Editor: Aminta.
Sau khi xử lý ổn thỏa mớ rắc rối ngoài cửa sổ, Ash lăn lộn trên giường, cơn buồn ngủ lại kéo đến lần nữa.
Thế là sau nửa đêm, Ash ngủ rất say, hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào bởi chuyện bất ngờ ấy.
Sáng sớm hôm sau, cậu cũng thức dậy theo đồng hồ sinh học, gặp Evan và Elena ở bàn ăn. Trên cái bàn vuông phủ khăn trải bàn họa tiết ca-rô màu quýt có một cái bình hoa thủy tinh, một bông hoa màu vàng nhạt yêu kiều được cắm trong bình. Ba cái đĩa cũng được xếp theo thứ tự, trên đĩa là món ăn đơn giản nhưng vẫn cực kỳ đầy đủ.
"Brent chuẩn bị cho chúng ta đó." Evan nói với một tâm trạng tốt: "Anh thích món trứng rán mà cậu ấy làm."
Ash nhìn sang Brent đang đứng ở một bên cười một cách thân thiện: Cậu ta vẫn là một thanh niên sáng sủa thân thiết, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ bay xuống từ tầng hai rồi im lặng ôm lấy người mặc áo choàng vào tối hôm qua của cậu ta.
"Ash, tới ăn sáng đi." Brent kéo ra một cái ghế gỗ, ánh mắt đối diện với Ash: "Hi vọng cậu cũng thích tay nghề nấu nướng của tôi."
Cậu ta cười nhưng trong mắt lại có một vẻ kỳ lạ, chỉ có Ash nhìn cậu ta trong mấy giây ngắn ngủi mới có thể thấy rõ.
Cũng chính trong khoảng thời gian nhìn nhau ngắn ngủi này, giữa cậu ta và Ash dường như đã đạt thành một thỏa thuận ngầm nào đó.
Cậu ta cười chân thành hơn nữa.
Ash cũng để lộ hai lúm đồng tiền nhạt.
"Trông có vẻ rất ngon." Ash khen, đi qua và ngồi xuống.
"Vinh hạnh của tôi." Brent nhận lấy lời khen.
Dùng bữa sáng xong thì cũng đã đến lúc phải rời đi.
Lãnh địa của vương tọa Rực Rỡ nằm ở Bắc Địa, mỗi khi đến mùa gió lạnh thấu xương này, buổi sáng đến cực kỳ trễ, buổi tối đến cực kỳ nhanh, giống như là kéo dài đêm tối, rút ngắn ban ngày.
Bởi vậy khi bọn họ đi ra khỏi tháp phù thủy, bầu trời vẫn u ám. Cơn mưa phùn đêm qua đã ngừng, chỉ để lại những vũng nước trên mặt đất, bởi vì khí trời lạnh lẽo, bề mặt vũng nước cũng đã đông kết một tầng băng vụn thật mỏng.
Brent đứng ngoài tháp phù thủy, mỉm cười từ biệt bọn họ: "Rất vui khi được làm quen với mọi người. Nếu như sau này mọi người còn đi ngang thôn Fami, hoan nghênh mọi người đến làm khách lần nữa."
Khi Evan nói lời cảm ơn, anh cũng mời chào: "Nếu như một ngày nào đó cậu có đến vương thành Rực Rỡ, nhất định phải đến tháp phù thủy cấp ba tìm tôi nhé. Trong vương thành có không ít cửa hàng khuất nẻo nhưng bán đồ tốt, đến lúc đó tôi sẽ dẫn cậu đi tìm đồ hời."
Brent đáp ứng, trong mắt của Ash, nụ cười của cậu ta như có chứa ý nghĩa sâu xa nào đó: "Vương thành Rực Rỡ sao? Trước đây tôi chưa hề đặt chân đến. Tôi rất chờ mong."
"Vậy anh tới chơi sớm chút đi?" Elena cũng mời cực kỳ nhiệt tình: "Đến lúc đó tôi dẫn anh đi ăn cả vương thành!"
Brent nhẹ nhàng gật đầu: "Nghe cô nói xong thì tôi càng mong đợi hơn."
