*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm nhóm trợ lý tiến vào, nhìn thấy một mình Lôi Nguyên Hạo ngã cái rật rồi cuộn mình lại trên sô pha, tựa hồ đang hoài nghi nhân sinh.
Mọi người đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.
...... Trong khoảng thời gian này, tiểu thiếu gia thường xuyên sẽ lâm vào loại trạng thái này.
Nhưng khiến mọi người ngạc nhiên chính là: "Thiếu gia thiếu gia, đầu ngài bị làm sao vậy!"
Sao lại có một cục u?
Lôi Nguyên Hạo khụ khụ hai tiếng, dùng hết ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Không cẩn thận bị đập."
Nhóm trợ lý: "......"
Ngài này là không giống như bị đập đầu đâu nha, hình như là......
Thấy ánh mắt cổ quái của mọi người, mặt Lôi Nguyên Hạo lập tức nóng lên, thập phần hung dữ trừng mắt: "Như thế nào! Không tin lời của bổn thiếu gia phải không? Bổn thiếu gia nói bị đập, chính là bị đập!"
Trợ lý nhóm lập tức trái lương tâm:
"Vâng vâng vâng! Chính là bị đập!"
"Ai dám không tin ta thiếu gia a!"
"Nhìn hình dạng này màu sắc này, vừa thấy chính là bị đập! Không có vấn đề gì khác!"
Thường bị tiểu thiếu gia gõ vào đầu nên một tiểu trợ lý vẫn còn trạng thái mờ mịt, hắn sờ sờ cái trán bị u lên của mình: "Không đúng a, kỳ thật chuyện này tôi rất có kinh nghiệm, này không phải là ——"
Các trợ lý khác nheo mắt, nhanh chóng nhấc chân, mười mấy hai mươi người hung hăng dẫm đạp lên mu bàn chân của tiểu trợ lý.
Ngay sau đó, truyền đến một tiếng tan nát cõi lòng: "A!!!"
......
Lôi Nguyên Hạo không thèm để ý tới đám trợ lý ngốc này.
Hắn hiện tại chỉ trầm tư một vấn đề.
Ba hắn xảy ra chuyện gì a?
Rõ ràng mới vừa rồi còn vô cùng thân thiết mà gọi con trai bảo bối, sao bây giờ lại biến thành nghịch tử??
Lôi Nguyên Hạo tự hỏi trong chốc lát, không thể nghĩ ra nguyên nhân gì.
Ngẩng đầu nhìn thấy ba hắn xuất hiện tại chỗ ngoặt, trên tay cầm theo đặc sản quê hương bọn họ.
Là bánh Tteok* (打糕) đặc trưng ở chỗ hắn đó!
*Là một loại bánh làm từ bột gạo nếp, với đủ hình dạng màu sắc khác nhau. Theo như mình tìm hiểu thì đây là loại bánh đặc sản của Triều Tiên, do chắc vùng Đông Bắc của Trung Quốc tiếp giáp với chỗ này nên có thể được lưu truyền sang.
Bánh Tteok là loại bánh mà hắn thích nhất, mùi hương ngòn ngọt, dẻo dẻo lại không dính.
Cắn xuống một ngụm, từ một mẫu nhỏ đó tỏa ra một hương thơm gạo ngọt, lan toàn bộ khoang miệng.
Hương vị của hạnh phúc đó nha.
Lôi Nguyên Hạo thèm thuồng nhìn đồ ăn trong tay lão ba, vốn dĩ sắc mặt khó coi thức khắc hòa hoãn không ít.
Nhìn điệu bộ này, chắc là lão Lôi đột nhiên tỉnh ngộ rồi, định lấy bánh hối lộ mình đây mà?
A, muốn cầu xin hắn tha thứ sao, đâu có dễ dàng như vậy.
Bất quá sao, xem như hắn đây phân chút lòng từ bi đi......
Còn chưa có nghĩ xong, thấy lão Lôi đi lướt qua người hắn, bước chân nhanh như bay, bộ dạng vui sướng đi đến trước mặt Tống Nghiên.
Lôi Nguyên Hạo tức khắc có một dự cảm rất không ổn.
Quả nhiên, giây tiếp theo, trên mặt lão Lôi mang theo nụ cười thành kính, đem bánh Tteok mà hắn tâm tâm niệm niệm nhét vào tay Tống Nghiên.
Lôi Nguyên Hạo: "......"
Như bị sét đánh.
-
Thừa lúc không có cảnh quay, Tống Nghiên đi dạo một vòng khu ăn uống, đem bụng no đến tràn đầy mới cảm thấy mỹ mãn quay trở lại băng ghế nhỏ, quy củ ngồi xuống.
Uống chút trà, xem kịch bản, trong lòng cực kỳ thích ý.
Di động đột nhiên vang lên, Tống Nghiên móc ra nhìn, là người đại diện Võ ca.
Nhanh chóng ngoan ngoãn bắt máy: "Võ ca."
Đầu bên kia truyền tới thanh âm thô ráp của Võ ca: "Nghiên Nghiên à, cậu cũng thật có tiền đồ đó nha!"
Tống Nghiên: "Hả?"
Võ ca: "Lần trước video cậu cưỡi ngựa không phải lên hot search sao, thật nhiều fans tag cậu vào chương trình《 Làm bạn với động vật 》 sao?"
Tống Nghiên: "Đúng rồi."
