.....
Ngồi cùng bàn với Bee còn có một vị nam tử đội nón vành rộng, mặt đeo khẩu trang.
“Lão sư, ngài đã sớm biết ở dưới lòng Ma Đô có chuyện gì xảy ra?” Nam tử đội nón vành rộng tò mò hỏi một câu.
Chỉ thấy Bee nhởn nhơ bỏ vào miệng mẫu bánh quy trên bàn nhai nhóp nhép.
Nhai xong, hắn mới thản nhiên đáp: “Nói nhảm, ta làm sao biết? Ngươi cho rằng ta là thái cổ thần minh hay sao, cái gì cũng biết, việc gì cũng tới tay?...Nói tới, nếu có Thần Mộc Tỉnh thì ta cũng có khả năng làm được đến điểm này, bất quá; kì thật là ta chưa bao giờ được tận mắt nhìn qua Thần Mộc Tỉnh cái chủng vật bá đạo kia đi, cơ hồ không có cách nào suy đoán nổi Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương muốn làm cái gì...”.
Thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, tuế nguyệt hình thành có hàng tỉ năm tuổi thọ. Những kỷ nguyên đầu tiên bí mật, siêu đại cực cổ tình báo, ví như kỷ đại cổ sinh, kỷ đại trung sinh, rồi trôi qua mấy lần đại tuyệt chủng mới tiến tới kỷ đại tân sinh. Nóc nhà thời điểm đó đều chưa sinh ra đời, bọn hắn nhiều nhất chỉ có trăm vạn năm tuổi, chẳng qua chỉ là khởi đầu cấp tạo hóa trong kỷ nguyên ma pháp.
Mà từ khởi đầu cấp tạo hóa cho tới thời kỳ kỷ nhân sinh như hiện tại, bí mật không ngừng chất chồng, thậm chí bí mật không thể giải thích cũng chất chồng, Bee dù có thần thông quảng đại đến cỡ nào, hắn căn bản cũng vô pháp điều tra hết.
Cái duy nhất hắn có thể suy luận đến được, đó là Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương tấn công Ma Đô năm năm trước chắc chắn mục đích cũng không phải là giành chiến thắng. Từ rất nhiều tình báo móc nối về một chỗ, Bee khẳng định rằng khi ấy cho dù Thanh Long không xuất hiện, hải yêu cũng sẽ không vượt quá ranh giới Ma Đô, chí ít thì Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương sẽ không làm vậy. Còn về phần Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, cái này tùy hứng.
Vị kia gọi Bee là lão sư, hắn mang theo một khuôn mặt chất phác, ôn hòa. Cái tên này thường thường rất thích học tập thái độ của Bee, dù là trước đây cũng vậy, hay là bây giờ cũng vậy, hành vi cử chỉ, cách suy nghĩ, đều là mô phỏng Bee tiến hành.
Trong mắt hắn, Bee còn hơn cả một vị lão sư.
“Vậy tức là người cũng vô pháp giải khống rồi?” Khafre mở miệng nói rằng.
Bee suy tư một lát, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Rõ ràng, bó tay”.
“Thực sự không một chút ý kiến?” Khafre hay là cảm thấy tình huống này có chút không hợp với vị lão sư biến ảo khôn lường của mình.
“Kì thật là có một chút giả thuyết, nhưng muộn rồi, đã quá muộn”. Bee cười khổ, không có đem chuyện này giấu giếm học trò làm gì.
Chỉ là, hắn tin chắc tình hình trước mắt ở Ma Đô không có đơn giản như bề ngoài.
Một khi đáng để Hải Thần Tiên Tri sắp xếp trù tính, đáng để Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần trở thành vật tế thần, như vậy hẳn không phải chỉ nên có 20 triệu vong linh tôi tớ ở Ma Đô mới đúng.
20 triệu hải yêu vong linh quy chiếu với một cái Thập Uyên Chúa Tể là không ổn. Một cái Thập Uyên Chúa Tể cỡ như Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, giá trị nhiều mặt xếp lại tới nói, thậm chí có đem một phần ba cái rãnh Mariana quân đội vong linh đi đổi, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương cũng sẽ quyết đoán chọn Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, không có lý do gì chịu hi sinh nhiều lợi tức đến thế.
Vì vậy thời điểm nghe tin báo chí quăng ra đống tình báo kia, Bee dứt khoát xem như trò cười.
