*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấp máy lông mày vài cái, Mạc Phàm bây giờ đã tương đương bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Bộp một tiếng, Mạc Phàm bất tri bất giác ôm lấy Tiểu Mei vỗ vỗ lưng, sau đó hào hứng hỏi:
“Mei Mei, ý của ngươi nói, Thần Mộc Tỉnh giống như là dựa vào manh mối mệnh lý có sẵn để tiên đoán có phải vậy không? Chẳng hạn nói nếu ta có động cơ làm việc A vậy thì sẽ dẫn đến khả năng B, C, D nào đó. Thần Mộc Tỉnh là cho ta thấy một loạt các khả năng đó?”
Tiểu Mei ôn nhu gật đầu, nàng mỉm cười nhìn rất thánh khiết, so với thiên sứ càng để cho người ta một loại an nhiên thân thiện hơn nhiều lắm, lộ ra má lúm đồng tiên bạch tinh linh đẹp đến điên đảo.
“Ha, đã thông suốt”.
Hoàn toàn minh bạch!!
Thần Mộc Tỉnh là ‘dự đoán’ một khả năng nào đó trong tương lai, chứ không phải khẳng định nó sẽ 100% xảy ra. Người trực tiếp chìm vào mộng cảnh nhìn xem thì cảm giác nó giống như tương lai, nhưng hóa ra không phải vậy, nó chỉ dựa vào một loại ưu tú pháp tắc nào đó.
Tại Mạc Phàm lý trí phân tích xuống, nhìn qua càng giống như Thần Mộc Tỉnh đã thao túng tâm linh thế giới này, nó đọc vị hành vi của nguyên tố, của bạch quang, của hắc ám, của thứ nguyên, thứ mà người cổ đại gọi là xem thiên văn, nhìn khí tượng, sau đó tại không ngừng diễn sinh, sắp xếp các tập hợp hành vi này thành một chỉnh thể sự kiện có liên quan. Tựa như ‘toàn tri thần toán’ vậy. Cuối cùng liền có khả năng dự đoán trước trong tương lai nhất định.
Mạc Phàm có chín não liên tục thảo luận lẫn nhau, lại là một cái pháp tắc tu giả, hắn dần dần có một chút ngộ ra đạo lý huyền cơ bên trong.
Hắn từ nay sẽ đi đến một cái thống nhất ---- không chơi bói toán nữa.
Biết trước tương lai không có cái nghĩa lý gì. Phía sau đó con đường chính mình đi thì mới tương lai thực sự.
Bất quá, không thể không công nhận lần nữa, tổ tiên người Maya quả thật là trí tuệ kinh khủng, bọn hắn vượt qua điểm yếu của Thần Mộc Tỉnh, chọn ngay một cái manh mối của Minh Nhạn, thứ mệnh quỹ mà chắc chắn 100% sẽ xảy ra trong tương lai để khắc lại, quả nhiên đầu óc toàn sỏi.
Mặt khác, ở một bên nãy giờ nghe nghe Mạc Phàm cùng Tiểu Mei trò chuyện, quân thủ Soba rốt cuộc chính mình giờ khắc này mới mở miệng lên tiếng, nói rõ quan hệ: “Mạc hoàng, giếng phòng này trong vòng 10 năm nay cũng chỉ có ta, quốc vương và hai bộ hạ của ta mới được vào. Thiên cơ bất khả lộ, chúng ta có lời thề trên linh hồn sẽ giữ gìn bí mật lịch sử, cũng không có đi công bố ra ngoài, liền Thiên Quốc Thánh Thành cũng không biết về sự tồn tại của phiến đá này. Thế là từ đó về sau mọi thứ đều quy chụp về thiên cơ bất khả lộ".
— QUẢNG CÁO —
Không có khả năng tất cả là trùng hợp, cho dù trùng hợp, căn bản cũng không thể tạo ra một kiện siêu thần khí quyền uy kì lạ đến thế.
Duy nhất đáp án chính là, Hồng Ma Hữu Kiếm cái này chính là, chính là....
“Hồng Ma Hữu Kiếm chính là Thiên Phụ Seiddark!!!”
Mạc Phàm đột nhiên hai con mắt lóe ra quang trạch, hắn có chút vỗ vỗ lấy đại não của mình.
“Không phải chứ, Hồng Ma Hữu Kiếm... không, ngươi chính là Thiên Phụ Seiddark”.
“Hưu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Không gian bên trong xé ra.
Hồng Ma Hữu Kiếm một bộ run lẩy bẩy, giống như là tang thương đầy thống khổ như vậy.
Nó đồng dạng nhìn về phía trận chiến 300 năm trước ở trên bức tường phiến thạch.
Tại Mạc Phàm thấy rõ một cảnh cuối cùng.
