Khuôn mặt Tống Nghiên có chút nóng.
Nóng tới mức lỗ tai trên đỉnh đầu lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
"Tống Nghiên."
Tống Nghiên theo bản năng ừ một tiếng, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất qua hai má, cậu giương mắt lên liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú được phóng đại của Lục Trăn.
Xương quai hàm gầy mà lạnh lẽo, lông mi dài, đồng tử rất sâu, như thể đang mang theo chút ý cười.
"Cậu đỏ mặt cái gì?" Lục Trăn nói.
Khoảng cách giữa hai người quá thân mật, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua má Tống Nghiên.
Lúc này không chỉ có mặt, ngay cả chóp tai cũng dần ửng đỏ, giống như đang muốn chảy máu.
Đang xấu hổ, tiếng chuông cửa thanh thúy đột nhiên vang lên.
Tống Nghiên nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tôi, tôi......"
Cổ tay bị người ta nắm lấy, Lục Trăn nói: "Cậu ngồi đi, tôi đi mở cửa."
Lục Trăn vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy một bác gái đứng ở ngoài, "Tìm ai?"
Dì Lưu có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn số nhà, lại nhìn nam nhân tây trang phẳng phiu khí thế bức người trước mặt, khí tràng bất tri bất giác xẹp xuống, đột nhiên khẩn trương: "Ách, Nghiên......"
Lời còn chưa nói xong, sau lưng nam nhân lộ ra một cái đầu.
Thiếu niên nghiêng đầu, cong con mắt: "Dì Lưu!"
Dì Lưu nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt già lập tức nở nụ cười: "Nghiên Nghiên, tới tới tới, họ hàng trong nhà mang cho một chút trứng gà so, dì mang mấy quả tới cho con."
Nói xong, đem túi nilon bỏ vào trong tay Tống Nghiên.
Tống Nghiên nhìn trứng gà nho nhỏ hình bầu dục, có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng: "Này sao mà được ạ!"
Dì Lưu cười đến xán lạn: "Nói cái gì thế, chỉ là mấy cái trứng gà thôi có cái gì mà ngại? Thôi dì về đây!...... Đừng tiễn......"
Vui vẻ mà về đến nhà, con gái thì đang nằm dài trên ghế sô pha, bấm bấm điện thoại, giọng điệu phấn khích: "Này chị em ơi, đánh bảng đánh bảng đi!! Bé con của chúng ta rớt xuống vị trí thứ ba ồi! Cố lên a a a a! Xông lên đi!!"
Mới vừa nói xong, điện thoại lập tức bị lão mẹ đoạt lấy.
Dì Lưu cong ngón tay đánh vào đầu cô: "Suốt ngày cái gì mà bé con bé con, con oi lại con xem, không cố gắng học tập, công việc cũng không làm tốt, ngay cả đối tượng cũng không có, suốt ngày theo đuôi ngôi sao."
Phương Phương nóng nảy, "Chị Lưu, chị làm cái gì vậy, đừng nháo! Con đang đánh bảng đó!"
"Đánh bảng đánh bảng, muốn mẹ đánh con một trận hay không?" Dì Lưu giận sôi máu, "Con nói xem, đều là người trẻ tuổi, tại sao thiếu niên nhà bên cạnh hiểu chuyện như vậy? Tuổi tác với con cũng không khác nhau lắm, có khi còn nhỏ hơn con vài tuổi nữa đó, mẹ vừa đi qua bên đó thấy người ta mang tạp dề nấu ăn, con nhìn lại con xem!"
Phương Phương cảnh giác: "Thiếu niên? Lão Lưu, mẹ không phải muốn giới thiệu đối tượng cho con đó chứ?"
Dì Lưu liếc mắt nhìn cô một cái: "Mẹ thì không có ý kiến gì, nhưng người ta lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định sẽ không thèm để mắt tới con đâu."
Thật ra, nam nhân lúc mở cửa cũng rất đẹp, cao cao to to, chính là nhìn có chút lạnh lùng.
Không bằng Nghiên Nghiên nha.
Phương Phương tỏ vẻ rất hoài nghi: "Đẹp trai? Có đẹp trai bằng bé con nhà con không? Con nói với mẹ này, đồng chí Lưu Thục Phân, hiện tại con có ánh mắt rất cao, nam nhân lớn lên có dáng dấp như vậy con mới để ý."
