Editor: Aminta.
Chương 185: Lính canh người cá.
***
Sóng biển lại vỗ lên bãi biển từng đợt, bọt sóng kéo dài thành một đường thẳng trắng.
Để cho tiện ứng đối, Sigourney cất thảm bay, đặt chân lên bãi cát mềm mịn.
Lúc đầu anh định cõng Ash như thường lệ, nhưng Ash bị sốt choáng váng hiếm khi ngây thơ và vòi vĩnh, cậu nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm: "Tôi cũng muốn đi dạo trên bờ biển một lần."
Thế là Sigourney mặt lạnh nửa ôm Ash, để cả người Ash tựa lên người anh rồi đi từng bước một đến cạnh biển.
Khi chân bị nước biển làm ướt, cuối cùng họ cũng thấy được người họ muốn tìm.
Đúng là Jain và Quentin.
Nhưng giờ phút này hai người hơi chật vật.
Cả người đều ướt sũng, đúng như Sigourney suy đoán, hai người bị dịch chuyển xuống biển, vì thế nên mới ướt như chuột lột.
Không chỉ vậy, tình trạng lúc này của hai người còn bi thảm hơn một tẹo, bọn họ đã trở thành tù nhân.
Bị giam cầm ở trong một bong bóng nước trong suốt, không động đậy được.
Mà người giam cầm họ cũng rất rõ ràng.
Bong bóng trôi nổi trên mặt biển, bên cạnh có hai người nửa thân trên giống người, nhưng họ cũng không phải người. Con người sẽ không có đôi tai mỏng như lụa giống họ.
"Người cá?" Ash mở to mắt.
Sigourney híp mắt, anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mới vừa rồi bị một tiếng hắt xì của Ash cắt ngang, có một số chuyện trên Ilov Đỏ anh chưa nói hết.
Trong đó có việc người cá và thú nhân không ưa nhau.
Thú nhân cho rằng người cá cũng thuộc chủng tộc của họ, chỉ khác mỗi việc người sống dưới nước kẻ sống trên bờ mà thôi, dựa vào đâu mà người cá cứ tỏ vẻ khinh khỉnh thượng đẳng hơn họ?
Người cá thì kiên quyết không đồng ý điều này, họ mà thuộc chủng tộc hôi hám, nóng nảy, vụng về như thú nhân ư? Đùa à, không thể nào!
Bởi vậy thú nhân với người cá rất khó chung sống hoà bình.
Đương nhiên, lúc bình thường cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì thú nhân rất khó gặp mặt người cá trong biển.
Thế nhưng bãi biển mà họ mới đi qua rõ ràng có mùi của thú nhân, đó là lãnh địa thuộc về thú nhân.
Theo lý thuyết, đáng lẽ không có người cá nào ở gần lãnh địa thú nhân như vậy.
Người cá xem thường thú nhân, ngửi thấy mùi thú nhân từ xa thì lập tức sẽ buồn nôn và tránh đi ngay.
Cho nên... vì sao nơi này lại có người cá xuất hiện?
Khứu giác của họ xảy ra vấn đề à?
Những thắc mắc của Sigourney chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau đó anh nghe thấy một người cá trong biển nói: "Quỷ hút máu à?" Người nói chuyện là người cá nữ trong hai người cá một nam một nữ, giọng của cô ta hay đến khó tin, lại còn rất dứt khoát không để ý đến Ash bên cạnh anh.
Ash bị phớt lờ ở Ilov Đỏ là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Sigourney khẽ gật đầu và báo tên của mình, đồng thời anh nhìn về phía hai cái bong bóng. Hai người bên trong vẫn tỉnh táo, nhưng có lẽ vì rơi xuống nông nỗi này và còn phải đợi Sigourney cứu giúp, lòng kiêu ngạo và tự trọng của họ cực kỳ khó chịu, cả hai đều cứng đờ dời mắt đi, không muốn đối mặt với Sigourney.
"Họ là bạn của tôi." Sigourney bình tĩnh nói, "Không biết họ đã xúc phạm gì đến hai người, phải làm thế nào hai người mới đồng ý thả họ đi?"
