Editor: Aminta.
"Hai người có thể dẫn theo ta đi tìm Mercator không?" Lan ngượng ngùng nói yêu cầu, "Ta vô cùng nhớ chàng ấy, nếu như đi theo các cậu ta nhất định có thể gặp lại chàng ấy."
Ash cười: "Chuyện này có tính là lời tiên tri của một nhà chiêm tinh?"
Lan nghe ra sự thân mật trong giọng nói của cậu, cô cũng mỉm cười: "Cứ tính là trực giác của một nhà chiêm tinh đi." Mặc dù bây giờ cô là một sinh mệnh luyện kim cao cấp, nhưng bản chất cũng là một nửa linh hồn của một nhà chiêm tinh vĩ đại, lời cô nói vẫn rất đáng tin.
Sigourney cũng không từ chối nhà chiêm tinh từ thời cổ đại này. Anh cảm thấy rất hứng thú về thuật luyện kim thời cổ đại, có Lan chẳng khác gì có một kho tài liệu lịch sử cổ đại.
Mon chắc chắn rất muốn gặp cô.
Nhắc đến Mon thì...
Sắc mặt Sigourney trở nên kỳ lạ trong một cái chớp mắt, sau đó anh lại quay về với bộ dáng lạnh nhạt: "Lan, hai người bạn đi cùng chúng tôi giờ vẫn còn ở trong di tích đúng không?"
À, chú Mon? Jain?
Ánh mắt Ash hơi dao động một chút, sau đó cậu nhìn sang Lan, chờ câu trả lời của cô.
"Vẫn còn ở đó." Lan gật đầu: "Nơi họ vào là vòng ngoài di tích, bây giờ họ vẫn yên ổn khám phá xung quanh. Nhưng trong này không có bao nhiêu đồ, thứ quý giá nhất là bút ký và khế ước thì đã bị lấy từ lâu rồi. Chỉ còn lại một hòn đá tiên tri vô dụng mà thôi."
Ash cảm thấy lạ: "Vô dụng?"
"Hòn đá tiên tri là dụng cụ luyện kim do Mercator và Dylan hợp tác để tạo ra, chỉ có thể sử dụng một lần." Lan giải thích, "Lão phù thủy trước đó đã sử dụng nó, bây giờ nó đã không còn tác dụng gì rồi."
Ash: "..." Lãnh chúa linh hồn luôn mồm nói di tích có thể khiến người ta có được tất cả, còn cấu kết với phù thủy trong tổ chức bí ẩn, tìm đủ mọi cách đi vào di tích. Kết quả công sức của đám người này đều vô ích hết.
Cậu cong môi, rất muốn xem thử cảnh đám người tham lam này thành công đi vào di tích bên trong, rồi nổi giận đùng đùng trước vòng ngoài di tích trống rỗng và hòn đá tiên tri vô dụng. Nếu như họ có thể đi vào bên trong, đến con đường nhân chứng thì lại càng tốt, khung cảnh ấy chắc chắn thú vị cực kỳ.
Ai mà ngờ di tích cổ đại này không hề có một chút nguy hiểm nào... ừm, mà lại còn hường phấn lãng mạn như thế chứ?
Lan nhìn nụ cười nhẹ của Ash, bất chợt cô cảm nhận một cơn lạnh rét. Cô khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, sao lại thế? Đây là một chàng trai dịu dàng ấm áp, chắc cô nhìn nhầm rồi.
"Xin chính thức giới thiệu một lần nữa." Vì sắp trở thành bạn đồng hành, Ash đứng lên, lễ phép gật đầu: "Tôi là Ash Erwin, thân phận và xuất thân của tôi chắc lệnh bà cũng đã biết. Trước tiên tôi xin lỗi vì đã vô lễ lúc nãy."
Lúc trước vì nghi ngờ thân phận của Lan nên thái độ của họ đối với Lan không lễ phép cho lắm.
