Editor: Aminta.
Beta: Vũ Ngư Nhi.
Vào lúc Ash ngủ say, trên vùng bình nguyên cách xa thôn Dogo, ông lão mặc trường bào tinh linh và thanh niên khoác áo múa xinh đẹp đang nương nhờ sự che chở của bóng đêm, chậm rãi mà đi.
"Sigourney." Ông lão uyển chuyển đề nghị: "Cậu không có ý định thay bộ quần áo vướng víu này sao?"
"Tại sao phải thay?" Thanh niên cụp mắt đánh giá bản thân: "Chẳng phải rất đẹp à?"
Ông lão: "..."
"Không ngờ cậu còn múa được điệu múa của tinh linh." Ông lão thử khen ngợi: "Trước đó ta chưa bao giờ thấy cậu nhảy múa, ta còn tưởng rằng cậu đã quên mất điệu múa rồi."
Thanh niên liếc mắt nhìn ông một cách lạnh nhạt: "Tại sao tôi phải nhảy cho một ông già xem?"
Ông lão: "..."
"Sao cậu không nói tên cậu cho đứa bé kia?" Ông lão không hề nản lòng, không ngừng cố gắng: "Hình như cậu ta rất thích cậu."
"Sau đó để cậu ta nhớ mãi không quên, ngày nhớ đêm mong cái tên đó sao?" Thanh niên cười nhạo: "Quên đi, dù sao cũng sẽ không gặp nữa."
Ông lão: "..."
"Cậu hẳn là nên cảm ơn đứa bé kia." Ông lão hòa hoãn lại, tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Bên trên bình nguyên Đoạn Hà này, ma lực của chúng ta bị trói buộc. Cho dù gần đây dòng sông Nguyên Tố dần khô cạn, nên giảm bớt sự áp chế này, nhưng ta cũng rất khó kết nối với vì sao, bói xem tung tích của Rachel. May mà có đứa bé kia chỉ dẫn hướng cho chúng ta mỗi đêm, nếu không chúng ta cũng không tìm thấy Rachel được đâu."
"Vì sao ông không thể tự tin một chút?" Thanh niên dùng giọng điệu chế giễu nói: "Nói không chừng là vì trình độ chiêm tinh của ông tăng cao vượt bậc, căn bản kết quả xem bói của ông không liên quan gì tới thằng quỷ nhỏ kia thì sao?"
Ông lão: "..."
Ông hít sâu một hơi: "Ta vừa nhìn thấy đứa bé kia thì đã hiểu. Là do cậu ta khơi ra sức mạnh của ngôi sao, nên mới khiến ta lấy được gợi ý." Ông nói một cách khẳng định: "Cậu ta là đứa trẻ được vì sao ưu ái."
Thanh niên lạnh nhạt: "A."
Thì mắc mớ gì tới anh?
"..." Muốn đánh tên này một trận quá. Gân xanh hằn lên trên trán ông lão, ông cố gắng nói với bản thân rằng mình phải tao nhã, phải tỉnh táo, nể tình người bạn thân đã qua đời, ông phải bao dung mớ phiền phức to lớn mà bạn thân giao cho mình, dù cho tên này vừa tự kỷ vừa cay nghiệt, không khiến người khác thích một chút nào.
Suy nghĩ về quá khứ u ám và lạnh lẽo của đứa nhỏ này. Ông muốn dạy cho đứa nhỏ này biết sự ấm áp, học được cách yêu thương.
Ông lão nghĩ thầm trong lòng, thôi miên bản thân lần thứ một ngàn lẻ một, tốt lắm, ông có thể bình tĩnh hòa nhã một lần nữa rồi.
"Cậu thật sự không định nói gì sao?" Ông kiên nhẫn dẫn dắt: "Cậu vừa mới báo thù thành công, người cậu vừa giết là phủ thủy áo bào xám số một số hai bây giờ đấy, chẳng lẽ cậu không có bất cứ suy nghĩ nào sao?"
Thanh niên dừng bước.
Ông lão nhận được khích lệ, nhìn anh đầy mong đợi.