“Lão sư, bây giờ ngài là trù tính để hắn vào đường tuyệt lộ sao?” Khafre cũng là người thông minh, nhưng ở trước mặt lão sư, vậy thì thành kẻ ngốc. Rất nhiều thứ để cho lười động não đi suy nghĩ khi phải ở cạnh Bee.
“Lại nói nhảm, ta nói qua sẽ để cho hắn chết lúc nào?" Bee trừng Khafre một cái.
A...
Khafre bắt đầu có chút hiếu kỳ, tò mò hỏi tiếp: “Ta cảm thấy rất kì quái. Ngài vì sao lại phải cứu hắn, ngược lại để hắn chết, không phải là một công đôi việc sao?”
“Hắn chết, ta lấy cái gì thần khí chống lại hải yêu thiên tai?” Bee chất vấn ngược lại.
Hướng nhân loại thủ hộ, việc này là Bee cùng Liên Hợp Quốc đã ký huyết ước, muốn rút cũng không được. Có thể nói là ngay từ đầu, Bee đã làm ra lựa chọn chiến tuyến cho mình rồi.
Một lát sau, Bee lại thở dài, bổ sung thêm: “Vấn đề này không cần hỏi lại, Mạc Phàm cũng là bạn của ta”.
Hai người tiếp tục lắng đọng trên bàn coffee làm việc riêng của mình, Bee ngồi suy tư, Khafre thì ngồi đọc tin tức.
Đọc được vài điểm tin tức, Khafre không khỏi nghĩ đến thứ gì đó, khẩn trương hướng lão sư mình thấp giọng hỏi thử: “Vậy bây giờ người còn ở đây làm gì? Chúng ta không tới, hắn chết chắc a”.
“Ta cũng sợ chết”. Bee dở khóc dở cười nói rằng.
“Ngài cũng sợ chết? Vong linh pháp thần cũng sợ chết?" Khafre ngạc nhiên, vội vàng gấp lại quyển sách đang đọc trên tay.
“Sợ, nếu không sợ, ta sẽ không làm vong linh...”
“...”
“Lão sư, ta nhận ra mình thật sự rất muốn đấm vào mặt của ngài. Rất ba phải a. Muốn cứu người, nhưng cũng sợ chết? Vậy thì để ta đi đi, ta giúp ngài mang hắn về”. Khafre cũng là cạn ngôn với Bee.
“Ngươi không cứu được, ngươi đi ra chỉ là để hiến mạng”. Bee bỏ chiếc bánh quy vào tách coffee, sau đó chậm rãi duỗi người đứng lên.
Hắn thong thả rời đi về hướng khách sạn, đi một lúc, hắn dừng chân lại, mở miệng nói một hơi:
“Ta không tham chiến Ma Đô, vậy là đã giúp hắn rồi”.
“????” Khafre nhìn Bee giống như chính mình là đồ ngốc.
“Muốn thắng trận này, trước tiên, Mạc Phàm phải học cách thất bại”.
......
......
Toàn bộ Ma Đô trở thành một vầng đen kịt yêu khí.
Biển động khủng khiếp, trong đáy biển, giống như đồng thời đứng tại bên dưới rãnh biển chuyển động có hết thảy mấy vị to lớn vô cùng thân ảnh đi ra.
Trong một mảnh đen kịt rãnh biển bốc lên số lớn bọt khí, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện.
Bọn chúng đang hướng về phía Đông Hải mà đi.
Bay trên lưng Ứng Long, từ bên trên nhìn lại, đây là một cái vô cùng kinh khủng khí tức, khí tức của ba đầu đại yêu vương, thậm chí ba đầu này xuất hiện thời điểm, liền liền đám người đều cảm thấy Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương đều không đáng sợ bằng.
Không có hàng chục triệu vong linh Ma Đô nào cả.
Đây từ đầu chí cuối là một cái nghi thức Hắc Ám cổ xưa, lấy tế thế hàng chục triệu vong linh, lấy oán ngưng trầm tích của hàng triệu người, hết thảy hết thảy tụ chung lại, đều là thức ăn dinh dưỡng bên dưới vực sâu cho một thứ gì đó càng lớn hơn.
Ma pháp vong linh vĩ đại kéo dài suốt 5 năm qua của Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, nàng mục đích, cuối cùng toại thành.
