Nếu không cần gửi ngay bây giờ, Tống Nghiên đem cất chiếc áo vest vào tủ quần áo.
Sau đó nhận được tin nhắn từ WeChat của La Kiệt Linh: 【 chuẩn bị xong chưa? Tôi qua đón cậu. 】
Tối này là bữa tiệc chia tay của 《 Trại Tập Trung Idol 》, nhóm tuyển thủ bọn họ đều được mới tới, La Kiệt Linh lén lút có được chiếc xe, cho nên mới qua chở Tống Nghiên đi.
Tống Nghiên: 【 ừ ừ, ngay lập tức, tôi chụp tấm hình cái đã. 】
Cậu cẩn thận sửa sang lại những món quà của fans tặng, cố ý chọn góc thiệt đẹp, nghiêm túc chụp hai bức ảnh.
Sau đó nhanh chóng mang cái túi trên lưng và đi ra ngoài.
Một lát, Weibo của Tống Nghiên có trạng thái mới.
Tống Nghiên V: Cảm ơn tát cả mọi người [ tình yêu ]
Bức hình là những món đồ được sắp xếp gọn gàng, có thú bông, chocolate, trang thêu chữ thập, còn có ngôi sao giấy, mấy phong thư được trang trí đẹp đẽ, phía trên mơ hồ có thể nhìn thấy nét chữ đáng yêu: TO bé con Nghiên Nghiên.
Người hâm mộ lập tức nổ tung!
【 a a a cái này nè! Là tôi tặng! 】
【 khóc, ngôi sao giấy của tôi kia...... Tuy rằng mất hơn nửa tháng để gấp, tay bây giờ vẫn còn đau, nhưng chỉ là một món đồ lưu niệm không đáng giá chút nào, tôi thật sự không ngờ rằng, nó sẽ xuất hiện trên Weibo của bé con nha! Đáng giá a a! Tống Nghiên thật sự rất đáng giá a a a!! 】
【 những tin tức trước của Nghiên Nghiên đều là bên phía tổ tiết mục đăng lên, đây là làn đầu tiên được đăng lên Weibo cá nhân đó nha】
【 nước mắt tôi không dừng lại được rồi! Đến mơ cũng không thể tưởng tượng được, bài đăng đầu tiên trên Weibo của Nghiên Nghiên lại là cái này, nó tràn đầy tình yêu dành cho fans nha, thật ấm áp 】
【 cậu ấy đã đem giữ lại tất cả những món quà nhỏ của fans tặng, còn nói cho chúng ta biết, tình yêu của chúng ta được cậu ấy nhận lấy rồi ô ô ô 】
【 bị trúng một kích từ nũi tên của Nghiên Nghiên rồi!! Mẹ yêu con a!! 】
【......】
Fan club giống như đang ăn tết, Phương Phương kích động cùng với chị em tung hoa chúc mừng, không bao lâu thì nhận được một tin nhắn riêng.
Bé con là giỏi nhất: 【 Online? 】
Chính là cái vị fans giàu có tức giận ném cho cô mười vạn.
Trong khoảng thời gian này, vị nhà giàu đó sẽ gửi một loạt ảnh của Nghiên Nghiên, mỗi tấm hình đều được chụp bằng góc độ tốt nhất, cô đang hoài nghi có phải vị nhà giàu đó có liên quan tới trại huấn luyện không!
Nếu không sao có nhiều thứ tốt như vậy.
Phương Phương nhanh chóng trả lời: 【 có, ba ba 】
Bên kia vẫn là phong cách cao lãnh như dĩ vãng, không nói hai lời trực tiếp ném ra một đống ảnh chụp.
Phương Phương nhìn thấy, tức khắc càng kích động: 【 a a a là là ảnh chụp của trận chung kết! Đại nhân ơi ngài ngồi ngay ngắn cho con lạy một cái, vì cái gì mỗi lần chụp đều có cả trăm góc độ thế này! Vì cái gì! Yêu yêu quá! 】
Nhà giàu đại nhân vẫn cao lãnh: 【 ừ 】
Phương Phương tiếp tục la hét chói tai: 【 a a a bé con Nghiên Nghiên thật dễ nhìn! 】
Nhắc tới đề tài này, nhà giàu đại nhân rốt cuộc không nhịn được:
【 đúng đúng đúng! Quá đẹp, khiến ta hít thở không thông luôn!! 】
【 tại hiện trường như muốn bùng cháy tơi nơi! 】
【 tấm này tấm này, ta thích nhất đó! Trong lòng như kích động như được châm lửa ngao ngao ngao! 】
【 còn có tấm này......】
Phương Phương nhìn khung tin nhắn như bị spam: "......"
Nhà giàu cao lãnh đâu rồi?
Cô đem những bức ảnh sửa sang lại, từng tấm từng tấm chỉnh sửa lại, mặc dù đôi mắt sắp mù tới nơi rồi, nhưng nhìn Nghiên Nghiên vô cùng hoàn mỹ, nội tâm lại vui sướng như chó con.