Mặc dù Lan là sinh mệnh luyện kim, nhưng còn là một nửa linh hồn của Dylan. Dylan là nhà chiêm tinh lỗi lạc thời cổ đại, dù là trong thời đại này cô cũng ngang hàng với Nance, thậm chí còn là phù thủy cao cấp hơn, lẽ ra phải được gọi là quý nương với sự tôn trọng.
Lan lắc đầu, cô ngồi ở đó như một con búp bê tinh xảo, nhưng nụ cười vô cùng chân thật: "Không cần dùng tôn xưng đâu, tuy ta lớn hơn các cậu... ừm, mấy ngàn tuổi, nhưng trong mắt ta, các cậu như là những học trò mà ta đã từng dạy bảo vậy. Cứ gọi ta là Lan, học trò trước đây của ta cũng gọi ta là Dylan, nghe có vẻ vô lễ nhưng ta rất thích sự gần gũi ấy."
Sigourney cũng đứng dậy, tao nhã làm lễ của quý ông: "Sigourney. Tôi cũng xin lỗi vì chuyện lúc nãy."
Lan cười híp nhìn hai người, giống như bà dì hàng xóm thấy đám trẻ con tài giỏi, cô vui mừng cực kỳ: "Đều là trẻ ngoan, thật sự là quá xứng đôi."
Ash thẹn thùng: "Cảm ơn Lan."
Sigourney: "..."
Anh rất muốn biết rốt cuộc Dylan đã chia tách nửa linh hồn của mình như thế nào vậy? Linh hồn này màu hồng à? Sao cứ nói ba câu là chuyển sang đề tài này vậy?
"Để ta dẫn hai người đi tìm bạn mình." Lan nói: "Ash, ta có thể mượn dùng vai cậu lần nữa không?"
Ash ôn hòa nói: "Đương nhiên là được."
Lan bay lên, lại ngồi lên vai Ash, cô chỉ cái giường và bàn ghế trong phòng: "Lấy chúng đi."
Đá chứa nước là một khoáng thạch ma pháp có giá trị cực cao, thuộc tính ôn hòa êm dịu, có thể trung hòa nhiều nguyên liệu xung khắc nhau trong quá trình luyện kim.
Cô trêu ghẹo nói: "Hai người đi thám hiểm mà, đâu thể quay về với tay trắng."
Ash không chối từ, cậu nói một tiếng cảm ơn rồi cất cái giường và bộ bàn ghế. Trong tình hình tài nguyên khan hiếm, sản lượng đá chứa nước cũng cực ít, đôi khi có tiền cũng rất khó mua được. Đá chứa nước lại là một loại nguyên liệu vô cùng cần thiết khi luyện kim, cậu mang về đặt trong phòng thí nghiệm của Sigourney vậy.
Thấy Ash đã cất đồ xong, Lan mới chỉ về mặt tường đá ở một bên: "Đi thôi."
Khi cô chỉ vào nó, vách tường đá lặng lẽ tách ra thành một con đường. Lan phát ra những âm tiết khó hiểu, hành lang lập tức tràn đầy ánh sáng chiếu rọi con đường phía trước.
Khi rời đi căn phòng, Lan quay đầu nhìn thoáng qua không gian trống trải này, cô đã chờ mấy ngàn năm ở đây. Đương nhiên, trong lúc đó cô đã ngủ say, cũng chẳng hề nhận thấy tháng năm trôi qua, nhưng dù sao cũng đã mấy ngàn năm qua đi...
Thật ra lúc cô tỉnh lại thì đã nhận ra sự thay đổi của thế giới bên ngoài.
Bởi vì sự thay đổi này quá rõ ràng, cô không muốn chú ý cũng không được.
Ilov bây giờ quá mức cằn cỗi so với Ilov ở thời đại của cô, giống như một vùng đất bạc màu vậy.
Nếu như nguyên tố pháp thuật thời cổ đại cuồn cuộn như biển, dấu vết của quy tắc rậm rạp như rừng, vậy thì nguyên tố pháp thuật bây giờ như dòng suối sắp khô cạn, dấu vết quy tắc như hai ba cọng cỏ héo rũ.
