Editor: Aminta.
Nguyên liệu ma pháp thuộc về phù thủy, giống như khi người ta đi xe thì sẽ mang theo hành lý. Hành lý có cần mua vé xe không? Không cần. Tất nhiên nguyên liệu ma pháp cũng không cần.
Đương nhiên, nếu như hành lý quá nhiều thì có thể ký gửi vận chuyển. Tương tự, nếu như nguyên liệu ma pháp đi theo quá nhiều thì cũng có thể ký gửi vận chuyển.
Đây là điều thường thức ở Ilov.
Cho nên khi Evan lên tàu, anh mới vô thức báo trực tiếp "3 người". Thật ra dù anh có báo bốn người thì sinh mệnh luyện kim cấp thấp trên tàu cũng không có cách nào phân biệt ra người thứ tư và cũng sẽ trừ điểm trong huy chương của anh.
Chuyện này chỉ cần giải thích đơn giản với Ash là có thể giải đáp thắc mắc của Ash. Nhưng Evan và Elena nhìn nhau, hơn nửa ngày mà cũng không có ai chủ động ngẩng đầu nói điều thường thức này với Ash.
Nói Sigourney là nguyên liệu ma pháp, thuộc về bọn họ sao?
Vậy nói cụ thể một chút, lần này Sigourney thuộc về người mới lên được tàu?
Khuôn mặt tuấn tú của Evan cứng đờ, không thể nghĩ kỹ hơn về vấn đề này nữa, vừa nghĩ là đã thấy dạ dày hơi nhói đau rồi.
Áp lực lớn quá.
"... Tóm lại, Sigourney không cần mua vé." Sau cùng, xuất phát từ trách nhiệm của người làm anh, Evan vẫn nhỏ giọng nói: "Nguyên liệu ma pháp đều không cần vé."
Khi anh nói như vậy, một suy nghĩ kỳ lạ chợt thoáng qua trong đầu anh, nói như vậy, nếu bản thân nguyên liệu ma pháp đi xe thì sẽ được miễn phí mãi mãi à?
Trước đó một mình Sigourney đi khỏi vương thành như thế nào?
... Quả nhiên là đi xe miễn phí.
Chẳng qua chắc cũng chỉ có nguyên liệu ma pháp như Sigourney mới có lá gan đi lại một mình ở bên ngoài.
Trong giới phù thủy, ngoại trừ ngài Nance ra thì có ai mà yên tâm khi nguyên liệu quý giá của mình lưu lạc ở bên ngoài? Trong các nguyên liệu ma pháp, ngoại trừ Sigourney ra thì có ai mà không sợ bị phù thủy khác bắt ép vào phòng thí nghiệm?
Evan suy nghĩ, rồi lắc đầu, chắc ngài Nance và ngài Trăng Đỏ là một trường hợp đặc biệt trong mối quan hệ giữa phù thủy và nguyên liệu ma pháp nhỉ? Còn là một trường hợp đặc biệt cực kỳ hiếm thấy.
Ash được giải thích nên cũng không lo lắng về vấn đề Sigourney trốn vé nữa.
Sau đó cậu mới mở to hai mắt, trong đôi mắt màu xanh lam là vẻ vui mừng: "A! Vậy là Sigourney có thể đi ra vào buổi tối rồi. Chúng ta sẽ phải ở chung với anh ấy trong hai buổi tối!" Hơn nữa còn ở trong không gian nhỏ như vậy!
Evan và Elena: Khoan đã? Ash, bây giờ cậu mới phản ứng với chuyện này à?
Ash không chú ý tới vẻ mặt khó nói hết bằng một lời của hai người bọn họ, cậu đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Từ lần tạm biệt vội vàng trong đêm lễ ở thôn Dogo, đến lần trao đổi thân thể ngắn ngủi ở phố Cự Thạch, sau đó là lần truyền tống đến trong ngực Sigourney gần đây nhất, nhưng vẫn không nói được mấy câu với nhau. Bây giờ bỗng nhiên có hai buổi tối, ban đêm ở Bắc Địa còn cực kỳ dài nữa! Lập tức mọi thứ trở nên vô cùng xa hoa.
Nên nói gì với Sigourney đây?
Chắc chắn phải nói cảm ơn rồi, sau đó...
Ash tự cảm thấy thoát nghèo phát giàu mà cong khóe môi, cậu lập một kế hoạch phong phú ở trong lòng, hai lúm đồng tiền thật sâu xuất hiện, một màu đỏ ửng lờ mờ nổi lên trên gương mặt trắng nõn, trông cực kỳ thỏa mãn.