Vui vui vẻ vẻ liếm nhan sắc, Weibo phát lên một âm thanh thông báo, cô cầm điện thoại lên, là Cảnh thiên vương phát Weibo.
Phương Phương nhìn chằm chằm di động, nhìn một lát, cô cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nội dung Weibo rất bình thường: 【 cái kết hoàn hảo của trại tập trung idol, có tài ắt có danh [ hình ảnh ]】
Tấm hình là một mình Tống Nghiên.
Cái này cũng...... Hợp lý, Tống Nghiên là quán quân, đăng tấm hình chỉ có một mình cậu ấy cũng hợp lý.
Nhưng mà!
Phương Phương nhìn tấm hình này của Cảnh thiên vương, lại nhìn những tấm hình mà vị fans nhà giàu kia đưa cho mình, không biết vì cái gì, cô cảm thấy tấm hình đó...... Xuất phát...... Cùng cùng một bộ.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
-
Bữa tiệc chia tay《 Trại tập trung idol 》 đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, đạo diễn đã thay đổi tác phong trong quá khứ, tổ chức bữa tiệc ở khách sạn Kim Mây.
Hơn nữa còn bao trọn cả một tầng lầu, quả thực ra tay không thể rộng rãi hơn.
Từ tổng sản xuất, tổng kế hoạch, đến bác gái nhà ăn, a di quét dọn, tất cả mọi người đều chỉnh tề được mới tới.
Tống Nghiên nhìn một bàn lớn đồ ăn mà quả thực muốn khóc, bụng thực không biết kiếm chế mà ùng ục vang lên.
Nhưng cậu không vội vã ăn cơm, từ trong túi lấy ra một hũ sốt thịt bò, chạy vào một căn phòng khác.
A di nhà ăn chưa bao giờ đến một nơi cao cấp như vậy, hơi lúc túng mà ngồi vào bàn, liền nhìn thấy một thân ảnh trắng trẻo bước vào, đến bên cạnh cô: "A di."
Tống Nghiên đưa hũ sốt thịt bò cho bà: "Cái này tặng cho a di."
A di nhà ăn rất kinh ngạc: "Đây là, cho ta?"
Mi mắt Tống Nghiên cong cong, gật đầu: "Đúng vậy, cái này ăn rất ngon, tặng cho a di."
Vị a di nhà ăn này trước giờ vẫn luôn chiếu cố cậu, mỗi lần đều lấy cho cậu rất nhiều đồ ăn, nếu không phải a di đặc biệt chiếu cố, Tống Nghiên cảm thấy mình sắp chết đói luôn rồi......
Tống Nghiên cũng không có gì khác để tặng, liền đem hũ sốt thịt bò mà mình yêu thương nhất cho a di nếm thử, dù sao......
Từ khi viện trưởng tiểu lão thái đem bản ký tên (viết văn) của Cảnh lão sư từ trên tường lấy xuống, sốt thịt bò của cậu đã tăng trưởng theo cấp số nhân.
A di nhà ăn nhìn hũ sốt thịt bò trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về bóng dáng Tống Nghiên dần dần đi xa, tức khắc có chút phức tạp.
Chồng cô một bên cảm khái nói: "Đứa nhỏ này, thật là tốt. Ngày thường đám người kia không mấy ai coi trọng chúng ta, vậy mà đứa nhỏ này, cũng thành đại minh tinh rồi, lại còn tôn trọng chúng ta như vậy."
A di nhà ăn liếc mắt nhìn chồng: "Lần tới em bình chọn cho Nghiên Nghiên, anh còn dám ngăn cản?"
Chồng cô: "...... Khụ."
Đang nói chuyện, Ngô đạo mặt đỏ lừ lừ đi tới: "Mấy tháng nay mọi người vất vả rồi, ăn uống thoải mái nha, hôm nay chúng ta không say không về!"
"Oa nha!"
Các thiếu niên ở phòng bên cạnh cũng vô cùng náo nhiệt, nguyên một tầng lầu đều vang vọng tiếng vui tai.
Nói không say không về, uống còn chưa được bao nhiêu, Ngô đạo rất nhanh chóng mà chuốc say chính mình......
Sau khi say, cái mặt già liền đỏ bừng, đôi mắt hí lại mông lung, bắt đầu lẩm ba lẩm bẩm: "Hôm nay ta thực sự rất vui, mở, trái, tim, rồi!"
"Lão Ngô ta từng tuổi này, gắn mình với nghệ thuật cũng mấy chục năm rồi, cũng chưa làm ra một chương trình nổi danh được. Nói tới tiết mục này của chúng ta, ngay từ đầu đã là bộ dáng quỷ quái gì rồi, ta cũng không nói ra sợ mọi người chê cười, ta là dù tiền ăn hay tiền công đều móc túi mình ra. Trưng cái mặt già này, nợ người này người kia."
