Editor: Nam Cung Băng Huyên.
***
Elena và Evan chờ Ash ở cửa.
Trông thấy Ash đi ra cùng Quentin, cô nở nụ cười: "Biết ngay là cậu có cách mà."
Ash cười trừ, cậu cũng có làm chuyện gì cao siêu đâu chứ?
Mặc khác, cậu vẫn không hiểu thấu được suy nghĩ của Quentin.
"Đi thôi nào, sắp đến giờ ăn trưa rồi."
"Ấy, chờ một chút." Elena gọi cậu lại: "Còn một người nữa!"
"Người nào cơ?" Ash thắc mắc.
"Một tinh linh." Evan chỉ chỉ sang bên cạnh.
Ash ngây người, ánh mắt cậu nhìn sang cánh cửa kế bên.
Trên đó có treo một cái biển bằng kim loại, viết tên và chủng tộc của sinh vật ma pháp trong phòng.
Trên đó viết:
"Jain Fairbairn, tinh linh ánh trăng".
Elena cất giọng giải thích:
"Cậu còn nhớ tên tinh linh Jain Fairbairn này không Ash? Trong mấy tháng cậu không ở đây, hiệp hội đã thẩm vấn hắn xong xuôi rồi đưa tới đây. Theo thỏa thuận trước đây, hắn là của cậu đấy. Trong lần tập kích kia, chúng ta bắt được tổng cộng tám sinh vật ma pháp, đúng ra phải chia cho cậu thêm mấy tên làm chiến lợi phẩm nữa, mà hình như bọn họ dính đến bí mật gì đó trong liên minh thần bí, đến bây giờ hiệp hội vẫn còn chưa thả người ra..."
Cô nghi ngờ nói: "Quả là kỳ lạ, Jain rõ ràng là chỉ huy của vụ tập kích kia, nghe đâu cũng là sếp sòng gì đó trong liên minh thần bí, vậy mà hắn còn không biết nhiều chuyện bằng lũ thuộc hạ của hắn nữa. Chỉ có mình hắn là bị hiệp hội kết luận không có giá trị tình báo rồi cho chúng ta dẫn về."
Jain?
Ngụy Tinh Hồng Giả, Jain?
Là tinh linh ánh trăng máu lạnh đằng đằng sát khí xuất hiện trên tàu ngày hôm đó ư?
Ash nhớ lại, cậu cảm thấy đầu mình đau đau.
Cậu cảm thấy người này phiền phức hơn Quentin nhiều.
Quentin không nhịn được mà thì thào: "Jain? Là tên Jain kia sao?"
Gã không thể tin nổi, so với địa vị thấp bé của gã thì người này thuộc tầng lớp cao cấp trong liên minh thần bí, vậy mà cũng bị con người bắt à? Đã vậy còn làm hàng xóm với gã suốt thời gian qua nữa sao?
Nếu được chia cho Ash vậy có nghĩa là... Jain là do Ash bắt được?
Tên nhóc này ghê gớm vậy à?
Không phải chứ?
Nhất định là thằng nhóc này lại dùng thủ đoạn đê tiện nào đó rồi!
Hừ, đúng là con người!
Gã âm thầm phỉ nhổ khinh bỉ trong lòng, mắt lại nhìn lom lom vào cửa phòng. Ash mở cửa phòng ra, chỉ thấy một tinh linh ánh trăng cực kỳ tuấn tú ngồi ngay ngắn trên cái nệm rơm trong căn phòng được trang trí đầy cỏ cây, hắn biếng nhác ngước đôi mắt màu xám khói không chút gợn sóng nhìn về phía bọn họ.
Đôi mắt kia như vứt bỏ tất cả cảm xúc trên thế gian này, hờ hững với mọi thứ, giống như hai viên pha lê không lẫn tạp chất, vô cùng đáng sợ.
Elena vừa mới nói Jain thuộc tầng lớp cấp cao trong liên minh thần bí, vậy mà lài không biết thông tin bí mật nào liên quan tới liên minh thần bí cả, vô cùng quái lạ. Ash thì lại không cảm thấy có cái gì kì quái cả.
Nhìn đôi mắt này là biết liền rồi.
Lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ có duy nhất một mục tiêu là sống sót trong đó, hành động y hệt một cỗ máy. Loại người như thế thì có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện phức tạp lòng vòng cơ chứ?
Lúc Ash nói chuyện phiếm cùng ngài Nance, ông cũng từng nhận xét về Jain.
