Có thứ đồ vật muốn mượn tay chúng ta đến lấy!?
Câu nói này khiến Mạc Phàm hồi lâu lẩn quẩn ở trong đầu suy nghĩ, tựa hồ là một loại then chốt manh mối được ngộ ra như vậy.
"Ta có phán đoán của mình tiêu chuẩn, nếu nàng ta cùng ta nói đám Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên là loại dị đoan chuyên hút máu ăn thịt người, bị bọn nàng gặp được liền lập tức chạy trốn, ta đương nhiên là sẽ không chần chừ ra tay với nàng trước nhằm chiếm lợi thế. Nhưng ngược lại, Kuran Yurri rất thông minh, nàng lộ ra một phần trí lực là để ta chắc chắn rằng nàng mục đích đều không muốn nhắm chúng ta. Thời cơ chín muồi, nhất định sẽ không từ thủ đoạn". Mạc Phàm có một tia bình tĩnh nhìn thấu đáo sự tình.
Bàn bạc qua một hồi, Eileen chợt nhớ đến thứ gì đó quan trọng, sẵn tiện đang chỉ có hai người tâm sự giết thời gian, nàng đồng dạng bắt đầu kể ra một vài sự kiện then chốt.
"Lúc nãy ta mới chợt nhớ đến một đoạn cổ tích rất lâu rất lâu chưa tưởng niệm lại, kì thực giống như ta đã từng đọc qua cái chi chi gọi là dã sử ghi chép về Thiên Quốc cương thổ ở thư viện St.Paul thánh đường. Nếu chiếu theo dữ kiện ‘đốt sách chôn quan’ của vị nữ thánh pháp kia nói, quả nhiên dã sử đến cùng là không có sai, thậm chí có vẻ bọn hắn chỉ mạo danh dã sử để che mắt hậu thế cái kia bí mật đã sớm bị chôn vùi trong lịch sử nhân loại".
“Lùi về hàng ngàn năm thời gian, Thiên Quốc cổ thành đúng như vậy liền là tiền thân của hiện tại Thánh Thành, bọn hắn ở phía trước hoàng kim thánh giáo cùng cận đại thời kì đại biểu thế giới những kẻ chấp chưởng cao nhất”. Eileen hồi tưởng kiến thức của mình, “Bất quá, năng lực các pháp sử giả ghi chép liền phi thường có hạn, đại khái chỉ có thể biết được Thiên Quốc thánh pháp giả làm việc so với Thánh Thành nhiều lắm là cực đoan một chút”.
“Đoán chừng ngươi phân tích chính xác, nếu không bọn thánh pháp kia làm gì phải muốn biệt tăm biệt tích hàng ngàn năm đâu, ‘đốt sách chôn quan’, ài, đây tám, chín phần là đoạn sạch tiền thế sự tình vô sỉ dấu vết". Mạc Phàm ngữ khí lạnh nhạt nói ra.
Hắn nói xong, tức thì trên gương mặt thật nhiều biến hóa phát sinh, vốn dĩ từ nghiêm túc mấy phần, cuối cùng thật chậm rãi dở khóc dở cười nhìn chằm chằm đôi mắt nữ đại công tước Eileen.
Cặp kia con ngươi nàng lim dim tựa ánh chiều tà như vậy, hai hàng lông mi cong vuốt khẽ khép dính vào nhau, bày ra điệu bộ ngược lại chẳng chút nào xấu hổ khi một cái cường mãnh nam nhân đang ngồi chằm chằm dòm ngó tự mình thanh xuân thân thể; trên thực tế Eileen càng để cho Mạc Phàm phảng phất giống với một loại hèn mọn hộ vệ pháp sư đang canh gác cho bổn cung say giấc nồng.
Mạc Phàm nhìn một lúc lại thôi, cố ý xoay đầu lẩn tránh Eileen.
Chẳng qua là ra ngoài bản năng cảm thấy dung mạo đại công tước Anh Quốc xác thật đẹp mắt, nhưng cũng không có được như Mục Ninh Tuyết, Asha Corea dạng này tuế nguyệt cùng thiên ai đều muốn thẹn thùng.
Mà tựu quan trọng nhất… ngạch, Eileen chính là vợ bạn a!!!
Thế gian có thứ ăn được, có thứ không ăn được, một ít đồ vật cho dù thế nào bàn bàn nhập họa, song chỉ nên để cúng, vĩnh viễn không thể mạo phạm.
Mạc Phàm không dám tự nhận mình đạo hạnh cực dục không có, nhưng cho tới cùng vẫn làm người rất biết điều, trên thờ Mục Ninh Tuyết, dưới cẩn thận Diệp Tâm Hạ tâm can.
— QUẢNG CÁO —
Kuran Yurri mang tai đỏ tím, vừa mở mắt ra đã tức giận giãy quát: “Mặt trời còn chưa hoàn toàn lên đầu, im lặng một chút thì chết à, các ngươi có để cho người ta không?”