"Ta trăm triệu lần không nghĩ tới, ai mà có thể nghĩ được, hai tháng cuối cùng này, tiết mục như muốn nát của chúng ta, con mẹ nó xoay người! Hiện tại có ai không biết tới tiết mục này của chúng ta đâu? A? Ngươi nói, ai không biết?"
Ngô đạo cũng không thấy rõ người trước mặt là ai, say khướt xách cổ áo người ta lên: "Ngươi nói, ai không biết?"
La Kiệt Linh tràn đầy đồng cảm.
Hắn vốn dĩ cho rằng khi tham gia xong cái chương trình này, sau đó phải nhờ cậy đến bạn trai của anh mình, sau này cao lắm trong tay hắn chỉ có thể diễn những vai nhỏ, không nghĩ rằng sau khi chương trình hot, hắn hiện tại không những không cần làm diễn viên nhỏ, còn có thể nhận các dự án quay quảng cáo nữa.
Nhưng...... Muốn lôi kéo đồng minh, cũng không cần xách cổ áo hắn được không!!
Khi say rượu thì sức lực đặt biệt lớn, La Kiệt Linh giống như con gà chết, bị Ngô đạo lắc lắc đến đỏ bừng.
Còn không quên dung một tia sức lực cuối cùng để vuốt mông ngựa: "Khụ khụ, đúng rồi, hiện tại có ai không biết tiết mục của chúng ta đâu! Ngô đạo trâu bò lắm a!"
Một bên vỗ, một bên điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh: Ngọa tào, mẹ nó Ngô đạo say, một mình lão tử ứng phó không được, anh em mau giúp đỡ đi, lôi ông ấy ra dùm với!
Vì thế, mấy thiếu niên nhanh chóng dụ dỗ nịnh nọt lừa gạt kéo Ngô đạo về vị trí ghế ngồi.
Mới vừa thở ra một hơi, nhà sản xuất bên cạnh đột nhiên vèo một cái, thẳng tắp nhảy lên.
...... Làm cho mọi người sợ hết hồn.
Nhà sản xuất vươn đầu lưỡi say khướt: "Đúng vậy, đúng vậy, Ngô đạo nói quá đúng."
"Nhớ trước đây lúc tôi chuẩn bị cho chương trình này, các ngươi không thấy đám người kia cười vào mặt tôi như thế nào nào đâu, còn chế giễu các thứ. Hiện tại các ngươi nhìn xem," nhà sản xuất mãnh liệt ngửa đầu, đem ly rượu nốc một hơi cạn sạch, đắc ý nói, "Cái lão Chu gì đó, Lý tổng, Triệu giám chế, ai nhìn thấy tôi, còn không lên tiếng khen chương trình chúng ta sao?"
Nói xong, còn rơi xuống một vài giọt nước mắt chua xót: "Ô ô ô ta hiện tại rốt cuộc cũng nở mày nở mặt ra a!"
Mọi người: "......"
Làm ơn mấy lão đại đừng uống nữa, nhìn hai người say khướt thành bộ dạng gì rồi?
"Đúng đúng đúng......"
"Vâng vâng vâng......"
Mọi người một bên ứng đối, một bên lại lần nữa ba chân bốn cẳng, đem hắn nhấn vào ghế ngồi, phải khuyên can trấn an mãi mãi mới bình tĩnh lại.
Mới vừa trấn an xong, vừa cọ mông được một chút, trong dư quang của mọi người xuất hiện một thân ảnh thật lớn.
Mọi người thong thả quay đầu, nhìn thấy tổng kế hoạch với trọng lượng 200 cân (100kg), không khác gì một ngọn núi, thẳng tắp nảy lên......
Mọi người: "???"
Đây là chơi trò đập chuột sao?
Còn chưa xong??
Cái trọng lương này......... ai đó ấn ông ấy xuống dùm đi!!!
Tổng kế hoạch hoàn toàn không nghe thấy đáy lòng của mọi người đang phun tào, tiếp tục kích động: "Đặc biệt là lúc Cảnh thiên vương với Dụ ảnh đế, thời điểm hai vị siêu sao ấy chạy tới chỗ chúng ta làm người hướng dẫn? Cằm của bọn họ đều rớt lịch bịch ha ha ha! Tôi còn chưa nói với bọn hắn đâu, thù lao của thiên vương ảnh đế là con số này."
Hắn giơ tay, đưa ra con số.
Mọi người vốn dĩ muốn nỗ lực nhấn hắn ngồi xuống, nhìn hắn khoa tay múa chân như vậy, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Gì? Con số này?
Giá cả của nghệ sĩ tuyến mười bảy mười tám a! Có thể mời ảnh đế thiên vương sao?
Tốt, có thể xác định, vị này uống quá say rồi.
"Quá nể tình, quá nể tình!" Tổng kế hoạch rót một ly rượu, bưng lên, "Vẫn là Ngô đạo của chúng ta có mặt mũi, thế nhưng có thể mời tới hai vị này!"