Cô một phen đoạt lấy điện thoại, tùy tay click mở một tấm hình vô cùng tuyệt mỹ, đưa cho mẹ mình xem với ánh mắt sáng quắc.
Dì Lưu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hai giây, nheo đôi mắt lại: "Nói ra, thực sự có chút giống...... Đưa điện thoại cho mẹ nhìn cái coi."
"Nói cứ y như thật á," Phương Phương ha hả hai tiếng, nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng, "Không cho! Con đang liếm màn hình đó!"
Nói xong, nhanh như chớp mở cửa chạy vào phòng ngủ, đối với ảnh chụp liếm liếm liếm: "Trời ơi, đây là bé con thần tiên gì thế, tuyệt thế mỹ nhan a a a!!"
Dì Lưu: "......"
Không phải, thật sự rất giống mà!!
-
Tống Nghiên sống trong nhà Lục Trăn rất thoải mái, ăn no ngủ ngon vô cùng.
Tổng cộng có hai phòng ngủ, Lục Trăn một phòng cậu một phòng, drap trải giường đều là mới, giống như cố ý chuẩn bị đặc biệt cho cậu vậy.
Buổi sáng với tinh thần thoải mái dễ chịu đi tới tòa nhà công ty để quay quảng cáo.
Cẩu tổng vẫn như cũ thập phần cao lãnh, cao lãnh mà chào hỏi, cao lãnh mà cùng cậu bắt tay......
Khụ, chính là thời gian bắt tay có chút kéo dài.
Sau đó, lại cao lãnh mà lấy ra một loạt quần áo mới.
Chờ đến khi Tống Nghiên vào phòng thử đồ thay quần áo, Cẩu Thành Lâm mới thả lỏng.
Trợ lý Tiểu Mỹ rối rắm nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được nói: "Cẩu tổng."
Cẩu tổng quay đầu lại: "Cái gì?"
Tiểu Mỹ nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngài vừa mới đi cùng tay cùng chân đó."
Cẩu Thành Lâm thong dong đi vài bước: "Có sao?"
Tiểu Mỹ sờ sờ đầu: "Hiện tại đã không còn."
Chờ đến khi Tống Nghiên thay xong quần áo, mới vừa bước ra, Tiểu Mỹ yên lặng nhìn Cẩu tổng đột nhiên căng chặt như một sợi dây thun.
"......" Lại bắt đầu đi cùng tay cùng chân rồi!!
Hôm nay Tống Nghiên quay chụp với một loạt quần áo đầu chó, áo hoodie áo khoác áo thun đều được in đầu chó lên, nhìn chủng loại thì hẳn là Husky, với cái lưỡi thè ra và lông mày cong, bộ dạng vừa ngáo ngáo vừa dễ thương.
Tống Nghiên mặc áo hoodie đầu chó bước tới, cười tủm tỉm: "Chú chó này thật là đáng yêu nha."
Cả người Cẩu tổng cao lãnh càng căng chặt hơn.
Tống Nghiên đang mặc quần áo in bản thể của hắn nha!!
A a a a a!!!
Quá vinh hạnh!!
Hơn nữa, Tống Nghiên...... Khen hắn đáng yêu!!!
A a a a a a!!!!!!
Nội tâm vui vẻ gào rú như sóc marmots hét lên, nhưng trên mặt Cẩu tổng vẫn là bộ dạng dòng song băng, chờ đến khi quay quảng cáo xong, vẻ mặt lạnh nhạt mà trở lại văn phòng.
Phanh một tiếng đóng cửa lại.
Mấy tiểu đệ chó bên ngoài tức khắc dâng lên một dự cảm không tốt.
"Lão đại đây là làm sao vậy?"
"Lần cuối cùng tôi phá hủy văn phòng...... Hình như cũng là biểu hiện này."
"Tuần trước chúng ta tìm đội dọn dẹp tới mới sửa sang lại văn phòng, lần này......"
"Lần này hình như càng lãnh đạm hơn."
Đang nói chuyện, liền nghe trong phòng truyền đến một âm thanh lách cách lang cang, trên âm thanh truyền đi còn rất lớn, khiến nhóm cẩu tử sợ tới mức không nhẹ.
