Chương 1: Xuyên đến dị thế
Edit - Beta: Xích Liên Nhi (Sally Băng Băng)
Nhất thời xuyên qua là một chuyện cũ.
Đầu đau quá, chẳng lẽ ta không chết? Đây là làm sao?
Lenor không khỏi vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên ngạc nhiên phát hiện, không phải ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc xoa xoa ở trán, mà là cánh tay nhỏ mập mạp mềm nhũn, quay đầu lại vừa thấy bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ cổ kính, tay nhỏ chân ngắn, Lenor cuống quít đứng lên, không nghĩ tới tự mình đánh vào phía trên trụ giường, cánh tay bị đâm vào làm cho đau, mặc kệ đau đớn, Lenor nhìn bốn phía xung quanh, lại một lần nữa sợ ngây người.
Đập vào mắt là cái bàn tròn tinh xảo làm bằng gỗ lim, mặt trên là một bộ bình trà sứ, trên tường bên trái có một cái giá kim chúc, ở phía trên cái giá được khảm nhiều dạ minh châu lớn nhỏ màu xanh nhạt, ở phía trên có thảm hoa văn phức tạp màu đỏ thẩm, mà mình thì nằm trên chiếc giường, trên người là một chiếc chăn có khêu đóa hoa màu lam không biết tên, đột nhiên cánh cửa nhúc chích một cánh tay trắng noãn đẩy vào, mà bên hông cánh cửa làm bằng gỗ lim là hoa đồ văn được điêu khắc phức tạp, tiếp theo là một người mặc trường bào nguyệt sắc (bạch y), trên đầu trùm một chiếc khăn màu vàng nhạt, vóc người mảnh mai thon dài, tay phải còn cầm một cái khay đi vào, là một nữ tử.
Nữ tử vừa đi vào, khiến cho Lenor trợn to hai mắt, nữ tử kia cũng lắp bắp kinh hãi, buông khay, bước chân nhỏ chạy đến bên giường, nâng Lenor dậy.
"Tam tiểu thư, người tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"
"Lấy gương lại cho ta!"
"Vâng, tam tiểu thư, người đừng đi xuống dưới, ta đi lấy cho người."
Nữ tử kia đi đến bàn trang điểm bên cạnh cửa sổ, lấy ra một cái gương thuỷ tinh như giọt nước đưa cho Lenor.
Hiện tại Lenor đều mặt kệ đầu bị gì, chỉ muốn nhìn một chút bản thân mình có hình dáng gì, trong gương lộ ra một khuôn mặt giống như búp bê Barbie, lông mi cong dài ở phía dưới là một đôi con ngươi màu xanh biếc, giống như một cái hồ nước tĩnh lặng sâu thẳm, cái mũi tinh xảo khéo léo được đặc ngay khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn chu chu đỏ au, nhìn rất là khả ái, một đầu tóc rối tung thả tự nhiên hai bên vai, tựa như một con búp bê nhỏ nhắn kiều diễu đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, Lenor không thể không thừa nhận mình đã xuyên không là chuyện thật, hơn nữa còn xuyên vào một người như búp bê phương Tây. Thôi, hôm qua đủ thứ chuyện rồi, cũng đã chết, nhớ tới hôm qua, lập tức trí nhớ như thủy triều dũng mãnh xông vào trong đầu.
*************
Lan Khiết, chính là người thân duy nhất của mình.
Địa điểm: Bên cảng bến tàu.
Thời gian: Ngày 16 tháng 5 năm 2018, buổi tối 19:56.
Nhân vật: Hắc tam gia cùng đám người Phủ Đầu bang và Lenor cùng đám người Thanh bang.
Sự kiện: Hai bên đàm phán.
"Hắc tam gia, người trong bang của ngươi nháo loạn trong quán bar Lan Kinh, lại đả thương ba anh em của ta, chuyện này ngươi cảm thấy..."
"Lan bang chủ, chuyện này là hoàn toàn là hiểu lầm, bọn họ say rượu, nên nhất thời hồ đồ làm bậy, tổn thất tiền bạc và tiền thuốc men cứ tính cho ta đi. Ngươi cũng nên cho ta mặt mũi mà bỏ qua vài tiểu tử kia."
"Uống say rồi? Ta nhớ rõ tất cả mọi người, hình như đều biết quy định của Thanh bang cấm không cho phép giao dịch thuốc phiện, mà năm người của quý bang nháo loạn ở quán bar Lan Kinh, trên người lại mang theo heroin."