Ông nói, Ngụy Tinh Hồng Giả là một thanh đao sắc bén của liên minh thần bí. Cây đao này không thể bị khống chế và có ý chí của chính mình, ý chí này chính là mối hận con người và khao khát muốn giết người. Có lẽ mục tiêu của hắn vô tình trùng khớp với liên minh thần bí nên mới trở thành thanh đao của liên minh thần bí.
Chắc hẳn hắn đã phải trải qua một quá khứ tàn khốc và đen tối nên mới khiến hắn từ một tinh linh yêu quý sinh mệnh trở thành một Ngụy Tinh Hồng Giả tàn bạo, ngay cả đồng loại cũng không tha.
Tuy vậy, Ash không thể nào đồng cảm với hắn và cũng không thể ưa nổi người này.
Nhìn thấy hắn, cậu sẽ nhớ tới khung cảnh tràn ngập nắng trên đoàn tàu ngày đó và cánh tay máu thịt be bét do bị ánh sáng thiêu đốt của Sigourney.
Bất kể nguyên nhân là gì, hắn đã gây nên thương tổn cho Sigourney, vậy nên cậu không bao giờ có thể bình tĩnh chấp nhận hắn như Quentin.
"Anh Evan, em có Quentin làm hộ vệ là đủ rồi." Ash không muốn nhìn tinh linh máu lạnh trong phòng nữa. "Anh ký khế ước với hắn đi, em thật sự không cần. Em ở bên Sigourney suốt, mà hắn và Sigourney thì..."
Cậu cũng không muốn Sigourney bị một đôi mắt đầy căm thù nhìn chòng chọc suốt cả ngày.
Quentin: "..." Vậy mà trên đời có người chọn gã thay vì chọn Ngụy Tinh Hồng Giả ư?
Vậy mà cũng có ngày gã cao giá hơn cả Ngụy Tinh Hồng Giả ư?
Gã nghĩ đến sặc cả nước miếng, che miệng ho khùng khục.
Mẹ kiếp! Sao gã lại cảm thấy tự hào thắng lợi là sao? Danh dự đâu rồi!
Evan lại không tán thành: "Ash, cậu đừng quyết định theo cảm tính, cậu thực sự cần một hộ vệ như vậy. Quentin và ngài Sigourney đều là huyết tộc và có cùng nhược điểm. Cậu nghĩ lại xem, nếu như có Jain ở biển hoa tam vĩ, cậu và ngài ấy sẽ không rơi vào cảnh khốn khó khi gặp trận pháp ánh sáng."
Quentin: "..."
Evan nói rất có lý, nếu là trước khi có được quả cầu vạn vật từ chú Mon, có lẽ Ash cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ cậu đã có quả cầu vạn vật và có thể tự do trao đổi thân thể với Sigourney, bây giờ anh quả thật không còn nhược điểm nữa, vậy thì nếu như gặp lại trận pháp ánh sáng mà không có Jain, cậu và Sigourney cũng sẽ không thê thảm như lần trước.
Nhưng làm sao để giải thích cho Evan hiểu đây?
Chuyện trao đổi thân thể này phải giữ bí mật.
Lúc Ash đang không biết phải giải thích như thế nào, giọng nói hoa mĩ của Solvi vang lên: "Ash, tôi đến truyền lời nè: "Sức mạnh của Ngụy Tinh Hồng Giả vẫn rất có ích, mà chắc dùng cũng tiện hơn, cậu đừng ngu ngốc từ chối nữa, đeo chiếc vòng tham lam cho hắn đi, mau lên còn về ăn nữa"."
Sinh mệnh luyện kim giàu cảm xúc học được một chín một mười cái điệu bộ của người nào đó, có vẻ vừa hời hợt vừa hờ hững, nghe đi, rõ ràng ý chính rơi vào cái vế gọi cậu về ăn, nửa câu trước giống như thuận tiện đề cập mà thôi.
"..."
Dù đang ngồi nghe người khác thảo luận về quyền sở hữu bản thân mình nhưng Jain Fairbairn cũng không biểu lộ bất kì cảm xúc gì. Vậy mà khi nghe thấy giọng bắt chước của Solvi, một cơn giận không cách nào đè nén nổi lên trong lòng hắn, dường như hắn đã từng bị cái giọng điệu này chọc điên lên trước đây rồi vậy.
Vì sao hắn lại cảm thấy cái giọng nói này quen như vậy?
Đã từng nghe thấy ở đâu rồi đây?