Ash yên tĩnh đứng sau lưng bọn họ, cậu lặng lẽ giương mắt nhìn tầng hai tháp phù thủy. Với biểu hiện bình tĩnh của Brent bây giờ, chắc tinh linh bị thương nặng tối hôm qua cũng đã bình an vô sự rồi nhỉ?
Bây giờ khi cậu nhìn giàn trồng hoa trên tháp phù thủy và cây hoa tươi rói trên giàn thì lại thấy một ẩn ý khác.
Nghe nói tinh linh trân trọng sự sống, trời sinh có sự tương tác với thực vật.
Có lẽ những cây hoa này là do tinh linh kia tự tay trồng, nên mới có thể có màu sắc đẹp như thế trong mùa lạnh lẽo này.
Từ lúc tạm biệt đến lúc thật sự lên đường rời đi, Brent không tiếp tục cố gắng tiếp xúc với Ash nữa. Chỉ khi vào thời khắc chia tay lần cuối, cậu ta ôm lấy Evan, Elena và Ash theo thứ tự.
Vào lúc này, cậu ta mới nhỏ giọng nói một câu "Cảm ơn" bên tai Ash.
Nhỏ đến mức ngay cả Evan và Elena đứng ngay bên cạnh cũng không nghe được.
Nhưng thái độ của cậu ta lại cực kỳ cẩn thận.
Chỉ có mình Brent biết, tinh linh tối hôm qua bị thương nặng bao nhiêu, với cơ thể như thế mà có thể thuận lợi đi đến tháp phù thủy thì đã là kỳ tích, càng khỏi nói đến gõ cửa sổ, đánh thức cậu ta. Theo lời tinh linh nói, tiếng động tối hôm qua Ash nghe thấy cũng không phải là tiếng gõ cửa cố tình của tinh linh, mà tay của tinh linh mới đặt lên cửa sổ thì đã ngã xuống đất.
Nếu như người ngủ ở phòng ngủ chính tối hôm qua là Brent, thì cậu ta không có cách nào chú ý đến tiếng động bé nhỏ, ngắn ngủi đó như Ash. Cũng không có cách nào phát hiện tinh linh đến bên ngoài cửa sổ.
Nếu như không có Ash, sợ rằng tinh linh sẽ yên lặng chết đi cách cậu ta một bức tường.
Nghĩ đến khả năng này thôi thì Brent đã sợ hãi.
Nghĩ đến khả năng này thôi thì Brent đã thấy biết ơn Ash.
Đã rất lâu rồi cậu ta chưa hề nghiêm túc nói một tiếng "Cảm ơn" với người khác. Bây giờ tính ra đây đã là lần thứ hai cậu ta nói với Ash.
Ash không biết hai chữ "Cảm ơn" sau cùng của Brent mang ý nghĩa sâu nặng như thế nào, khi cậu nghe câu cảm ơn này thì sửng sốt một chút, tiếp đó cậu đáp lại bằng nụ cười chân thành "Không có gì".
Một đêm ở nhờ cứ trôi qua một cách yên bình như vậy, dù dưới vẻ ngoài yên bình là con sóng ngầm, nhưng cũng coi như là trôi qua một cách yên bình.
Chí ít Evan và Elena cho là như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi cả đêm, tinh thần của hai người no đủ. Elena mượn dùng đạo cụ phi hành, Evan thì cho mình một ma pháp bậc ba "Thuật phi hành", cho Ash một ma pháp "Thuật nhẹ tựa lông vũ", sau đó anh cùng Elena chia ra hai bên mang Ash bay về phía thành Thiên Bình.
Khi bay về phía thành Thiên Bình, vừa lúc bọn họ phải đi ngang qua trang viên Familio cũ.
Dù Evan và Elena biết nhiệm vụ của tám phù thủy tối hôm qua ở trang viên Familio, nhưng họ hoàn toàn không biết nội dung nhiệm vụ là gì.
Bởi vậy khi đi ngang qua, bọn họ bay chậm một chút, tò mò nhìn trang viên.
Ash ở giữa hai người nên cũng thấy rõ trang viên bị sự cố ma pháp phá hủy này: Trang viên có diện tích rất lớn, lớn gấp mấy lần thôn Fami, đáng tiếc khắp nơi đâu đâu cũng có ngói vỡ tường đổ, cột đá vỡ vụn nằm trên sàn nhà, cỏ dại phát triển rậm rạp che đi mặt đất cháy đen bên dưới.