Evan nhìn không hiểu sự thay đổi vẻ mặt của Ash: "..." Đứa nhỏ này bị dọa đến mức thay đổi thất thường rồi à? Rõ ràng cậu đã nói với anh rằng ngài Trăng Đỏ không đáng sợ mà... Ầy, tuy rằng anh cũng không bao giờ có thể ngẩng đầu lên trước mặt ngài Trăng Đỏ.
Elena có hơi hiểu Ash một chút: "..." Cái dũng khí này, cái can đảm này của Ash... Xin bái phục lần nữa!
Trong những suy nghĩ khác nhau của ba người, đoàn tàu chạy vững vàng như bay trên đường ray, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bị kéo dài thành những đường thẳng, lướt nhanh trong tầm mắt. Nếu nhìn lâu thì chỉ có những khối màu sắc rực rỡ sót lại trong mắt, màu xanh lam là trời, màu xanh xám pha trắng chính là bình nguyên đồi núi, phần lớn chỉ có hai khối sắc màu này, đủ để chứng minh sự bao la và đơn điệu của phong cảnh dọc đường.
Xe lửa dừng ở nhà ga và lại xuất phát, lần lượt có người lên xuống xe, nhưng cũng không quấy rầy đến bọn họ.
Chỗ ngồi trong xe cũng không phải là từng dãy ghế sát nhau, mà là cách nhau không ít. Dù sao cũng có không ít phù thủy có tính nết kỳ lạ, sắp xếp chỗ ngồi như vậy cũng có thể giảm bớt một số xung đột xảy ra trong xe.
Trong lòng nhớ rằng tối nay Sigourney sẽ xuất hiện, ba người không để ý đến việc đoàn tàu lúc ngừng lúc đi, cũng không thèm để ý những người lên xuống xe khác, sau khi hàn huyên vài câu ngượng nghịu, ba người phát hiện lòng dạ của cả ba đều đang thấp thỏm, thế là ăn ý ngậm miệng, tìm chuyện có thể khiến mình khỏi bận lòng, bình tĩnh lại để làm.
Evan từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu cấu tạo mô hình pháp thuật mới trong thế giới tinh thần. Elena lấy một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu ra, cố gắng đắm chìm trong vẻ đẹp lạnh lẽo của đao và kiếm. Ash... Ash thì yên lặng nhìn chăm chú cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, cậu nghĩ đến thôn Dogo, cậu nghĩ đến mọi thứ trong cuộc hành trình này, ý cười nhợt nhạt luôn xuất hiện trong mắt.
Cứ chờ đợi như vậy, ban ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, buổi tối thứ nhất trên xe lửa đã đến rồi.
Sau khi dùng bữa tối, nhìn thầy sắc trời bên ngoài đã dần tối, ba người vây quanh quan tài đen và thảo luận.
Evan căng thẳng: "Ngài ấy sẽ ra ngoài chứ?"
Elena lo lắng không yên: "Nói không chừng ngài ấy thấy chúng ta chướng mắt, nên không ra ngoài thì sao?"
Ash nhỏ giọng nói với cái quan tài màu đen: "Buổi tối rồi đó."
Elena dùng cùi chỏ thúc Ash: "Cậu gọi nhỏ như vậy thì làm được gì? Không thì cậu gõ thử xem?"
Ash lắc đầu, trực giác bảo cậu nên từ chối đề nghị này.
"Cứ chờ trước đã." Evan quay người, làm một trận pháp ma pháp trên chỗ ngồi, ở xung quanh ba người lập tức có cành lá dây leo thô to khỏe mạnh mọc ra dưới chân và rủ xuống từ trên trần xe, nhanh chóng tạo thành một cái vỏ bọc làm từ cây, bao bọc bọn họ ở trong, che kín ánh mắt của người bên ngoài.
Ngay cả chỗ ngồi dưới thân cũng phủ đầy một lớp chồi non lông bù xù mềm mại, tạo thành một cái giường cỏ tự nhiên, nằm trên đó chắc chắn sẽ rất thoải mái dễ chịu.
"Khụ." Evan ngồi nghiêm chỉnh: "Cứ như vậy đi, chờ ngài ấy đi ra thì cũng không khiến quá nhiều người chú ý."
Về phần tại sao không làm vậy ngay từ đầu, thì đương nhiên là bởi vì dịch vụ này cũng bị thu phí.