Nhưng mà sau cuộc chiến trên đoàn tàu, hắn đã bị Sigourney xóa nhòa phần lớn ký ức, hắn hoàn toàn không nhớ rõ sau khi hắn bị hạ gục, đã có một thiếu niên mang trong mình một linh hồn khác từng uy hiếp hắn một cách dữ tợn rằng nếu như hắn không mở mắt thì sẽ lột sạch hắn và treo trên tàu.
Nhưng hắn cũng biết ký ức của mình lúc đó không được đầy đủ, vì dù hắn cố gắng nhớ lại như thế nào đi nữa thì cũng không nhớ nổi mình thất bại như thế nào, giống như mù mờ bị đánh bại rồi bị bắt làm tù binh vậy.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm Ash, cảm thấy mặt cậu cũng rất quen.
Cũng như cậu không chào đón hắn, hắn cũng rất không ưa cậu.
Nhìn thấy gương mặt cậu, chẳng hiểu sao Jain lại cảm thấy bực bội từ dưới đáy lòng. Cũng như vừa rồi khi nghe thấy Solvi bắt chước giọng điệu một ai đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ trong lòng.
Vì sao hắn lại có phản ứng bản năng như thế?
Chẳng lẽ tên nhóc phù thủy trung cấp này đóng một vai trò quan trọng gì đó mà hắn không biết trong trận chiến ngày hôm ấy làm hắn vẫn có ấn tượng sâu sắc với cậu ta dù đã mất trí nhớ ư?
Chắc là quan trọng lắm.
Jain cụp mắt, nếu không phải vậy, thì sao mình lại bị phân làm nguyên liệu cho tên nhóc này?
Ở bên kia, có lời nhắn của Sigourney, Ash dù không muốn cũng bước vào gian phòng rậm rạp cây cối, đeo chiếc vòng tham lam lên tinh linh mang tên Jain lạnh lẽo như một bức tượng điêu khắc kia.
Jain không có phản ứng gì, thậm chí một câu cũng không nói.
Lúc bị con người bắt được, hắn đã biết trước kết cục của mình.
Bị nghiên cứu, bị khống chế, bị nuôi dưỡng.
Cho nên...
Hắn nhất định phải chạy thoát!
***
Elena và Evan chờ Ash ở cửa.
Trông thấy Ash đi ra cùng Quentin, cô nở nụ cười: "Biết ngay là cậu có cách mà."
Ash cười trừ, cậu cũng có làm chuyện gì cao siêu đâu chứ?
Mặc khác, cậu vẫn không hiểu thấu được suy nghĩ của Quentin.
"Đi thôi nào, sắp đến giờ ăn trưa rồi."
"Ấy, chờ một chút." Elena gọi cậu lại: "Còn một người nữa!"
"Người nào cơ?" Ash thắc mắc.
"Một tinh linh." Evan chỉ chỉ sang bên cạnh.
Ash ngây người, ánh mắt cậu nhìn sang cánh cửa kế bên.
Trên đó có treo một cái biển bằng kim loại, viết tên và chủng tộc của sinh vật ma pháp trong phòng.
Trên đó viết:
"Jain Fairbairn, tinh linh ánh trăng".
Elena cất giọng giải thích:
"Cậu còn nhớ tên tinh linh Jain Fairbairn này không Ash? Trong mấy tháng cậu không ở đây, hiệp hội đã thẩm vấn hắn xong xuôi rồi đưa tới đây. Theo thỏa thuận trước đây, hắn là của cậu đấy. Trong lần tập kích kia, chúng ta bắt được tổng cộng tám sinh vật ma pháp, đúng ra phải chia cho cậu thêm mấy tên làm chiến lợi phẩm nữa, mà hình như bọn họ dính đến bí mật gì đó trong liên minh thần bí, đến bây giờ hiệp hội vẫn còn chưa thả người ra..."
Cô nghi ngờ nói: "Quả là kỳ lạ, Jain rõ ràng là chỉ huy của vụ tập kích kia, nghe đâu cũng là sếp sòng gì đó trong liên minh thần bí, vậy mà hắn còn không biết nhiều chuyện bằng lũ thuộc hạ của hắn nữa. Chỉ có mình hắn là bị hiệp hội kết luận không có giá trị tình báo rồi cho chúng ta dẫn về."
Jain?
Ngụy Tinh Hồng Giả, Jain?