Trong trang viên không có một bóng người, e là các phù thủy đã hoàn thành nhiệm vụ và rời đi vào tối hôm qua.
Ba người bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, sau đó bỏ nơi này lại sau lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường, Elena cũng kể cho Ash sơ sơ chuyện trang viên Familio.
Cái họ Familio này thuộc về một gia tộc lâu đời ở thế giới phù thủy. Mặc dù chưa từng sinh ra vương tọa, nhưng khi truyền thừa từ đời này sang đời khác thì gia tộc này vẫn có vốn tích lũy phong phú, đời nào cũng có phù thủy áo bào trắng gần như vương tọa xuất hiện.
Nhưng mà gần trăm năm nay, bởi vì nguyên liệu ma pháp khan hiếm, xu thế suy tàn của thế giới phù thủy có thể thấy bằng mắt thường, tổng thể sức mạnh của các phù thủy cũng đang xuống dốc.
Gia tộc Familio cũng gặp cảnh chững lại như thế, từ khi phù thủy áo bào trắng trước đó qua đời thì không còn có người kế nhiệm mới nào xuất hiện.
Gia tộc lâu đời cũng không giữ được bình tĩnh nữa, họ bắt đầu đọc những quyển sách cổ xưa được truyền thừa, hi vọng tìm được cách giải quyết.
Sự cố ma pháp làm chấn động cả Ilov xảy ra vào lúc này.
Nghe nói là trong một trong vô số lần thí nghiệm nghiên cứu, không biết là có chỗ nào xảy ra sơ suất, tạo thành một vụ nổ lớn cực kỳ kinh khủng, sức mạnh của vụ nổ có thể so với dòng sông Nguyên Tố cỡ nhỏ.
Xui xẻo hơn nữa, ngày vụ nổ xảy ra chính là ngày lễ truyền thống của gia tộc Familio. Gia tộc lâu đời luôn có các quy củ riêng, gia tộc Familio cũng không ngoại lệ, ngày lễ yêu cầu tất cả thành viên trong gia tộc phải tụ tập đến trang viên tham gia hoạt động. Thế là vụ nổ ấy diệt sạch tất cả thành viên quan trọng trong gia tộc Familio, không có ai thoát thân.
Gia tộc lớn luôn có kẻ địch và đối thủ. Bởi vậy sau sự cố ma pháp này, mấy nhóm mèo cá nhỏ ngoài gia tộc Familio đối mặt với tình trạng hiểm ác bị đàn sói vây quanh, trốn được thì trốn, chạy được thì chạy, không tới mấy tháng, một gia tộc đã từng lớn như thế đã sụp đổ hầu như không còn lại gì.
"Theo ý Brent, hình như anh ta là thành viên dòng chính của gia tộc Familio." Elena thở dài: "Tối hôm qua tôi không nên hỏi trực tiếp. Không ngờ gia tộc này còn có người mang dòng máu trực hệ sống sót."
Ash: "..." Giờ, giờ vẫn còn hối lỗi hả?
"Không biết nhiệm vụ tối hôm qua có liên quan gì đến gia tộc Familio hay không." Evan suy nghĩ, rồi lại lắc đầu: "Chắc chỉ là có chuyện gì đó đúng lúc xảy ra ở trang viên thôi nhỉ? Sự cố ấy đã xảy ra từ mười năm trước rồi."
Ash nghe, trong lúc lơ đãng cậu nhớ tới tinh linh bị thương nặng vào tối hôm qua, người ấy có liên quan gì đến nhiệm vụ của tám phù thủy kia không?
Cậu đang suy tư thì bỗng nhiên trái tim đập mạnh một cái, bỗng dưng cậu trợn to mắt, la lên: "Cẩn thận!"
"Sao vậy?" Evan và Elena bị giọng điệu gần như là mệnh lệnh của cậu làm hết hồn, cùng nhau dừng lại.
Không cần Ash trả lời... Bọn họ mới vừa dừng lại, hai viện đạn bay ma pháp gần như bay sượt trước mặt qua bọn họ.
Nếu như không có tiếng kêu "Cẩn thận" của Ash, nếu như bọn họ không dừng lại, viên đạn bay ma pháp tất nhiên có thể đã đánh trúng Elena và Evan.
Thế này là... Bị phục kích!