“Thượng... Thượng Cổ Hung Thú!"
Khóe miệng lão nhân gia Tương Hữu Thắng cả ngày trời đều khép lại không được.
Đông phương cổ đại có tứ đại thánh thú đồ đằng. Như vậy hiển nhiên cũng có tứ đại thượng cổ hung thú đến đối chất.
Đã từng thời đại thượng cổ có một vị Thập Uyên Chúa Tể tử vong, lăng mộ sau này bị chôn vùi cùng Huyền Vũ.
Cái di tích ấy, dĩ nhiên là cổ xưa, dĩ nhiên là không có qua ghi chép, nhưng xác thực là có hiện hữu.
Bằng chứng sống xuất hiện ở Ma Đô lúc này liền nói lên rằng bọn chúng là vật thật việc thật tồn tại.
Tam đại ác giả hung thú: Tà Thú Đào Ngột, Ác Thần Cùng Kỳ, Xi Vưu Thao Thiết.
Trên thực tế, còn có nữa Hồn Độn nữa, nhưng Hồn Độn ngay từ thời viễn cổ đã bị Thanh Long diệt cả hồn phách, phan thay thi thể, cho nên tính làm ba đầu.
Bọn chúng bây giờ hóa thành đại Vong Linh, quy thuận cho Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương. Cứ việc vạn năm ngủ say để cho thực lực bọn chúng mai một, khó tránh khỏi có giảm xuống, nhưng vẫn là dao động ở đỉnh vị Đại Đế trình độ.
Bởi vì là đối nghịch của Thánh Đồ Đằng, bọn chúng cũng sáng tạo ra thuộc về mình Tà Ác Đồ Đằng ấn ký, khi tụ tập chung một chỗ lại, như vậy chính là kích phát bạo tăng, tăng đến cảnh giới chuẩn Quân Vương.
Riêng Xi Vưu Thao Thiết mạnh mẽ hơn một chút, vạn năm trước tính là một cái Thập Uyên Chúa Tể, hiện tại phục sinh thành vong linh, nhờ thêm vào Tà Ác Đồ Đằng, trình độ thậm chí tiếp cận đến Hạ Vị Quân Vương.
“Ầm ầm ầm ầm!!!!”
Cả ba Thượng Cổ Hung Thú từ Ma Đô đáy biển bước lên, trời đất giống như nghiêng lệch vậy, toàn bộ Phố Đông trở thành một hồi sóng thần cao trăm mét, rúng động vô cùng.
Tam đại tà ác hung thú một mực đi hướng về Mạc Phàm vị trí; mà Mạc Phàm lúc này tinh thần đã hoàn toàn bị trấn trụ rồi.
Trái tim của hắn co thắt lại, đập thình thịch thình thịch có thể nghe rõ.
Không nghĩ tới tình huống còn có thể xấu đến trình độ này.
Hắn xác thực đã kiệt quệ, tinh thần lực hấp hối, ma năng, thể lực đều không còn bao nhiêu a.
Phải biết thăng hoa đột phá trong chiến đấu, nhìn bề ngoài thì thấy sức mạnh cấp tốc tăng vọt, nắm giữ càng thêm thần thông vĩ đại, nhưng trên thực tế, tất cả đều phải trả giá tiêu hao gấp bội phần đấy. Thăng hoa thật giống như hành vi giả trân của sinh mệnh, nó đánh lừa thần kinh bản thân để đi tới mãnh liệt cảm xúc, chờ cho đến khi cảm xúc trôi qua hết, vậy thì ác mộng tới rồi.
Nói một cách dễ hiểu hơn, cắn thuốc.
Mạc Phàm sáng tạo thành công Thần Nhãn, hắn tiêu hao cũng không chỉ là ma năng, hồn lực đơn giản như vậy. Thần Nhãn có sinh mệnh, Mạc Phàm cần sinh mệnh lực của mình đến bồi dưỡng, không ngừng cung cấp cho đến khi nó có hoàn chỉnh hình dạng phôi, rồi từ đó mới dần dần trở thành đứa trẻ sơ sinh.
Coi như Quân Vương thể chất muốn tạo được Thần Nhãn, đồng dạng cũng phải chặt đi gần hết bình máu để hiến tế. Mạc Phàm chính xác là chưa đánh đã trọng thương, dùng máu của mình để thai nghén ra đồ vật có thể làm Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần mất máu.