Không thể nói sự khác biệt này là nhỏ được.
Nói lố một chút thì là khác nhau như ngày và đêm!
Khiến cho cô choáng váng trước hoàn cảnh pháp thuật khắc nghiệt này khi tỉnh lại.
Thậm chí cô còn hơi nghi ngờ rằng lời tiên đoán của Dylan về việc Ilov bị hủy diệt là ám chỉ nguyên tố trở nên ít ỏi, quy tắc thế giới trở nên bí mật, pháp thuật dần xuống dốc.
Nhưng về sau, khi bình nguyên Đoạn Hà rộng mở, mọi thứ cũng dần dần trở nên tốt hơn, có dấu hiệu phục hồi cô mới thôi nghi ngờ.
Nhưng bây giờ bình nguyên Đoạn Hà chỉ mới rộng mở chưa đến một năm, nguyên tố và quy tắc còn lâu mới đến mức như thời cổ đại. Chính sự khác biệt này đã khiến cô cảm nhận được thời gian đã trôi qua.
Cô không khỏi bùi ngùi buồn bã.
Lan ngồi trên vai Ash, không nhịn được mà thở dài.
"Sao vậy?" Ash hỏi.
Sigourney cũng thoáng nhìn sang cô.
Lan nghe giọng nói ôn hòa của Ash, cô nghiêng đầu nhìn gương mặt hoàn mĩ xanh xao của Sigourney, trong nháy mắt cô cảm thành thị giác và thính giác của mình như được chữa lành.
Lan lắc đầu, tâm trạng vô cùng tốt mà đung đưa chân: "Không có gì."
Thời đại thay đổi, hoàn cảnh thay đổi, nhưng người đẹp thì quá khứ có, bây giờ cũng có.
Đi qua một hành lang rất dài, chờ đến khi không gian trước mặt trở nên rộng rãi thì họ đã đi tới vòng ngoài di tích.
Nơi này có một loại cây dạ quang mọc trên đất, ánh sáng nhỏ yếu nhưng không đến mức khiến không gian này tối đen như mực.
Đi về phía trước mấy bước sẽ phát hiện bên ngoài giống như là một cái mê cung, những bức tường cao tận mái vòm khiến người ta không thể quan sát toàn bộ địa hình.
"Nơi này là một mê cung, mỗi một đoạn đường đều có vài trận pháp và bẫy rập ma thuật." Lan tri kỷ giải thích.
Phong cách bên trong di tích thì khó tả, bên ngoài lại sắp xếp kỹ càng như vậy...
Ash không biết nên đánh giá như thế nào, thật ra đây mới là lối vào di tích đúng phải không?
"Một trong những người bạn của các cậu ở đằng trước." Lan biết rõ mọi thứ trong di tích: "Sau khi cậu ta đi vào thì vẫn ở yên một chỗ không động đậy."
Ash nghĩ, hẳn là Jain nhỉ? Nếu như là chú Mon thì làm gì có chuyện vào di tích mà ở yên một chỗ đúng không?
Quả nhiên, Lan nói tiếp: "Còn một người nữa, sau khi vào thì hành động rất nhanh, bây giờ anh ta đã sắp đến trung tâm di tích, hòn đá tiên tri nằm ở đó."
Chuẩn rồi, người này chắc chắn là chú Mon rồi.
"Đi tìm Jain trước đi." Ash nói: "Lan, cô có thể dẫn chúng tôi đến chỗ người bạn không động đậy kia không?"
"Không thành vấn đề." Lan chỉ về một hướng: "Hướng bên này, đi thẳng."
Hướng cô chỉ là một con đường cụt.
Nhưng là người quản lý di tích, cách Lan đi qua những mê cung quả thật vô cùng đơn giản.
Cô muốn mở một con đường ở chỗ nào cũng được.
Đường cụt có là gì?