"Hả lòng hả dạ chăng?" Thanh niên nghiêng đầu nhìn ông, nở một nụ cười xinh đẹp: "Không hổ là tôi mà."
Ông lão đã yên lặng mở rộng vòng tay ôm ấp an ủi: "..." Rồi lại yên lặng thu lại cái ôm.
Cảnh khóc lóc sụt sịt sau khi báo được thù lớn đâu rồi?
Lời thoại đầy triết lý mà ông suy nghĩ suốt cả đêm giờ nên bỏ đâu đây?
"Nance." Thanh niên nhìn về phía chân trời, gọi tên của ông.
"Ừ?" Nance ngạc nhiên nhìn về hướng thanh niên, muốn mở rộng cửa lòng rồi sao? Cuối cùng ông cũng hâm nóng được cái con người lạnh lẽo này rồi à?
"Trời đã sắp sáng rồi." Sigourney đứng tại chỗ: "Chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi."
Nance: "..." Phải! Tao! Nhã! Phải! Bình! Tĩnh! Phải dạy cho đứa trẻ này biết sự ấm áp, học được cách yêu thương!
Trời đánh thánh đâm cái sự ấm áp với yêu thương của tên này đi!
Ông mò mẫm trong tay áo, lấy ra pháp trượng chiêm tinh lấp lánh tỏa sáng của mình từ trong nhẫn không gian, muốn gõ lên cái đầu đẹp đẽ của Sigourney.
"A..." Bỗng nhiên Sigourney nâng lên cánh tay của mình, kinh ngạc lên tiếng, "Đây là cái gì?"
Động tác của Nance dừng lại một chút, tạm thời từ bỏ dự định đập anh một gậy, nghi ngờ đến gần để nhìn, cực kỳ nghi Sigourney đang kiếm cớ tránh bị đánh.
Nhưng khi ông nhìn thấy tay Sigourney, sự hoài nghi này tan thành mây khói.
... Trên cánh tay trái của Sigourney, trên da thịt tái nhợt trơn bóng, một hình vẽ rõ nét hiện lên: To bằng móng tay, chấm nhỏ màu trắng bạc, có năm góc nhọn, nhỏ nhắn đáng yêu.
"Đây là cái gì?" Nance cũng thì thào tự hỏi, đầu óc cơ trí suy nghĩ đáp án: "Ta cảm nhận được sức mạnh của khế ước. Khế ước..."
Rất nhanh, ông đã nhớ ra: "... Trước đó, trước khi cậu xử lý Rachel, hình như lão ta đang ký kết khế ước với đứa trẻ kia đúng không?"
"Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?" Sigourney trừng mắt nhìn con dấu xa lạ trên cánh tay, cực kỳ nóng nảy: "Cũng đâu phải tôi ký kết khế ước với người..."
Giọng nói của anh bỗng nhiên kẹt lại, cái cổ cứng đờ xoay từng tấc từng tấc, không thể tin nổi mà nhìn về phía Nance, giống như là đang tìm cách chứng thực cái gì đó.
Nance cố gắng làm ra vẻ mặt nặng nề, giọng điệu trầm trọng: "Không sai, nghi thức khế ước giữa bọn họ bị cắt ngang, nhưng rất có thể nó đã chuyển sang người cậu. Lúc ấy cậu là người đứng gần bọn họ nhất."
Sigourney khó khăn mà giải thích: "... Tôi cũng không có làm gì hết."
Không hề đọc lời khế ước, không làm phép, thậm chí không báo ra tên của mình.
Khế ước nhà ai mà lại vô lý như vậy, tùy tiện bắt một người đi đường trói buộc thành đối tượng khế ước thế sao?
Nance nhún vai: "Cậu cũng biết mà, dù Rachel là kẻ ác ôn, điên khùng, cặn bã, nhưng học thức và năng lực của lão ta là không thể nghi ngờ. Ai mà biết khế ước mà lão ta dùng là thứ hiếm lạ lấy ra từ sổ tay ghi chép của phù thủy cổ đại nào chứ? Dù khó tin cỡ nào thì cũng có khả năng."