"Đúng đúng đúng." Elena tán thành, "Ít ai trong giới phù thủy mà không biết gương mặt kia của ngài Trăng Đỏ."
"Bởi vì đẹp hả?" Ash dùng giọng điệu trần thuật để suy đoán.
Elena: "..." Quả nhiên tình yêu khiến người ta mù quáng.
Cô nén lại khóe môi giật giật: "Bảng xếp hạng 100 loại nguyên liệu quý giá nhất, bảng xếp hạng 100 người nguy hiểm nhất, bảng xếp hạng 100 bậc thầy luyện kim giỏi nhất... Ngài ấy rất nổi tiếng trong những bảng xếp hạng có giá trị đó. Hãy nói về quyển "Hướng dẫn phân biệt huy chương đã được ghi lại" của đám nhân viên chúng tôi đi, chân dung của ngài ấy được xếp ngay trong mấy trang đầu đấy!"
"...Nhưng mà." Cô do dự một chút, nhưng vẫn nhỏ giọng tiết lộ: "Trong bảng xếp hạng sắc đẹp của nguyên liệu ma pháp thì đúng là ngài ấy đứng thứ nhất."
Ash cũng không kinh ngạc mấy.
Mà Evan lại thấy kinh ngạc: "Còn có bảng xếp hạng này nữa à?" Mấy phù thủy làm ra bảng xếp hạng này phải rảnh cỡ nào đây?
"Thỉnh thoảng các phù thủy vẫn có lúc nhàm chán cần giải trí mà." Elena nhìn anh trai của mình đầy ghét bỏ: "Toàn là bảng xếp hạng được Hiệp hội công nhận, cũng từng được đăng trên nhật báo Rực Rỡ. Anh à, ngoại trừ ma pháp ra thì anh có thể quan tâm đến những chuyện khác một chút không?"
Evan trừ ma pháp ra thì chỉ quan tâm em gái: "..."
"Chà, nhật báo Rực Rỡ từng đăng rồi à?" Một giọng nói gia nhập với bọn họ, lạnh lẽo lại êm tai, tựa như là tiếng vụn băng va chạm nhau trên dòng sông tuyết tan.
"Đúng đó." Elena không hề phòng bị mà nghiêng đầu trả lời: "Tôi có mua mười tờ báo kỳ đó để dành... Dành... Sig, Sig..." Vẻ mặt của cô như là gặp quỷ, cô nhìn chằm chằm quỷ hút máu bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh: "Ngài đi ra lúc nào vậy?"
Sigourney lặng lẽ đi ra khỏi quan tài đen và đứng trên mớ dây leo, cúi đầu nhìn bọn họ: "Từ chỗ bảng xếp hạng sắc đẹp."
Mái tóc dài màu trắng bạc được anh buộc một cách tùy ý ở sau lưng, mấy sợi tóc tán loạn rủ xuống trên gương mặt xinh đẹp, tựa như dịu dàng rủ vào trong lòng người, phe phẩy đến mức đáy lòng ngứa ngáy, quyến rũ một cách kỳ lạ. Anh cụp mắt nhìn, lông mi thật dài cũng có màu trắng bạc, giống như chứa ánh sao sáng rực.
Có sự tao nhã cao quý của tinh linh, cũng có sự lộng lẫy tăm tối của huyết tộc.
Rõ ràng bên trong ẩn chứa sức mạnh dũng mãnh, nhưng bề ngoài lại đẹp đẽ như là món đồ dễ vở quý giá, mọi cử động đều khiến lòng người vương vấn.
Giờ khắc này, ngay cả Evan không quan tâm tới mấy chuyện lá cải cũng cảm thấy cái bảng xếp hạng sắc đẹp kia không hổ là được Hiệp hội công nhận, có người thật ở đây để xác nhận, quả thật là rất có sức thuyết phục.
Mà người đứng đầu bảng xếp hạng sắc đẹp mê hoặc lòng người này vươn tay ra với Elena một cách tự nhiên trong ánh mắt tán thưởng của ba người: "Tờ báo nào tinh mắt vậy, cho tôi một tờ."
Elena: "...Hả? A! Được!" Thế mà không bị đánh ư?
Ash vừa ngạc nhiên vui mừng, vừa mong đợi nhìn về phía cô: "Cô thật sự có mang theo hả? Cho tôi thêm một tờ có được không?"
Elena: "...Hả? A! Được!" Ash, tôi sẽ kính nể dũng khí của cậu suốt cả đời này! Thật đó!