Cô muốn biến một con đường thành đường cụt cũng được.
Và cứ biến đổi mê cung theo ý muốn như thế, cô chỉ dẫn Ash và Sigourney dần dần tới gần vị trí của Jain.
Sau khi đi xuyên qua một bức tường đá lần nữa, cuối cùng Ash và Sigourney cũng nhìn thấy bóng hình Jain.
Tinh linh ánh trăng cao gầy mảnh khảnh ngồi co cụm ở chỗ ngoặt mê cung, không nhúc nhích.
Bóng dáng cô đơn, đau thương.
Thị lực của hai người đều vô cùng tốt, dưới ánh sáng mờ tối của cây dạ quang, họ vẫn có thể trông thấy hốc mắt ửng đỏ và đôi mắt thẫn thờ của hắn.
Hai người ăn ý dừng chân.
Sau đó chậm rãi lui về.
Sau khi đến chỗ tinh linh ánh trăng không thể nghe thấy, Ash mới khẽ thở dài: "Lan, dẫn chúng tôi đi tìm chú Mon đi. Là cái người hành động siêu nhanh đó."
Cánh cửa phản chiếu có thể khiến người ta nhìn thấy thứ mình để ý nhất. Thứ Jain nhìn thấy có lẽ là những người đã mất trong bộ lạc của hắn chăng? Chính là bộ lạc tinh linh đã bị tổ chức bí ẩn trắng trợn sát hại cuối cùng chỉ còn một mình hắn.
Cho nên Ngụy Tinh Hồng Giả trước giờ vốn lạnh lùng tràn ngập sát khí, trông như đã giết hết cảm xúc của mình mới có nét mặt ấy.
Là... khóc ư?
Hắn sẽ không muốn để con người và đồng lõa với con người nhìn thấy dáng vẻ thảm hại yếu ớt của mình.
Còn con người và đồng lõa của con người thì lặng lẽ đi sang hướng khác theo sự chỉ dẫn của Lan dường như đã nhận ra gì đó.
"Hai người có thể dẫn theo ta đi tìm Mercator không?" Lan ngượng ngùng nói yêu cầu, "Ta vô cùng nhớ chàng ấy, nếu như đi theo các cậu ta nhất định có thể gặp lại chàng ấy."
Ash cười: "Chuyện này có tính là lời tiên tri của một nhà chiêm tinh?"
Lan nghe ra sự thân mật trong giọng nói của cậu, cô cũng mỉm cười: "Cứ tính là trực giác của một nhà chiêm tinh đi." Mặc dù bây giờ cô là một sinh mệnh luyện kim cao cấp, nhưng bản chất cũng là một nửa linh hồn của một nhà chiêm tinh vĩ đại, lời cô nói vẫn rất đáng tin.
Sigourney cũng không từ chối nhà chiêm tinh từ thời cổ đại này. Anh cảm thấy rất hứng thú về thuật luyện kim thời cổ đại, có Lan chẳng khác gì có một kho tài liệu lịch sử cổ đại.
Mon chắc chắn rất muốn gặp cô.
Nhắc đến Mon thì...
Sắc mặt Sigourney trở nên kỳ lạ trong một cái chớp mắt, sau đó anh lại quay về với bộ dáng lạnh nhạt: "Lan, hai người bạn đi cùng chúng tôi giờ vẫn còn ở trong di tích đúng không?"
À, chú Mon? Jain?
Ánh mắt Ash hơi dao động một chút, sau đó cậu nhìn sang Lan, chờ câu trả lời của cô.
"Vẫn còn ở đó." Lan gật đầu: "Nơi họ vào là vòng ngoài di tích, bây giờ họ vẫn yên ổn khám phá xung quanh. Nhưng trong này không có bao nhiêu đồ, thứ quý giá nhất là bút ký và khế ước thì đã bị lấy từ lâu rồi. Chỉ còn lại một hòn đá tiên tri vô dụng mà thôi."
Ash cảm thấy lạ: "Vô dụng?"