Thấy Sigourney báo tên mình, người cá nữ cũng nói: "Tôi là Freya, một trong những người canh gác Thánh Địa." Nửa người dưới của cô ngâm trong nước, cô nghiêm túc nhìn Sigourney: "Anh có thể nói cho tôi biết vì sao các anh lại tự tiện xông vào Thánh Địa không? Chẳng lẽ quỷ hút máu khinh thường hiệp ước đồng minh ký kết ở quốc hội lúc trước sao?"
Khuôn mặt Sigourney không cảm xúc: "..." Tốt lắm, căn cứ năm đó của họ không chỉ bị thú nhân đánh dấu, còn trở thành Thánh Địa gì đó nữa, thậm chí người cá còn quyết canh gác dù bên cạnh có thú nhân luôn sao?
Ash mơ màng giải thích: "Xin lỗi, chúng tôi không biết..."
"Con người, im miệng." Người cá nam bên cạnh cảnh cáo.
Ash chậm chạp sửng sốt một chút, cậu chớp mắt mấy cái, đúng vậy, cậu quên mất con người có địa vị thấp ở nơi này, cậu không có tư cách chen miệng trong trường hợp này thì phải?
Còn Sigourney thì thích ứng rất nhanh.
Anh vốn là người của thế giới này, lúc còn trẻ còn ngụy trang thành tinh linh nên rất quen thuộc cách sinh vật ma pháp đối xử với con người.
Anh cười nhẹ một tiếng, vốn đang nửa ôm Ash, anh lại dùng thêm sức một chút kéo Ash sát người mình, phô bày tư thế khống chế bá đạo: "Ngại quá, gần đây tôi chiều cậu ta quá nên khiến cậu ta quên mất thân phận."
Nếu Ash tỉnh táo, lúc này có lẽ cậu sẽ vừa trợn mắt há mồm với kỹ thuật diễn của Sigourney, vừa mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng lúc này đầu óc cậu đang mơ hồ, bị Sigourney tràn đầy dục vọng chiếm hữu kéo kiểu đấy thì cả người vô lực mềm nhũn lao tới gần anh, cậu còn không quên cười với Sigourney.
Ash với khuôn mặt ửng đỏ (bởi vì sốt), tay chân bủn rủn (bởi vì suy yếu), cười lấy lòng chủ nhân của mình (không phải), trong mắt những người cá, những yếu tố trên tạo nên một khung cảnh mập mờ không thể diễn tả nào đó.
Sigourney nói "Chiều cậu ta quá." Câu nói này lập tức đã được xác minh hoàn mĩ.
Hai người cá trao nhau một ánh mắt thấu hiểu, xem ra mới nãy tên huyết nô loài người này còn bị chủ nhân của mình "chiều" mãnh liệt một lần nhỉ?
Tự nhận là đoán được chân tướng, ánh mắt hai lính canh người cá nhìn Sigourney cũng trở nên ôn hòa.
Bọn họ nghĩ quỷ hút máu này nhìn thế nào cũng không giống kẻ dòm ngó Thánh Địa.
Người thật sự có ý đồ với Thánh Địa sao có thể thanh thản "chơi" một trận trước khi hành động? Sao có thể mang nhiều người đến như vậy? Bộ không biết những nơi gần đó đã bị lính canh các tộc canh giữ tầng tầng lớp lớp rồi sao?
Có lẽ là vô tình đi nhầm nhỉ?
Không cần Sigourney giải thích nữa, bọn họ đã tìm được lý do cho Sigourney.
Đương nhiên, họ vẫn phải hỏi theo trình tự: "Các anh đi nhầm vào Thánh Địa à?"
Sigourney không biết hai người cá đã suy diễn gì, nhưng anh chắc chắn thái độ thù địch của họ đã vơi phân nửa.
Anh bình tĩnh nói theo lời người cá: "Đúng thế."
"Quả nhiên." Người cá nữ không ngạc nhiên chút nào, suy đoán của cô quả nhiên chính xác. Vẻ mặt cô hòa hoãn rồi cô phất tay một cái, hai cái bong bóng chứa Quentin và Jain lập tức bay về bờ cát: "Ban đầu chúng tôi nghĩ họ là kẻ xâm nhập. Nếu đó là bạn của anh, anh hãy mang họ mau chóng rời khỏi chỗ này đi."
Người cá nam cũng nói: "Trước khi ngày Huy Hoàng tới, bất cứ chủng tộc nào cũng không được phép vào Thánh Địa. Lần này nể tình các người vi phạm lần đầu nên không truy cứu. Nhưng mà... Mau rời khỏi đây!"