Võ ca dừng một chút, thanh âm đột nhiên kích động: "Cậu biết cuối cùng xảy ra chuyện gì sao? Mới vừa rồi tổ tiết mục gọi điện thoại cho anh, muốn mời cậu tham gia vào chương trình của bọn họ đó! Cát xê biết bao nhiêu cậu biết không? Hắc hắc, bảy con số đó! Anh nói với cậu, thế nào, trâu bò không?"
Vừa nghe thấy có tiền, đôi mắt Tống Nghiên lập tức sáng ngời.
Cái đầu nhỏ của hắn nhanh chóng chuyển động.
Một ít tiền giao cho công ty, một ít tiền dùng để đóng thuế, như vậy cậu còn hơn 30 vạn lận đó.
Đây chính là...... Thật nhiều chén cơm nha!
Lập tức vui vẻ: "Thật vậy không, Võ ca?"
"Đương nhiên là thật, Võ ca không đáng tin cậy như vậy sao?" Võ ca cười đắc ý, "Yên tâm đi, hợp đồng đã ký rồi, thời gian quay hình là hai ngày một đêm, hai tuần sau sẽ tới thủ đô để ghi hình. Bất quá, khụ, đến lúc đó cậu phải xin phép Quách đạo nghỉ một ngày, để anh nghĩ xem chuyện này phải làm sao......"
......
Tắt điện thoại, Tống Nghiên vui sướng nghĩ đến số tiền sắp tới của mình, sau đó nhìn thấy Lôi tổng cao lớn ôm một một hộp đồ ăn vặt, lấy tốc độ siêu nhanh đi đến trước mặt cậu.
Tống Nghiên vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chào hỏi: "Lôi tổng."
Lôi Thắng Hổ cười một cái, nếu như phớt lờ cái đống hung dữ trên mặt, thì nụ cười này tuyệt đối rất ôn nhu.
Rồi sau đó, càng là ôn nhu mà đem bánh đã chuẩn bị tốt nhét vào tay Tống Nghiên.
Tống Nghiên nhanh chóng tiếp được, cúi đầu nhìn đồ ăn vặt nhét đầy trong hộp: "Đây là?"
"Cái này gọi là bánh Tteok, là đặc sản ở chỗ chúng tôi," Lôi Thắng Hổ cười càng thêm hiền từ, "Tiểu tử thúi nhà tôi thích nhất ăn cái này, đứa nhỏ này không biết xấu hổ, không hiểu chuyện lắm, nếu nó có làm chuyện gì không đúng, lúc trở về tôi sẽ giáo huấn nó thật tốt! Yên tâm nha!"
"A? Làm chuyện gì không đúng chứ?" Tống Nghiên nghĩ nghĩ, có chút nghi hoặc, "Không có đâu Lôi tổng! Ngài hiểu lầm hắn rồi, Lôi Nguyên Hạo là người đặc biệt tốt!"
Lúc này đến phiên Lôi Thắng Hổ mê mang: "Đặc? Biệt? Tốt?"
Chỗ này Tống Nghiên vẫn là rất có quyền lên tiếng.
Cậu vô cùng tình cảm mà nói:
"Đúng rồi, ngày đầu tiên Lôi thiếu tới phim trường đã mời mọi người uống cà phê. Cậu ấy thấy tôi ngại ngùng, cố ý gọi người đem tới cho tôi, một ly không đủ, còn cho thêm một ly nữa!"
"Còn có nha, cậu ấy còn giúp tôi đem video cưỡi ngựa phát sóng trực tiếp, làm tôi có thêm thật nhiều fans, vừa mời vừa rồi còn được mời tham gia một chương trình, kiếm được tiền ăn thật nhiều cơm đó!"
Nói đến chỗ này, Tống Nghiên càng thêm cảm động.
Vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bảo đảm nói, "Lôi thiếu thật sự là người tốt!"
Lôi Thắng Hổ: "............"
-
"Nhìn xem bé con...... Khụ, Tống Nghiên, thật thiện lương a......" Lôi Thắng Hổ dùng 800 từ viết thành một bài văn khen láy khen để, đem Tống Nghiên nói thành cái dạng chỉ ở trên trời mới có, cuối cùng cảm thán nói, "Quả thực là hóa thân của chân thiện mỹ! Không hổ là......"
Nói đến một nửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Không được, tiểu tử này là tên miệng rộng, nếu nói với nó, bảo đảm ngay ngày hôm đó nó sẽ như loa phát thanh mà khua chiên gõ trống trống trên app chúng yêu.
Thề là xong, ngày hôm sau toàn bộ Yêu tộc sẽ biết bí mật này.
Còn nữa, hỗn tiểu tử này còn chưa có thức tỉnh, nói với nó cũng không được tích sự gì.
Chờ đến lúc nó thức tỉnh, tự nhiên sẽ cảm nhận được khí tức của điện hạ.
Đến lúc đó, cái gì cũng không cần phải nói, nó tự nhiên sẽ rõ ràng thôi.
......
Lôi Nguyên Hạo không biết suy nghĩ trong lòng của lão ba nhà mình, hắn đang rúc một góc trên chiếc sô pha, thân mình cảnh giác mà banh thẳng: "Cái gì mà không biết xấu hổ?"
Qua hai giây, sắc mặt hắn đại biến: "Chẳng lẽ đó là con ngoài giá thú của ba sao?!"