"Trước đó ta cứ nghĩ mãi mà không rõ, tại sao lão ta phải lặng lẽ rời đi tháp phù thủy vô cùng kiên cố của lão, liều lĩnh xâm nhập vào bình nguyên Đoạn Hà... Ở nơi này, cho dù là phù thủy áo bào xám thì cũng không thể phát huy một phần ngàn sức mạnh, rất khó mà tin kẻ cẩn thận tiếc mạng như lão sẽ hạ quyết định to gan như thế... Đương nhiên, phải cảm ơn sự kích động của lão, nếu không thì có lẽ chúng ta vĩnh viễn cũng không tìm ra thời cơ để xử lý lão." Nance biểu lộ cảm xúc: "Nhưng xem ra bây giờ, có lẽ lão ta đến vì đứa trẻ kia."
"Cho nên?" Sigourney nhíu chặt lông mày, bực bội: "Có thể xóa bỏ hay không?"
"Cậu vẫn không nghe hiểu à?" Nance thở dài: "Đó là Rachel xảo trá sợ chết, lão liều cái mạng lớn cũng phải tới đây để ký khế ước với người khác... Lão sẽ để khế ước bị xóa bỏ một cách đơn giản như vậy sao?"
"Chắc chắn khế ước này không tầm thường." Ông nói một cách chắc nịch, nhưng mà khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo của Sigourney, ông ho khan hai tiếng: ".. Chẳng qua cho ta chút thời gian, chắc là ta có thể cởi nó ra. Ta cũng cảm thấy rất hứng thú với khế ước mà Rachel chuẩn bị."
"Khục, trời đã sắp sáng rồi." Nance hoạt bát đến mức không giống như một người lớn tuổi, ông nhanh chóng lấy ra lều vải ma pháp từ trong nhẫn không gian, thúc giục, "Sigourney, cậu không thể phơi nắng, vào nhanh chút đi."
Sigourney nhìn chân trời sáng lên, khuôn mặt không hề có cảm xúc trừng mắt nhìn cánh tay của mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nance, nói ra từng chữ: "Ông nói, có thể cởi bỏ nó."
Nance nghiêm túc gật đầu cam đoan.
Sigourney mấp máy cánh môi, vén lều vải lên và đi vào.
Hả? Vào chưa?
Cuối cùng cũng vào rồi à?
Nance đứng bên ngoài lều, đón tia nắng mặt trời đầu tiên vào sáng sớm, thoải mái mà ưỡn eo, vẻ mặt nặng nề đột nhiên thay đổi, mặt mày bắt đầu trở nên hớn hở: Ha! Ha! Ha! Sigourney, cậu cũng có ngày hôm nay! Ôi không được rồi, lúc nãy ông đã có thể khiến cậu ta bức bối, để ông cười thêm một hồi nữa đi!
Không hổ là tôi mà?
Hả lòng hả dạ?
Không gặp nhau nữa?
Khế ước thì cũng khế ước rồi!
Quả thật là vả vào mặt cậu ta bốp bốp bốp.
Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!
Khi bình minh tỉnh giấc, Ash trong thôn Dogo cũng tỉnh giấc theo sự điều khiển của đồng hồ sinh học.
Dưới mí mắt của cậu là quầng thâm hiếm thấy.
Cậu mở mắt ra, còn tỉnh tỉnh mê mê mà ngẩn người một lát, còn chưa thể rút một chân còn lại ra khỏi giấc mộng.
Cậu mơ thấy một người rất xinh đẹp rạng rỡ...
Cậu suy nghĩ, sau đó đột nhiên giật mình một cái.
Thanh niên xinh đẹp... Nhảy múa... Đoàn kịch... Rachel!
Ký ức đêm qua quay về trong nháy mắt, cậu lập tức nhảy dựng lên từ dưới đất, nhìn thẳng về phía trước.
Nơi này là bãi đất cao duy nhất ở ngoài thôn, đứng ở chỗ này thì có thể nhìn toàn cảnh vị trí đoàn kịch tối hôm qua.