"Hòn đá tiên tri là dụng cụ luyện kim do Mercator và Dylan hợp tác để tạo ra, chỉ có thể sử dụng một lần." Lan giải thích, "Lão phù thủy trước đó đã sử dụng nó, bây giờ nó đã không còn tác dụng gì rồi."
Ash: "..." Lãnh chúa linh hồn luôn mồm nói di tích có thể khiến người ta có được tất cả, còn cấu kết với phù thủy trong tổ chức bí ẩn, tìm đủ mọi cách đi vào di tích. Kết quả công sức của đám người này đều vô ích hết.
Cậu cong môi, rất muốn xem thử cảnh đám người tham lam này thành công đi vào di tích bên trong, rồi nổi giận đùng đùng trước vòng ngoài di tích trống rỗng và hòn đá tiên tri vô dụng. Nếu như họ có thể đi vào bên trong, đến con đường nhân chứng thì lại càng tốt, khung cảnh ấy chắc chắn thú vị cực kỳ.
Ai mà ngờ di tích cổ đại này không hề có một chút nguy hiểm nào... ừm, mà lại còn hường phấn lãng mạn như thế chứ?
Lan nhìn nụ cười nhẹ của Ash, bất chợt cô cảm nhận một cơn lạnh rét. Cô khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, sao lại thế? Đây là một chàng trai dịu dàng ấm áp, chắc cô nhìn nhầm rồi.
"Xin chính thức giới thiệu một lần nữa." Vì sắp trở thành bạn đồng hành, Ash đứng lên, lễ phép gật đầu: "Tôi là Ash Erwin, thân phận và xuất thân của tôi chắc lệnh bà cũng đã biết. Trước tiên tôi xin lỗi vì đã vô lễ lúc nãy."
Lúc trước vì nghi ngờ thân phận của Lan nên thái độ của họ đối với Lan không lễ phép cho lắm.
Mặc dù Lan là sinh mệnh luyện kim, nhưng còn là một nửa linh hồn của Dylan. Dylan là nhà chiêm tinh lỗi lạc thời cổ đại, dù là trong thời đại này cô cũng ngang hàng với Nance, thậm chí còn là phù thủy cao cấp hơn, lẽ ra phải được gọi là quý nương với sự tôn trọng.
Lan lắc đầu, cô ngồi ở đó như một con búp bê tinh xảo, nhưng nụ cười vô cùng chân thật: "Không cần dùng tôn xưng đâu, tuy ta lớn hơn các cậu... ừm, mấy ngàn tuổi, nhưng trong mắt ta, các cậu như là những học trò mà ta đã từng dạy bảo vậy. Cứ gọi ta là Lan, học trò trước đây của ta cũng gọi ta là Dylan, nghe có vẻ vô lễ nhưng ta rất thích sự gần gũi ấy."
Sigourney cũng đứng dậy, tao nhã làm lễ của quý ông: "Sigourney. Tôi cũng xin lỗi vì chuyện lúc nãy."
Lan cười híp nhìn hai người, giống như bà dì hàng xóm thấy đám trẻ con tài giỏi, cô vui mừng cực kỳ: "Đều là trẻ ngoan, thật sự là quá xứng đôi."
Ash thẹn thùng: "Cảm ơn Lan."
Sigourney: "..."
Anh rất muốn biết rốt cuộc Dylan đã chia tách nửa linh hồn của mình như thế nào vậy? Linh hồn này màu hồng à? Sao cứ nói ba câu là chuyển sang đề tài này vậy?
"Để ta dẫn hai người đi tìm bạn mình." Lan nói: "Ash, ta có thể mượn dùng vai cậu lần nữa không?"
Ash ôn hòa nói: "Đương nhiên là được."
Lan bay lên, lại ngồi lên vai Ash, cô chỉ cái giường và bàn ghế trong phòng: "Lấy chúng đi."
