đại quân La Mã đang dàn quân ở bờ tây Adria Địa Trung Hải.
"Lãnh thổ của các ngươi bất quá còn có một Thiên Quốc vĩ đại làm chỗ dựa, các ngươi có tham vọng mở rộng đế chế cũng là lẽ thường, nhưng ta hi vọng sau này các ngươi nên đem tâm tư đặt ở yêu ma nhiều hơn là chúng ta Hy lạp cương thổ." Paros tiếp tục nói.
— QUẢNG CÁO —
Giờ phút này, phía dưới sân đấu sắp sửa trình diễn một màn mà lão nhân, thai phụ cùng hài đồng không thể xem. Năm kẻ nhân loại đang căng thẳng chờ đợi một con yêu thú đang rít gào phía bên trong cửa hầm song sắt đang sắp sửa khai mở
Theo hiệu lệnh của tên quân ngục chỉ huy, cánh cửa sắt nặng nề từ từ được kéo lên, âm thanh gầm gừ cùng tiếng giẫm chân uỳnh uỳnh đang lớn dần, đại biểu sinh vật bên trong đang tiến tới rất gần rồi.
"Gàooooo~~~ oooo~~~"
Một cái đầu to dài khủng bố từ từ hiện ra bên trong cửa hầm tối tăm, cái miệng to lớn với bộ hàm lít nha lít nhít những chiếc răng sắc lẹm đang phát ra chói tai tiếng thét gào. Áp lực từ thanh âm cũng như khí tràng này xem qua cơ hồ là đại thống lĩnh cấp, đủ để khiến những sinh vật cấp thấp trong lúc nhất thời cảm thấy chấn kinh cùng sợ hãi, bất tri bất giác đứng trước sinh vật này chỉ như là một loại sâu kiến bé nhỏ, chỉ có thể đứng im cho nó tuỳ nghi xâu xé.
Tiếp theo sau nó cũng lộ ra chân diện mục, đó là một cái thân thể khổng lồ giống như loài bò sát cổ đại cũng hoàn toàn lộ ra, toàn thân nó là một màu xám u lam, từ đầu đến đuôi phía trên là một dãy hai hàng gai nhọn hoắc chĩa sang hai hướng. Đầu tựa như một con giao long hung tợn treo một đôi tròng mắt đỏ ngầu hung ác đang nhìn chăm chú con mồi, nước dãi từ miệng không ngừng rơi nhiễu, bốn cái chân to lớn như cột đình, vuốt sắc như dao đang liên tục nhấp nhả trên mặt đất, giống như không thể chờ đợi một phát nhào tới đem những kẻ nhân loại trước mặt kia lập tức nuốt sống rồi.
Những tù binh pháp sư này căng thẳng quy căng thẳng, nét mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhìn qua đều là những ma pháp sư năng lực thực chiến không hề yếu. Chỉ là dưới lớp cấm chế của đấu trường này, không chỉ là một lớp bảo vệ kiên cố mà còn có tác dụng áp chế lực lượng, sức mạnh của bọn họ dù lớn đến đâu cũng đều bị ép xuống không thể vượt ngưỡng cao giai. Cho nên mơ hồ cũng có thể đoán được, bọn họ đều là tù binh ngoại tộc, bởi vì người La Mã sẽ không dễ dàng mang sinh mệnh của cường giả bên trong quốc gia mình ra mua vui như thế.
Cũng không phải bên trong đấu trường này chưa từng xuất hiện pháp sư quân đội hoặc con em quý tộc, thỉnh thoảng vẫn sẽ có những cá nhân ưu tú vào đây tôi luyện, khoe mẽ một chút đặc thù bản lĩnh, nhưng giai cấp thống trị đặc quyền so với những kẻ bị trị vẫn là cao cấp hơn rất nhiều.
Đã là tù binh, là nô lệ, dĩ nhiên là không đáng tiền, dĩ nhiên chỉ có thực lực của bản thân làm vốn liếng, không có bất cứ cái gì ma cụ bảo hộ, không có bất kỳ nhân viên vòng ngoài giải vây. Nếu như bị đánh bại, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ có chiến thắng mới có thể mang đến một tia tự do hi vọng!