Là tinh linh ánh trăng máu lạnh đằng đằng sát khí xuất hiện trên tàu ngày hôm đó ư?
Ash nhớ lại, cậu cảm thấy đầu mình đau đau.
Cậu cảm thấy người này phiền phức hơn Quentin nhiều.
Quentin không nhịn được mà thì thào: "Jain? Là tên Jain kia sao?"
Gã không thể tin nổi, so với địa vị thấp bé của gã thì người này thuộc tầng lớp cao cấp trong liên minh thần bí, vậy mà cũng bị con người bắt à? Đã vậy còn làm hàng xóm với gã suốt thời gian qua nữa sao?
Nếu được chia cho Ash vậy có nghĩa là... Jain là do Ash bắt được?
Tên nhóc này ghê gớm vậy à?
Không phải chứ?
Nhất định là thằng nhóc này lại dùng thủ đoạn đê tiện nào đó rồi!
Hừ, đúng là con người!
Gã âm thầm phỉ nhổ khinh bỉ trong lòng, mắt lại nhìn lom lom vào cửa phòng. Ash mở cửa phòng ra, chỉ thấy một tinh linh ánh trăng cực kỳ tuấn tú ngồi ngay ngắn trên cái nệm rơm trong căn phòng được trang trí đầy cỏ cây, hắn biếng nhác ngước đôi mắt màu xám khói không chút gợn sóng nhìn về phía bọn họ.
Đôi mắt kia như vứt bỏ tất cả cảm xúc trên thế gian này, hờ hững với mọi thứ, giống như hai viên pha lê không lẫn tạp chất, vô cùng đáng sợ.
Elena vừa mới nói Jain thuộc tầng lớp cấp cao trong liên minh thần bí, vậy mà lài không biết thông tin bí mật nào liên quan tới liên minh thần bí cả, vô cùng quái lạ. Ash thì lại không cảm thấy có cái gì kì quái cả.
Nhìn đôi mắt này là biết liền rồi.
Lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ có duy nhất một mục tiêu là sống sót trong đó, hành động y hệt một cỗ máy. Loại người như thế thì có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện phức tạp lòng vòng cơ chứ?
Lúc Ash nói chuyện phiếm cùng ngài Nance, ông cũng từng nhận xét về Jain.
Ông nói, Ngụy Tinh Hồng Giả là một thanh đao sắc bén của liên minh thần bí. Cây đao này không thể bị khống chế và có ý chí của chính mình, ý chí này chính là mối hận con người và khao khát muốn giết người. Có lẽ mục tiêu của hắn vô tình trùng khớp với liên minh thần bí nên mới trở thành thanh đao của liên minh thần bí.
Chắc hẳn hắn đã phải trải qua một quá khứ tàn khốc và đen tối nên mới khiến hắn từ một tinh linh yêu quý sinh mệnh trở thành một Ngụy Tinh Hồng Giả tàn bạo, ngay cả đồng loại cũng không tha.
Tuy vậy, Ash không thể nào đồng cảm với hắn và cũng không thể ưa nổi người này.
Nhìn thấy hắn, cậu sẽ nhớ tới khung cảnh tràn ngập nắng trên đoàn tàu ngày đó và cánh tay máu thịt be bét do bị ánh sáng thiêu đốt của Sigourney.
Bất kể nguyên nhân là gì, hắn đã gây nên thương tổn cho Sigourney, vậy nên cậu không bao giờ có thể bình tĩnh chấp nhận hắn như Quentin.
"Anh Evan, em có Quentin làm hộ vệ là đủ rồi." Ash không muốn nhìn tinh linh máu lạnh trong phòng nữa. "Anh ký khế ước với hắn đi, em thật sự không cần. Em ở bên Sigourney suốt, mà hắn và Sigourney thì..."
Cậu cũng không muốn Sigourney bị một đôi mắt đầy căm thù nhìn chòng chọc suốt cả ngày.
Quentin: "..." Vậy mà trên đời có người chọn gã thay vì chọn Ngụy Tinh Hồng Giả ư?
Vậy mà cũng có ngày gã cao giá hơn cả Ngụy Tinh Hồng Giả ư?
Gã nghĩ đến sặc cả nước miếng, che miệng ho khùng khục.
Mẹ kiếp! Sao gã lại cảm thấy tự hào thắng lợi là sao? Danh dự đâu rồi!