Mấp máy lông mày vài cái, Mạc Phàm bây giờ đã tương đương bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Bộp một tiếng, Mạc Phàm bất tri bất giác ôm lấy Tiểu Mei vỗ vỗ lưng, sau đó hào hứng hỏi:
“Mei Mei, ý của ngươi nói, Thần Mộc Tỉnh giống như là dựa vào manh mối mệnh lý có sẵn để tiên đoán có phải vậy không? Chẳng hạn nói nếu ta có động cơ làm việc A vậy thì sẽ dẫn đến khả năng B, C, D nào đó. Thần Mộc Tỉnh là cho ta thấy một loạt các khả năng đó?”
Tiểu Mei ôn nhu gật đầu, nàng mỉm cười nhìn rất thánh khiết, so với thiên sứ càng để cho người ta một loại an nhiên thân thiện hơn nhiều lắm, lộ ra má lúm đồng tiên bạch tinh linh đẹp đến điên đảo.
“Ha, đã thông suốt”.
Hoàn toàn minh bạch!!
Thần Mộc Tỉnh là ‘dự đoán’ một khả năng nào đó trong tương lai, chứ không phải khẳng định nó sẽ 100% xảy ra. Người trực tiếp chìm vào mộng cảnh nhìn xem thì cảm giác nó giống như tương lai, nhưng hóa ra không phải vậy, nó chỉ dựa vào một loại ưu tú pháp tắc nào đó.
Tại Mạc Phàm lý trí phân tích xuống, nhìn qua càng giống như Thần Mộc Tỉnh đã thao túng tâm linh thế giới này, nó đọc vị hành vi của nguyên tố, của bạch quang, của hắc ám, của thứ nguyên, thứ mà người cổ đại gọi là xem thiên văn, nhìn khí tượng, sau đó tại không ngừng diễn sinh, sắp xếp các tập hợp hành vi này thành một chỉnh thể sự kiện có liên quan. Tựa như ‘toàn tri thần toán’ vậy. Cuối cùng liền có khả năng dự đoán trước trong tương lai nhất định.
Mạc Phàm có chín não liên tục thảo luận lẫn nhau, lại là một cái pháp tắc tu giả, hắn dần dần có một chút ngộ ra đạo lý huyền cơ bên trong.
Hắn từ nay sẽ đi đến một cái thống nhất ---- không chơi bói toán nữa.
Biết trước tương lai không có cái nghĩa lý gì. Phía sau đó con đường chính mình đi thì mới tương lai thực sự.
Bất quá, không thể không công nhận lần nữa, tổ tiên người Maya quả thật là trí tuệ kinh khủng, bọn hắn vượt qua điểm yếu của Thần Mộc Tỉnh, chọn ngay một cái manh mối của Minh Nhạn, thứ mệnh quỹ mà chắc chắn 100% sẽ xảy ra trong tương lai để khắc lại, quả nhiên đầu óc toàn sỏi.
Mặt khác, ở một bên nãy giờ nghe nghe Mạc Phàm cùng Tiểu Mei trò chuyện, quân thủ Soba rốt cuộc chính mình giờ khắc này mới mở miệng lên tiếng, nói rõ quan hệ: “Mạc hoàng, giếng phòng này trong vòng 10 năm nay cũng chỉ có ta, quốc vương và hai bộ hạ của ta mới được vào. Thiên cơ bất khả lộ, chúng ta có lời thề trên linh hồn sẽ giữ gìn bí mật lịch sử, cũng không có đi công bố ra ngoài, liền Thiên Quốc Thánh Thành cũng không biết về sự tồn tại của phiến đá này. Thế là từ đó về sau mọi thứ đều quy chụp về thiên cơ bất khả lộ".
— QUẢNG CÁO —
Không có khả năng tất cả là trùng hợp, cho dù trùng hợp, căn bản cũng không thể tạo ra một kiện siêu thần khí quyền uy kì lạ đến thế.
Duy nhất đáp án chính là, Hồng Ma Hữu Kiếm cái này chính là, chính là....
“Hồng Ma Hữu Kiếm chính là Thiên Phụ Seiddark!!!”
Mạc Phàm đột nhiên hai con mắt lóe ra quang trạch, hắn có chút vỗ vỗ lấy đại não của mình.
“Không phải chứ, Hồng Ma Hữu Kiếm... không, ngươi chính là Thiên Phụ Seiddark”.
“Hưu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Không gian bên trong xé ra.
Hồng Ma Hữu Kiếm một bộ run lẩy bẩy, giống như là tang thương đầy thống khổ như vậy.
Nó đồng dạng nhìn về phía trận chiến 300 năm trước ở trên bức tường phiến thạch.
Tại Mạc Phàm thấy rõ một cảnh cuối cùng.
/1120
|