Nguyên liệu ma pháp thuộc về phù thủy, giống như khi người ta đi xe thì sẽ mang theo hành lý. Hành lý có cần mua vé xe không? Không cần. Tất nhiên nguyên liệu ma pháp cũng không cần.
Đương nhiên, nếu như hành lý quá nhiều thì có thể ký gửi vận chuyển. Tương tự, nếu như nguyên liệu ma pháp đi theo quá nhiều thì cũng có thể ký gửi vận chuyển.
Đây là điều thường thức ở Ilov.
Cho nên khi Evan lên tàu, anh mới vô thức báo trực tiếp "3 người". Thật ra dù anh có báo bốn người thì sinh mệnh luyện kim cấp thấp trên tàu cũng không có cách nào phân biệt ra người thứ tư và cũng sẽ trừ điểm trong huy chương của anh.
Chuyện này chỉ cần giải thích đơn giản với Ash là có thể giải đáp thắc mắc của Ash. Nhưng Evan và Elena nhìn nhau, hơn nửa ngày mà cũng không có ai chủ động ngẩng đầu nói điều thường thức này với Ash.
Nói Sigourney là nguyên liệu ma pháp, thuộc về bọn họ sao?
Vậy nói cụ thể một chút, lần này Sigourney thuộc về người mới lên được tàu?
Khuôn mặt tuấn tú của Evan cứng đờ, không thể nghĩ kỹ hơn về vấn đề này nữa, vừa nghĩ là đã thấy dạ dày hơi nhói đau rồi.
Áp lực lớn quá.
"... Tóm lại, Sigourney không cần mua vé." Sau cùng, xuất phát từ trách nhiệm của người làm anh, Evan vẫn nhỏ giọng nói: "Nguyên liệu ma pháp đều không cần vé."
Khi anh nói như vậy, một suy nghĩ kỳ lạ chợt thoáng qua trong đầu anh, nói như vậy, nếu bản thân nguyên liệu ma pháp đi xe thì sẽ được miễn phí mãi mãi à?
Trước đó một mình Sigourney đi khỏi vương thành như thế nào?
... Quả nhiên là đi xe miễn phí.
Chẳng qua chắc cũng chỉ có nguyên liệu ma pháp như Sigourney mới có lá gan đi lại một mình ở bên ngoài.
Trong giới phù thủy, ngoại trừ ngài Nance ra thì có ai mà yên tâm khi nguyên liệu quý giá của mình lưu lạc ở bên ngoài? Trong các nguyên liệu ma pháp, ngoại trừ Sigourney ra thì có ai mà không sợ bị phù thủy khác bắt ép vào phòng thí nghiệm?
Evan suy nghĩ, rồi lắc đầu, chắc ngài Nance và ngài Trăng Đỏ là một trường hợp đặc biệt trong mối quan hệ giữa phù thủy và nguyên liệu ma pháp nhỉ? Còn là một trường hợp đặc biệt cực kỳ hiếm thấy.
Ash được giải thích nên cũng không lo lắng về vấn đề Sigourney trốn vé nữa.
Sau đó cậu mới mở to hai mắt, trong đôi mắt màu xanh lam là vẻ vui mừng: "A! Vậy là Sigourney có thể đi ra vào buổi tối rồi. Chúng ta sẽ phải ở chung với anh ấy trong hai buổi tối!" Hơn nữa còn ở trong không gian nhỏ như vậy!
Evan và Elena: Khoan đã? Ash, bây giờ cậu mới phản ứng với chuyện này à?
Ash không chú ý tới vẻ mặt khó nói hết bằng một lời của hai người bọn họ, cậu đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Từ lần tạm biệt vội vàng trong đêm lễ ở thôn Dogo, đến lần trao đổi thân thể ngắn ngủi ở phố Cự Thạch, sau đó là lần truyền tống đến trong ngực Sigourney gần đây nhất, nhưng vẫn không nói được mấy câu với nhau. Bây giờ bỗng nhiên có hai buổi tối, ban đêm ở Bắc Địa còn cực kỳ dài nữa! Lập tức mọi thứ trở nên vô cùng xa hoa.
Nên nói gì với Sigourney đây?
Chắc chắn phải nói cảm ơn rồi, sau đó...
Ash tự cảm thấy thoát nghèo phát giàu mà cong khóe môi, cậu lập một kế hoạch phong phú ở trong lòng, hai lúm đồng tiền thật sâu xuất hiện, một màu đỏ ửng lờ mờ nổi lên trên gương mặt trắng nõn, trông cực kỳ thỏa mãn.