Tiếng rít gào của vừa dứt, theo sau một mảnh im ắng như tờ trong ba giây đồng hồ là một tràn tiếng hò reo vỗ tay đầy thống khoái của hơn 5 vạn người có mặt bên trong đấu trường bùng nổ. Bọn họ trên mỗi ánh mắt, điệu bộ hoàn toàn là tràn đầy kích thích hưng phấn đối với cái này tình cảnh, chỉ có cái kia nam nhân đang thổi sáo kia trước sau như một sắc mặt không hề thay đổi, đôi mắt màu xanh sáng sủa nhiệt huyết nhưng lại lạnh lẽo nhìn thoáng qua đám người đang điên cuồng hú hét này.
Năm con người, bị ném vào bên trong một cái lồng đấu thú để hàng ngàn khán giả quan sát, để cho bọn hắn thấy được những nhân loại này là có bao nhiêu bản lĩnh, có cái gì năng lực cùng huyết tính sinh tồn, không đếm được có bao nhiêu con mắt bên trong lộ ra đối với những tù binh kia tâm ý xem thường cùng phấn khích tột độ, bởi vì bọn hắn sắp được tham gia một trò tiêu khiển vô cùng kịch tính, đó là chứng kiến đồng loại của mình vẫy vùng trước tử thần, như những con vật yếu đuối cùng tội nghiệp sẽ bộc phát hết mọi bản năng để giành lấy một điểm sinh cơ.
La Mã, một cái chủng tộc vô cùng yêu thích chiến đấu, xâm lược tính cực cao, những cương thổ rộng lớn chiếm đoạt được thông qua những cuộc chiến tranh dài dằng dặc, cùng với cái này đại đấu trường là một minh chứng sống động cho điều đó.
"Ta nói không được đi theo ta, tức là ý tứ bảo ngươi ở lại, không phải là nói ngươi hãy đi một mình". Bất chợt một cái giọng nói ôn tồn nghiêm nghị hướng về người thanh niên đang thổi sáo. Từ nãy đến giờ thanh âm của đám đông cổ vũ không thể nào ảnh hưởng được hắn, nhưng giọng nói này vừa đến đã lập tức cắt ngang hắn giai điệu.
"Từ đã, dù sao cũng đã đến đây rồi, có muốn hay không cùng ta xem qua một chút kịch hay?"
Janus đoán được phần nào tâm trạng của Paros thành chủ, lập tức mở lời:
"Bất luận là pháp thuật hay tài nguyên mà chúng ta nắm giữ, chỉ cần các ngài muốn, Cesar điện hạ sẽ ở bên trong khả năng cung cấp chu toàn, hơn thế nữa, pháp môn thứ nguyên mà quốc gia các ngài khuyết thiếu, cũng sẽ được đáp ứng!"
"Đổi lại chúng ta sẽ phải trả bao nhiêu?" Paros nghe xong những lợi tức này cũng không khỏi trong nội tâm xao động, nhưng hắn cũng tin rằng trên thế gian này không có ai sẽ biếu không cho ai cái gì.
"Cesar điện hạ chỉ có ba yêu cầu nhỏ, thứ nhất, số lượng quân pháp sư đồn trú tại lạc nhật chiến thành cùng các thành bang khác không vượt quá 10 vạn; thứ hai, trả lại cho chúng ta Heratus thành trì; thứ ba, ký hiệp nghị đình chiến giữa La Mã cùng Hy Lạp trong vòng 50 năm. Chỉ ba điều này, có thể đảm bảo được tương lai hoà bình và thịnh vượng cho cả hai nước, mong ngài cân nhắc". Janus nói ra điều kiện
Đối với những điều kiện này, Paros thành chủ trong ý nghĩ cũng không cảm thấy quá đáng, nhưng hắn lại thổi phù lên khoé miệng nói rằng:
"Hiệp nghị có thể ký, Heratus chi thành có thể trả, nhưng nơi này Lạc Nhật chiến thành hay ở bất cứ nơi nào trên lãnh thổ Hy Lạp trú quân số lượng đều có ảnh hưởng vô cùng to lớn đến tồn vong cách cục, hơn nữa đó là công việc nội bộ của quốc gia chúng ta, không thể cho phép bất cứ ai can thiệp!" Paros nghĩa chính ngôn từ nói rằng.