Hai cái bong bóng bay đến cạnh Sigourney, sau đó tan vỡ.
Jain và Quentin bên trong rơi trên bờ cát, lấy lại tự do.
Hai người cũng không phải là kiểu người dễ đối phó, sở dĩ bị người cá dễ dàng bắt nhốt phần lớn là do vừa rồi ở trong nước, không thể nào phát huy sức mạnh, lại gặp phải người cá trong sân nhà của họ.
Lúc này khi đặt chân trên mặt đất, họ mới yên tâm một chút và định trả thù cho sự nhục nhã khi bị nhốt trong bong bóng lúc nãy.
Sigourney lạnh lùng lườm họ một cái: Tất cả đứng lại.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến Jain và Quentin vô thức dừng lại, đứng ngay ngắn tại chỗ.
"Cám ơn." Sigourney nhìn về phía người cá: "Chúng tôi lập tức rời đi."
Freya xua tay với anh: "Xin hãy cẩn thận một chút, bãi biển này do thú nhân thô lỗ canh gác. Nếu như họ phát hiện ra các người thì không dễ nói chuyện như chúng tôi đâu."
Người cá nam trầm giọng nói: "Freya, đừng để ý đến những tên vô dụng đó. Nếu Sigourney có thể băng qua bãi biển đi đến cạnh biển, điều này chứng minh đám thú nhân đó đã chểnh mảng nhiệm vụ. Tôi đoán Thánh Địa yên bình quá lâu, đám người kia chắc chắn đã thả lỏng cảnh giác, uống đến say mèm rồi nằm ngáy o o ở góc nào rồi."
Freya gật đầu: "Anh nói đúng, Ulrich." Cô lại nói với Sigourney, "Đừng lo lắng, lính gác thú nhân không đáng sợ đâu."
"Cảm ơn hai ngươi nhắc nhở." Sigourney tao nhã vẫy tay tạm biệt, lấy thảm bay ra lần nữa, sau khi Jain và Quentin yên lặng nhảy lên, anh nói một câu hẹn gặp lại và chuẩn bị rời đi.
Trước khi họ rời đi, Freya nở nụ cười, giọng nói êm dịu như âm thanh của thiên nhiên: "Sigourney, anh rất xinh đẹp, là quỷ hút máu đẹp nhất mà tôi từng thấy, ngọc trai dưới biển sâu cũng không lấp lánh bằng anh. Hoan nghênh anh đến dưới biển làm khách, người cá chúng tôi thú vị hơn huyết nô loài người nhiều."
"..." Sigourney bình tĩnh nói, "Cám ơn, tôi cũng rất hứng thú với biển cả, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ đến xem một chút. Nhưng mà tôi vẫn thích dòng máu ấm nóng hơn."
Nói xong, anh lập tức điều khiển thảm bay rời đi.
Freya ở phía sau vẫn không bỏ cuộc: "Thử thêm mùi vị khác cũng không tệ đâu! Nếu như sau này anh đổi ý, nhớ tới tìm tôi nhé!"
Sigourney: "..."
Trước đó còn chưa kịp phổ cập cho Ash người cá là một đám cuồng sắc đẹp.
Vì sao họ lại ghét thú nhân?
Bởi vì đa số thú nhân đều cao to thô kệch, không đẹp lắm, càng không phù hợp gu thẩm mỹ của người cá.
Người cá thích người đẹp.
Người có dung mạo xinh đẹp luôn được người cá ưu đãi một chút.
May mà anh có khuôn mặt này nên mới qua ải đêm nay thuận lợi như vậy.
Sigourney băng qua bãi biển yên bình, đi vào rừng cây một lần nữa. Có lẽ thú nhân canh gác bãi biển đã bỏ mặc nhiệm vụ để uống say mèm và nằm ngáy o o ở đâu đó như lời người cá nam Ulrich nói rồi.
Nhưng mà...
Thánh Địa được người cá thú nhân canh gác có lẽ còn có nhiều chủng tộc hơn canh gác chung ư?
Căn cứ trước đây của anh rốt cuộc có thứ gì mới có thể trở thành Thánh Địa trong miệng sinh vật ma pháp?
Sigourney im lặng suy nghĩ, chẳng lẽ việc căn cứ liên minh Tự Do bị phá hủy năm đó còn có ẩn khuất gì chăng?