Trở lại thực tế, bây giờ ép hắn xài thêm một lần nữa toàn lực lôi hệ, định luật bảo toàn năng lượng nói rằng: gọi xe cứu thương, chụp ống thở gấp.
Lúc nãy mạnh nhất ở đây chỉ là Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, nàng cấp bậc là đỉnh vị Đại Đế, thế nhưng luận công kích, nàng không phải tính là quá mạnh, thậm chí nhìn qua còn giống như đang bị thương chưa lành, vết thương rất nặng. Cho nên Mạc Phàm mới kiên trì bảo lưu muốn lấy Thần Nhãn rồi bỏ đi.
Nhưng bây giờ khác biệt.
Tính thêm ba cái Quân Vương Thượng Cổ Hung Thú kia, đừng nói là cố chấp lấy đồ rồi bỏ đi, coi như bây giờ hắn tình nguyện quay lưng, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Uỳnh! một tiếng, Đông Hải Bạch Xà lúc này cũng đã ngoi lên bờ rồi, mang ý nghĩa nó đã cảm thấy chắc ăn chiến thắng.
Mạc Phàm đứng đối diện Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, chung quanh là Lan Ác Long, là Thiên Kiếm Ngư Đế, là Đông Hải Bạch Xà, sau lưng càng có tam đại Thượng Cổ Hung Thú vong linh, Tà Thú Đào Ngột, Ác Thần Cùng Kỳ, Xi Vưu Thao Thiết.
Tình thế của hắn, hoàn toàn là tiến thoái lưỡng nan.
“Toàn bộ chiến trường để lại ở đây...”
Một giọng nói mang theo ngữ khí lạnh lẽo cất lên.
Người nói hiển nhiên là Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương.
Nàng lúc này mới lộ ra vẻ mặt cực kỳ độc ác tiến tới bên cạnh Mạc Phàm, phảng phất ý tứ đặc biệt có tính khiêu khích: “Còn ngươi, nhân loại. Trong vòng một ánh mắt của ta, cút xéo!"
......
Ngồi cùng bàn với Bee còn có một vị nam tử đội nón vành rộng, mặt đeo khẩu trang.
“Lão sư, ngài đã sớm biết ở dưới lòng Ma Đô có chuyện gì xảy ra?” Nam tử đội nón vành rộng tò mò hỏi một câu.
Chỉ thấy Bee nhởn nhơ bỏ vào miệng mẫu bánh quy trên bàn nhai nhóp nhép.
Nhai xong, hắn mới thản nhiên đáp: “Nói nhảm, ta làm sao biết? Ngươi cho rằng ta là thái cổ thần minh hay sao, cái gì cũng biết, việc gì cũng tới tay?...Nói tới, nếu có Thần Mộc Tỉnh thì ta cũng có khả năng làm được đến điểm này, bất quá; kì thật là ta chưa bao giờ được tận mắt nhìn qua Thần Mộc Tỉnh cái chủng vật bá đạo kia đi, cơ hồ không có cách nào suy đoán nổi Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương muốn làm cái gì...”.
Thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, tuế nguyệt hình thành có hàng tỉ năm tuổi thọ. Những kỷ nguyên đầu tiên bí mật, siêu đại cực cổ tình báo, ví như kỷ đại cổ sinh, kỷ đại trung sinh, rồi trôi qua mấy lần đại tuyệt chủng mới tiến tới kỷ đại tân sinh. Nóc nhà thời điểm đó đều chưa sinh ra đời, bọn hắn nhiều nhất chỉ có trăm vạn năm tuổi, chẳng qua chỉ là khởi đầu cấp tạo hóa trong kỷ nguyên ma pháp.
Mà từ khởi đầu cấp tạo hóa cho tới thời kỳ kỷ nhân sinh như hiện tại, bí mật không ngừng chất chồng, thậm chí bí mật không thể giải thích cũng chất chồng, Bee dù có thần thông quảng đại đến cỡ nào, hắn căn bản cũng vô pháp điều tra hết.