Trên bãi cỏ mà thôn dân ngủ đầy đất đêm qua, lúc này đã trống hơn phân nửa. Lần lượt có người thức giấc dưới ánh mặt trời, chậm rãi đứng lên, nhìn hai bên một chút, dường như đang thấy khó hiểu vì sao mình lại ngủ ở cái nơi này.
Sau đó bọn họ vỗ vỗ vụn cỏ và sương sớm trên người xuống, rồi lại đánh thức những người quen biết, chào hỏi nhau, chế giễu nhau, và sải bước đi về phía trong thôn.
Khi đi qua bãi đất cao thì họ nhìn thấy Ash.
Thế là đưa tay vẫy vẫy về phía Ash: "Ash, sinh nhật hôm qua có vui không?"
Ash nháy mắt mấy cái, gật đầu.
Cậu đã trải qua ngày sinh nhật suốt đời khó quên.
Cậu chạy xuống từ bên trên bãi đất cao, chạy đến chỗ tối qua Aubrey và Sa"anna nằm ngủ.
Sa"anna đã ngồi dậy, đang nửa nằm sấp, nhổ một cọng cỏ, dùng đầu có gãi lỗ mũi Aubrey còn đang nằm ngáy o o.
Ash nhìn thấy, không nhịn được mà vuốt vuốt chóp mũi của mình, cảm thấy muốn nhảy mũi.
"Hắt xì!" Aubrey hắt xì một hơi động trời.
Cậu ta bỗng nhiên ngồi dậy, gương mặt nổi giận: "Là tên khốn... A! Sa"anna!" Cậu ta chuyển từ khủng long bạo chúa sang con cừu nhỏ một cách kinh điển, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Sa"anna và Ash đều bị cậu ta chọc cười.
"Buổi sáng tốt lành, Sa"anna." Aubrey đỏ mặt: "Chúng ta..." Cậu ta nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt càng thêm ngại ngùng: "Tối hôm qua chúng ta cùng ngủ ở bên ngoài sao?"
Sa"anna bị cậu ta làm đỏ mặt theo một chút: "Ừ."
"Các cậu, còn nhớ rõ đã có chuyện gì xảy ra không?" Ash cẩn thận hỏi.
"Có, có chuyện gì xảy ra hả?" Aubrey lắp bắp, tưởng chừng như sắp bốc khói, bối rối mà nói: "Tớ, tớ không làm, làm gì với Sa"anna hết!"
Sa"anna cũng vội vàng gật đầu không ngừng.
Không ai yêu cầu bọn họ tự chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng hai tay mới yêu đương này giống như là sợ người khác hiểu lầm vậy, anh một lời em một câu, nhất định phải giải thích cho rõ ràng.
Vẻ mặt của Ash không chút cảm xúc mà nghe mấy lời lộn xộn của bọn họ, từ trong một đống lớn "Chúng tớ không phải" "Chúng tớ không có", cậu lựa ra tin tức trọng điểm mà cậu muốn biết...
Hai người không nhớ rõ việc bị Rachel bắt vào tối hôm qua.
Trong ấn tượng của hai người, bọn họ xem hết nguyên một màn biểu diễn xuất sắc, diễn xuất vô cùng đặc sắc, bầu không khí cũng vô cùng sôi nổi, đến mức sau khi màn biểu diễn kết thúc, bọn họ tiếp tục ăn mừng trên đồng cỏ, cho đến khi đêm dài, họ mệt mỏi uể ỏai, bèn nằm xuống ngủ.
Bọn họ ngủ một giấc cực kỳ vui sướng, đến khi thức dậy cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
... Đây cũng là hiệu quả do ma pháp tạo thành sao?
Ash suy nghĩ đến say sưa, không nói gì, khiến cho Aubrey đang giải thích ở một bên gấp đến mức đầu đầy mồ hôi: "Ash! Ash! Cậu tin tưởng tớ đi! Tớ thật sự không có..."
Ash nhìn cậu ta một cách kỳ lạ, khó hiểu mà hỏi: "Vì sao cậu nhất định phải muốn tớ tin?"
Aubrey và Sa"anna: "À..."
Cuối cùng họ cũng phản ứng lại, rốt cuộc vì sao bọn họ phải dốc sức giải thích cho Ash chứ?