Lão Lôi tức giận thiếu chút nữa lại gõ cái bốp vào đầu hắn: "Ở đâu ra cái ý nghĩ bẩn thỉu như thế, thế nhưng nói ra được mấy lời này, con có biết suy nghĩ hay không."
Lôi Nguyên Hạo lanh tay lẹ mắt che đầu lại, liền nghe lão Lôi quát, "Ba làm sao xứng! Con đây là muốn lão già này giảm thọ sao!!"
Lôi Nguyên Hạo: "???"
Ý gì đó!
Ba hắn có tiền như vậy, trong nhà vô số quặng mỏ mà......
Sao lại không xứng?
Sao lại giảm thọ??
Chẳng lẽ hắn là tổ tông nhà mình hay sao?
Lôi Thắng Hổ nhìn tên lỗ mãng trước mặt, cảm thấy não mình thịnh thịch đau, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương: "Tiểu tử con yên phận cho ba, nếu lại gây ra chuyện xấu xa gì, hừ, nửa đời sau đừng mong có tiền tiêu vặt!"
Lôi Nguyên Hạo không thể tin được, từ trên sô pha nhảy dựng lên, "Cái gì!"
Cái động tác này nhắc nhở Lôi Thắng Hổ, ánh mắt hắn nhìn vào chiếc sô pha nhỏ mà con trai mình chen chúc, lộ ra vẻ suy nghĩ: "Sô pha này của con thật không tồi."
Lôi Nguyên Hạo hừ hừ: "Đương nhiên, đây là bản giới hạn của X đó."
Lôi Thắng Hổ vừa lòng gật gật đầu: "Rất tốt, chốc nữa đem nó đổi với Tống Nghiên đi."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả!" Lôi Thắng Hổ hận rèn sắt không thành thép, "Tống Nghiên ngồi băng ghế nhỏ như vậy, con cũng dám ngồi sô pha?"
Hello???
Này mẹ nó là cái logic quái quỷ gì thế!!
"Còn nữa," Lôi Thắng Hổ ôm trái tim già nua đã tan nát, thở dài, "Đứa nhỏ này gầy như vậy, ngồi trên băng ghế cứng ngắc kia, nhìn thấy liền đau lòng."
Đau lòng cái rắm! Chẳng lẽ nhìn hắn không đau lòng?
Lôi Thắng Hổ liếc mắt nhìn sang bên cạnh: "Còn cái điều hòa nhỏ này của con, cũng đưa qua luôn đi."
Cái gì!! Có còn muốn con sống hay không!
Lôi Nguyên Hạo tức giận đến bốc khói: "Dựa vào cái gì! Con không!"
Lôi Thắng Hổ cười lạnh: "Dựa vào tiền tiêu vặt nửa đời sau của con."
Lôi Nguyên Hạo: "............"
Mười phút sau, một tin tức chấn động lan truyền khắp toàn bộ đoàn phim.
"Này có nghe nói gì không, Lôi tiểu thiếu gia đem sô pha của mình đưa cho Tống Nghiên đó!"
"Oh my god, Lôi tiểu thiếu gia còm đem điều hòa cho Tống Nghiên dùng luôn!"
"Má ơi, trợ lý của Lôi tiểu thiếu gia cũng qua phục vụ Tống Nghiên luôn!"
"......"
Phản ứng đầu tiên của mọi người khi nghe mấy tin bát quái này:
Ha hả.
Có thể nói chuyện đáng tin cậy chút được không?
Mọi người hoàn toàn không tin, nhưng vẫn rất có tinh thần hóng hớt mà chạy đến hiện trường xem thử.
Sau đó...... Tập thể trầm mặc.
Cách đó không xa, trợ lý của Lôi thiếu gia vô cùng ân cần đem sô pha dịch đến trước mặt Tống Nghiên, lại ân cần mở điều hòa, lấy lòng làm ra cử chỉ mời mọc.
Tống Nghiên có chút khó xử liếc mắt nhìn các vị trợ lý, lại không thể từ chối được mà ngồi xuống sô pha.
Nhóm trợ lý lộ ra thần sắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó từng người đều bận đến rối tinh rồi mù.
Hỗ trợ lấy kịch bản, bưng trà, đưa điểm tâm, xoa bóp vai, đấm chân......
Mọi người yên lặng nhìn sô pha, điều hòa cùng với nhóm trợ lý vây quanh Tống Nghiên, một lát, mọi người vô cùng đồng điệu quay đầu lại, nhìn Lôi tiểu thiếu gia ngồi một mình trên băng ghế nhỏ vô cùng nhỏ yếu bất lực đáng thương.
...... Lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Theo quy tắc thông thường, những tin tức này sẽ được truyền đi như vận tốc ánh sáng lan truyền khắp đoàn phim, đồng thời, hai chiếc xe một trước một sau ngừng ở cửa phim trường.
Gần như cùng một lúc, hai cánh cửa xe được mở ra.
Hai nam nhân đồng dạng cao lớn anh tuấn bước xuống xe, nhanh chóng sải bước chân vào phim trường.
Bước chân rất soái khí, không sai, nhưng là do quá gấp gáp không thể chờ được?
Cảnh Dư hiện tại xác thực gấp không chờ nổi.
Hắn nhanh chóng dung tốc độ nhanh nhất xử lý công việc, ngựa không chạm đất mà chạy đến sân bay, không nghĩ tới lại gặp một đồng hương cũng đang vô cùng lo lắng mà tới Hải Thành – Dụ Ứng Giản.