Đá chứa nước là một khoáng thạch ma pháp có giá trị cực cao, thuộc tính ôn hòa êm dịu, có thể trung hòa nhiều nguyên liệu xung khắc nhau trong quá trình luyện kim.
Cô trêu ghẹo nói: "Hai người đi thám hiểm mà, đâu thể quay về với tay trắng."
Ash không chối từ, cậu nói một tiếng cảm ơn rồi cất cái giường và bộ bàn ghế. Trong tình hình tài nguyên khan hiếm, sản lượng đá chứa nước cũng cực ít, đôi khi có tiền cũng rất khó mua được. Đá chứa nước lại là một loại nguyên liệu vô cùng cần thiết khi luyện kim, cậu mang về đặt trong phòng thí nghiệm của Sigourney vậy.
Thấy Ash đã cất đồ xong, Lan mới chỉ về mặt tường đá ở một bên: "Đi thôi."
Khi cô chỉ vào nó, vách tường đá lặng lẽ tách ra thành một con đường. Lan phát ra những âm tiết khó hiểu, hành lang lập tức tràn đầy ánh sáng chiếu rọi con đường phía trước.
Khi rời đi căn phòng, Lan quay đầu nhìn thoáng qua không gian trống trải này, cô đã chờ mấy ngàn năm ở đây. Đương nhiên, trong lúc đó cô đã ngủ say, cũng chẳng hề nhận thấy tháng năm trôi qua, nhưng dù sao cũng đã mấy ngàn năm qua đi...
Thật ra lúc cô tỉnh lại thì đã nhận ra sự thay đổi của thế giới bên ngoài.
Bởi vì sự thay đổi này quá rõ ràng, cô không muốn chú ý cũng không được.
Ilov bây giờ quá mức cằn cỗi so với Ilov ở thời đại của cô, giống như một vùng đất bạc màu vậy.
Nếu như nguyên tố pháp thuật thời cổ đại cuồn cuộn như biển, dấu vết của quy tắc rậm rạp như rừng, vậy thì nguyên tố pháp thuật bây giờ như dòng suối sắp khô cạn, dấu vết quy tắc như hai ba cọng cỏ héo rũ.
Không thể nói sự khác biệt này là nhỏ được.
Nói lố một chút thì là khác nhau như ngày và đêm!
Khiến cho cô choáng váng trước hoàn cảnh pháp thuật khắc nghiệt này khi tỉnh lại.
Thậm chí cô còn hơi nghi ngờ rằng lời tiên đoán của Dylan về việc Ilov bị hủy diệt là ám chỉ nguyên tố trở nên ít ỏi, quy tắc thế giới trở nên bí mật, pháp thuật dần xuống dốc.
Nhưng về sau, khi bình nguyên Đoạn Hà rộng mở, mọi thứ cũng dần dần trở nên tốt hơn, có dấu hiệu phục hồi cô mới thôi nghi ngờ.
Nhưng bây giờ bình nguyên Đoạn Hà chỉ mới rộng mở chưa đến một năm, nguyên tố và quy tắc còn lâu mới đến mức như thời cổ đại. Chính sự khác biệt này đã khiến cô cảm nhận được thời gian đã trôi qua.
Cô không khỏi bùi ngùi buồn bã.
Lan ngồi trên vai Ash, không nhịn được mà thở dài.
"Sao vậy?" Ash hỏi.
Sigourney cũng thoáng nhìn sang cô.
Lan nghe giọng nói ôn hòa của Ash, cô nghiêng đầu nhìn gương mặt hoàn mĩ xanh xao của Sigourney, trong nháy mắt cô cảm thành thị giác và thính giác của mình như được chữa lành.
Lan lắc đầu, tâm trạng vô cùng tốt mà đung đưa chân: "Không có gì."
Thời đại thay đổi, hoàn cảnh thay đổi, nhưng người đẹp thì quá khứ có, bây giờ cũng có.
Đi qua một hành lang rất dài, chờ đến khi không gian trước mặt trở nên rộng rãi thì họ đã đi tới vòng ngoài di tích.