Beta: Vũ Ngư Nhi.
Vào lúc Ash ngủ say, trên vùng bình nguyên cách xa thôn Dogo, ông lão mặc trường bào tinh linh và thanh niên khoác áo múa xinh đẹp đang nương nhờ sự che chở của bóng đêm, chậm rãi mà đi.
"Sigourney." Ông lão uyển chuyển đề nghị: "Cậu không có ý định thay bộ quần áo vướng víu này sao?"
"Tại sao phải thay?" Thanh niên cụp mắt đánh giá bản thân: "Chẳng phải rất đẹp à?"
Ông lão: "..."
"Không ngờ cậu còn múa được điệu múa của tinh linh." Ông lão thử khen ngợi: "Trước đó ta chưa bao giờ thấy cậu nhảy múa, ta còn tưởng rằng cậu đã quên mất điệu múa rồi."
Thanh niên liếc mắt nhìn ông một cách lạnh nhạt: "Tại sao tôi phải nhảy cho một ông già xem?"
Ông lão: "..."
"Sao cậu không nói tên cậu cho đứa bé kia?" Ông lão không hề nản lòng, không ngừng cố gắng: "Hình như cậu ta rất thích cậu."
"Sau đó để cậu ta nhớ mãi không quên, ngày nhớ đêm mong cái tên đó sao?" Thanh niên cười nhạo: "Quên đi, dù sao cũng sẽ không gặp nữa."
Ông lão: "..."
"Cậu hẳn là nên cảm ơn đứa bé kia." Ông lão hòa hoãn lại, tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Bên trên bình nguyên Đoạn Hà này, ma lực của chúng ta bị trói buộc. Cho dù gần đây dòng sông Nguyên Tố dần khô cạn, nên giảm bớt sự áp chế này, nhưng ta cũng rất khó kết nối với vì sao, bói xem tung tích của Rachel. May mà có đứa bé kia chỉ dẫn hướng cho chúng ta mỗi đêm, nếu không chúng ta cũng không tìm thấy Rachel được đâu."
"Vì sao ông không thể tự tin một chút?" Thanh niên dùng giọng điệu chế giễu nói: "Nói không chừng là vì trình độ chiêm tinh của ông tăng cao vượt bậc, căn bản kết quả xem bói của ông không liên quan gì tới thằng quỷ nhỏ kia thì sao?"
Ông lão: "..."
Ông hít sâu một hơi: "Ta vừa nhìn thấy đứa bé kia thì đã hiểu. Là do cậu ta khơi ra sức mạnh của ngôi sao, nên mới khiến ta lấy được gợi ý." Ông nói một cách khẳng định: "Cậu ta là đứa trẻ được vì sao ưu ái."
Thanh niên lạnh nhạt: "A."
Thì mắc mớ gì tới anh?
"..." Muốn đánh tên này một trận quá. Gân xanh hằn lên trên trán ông lão, ông cố gắng nói với bản thân rằng mình phải tao nhã, phải tỉnh táo, nể tình người bạn thân đã qua đời, ông phải bao dung mớ phiền phức to lớn mà bạn thân giao cho mình, dù cho tên này vừa tự kỷ vừa cay nghiệt, không khiến người khác thích một chút nào.
Suy nghĩ về quá khứ u ám và lạnh lẽo của đứa nhỏ này. Ông muốn dạy cho đứa nhỏ này biết sự ấm áp, học được cách yêu thương.
Ông lão nghĩ thầm trong lòng, thôi miên bản thân lần thứ một ngàn lẻ một, tốt lắm, ông có thể bình tĩnh hòa nhã một lần nữa rồi.
"Cậu thật sự không định nói gì sao?" Ông kiên nhẫn dẫn dắt: "Cậu vừa mới báo thù thành công, người cậu vừa giết là phủ thủy áo bào xám số một số hai bây giờ đấy, chẳng lẽ cậu không có bất cứ suy nghĩ nào sao?"
Thanh niên dừng bước.
Ông lão nhận được khích lệ, nhìn anh đầy mong đợi.