Mọi người vốn dĩ vẫn luôn rất khắc chế.
Hiện tại hắn đang bị sôi máu...... Không nhịn được đang muốn nhảy nhót phá nát tòa nhà này!
Móng vuốt đang ngo ngoe rục rịch, đột nhiên phanh một tiếng cánh cửa được mở ra, Cẩu tổng thở hồng hộc đứng trước cửa, trên mặt mang theo vạn phần sung sướng tươi cười: "Ta ổn."
Hắn kéo chiếc cà vạt từ phí sau ra phía trước, cảnh cáo nói: "Nói lại lần nữa, không được phép phá nhà!"
Thuận tiện gọi một cuộc điện thoại: "Alo, đội dọn dẹp sao? À đúng, lại là tôi đây...... Ha hả a"
Nhóm cẩu tử: "......"
Sau khi liên lạc với đội dọn dẹp xong, Cẩu Thành Lâm mang theo mấy bộ quần áo mà Tống Nghiên đã mặc qua, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi văn phòng.
Buổi tối khi đi ngủ, nhịn không được mà đặt nó bên cạnh gối.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Cẩu Thành Lâm cảm thấy trên quần áo mà bé con Nghiên Nghiên mặc qua ẩn ẩn xuất hiện linh khí mơ hồ, liên tiếp mấy ngày ngủ bên cạnh, hắn thế nhưng...... Đột phá!!!
-
Các tháng tiếp theo, Tống Nghiên vô cùng bận rộn.
Vườn bách thú bên kia vẫn như cũ tiếp tục quay hình, bên phía《 Linh Thạch Tình Duyên 》 cũng sắp kết thúc, cậu mỗi cuối tuần lại phải chạy từ Hải Thành qua tới Bắc Kinh.
Điều đáng nói chính là, quần áo series đầu chó mà cậu quay quảng cáo, bùng phát.
Khi mới bắt đầu mua, quân chủ lực chủ yếu là fans của Tống Nghiên, và một số thành viên mới được gia nhập trong thời điểm hot search lần trước, nhưng do chất lượng quần áo đặc biệt tốt, và cái đầu chó này cũng đặc biệt gây thiện cảm.
Rất nhiều cư dân mạng tỏ vẻ, vừa ngáo ngáo vừa manh manh.
Ngoài ra còn có một blogger nổi tiếng trên mạng đã đăng một đoạn video:
Cầm một đống áo thun Husky trước lắc lư trước mặt, bắt đầu xé từng cái từng cái áo Husky, những chiếc áo thun khác đều bị rách, riêng áo thun đầu chó thì không bị hư hao gì!
Này mẹ nó cho dù bị Husky cắn cũng không rách nha!
Mua nó!!!
Trong lúc nhất thời, doanh số series đầu chó đột nhiên tăng vọt.
Hợp đồng mà Tống Nghiên ký vào thời điểm đó dược chia doanh số bán ra, hơn nữa, bởi vì Cẩu tổng đã đáp ứng, tiền chia hoa hồng cũng không thấp.
Vì thế, một tháng sau, một khoảng tiền lớn đột nhiên xuất hiện trong tài khoản......
Ở một cái góc nào đó mà không có người nào đi qua, ba đại yêu cùng với một yêu nhị đại trầm mặt hút thuốc.
Mọi người yên lặng nhìn chiếc áo thun cotton đầu chó mà Tống Nghiên đang mặc, không khí thập phần hít thở không thông.
Cuối cùng, vẫn là Lôi Nguyên Hạo ném mẫu tàn thuốc, ảo não: "Mẹ nó, ta sao không nghĩ tới chiêu này a!"
Ba vị đại yêu ở cùng một thời điểm, chậm chạp nặng nề gật đầu cùng một lúc.
Thử hỏi, ai lại không muốn vương mặc quần áo in bản thể của chính mình đâu.
Này mẹ nó là cỡ nào vinh hạnh, vô cùng quang tông diệu tổ nha!
Nói không chừng còn có thể đưa vào sử sách Yêu tộc nữa đó!
Bọn họ sao mà không nghĩ ra được điều này chứ!