Ngô đạo xua xua tay, "Chà, không phải tôi khiêm tốn, chuyện này không phải là nhờ tôi đâu."
Thấy mọi người không tin, hắn cười cười lắc đầu, bước chân loạng choạng đi đến trước mặt Tống Nghiên: "Tống Nghiên à."
Tống Nghiên trước giờ chư từng tham gia một bữa tiệc lớn như thế này bao giờ, chính là thèm nhỏ dãi, ăn một hơi bốn chén cơm, nghe thấy Ngô đạo nhắc đến tên mình, miễn cưỡng ngẩng đầu ra khỏi chén cơm, ngoan ngoãn đáp trả: "Ngô đạo."
Ngô đạo cười hắc hắc, nhìn về phía Tống Nghiên: "Cậu à nha, chính là chân nhân bất lộ tướng! Tôi vốn dĩ cho rằng bọn họ tới chương trình chúng ta là vì Ngụy Tử Dương, không ngờ lại là tiểu tử cậu mới đúng, không chỉ là xem điểm, vẫn là phúc tinh a!"
Tống Nghiên vẻ mặt ngơ ngác: "Hả?"
Ngô đạo vỗ bờ vai cậu, phóng thấp thanh âm: "Cậu đừng vội phủ nhận, tôi còn không biết sao?"
Tống Nghiên tiếp tục ngơ ngác: "Ngài biết cái gì?"
"Ha! Bọn họ đều nói, Dụ ảnh đế và Cảnh thiên vương tới đây là giám khảo đều là vì mặt mũi của tôi. Sao mà có thể, tôi không có cái mặt mũi này đâu," Ngô đạo hướng về phía cậu làm mặt quỷ, lộ ra biểu tình tôi cái gì cũng biết, "Bọn họ hướng về phía ai, trong lòng chúng ta đều không hiểu sao?"
Tống Nghiên vẫn luôn ngơ ngác: "Hiểu cái gì?" Cậu thật sự không hiểu gì hết!
Ngô đạo cười cười, không nói thêm gì nữa.
Cho dù hắn hiện tại say khướt, nhưng cũng là một lão già hơn bốn mươi rồi, mấy ngày tiến hành quay hình, có những việc rõ rành rành ra đó?
Nếu không phải hướng về Tống Nghiên, người có thân phận như ảnh đế thiên vương lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, chủ động tới cái chương trình nhỏ bé này sao?
Nếu thiên vương ảnh đế không tới, chương trình của bọn họ có thể chuyển mình sao?
Hắc hắc, còn khiến cho lão Tiền Ba kia tức đến dậm chân được sao?
Nghĩ như vậy, nét cười trên mặt Ngô đạo lại càng thêm thân thiết hiền lành.
Tống Nghiên thật sự không hiểu nổi việc Ngô đạo xem mình là chúa cứu thế, vì thế cậu lại cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Ánh mắt Ngô đạo thong thả rơi xuống, ở trên chén cơm của cậu chớp mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "...... Cậu đây là, chén thứ mấy rồi?"
Tống Nghiên có chút ngượng ngùng, khoa tay múa chân đưa ra sáu ngón.
Ngô đạo trầm mặc một lát: "Ta rốt cuộc cũng biết, vì sao mỗi ngày nhà ăn đều chi tiêu lớn đến như vậy......"
"Khụ khụ khụ......"
Tống Nghiên bị nghẹn một chút, xấu hổ cầm đôi đũa, rối rắm không biết có nên ăn nữa không, liền nghe Ngô đạo vỗ bàn: "Ăn! Ăn cho nhiều vào!"
"Cậu có biết cậu kiếm được cho tổ tiết mục bao nhiêu tiền không? Cậu là người ở đây có tư cách ăn nhất!"
"Đồ ăn có đủ không? Muốn gọi thêm vài món nữa không?"
"Ai da, chậm một chút, đừng nghẹn a."
Vì thế, nửa thời giờ còn lại, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Ngô đạo uống say còn tươi cười thân thiết bồi phía sau Tống Nghiên...... Thêm trà thêm nước, bận trước bận sau.
Bộ dáng thực ân cần kia, cực kỳ giống như đang lấy lòng lãnh đạo.
Mọi người: "............"
-
Không biết những người khác thế nào, dù sao Tống Nghiên trong bữa tiệc này đã được ăn vô cùng thả ga.
Về đến nhà ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt, thì nhận được tin nhắn WeChat của người đại diện Võ ca: 【 cậu dậy chưa? Nhanh lên nha, 11 giờ tới phải tới đoàn làm phim chụp ảnh tạo hình đó. 】
Tống Nghiên nhanh chóng cất điện thoại, đầu tiên lấy chiếc áo vest của Lục Trăn ra, xếp ngay ngắn.
Sợ chiếc áo bị nhăn, còn cố ý bọc một tấm plastic vào, tìm một túi giấy lớn, bỏ vào riêng biệt.