Hai người liếc nhau, liền yên lặng dời đi tầm mắt.
Dọc đường đi hai người luôn căng chặt khuôn mặt, không rên một tiếng, vừa xuống máy bay liền nhanh chóng bắt taxi, giành giật từng giây mà đi một đường, cuối cùng đồng thời ngừng trước cửa phim trường.
Cảnh Dư oán hận nhìn người nào đó liếc mắt một cái, ỷ vào mình chạy nhanh, vọt lên khỏi người hắn ta chạy vô trong.
Người sau bất động thanh sắc liếc mắt nhìn con thỏ phía trước lòng nóng như lửa đốt, âm thầm vươn một chân.
Cảnh Dư một lòng chỉ nghĩ đến bé con, căn bản không nghĩ tới ám chiêu này của con cáo già, đột nhiên không kịp phòng ngừa lảo đảo hai lần, thiếu chút nữa là vô cùng oanh liệt ngã xuống đất.
Cảnh Dư vội vàng ổn định thân hình: "Ngươi cái con cáo già chết tiệt này! Ta nghĩ ngươi không chỉ có chín cái đuôi, còn có chín cái chân luôn ha!"
Dụ Ứng Giản sửa lại cổ tay áo, mỉm cười: "Lần trước không phải con thỏ ngu xuẩn nào đó nhảy thật nhanh sao? Thật ngại, bát tiên quá hải, các hiển thần thông*."
*Câu chuyện về bát tiên vượt biển chắc ai cũng biết rồi đi, mỗi vị tiên đều có một pháp khí của riêng mình, tức là mỗi người đều sở hữu một quyền năng nhất định nào đó. Ở đây có nghĩa là mỗi yêu đều có năng lực đặc trưng của riêng mình và nên biết tận dụng nó.
Vì có thể nhìn thấy Yêu Vương đầu tiên, một chút kỹ xảo nhỏ này tính là cái gì.
Cảnh Dư tức giận đến giậm chân: "Đờ mờ, quá âm hiểm!"
Miệng thì mắng, nhưng chân cũng không hàm hồ, nhanh chóng đuổi kịp.
Càng đi vào bên trong, linh lực trong cơ thể ngày càng nồng đậm.
Cảm giác linh lực dư thừa đã lâu rồi mới xuất hiện khiến Cảnh Dư kích động muốn khóc thút thít.
Mắt thỏ bất tri bất giác lại đỏ......
Bất quá hiện tại không phải là lúc nên đỏ đâu, hắn ổn định lại cảm xúc, vội vàng chạy đến theo phương hướng của linh khí, đi qua một cái hành lang dài, rốt cuộc nhìn cách đó không xa một thân ảnh mà hắn ngày đêm thương nhớ.
Ngao ngao, bé con của hắn!!!
Cảnh Dư hưng phấn đến mức nước mắt giàn giụa, trong mắt của con cáo già Dụ Ứng Giản cũng toát ra vài phần kích động không che dấu.
Bất quá, tình huống này, cùng với sự tưởng tượng của bọn họ...... Hình như có chút không đúng lắm.
Cứ tưởng rằng điều kiện của đoàn phim vô cùng khó khăn, lấy sức ăn của điện hạ, hơn một nửa là ăn không đủ no.
Mà tháng trước điện hạ đăng trạng thái trong nhóm bạn bè, cũng đủ để chứng minh phỏng đoán của hắn.
Còn có, sau lưng điện hạ không có chỗ dựa, bị khi dễ thì làm sao bây giờ?
Hắn cùng con thỏ càng nghĩ càng đau lòng, chỉ hận mình bị công việc ngáng chân, không có cách nào chạy tới phim trường......
Vô cùng suy nghĩ viễn vong rằng điện hạ sẽ bị đói đến gầy trơ xương, hình ảnh điện hạ bị người ta khi dễ, không nghĩ rằng khi tới phim trường, lại nhìn thấy ở khu ăn uống tràn ngập đủ loại đồ ăn.
Ăn no, ăn vặt, đồ uống...... Cái gì cũng có.
Nhiều đến ăn không hết!
Mà điện hạ, bụng nhỏ ăn đến tròn vo, lười biếng nằm trên sô pha mềm mại, xung quanh là một đám trợ lý ân cần......
Dụ Ứng Giản: "......"
Cảnh Dư: "......"
Chà, xem ra mấy ngày nay điện hạ cũng không tệ lắm.
Như vậy bọn họ cũng an tâm rồi.
Mới vừa yên tâm không đến một giây, hai yêu lại cùng một lúc căng thẳng dây thần kinh.
Đôi mắt bọn họ nhíu lại, cái mũi hung hăng ngửi a ngửi, sắc mặt đồng thời biến đổi.
Cảnh Dư xanh mặt, quay đầu nhìn Dụ Ứng Giản một giây, ở trong mắt đối phương đều thấy được sự ngưng trọng.
Có yêu khí!
Đôi mắt thỏ của Cảnh Dư mới vừa rồi còn phiếm hồng, giờ phút này lại là một mảnh đỏ bừng.
Dụ Ứng Giản cũng mang sắc mặt trầm xuống.
Hai người bọn họ đã khiếp sợ lại ủy khuất ——
Bên người bé con, thế nhưng có yêu khác!