Chương 185: Lính canh người cá.
***
Sóng biển lại vỗ lên bãi biển từng đợt, bọt sóng kéo dài thành một đường thẳng trắng.
Để cho tiện ứng đối, Sigourney cất thảm bay, đặt chân lên bãi cát mềm mịn.
Lúc đầu anh định cõng Ash như thường lệ, nhưng Ash bị sốt choáng váng hiếm khi ngây thơ và vòi vĩnh, cậu nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm: "Tôi cũng muốn đi dạo trên bờ biển một lần."
Thế là Sigourney mặt lạnh nửa ôm Ash, để cả người Ash tựa lên người anh rồi đi từng bước một đến cạnh biển.
Khi chân bị nước biển làm ướt, cuối cùng họ cũng thấy được người họ muốn tìm.
Đúng là Jain và Quentin.
Nhưng giờ phút này hai người hơi chật vật.
Cả người đều ướt sũng, đúng như Sigourney suy đoán, hai người bị dịch chuyển xuống biển, vì thế nên mới ướt như chuột lột.
Không chỉ vậy, tình trạng lúc này của hai người còn bi thảm hơn một tẹo, bọn họ đã trở thành tù nhân.
Bị giam cầm ở trong một bong bóng nước trong suốt, không động đậy được.
Mà người giam cầm họ cũng rất rõ ràng.
Bong bóng trôi nổi trên mặt biển, bên cạnh có hai người nửa thân trên giống người, nhưng họ cũng không phải người. Con người sẽ không có đôi tai mỏng như lụa giống họ.
"Người cá?" Ash mở to mắt.
Sigourney híp mắt, anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mới vừa rồi bị một tiếng hắt xì của Ash cắt ngang, có một số chuyện trên Ilov Đỏ anh chưa nói hết.
Trong đó có việc người cá và thú nhân không ưa nhau.
Thú nhân cho rằng người cá cũng thuộc chủng tộc của họ, chỉ khác mỗi việc người sống dưới nước kẻ sống trên bờ mà thôi, dựa vào đâu mà người cá cứ tỏ vẻ khinh khỉnh thượng đẳng hơn họ?
Người cá thì kiên quyết không đồng ý điều này, họ mà thuộc chủng tộc hôi hám, nóng nảy, vụng về như thú nhân ư? Đùa à, không thể nào!
Bởi vậy thú nhân với người cá rất khó chung sống hoà bình.
Đương nhiên, lúc bình thường cũng không có vấn đề gì.
Bởi vì thú nhân rất khó gặp mặt người cá trong biển.
Thế nhưng bãi biển mà họ mới đi qua rõ ràng có mùi của thú nhân, đó là lãnh địa thuộc về thú nhân.
Theo lý thuyết, đáng lẽ không có người cá nào ở gần lãnh địa thú nhân như vậy.
Người cá xem thường thú nhân, ngửi thấy mùi thú nhân từ xa thì lập tức sẽ buồn nôn và tránh đi ngay.
Cho nên... vì sao nơi này lại có người cá xuất hiện?
Khứu giác của họ xảy ra vấn đề à?
Những thắc mắc của Sigourney chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau đó anh nghe thấy một người cá trong biển nói: "Quỷ hút máu à?" Người nói chuyện là người cá nữ trong hai người cá một nam một nữ, giọng của cô ta hay đến khó tin, lại còn rất dứt khoát không để ý đến Ash bên cạnh anh.
Ash bị phớt lờ ở Ilov Đỏ là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Sigourney khẽ gật đầu và báo tên của mình, đồng thời anh nhìn về phía hai cái bong bóng. Hai người bên trong vẫn tỉnh táo, nhưng có lẽ vì rơi xuống nông nỗi này và còn phải đợi Sigourney cứu giúp, lòng kiêu ngạo và tự trọng của họ cực kỳ khó chịu, cả hai đều cứng đờ dời mắt đi, không muốn đối mặt với Sigourney.
"Họ là bạn của tôi." Sigourney bình tĩnh nói, "Không biết họ đã xúc phạm gì đến hai người, phải làm thế nào hai người mới đồng ý thả họ đi?"