"Hả lòng hả dạ chăng?" Thanh niên nghiêng đầu nhìn ông, nở một nụ cười xinh đẹp: "Không hổ là tôi mà."
Ông lão đã yên lặng mở rộng vòng tay ôm ấp an ủi: "..." Rồi lại yên lặng thu lại cái ôm.
Cảnh khóc lóc sụt sịt sau khi báo được thù lớn đâu rồi?
Lời thoại đầy triết lý mà ông suy nghĩ suốt cả đêm giờ nên bỏ đâu đây?
"Nance." Thanh niên nhìn về phía chân trời, gọi tên của ông.
"Ừ?" Nance ngạc nhiên nhìn về hướng thanh niên, muốn mở rộng cửa lòng rồi sao? Cuối cùng ông cũng hâm nóng được cái con người lạnh lẽo này rồi à?
"Trời đã sắp sáng rồi." Sigourney đứng tại chỗ: "Chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi."
Nance: "..." Phải! Tao! Nhã! Phải! Bình! Tĩnh! Phải dạy cho đứa trẻ này biết sự ấm áp, học được cách yêu thương!
Trời đánh thánh đâm cái sự ấm áp với yêu thương của tên này đi!
Ông mò mẫm trong tay áo, lấy ra pháp trượng chiêm tinh lấp lánh tỏa sáng của mình từ trong nhẫn không gian, muốn gõ lên cái đầu đẹp đẽ của Sigourney.
"A..." Bỗng nhiên Sigourney nâng lên cánh tay của mình, kinh ngạc lên tiếng, "Đây là cái gì?"
Động tác của Nance dừng lại một chút, tạm thời từ bỏ dự định đập anh một gậy, nghi ngờ đến gần để nhìn, cực kỳ nghi Sigourney đang kiếm cớ tránh bị đánh.
Nhưng khi ông nhìn thấy tay Sigourney, sự hoài nghi này tan thành mây khói.
... Trên cánh tay trái của Sigourney, trên da thịt tái nhợt trơn bóng, một hình vẽ rõ nét hiện lên: To bằng móng tay, chấm nhỏ màu trắng bạc, có năm góc nhọn, nhỏ nhắn đáng yêu.
"Đây là cái gì?" Nance cũng thì thào tự hỏi, đầu óc cơ trí suy nghĩ đáp án: "Ta cảm nhận được sức mạnh của khế ước. Khế ước..."
Rất nhanh, ông đã nhớ ra: "... Trước đó, trước khi cậu xử lý Rachel, hình như lão ta đang ký kết khế ước với đứa trẻ kia đúng không?"
"Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?" Sigourney trừng mắt nhìn con dấu xa lạ trên cánh tay, cực kỳ nóng nảy: "Cũng đâu phải tôi ký kết khế ước với người..."
Giọng nói của anh bỗng nhiên kẹt lại, cái cổ cứng đờ xoay từng tấc từng tấc, không thể tin nổi mà nhìn về phía Nance, giống như là đang tìm cách chứng thực cái gì đó.
Nance cố gắng làm ra vẻ mặt nặng nề, giọng điệu trầm trọng: "Không sai, nghi thức khế ước giữa bọn họ bị cắt ngang, nhưng rất có thể nó đã chuyển sang người cậu. Lúc ấy cậu là người đứng gần bọn họ nhất."
Sigourney khó khăn mà giải thích: "... Tôi cũng không có làm gì hết."
Không hề đọc lời khế ước, không làm phép, thậm chí không báo ra tên của mình.
Khế ước nhà ai mà lại vô lý như vậy, tùy tiện bắt một người đi đường trói buộc thành đối tượng khế ước thế sao?
Nance nhún vai: "Cậu cũng biết mà, dù Rachel là kẻ ác ôn, điên khùng, cặn bã, nhưng học thức và năng lực của lão ta là không thể nghi ngờ. Ai mà biết khế ước mà lão ta dùng là thứ hiếm lạ lấy ra từ sổ tay ghi chép của phù thủy cổ đại nào chứ? Dù khó tin cỡ nào thì cũng có khả năng."