Thời điểm nhóm trợ lý tiến vào, nhìn thấy một mình Lôi Nguyên Hạo ngã cái rật rồi cuộn mình lại trên sô pha, tựa hồ đang hoài nghi nhân sinh.
Mọi người đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.
...... Trong khoảng thời gian này, tiểu thiếu gia thường xuyên sẽ lâm vào loại trạng thái này.
Nhưng khiến mọi người ngạc nhiên chính là: "Thiếu gia thiếu gia, đầu ngài bị làm sao vậy!"
Sao lại có một cục u?
Lôi Nguyên Hạo khụ khụ hai tiếng, dùng hết ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Không cẩn thận bị đập."
Nhóm trợ lý: "......"
Ngài này là không giống như bị đập đầu đâu nha, hình như là......
Thấy ánh mắt cổ quái của mọi người, mặt Lôi Nguyên Hạo lập tức nóng lên, thập phần hung dữ trừng mắt: "Như thế nào! Không tin lời của bổn thiếu gia phải không? Bổn thiếu gia nói bị đập, chính là bị đập!"
Trợ lý nhóm lập tức trái lương tâm:
"Vâng vâng vâng! Chính là bị đập!"
"Ai dám không tin ta thiếu gia a!"
"Nhìn hình dạng này màu sắc này, vừa thấy chính là bị đập! Không có vấn đề gì khác!"
Thường bị tiểu thiếu gia gõ vào đầu nên một tiểu trợ lý vẫn còn trạng thái mờ mịt, hắn sờ sờ cái trán bị u lên của mình: "Không đúng a, kỳ thật chuyện này tôi rất có kinh nghiệm, này không phải là ——"
Các trợ lý khác nheo mắt, nhanh chóng nhấc chân, mười mấy hai mươi người hung hăng dẫm đạp lên mu bàn chân của tiểu trợ lý.
Ngay sau đó, truyền đến một tiếng tan nát cõi lòng: "A!!!"
......
Lôi Nguyên Hạo không thèm để ý tới đám trợ lý ngốc này.
Hắn hiện tại chỉ trầm tư một vấn đề.
Ba hắn xảy ra chuyện gì a?
Rõ ràng mới vừa rồi còn vô cùng thân thiết mà gọi con trai bảo bối, sao bây giờ lại biến thành nghịch tử??
Lôi Nguyên Hạo tự hỏi trong chốc lát, không thể nghĩ ra nguyên nhân gì.
Ngẩng đầu nhìn thấy ba hắn xuất hiện tại chỗ ngoặt, trên tay cầm theo đặc sản quê hương bọn họ.
Là bánh Tteok* (打糕) đặc trưng ở chỗ hắn đó!
*Là một loại bánh làm từ bột gạo nếp, với đủ hình dạng màu sắc khác nhau. Theo như mình tìm hiểu thì đây là loại bánh đặc sản của Triều Tiên, do chắc vùng Đông Bắc của Trung Quốc tiếp giáp với chỗ này nên có thể được lưu truyền sang.
Bánh Tteok là loại bánh mà hắn thích nhất, mùi hương ngòn ngọt, dẻo dẻo lại không dính.
Cắn xuống một ngụm, từ một mẫu nhỏ đó tỏa ra một hương thơm gạo ngọt, lan toàn bộ khoang miệng.
Hương vị của hạnh phúc đó nha.
Lôi Nguyên Hạo thèm thuồng nhìn đồ ăn trong tay lão ba, vốn dĩ sắc mặt khó coi thức khắc hòa hoãn không ít.
Nhìn điệu bộ này, chắc là lão Lôi đột nhiên tỉnh ngộ rồi, định lấy bánh hối lộ mình đây mà?
A, muốn cầu xin hắn tha thứ sao, đâu có dễ dàng như vậy.
Bất quá sao, xem như hắn đây phân chút lòng từ bi đi......
Còn chưa có nghĩ xong, thấy lão Lôi đi lướt qua người hắn, bước chân nhanh như bay, bộ dạng vui sướng đi đến trước mặt Tống Nghiên.
Lôi Nguyên Hạo tức khắc có một dự cảm rất không ổn.
Quả nhiên, giây tiếp theo, trên mặt lão Lôi mang theo nụ cười thành kính, đem bánh Tteok mà hắn tâm tâm niệm niệm nhét vào tay Tống Nghiên.
Lôi Nguyên Hạo: "......"
Như bị sét đánh.
-
Thừa lúc không có cảnh quay, Tống Nghiên đi dạo một vòng khu ăn uống, đem bụng no đến tràn đầy mới cảm thấy mỹ mãn quay trở lại băng ghế nhỏ, quy củ ngồi xuống.
Uống chút trà, xem kịch bản, trong lòng cực kỳ thích ý.
Di động đột nhiên vang lên, Tống Nghiên móc ra nhìn, là người đại diện Võ ca.
Nhanh chóng ngoan ngoãn bắt máy: "Võ ca."
Đầu bên kia truyền tới thanh âm thô ráp của Võ ca: "Nghiên Nghiên à, cậu cũng thật có tiền đồ đó nha!"
Tống Nghiên: "Hả?"
Võ ca: "Lần trước video cậu cưỡi ngựa không phải lên hot search sao, thật nhiều fans tag cậu vào chương trình《 Làm bạn với động vật 》 sao?"
Tống Nghiên: "Đúng rồi."