“Chậm, để cho ngươi ngủ, đây nếu là phòng ngươi thì để cho ngươi ngủ, phòng này của chúng ta”. Mạc Phàm không khách khí quát lại.
“Hừ, cấp cho các ngươi chỗ ở tốt nhất, chỗ ta lạnh, ngủ không được nên mới phải chui vào đây”. Kuran Yurri ủy khuất giãy dụa.
Đứng một bên trông xem nàng uốn éo bộ dáng, Mạc Phàm bắt đầu tin tưởng vị nữ thánh pháp này có phải hay không cũng giống Linh Linh dạng này học vấn vượt cấp đi lên, so với hình dáng bên ngoài thì tuổi tác càng nhỏ.
Bất quá, nhắc tới Linh Linh liền trăm ngàn lần đáng sợ, hay là hắn lập tức vội vã ép chết đi quan điểm ngu ngốc của mình.
Đừng bao giờ đem tuổi tác ra xếp hạng nguy hiểm thang đo, nhỏ tuổi quy nhỏ tuổi, cường giả pháp sư đứng trước mặt các nàng, tỉ dụ ngủ không đủ giấc, ăn không đủ no, nhiều ít không đủ tỉnh táo thời điểm, đồng dạng rất dễ bị hố chết.
Muốn trị mấy loại tiểu yêu thông thái này, chỉ có thể dựa vào chữ ‘nhẫn’, phải, chính xác là phải nhẫn thật lâu, mọi thứ tỉ mỉ cẩn thận từng bước từng bước, đợi cho đối phương bồng bột lung lay, cuối cùng tung chiêu chiến thắng bằng kinh nghiệm.
Mạc Phàm vẫn nhớ như in mực cái ngày Thánh Thành thẩm phán các loại chuyện; tại cột đình giá đỡ bị cáo, nhìn xem Linh Linh vô phương biện chứng đến tức giận trước chủng loại không nói lý lẽ Remiel, lại nhìn một chút cái cách Tổ Hoàn Nghiêu khiến toàn trường thánh đình sửng sốt không nói thành lời…
Đấy là bài học.
Xa hơn, tại Hồng Ma Nhất Thu dày công sắp xếp kế hoạch ở Song Thủ Các, Linh Linh đến cuối cùng vẫn là hụt nửa bước phán đoán. Nàng có thể nhìn ra chân tướng, nhưng không thể đoán ra Nhất Thu rốt cuộc muốn làm gì, đó là thông minh trị.
“Vậy ngươi ngủ, chúng ta ra ngoài quang hợp không khí”. Mạc Phàm vừa nói, vừa đánh ánh mắt với Eileen.
Câu nói này khiến Mạc Phàm hồi lâu lẩn quẩn ở trong đầu suy nghĩ, tựa hồ là một loại then chốt manh mối được ngộ ra như vậy.
"Ta có phán đoán của mình tiêu chuẩn, nếu nàng ta cùng ta nói đám Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên là loại dị đoan chuyên hút máu ăn thịt người, bị bọn nàng gặp được liền lập tức chạy trốn, ta đương nhiên là sẽ không chần chừ ra tay với nàng trước nhằm chiếm lợi thế. Nhưng ngược lại, Kuran Yurri rất thông minh, nàng lộ ra một phần trí lực là để ta chắc chắn rằng nàng mục đích đều không muốn nhắm chúng ta. Thời cơ chín muồi, nhất định sẽ không từ thủ đoạn". Mạc Phàm có một tia bình tĩnh nhìn thấu đáo sự tình.
Bàn bạc qua một hồi, Eileen chợt nhớ đến thứ gì đó quan trọng, sẵn tiện đang chỉ có hai người tâm sự giết thời gian, nàng đồng dạng bắt đầu kể ra một vài sự kiện then chốt.
"Lúc nãy ta mới chợt nhớ đến một đoạn cổ tích rất lâu rất lâu chưa tưởng niệm lại, kì thực giống như ta đã từng đọc qua cái chi chi gọi là dã sử ghi chép về Thiên Quốc cương thổ ở thư viện St.Paul thánh đường. Nếu chiếu theo dữ kiện ‘đốt sách chôn quan’ của vị nữ thánh pháp kia nói, quả nhiên dã sử đến cùng là không có sai, thậm chí có vẻ bọn hắn chỉ mạo danh dã sử để che mắt hậu thế cái kia bí mật đã sớm bị chôn vùi trong lịch sử nhân loại".
“Lùi về hàng ngàn năm thời gian, Thiên Quốc cổ thành đúng như vậy liền là tiền thân của hiện tại Thánh Thành, bọn hắn ở phía trước hoàng kim thánh giáo cùng cận đại thời kì đại biểu thế giới những kẻ chấp chưởng cao nhất”. Eileen hồi tưởng kiến thức của mình, “Bất quá, năng lực các pháp sử giả ghi chép liền phi thường có hạn, đại khái chỉ có thể biết được Thiên Quốc thánh pháp giả làm việc so với Thánh Thành nhiều lắm là cực đoan một chút”.