Rồi sau đó xách hành lý lên, ra cửa, đi tới Hải Thành.
Sau đó nhận được tin nhắn từ WeChat của La Kiệt Linh: 【 chuẩn bị xong chưa? Tôi qua đón cậu. 】
Tối này là bữa tiệc chia tay của 《 Trại Tập Trung Idol 》, nhóm tuyển thủ bọn họ đều được mới tới, La Kiệt Linh lén lút có được chiếc xe, cho nên mới qua chở Tống Nghiên đi.
Tống Nghiên: 【 ừ ừ, ngay lập tức, tôi chụp tấm hình cái đã. 】
Cậu cẩn thận sửa sang lại những món quà của fans tặng, cố ý chọn góc thiệt đẹp, nghiêm túc chụp hai bức ảnh.
Sau đó nhanh chóng mang cái túi trên lưng và đi ra ngoài.
Một lát, Weibo của Tống Nghiên có trạng thái mới.
Tống Nghiên V: Cảm ơn tát cả mọi người [ tình yêu ]
Bức hình là những món đồ được sắp xếp gọn gàng, có thú bông, chocolate, trang thêu chữ thập, còn có ngôi sao giấy, mấy phong thư được trang trí đẹp đẽ, phía trên mơ hồ có thể nhìn thấy nét chữ đáng yêu: TO bé con Nghiên Nghiên.
Người hâm mộ lập tức nổ tung!
【 a a a cái này nè! Là tôi tặng! 】
【 khóc, ngôi sao giấy của tôi kia...... Tuy rằng mất hơn nửa tháng để gấp, tay bây giờ vẫn còn đau, nhưng chỉ là một món đồ lưu niệm không đáng giá chút nào, tôi thật sự không ngờ rằng, nó sẽ xuất hiện trên Weibo của bé con nha! Đáng giá a a! Tống Nghiên thật sự rất đáng giá a a a!! 】
【 những tin tức trước của Nghiên Nghiên đều là bên phía tổ tiết mục đăng lên, đây là làn đầu tiên được đăng lên Weibo cá nhân đó nha】
【 nước mắt tôi không dừng lại được rồi! Đến mơ cũng không thể tưởng tượng được, bài đăng đầu tiên trên Weibo của Nghiên Nghiên lại là cái này, nó tràn đầy tình yêu dành cho fans nha, thật ấm áp 】
【 cậu ấy đã đem giữ lại tất cả những món quà nhỏ của fans tặng, còn nói cho chúng ta biết, tình yêu của chúng ta được cậu ấy nhận lấy rồi ô ô ô 】
【 bị trúng một kích từ nũi tên của Nghiên Nghiên rồi!! Mẹ yêu con a!! 】
【......】
Fan club giống như đang ăn tết, Phương Phương kích động cùng với chị em tung hoa chúc mừng, không bao lâu thì nhận được một tin nhắn riêng.
Bé con là giỏi nhất: 【 Online? 】
Chính là cái vị fans giàu có tức giận ném cho cô mười vạn.
Trong khoảng thời gian này, vị nhà giàu đó sẽ gửi một loạt ảnh của Nghiên Nghiên, mỗi tấm hình đều được chụp bằng góc độ tốt nhất, cô đang hoài nghi có phải vị nhà giàu đó có liên quan tới trại huấn luyện không!
Nếu không sao có nhiều thứ tốt như vậy.
Phương Phương nhanh chóng trả lời: 【 có, ba ba 】
Bên kia vẫn là phong cách cao lãnh như dĩ vãng, không nói hai lời trực tiếp ném ra một đống ảnh chụp.
Phương Phương nhìn thấy, tức khắc càng kích động: 【 a a a là là ảnh chụp của trận chung kết! Đại nhân ơi ngài ngồi ngay ngắn cho con lạy một cái, vì cái gì mỗi lần chụp đều có cả trăm góc độ thế này! Vì cái gì! Yêu yêu quá! 】
Nhà giàu đại nhân vẫn cao lãnh: 【 ừ 】
Phương Phương tiếp tục la hét chói tai: 【 a a a bé con Nghiên Nghiên thật dễ nhìn! 】
Nhắc tới đề tài này, nhà giàu đại nhân rốt cuộc không nhịn được:
【 đúng đúng đúng! Quá đẹp, khiến ta hít thở không thông luôn!! 】
【 tại hiện trường như muốn bùng cháy tơi nơi! 】
【 tấm này tấm này, ta thích nhất đó! Trong lòng như kích động như được châm lửa ngao ngao ngao! 】
【 còn có tấm này......】
Phương Phương nhìn khung tin nhắn như bị spam: "......"
Nhà giàu cao lãnh đâu rồi?
Cô đem những bức ảnh sửa sang lại, từng tấm từng tấm chỉnh sửa lại, mặc dù đôi mắt sắp mù tới nơi rồi, nhưng nhìn Nghiên Nghiên vô cùng hoàn mỹ, nội tâm lại vui sướng như chó con.