Thấy Sigourney báo tên mình, người cá nữ cũng nói: "Tôi là Freya, một trong những người canh gác Thánh Địa." Nửa người dưới của cô ngâm trong nước, cô nghiêm túc nhìn Sigourney: "Anh có thể nói cho tôi biết vì sao các anh lại tự tiện xông vào Thánh Địa không? Chẳng lẽ quỷ hút máu khinh thường hiệp ước đồng minh ký kết ở quốc hội lúc trước sao?"
Khuôn mặt Sigourney không cảm xúc: "..." Tốt lắm, căn cứ năm đó của họ không chỉ bị thú nhân đánh dấu, còn trở thành Thánh Địa gì đó nữa, thậm chí người cá còn quyết canh gác dù bên cạnh có thú nhân luôn sao?
Ash mơ màng giải thích: "Xin lỗi, chúng tôi không biết..."
"Con người, im miệng." Người cá nam bên cạnh cảnh cáo.
Ash chậm chạp sửng sốt một chút, cậu chớp mắt mấy cái, đúng vậy, cậu quên mất con người có địa vị thấp ở nơi này, cậu không có tư cách chen miệng trong trường hợp này thì phải?
Còn Sigourney thì thích ứng rất nhanh.
Anh vốn là người của thế giới này, lúc còn trẻ còn ngụy trang thành tinh linh nên rất quen thuộc cách sinh vật ma pháp đối xử với con người.
Anh cười nhẹ một tiếng, vốn đang nửa ôm Ash, anh lại dùng thêm sức một chút kéo Ash sát người mình, phô bày tư thế khống chế bá đạo: "Ngại quá, gần đây tôi chiều cậu ta quá nên khiến cậu ta quên mất thân phận."
Nếu Ash tỉnh táo, lúc này có lẽ cậu sẽ vừa trợn mắt há mồm với kỹ thuật diễn của Sigourney, vừa mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng lúc này đầu óc cậu đang mơ hồ, bị Sigourney tràn đầy dục vọng chiếm hữu kéo kiểu đấy thì cả người vô lực mềm nhũn lao tới gần anh, cậu còn không quên cười với Sigourney.
Ash với khuôn mặt ửng đỏ (bởi vì sốt), tay chân bủn rủn (bởi vì suy yếu), cười lấy lòng chủ nhân của mình (không phải), trong mắt những người cá, những yếu tố trên tạo nên một khung cảnh mập mờ không thể diễn tả nào đó.
Sigourney nói "Chiều cậu ta quá." Câu nói này lập tức đã được xác minh hoàn mĩ.
Hai người cá trao nhau một ánh mắt thấu hiểu, xem ra mới nãy tên huyết nô loài người này còn bị chủ nhân của mình "chiều" mãnh liệt một lần nhỉ?
Tự nhận là đoán được chân tướng, ánh mắt hai lính canh người cá nhìn Sigourney cũng trở nên ôn hòa.
Bọn họ nghĩ quỷ hút máu này nhìn thế nào cũng không giống kẻ dòm ngó Thánh Địa.
Người thật sự có ý đồ với Thánh Địa sao có thể thanh thản "chơi" một trận trước khi hành động? Sao có thể mang nhiều người đến như vậy? Bộ không biết những nơi gần đó đã bị lính canh các tộc canh giữ tầng tầng lớp lớp rồi sao?
Có lẽ là vô tình đi nhầm nhỉ?
Không cần Sigourney giải thích nữa, bọn họ đã tìm được lý do cho Sigourney.
Đương nhiên, họ vẫn phải hỏi theo trình tự: "Các anh đi nhầm vào Thánh Địa à?"
Sigourney không biết hai người cá đã suy diễn gì, nhưng anh chắc chắn thái độ thù địch của họ đã vơi phân nửa.
Anh bình tĩnh nói theo lời người cá: "Đúng thế."
"Quả nhiên." Người cá nữ không ngạc nhiên chút nào, suy đoán của cô quả nhiên chính xác. Vẻ mặt cô hòa hoãn rồi cô phất tay một cái, hai cái bong bóng chứa Quentin và Jain lập tức bay về bờ cát: "Ban đầu chúng tôi nghĩ họ là kẻ xâm nhập. Nếu đó là bạn của anh, anh hãy mang họ mau chóng rời khỏi chỗ này đi."
Người cá nam cũng nói: "Trước khi ngày Huy Hoàng tới, bất cứ chủng tộc nào cũng không được phép vào Thánh Địa. Lần này nể tình các người vi phạm lần đầu nên không truy cứu. Nhưng mà... Mau rời khỏi đây!"