“Đoán chừng ngươi phân tích chính xác, nếu không bọn thánh pháp kia làm gì phải muốn biệt tăm biệt tích hàng ngàn năm đâu, ‘đốt sách chôn quan’, ài, đây tám, chín phần là đoạn sạch tiền thế sự tình vô sỉ dấu vết". Mạc Phàm ngữ khí lạnh nhạt nói ra.
Hắn nói xong, tức thì trên gương mặt thật nhiều biến hóa phát sinh, vốn dĩ từ nghiêm túc mấy phần, cuối cùng thật chậm rãi dở khóc dở cười nhìn chằm chằm đôi mắt nữ đại công tước Eileen.
Cặp kia con ngươi nàng lim dim tựa ánh chiều tà như vậy, hai hàng lông mi cong vuốt khẽ khép dính vào nhau, bày ra điệu bộ ngược lại chẳng chút nào xấu hổ khi một cái cường mãnh nam nhân đang ngồi chằm chằm dòm ngó tự mình thanh xuân thân thể; trên thực tế Eileen càng để cho Mạc Phàm phảng phất giống với một loại hèn mọn hộ vệ pháp sư đang canh gác cho bổn cung say giấc nồng.
Mạc Phàm nhìn một lúc lại thôi, cố ý xoay đầu lẩn tránh Eileen.
Chẳng qua là ra ngoài bản năng cảm thấy dung mạo đại công tước Anh Quốc xác thật đẹp mắt, nhưng cũng không có được như Mục Ninh Tuyết, Asha Corea dạng này tuế nguyệt cùng thiên ai đều muốn thẹn thùng.
Mà tựu quan trọng nhất… ngạch, Eileen chính là vợ bạn a!!!
Thế gian có thứ ăn được, có thứ không ăn được, một ít đồ vật cho dù thế nào bàn bàn nhập họa, song chỉ nên để cúng, vĩnh viễn không thể mạo phạm.
Mạc Phàm không dám tự nhận mình đạo hạnh cực dục không có, nhưng cho tới cùng vẫn làm người rất biết điều, trên thờ Mục Ninh Tuyết, dưới cẩn thận Diệp Tâm Hạ tâm can.
— QUẢNG CÁO —
Kuran Yurri mang tai đỏ tím, vừa mở mắt ra đã tức giận giãy quát: “Mặt trời còn chưa hoàn toàn lên đầu, im lặng một chút thì chết à, các ngươi có để cho người ta không?”
“Chậm, để cho ngươi ngủ, đây nếu là phòng ngươi thì để cho ngươi ngủ, phòng này của chúng ta”. Mạc Phàm không khách khí quát lại.
“Hừ, cấp cho các ngươi chỗ ở tốt nhất, chỗ ta lạnh, ngủ không được nên mới phải chui vào đây”. Kuran Yurri ủy khuất giãy dụa.
Đứng một bên trông xem nàng uốn éo bộ dáng, Mạc Phàm bắt đầu tin tưởng vị nữ thánh pháp này có phải hay không cũng giống Linh Linh dạng này học vấn vượt cấp đi lên, so với hình dáng bên ngoài thì tuổi tác càng nhỏ.
Bất quá, nhắc tới Linh Linh liền trăm ngàn lần đáng sợ, hay là hắn lập tức vội vã ép chết đi quan điểm ngu ngốc của mình.
Đừng bao giờ đem tuổi tác ra xếp hạng nguy hiểm thang đo, nhỏ tuổi quy nhỏ tuổi, cường giả pháp sư đứng trước mặt các nàng, tỉ dụ ngủ không đủ giấc, ăn không đủ no, nhiều ít không đủ tỉnh táo thời điểm, đồng dạng rất dễ bị hố chết.
Muốn trị mấy loại tiểu yêu thông thái này, chỉ có thể dựa vào chữ ‘nhẫn’, phải, chính xác là phải nhẫn thật lâu, mọi thứ tỉ mỉ cẩn thận từng bước từng bước, đợi cho đối phương bồng bột lung lay, cuối cùng tung chiêu chiến thắng bằng kinh nghiệm.
Mạc Phàm vẫn nhớ như in mực cái ngày Thánh Thành thẩm phán các loại chuyện; tại cột đình giá đỡ bị cáo, nhìn xem Linh Linh vô phương biện chứng đến tức giận trước chủng loại không nói lý lẽ Remiel, lại nhìn một chút cái cách Tổ Hoàn Nghiêu khiến toàn trường thánh đình sửng sốt không nói thành lời…
Đấy là bài học.
Xa hơn, tại Hồng Ma Nhất Thu dày công sắp xếp kế hoạch ở Song Thủ Các, Linh Linh đến cuối cùng vẫn là hụt nửa bước phán đoán. Nàng có thể nhìn ra chân tướng, nhưng không thể đoán ra Nhất Thu rốt cuộc muốn làm gì, đó là thông minh trị.
“Vậy ngươi ngủ, chúng ta ra ngoài quang hợp không khí”. Mạc Phàm vừa nói, vừa đánh ánh mắt với Eileen.
/1120
|