-
Trong lúc nhóm đại yêu đang đấm ngực dậm chân, bên phía Tống Nghiên cũng đã xảy ra một sự kiện.
Công ty môi giới nhỏ của cậu đã thay đổi ông chủ, bất quá cũng chỉ là thay đổi ông chủ mà thôi, tất cả công việc lúc trước cũng không xảy ra biến hóa gì, Tống Nghiên vội vàng đóng phim, cũng không để tâm ở trong lòng.
Trong tháng vừa qua, thật sự bận rộn đến quá sức.
Tống Nghiên mỗi ngày đều đắm chìm trong việc quay phim, chỉ thỉnh thoảng giúp nhóm bác gái ở Cảng Vọng Thành tham gia chương trình giảm giá trực tuyến.
Đương nhiên, chuyện ôm điện thoại nói chuyện phiếm với Lục Trăn là không tính!
Sau khi cảnh cuối cùng được quay xong, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc đóng máy.
Tống Nghiên nhớ rằng một tháng trước Lục Trăn nói tối nay sẽ đến tham gia bữa tiệc đóng máy, liền vui vẻ gửi tin nhắn WeChat cho Lục Trăn: 【 anh mua vé máy bay chưa? 】
Lục Trăn bên kia trả lời: 【 chưa 】
Sao còn chưa mua vé nha!
Vé máy bay từ Bình Thành tới Bắc Kinh rất căng, lúc này còn chưa mua vé, khẳng định sẽ không tới được.
Đôi mắt Tống Nghiên tối sầm, vẫn là an ủi nói: 【 không sao đâu, không mua được thì thôi, tôi ăn cơm cùng với mọi người là được! 】
Nói là ăn cơm, nhưng không biết vì cái gì, cơm ngày hôm nay...... Hình như không được ngon như trước.
Cậu buồn bực hữu khí vô lực ăn cơm, càng ăn càng thấy không ngon.
Vừa lúc Quách đạo cầm ly rượu lên, cậu dứt khoát rót cho mình một ly rượu đầy, ùng ục ùng ục uống vào.
Quách đạo vui tươi hớn hở: "Nha, Tống Nghiên uống rượu? Thật không dễ dàng đâu!"
Vương sản xuất cười nói: "Đủ mười tám tuổi chưa?"
Tống Nghiên liếm liếm vết rượu bên khóe môi, ưỡn ngực: "Hai mươi!"
"Hai mươi rồi sao? Có bạn gái chưa?" Vương sản xuất uống đến say chuếnh choáng, thuận tiện nói đùa, "Bạn trai cũng được."
Mọi người hi hi ha ha mà cười, Tống Nghiên mơ mơ màng màng: "A?"
Bạn trai???
Cậu cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Vào lúc này khi nồng độ rượu đang dâng lên, cả người đều mơ mơ hồ hồ, còn chưa được bao lâu đột nhiên cảm thấy kích động.
Má ơi, mông và đỉnh đầu của cậu, sao có chút ngứa!
Có chút ngứa......
Ngứa......
Tống Nghiên sửng sốt, sau đó đưa ra một kết luận đáng kinh ngạc.
Cho nên, cái đuôi cùng lỗ tai của cậu, đang muốn lòi ra......?
Không thể nào!!!!!
Cậu sửng người một giây.
Trong thời gian một giây đồng hồ này, cậu rõ ràng cảm giác được bốn đạo tầm mắt trên bàn đồng loạt nhất trí nhìn về phía mình.
Cảnh lão sư, Dụ lão sư, cùng với cha con Lôi tổng......
Bốn người vốn dĩ đang đồ ăn, nói nói giỡn giỡn, ngoại trừ đôi mắt của bọn họ hơi bị lé cứ nhìn về phía Tống Nghiên như nhìn tình yêu cũ, những cái khác không có tật xấu gì.
Nhưng trong nháy mắt này, động tác của bốn người hơi dừng lại, dường như cảm nhận được thứ gì, cùng nhau quay đầu lại.
Tống Nghiên không kịp nhìn ánh mắt của bọn họ, bởi vì hiện tại cậu đang hoảng loạn thành một nùi.
Cậu rõ ràng có thể cảm giác được, cái đuôi từ mông mình đang từng chút từng chút lòi ra.
Giây tiếp theo, đến phiên lỗ tai......