Sau khi xử lý ổn thỏa mớ rắc rối ngoài cửa sổ, Ash lăn lộn trên giường, cơn buồn ngủ lại kéo đến lần nữa.
Thế là sau nửa đêm, Ash ngủ rất say, hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào bởi chuyện bất ngờ ấy.
Sáng sớm hôm sau, cậu cũng thức dậy theo đồng hồ sinh học, gặp Evan và Elena ở bàn ăn. Trên cái bàn vuông phủ khăn trải bàn họa tiết ca-rô màu quýt có một cái bình hoa thủy tinh, một bông hoa màu vàng nhạt yêu kiều được cắm trong bình. Ba cái đĩa cũng được xếp theo thứ tự, trên đĩa là món ăn đơn giản nhưng vẫn cực kỳ đầy đủ.
"Brent chuẩn bị cho chúng ta đó." Evan nói với một tâm trạng tốt: "Anh thích món trứng rán mà cậu ấy làm."
Ash nhìn sang Brent đang đứng ở một bên cười một cách thân thiện: Cậu ta vẫn là một thanh niên sáng sủa thân thiết, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ bay xuống từ tầng hai rồi im lặng ôm lấy người mặc áo choàng vào tối hôm qua của cậu ta.
"Ash, tới ăn sáng đi." Brent kéo ra một cái ghế gỗ, ánh mắt đối diện với Ash: "Hi vọng cậu cũng thích tay nghề nấu nướng của tôi."
Cậu ta cười nhưng trong mắt lại có một vẻ kỳ lạ, chỉ có Ash nhìn cậu ta trong mấy giây ngắn ngủi mới có thể thấy rõ.
Cũng chính trong khoảng thời gian nhìn nhau ngắn ngủi này, giữa cậu ta và Ash dường như đã đạt thành một thỏa thuận ngầm nào đó.
Cậu ta cười chân thành hơn nữa.
Ash cũng để lộ hai lúm đồng tiền nhạt.
"Trông có vẻ rất ngon." Ash khen, đi qua và ngồi xuống.
"Vinh hạnh của tôi." Brent nhận lấy lời khen.
Dùng bữa sáng xong thì cũng đã đến lúc phải rời đi.
Lãnh địa của vương tọa Rực Rỡ nằm ở Bắc Địa, mỗi khi đến mùa gió lạnh thấu xương này, buổi sáng đến cực kỳ trễ, buổi tối đến cực kỳ nhanh, giống như là kéo dài đêm tối, rút ngắn ban ngày.
Bởi vậy khi bọn họ đi ra khỏi tháp phù thủy, bầu trời vẫn u ám. Cơn mưa phùn đêm qua đã ngừng, chỉ để lại những vũng nước trên mặt đất, bởi vì khí trời lạnh lẽo, bề mặt vũng nước cũng đã đông kết một tầng băng vụn thật mỏng.
Brent đứng ngoài tháp phù thủy, mỉm cười từ biệt bọn họ: "Rất vui khi được làm quen với mọi người. Nếu như sau này mọi người còn đi ngang thôn Fami, hoan nghênh mọi người đến làm khách lần nữa."
Khi Evan nói lời cảm ơn, anh cũng mời chào: "Nếu như một ngày nào đó cậu có đến vương thành Rực Rỡ, nhất định phải đến tháp phù thủy cấp ba tìm tôi nhé. Trong vương thành có không ít cửa hàng khuất nẻo nhưng bán đồ tốt, đến lúc đó tôi sẽ dẫn cậu đi tìm đồ hời."
Brent đáp ứng, trong mắt của Ash, nụ cười của cậu ta như có chứa ý nghĩa sâu xa nào đó: "Vương thành Rực Rỡ sao? Trước đây tôi chưa hề đặt chân đến. Tôi rất chờ mong."
"Vậy anh tới chơi sớm chút đi?" Elena cũng mời cực kỳ nhiệt tình: "Đến lúc đó tôi dẫn anh đi ăn cả vương thành!"
Brent nhẹ nhàng gật đầu: "Nghe cô nói xong thì tôi càng mong đợi hơn."
Ash yên tĩnh đứng sau lưng bọn họ, cậu lặng lẽ giương mắt nhìn tầng hai tháp phù thủy. Với biểu hiện bình tĩnh của Brent bây giờ, chắc tinh linh bị thương nặng tối hôm qua cũng đã bình an vô sự rồi nhỉ?