Võ ca dừng một chút, thanh âm đột nhiên kích động: "Cậu biết cuối cùng xảy ra chuyện gì sao? Mới vừa rồi tổ tiết mục gọi điện thoại cho anh, muốn mời cậu tham gia vào chương trình của bọn họ đó! Cát xê biết bao nhiêu cậu biết không? Hắc hắc, bảy con số đó! Anh nói với cậu, thế nào, trâu bò không?"
Vừa nghe thấy có tiền, đôi mắt Tống Nghiên lập tức sáng ngời.
Cái đầu nhỏ của hắn nhanh chóng chuyển động.
Một ít tiền giao cho công ty, một ít tiền dùng để đóng thuế, như vậy cậu còn hơn 30 vạn lận đó.
Đây chính là...... Thật nhiều chén cơm nha!
Lập tức vui vẻ: "Thật vậy không, Võ ca?"
"Đương nhiên là thật, Võ ca không đáng tin cậy như vậy sao?" Võ ca cười đắc ý, "Yên tâm đi, hợp đồng đã ký rồi, thời gian quay hình là hai ngày một đêm, hai tuần sau sẽ tới thủ đô để ghi hình. Bất quá, khụ, đến lúc đó cậu phải xin phép Quách đạo nghỉ một ngày, để anh nghĩ xem chuyện này phải làm sao......"
......
Tắt điện thoại, Tống Nghiên vui sướng nghĩ đến số tiền sắp tới của mình, sau đó nhìn thấy Lôi tổng cao lớn ôm một một hộp đồ ăn vặt, lấy tốc độ siêu nhanh đi đến trước mặt cậu.
Tống Nghiên vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chào hỏi: "Lôi tổng."
Lôi Thắng Hổ cười một cái, nếu như phớt lờ cái đống hung dữ trên mặt, thì nụ cười này tuyệt đối rất ôn nhu.
Rồi sau đó, càng là ôn nhu mà đem bánh đã chuẩn bị tốt nhét vào tay Tống Nghiên.
Tống Nghiên nhanh chóng tiếp được, cúi đầu nhìn đồ ăn vặt nhét đầy trong hộp: "Đây là?"
"Cái này gọi là bánh Tteok, là đặc sản ở chỗ chúng tôi," Lôi Thắng Hổ cười càng thêm hiền từ, "Tiểu tử thúi nhà tôi thích nhất ăn cái này, đứa nhỏ này không biết xấu hổ, không hiểu chuyện lắm, nếu nó có làm chuyện gì không đúng, lúc trở về tôi sẽ giáo huấn nó thật tốt! Yên tâm nha!"
"A? Làm chuyện gì không đúng chứ?" Tống Nghiên nghĩ nghĩ, có chút nghi hoặc, "Không có đâu Lôi tổng! Ngài hiểu lầm hắn rồi, Lôi Nguyên Hạo là người đặc biệt tốt!"
Lúc này đến phiên Lôi Thắng Hổ mê mang: "Đặc? Biệt? Tốt?"
Chỗ này Tống Nghiên vẫn là rất có quyền lên tiếng.
Cậu vô cùng tình cảm mà nói:
"Đúng rồi, ngày đầu tiên Lôi thiếu tới phim trường đã mời mọi người uống cà phê. Cậu ấy thấy tôi ngại ngùng, cố ý gọi người đem tới cho tôi, một ly không đủ, còn cho thêm một ly nữa!"
"Còn có nha, cậu ấy còn giúp tôi đem video cưỡi ngựa phát sóng trực tiếp, làm tôi có thêm thật nhiều fans, vừa mời vừa rồi còn được mời tham gia một chương trình, kiếm được tiền ăn thật nhiều cơm đó!"
Nói đến chỗ này, Tống Nghiên càng thêm cảm động.
Vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bảo đảm nói, "Lôi thiếu thật sự là người tốt!"
Lôi Thắng Hổ: "............"
-
"Nhìn xem bé con...... Khụ, Tống Nghiên, thật thiện lương a......" Lôi Thắng Hổ dùng 800 từ viết thành một bài văn khen láy khen để, đem Tống Nghiên nói thành cái dạng chỉ ở trên trời mới có, cuối cùng cảm thán nói, "Quả thực là hóa thân của chân thiện mỹ! Không hổ là......"
Nói đến một nửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Không được, tiểu tử này là tên miệng rộng, nếu nói với nó, bảo đảm ngay ngày hôm đó nó sẽ như loa phát thanh mà khua chiên gõ trống trống trên app chúng yêu.
Thề là xong, ngày hôm sau toàn bộ Yêu tộc sẽ biết bí mật này.
Còn nữa, hỗn tiểu tử này còn chưa có thức tỉnh, nói với nó cũng không được tích sự gì.
Chờ đến lúc nó thức tỉnh, tự nhiên sẽ cảm nhận được khí tức của điện hạ.
Đến lúc đó, cái gì cũng không cần phải nói, nó tự nhiên sẽ rõ ràng thôi.
......
Lôi Nguyên Hạo không biết suy nghĩ trong lòng của lão ba nhà mình, hắn đang rúc một góc trên chiếc sô pha, thân mình cảnh giác mà banh thẳng: "Cái gì mà không biết xấu hổ?"
Qua hai giây, sắc mặt hắn đại biến: "Chẳng lẽ đó là con ngoài giá thú của ba sao?!"
