Editor: Aminta.
Beta: Vũ Ngư Nhi.
Dưới bầu trời sao giữa hè, gió lạnh thổi nên làn điệu du dương êm tai, tiếng nhạc đơn giản lặp lại nhiều lần, con suối lạnh chảy róc rách như thấm vào ruột gan.
Trong thôn trang ánh đèn sáng ngời, thiếu niên cao lớn đẹp trai ôm lấy cô gái cậu ta thích, họ khiêu vũ không theo kiểu cách nào trong tiếng nhạc, nhưng lại là những bước nhảy vui sướng say mê.
Đợi khi khúc nhạc kết thúc, những người bạn chờ đợi ở xung quanh tuôn ra, huýt sáo, thét lên, cười to... Phá vỡ sự yên tĩnh đắm chìm trong tiếng nhạc trước đó.
"Aubrey, làm hay lắm thằng nhóc!" Một người trong đó hưng phấn mà ôm lấy nam chính hôm nay, vò rối mái tóc mà cậu ta đã chải chuốt cẩn thận: "Cô gái xinh đẹp nhất thôn chúng ta là của cậu rồi!"
Nam chính — Aubrey cười sang sảng, thân mật ôm lấy từng người bạn đến chúc phúc, sau đó mang theo mái tóc ngắn giống như cái ổ gà, khó khăn nhón chân lên, thò đầu ra từ trong đám người nhiệt tình, nhìn về phía chỗ bóng mờ ở bên cạnh chỗ đất trống.
Nơi đó có một người đang đứng, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua.
"Ash!" Aubrey giơ cánh tay lên quơ quơ, nâng cao giọng, đến mức không bị tiếng hoan hô của mọi người đè xuống: "Đêm nay cảm ơn nhé..."
Cậu ta rống xong, nhưng không thể nhìn thấy đối phương đáp lại, thì lại bị mấy người bạn nhiệt tình đè đầu, kéo vào trong ngực.
Rất nhanh, cậu ta đã chìm vào bầu không khí phấn khởi sôi nổi của thiếu niên lần nữa.
Ash có đáp lại.
Cậu nặn nặn cái kèn acmonica bị nắm trong tay đến mức nóng hầm hập, liếm liếm cánh môi khô khốc, cũng giơ tay lên quơ quơ về hướng giữa sân, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Nhưng cậu đứng cách khoảng sân xa như thế, còn đứng trong góc tối như vậy, cho dù có người muốn chú ý tới cậu, thì chắc chắn cũng không nghe hay thấy được. Bây giờ thì càng miễn bàn, các thiếu niên thiếu nữ trong thôn hưng phấn, bắt đầu cười ầm lên, vậy thì càng khó nhận ra cậu.
Ash cũng không thèm để ý, cậu cất kèn acmonica bằng gỗ cũ kỹ vào trong túi áo, mang theo niềm vui vì đã giúp được bạn của mình, lặng lẽ rời khỏi vùng đất trống náo nhiệt.
Cậu còn có nơi mà cậu phải đi, chuyện mà cậu phải làm.
Vì Aubrey nhờ cậy, cậu đồng ý giúp cậu ta đệm nhạc tỏ tình, chuyện này đã làm rối thói quen thông thường của cậu. Bây giờ chuyện này đã kết thúc tốt đẹp, cậu cũng có thể tiếp tục chuyện hằng ngày của mình rồi.
Cậu bước nhẹ nhàng tới chỗ bãi đất cao ngoài thôn.
Lúc sắp ra thôn, cậu gặp chú Derek ở rìa thôn, chú là cựu đội trưởng đội săn bắn trong thôn, bây giờ thì là người gác cửa, chú có cơ thể cường tráng, cao lớn thô kệch, tuy chú thích uống rượu, nhưng Ash chưa từng thấy chú say bao giờ, chú là một người đàn ông đáng tin.
"Chú Derek."
Ash lễ phép chào hỏi.
"Cháu không ở trong thôn à?" Derek mang theo túi rượu trên tay, lắc lư trái phải: "Nghe nói đêm nay thằng nhóc Aubrey kia muốn tỏ tình với Sa"anna à?"
"Vâng."