"Trước đó ta cứ nghĩ mãi mà không rõ, tại sao lão ta phải lặng lẽ rời đi tháp phù thủy vô cùng kiên cố của lão, liều lĩnh xâm nhập vào bình nguyên Đoạn Hà... Ở nơi này, cho dù là phù thủy áo bào xám thì cũng không thể phát huy một phần ngàn sức mạnh, rất khó mà tin kẻ cẩn thận tiếc mạng như lão sẽ hạ quyết định to gan như thế... Đương nhiên, phải cảm ơn sự kích động của lão, nếu không thì có lẽ chúng ta vĩnh viễn cũng không tìm ra thời cơ để xử lý lão." Nance biểu lộ cảm xúc: "Nhưng xem ra bây giờ, có lẽ lão ta đến vì đứa trẻ kia."
"Cho nên?" Sigourney nhíu chặt lông mày, bực bội: "Có thể xóa bỏ hay không?"
"Cậu vẫn không nghe hiểu à?" Nance thở dài: "Đó là Rachel xảo trá sợ chết, lão liều cái mạng lớn cũng phải tới đây để ký khế ước với người khác... Lão sẽ để khế ước bị xóa bỏ một cách đơn giản như vậy sao?"
"Chắc chắn khế ước này không tầm thường." Ông nói một cách chắc nịch, nhưng mà khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo của Sigourney, ông ho khan hai tiếng: ".. Chẳng qua cho ta chút thời gian, chắc là ta có thể cởi nó ra. Ta cũng cảm thấy rất hứng thú với khế ước mà Rachel chuẩn bị."
"Khục, trời đã sắp sáng rồi." Nance hoạt bát đến mức không giống như một người lớn tuổi, ông nhanh chóng lấy ra lều vải ma pháp từ trong nhẫn không gian, thúc giục, "Sigourney, cậu không thể phơi nắng, vào nhanh chút đi."
Sigourney nhìn chân trời sáng lên, khuôn mặt không hề có cảm xúc trừng mắt nhìn cánh tay của mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nance, nói ra từng chữ: "Ông nói, có thể cởi bỏ nó."
Nance nghiêm túc gật đầu cam đoan.
Sigourney mấp máy cánh môi, vén lều vải lên và đi vào.
Hả? Vào chưa?
Cuối cùng cũng vào rồi à?
Nance đứng bên ngoài lều, đón tia nắng mặt trời đầu tiên vào sáng sớm, thoải mái mà ưỡn eo, vẻ mặt nặng nề đột nhiên thay đổi, mặt mày bắt đầu trở nên hớn hở: Ha! Ha! Ha! Sigourney, cậu cũng có ngày hôm nay! Ôi không được rồi, lúc nãy ông đã có thể khiến cậu ta bức bối, để ông cười thêm một hồi nữa đi!
Không hổ là tôi mà?
Hả lòng hả dạ?
Không gặp nhau nữa?
Khế ước thì cũng khế ước rồi!
Quả thật là vả vào mặt cậu ta bốp bốp bốp.
Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!
Khi bình minh tỉnh giấc, Ash trong thôn Dogo cũng tỉnh giấc theo sự điều khiển của đồng hồ sinh học.
Dưới mí mắt của cậu là quầng thâm hiếm thấy.
Cậu mở mắt ra, còn tỉnh tỉnh mê mê mà ngẩn người một lát, còn chưa thể rút một chân còn lại ra khỏi giấc mộng.
Cậu mơ thấy một người rất xinh đẹp rạng rỡ...
Cậu suy nghĩ, sau đó đột nhiên giật mình một cái.
Thanh niên xinh đẹp... Nhảy múa... Đoàn kịch... Rachel!
Ký ức đêm qua quay về trong nháy mắt, cậu lập tức nhảy dựng lên từ dưới đất, nhìn thẳng về phía trước.
Nơi này là bãi đất cao duy nhất ở ngoài thôn, đứng ở chỗ này thì có thể nhìn toàn cảnh vị trí đoàn kịch tối hôm qua.
Trên bãi cỏ mà thôn dân ngủ đầy đất đêm qua, lúc này đã trống hơn phân nửa. Lần lượt có người thức giấc dưới ánh mặt trời, chậm rãi đứng lên, nhìn hai bên một chút, dường như đang thấy khó hiểu vì sao mình lại ngủ ở cái nơi này.