Vui vui vẻ vẻ liếm nhan sắc, Weibo phát lên một âm thanh thông báo, cô cầm điện thoại lên, là Cảnh thiên vương phát Weibo.
Phương Phương nhìn chằm chằm di động, nhìn một lát, cô cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nội dung Weibo rất bình thường: 【 cái kết hoàn hảo của trại tập trung idol, có tài ắt có danh [ hình ảnh ]】
Tấm hình là một mình Tống Nghiên.
Cái này cũng...... Hợp lý, Tống Nghiên là quán quân, đăng tấm hình chỉ có một mình cậu ấy cũng hợp lý.
Nhưng mà!
Phương Phương nhìn tấm hình này của Cảnh thiên vương, lại nhìn những tấm hình mà vị fans nhà giàu kia đưa cho mình, không biết vì cái gì, cô cảm thấy tấm hình đó...... Xuất phát...... Cùng cùng một bộ.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
-
Bữa tiệc chia tay《 Trại tập trung idol 》 đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, đạo diễn đã thay đổi tác phong trong quá khứ, tổ chức bữa tiệc ở khách sạn Kim Mây.
Hơn nữa còn bao trọn cả một tầng lầu, quả thực ra tay không thể rộng rãi hơn.
Từ tổng sản xuất, tổng kế hoạch, đến bác gái nhà ăn, a di quét dọn, tất cả mọi người đều chỉnh tề được mới tới.
Tống Nghiên nhìn một bàn lớn đồ ăn mà quả thực muốn khóc, bụng thực không biết kiếm chế mà ùng ục vang lên.
Nhưng cậu không vội vã ăn cơm, từ trong túi lấy ra một hũ sốt thịt bò, chạy vào một căn phòng khác.
A di nhà ăn chưa bao giờ đến một nơi cao cấp như vậy, hơi lúc túng mà ngồi vào bàn, liền nhìn thấy một thân ảnh trắng trẻo bước vào, đến bên cạnh cô: "A di."
Tống Nghiên đưa hũ sốt thịt bò cho bà: "Cái này tặng cho a di."
A di nhà ăn rất kinh ngạc: "Đây là, cho ta?"
Mi mắt Tống Nghiên cong cong, gật đầu: "Đúng vậy, cái này ăn rất ngon, tặng cho a di."
Vị a di nhà ăn này trước giờ vẫn luôn chiếu cố cậu, mỗi lần đều lấy cho cậu rất nhiều đồ ăn, nếu không phải a di đặc biệt chiếu cố, Tống Nghiên cảm thấy mình sắp chết đói luôn rồi......
Tống Nghiên cũng không có gì khác để tặng, liền đem hũ sốt thịt bò mà mình yêu thương nhất cho a di nếm thử, dù sao......
Từ khi viện trưởng tiểu lão thái đem bản ký tên (viết văn) của Cảnh lão sư từ trên tường lấy xuống, sốt thịt bò của cậu đã tăng trưởng theo cấp số nhân.
A di nhà ăn nhìn hũ sốt thịt bò trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về bóng dáng Tống Nghiên dần dần đi xa, tức khắc có chút phức tạp.
Chồng cô một bên cảm khái nói: "Đứa nhỏ này, thật là tốt. Ngày thường đám người kia không mấy ai coi trọng chúng ta, vậy mà đứa nhỏ này, cũng thành đại minh tinh rồi, lại còn tôn trọng chúng ta như vậy."
A di nhà ăn liếc mắt nhìn chồng: "Lần tới em bình chọn cho Nghiên Nghiên, anh còn dám ngăn cản?"
Chồng cô: "...... Khụ."
Đang nói chuyện, Ngô đạo mặt đỏ lừ lừ đi tới: "Mấy tháng nay mọi người vất vả rồi, ăn uống thoải mái nha, hôm nay chúng ta không say không về!"
"Oa nha!"
Các thiếu niên ở phòng bên cạnh cũng vô cùng náo nhiệt, nguyên một tầng lầu đều vang vọng tiếng vui tai.
Nói không say không về, uống còn chưa được bao nhiêu, Ngô đạo rất nhanh chóng mà chuốc say chính mình......
Sau khi say, cái mặt già liền đỏ bừng, đôi mắt hí lại mông lung, bắt đầu lẩm ba lẩm bẩm: "Hôm nay ta thực sự rất vui, mở, trái, tim, rồi!"
"Lão Ngô ta từng tuổi này, gắn mình với nghệ thuật cũng mấy chục năm rồi, cũng chưa làm ra một chương trình nổi danh được. Nói tới tiết mục này của chúng ta, ngay từ đầu đã là bộ dáng quỷ quái gì rồi, ta cũng không nói ra sợ mọi người chê cười, ta là dù tiền ăn hay tiền công đều móc túi mình ra. Trưng cái mặt già này, nợ người này người kia."