Nóng tới mức lỗ tai trên đỉnh đầu lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
"Tống Nghiên."
Tống Nghiên theo bản năng ừ một tiếng, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất qua hai má, cậu giương mắt lên liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú được phóng đại của Lục Trăn.
Xương quai hàm gầy mà lạnh lẽo, lông mi dài, đồng tử rất sâu, như thể đang mang theo chút ý cười.
"Cậu đỏ mặt cái gì?" Lục Trăn nói.
Khoảng cách giữa hai người quá thân mật, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua má Tống Nghiên.
Lúc này không chỉ có mặt, ngay cả chóp tai cũng dần ửng đỏ, giống như đang muốn chảy máu.
Đang xấu hổ, tiếng chuông cửa thanh thúy đột nhiên vang lên.
Tống Nghiên nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tôi, tôi......"
Cổ tay bị người ta nắm lấy, Lục Trăn nói: "Cậu ngồi đi, tôi đi mở cửa."
Lục Trăn vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy một bác gái đứng ở ngoài, "Tìm ai?"
Dì Lưu có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn số nhà, lại nhìn nam nhân tây trang phẳng phiu khí thế bức người trước mặt, khí tràng bất tri bất giác xẹp xuống, đột nhiên khẩn trương: "Ách, Nghiên......"
Lời còn chưa nói xong, sau lưng nam nhân lộ ra một cái đầu.
Thiếu niên nghiêng đầu, cong con mắt: "Dì Lưu!"
Dì Lưu nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt già lập tức nở nụ cười: "Nghiên Nghiên, tới tới tới, họ hàng trong nhà mang cho một chút trứng gà so, dì mang mấy quả tới cho con."
Nói xong, đem túi nilon bỏ vào trong tay Tống Nghiên.
Tống Nghiên nhìn trứng gà nho nhỏ hình bầu dục, có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng: "Này sao mà được ạ!"
Dì Lưu cười đến xán lạn: "Nói cái gì thế, chỉ là mấy cái trứng gà thôi có cái gì mà ngại? Thôi dì về đây!...... Đừng tiễn......"
Vui vẻ mà về đến nhà, con gái thì đang nằm dài trên ghế sô pha, bấm bấm điện thoại, giọng điệu phấn khích: "Này chị em ơi, đánh bảng đánh bảng đi!! Bé con của chúng ta rớt xuống vị trí thứ ba ồi! Cố lên a a a a! Xông lên đi!!"
Mới vừa nói xong, điện thoại lập tức bị lão mẹ đoạt lấy.
Dì Lưu cong ngón tay đánh vào đầu cô: "Suốt ngày cái gì mà bé con bé con, con oi lại con xem, không cố gắng học tập, công việc cũng không làm tốt, ngay cả đối tượng cũng không có, suốt ngày theo đuôi ngôi sao."
Phương Phương nóng nảy, "Chị Lưu, chị làm cái gì vậy, đừng nháo! Con đang đánh bảng đó!"
"Đánh bảng đánh bảng, muốn mẹ đánh con một trận hay không?" Dì Lưu giận sôi máu, "Con nói xem, đều là người trẻ tuổi, tại sao thiếu niên nhà bên cạnh hiểu chuyện như vậy? Tuổi tác với con cũng không khác nhau lắm, có khi còn nhỏ hơn con vài tuổi nữa đó, mẹ vừa đi qua bên đó thấy người ta mang tạp dề nấu ăn, con nhìn lại con xem!"
Phương Phương cảnh giác: "Thiếu niên? Lão Lưu, mẹ không phải muốn giới thiệu đối tượng cho con đó chứ?"
Dì Lưu liếc mắt nhìn cô một cái: "Mẹ thì không có ý kiến gì, nhưng người ta lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định sẽ không thèm để mắt tới con đâu."
Thật ra, nam nhân lúc mở cửa cũng rất đẹp, cao cao to to, chính là nhìn có chút lạnh lùng.
Không bằng Nghiên Nghiên nha.
Phương Phương tỏ vẻ rất hoài nghi: "Đẹp trai? Có đẹp trai bằng bé con nhà con không? Con nói với mẹ này, đồng chí Lưu Thục Phân, hiện tại con có ánh mắt rất cao, nam nhân lớn lên có dáng dấp như vậy con mới để ý."