Lão Lôi tức giận thiếu chút nữa lại gõ cái bốp vào đầu hắn: "Ở đâu ra cái ý nghĩ bẩn thỉu như thế, thế nhưng nói ra được mấy lời này, con có biết suy nghĩ hay không."
Lôi Nguyên Hạo lanh tay lẹ mắt che đầu lại, liền nghe lão Lôi quát, "Ba làm sao xứng! Con đây là muốn lão già này giảm thọ sao!!"
Lôi Nguyên Hạo: "???"
Ý gì đó!
Ba hắn có tiền như vậy, trong nhà vô số quặng mỏ mà......
Sao lại không xứng?
Sao lại giảm thọ??
Chẳng lẽ hắn là tổ tông nhà mình hay sao?
Lôi Thắng Hổ nhìn tên lỗ mãng trước mặt, cảm thấy não mình thịnh thịch đau, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương: "Tiểu tử con yên phận cho ba, nếu lại gây ra chuyện xấu xa gì, hừ, nửa đời sau đừng mong có tiền tiêu vặt!"
Lôi Nguyên Hạo không thể tin được, từ trên sô pha nhảy dựng lên, "Cái gì!"
Cái động tác này nhắc nhở Lôi Thắng Hổ, ánh mắt hắn nhìn vào chiếc sô pha nhỏ mà con trai mình chen chúc, lộ ra vẻ suy nghĩ: "Sô pha này của con thật không tồi."
Lôi Nguyên Hạo hừ hừ: "Đương nhiên, đây là bản giới hạn của X đó."
Lôi Thắng Hổ vừa lòng gật gật đầu: "Rất tốt, chốc nữa đem nó đổi với Tống Nghiên đi."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả!" Lôi Thắng Hổ hận rèn sắt không thành thép, "Tống Nghiên ngồi băng ghế nhỏ như vậy, con cũng dám ngồi sô pha?"
Hello???
Này mẹ nó là cái logic quái quỷ gì thế!!
"Còn nữa," Lôi Thắng Hổ ôm trái tim già nua đã tan nát, thở dài, "Đứa nhỏ này gầy như vậy, ngồi trên băng ghế cứng ngắc kia, nhìn thấy liền đau lòng."
Đau lòng cái rắm! Chẳng lẽ nhìn hắn không đau lòng?
Lôi Thắng Hổ liếc mắt nhìn sang bên cạnh: "Còn cái điều hòa nhỏ này của con, cũng đưa qua luôn đi."
Cái gì!! Có còn muốn con sống hay không!
Lôi Nguyên Hạo tức giận đến bốc khói: "Dựa vào cái gì! Con không!"
Lôi Thắng Hổ cười lạnh: "Dựa vào tiền tiêu vặt nửa đời sau của con."
Lôi Nguyên Hạo: "............"
Mười phút sau, một tin tức chấn động lan truyền khắp toàn bộ đoàn phim.
"Này có nghe nói gì không, Lôi tiểu thiếu gia đem sô pha của mình đưa cho Tống Nghiên đó!"
"Oh my god, Lôi tiểu thiếu gia còm đem điều hòa cho Tống Nghiên dùng luôn!"
"Má ơi, trợ lý của Lôi tiểu thiếu gia cũng qua phục vụ Tống Nghiên luôn!"
"......"
Phản ứng đầu tiên của mọi người khi nghe mấy tin bát quái này:
Ha hả.
Có thể nói chuyện đáng tin cậy chút được không?
Mọi người hoàn toàn không tin, nhưng vẫn rất có tinh thần hóng hớt mà chạy đến hiện trường xem thử.
Sau đó...... Tập thể trầm mặc.
Cách đó không xa, trợ lý của Lôi thiếu gia vô cùng ân cần đem sô pha dịch đến trước mặt Tống Nghiên, lại ân cần mở điều hòa, lấy lòng làm ra cử chỉ mời mọc.
Tống Nghiên có chút khó xử liếc mắt nhìn các vị trợ lý, lại không thể từ chối được mà ngồi xuống sô pha.
Nhóm trợ lý lộ ra thần sắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó từng người đều bận đến rối tinh rồi mù.
Hỗ trợ lấy kịch bản, bưng trà, đưa điểm tâm, xoa bóp vai, đấm chân......
Mọi người yên lặng nhìn sô pha, điều hòa cùng với nhóm trợ lý vây quanh Tống Nghiên, một lát, mọi người vô cùng đồng điệu quay đầu lại, nhìn Lôi tiểu thiếu gia ngồi một mình trên băng ghế nhỏ vô cùng nhỏ yếu bất lực đáng thương.
...... Lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Theo quy tắc thông thường, những tin tức này sẽ được truyền đi như vận tốc ánh sáng lan truyền khắp đoàn phim, đồng thời, hai chiếc xe một trước một sau ngừng ở cửa phim trường.
Gần như cùng một lúc, hai cánh cửa xe được mở ra.
Hai nam nhân đồng dạng cao lớn anh tuấn bước xuống xe, nhanh chóng sải bước chân vào phim trường.
Bước chân rất soái khí, không sai, nhưng là do quá gấp gáp không thể chờ được?
Cảnh Dư hiện tại xác thực gấp không chờ nổi.
Hắn nhanh chóng dung tốc độ nhanh nhất xử lý công việc, ngựa không chạm đất mà chạy đến sân bay, không nghĩ tới lại gặp một đồng hương cũng đang vô cùng lo lắng mà tới Hải Thành – Dụ Ứng Giản.