Cái duy nhất hắn có thể suy luận đến được, đó là Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương tấn công Ma Đô năm năm trước chắc chắn mục đích cũng không phải là giành chiến thắng. Từ rất nhiều tình báo móc nối về một chỗ, Bee khẳng định rằng khi ấy cho dù Thanh Long không xuất hiện, hải yêu cũng sẽ không vượt quá ranh giới Ma Đô, chí ít thì Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương sẽ không làm vậy. Còn về phần Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, cái này tùy hứng.
Vị kia gọi Bee là lão sư, hắn mang theo một khuôn mặt chất phác, ôn hòa. Cái tên này thường thường rất thích học tập thái độ của Bee, dù là trước đây cũng vậy, hay là bây giờ cũng vậy, hành vi cử chỉ, cách suy nghĩ, đều là mô phỏng Bee tiến hành.
Trong mắt hắn, Bee còn hơn cả một vị lão sư.
“Vậy tức là người cũng vô pháp giải khống rồi?” Khafre mở miệng nói rằng.
Bee suy tư một lát, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Rõ ràng, bó tay”.
“Thực sự không một chút ý kiến?” Khafre hay là cảm thấy tình huống này có chút không hợp với vị lão sư biến ảo khôn lường của mình.
“Kì thật là có một chút giả thuyết, nhưng muộn rồi, đã quá muộn”. Bee cười khổ, không có đem chuyện này giấu giếm học trò làm gì.
Chỉ là, hắn tin chắc tình hình trước mắt ở Ma Đô không có đơn giản như bề ngoài.
Một khi đáng để Hải Thần Tiên Tri sắp xếp trù tính, đáng để Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần trở thành vật tế thần, như vậy hẳn không phải chỉ nên có 20 triệu vong linh tôi tớ ở Ma Đô mới đúng.
20 triệu hải yêu vong linh quy chiếu với một cái Thập Uyên Chúa Tể là không ổn. Một cái Thập Uyên Chúa Tể cỡ như Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, giá trị nhiều mặt xếp lại tới nói, thậm chí có đem một phần ba cái rãnh Mariana quân đội vong linh đi đổi, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương cũng sẽ quyết đoán chọn Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, không có lý do gì chịu hi sinh nhiều lợi tức đến thế.
Vì vậy thời điểm nghe tin báo chí quăng ra đống tình báo kia, Bee dứt khoát xem như trò cười.
“Lão sư, bây giờ ngài là trù tính để hắn vào đường tuyệt lộ sao?” Khafre cũng là người thông minh, nhưng ở trước mặt lão sư, vậy thì thành kẻ ngốc. Rất nhiều thứ để cho lười động não đi suy nghĩ khi phải ở cạnh Bee.
“Lại nói nhảm, ta nói qua sẽ để cho hắn chết lúc nào?" Bee trừng Khafre một cái.
A...
Khafre bắt đầu có chút hiếu kỳ, tò mò hỏi tiếp: “Ta cảm thấy rất kì quái. Ngài vì sao lại phải cứu hắn, ngược lại để hắn chết, không phải là một công đôi việc sao?”
“Hắn chết, ta lấy cái gì thần khí chống lại hải yêu thiên tai?” Bee chất vấn ngược lại.
Hướng nhân loại thủ hộ, việc này là Bee cùng Liên Hợp Quốc đã ký huyết ước, muốn rút cũng không được. Có thể nói là ngay từ đầu, Bee đã làm ra lựa chọn chiến tuyến cho mình rồi.
Một lát sau, Bee lại thở dài, bổ sung thêm: “Vấn đề này không cần hỏi lại, Mạc Phàm cũng là bạn của ta”.
Hai người tiếp tục lắng đọng trên bàn coffee làm việc riêng của mình, Bee ngồi suy tư, Khafre thì ngồi đọc tin tức.
Đọc được vài điểm tin tức, Khafre không khỏi nghĩ đến thứ gì đó, khẩn trương hướng lão sư mình thấp giọng hỏi thử: “Vậy bây giờ người còn ở đây làm gì? Chúng ta không tới, hắn chết chắc a”.
“Ta cũng sợ chết”. Bee dở khóc dở cười nói rằng.
“Ngài cũng sợ chết? Vong linh pháp thần cũng sợ chết?" Khafre ngạc nhiên, vội vàng gấp lại quyển sách đang đọc trên tay.
“Sợ, nếu không sợ, ta sẽ không làm vong linh...”
“...”