Tin tức đã truyền đi xa như vậy, ngay cả người lớn cũng nghe thấy rồi sao? Aubrey còn cho là bản lĩnh giữ bí mật của cậu ta rất khá.
Ash nhẹ cười trong lòng, nói bổ sung: "Cậu ta thành công rồi."
"Thằng nhóc Aubrey kia ra tay nhanh thật." Derek cười to: "Sa"anna là con bé đẹp nhất thôn chúng ta đấy! Nhiều đứa các cháu cũng thích con bé đúng không?"
Ash gật đầu.
"Cháu cũng thích à?" Derek ranh mãnh nháy mắt với cậu.
Ash tiếp tục gật đầu.
Derek bày ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi: "Trời ạ, vậy chẳng phải đêm nay Ash thất tình rồi sao?" Chú ân cần mà đưa túi rượu tới trước mặt Ash: "Cháu cần an ủi không? Chú có thể uống rượu cả đêm với cháu."
"Không có." Ash nói: "Cháu không có thất tình."
Cậu thích Sa"anna, thích Aubrey, thích chú Derek, thích tất cả mọi người trong thôn Dogo.
Từ nhỏ cậu đã được sinh ra ở nơi này, bởi vì cha mẹ cậu mất sớm, nên người trong thôn tốt bụng, nuôi cậu lớn khỏe.
Cậu yên lặng suy nghĩ, đơn giản khái quát tâm tình của mình bây giờ: "Cháu rất vui." Aubrey và Sa"anna đều là người rất tốt, một người thì sẵn lòng lôi kéo cậu chơi đùa, một người thì sẽ làm bánh bích quy ngon lành tặng cậu, hai người họ có thể ở bên nhau, cậu cũng giống như những người bạn reo hò giữa sân, cảm thấy vui mừng từ đáy lòng vì bọn họ.
Cậu nhếch khóe môi cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt.
Thật sự thì đùa giỡn với Ash không có cách nào tìm được cảm giác thành tựu. Derek buồn bực lẩm bẩm một tiếng, không có chút xíu phản ứng thú vị nào.
Chú thở dài: "Nếu vui, thì sao cháu không ở chúc mừng cùng bọn họ?" Đêm nay chắc chắn mấy thằng nhóc đó hưng phấn đến mức không ngủ.
Ash không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu yên lặng nhìn Derek, dưới mái tóc màu trà mềm mại là một đôi mắt màu xanh lam nhạt cực kỳ trong veo, giống như một vũng nước cạn dưới ánh mặt trời.
"Được rồi được rồi, chú biết rồi." Derek không chịu được mà giơ tay đầu hàng: "Chú biết cháu vội về tháp đá để ngủ... Thật sự không biết cái cột đá trơ trụi kia có gì tốt. Cháu thấy nó hấp dẫn hơn cả Sa"anna ư?"
Ash nháy mắt mấy cái, thành thật gật đầu.
Derek: "..."
"Thảo nào bà Lena lại nói nếu cháu muốn có được vợ, trừ khi được trời giúp." Chú cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Cháu nên học theo Aubrey nhiều một chút! Tối nay có biết bao cơ hội tốt!" Bởi vì tình yêu của hai người bạn nên đám thiếu niên thiếu nữ dồn dập sinh tình... Việc này khiến chú nhớ lại lúc còn trẻ, ngây ngô, mập mờ, xao động, tất cả những thứ đó đều có thể nước chảy thành sông, tốt đến cỡ nào?
Chú Derek ước gì có thể xách cậu lên mà dạy bảo ân cần, truyền hết kỹ xảo theo đuổi cho cậu.
Nhưng người trong cuộc vẫn mang dáng vẻ không để ý, chờ Derek nói xong, cậu không phản bác nhưng cũng không giải thích, lễ phép quơ tay: "Chú Derek, giờ cũng không còn sớm, cháu đi trước."
"Đi đi, đi đi." Derek bất lực, lòng thầm nghĩ thế nào tên nhóc này cũng ế tới già trong tương lai.
Ash hoàn toàn không biết chú Derek lo lắng cho tương lai của cậu, cậu cũng không mang đèn lồng, chỉ nương theo sự dẫn dắt của ánh sao sáng rực, chậm rãi leo lên trên bãi đất cao ngoài thôn.