Evan lại không tán thành: "Ash, cậu đừng quyết định theo cảm tính, cậu thực sự cần một hộ vệ như vậy. Quentin và ngài Sigourney đều là huyết tộc và có cùng nhược điểm. Cậu nghĩ lại xem, nếu như có Jain ở biển hoa tam vĩ, cậu và ngài ấy sẽ không rơi vào cảnh khốn khó khi gặp trận pháp ánh sáng."
Quentin: "..."
Evan nói rất có lý, nếu là trước khi có được quả cầu vạn vật từ chú Mon, có lẽ Ash cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ cậu đã có quả cầu vạn vật và có thể tự do trao đổi thân thể với Sigourney, bây giờ anh quả thật không còn nhược điểm nữa, vậy thì nếu như gặp lại trận pháp ánh sáng mà không có Jain, cậu và Sigourney cũng sẽ không thê thảm như lần trước.
Nhưng làm sao để giải thích cho Evan hiểu đây?
Chuyện trao đổi thân thể này phải giữ bí mật.
Lúc Ash đang không biết phải giải thích như thế nào, giọng nói hoa mĩ của Solvi vang lên: "Ash, tôi đến truyền lời nè: "Sức mạnh của Ngụy Tinh Hồng Giả vẫn rất có ích, mà chắc dùng cũng tiện hơn, cậu đừng ngu ngốc từ chối nữa, đeo chiếc vòng tham lam cho hắn đi, mau lên còn về ăn nữa"."
Sinh mệnh luyện kim giàu cảm xúc học được một chín một mười cái điệu bộ của người nào đó, có vẻ vừa hời hợt vừa hờ hững, nghe đi, rõ ràng ý chính rơi vào cái vế gọi cậu về ăn, nửa câu trước giống như thuận tiện đề cập mà thôi.
"..."
Dù đang ngồi nghe người khác thảo luận về quyền sở hữu bản thân mình nhưng Jain Fairbairn cũng không biểu lộ bất kì cảm xúc gì. Vậy mà khi nghe thấy giọng bắt chước của Solvi, một cơn giận không cách nào đè nén nổi lên trong lòng hắn, dường như hắn đã từng bị cái giọng điệu này chọc điên lên trước đây rồi vậy.
Vì sao hắn lại cảm thấy cái giọng nói này quen như vậy?
Đã từng nghe thấy ở đâu rồi đây?
Nhưng mà sau cuộc chiến trên đoàn tàu, hắn đã bị Sigourney xóa nhòa phần lớn ký ức, hắn hoàn toàn không nhớ rõ sau khi hắn bị hạ gục, đã có một thiếu niên mang trong mình một linh hồn khác từng uy hiếp hắn một cách dữ tợn rằng nếu như hắn không mở mắt thì sẽ lột sạch hắn và treo trên tàu.
Nhưng hắn cũng biết ký ức của mình lúc đó không được đầy đủ, vì dù hắn cố gắng nhớ lại như thế nào đi nữa thì cũng không nhớ nổi mình thất bại như thế nào, giống như mù mờ bị đánh bại rồi bị bắt làm tù binh vậy.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm Ash, cảm thấy mặt cậu cũng rất quen.
Cũng như cậu không chào đón hắn, hắn cũng rất không ưa cậu.
Nhìn thấy gương mặt cậu, chẳng hiểu sao Jain lại cảm thấy bực bội từ dưới đáy lòng. Cũng như vừa rồi khi nghe thấy Solvi bắt chước giọng điệu một ai đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ trong lòng.
Vì sao hắn lại có phản ứng bản năng như thế?
Chẳng lẽ tên nhóc phù thủy trung cấp này đóng một vai trò quan trọng gì đó mà hắn không biết trong trận chiến ngày hôm ấy làm hắn vẫn có ấn tượng sâu sắc với cậu ta dù đã mất trí nhớ ư?
Chắc là quan trọng lắm.
Jain cụp mắt, nếu không phải vậy, thì sao mình lại bị phân làm nguyên liệu cho tên nhóc này?
Ở bên kia, có lời nhắn của Sigourney, Ash dù không muốn cũng bước vào gian phòng rậm rạp cây cối, đeo chiếc vòng tham lam lên tinh linh mang tên Jain lạnh lẽo như một bức tượng điêu khắc kia.
Jain không có phản ứng gì, thậm chí một câu cũng không nói.
Lúc bị con người bắt được, hắn đã biết trước kết cục của mình.
Bị nghiên cứu, bị khống chế, bị nuôi dưỡng.
Cho nên...
Hắn nhất định phải chạy thoát!
/212
|