"Ta trăm triệu lần không nghĩ tới, ai mà có thể nghĩ được, hai tháng cuối cùng này, tiết mục như muốn nát của chúng ta, con mẹ nó xoay người! Hiện tại có ai không biết tới tiết mục này của chúng ta đâu? A? Ngươi nói, ai không biết?"
Ngô đạo cũng không thấy rõ người trước mặt là ai, say khướt xách cổ áo người ta lên: "Ngươi nói, ai không biết?"
La Kiệt Linh tràn đầy đồng cảm.
Hắn vốn dĩ cho rằng khi tham gia xong cái chương trình này, sau đó phải nhờ cậy đến bạn trai của anh mình, sau này cao lắm trong tay hắn chỉ có thể diễn những vai nhỏ, không nghĩ rằng sau khi chương trình hot, hắn hiện tại không những không cần làm diễn viên nhỏ, còn có thể nhận các dự án quay quảng cáo nữa.
Nhưng...... Muốn lôi kéo đồng minh, cũng không cần xách cổ áo hắn được không!!
Khi say rượu thì sức lực đặt biệt lớn, La Kiệt Linh giống như con gà chết, bị Ngô đạo lắc lắc đến đỏ bừng.
Còn không quên dung một tia sức lực cuối cùng để vuốt mông ngựa: "Khụ khụ, đúng rồi, hiện tại có ai không biết tiết mục của chúng ta đâu! Ngô đạo trâu bò lắm a!"
Một bên vỗ, một bên điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh: Ngọa tào, mẹ nó Ngô đạo say, một mình lão tử ứng phó không được, anh em mau giúp đỡ đi, lôi ông ấy ra dùm với!
Vì thế, mấy thiếu niên nhanh chóng dụ dỗ nịnh nọt lừa gạt kéo Ngô đạo về vị trí ghế ngồi.
Mới vừa thở ra một hơi, nhà sản xuất bên cạnh đột nhiên vèo một cái, thẳng tắp nhảy lên.
...... Làm cho mọi người sợ hết hồn.
Nhà sản xuất vươn đầu lưỡi say khướt: "Đúng vậy, đúng vậy, Ngô đạo nói quá đúng."
"Nhớ trước đây lúc tôi chuẩn bị cho chương trình này, các ngươi không thấy đám người kia cười vào mặt tôi như thế nào nào đâu, còn chế giễu các thứ. Hiện tại các ngươi nhìn xem," nhà sản xuất mãnh liệt ngửa đầu, đem ly rượu nốc một hơi cạn sạch, đắc ý nói, "Cái lão Chu gì đó, Lý tổng, Triệu giám chế, ai nhìn thấy tôi, còn không lên tiếng khen chương trình chúng ta sao?"
Nói xong, còn rơi xuống một vài giọt nước mắt chua xót: "Ô ô ô ta hiện tại rốt cuộc cũng nở mày nở mặt ra a!"
Mọi người: "......"
Làm ơn mấy lão đại đừng uống nữa, nhìn hai người say khướt thành bộ dạng gì rồi?
"Đúng đúng đúng......"
"Vâng vâng vâng......"
Mọi người một bên ứng đối, một bên lại lần nữa ba chân bốn cẳng, đem hắn nhấn vào ghế ngồi, phải khuyên can trấn an mãi mãi mới bình tĩnh lại.
Mới vừa trấn an xong, vừa cọ mông được một chút, trong dư quang của mọi người xuất hiện một thân ảnh thật lớn.
Mọi người thong thả quay đầu, nhìn thấy tổng kế hoạch với trọng lượng 200 cân (100kg), không khác gì một ngọn núi, thẳng tắp nảy lên......
Mọi người: "???"
Đây là chơi trò đập chuột sao?
Còn chưa xong??
Cái trọng lương này......... ai đó ấn ông ấy xuống dùm đi!!!
Tổng kế hoạch hoàn toàn không nghe thấy đáy lòng của mọi người đang phun tào, tiếp tục kích động: "Đặc biệt là lúc Cảnh thiên vương với Dụ ảnh đế, thời điểm hai vị siêu sao ấy chạy tới chỗ chúng ta làm người hướng dẫn? Cằm của bọn họ đều rớt lịch bịch ha ha ha! Tôi còn chưa nói với bọn hắn đâu, thù lao của thiên vương ảnh đế là con số này."
Hắn giơ tay, đưa ra con số.
Mọi người vốn dĩ muốn nỗ lực nhấn hắn ngồi xuống, nhìn hắn khoa tay múa chân như vậy, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Gì? Con số này?
Giá cả của nghệ sĩ tuyến mười bảy mười tám a! Có thể mời ảnh đế thiên vương sao?
Tốt, có thể xác định, vị này uống quá say rồi.
"Quá nể tình, quá nể tình!" Tổng kế hoạch rót một ly rượu, bưng lên, "Vẫn là Ngô đạo của chúng ta có mặt mũi, thế nhưng có thể mời tới hai vị này!"