Trên bãi đất cao có trải một lớp mầm cỏ màu lục xù lông, có một cái cột đá cao cỡ một người đàn ông trưởng thành, tạo thành hình tháp, cho nên thường được nhiều người thôn Dogo gọi là tháp đá. Bên cạnh tháp đá có dựng một gian nhà gỗ bền chắc, trong nhà trống rỗng, ngoại trừ một cái giường gỗ ra thì không có gì cả.
Vốn chỗ này cũng chỉ để ngủ.
Ash đi thẳng vào, nằm trên giường gỗ, cơ bắp xương cốt cả người tựa như thả lỏng ngay lập tức, cậu thoải mái nhắm nghiền hai mắt.
Người trong thôn đều biết, Ash thích tháp đá.
Khi Ash vẫn còn là thằng nhóc chảy nước mũi, thì thường thường chạy tới chỗ tháp đá. Nếu như muốn gọi Ash đến nhà mình ăn cơm, thì chỉ cần tới chỗ tháp đá để tìm là được.
Khi đám con trai cùng tuổi bị mèo ghét chó chê, quậy tới mức chó sủa gà bay trong thôn, thì Ash luôn có thể yên lặng ngồi cả ngày ở bãi đất cao ngoài thôn.
Về sau Ash lớn lên một chút, thậm chí còn thích đến ngủ dưới tháp đá vào buổi tối.
Nhóm bạn Aubrey thấy cậu khăng khăng như thế, thì cũng không khuyên cậu nữa, trái lại đồng lòng xây dựng một căn phòng thô sơ cho cậu trên bãi đất cao, để hoàn cảnh cậu ngủ bên ngoài thôn tốt hơn chút.
... Nhưng mặc dù mọi người dùng hành động để ủng hộ cậu, nhưng thật ra vẫn không hiểu, rốt cuộc tháp đá có gì tốt? Sao lại hấp dẫn được Ash?
Tháp đá có gì tốt?
Ash nằm trên giường gỗ, từ từ nhắm hai mắt lại, dường như ngủ rồi đi vào cảnh trong mơ, lại như là đang tỉnh táo thoát khỏi thân thể của mình.
Cậu cảm giác mình tiến vào một không gian rộng lớn mênh mông, trong không gian đen kịt, có vô số tia sáng xen lẫn vào nhau, vẽ thành hoa văn lập thể, hoặc là trừu tượng, cảm giác đẹp đẽ mềm mại, đầy thần bí. Cậu không xem hiểu những đường cong và hoa văn này, nhưng trong quá trình cậu xem, cậu cảm giác vô cùng dễ chịu.
Tựa như thể xác tinh thần đều được gột rửa một lần, những cơn bệnh nặng kéo dài bị diệt hết, vô cùng nhẹ nhõm, vô cùng thanh thản.
Cậu từng có ý nói rõ điều này với những người không hiểu, nhưng bất kể là ai, thì cũng không thể cảm nhận được cảm giác dễ chịu biến ảo khôn lường, giống như là bay lượn tự do trên bầu trời mà cậu nói trong tháp đá.
Nhưng cũng may, tuy mọi người không hiểu, nhưng luôn tôn trọng hành động của cậu, dù hành vi của cậu trông quái dị cực kỳ, mọi người cũng giúp cậu dựng nhà gỗ, tặng thuốc đuổi côn trùng cho cậu vào mùa hè, giúp cậu trải da lông ấm áp trong phòng vào mùa đông.
Cậu nằm trong căn nhà gỗ chứa sự yêu thương và che chở của mọi người, suy nghĩ tiến vào thế giới thần kỳ lạ lùng, cả người bị kéo ra tới vô hạn, tự do, không có chuyện nào khiến người ta thỏa mãn hơn chuyện này.
Đáng tiếc tất cả mọi người trong thôn không có cách nào trải nghiệm điều này.
Không có cách nào để chia sẻ thứ cậu thích cho mọi người cậu thích, Ash cũng có hơi tiếc.
Trong sự tiếc nuối nhàn nhạt này, cậu giống như là ngủ thiếp đi, lại giống như luôn tỉnh táo.
Ban đêm dài dằng dặc nhưng trong khái niệm của cậu lại ngắn ngủi tựa như một cái chớp mắt.