Bây giờ khi cậu nhìn giàn trồng hoa trên tháp phù thủy và cây hoa tươi rói trên giàn thì lại thấy một ẩn ý khác.
Nghe nói tinh linh trân trọng sự sống, trời sinh có sự tương tác với thực vật.
Có lẽ những cây hoa này là do tinh linh kia tự tay trồng, nên mới có thể có màu sắc đẹp như thế trong mùa lạnh lẽo này.
Từ lúc tạm biệt đến lúc thật sự lên đường rời đi, Brent không tiếp tục cố gắng tiếp xúc với Ash nữa. Chỉ khi vào thời khắc chia tay lần cuối, cậu ta ôm lấy Evan, Elena và Ash theo thứ tự.
Vào lúc này, cậu ta mới nhỏ giọng nói một câu "Cảm ơn" bên tai Ash.
Nhỏ đến mức ngay cả Evan và Elena đứng ngay bên cạnh cũng không nghe được.
Nhưng thái độ của cậu ta lại cực kỳ cẩn thận.
Chỉ có mình Brent biết, tinh linh tối hôm qua bị thương nặng bao nhiêu, với cơ thể như thế mà có thể thuận lợi đi đến tháp phù thủy thì đã là kỳ tích, càng khỏi nói đến gõ cửa sổ, đánh thức cậu ta. Theo lời tinh linh nói, tiếng động tối hôm qua Ash nghe thấy cũng không phải là tiếng gõ cửa cố tình của tinh linh, mà tay của tinh linh mới đặt lên cửa sổ thì đã ngã xuống đất.
Nếu như người ngủ ở phòng ngủ chính tối hôm qua là Brent, thì cậu ta không có cách nào chú ý đến tiếng động bé nhỏ, ngắn ngủi đó như Ash. Cũng không có cách nào phát hiện tinh linh đến bên ngoài cửa sổ.
Nếu như không có Ash, sợ rằng tinh linh sẽ yên lặng chết đi cách cậu ta một bức tường.
Nghĩ đến khả năng này thôi thì Brent đã sợ hãi.
Nghĩ đến khả năng này thôi thì Brent đã thấy biết ơn Ash.
Đã rất lâu rồi cậu ta chưa hề nghiêm túc nói một tiếng "Cảm ơn" với người khác. Bây giờ tính ra đây đã là lần thứ hai cậu ta nói với Ash.
Ash không biết hai chữ "Cảm ơn" sau cùng của Brent mang ý nghĩa sâu nặng như thế nào, khi cậu nghe câu cảm ơn này thì sửng sốt một chút, tiếp đó cậu đáp lại bằng nụ cười chân thành "Không có gì".
Một đêm ở nhờ cứ trôi qua một cách yên bình như vậy, dù dưới vẻ ngoài yên bình là con sóng ngầm, nhưng cũng coi như là trôi qua một cách yên bình.
Chí ít Evan và Elena cho là như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi cả đêm, tinh thần của hai người no đủ. Elena mượn dùng đạo cụ phi hành, Evan thì cho mình một ma pháp bậc ba "Thuật phi hành", cho Ash một ma pháp "Thuật nhẹ tựa lông vũ", sau đó anh cùng Elena chia ra hai bên mang Ash bay về phía thành Thiên Bình.
Khi bay về phía thành Thiên Bình, vừa lúc bọn họ phải đi ngang qua trang viên Familio cũ.
Dù Evan và Elena biết nhiệm vụ của tám phù thủy tối hôm qua ở trang viên Familio, nhưng họ hoàn toàn không biết nội dung nhiệm vụ là gì.
Bởi vậy khi đi ngang qua, bọn họ bay chậm một chút, tò mò nhìn trang viên.
Ash ở giữa hai người nên cũng thấy rõ trang viên bị sự cố ma pháp phá hủy này: Trang viên có diện tích rất lớn, lớn gấp mấy lần thôn Fami, đáng tiếc khắp nơi đâu đâu cũng có ngói vỡ tường đổ, cột đá vỡ vụn nằm trên sàn nhà, cỏ dại phát triển rậm rạp che đi mặt đất cháy đen bên dưới.