Sau đó bọn họ vỗ vỗ vụn cỏ và sương sớm trên người xuống, rồi lại đánh thức những người quen biết, chào hỏi nhau, chế giễu nhau, và sải bước đi về phía trong thôn.
Khi đi qua bãi đất cao thì họ nhìn thấy Ash.
Thế là đưa tay vẫy vẫy về phía Ash: "Ash, sinh nhật hôm qua có vui không?"
Ash nháy mắt mấy cái, gật đầu.
Cậu đã trải qua ngày sinh nhật suốt đời khó quên.
Cậu chạy xuống từ bên trên bãi đất cao, chạy đến chỗ tối qua Aubrey và Sa"anna nằm ngủ.
Sa"anna đã ngồi dậy, đang nửa nằm sấp, nhổ một cọng cỏ, dùng đầu có gãi lỗ mũi Aubrey còn đang nằm ngáy o o.
Ash nhìn thấy, không nhịn được mà vuốt vuốt chóp mũi của mình, cảm thấy muốn nhảy mũi.
"Hắt xì!" Aubrey hắt xì một hơi động trời.
Cậu ta bỗng nhiên ngồi dậy, gương mặt nổi giận: "Là tên khốn... A! Sa"anna!" Cậu ta chuyển từ khủng long bạo chúa sang con cừu nhỏ một cách kinh điển, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Sa"anna và Ash đều bị cậu ta chọc cười.
"Buổi sáng tốt lành, Sa"anna." Aubrey đỏ mặt: "Chúng ta..." Cậu ta nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt càng thêm ngại ngùng: "Tối hôm qua chúng ta cùng ngủ ở bên ngoài sao?"
Sa"anna bị cậu ta làm đỏ mặt theo một chút: "Ừ."
"Các cậu, còn nhớ rõ đã có chuyện gì xảy ra không?" Ash cẩn thận hỏi.
"Có, có chuyện gì xảy ra hả?" Aubrey lắp bắp, tưởng chừng như sắp bốc khói, bối rối mà nói: "Tớ, tớ không làm, làm gì với Sa"anna hết!"
Sa"anna cũng vội vàng gật đầu không ngừng.
Không ai yêu cầu bọn họ tự chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng hai tay mới yêu đương này giống như là sợ người khác hiểu lầm vậy, anh một lời em một câu, nhất định phải giải thích cho rõ ràng.
Vẻ mặt của Ash không chút cảm xúc mà nghe mấy lời lộn xộn của bọn họ, từ trong một đống lớn "Chúng tớ không phải" "Chúng tớ không có", cậu lựa ra tin tức trọng điểm mà cậu muốn biết...
Hai người không nhớ rõ việc bị Rachel bắt vào tối hôm qua.
Trong ấn tượng của hai người, bọn họ xem hết nguyên một màn biểu diễn xuất sắc, diễn xuất vô cùng đặc sắc, bầu không khí cũng vô cùng sôi nổi, đến mức sau khi màn biểu diễn kết thúc, bọn họ tiếp tục ăn mừng trên đồng cỏ, cho đến khi đêm dài, họ mệt mỏi uể ỏai, bèn nằm xuống ngủ.
Bọn họ ngủ một giấc cực kỳ vui sướng, đến khi thức dậy cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
... Đây cũng là hiệu quả do ma pháp tạo thành sao?
Ash suy nghĩ đến say sưa, không nói gì, khiến cho Aubrey đang giải thích ở một bên gấp đến mức đầu đầy mồ hôi: "Ash! Ash! Cậu tin tưởng tớ đi! Tớ thật sự không có..."
Ash nhìn cậu ta một cách kỳ lạ, khó hiểu mà hỏi: "Vì sao cậu nhất định phải muốn tớ tin?"
Aubrey và Sa"anna: "À..."
Cuối cùng họ cũng phản ứng lại, rốt cuộc vì sao bọn họ phải dốc sức giải thích cho Ash chứ?
/212
|