Khi ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong phòng, Ash quyến luyến rời khỏi không gian an bình xa xăm, huyền bí vô tận kia, chậm rãi mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, duỗi lưng một cái, dồi dào tinh thần, cả người nhẹ nhõm.
Giống như mang sự thoải mái từ trong mộng ra hiện thực.
Cậu nhảy xuống giường, nhẹ nhàng nhảy nhót. Tiếp đó, cậu phải tới chỗ thầy Nathan trong thôn, làm dược sư học việc kiêm trợ thủ.
Bắt đầu từ lúc tám tuổi, cậu được dược sư Nathan thu làm người học việc. Nathan nói cậu rất quyết tâm, làm việc cẩn thận, thuốc cậu làm ra rất đáng tin. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này cậu sẽ thế chỗ thầy Nathan, trở thành dược sư đời tiếp theo trong thôn.
Bây giờ cậu cũng sắp tròn mười sáu, thầy Nathan đã có thể yên lòng để cậu phối chế các loại thuốc chữa bệnh chữa thương cho các thôn dân.
Ash trở về ngôi nhà trong thôn, rửa mặt qua loa, gặm bánh mì cho bữa sáng mua ở gần đó, sau đó đi tới nhà thầy Nathan.
Thôn Dogo là một cái thôn nhỏ, cũng không thể mở tiệm buôn bán gì đó, mấy thứ như thuốc, điểm tâm, nghề nguội, đều là mở một cái xưởng nhỏ trong sân nhà mình. Thôn dân có cần gì, thì đi thẳng đến trong nhà thăm hỏi là được.
Ash quen cửa quen nẻo đi tới chỗ của thầy Nathan, cậu vốn cho rằng hôm nay cũng sẽ hoàn toàn giống như trước đây, nhưng rất nhanh, cậu phát hiện có rất nhiều người đứng ở hướng mà cậu định tiến lên... Toàn là người trong thôn tụ lại trên con đường nhỏ này.
Họ đang sốt ruột thảo luận, nói chuyện, khiến cho buổi sáng sớm vốn nên thanh tịnh trở nên náo nhiệt.
Beta: Vũ Ngư Nhi.
Dưới bầu trời sao giữa hè, gió lạnh thổi nên làn điệu du dương êm tai, tiếng nhạc đơn giản lặp lại nhiều lần, con suối lạnh chảy róc rách như thấm vào ruột gan.
Trong thôn trang ánh đèn sáng ngời, thiếu niên cao lớn đẹp trai ôm lấy cô gái cậu ta thích, họ khiêu vũ không theo kiểu cách nào trong tiếng nhạc, nhưng lại là những bước nhảy vui sướng say mê.
Đợi khi khúc nhạc kết thúc, những người bạn chờ đợi ở xung quanh tuôn ra, huýt sáo, thét lên, cười to... Phá vỡ sự yên tĩnh đắm chìm trong tiếng nhạc trước đó.
"Aubrey, làm hay lắm thằng nhóc!" Một người trong đó hưng phấn mà ôm lấy nam chính hôm nay, vò rối mái tóc mà cậu ta đã chải chuốt cẩn thận: "Cô gái xinh đẹp nhất thôn chúng ta là của cậu rồi!"
Nam chính — Aubrey cười sang sảng, thân mật ôm lấy từng người bạn đến chúc phúc, sau đó mang theo mái tóc ngắn giống như cái ổ gà, khó khăn nhón chân lên, thò đầu ra từ trong đám người nhiệt tình, nhìn về phía chỗ bóng mờ ở bên cạnh chỗ đất trống.
Nơi đó có một người đang đứng, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua.
"Ash!" Aubrey giơ cánh tay lên quơ quơ, nâng cao giọng, đến mức không bị tiếng hoan hô của mọi người đè xuống: "Đêm nay cảm ơn nhé..."
Cậu ta rống xong, nhưng không thể nhìn thấy đối phương đáp lại, thì lại bị mấy người bạn nhiệt tình đè đầu, kéo vào trong ngực.
Rất nhanh, cậu ta đã chìm vào bầu không khí phấn khởi sôi nổi của thiếu niên lần nữa.
Ash có đáp lại.