Cô một phen đoạt lấy điện thoại, tùy tay click mở một tấm hình vô cùng tuyệt mỹ, đưa cho mẹ mình xem với ánh mắt sáng quắc.
Dì Lưu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hai giây, nheo đôi mắt lại: "Nói ra, thực sự có chút giống...... Đưa điện thoại cho mẹ nhìn cái coi."
"Nói cứ y như thật á," Phương Phương ha hả hai tiếng, nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng, "Không cho! Con đang liếm màn hình đó!"
Nói xong, nhanh như chớp mở cửa chạy vào phòng ngủ, đối với ảnh chụp liếm liếm liếm: "Trời ơi, đây là bé con thần tiên gì thế, tuyệt thế mỹ nhan a a a!!"
Dì Lưu: "......"
Không phải, thật sự rất giống mà!!
-
Tống Nghiên sống trong nhà Lục Trăn rất thoải mái, ăn no ngủ ngon vô cùng.
Tổng cộng có hai phòng ngủ, Lục Trăn một phòng cậu một phòng, drap trải giường đều là mới, giống như cố ý chuẩn bị đặc biệt cho cậu vậy.
Buổi sáng với tinh thần thoải mái dễ chịu đi tới tòa nhà công ty để quay quảng cáo.
Cẩu tổng vẫn như cũ thập phần cao lãnh, cao lãnh mà chào hỏi, cao lãnh mà cùng cậu bắt tay......
Khụ, chính là thời gian bắt tay có chút kéo dài.
Sau đó, lại cao lãnh mà lấy ra một loạt quần áo mới.
Chờ đến khi Tống Nghiên vào phòng thử đồ thay quần áo, Cẩu Thành Lâm mới thả lỏng.
Trợ lý Tiểu Mỹ rối rắm nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được nói: "Cẩu tổng."
Cẩu tổng quay đầu lại: "Cái gì?"
Tiểu Mỹ nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngài vừa mới đi cùng tay cùng chân đó."
Cẩu Thành Lâm thong dong đi vài bước: "Có sao?"
Tiểu Mỹ sờ sờ đầu: "Hiện tại đã không còn."
Chờ đến khi Tống Nghiên thay xong quần áo, mới vừa bước ra, Tiểu Mỹ yên lặng nhìn Cẩu tổng đột nhiên căng chặt như một sợi dây thun.
"......" Lại bắt đầu đi cùng tay cùng chân rồi!!
Hôm nay Tống Nghiên quay chụp với một loạt quần áo đầu chó, áo hoodie áo khoác áo thun đều được in đầu chó lên, nhìn chủng loại thì hẳn là Husky, với cái lưỡi thè ra và lông mày cong, bộ dạng vừa ngáo ngáo vừa dễ thương.
Tống Nghiên mặc áo hoodie đầu chó bước tới, cười tủm tỉm: "Chú chó này thật là đáng yêu nha."
Cả người Cẩu tổng cao lãnh càng căng chặt hơn.
Tống Nghiên đang mặc quần áo in bản thể của hắn nha!!
A a a a a!!!
Quá vinh hạnh!!
Hơn nữa, Tống Nghiên...... Khen hắn đáng yêu!!!
A a a a a a!!!!!!
Nội tâm vui vẻ gào rú như sóc marmots hét lên, nhưng trên mặt Cẩu tổng vẫn là bộ dạng dòng song băng, chờ đến khi quay quảng cáo xong, vẻ mặt lạnh nhạt mà trở lại văn phòng.
Phanh một tiếng đóng cửa lại.
Mấy tiểu đệ chó bên ngoài tức khắc dâng lên một dự cảm không tốt.
"Lão đại đây là làm sao vậy?"
"Lần cuối cùng tôi phá hủy văn phòng...... Hình như cũng là biểu hiện này."
"Tuần trước chúng ta tìm đội dọn dẹp tới mới sửa sang lại văn phòng, lần này......"
"Lần này hình như càng lãnh đạm hơn."
Đang nói chuyện, liền nghe trong phòng truyền đến một âm thanh lách cách lang cang, trên âm thanh truyền đi còn rất lớn, khiến nhóm cẩu tử sợ tới mức không nhẹ.