“Lão sư, ta nhận ra mình thật sự rất muốn đấm vào mặt của ngài. Rất ba phải a. Muốn cứu người, nhưng cũng sợ chết? Vậy thì để ta đi đi, ta giúp ngài mang hắn về”. Khafre cũng là cạn ngôn với Bee.
“Ngươi không cứu được, ngươi đi ra chỉ là để hiến mạng”. Bee bỏ chiếc bánh quy vào tách coffee, sau đó chậm rãi duỗi người đứng lên.
Hắn thong thả rời đi về hướng khách sạn, đi một lúc, hắn dừng chân lại, mở miệng nói một hơi:
“Ta không tham chiến Ma Đô, vậy là đã giúp hắn rồi”.
“????” Khafre nhìn Bee giống như chính mình là đồ ngốc.
“Muốn thắng trận này, trước tiên, Mạc Phàm phải học cách thất bại”.
......
......
Toàn bộ Ma Đô trở thành một vầng đen kịt yêu khí.
Biển động khủng khiếp, trong đáy biển, giống như đồng thời đứng tại bên dưới rãnh biển chuyển động có hết thảy mấy vị to lớn vô cùng thân ảnh đi ra.
Trong một mảnh đen kịt rãnh biển bốc lên số lớn bọt khí, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện.
Bọn chúng đang hướng về phía Đông Hải mà đi.
Bay trên lưng Ứng Long, từ bên trên nhìn lại, đây là một cái vô cùng kinh khủng khí tức, khí tức của ba đầu đại yêu vương, thậm chí ba đầu này xuất hiện thời điểm, liền liền đám người đều cảm thấy Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương đều không đáng sợ bằng.
Không có hàng chục triệu vong linh Ma Đô nào cả.
Đây từ đầu chí cuối là một cái nghi thức Hắc Ám cổ xưa, lấy tế thế hàng chục triệu vong linh, lấy oán ngưng trầm tích của hàng triệu người, hết thảy hết thảy tụ chung lại, đều là thức ăn dinh dưỡng bên dưới vực sâu cho một thứ gì đó càng lớn hơn.
Ma pháp vong linh vĩ đại kéo dài suốt 5 năm qua của Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, nàng mục đích, cuối cùng toại thành.
“Thượng... Thượng Cổ Hung Thú!"
Khóe miệng lão nhân gia Tương Hữu Thắng cả ngày trời đều khép lại không được.
Đông phương cổ đại có tứ đại thánh thú đồ đằng. Như vậy hiển nhiên cũng có tứ đại thượng cổ hung thú đến đối chất.
Đã từng thời đại thượng cổ có một vị Thập Uyên Chúa Tể tử vong, lăng mộ sau này bị chôn vùi cùng Huyền Vũ.
Cái di tích ấy, dĩ nhiên là cổ xưa, dĩ nhiên là không có qua ghi chép, nhưng xác thực là có hiện hữu.
Bằng chứng sống xuất hiện ở Ma Đô lúc này liền nói lên rằng bọn chúng là vật thật việc thật tồn tại.
Tam đại ác giả hung thú: Tà Thú Đào Ngột, Ác Thần Cùng Kỳ, Xi Vưu Thao Thiết.
Trên thực tế, còn có nữa Hồn Độn nữa, nhưng Hồn Độn ngay từ thời viễn cổ đã bị Thanh Long diệt cả hồn phách, phan thay thi thể, cho nên tính làm ba đầu.
Bọn chúng bây giờ hóa thành đại Vong Linh, quy thuận cho Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương. Cứ việc vạn năm ngủ say để cho thực lực bọn chúng mai một, khó tránh khỏi có giảm xuống, nhưng vẫn là dao động ở đỉnh vị Đại Đế trình độ.
Bởi vì là đối nghịch của Thánh Đồ Đằng, bọn chúng cũng sáng tạo ra thuộc về mình Tà Ác Đồ Đằng ấn ký, khi tụ tập chung một chỗ lại, như vậy chính là kích phát bạo tăng, tăng đến cảnh giới chuẩn Quân Vương.
Riêng Xi Vưu Thao Thiết mạnh mẽ hơn một chút, vạn năm trước tính là một cái Thập Uyên Chúa Tể, hiện tại phục sinh thành vong linh, nhờ thêm vào Tà Ác Đồ Đằng, trình độ thậm chí tiếp cận đến Hạ Vị Quân Vương.