Cậu nặn nặn cái kèn acmonica bị nắm trong tay đến mức nóng hầm hập, liếm liếm cánh môi khô khốc, cũng giơ tay lên quơ quơ về hướng giữa sân, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Nhưng cậu đứng cách khoảng sân xa như thế, còn đứng trong góc tối như vậy, cho dù có người muốn chú ý tới cậu, thì chắc chắn cũng không nghe hay thấy được. Bây giờ thì càng miễn bàn, các thiếu niên thiếu nữ trong thôn hưng phấn, bắt đầu cười ầm lên, vậy thì càng khó nhận ra cậu.
Ash cũng không thèm để ý, cậu cất kèn acmonica bằng gỗ cũ kỹ vào trong túi áo, mang theo niềm vui vì đã giúp được bạn của mình, lặng lẽ rời khỏi vùng đất trống náo nhiệt.
Cậu còn có nơi mà cậu phải đi, chuyện mà cậu phải làm.
Vì Aubrey nhờ cậy, cậu đồng ý giúp cậu ta đệm nhạc tỏ tình, chuyện này đã làm rối thói quen thông thường của cậu. Bây giờ chuyện này đã kết thúc tốt đẹp, cậu cũng có thể tiếp tục chuyện hằng ngày của mình rồi.
Cậu bước nhẹ nhàng tới chỗ bãi đất cao ngoài thôn.
Lúc sắp ra thôn, cậu gặp chú Derek ở rìa thôn, chú là cựu đội trưởng đội săn bắn trong thôn, bây giờ thì là người gác cửa, chú có cơ thể cường tráng, cao lớn thô kệch, tuy chú thích uống rượu, nhưng Ash chưa từng thấy chú say bao giờ, chú là một người đàn ông đáng tin.
"Chú Derek."
Ash lễ phép chào hỏi.
"Cháu không ở trong thôn à?" Derek mang theo túi rượu trên tay, lắc lư trái phải: "Nghe nói đêm nay thằng nhóc Aubrey kia muốn tỏ tình với Sa"anna à?"
"Vâng."
Tin tức đã truyền đi xa như vậy, ngay cả người lớn cũng nghe thấy rồi sao? Aubrey còn cho là bản lĩnh giữ bí mật của cậu ta rất khá.
Ash nhẹ cười trong lòng, nói bổ sung: "Cậu ta thành công rồi."
"Thằng nhóc Aubrey kia ra tay nhanh thật." Derek cười to: "Sa"anna là con bé đẹp nhất thôn chúng ta đấy! Nhiều đứa các cháu cũng thích con bé đúng không?"
Ash gật đầu.
"Cháu cũng thích à?" Derek ranh mãnh nháy mắt với cậu.
Ash tiếp tục gật đầu.
Derek bày ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi: "Trời ạ, vậy chẳng phải đêm nay Ash thất tình rồi sao?" Chú ân cần mà đưa túi rượu tới trước mặt Ash: "Cháu cần an ủi không? Chú có thể uống rượu cả đêm với cháu."
"Không có." Ash nói: "Cháu không có thất tình."
Cậu thích Sa"anna, thích Aubrey, thích chú Derek, thích tất cả mọi người trong thôn Dogo.
Từ nhỏ cậu đã được sinh ra ở nơi này, bởi vì cha mẹ cậu mất sớm, nên người trong thôn tốt bụng, nuôi cậu lớn khỏe.
Cậu yên lặng suy nghĩ, đơn giản khái quát tâm tình của mình bây giờ: "Cháu rất vui." Aubrey và Sa"anna đều là người rất tốt, một người thì sẵn lòng lôi kéo cậu chơi đùa, một người thì sẽ làm bánh bích quy ngon lành tặng cậu, hai người họ có thể ở bên nhau, cậu cũng giống như những người bạn reo hò giữa sân, cảm thấy vui mừng từ đáy lòng vì bọn họ.
Cậu nhếch khóe môi cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt.
Thật sự thì đùa giỡn với Ash không có cách nào tìm được cảm giác thành tựu. Derek buồn bực lẩm bẩm một tiếng, không có chút xíu phản ứng thú vị nào.
Chú thở dài: "Nếu vui, thì sao cháu không ở chúc mừng cùng bọn họ?" Đêm nay chắc chắn mấy thằng nhóc đó hưng phấn đến mức không ngủ.