Evan nhìn không hiểu sự thay đổi vẻ mặt của Ash: "..." Đứa nhỏ này bị dọa đến mức thay đổi thất thường rồi à? Rõ ràng cậu đã nói với anh rằng ngài Trăng Đỏ không đáng sợ mà... Ầy, tuy rằng anh cũng không bao giờ có thể ngẩng đầu lên trước mặt ngài Trăng Đỏ.
Elena có hơi hiểu Ash một chút: "..." Cái dũng khí này, cái can đảm này của Ash... Xin bái phục lần nữa!
Trong những suy nghĩ khác nhau của ba người, đoàn tàu chạy vững vàng như bay trên đường ray, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bị kéo dài thành những đường thẳng, lướt nhanh trong tầm mắt. Nếu nhìn lâu thì chỉ có những khối màu sắc rực rỡ sót lại trong mắt, màu xanh lam là trời, màu xanh xám pha trắng chính là bình nguyên đồi núi, phần lớn chỉ có hai khối sắc màu này, đủ để chứng minh sự bao la và đơn điệu của phong cảnh dọc đường.
Xe lửa dừng ở nhà ga và lại xuất phát, lần lượt có người lên xuống xe, nhưng cũng không quấy rầy đến bọn họ.
Chỗ ngồi trong xe cũng không phải là từng dãy ghế sát nhau, mà là cách nhau không ít. Dù sao cũng có không ít phù thủy có tính nết kỳ lạ, sắp xếp chỗ ngồi như vậy cũng có thể giảm bớt một số xung đột xảy ra trong xe.
Trong lòng nhớ rằng tối nay Sigourney sẽ xuất hiện, ba người không để ý đến việc đoàn tàu lúc ngừng lúc đi, cũng không thèm để ý những người lên xuống xe khác, sau khi hàn huyên vài câu ngượng nghịu, ba người phát hiện lòng dạ của cả ba đều đang thấp thỏm, thế là ăn ý ngậm miệng, tìm chuyện có thể khiến mình khỏi bận lòng, bình tĩnh lại để làm.
Evan từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu cấu tạo mô hình pháp thuật mới trong thế giới tinh thần. Elena lấy một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu ra, cố gắng đắm chìm trong vẻ đẹp lạnh lẽo của đao và kiếm. Ash... Ash thì yên lặng nhìn chăm chú cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, cậu nghĩ đến thôn Dogo, cậu nghĩ đến mọi thứ trong cuộc hành trình này, ý cười nhợt nhạt luôn xuất hiện trong mắt.
Cứ chờ đợi như vậy, ban ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, buổi tối thứ nhất trên xe lửa đã đến rồi.
Sau khi dùng bữa tối, nhìn thầy sắc trời bên ngoài đã dần tối, ba người vây quanh quan tài đen và thảo luận.
Evan căng thẳng: "Ngài ấy sẽ ra ngoài chứ?"
Elena lo lắng không yên: "Nói không chừng ngài ấy thấy chúng ta chướng mắt, nên không ra ngoài thì sao?"
Ash nhỏ giọng nói với cái quan tài màu đen: "Buổi tối rồi đó."
Elena dùng cùi chỏ thúc Ash: "Cậu gọi nhỏ như vậy thì làm được gì? Không thì cậu gõ thử xem?"
Ash lắc đầu, trực giác bảo cậu nên từ chối đề nghị này.
"Cứ chờ trước đã." Evan quay người, làm một trận pháp ma pháp trên chỗ ngồi, ở xung quanh ba người lập tức có cành lá dây leo thô to khỏe mạnh mọc ra dưới chân và rủ xuống từ trên trần xe, nhanh chóng tạo thành một cái vỏ bọc làm từ cây, bao bọc bọn họ ở trong, che kín ánh mắt của người bên ngoài.
Ngay cả chỗ ngồi dưới thân cũng phủ đầy một lớp chồi non lông bù xù mềm mại, tạo thành một cái giường cỏ tự nhiên, nằm trên đó chắc chắn sẽ rất thoải mái dễ chịu.
"Khụ." Evan ngồi nghiêm chỉnh: "Cứ như vậy đi, chờ ngài ấy đi ra thì cũng không khiến quá nhiều người chú ý."
Về phần tại sao không làm vậy ngay từ đầu, thì đương nhiên là bởi vì dịch vụ này cũng bị thu phí.