Hai người liếc nhau, liền yên lặng dời đi tầm mắt.
Dọc đường đi hai người luôn căng chặt khuôn mặt, không rên một tiếng, vừa xuống máy bay liền nhanh chóng bắt taxi, giành giật từng giây mà đi một đường, cuối cùng đồng thời ngừng trước cửa phim trường.
Cảnh Dư oán hận nhìn người nào đó liếc mắt một cái, ỷ vào mình chạy nhanh, vọt lên khỏi người hắn ta chạy vô trong.
Người sau bất động thanh sắc liếc mắt nhìn con thỏ phía trước lòng nóng như lửa đốt, âm thầm vươn một chân.
Cảnh Dư một lòng chỉ nghĩ đến bé con, căn bản không nghĩ tới ám chiêu này của con cáo già, đột nhiên không kịp phòng ngừa lảo đảo hai lần, thiếu chút nữa là vô cùng oanh liệt ngã xuống đất.
Cảnh Dư vội vàng ổn định thân hình: "Ngươi cái con cáo già chết tiệt này! Ta nghĩ ngươi không chỉ có chín cái đuôi, còn có chín cái chân luôn ha!"
Dụ Ứng Giản sửa lại cổ tay áo, mỉm cười: "Lần trước không phải con thỏ ngu xuẩn nào đó nhảy thật nhanh sao? Thật ngại, bát tiên quá hải, các hiển thần thông*."
*Câu chuyện về bát tiên vượt biển chắc ai cũng biết rồi đi, mỗi vị tiên đều có một pháp khí của riêng mình, tức là mỗi người đều sở hữu một quyền năng nhất định nào đó. Ở đây có nghĩa là mỗi yêu đều có năng lực đặc trưng của riêng mình và nên biết tận dụng nó.
Vì có thể nhìn thấy Yêu Vương đầu tiên, một chút kỹ xảo nhỏ này tính là cái gì.
Cảnh Dư tức giận đến giậm chân: "Đờ mờ, quá âm hiểm!"
Miệng thì mắng, nhưng chân cũng không hàm hồ, nhanh chóng đuổi kịp.
Càng đi vào bên trong, linh lực trong cơ thể ngày càng nồng đậm.
Cảm giác linh lực dư thừa đã lâu rồi mới xuất hiện khiến Cảnh Dư kích động muốn khóc thút thít.
Mắt thỏ bất tri bất giác lại đỏ......
Bất quá hiện tại không phải là lúc nên đỏ đâu, hắn ổn định lại cảm xúc, vội vàng chạy đến theo phương hướng của linh khí, đi qua một cái hành lang dài, rốt cuộc nhìn cách đó không xa một thân ảnh mà hắn ngày đêm thương nhớ.
Ngao ngao, bé con của hắn!!!
Cảnh Dư hưng phấn đến mức nước mắt giàn giụa, trong mắt của con cáo già Dụ Ứng Giản cũng toát ra vài phần kích động không che dấu.
Bất quá, tình huống này, cùng với sự tưởng tượng của bọn họ...... Hình như có chút không đúng lắm.
Cứ tưởng rằng điều kiện của đoàn phim vô cùng khó khăn, lấy sức ăn của điện hạ, hơn một nửa là ăn không đủ no.
Mà tháng trước điện hạ đăng trạng thái trong nhóm bạn bè, cũng đủ để chứng minh phỏng đoán của hắn.
Còn có, sau lưng điện hạ không có chỗ dựa, bị khi dễ thì làm sao bây giờ?
Hắn cùng con thỏ càng nghĩ càng đau lòng, chỉ hận mình bị công việc ngáng chân, không có cách nào chạy tới phim trường......
Vô cùng suy nghĩ viễn vong rằng điện hạ sẽ bị đói đến gầy trơ xương, hình ảnh điện hạ bị người ta khi dễ, không nghĩ rằng khi tới phim trường, lại nhìn thấy ở khu ăn uống tràn ngập đủ loại đồ ăn.
Ăn no, ăn vặt, đồ uống...... Cái gì cũng có.
Nhiều đến ăn không hết!
Mà điện hạ, bụng nhỏ ăn đến tròn vo, lười biếng nằm trên sô pha mềm mại, xung quanh là một đám trợ lý ân cần......
Dụ Ứng Giản: "......"
Cảnh Dư: "......"
Chà, xem ra mấy ngày nay điện hạ cũng không tệ lắm.
Như vậy bọn họ cũng an tâm rồi.
Mới vừa yên tâm không đến một giây, hai yêu lại cùng một lúc căng thẳng dây thần kinh.
Đôi mắt bọn họ nhíu lại, cái mũi hung hăng ngửi a ngửi, sắc mặt đồng thời biến đổi.
Cảnh Dư xanh mặt, quay đầu nhìn Dụ Ứng Giản một giây, ở trong mắt đối phương đều thấy được sự ngưng trọng.
Có yêu khí!
Đôi mắt thỏ của Cảnh Dư mới vừa rồi còn phiếm hồng, giờ phút này lại là một mảnh đỏ bừng.
Dụ Ứng Giản cũng mang sắc mặt trầm xuống.
Hai người bọn họ đã khiếp sợ lại ủy khuất ——
Bên người bé con, thế nhưng có yêu khác!
/99
|