Ash không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu yên lặng nhìn Derek, dưới mái tóc màu trà mềm mại là một đôi mắt màu xanh lam nhạt cực kỳ trong veo, giống như một vũng nước cạn dưới ánh mặt trời.
"Được rồi được rồi, chú biết rồi." Derek không chịu được mà giơ tay đầu hàng: "Chú biết cháu vội về tháp đá để ngủ... Thật sự không biết cái cột đá trơ trụi kia có gì tốt. Cháu thấy nó hấp dẫn hơn cả Sa"anna ư?"
Ash nháy mắt mấy cái, thành thật gật đầu.
Derek: "..."
"Thảo nào bà Lena lại nói nếu cháu muốn có được vợ, trừ khi được trời giúp." Chú cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Cháu nên học theo Aubrey nhiều một chút! Tối nay có biết bao cơ hội tốt!" Bởi vì tình yêu của hai người bạn nên đám thiếu niên thiếu nữ dồn dập sinh tình... Việc này khiến chú nhớ lại lúc còn trẻ, ngây ngô, mập mờ, xao động, tất cả những thứ đó đều có thể nước chảy thành sông, tốt đến cỡ nào?
Chú Derek ước gì có thể xách cậu lên mà dạy bảo ân cần, truyền hết kỹ xảo theo đuổi cho cậu.
Nhưng người trong cuộc vẫn mang dáng vẻ không để ý, chờ Derek nói xong, cậu không phản bác nhưng cũng không giải thích, lễ phép quơ tay: "Chú Derek, giờ cũng không còn sớm, cháu đi trước."
"Đi đi, đi đi." Derek bất lực, lòng thầm nghĩ thế nào tên nhóc này cũng ế tới già trong tương lai.
Ash hoàn toàn không biết chú Derek lo lắng cho tương lai của cậu, cậu cũng không mang đèn lồng, chỉ nương theo sự dẫn dắt của ánh sao sáng rực, chậm rãi leo lên trên bãi đất cao ngoài thôn.
Trên bãi đất cao có trải một lớp mầm cỏ màu lục xù lông, có một cái cột đá cao cỡ một người đàn ông trưởng thành, tạo thành hình tháp, cho nên thường được nhiều người thôn Dogo gọi là tháp đá. Bên cạnh tháp đá có dựng một gian nhà gỗ bền chắc, trong nhà trống rỗng, ngoại trừ một cái giường gỗ ra thì không có gì cả.
Vốn chỗ này cũng chỉ để ngủ.
Ash đi thẳng vào, nằm trên giường gỗ, cơ bắp xương cốt cả người tựa như thả lỏng ngay lập tức, cậu thoải mái nhắm nghiền hai mắt.
Người trong thôn đều biết, Ash thích tháp đá.
Khi Ash vẫn còn là thằng nhóc chảy nước mũi, thì thường thường chạy tới chỗ tháp đá. Nếu như muốn gọi Ash đến nhà mình ăn cơm, thì chỉ cần tới chỗ tháp đá để tìm là được.
Khi đám con trai cùng tuổi bị mèo ghét chó chê, quậy tới mức chó sủa gà bay trong thôn, thì Ash luôn có thể yên lặng ngồi cả ngày ở bãi đất cao ngoài thôn.
Về sau Ash lớn lên một chút, thậm chí còn thích đến ngủ dưới tháp đá vào buổi tối.
Nhóm bạn Aubrey thấy cậu khăng khăng như thế, thì cũng không khuyên cậu nữa, trái lại đồng lòng xây dựng một căn phòng thô sơ cho cậu trên bãi đất cao, để hoàn cảnh cậu ngủ bên ngoài thôn tốt hơn chút.
... Nhưng mặc dù mọi người dùng hành động để ủng hộ cậu, nhưng thật ra vẫn không hiểu, rốt cuộc tháp đá có gì tốt? Sao lại hấp dẫn được Ash?
Tháp đá có gì tốt?
Ash nằm trên giường gỗ, từ từ nhắm hai mắt lại, dường như ngủ rồi đi vào cảnh trong mơ, lại như là đang tỉnh táo thoát khỏi thân thể của mình.