Hai cái bong bóng bay đến cạnh Sigourney, sau đó tan vỡ.
Jain và Quentin bên trong rơi trên bờ cát, lấy lại tự do.
Hai người cũng không phải là kiểu người dễ đối phó, sở dĩ bị người cá dễ dàng bắt nhốt phần lớn là do vừa rồi ở trong nước, không thể nào phát huy sức mạnh, lại gặp phải người cá trong sân nhà của họ.
Lúc này khi đặt chân trên mặt đất, họ mới yên tâm một chút và định trả thù cho sự nhục nhã khi bị nhốt trong bong bóng lúc nãy.
Sigourney lạnh lùng lườm họ một cái: Tất cả đứng lại.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến Jain và Quentin vô thức dừng lại, đứng ngay ngắn tại chỗ.
"Cám ơn." Sigourney nhìn về phía người cá: "Chúng tôi lập tức rời đi."
Freya xua tay với anh: "Xin hãy cẩn thận một chút, bãi biển này do thú nhân thô lỗ canh gác. Nếu như họ phát hiện ra các người thì không dễ nói chuyện như chúng tôi đâu."
Người cá nam trầm giọng nói: "Freya, đừng để ý đến những tên vô dụng đó. Nếu Sigourney có thể băng qua bãi biển đi đến cạnh biển, điều này chứng minh đám thú nhân đó đã chểnh mảng nhiệm vụ. Tôi đoán Thánh Địa yên bình quá lâu, đám người kia chắc chắn đã thả lỏng cảnh giác, uống đến say mèm rồi nằm ngáy o o ở góc nào rồi."
Freya gật đầu: "Anh nói đúng, Ulrich." Cô lại nói với Sigourney, "Đừng lo lắng, lính gác thú nhân không đáng sợ đâu."
"Cảm ơn hai ngươi nhắc nhở." Sigourney tao nhã vẫy tay tạm biệt, lấy thảm bay ra lần nữa, sau khi Jain và Quentin yên lặng nhảy lên, anh nói một câu hẹn gặp lại và chuẩn bị rời đi.
Trước khi họ rời đi, Freya nở nụ cười, giọng nói êm dịu như âm thanh của thiên nhiên: "Sigourney, anh rất xinh đẹp, là quỷ hút máu đẹp nhất mà tôi từng thấy, ngọc trai dưới biển sâu cũng không lấp lánh bằng anh. Hoan nghênh anh đến dưới biển làm khách, người cá chúng tôi thú vị hơn huyết nô loài người nhiều."
"..." Sigourney bình tĩnh nói, "Cám ơn, tôi cũng rất hứng thú với biển cả, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ đến xem một chút. Nhưng mà tôi vẫn thích dòng máu ấm nóng hơn."
Nói xong, anh lập tức điều khiển thảm bay rời đi.
Freya ở phía sau vẫn không bỏ cuộc: "Thử thêm mùi vị khác cũng không tệ đâu! Nếu như sau này anh đổi ý, nhớ tới tìm tôi nhé!"
Sigourney: "..."
Trước đó còn chưa kịp phổ cập cho Ash người cá là một đám cuồng sắc đẹp.
Vì sao họ lại ghét thú nhân?
Bởi vì đa số thú nhân đều cao to thô kệch, không đẹp lắm, càng không phù hợp gu thẩm mỹ của người cá.
Người cá thích người đẹp.
Người có dung mạo xinh đẹp luôn được người cá ưu đãi một chút.
May mà anh có khuôn mặt này nên mới qua ải đêm nay thuận lợi như vậy.
Sigourney băng qua bãi biển yên bình, đi vào rừng cây một lần nữa. Có lẽ thú nhân canh gác bãi biển đã bỏ mặc nhiệm vụ để uống say mèm và nằm ngáy o o ở đâu đó như lời người cá nam Ulrich nói rồi.
Nhưng mà...
Thánh Địa được người cá thú nhân canh gác có lẽ còn có nhiều chủng tộc hơn canh gác chung ư?
Căn cứ trước đây của anh rốt cuộc có thứ gì mới có thể trở thành Thánh Địa trong miệng sinh vật ma pháp?
Sigourney im lặng suy nghĩ, chẳng lẽ việc căn cứ liên minh Tự Do bị phá hủy năm đó còn có ẩn khuất gì chăng?
/212
|