Mọi người vốn dĩ vẫn luôn rất khắc chế.
Hiện tại hắn đang bị sôi máu...... Không nhịn được đang muốn nhảy nhót phá nát tòa nhà này!
Móng vuốt đang ngo ngoe rục rịch, đột nhiên phanh một tiếng cánh cửa được mở ra, Cẩu tổng thở hồng hộc đứng trước cửa, trên mặt mang theo vạn phần sung sướng tươi cười: "Ta ổn."
Hắn kéo chiếc cà vạt từ phí sau ra phía trước, cảnh cáo nói: "Nói lại lần nữa, không được phép phá nhà!"
Thuận tiện gọi một cuộc điện thoại: "Alo, đội dọn dẹp sao? À đúng, lại là tôi đây...... Ha hả a"
Nhóm cẩu tử: "......"
Sau khi liên lạc với đội dọn dẹp xong, Cẩu Thành Lâm mang theo mấy bộ quần áo mà Tống Nghiên đã mặc qua, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi văn phòng.
Buổi tối khi đi ngủ, nhịn không được mà đặt nó bên cạnh gối.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Cẩu Thành Lâm cảm thấy trên quần áo mà bé con Nghiên Nghiên mặc qua ẩn ẩn xuất hiện linh khí mơ hồ, liên tiếp mấy ngày ngủ bên cạnh, hắn thế nhưng...... Đột phá!!!
-
Các tháng tiếp theo, Tống Nghiên vô cùng bận rộn.
Vườn bách thú bên kia vẫn như cũ tiếp tục quay hình, bên phía《 Linh Thạch Tình Duyên 》 cũng sắp kết thúc, cậu mỗi cuối tuần lại phải chạy từ Hải Thành qua tới Bắc Kinh.
Điều đáng nói chính là, quần áo series đầu chó mà cậu quay quảng cáo, bùng phát.
Khi mới bắt đầu mua, quân chủ lực chủ yếu là fans của Tống Nghiên, và một số thành viên mới được gia nhập trong thời điểm hot search lần trước, nhưng do chất lượng quần áo đặc biệt tốt, và cái đầu chó này cũng đặc biệt gây thiện cảm.
Rất nhiều cư dân mạng tỏ vẻ, vừa ngáo ngáo vừa manh manh.
Ngoài ra còn có một blogger nổi tiếng trên mạng đã đăng một đoạn video:
Cầm một đống áo thun Husky trước lắc lư trước mặt, bắt đầu xé từng cái từng cái áo Husky, những chiếc áo thun khác đều bị rách, riêng áo thun đầu chó thì không bị hư hao gì!
Này mẹ nó cho dù bị Husky cắn cũng không rách nha!
Mua nó!!!
Trong lúc nhất thời, doanh số series đầu chó đột nhiên tăng vọt.
Hợp đồng mà Tống Nghiên ký vào thời điểm đó dược chia doanh số bán ra, hơn nữa, bởi vì Cẩu tổng đã đáp ứng, tiền chia hoa hồng cũng không thấp.
Vì thế, một tháng sau, một khoảng tiền lớn đột nhiên xuất hiện trong tài khoản......
Ở một cái góc nào đó mà không có người nào đi qua, ba đại yêu cùng với một yêu nhị đại trầm mặt hút thuốc.
Mọi người yên lặng nhìn chiếc áo thun cotton đầu chó mà Tống Nghiên đang mặc, không khí thập phần hít thở không thông.
Cuối cùng, vẫn là Lôi Nguyên Hạo ném mẫu tàn thuốc, ảo não: "Mẹ nó, ta sao không nghĩ tới chiêu này a!"
Ba vị đại yêu ở cùng một thời điểm, chậm chạp nặng nề gật đầu cùng một lúc.
Thử hỏi, ai lại không muốn vương mặc quần áo in bản thể của chính mình đâu.
Này mẹ nó là cỡ nào vinh hạnh, vô cùng quang tông diệu tổ nha!
Nói không chừng còn có thể đưa vào sử sách Yêu tộc nữa đó!
Bọn họ sao mà không nghĩ ra được điều này chứ!
-
Trong lúc nhóm đại yêu đang đấm ngực dậm chân, bên phía Tống Nghiên cũng đã xảy ra một sự kiện.