Nơi này có một loại cây dạ quang mọc trên đất, ánh sáng nhỏ yếu nhưng không đến mức khiến không gian này tối đen như mực.
Đi về phía trước mấy bước sẽ phát hiện bên ngoài giống như là một cái mê cung, những bức tường cao tận mái vòm khiến người ta không thể quan sát toàn bộ địa hình.
"Nơi này là một mê cung, mỗi một đoạn đường đều có vài trận pháp và bẫy rập ma thuật." Lan tri kỷ giải thích.
Phong cách bên trong di tích thì khó tả, bên ngoài lại sắp xếp kỹ càng như vậy...
Ash không biết nên đánh giá như thế nào, thật ra đây mới là lối vào di tích đúng phải không?
"Một trong những người bạn của các cậu ở đằng trước." Lan biết rõ mọi thứ trong di tích: "Sau khi cậu ta đi vào thì vẫn ở yên một chỗ không động đậy."
Ash nghĩ, hẳn là Jain nhỉ? Nếu như là chú Mon thì làm gì có chuyện vào di tích mà ở yên một chỗ đúng không?
Quả nhiên, Lan nói tiếp: "Còn một người nữa, sau khi vào thì hành động rất nhanh, bây giờ anh ta đã sắp đến trung tâm di tích, hòn đá tiên tri nằm ở đó."
Chuẩn rồi, người này chắc chắn là chú Mon rồi.
"Đi tìm Jain trước đi." Ash nói: "Lan, cô có thể dẫn chúng tôi đến chỗ người bạn không động đậy kia không?"
"Không thành vấn đề." Lan chỉ về một hướng: "Hướng bên này, đi thẳng."
Hướng cô chỉ là một con đường cụt.
Nhưng là người quản lý di tích, cách Lan đi qua những mê cung quả thật vô cùng đơn giản.
Cô muốn mở một con đường ở chỗ nào cũng được.
Đường cụt có là gì?
Cô muốn biến một con đường thành đường cụt cũng được.
Và cứ biến đổi mê cung theo ý muốn như thế, cô chỉ dẫn Ash và Sigourney dần dần tới gần vị trí của Jain.
Sau khi đi xuyên qua một bức tường đá lần nữa, cuối cùng Ash và Sigourney cũng nhìn thấy bóng hình Jain.
Tinh linh ánh trăng cao gầy mảnh khảnh ngồi co cụm ở chỗ ngoặt mê cung, không nhúc nhích.
Bóng dáng cô đơn, đau thương.
Thị lực của hai người đều vô cùng tốt, dưới ánh sáng mờ tối của cây dạ quang, họ vẫn có thể trông thấy hốc mắt ửng đỏ và đôi mắt thẫn thờ của hắn.
Hai người ăn ý dừng chân.
Sau đó chậm rãi lui về.
Sau khi đến chỗ tinh linh ánh trăng không thể nghe thấy, Ash mới khẽ thở dài: "Lan, dẫn chúng tôi đi tìm chú Mon đi. Là cái người hành động siêu nhanh đó."
Cánh cửa phản chiếu có thể khiến người ta nhìn thấy thứ mình để ý nhất. Thứ Jain nhìn thấy có lẽ là những người đã mất trong bộ lạc của hắn chăng? Chính là bộ lạc tinh linh đã bị tổ chức bí ẩn trắng trợn sát hại cuối cùng chỉ còn một mình hắn.
Cho nên Ngụy Tinh Hồng Giả trước giờ vốn lạnh lùng tràn ngập sát khí, trông như đã giết hết cảm xúc của mình mới có nét mặt ấy.
Là... khóc ư?
Hắn sẽ không muốn để con người và đồng lõa với con người nhìn thấy dáng vẻ thảm hại yếu ớt của mình.
Còn con người và đồng lõa của con người thì lặng lẽ đi sang hướng khác theo sự chỉ dẫn của Lan dường như đã nhận ra gì đó.
/212
|