Cậu cảm giác mình tiến vào một không gian rộng lớn mênh mông, trong không gian đen kịt, có vô số tia sáng xen lẫn vào nhau, vẽ thành hoa văn lập thể, hoặc là trừu tượng, cảm giác đẹp đẽ mềm mại, đầy thần bí. Cậu không xem hiểu những đường cong và hoa văn này, nhưng trong quá trình cậu xem, cậu cảm giác vô cùng dễ chịu.
Tựa như thể xác tinh thần đều được gột rửa một lần, những cơn bệnh nặng kéo dài bị diệt hết, vô cùng nhẹ nhõm, vô cùng thanh thản.
Cậu từng có ý nói rõ điều này với những người không hiểu, nhưng bất kể là ai, thì cũng không thể cảm nhận được cảm giác dễ chịu biến ảo khôn lường, giống như là bay lượn tự do trên bầu trời mà cậu nói trong tháp đá.
Nhưng cũng may, tuy mọi người không hiểu, nhưng luôn tôn trọng hành động của cậu, dù hành vi của cậu trông quái dị cực kỳ, mọi người cũng giúp cậu dựng nhà gỗ, tặng thuốc đuổi côn trùng cho cậu vào mùa hè, giúp cậu trải da lông ấm áp trong phòng vào mùa đông.
Cậu nằm trong căn nhà gỗ chứa sự yêu thương và che chở của mọi người, suy nghĩ tiến vào thế giới thần kỳ lạ lùng, cả người bị kéo ra tới vô hạn, tự do, không có chuyện nào khiến người ta thỏa mãn hơn chuyện này.
Đáng tiếc tất cả mọi người trong thôn không có cách nào trải nghiệm điều này.
Không có cách nào để chia sẻ thứ cậu thích cho mọi người cậu thích, Ash cũng có hơi tiếc.
Trong sự tiếc nuối nhàn nhạt này, cậu giống như là ngủ thiếp đi, lại giống như luôn tỉnh táo.
Ban đêm dài dằng dặc nhưng trong khái niệm của cậu lại ngắn ngủi tựa như một cái chớp mắt.
Khi ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong phòng, Ash quyến luyến rời khỏi không gian an bình xa xăm, huyền bí vô tận kia, chậm rãi mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, duỗi lưng một cái, dồi dào tinh thần, cả người nhẹ nhõm.
Giống như mang sự thoải mái từ trong mộng ra hiện thực.
Cậu nhảy xuống giường, nhẹ nhàng nhảy nhót. Tiếp đó, cậu phải tới chỗ thầy Nathan trong thôn, làm dược sư học việc kiêm trợ thủ.
Bắt đầu từ lúc tám tuổi, cậu được dược sư Nathan thu làm người học việc. Nathan nói cậu rất quyết tâm, làm việc cẩn thận, thuốc cậu làm ra rất đáng tin. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này cậu sẽ thế chỗ thầy Nathan, trở thành dược sư đời tiếp theo trong thôn.
Bây giờ cậu cũng sắp tròn mười sáu, thầy Nathan đã có thể yên lòng để cậu phối chế các loại thuốc chữa bệnh chữa thương cho các thôn dân.
Ash trở về ngôi nhà trong thôn, rửa mặt qua loa, gặm bánh mì cho bữa sáng mua ở gần đó, sau đó đi tới nhà thầy Nathan.
Thôn Dogo là một cái thôn nhỏ, cũng không thể mở tiệm buôn bán gì đó, mấy thứ như thuốc, điểm tâm, nghề nguội, đều là mở một cái xưởng nhỏ trong sân nhà mình. Thôn dân có cần gì, thì đi thẳng đến trong nhà thăm hỏi là được.
Ash quen cửa quen nẻo đi tới chỗ của thầy Nathan, cậu vốn cho rằng hôm nay cũng sẽ hoàn toàn giống như trước đây, nhưng rất nhanh, cậu phát hiện có rất nhiều người đứng ở hướng mà cậu định tiến lên... Toàn là người trong thôn tụ lại trên con đường nhỏ này.
Họ đang sốt ruột thảo luận, nói chuyện, khiến cho buổi sáng sớm vốn nên thanh tịnh trở nên náo nhiệt.
/212
|