Đùi phải của Lenor chồng lên trên đùi trái, nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay không ngừng lay động, tà tà nhìn Hắc tam gia một cái, rồi tiếp tục mở miệng:
"Vô luận là ai, cũng không có khả năng phá hỏng quy củ của Thanh bang."
"Kia, Lan bang chủ là có ý gì?" Hắc tam gia cũng muốn phát hỏa, hắn tốt xấu gì cũng là người thành danh hai mươi mấy năm trên con đường này, giờ lại có một con nhóc con cùng hắn nói chuyện như vậy, lúc hắn còn trên con đường này chém giết liếm máu cũng không biết bao nhiêu ngày, mà nha đầu kia còn ở trong bụng mẹ chưa đi ra.
"Đem năm người kia giao cho ta xử trí, ta sẽ làm sáng tỏ việc này." Lenor cũng dứt khoát lưu loát buông ly rượu, một đôi con ngươi trầm tĩnh đến cực điểm thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hắc tam gia, cái miệng anh đào nhỏ đỏ au gợi cảm, lại nói ra lời không chút lưu tình nào.
"Trừ bỏ yêu cầu này, tiền bồi hoặc là tiền thuốc men đều có thể đưa cho ngươi. "
Ở trong năm người này, kẻ đi đầu chính là con của phó bang chủ Phủ Đầu bang Đỗ Nam Thiên —— Đỗ Hiền. Đỗ Hiền Đỗ Hiền, người cũng như tên, ghét hiền ghen tài, lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn, không chấp nhận được người tuổi còn trẻ mà xuất sắc hơn so với hắn, trong bang không ít người tuổi trẻ xuất sắc, bọn họ bị hắn chèn ép, thậm chí là trả thù. Hắc tam gia cũng cực kỳ không thích hắn, chỉ ngại Đỗ Nam Thiên đã cùng hắn vào sinh ra tử mấy chục năm, giao tình cũng không ít, cũng không thể tùy tiện đem hắn giao cho Thanh bang, phải biết rằng Phủ Đầu bang dám ở địa bàn của Thanh bang mà phá hư quy củ của họ, nhất là buôn bán thuốc phiện cùng lừa bán con gái, xử phạt là cực kỳ nghiêm khắc.
Phàm là tại địa bàn Thanh bang mà phát hiện ra những người buôn bán thuốc phiện, cho dù không mất một mạng, ít nhất cũng sẽ thiếu đi cánh tay đứt chân, đừng nói trên địa bàn làm loạn, cuộc sống về sau đều phải dựa vào người khác hỗ trợ giúp. Cho nên Hắc tam gia mới có thể tiêu một ít tiền, thậm chí là có thể lấy ra một ít lễ vật quý để bảo toàn cho năm người này, nhưng thấy thái độ cường ngạnh của Lenor, nhớ tới vài năm này truyền lưu trong giới hắc bang (tạm hiểu là xã hộ đen đi) có một cô gái trẻ tuổi lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn, xem ra muốn giải quyết trên hoà bình là rất khó.
Hắc tam gia ở trong lòng thở dài, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cũng đã già rồi, về sau thiên hạ là của người trẻ tuổi, bất quá Hắc tam gia vẫn nghĩ, muốn đem tổn thất giảm đến thấp nhất.
"Lan bang chủ, chuyện này là Phủ Đầu bang không đúng, tính cho ta thiếu ngươi một nhân tình, đem năm tiểu tử này giao cho ngươi xử trí, ngươi tự xử trí làm cho bọn họ chịu khổ da thịt, nhưng vẫn lưu lại một mạng... "
Bang bang...
Vừa nghe thấy tiếng súng vang lên, hai chân Lenor vừa nhấc, xoay người một cái lăn đến sô pha đối diện, theo mặt trái mà đi, đi theo sau nàng là vài anh em cũng rút súng lục ra, yểm hộ nàng.
"Lan tỷ, bọn họ nhiều người, chúng ta sẽ giữ chân bọn họ, ngươi từ cửa sổ chạy đi ra ngoài. "
Lenor cười lạnh một tiếng, không có trả lời. Trốn, đó không phải là phong cách của nàng, lấy súng lục ra cấm lên đùi, nhảy dựng lên, lăn đến phía sau thùng đựng hàng ở bên trái, thuận tiện bắn vài viên đạn, giải quyết được 2 tên, rồi dựa lưng vào thùng đựng hàng, tiếp tục đi về phía bên trái.
"Tam gia, là Đỗ Hiền mang theo người đến đánh lén, chúng ta làm sao bây giờ."
"Tẩu!"
¤¤¤¤Còn tiếp¤¤¤¤
/2
|