Trong trang viên không có một bóng người, e là các phù thủy đã hoàn thành nhiệm vụ và rời đi vào tối hôm qua.
Ba người bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, sau đó bỏ nơi này lại sau lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường, Elena cũng kể cho Ash sơ sơ chuyện trang viên Familio.
Cái họ Familio này thuộc về một gia tộc lâu đời ở thế giới phù thủy. Mặc dù chưa từng sinh ra vương tọa, nhưng khi truyền thừa từ đời này sang đời khác thì gia tộc này vẫn có vốn tích lũy phong phú, đời nào cũng có phù thủy áo bào trắng gần như vương tọa xuất hiện.
Nhưng mà gần trăm năm nay, bởi vì nguyên liệu ma pháp khan hiếm, xu thế suy tàn của thế giới phù thủy có thể thấy bằng mắt thường, tổng thể sức mạnh của các phù thủy cũng đang xuống dốc.
Gia tộc Familio cũng gặp cảnh chững lại như thế, từ khi phù thủy áo bào trắng trước đó qua đời thì không còn có người kế nhiệm mới nào xuất hiện.
Gia tộc lâu đời cũng không giữ được bình tĩnh nữa, họ bắt đầu đọc những quyển sách cổ xưa được truyền thừa, hi vọng tìm được cách giải quyết.
Sự cố ma pháp làm chấn động cả Ilov xảy ra vào lúc này.
Nghe nói là trong một trong vô số lần thí nghiệm nghiên cứu, không biết là có chỗ nào xảy ra sơ suất, tạo thành một vụ nổ lớn cực kỳ kinh khủng, sức mạnh của vụ nổ có thể so với dòng sông Nguyên Tố cỡ nhỏ.
Xui xẻo hơn nữa, ngày vụ nổ xảy ra chính là ngày lễ truyền thống của gia tộc Familio. Gia tộc lâu đời luôn có các quy củ riêng, gia tộc Familio cũng không ngoại lệ, ngày lễ yêu cầu tất cả thành viên trong gia tộc phải tụ tập đến trang viên tham gia hoạt động. Thế là vụ nổ ấy diệt sạch tất cả thành viên quan trọng trong gia tộc Familio, không có ai thoát thân.
Gia tộc lớn luôn có kẻ địch và đối thủ. Bởi vậy sau sự cố ma pháp này, mấy nhóm mèo cá nhỏ ngoài gia tộc Familio đối mặt với tình trạng hiểm ác bị đàn sói vây quanh, trốn được thì trốn, chạy được thì chạy, không tới mấy tháng, một gia tộc đã từng lớn như thế đã sụp đổ hầu như không còn lại gì.
"Theo ý Brent, hình như anh ta là thành viên dòng chính của gia tộc Familio." Elena thở dài: "Tối hôm qua tôi không nên hỏi trực tiếp. Không ngờ gia tộc này còn có người mang dòng máu trực hệ sống sót."
Ash: "..." Giờ, giờ vẫn còn hối lỗi hả?
"Không biết nhiệm vụ tối hôm qua có liên quan gì đến gia tộc Familio hay không." Evan suy nghĩ, rồi lại lắc đầu: "Chắc chỉ là có chuyện gì đó đúng lúc xảy ra ở trang viên thôi nhỉ? Sự cố ấy đã xảy ra từ mười năm trước rồi."
Ash nghe, trong lúc lơ đãng cậu nhớ tới tinh linh bị thương nặng vào tối hôm qua, người ấy có liên quan gì đến nhiệm vụ của tám phù thủy kia không?
Cậu đang suy tư thì bỗng nhiên trái tim đập mạnh một cái, bỗng dưng cậu trợn to mắt, la lên: "Cẩn thận!"
"Sao vậy?" Evan và Elena bị giọng điệu gần như là mệnh lệnh của cậu làm hết hồn, cùng nhau dừng lại.
Không cần Ash trả lời... Bọn họ mới vừa dừng lại, hai viện đạn bay ma pháp gần như bay sượt trước mặt qua bọn họ.
Nếu như không có tiếng kêu "Cẩn thận" của Ash, nếu như bọn họ không dừng lại, viên đạn bay ma pháp tất nhiên có thể đã đánh trúng Elena và Evan.
Thế này là... Bị phục kích!
/212
|