“Ầm ầm ầm ầm!!!!”
Cả ba Thượng Cổ Hung Thú từ Ma Đô đáy biển bước lên, trời đất giống như nghiêng lệch vậy, toàn bộ Phố Đông trở thành một hồi sóng thần cao trăm mét, rúng động vô cùng.
Tam đại tà ác hung thú một mực đi hướng về Mạc Phàm vị trí; mà Mạc Phàm lúc này tinh thần đã hoàn toàn bị trấn trụ rồi.
Trái tim của hắn co thắt lại, đập thình thịch thình thịch có thể nghe rõ.
Không nghĩ tới tình huống còn có thể xấu đến trình độ này.
Hắn xác thực đã kiệt quệ, tinh thần lực hấp hối, ma năng, thể lực đều không còn bao nhiêu a.
Phải biết thăng hoa đột phá trong chiến đấu, nhìn bề ngoài thì thấy sức mạnh cấp tốc tăng vọt, nắm giữ càng thêm thần thông vĩ đại, nhưng trên thực tế, tất cả đều phải trả giá tiêu hao gấp bội phần đấy. Thăng hoa thật giống như hành vi giả trân của sinh mệnh, nó đánh lừa thần kinh bản thân để đi tới mãnh liệt cảm xúc, chờ cho đến khi cảm xúc trôi qua hết, vậy thì ác mộng tới rồi.
Nói một cách dễ hiểu hơn, cắn thuốc.
Mạc Phàm sáng tạo thành công Thần Nhãn, hắn tiêu hao cũng không chỉ là ma năng, hồn lực đơn giản như vậy. Thần Nhãn có sinh mệnh, Mạc Phàm cần sinh mệnh lực của mình đến bồi dưỡng, không ngừng cung cấp cho đến khi nó có hoàn chỉnh hình dạng phôi, rồi từ đó mới dần dần trở thành đứa trẻ sơ sinh.
Coi như Quân Vương thể chất muốn tạo được Thần Nhãn, đồng dạng cũng phải chặt đi gần hết bình máu để hiến tế. Mạc Phàm chính xác là chưa đánh đã trọng thương, dùng máu của mình để thai nghén ra đồ vật có thể làm Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần mất máu.
Trở lại thực tế, bây giờ ép hắn xài thêm một lần nữa toàn lực lôi hệ, định luật bảo toàn năng lượng nói rằng: gọi xe cứu thương, chụp ống thở gấp.
Lúc nãy mạnh nhất ở đây chỉ là Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, nàng cấp bậc là đỉnh vị Đại Đế, thế nhưng luận công kích, nàng không phải tính là quá mạnh, thậm chí nhìn qua còn giống như đang bị thương chưa lành, vết thương rất nặng. Cho nên Mạc Phàm mới kiên trì bảo lưu muốn lấy Thần Nhãn rồi bỏ đi.
Nhưng bây giờ khác biệt.
Tính thêm ba cái Quân Vương Thượng Cổ Hung Thú kia, đừng nói là cố chấp lấy đồ rồi bỏ đi, coi như bây giờ hắn tình nguyện quay lưng, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Uỳnh! một tiếng, Đông Hải Bạch Xà lúc này cũng đã ngoi lên bờ rồi, mang ý nghĩa nó đã cảm thấy chắc ăn chiến thắng.
Mạc Phàm đứng đối diện Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, chung quanh là Lan Ác Long, là Thiên Kiếm Ngư Đế, là Đông Hải Bạch Xà, sau lưng càng có tam đại Thượng Cổ Hung Thú vong linh, Tà Thú Đào Ngột, Ác Thần Cùng Kỳ, Xi Vưu Thao Thiết.
Tình thế của hắn, hoàn toàn là tiến thoái lưỡng nan.
“Toàn bộ chiến trường để lại ở đây...”
Một giọng nói mang theo ngữ khí lạnh lẽo cất lên.
Người nói hiển nhiên là Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương.
Nàng lúc này mới lộ ra vẻ mặt cực kỳ độc ác tiến tới bên cạnh Mạc Phàm, phảng phất ý tứ đặc biệt có tính khiêu khích: “Còn ngươi, nhân loại. Trong vòng một ánh mắt của ta, cút xéo!"
......
/1120
|