Công ty môi giới nhỏ của cậu đã thay đổi ông chủ, bất quá cũng chỉ là thay đổi ông chủ mà thôi, tất cả công việc lúc trước cũng không xảy ra biến hóa gì, Tống Nghiên vội vàng đóng phim, cũng không để tâm ở trong lòng.
Trong tháng vừa qua, thật sự bận rộn đến quá sức.
Tống Nghiên mỗi ngày đều đắm chìm trong việc quay phim, chỉ thỉnh thoảng giúp nhóm bác gái ở Cảng Vọng Thành tham gia chương trình giảm giá trực tuyến.
Đương nhiên, chuyện ôm điện thoại nói chuyện phiếm với Lục Trăn là không tính!
Sau khi cảnh cuối cùng được quay xong, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc đóng máy.
Tống Nghiên nhớ rằng một tháng trước Lục Trăn nói tối nay sẽ đến tham gia bữa tiệc đóng máy, liền vui vẻ gửi tin nhắn WeChat cho Lục Trăn: 【 anh mua vé máy bay chưa? 】
Lục Trăn bên kia trả lời: 【 chưa 】
Sao còn chưa mua vé nha!
Vé máy bay từ Bình Thành tới Bắc Kinh rất căng, lúc này còn chưa mua vé, khẳng định sẽ không tới được.
Đôi mắt Tống Nghiên tối sầm, vẫn là an ủi nói: 【 không sao đâu, không mua được thì thôi, tôi ăn cơm cùng với mọi người là được! 】
Nói là ăn cơm, nhưng không biết vì cái gì, cơm ngày hôm nay...... Hình như không được ngon như trước.
Cậu buồn bực hữu khí vô lực ăn cơm, càng ăn càng thấy không ngon.
Vừa lúc Quách đạo cầm ly rượu lên, cậu dứt khoát rót cho mình một ly rượu đầy, ùng ục ùng ục uống vào.
Quách đạo vui tươi hớn hở: "Nha, Tống Nghiên uống rượu? Thật không dễ dàng đâu!"
Vương sản xuất cười nói: "Đủ mười tám tuổi chưa?"
Tống Nghiên liếm liếm vết rượu bên khóe môi, ưỡn ngực: "Hai mươi!"
"Hai mươi rồi sao? Có bạn gái chưa?" Vương sản xuất uống đến say chuếnh choáng, thuận tiện nói đùa, "Bạn trai cũng được."
Mọi người hi hi ha ha mà cười, Tống Nghiên mơ mơ màng màng: "A?"
Bạn trai???
Cậu cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Vào lúc này khi nồng độ rượu đang dâng lên, cả người đều mơ mơ hồ hồ, còn chưa được bao lâu đột nhiên cảm thấy kích động.
Má ơi, mông và đỉnh đầu của cậu, sao có chút ngứa!
Có chút ngứa......
Ngứa......
Tống Nghiên sửng sốt, sau đó đưa ra một kết luận đáng kinh ngạc.
Cho nên, cái đuôi cùng lỗ tai của cậu, đang muốn lòi ra......?
Không thể nào!!!!!
Cậu sửng người một giây.
Trong thời gian một giây đồng hồ này, cậu rõ ràng cảm giác được bốn đạo tầm mắt trên bàn đồng loạt nhất trí nhìn về phía mình.
Cảnh lão sư, Dụ lão sư, cùng với cha con Lôi tổng......
Bốn người vốn dĩ đang đồ ăn, nói nói giỡn giỡn, ngoại trừ đôi mắt của bọn họ hơi bị lé cứ nhìn về phía Tống Nghiên như nhìn tình yêu cũ, những cái khác không có tật xấu gì.
Nhưng trong nháy mắt này, động tác của bốn người hơi dừng lại, dường như cảm nhận được thứ gì, cùng nhau quay đầu lại.
Tống Nghiên không kịp nhìn ánh mắt của bọn họ, bởi vì hiện tại cậu đang hoảng loạn thành một nùi.
Cậu rõ ràng có thể cảm giác được, cái đuôi từ mông mình đang từng chút từng chút lòi ra.
Giây tiếp theo, đến phiên lỗ tai......
/99
|