Ngô đạo xua xua tay, "Chà, không phải tôi khiêm tốn, chuyện này không phải là nhờ tôi đâu."
Thấy mọi người không tin, hắn cười cười lắc đầu, bước chân loạng choạng đi đến trước mặt Tống Nghiên: "Tống Nghiên à."
Tống Nghiên trước giờ chư từng tham gia một bữa tiệc lớn như thế này bao giờ, chính là thèm nhỏ dãi, ăn một hơi bốn chén cơm, nghe thấy Ngô đạo nhắc đến tên mình, miễn cưỡng ngẩng đầu ra khỏi chén cơm, ngoan ngoãn đáp trả: "Ngô đạo."
Ngô đạo cười hắc hắc, nhìn về phía Tống Nghiên: "Cậu à nha, chính là chân nhân bất lộ tướng! Tôi vốn dĩ cho rằng bọn họ tới chương trình chúng ta là vì Ngụy Tử Dương, không ngờ lại là tiểu tử cậu mới đúng, không chỉ là xem điểm, vẫn là phúc tinh a!"
Tống Nghiên vẻ mặt ngơ ngác: "Hả?"
Ngô đạo vỗ bờ vai cậu, phóng thấp thanh âm: "Cậu đừng vội phủ nhận, tôi còn không biết sao?"
Tống Nghiên tiếp tục ngơ ngác: "Ngài biết cái gì?"
"Ha! Bọn họ đều nói, Dụ ảnh đế và Cảnh thiên vương tới đây là giám khảo đều là vì mặt mũi của tôi. Sao mà có thể, tôi không có cái mặt mũi này đâu," Ngô đạo hướng về phía cậu làm mặt quỷ, lộ ra biểu tình tôi cái gì cũng biết, "Bọn họ hướng về phía ai, trong lòng chúng ta đều không hiểu sao?"
Tống Nghiên vẫn luôn ngơ ngác: "Hiểu cái gì?" Cậu thật sự không hiểu gì hết!
Ngô đạo cười cười, không nói thêm gì nữa.
Cho dù hắn hiện tại say khướt, nhưng cũng là một lão già hơn bốn mươi rồi, mấy ngày tiến hành quay hình, có những việc rõ rành rành ra đó?
Nếu không phải hướng về Tống Nghiên, người có thân phận như ảnh đế thiên vương lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, chủ động tới cái chương trình nhỏ bé này sao?
Nếu thiên vương ảnh đế không tới, chương trình của bọn họ có thể chuyển mình sao?
Hắc hắc, còn khiến cho lão Tiền Ba kia tức đến dậm chân được sao?
Nghĩ như vậy, nét cười trên mặt Ngô đạo lại càng thêm thân thiết hiền lành.
Tống Nghiên thật sự không hiểu nổi việc Ngô đạo xem mình là chúa cứu thế, vì thế cậu lại cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Ánh mắt Ngô đạo thong thả rơi xuống, ở trên chén cơm của cậu chớp mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "...... Cậu đây là, chén thứ mấy rồi?"
Tống Nghiên có chút ngượng ngùng, khoa tay múa chân đưa ra sáu ngón.
Ngô đạo trầm mặc một lát: "Ta rốt cuộc cũng biết, vì sao mỗi ngày nhà ăn đều chi tiêu lớn đến như vậy......"
"Khụ khụ khụ......"
Tống Nghiên bị nghẹn một chút, xấu hổ cầm đôi đũa, rối rắm không biết có nên ăn nữa không, liền nghe Ngô đạo vỗ bàn: "Ăn! Ăn cho nhiều vào!"
"Cậu có biết cậu kiếm được cho tổ tiết mục bao nhiêu tiền không? Cậu là người ở đây có tư cách ăn nhất!"
"Đồ ăn có đủ không? Muốn gọi thêm vài món nữa không?"
"Ai da, chậm một chút, đừng nghẹn a."
Vì thế, nửa thời giờ còn lại, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Ngô đạo uống say còn tươi cười thân thiết bồi phía sau Tống Nghiên...... Thêm trà thêm nước, bận trước bận sau.
Bộ dáng thực ân cần kia, cực kỳ giống như đang lấy lòng lãnh đạo.
Mọi người: "............"
-
Không biết những người khác thế nào, dù sao Tống Nghiên trong bữa tiệc này đã được ăn vô cùng thả ga.
Về đến nhà ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt, thì nhận được tin nhắn WeChat của người đại diện Võ ca: 【 cậu dậy chưa? Nhanh lên nha, 11 giờ tới phải tới đoàn làm phim chụp ảnh tạo hình đó. 】
Tống Nghiên nhanh chóng cất điện thoại, đầu tiên lấy chiếc áo vest của Lục Trăn ra, xếp ngay ngắn.
Sợ chiếc áo bị nhăn, còn cố ý bọc một tấm plastic vào, tìm một túi giấy lớn, bỏ vào riêng biệt.
Rồi sau đó xách hành lý lên, ra cửa, đi tới Hải Thành.
/99
|