"Paros đại nhân, hai điều kiện đầu tiên ngài có thể sảng khoái đáp ứng, ta thay mặt cho Cesar điện hạ lấy làm vui mừng, nhưng còn về số quân đồn trú ở đây hay bất cứ thành bang nào khác, ta đương nhiên hiểu rõ đó là nội bộ quyền quyết định của các ngài, nhưng nếu như nó không đáng kể, ta nhất định sẽ không vì chuyện này mà lãng phí thời gian, mong ngài hãy suy nghĩ lại!" Janus vẫn kiên nhẫn với điều kiện thứ ba.
"Làm sao? Chả lẽ các ngươi nghĩ rằng ta sẽ thừa cơ trong lúc đàm phán hoà bình không phòng bị mà tập kích các ngươi?"
"Ha ha ha, tất nhiên ta không có ý đó, nếu như thừa cơ tập kích mà nói dễ dàng như vậy, ngài cảm thấy chúng ta hay là các ngài sẽ chiếm trước tiên cơ?"
"Hừ, miệng lưỡi cũng trơn tru lắm, nhưng ta nói rồi, liên quan đến chúng ta an nguy lãnh thổ, ngươi cũng không cần lại kiên trì, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận!"
Đứng trước thái độ cao ngạo của vị thành chủ Lạc Nhật thành, Janus trong lúc nhất thời cũng không có cách nào thuyết phục, dù sao điều kiện quan trọng nhất là hai bên đình chiến đã được chấp nhận, hắn cũng không muốn lại bỏ lỡ cơ hội hoà bình quý giá này.
"Nếu ngài đã cương quyết như vậy... ta cũng không lại cưỡng cầu, ta sẽ trở về thông báo với điện hạ, hi vọng sau khi hiệp định này được ký kết, ngài cũng sẽ đối với chúng ta biểu hiện một chút thành ý, hi vọng tương lai sẽ mở ra một kỷ nguyên mới cho sự phục hưng sau cuộc chiến tàn khốc này".
"Chỉ cần người La Mã các ngươi không bố trí quân lực ở phía đông lãnh thổ của mình quá nhiều, ta và các nơi khác tự khắc sẽ điều chỉnh nơi này!" Nhận thấy Janus đã tỏ ý xuống nước, Paros cũng là tỏ ra một ít thoái nhượng, nhưng hắn cũng không quên bóng gió về hơn mười vạn đại quân La Mã đang dàn quân ở bờ tây Adria Địa Trung Hải.
"Lãnh thổ của các ngươi bất quá còn có một Thiên Quốc vĩ đại làm chỗ dựa, các ngươi có tham vọng mở rộng đế chế cũng là lẽ thường, nhưng ta hi vọng sau này các ngươi nên đem tâm tư đặt ở yêu ma nhiều hơn là chúng ta Hy lạp cương thổ." Paros tiếp tục nói.
— QUẢNG CÁO —
Giờ phút này, phía dưới sân đấu sắp sửa trình diễn một màn mà lão nhân, thai phụ cùng hài đồng không thể xem. Năm kẻ nhân loại đang căng thẳng chờ đợi một con yêu thú đang rít gào phía bên trong cửa hầm song sắt đang sắp sửa khai mở
Theo hiệu lệnh của tên quân ngục chỉ huy, cánh cửa sắt nặng nề từ từ được kéo lên, âm thanh gầm gừ cùng tiếng giẫm chân uỳnh uỳnh đang lớn dần, đại biểu sinh vật bên trong đang tiến tới rất gần rồi.
"Gàooooo~~~ oooo~~~"
Một cái đầu to dài khủng bố từ từ hiện ra bên trong cửa hầm tối tăm, cái miệng to lớn với bộ hàm lít nha lít nhít những chiếc răng sắc lẹm đang phát ra chói tai tiếng thét gào. Áp lực từ thanh âm cũng như khí tràng này xem qua cơ hồ là đại thống lĩnh cấp, đủ để khiến những sinh vật cấp thấp trong lúc nhất thời cảm thấy chấn kinh cùng sợ hãi, bất tri bất giác đứng trước sinh vật này chỉ như là một loại sâu kiến bé nhỏ, chỉ có thể đứng im cho nó tuỳ nghi xâu xé.