"Đúng đúng đúng." Elena tán thành, "Ít ai trong giới phù thủy mà không biết gương mặt kia của ngài Trăng Đỏ."
"Bởi vì đẹp hả?" Ash dùng giọng điệu trần thuật để suy đoán.
Elena: "..." Quả nhiên tình yêu khiến người ta mù quáng.
Cô nén lại khóe môi giật giật: "Bảng xếp hạng 100 loại nguyên liệu quý giá nhất, bảng xếp hạng 100 người nguy hiểm nhất, bảng xếp hạng 100 bậc thầy luyện kim giỏi nhất... Ngài ấy rất nổi tiếng trong những bảng xếp hạng có giá trị đó. Hãy nói về quyển "Hướng dẫn phân biệt huy chương đã được ghi lại" của đám nhân viên chúng tôi đi, chân dung của ngài ấy được xếp ngay trong mấy trang đầu đấy!"
"...Nhưng mà." Cô do dự một chút, nhưng vẫn nhỏ giọng tiết lộ: "Trong bảng xếp hạng sắc đẹp của nguyên liệu ma pháp thì đúng là ngài ấy đứng thứ nhất."
Ash cũng không kinh ngạc mấy.
Mà Evan lại thấy kinh ngạc: "Còn có bảng xếp hạng này nữa à?" Mấy phù thủy làm ra bảng xếp hạng này phải rảnh cỡ nào đây?
"Thỉnh thoảng các phù thủy vẫn có lúc nhàm chán cần giải trí mà." Elena nhìn anh trai của mình đầy ghét bỏ: "Toàn là bảng xếp hạng được Hiệp hội công nhận, cũng từng được đăng trên nhật báo Rực Rỡ. Anh à, ngoại trừ ma pháp ra thì anh có thể quan tâm đến những chuyện khác một chút không?"
Evan trừ ma pháp ra thì chỉ quan tâm em gái: "..."
"Chà, nhật báo Rực Rỡ từng đăng rồi à?" Một giọng nói gia nhập với bọn họ, lạnh lẽo lại êm tai, tựa như là tiếng vụn băng va chạm nhau trên dòng sông tuyết tan.
"Đúng đó." Elena không hề phòng bị mà nghiêng đầu trả lời: "Tôi có mua mười tờ báo kỳ đó để dành... Dành... Sig, Sig..." Vẻ mặt của cô như là gặp quỷ, cô nhìn chằm chằm quỷ hút máu bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh: "Ngài đi ra lúc nào vậy?"
Sigourney lặng lẽ đi ra khỏi quan tài đen và đứng trên mớ dây leo, cúi đầu nhìn bọn họ: "Từ chỗ bảng xếp hạng sắc đẹp."
Mái tóc dài màu trắng bạc được anh buộc một cách tùy ý ở sau lưng, mấy sợi tóc tán loạn rủ xuống trên gương mặt xinh đẹp, tựa như dịu dàng rủ vào trong lòng người, phe phẩy đến mức đáy lòng ngứa ngáy, quyến rũ một cách kỳ lạ. Anh cụp mắt nhìn, lông mi thật dài cũng có màu trắng bạc, giống như chứa ánh sao sáng rực.
Có sự tao nhã cao quý của tinh linh, cũng có sự lộng lẫy tăm tối của huyết tộc.
Rõ ràng bên trong ẩn chứa sức mạnh dũng mãnh, nhưng bề ngoài lại đẹp đẽ như là món đồ dễ vở quý giá, mọi cử động đều khiến lòng người vương vấn.
Giờ khắc này, ngay cả Evan không quan tâm tới mấy chuyện lá cải cũng cảm thấy cái bảng xếp hạng sắc đẹp kia không hổ là được Hiệp hội công nhận, có người thật ở đây để xác nhận, quả thật là rất có sức thuyết phục.
Mà người đứng đầu bảng xếp hạng sắc đẹp mê hoặc lòng người này vươn tay ra với Elena một cách tự nhiên trong ánh mắt tán thưởng của ba người: "Tờ báo nào tinh mắt vậy, cho tôi một tờ."
Elena: "...Hả? A! Được!" Thế mà không bị đánh ư?
Ash vừa ngạc nhiên vui mừng, vừa mong đợi nhìn về phía cô: "Cô thật sự có mang theo hả? Cho tôi thêm một tờ có được không?"
Elena: "...Hả? A! Được!" Ash, tôi sẽ kính nể dũng khí của cậu suốt cả đời này! Thật đó!
/212
|