Tiếp theo sau nó cũng lộ ra chân diện mục, đó là một cái thân thể khổng lồ giống như loài bò sát cổ đại cũng hoàn toàn lộ ra, toàn thân nó là một màu xám u lam, từ đầu đến đuôi phía trên là một dãy hai hàng gai nhọn hoắc chĩa sang hai hướng. Đầu tựa như một con giao long hung tợn treo một đôi tròng mắt đỏ ngầu hung ác đang nhìn chăm chú con mồi, nước dãi từ miệng không ngừng rơi nhiễu, bốn cái chân to lớn như cột đình, vuốt sắc như dao đang liên tục nhấp nhả trên mặt đất, giống như không thể chờ đợi một phát nhào tới đem những kẻ nhân loại trước mặt kia lập tức nuốt sống rồi.
Những tù binh pháp sư này căng thẳng quy căng thẳng, nét mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhìn qua đều là những ma pháp sư năng lực thực chiến không hề yếu. Chỉ là dưới lớp cấm chế của đấu trường này, không chỉ là một lớp bảo vệ kiên cố mà còn có tác dụng áp chế lực lượng, sức mạnh của bọn họ dù lớn đến đâu cũng đều bị ép xuống không thể vượt ngưỡng cao giai. Cho nên mơ hồ cũng có thể đoán được, bọn họ đều là tù binh ngoại tộc, bởi vì người La Mã sẽ không dễ dàng mang sinh mệnh của cường giả bên trong quốc gia mình ra mua vui như thế.
Cũng không phải bên trong đấu trường này chưa từng xuất hiện pháp sư quân đội hoặc con em quý tộc, thỉnh thoảng vẫn sẽ có những cá nhân ưu tú vào đây tôi luyện, khoe mẽ một chút đặc thù bản lĩnh, nhưng giai cấp thống trị đặc quyền so với những kẻ bị trị vẫn là cao cấp hơn rất nhiều.
Đã là tù binh, là nô lệ, dĩ nhiên là không đáng tiền, dĩ nhiên chỉ có thực lực của bản thân làm vốn liếng, không có bất cứ cái gì ma cụ bảo hộ, không có bất kỳ nhân viên vòng ngoài giải vây. Nếu như bị đánh bại, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ có chiến thắng mới có thể mang đến một tia tự do hi vọng!
Tiếng rít gào của vừa dứt, theo sau một mảnh im ắng như tờ trong ba giây đồng hồ là một tràn tiếng hò reo vỗ tay đầy thống khoái của hơn 5 vạn người có mặt bên trong đấu trường bùng nổ. Bọn họ trên mỗi ánh mắt, điệu bộ hoàn toàn là tràn đầy kích thích hưng phấn đối với cái này tình cảnh, chỉ có cái kia nam nhân đang thổi sáo kia trước sau như một sắc mặt không hề thay đổi, đôi mắt màu xanh sáng sủa nhiệt huyết nhưng lại lạnh lẽo nhìn thoáng qua đám người đang điên cuồng hú hét này.
Năm con người, bị ném vào bên trong một cái lồng đấu thú để hàng ngàn khán giả quan sát, để cho bọn hắn thấy được những nhân loại này là có bao nhiêu bản lĩnh, có cái gì năng lực cùng huyết tính sinh tồn, không đếm được có bao nhiêu con mắt bên trong lộ ra đối với những tù binh kia tâm ý xem thường cùng phấn khích tột độ, bởi vì bọn hắn sắp được tham gia một trò tiêu khiển vô cùng kịch tính, đó là chứng kiến đồng loại của mình vẫy vùng trước tử thần, như những con vật yếu đuối cùng tội nghiệp sẽ bộc phát hết mọi bản năng để giành lấy một điểm sinh cơ.
La Mã, một cái chủng tộc vô cùng yêu thích chiến đấu, xâm lược tính cực cao, những cương thổ rộng lớn chiếm đoạt được thông qua những cuộc chiến tranh dài dằng dặc, cùng với cái này đại đấu trường là một minh chứng sống động cho điều đó.
"Ta nói không được đi theo ta, tức là ý tứ bảo ngươi ở lại, không phải là nói ngươi hãy đi một mình". Bất chợt một cái giọng nói ôn tồn nghiêm nghị hướng về người thanh niên đang thổi sáo. Từ nãy đến giờ thanh âm của đám đông cổ vũ không thể nào ảnh hưởng được hắn, nhưng giọng nói này vừa đến đã lập tức cắt ngang hắn giai điệu.
"Từ đã, dù sao cũng đã đến đây rồi, có muốn hay không cùng ta xem qua một chút kịch hay?"
/1120
|