Tối hôm qua sau khi về đến nhà đã là nửa đêm, sáng sớm hôm sau, chuông báo thức vang lên một trận rất lâu, Tống Nghiên mới từ trong ổ chăn vươn một bàn tay nhỏ mò mẫm tìm điện thoại, dựa theo cảm giác nhấn nhấn hai lần.
Chuông báo thức đột ngột im bặt.
Một lát sau, cậu gian nan xoa đôi mắt, thật vất vả giãy giụa đứng dậy và xuống giường.
Lười biếng đi vào toilet.
Lục Trăn nhìn cậu một cái, duỗi tay cầm lấy bàn chải đánh răng, lấy kem xong xuôi rồi đưa cho cậu.
Tống Nghiên vẫn như cũ mà mơ mơ màng màng híp nửa mắt, theo bản năng nhận lấy, bỏ vào trong miệng, thế nhưng vẫn cứ buồn ngủ không nhịn được dựa vào người Lục Trăn.
Một bên chậm đánh răng, một bên vô tư mà ngủ.
Cổ Lục Trăn bị đầu tóc xù xù của Tống Nghiên cọ cọ đến ngứa ngáy, rũ mắt nhìn thấy đầu cậu dựa vào bả vai hắn, cùng với một nhúm tóc ngốc ngốc dựng đứng trên đỉnh đầu, nhịn không được khẽ cười: "Sao lại buồn ngủ đến như vậy?"
Tống Nghiên ngáp một cái.
Còn không phải bởi vì tối ngày hôm qua ngủ ở bên ngoài nên không ngon......
Rõ ràng thời điểm trước kia khi cậu đi đóng phim, một mình cậu ở trong khách sạn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lúc này cậu lại ngủ không được.
Lăn qua lộn lại rất lâu cũng ngủ không được.
Cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, nhưng mà liên tiếp xuất hiện những giấc mơ.
Cùng Lục Trăn đi mua đồ ăn, cùng Lục Trăn quét tước nhà cửa, cùng Lục Trăn......
Ngày hôm qua lại lên tinh thần làm việc cả ngày, sáng sớm nay không buồn ngủ mới là lạ.
Nhưng cái loại lý do này nói ra cũng quá xấu hổ rồi, cúi thấp đầu, nói sang chuyện khác: "Anh hôm qua ngủ mấy tiếng nha?"
"Ba tiếng." Lục Trăn đưa ly nước súc miệng chứa bên trong là dòng nước ấm áp, "Mau đánh răng."
Hai người qua nói lại mấy câu, Tống Nghiên cũng dần dần thanh tỉnh, vừa cầm bàn chải nghiêm túc chà xát hàm răng vừa ngẩng đầu nhìn vào trong gương.
Trong gương là hai nam nhân một cao một thấp, mặc đồ ngủ bằng vải cotton cùng màu sắc, đứng trước bồn rửa bằng gỗ.
Một người ngoan ngoãn cầm bàn chải đánh răng, một người khác đem kem cạo râu bôi lên mặt, tay phải cầm lấy dao cạo hướng vào trong gương cạo cạo.
Tầm mắt của Tống Nghiên bất giác không nhịn được mà rơi xuống người hắn.
Một tay Lục Trăn chống trên bồn rửa mặt, cơ bắp trên cánh tay hơi hơi nổi lên, mặt để sát vào gương, cằm khẽ nhếch, những đường nét lạnh lùng nghiêm nghị nhất thời liếc mắt là có thể nhìn rõ ràng.
Cổ thon dài, những mạch máu màu xanh lá ẩn dưới làn da trắng bệch, theo hầu kết lăn lăn hơi nhô lên.
Dao cạo râu từ trên xuống dưới, cạo sạch vùng râu nhợt nhạt cùng với bọt thừa trên mặt.
Đợi đến cuối cùng, bàn tay to đang cầm lấy dao cạo râu đột nhiên dừng lại.
"Tống Nghiên." Lục Trăn mở miệng.
Tống Nghiên đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe hắn gọi tên mình, theo bản năng đáp lại: "Ừm."
Đôi mắt Lục Trăn quét về phía người cậu, đối diện với đôi mắt ngây thơ, nhìn chằm chằm vài giây, mới dùng thanh âm trầm thấp lại nhẹ nhàng nói, "Nếu em cứ nhìn tôi như vậy, sẽ xảy ra chuyện."
-
Tống Nghiên quyết định không để ý tới Lục Trăn nữa, chỉ vài phút!!
Cũng không phải là cố ý không để ý tới, chính là thẹn thùng...... Đặc biệt thẹn thùng...... Thẹn thùng đến mức không nghĩ muốn nói chuyện với hắn!
Lục Trăn tắm rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra nhìn thấy Tống Nghiên vẫn là một bộ dạng khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn hắn của cậu.
Hắn đảo mắt đi, quay sang chỗ khác nhịn không được mà cong cong môi.
Không dám trêu chọc cậu nữa, làm bộ không hay biết chuyện gì mà đi vào phòng ngủ.
Thay xong áo sơmi, thời điểm ra ngoài, thấy vết ứng đỏ trên khuôn mặt Tống đã nhạt đi không ít, mới làm bộ lơ đãng hỏi: "Hôm nay muốn đi bệnh viện sao?"
Tống Nghiên từ từ nhìn qua, gật gật đầu: "Ừm ừm."
Nghĩ về đứa cháu trai béo mới sinh ra của mình, cậu liền không nhịn được sáng mắt lên miêu tả với Lục Trăn:
"Anh biết nó nặng bao nhiêu không, bảy cân tám luôn đó!"
"Ngày hôm qua Viên Uy có gửi cho em một đoạn video, nhìn rất dễ thương đó nha!"
"Tay nho nhỏ, chân cũng nho nhỏ, nhưng tiếng khóc lại không nhỏ, tiểu gia hỏa kia khóc rất to luôn đó!"
Tống Nghiên liến thoắt nói một tràng dài, vừa nói vừa gấp không chờ được kéo Lục Trăn về phía cửa: "Mau mau mau, chúng ta nhanh chóng qua đó đi!"
Lục Trăn bất đắc dĩ duỗi tay cầm lấy chiếc cà vạt treo trên giá: "Chờ tôi thắt cà vạt đã."
"Cà vạt?"
Tống Nghiên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng đoạt lấy chiếc cà vạt trên tay hắn.
Lục Trăn giương mắt nhìn hắn, thấy thiếu niên vươn tay ra, mấy đầu ngón tay ngoắc ngoắc, "Lại đây nào."
"Làm gì?"
"Em giúp anh thắt."
Tống Nghiên để sát vào người Lục Trăn, chiếc cà vạt lụa màu xanh hải quân trượt qua cổ hắn.
Lục Trăn nhướng mày nhìn cậu một cách nhẹ nhàng: "Được không?"
Những ngón tay của Tống Nghiên nắm lấy một đầu chiếc cà vạt lỏng lẻo, lúng túng vòng qua bên kia, rồi vòng ngược lên trên nhỏ giọng nói: "Em mới vừa học ngày hôm qua."
Ngày hôm qua là lần đầu tiên cậu mặc lễ phục, cũng là lần đầu tiên mặc tây trang, uyển chuyển từ chối lời đề nghị giúp cậu thắt cà vạt của người phục vụ, chính mình cầm cà vạt học vài lần, rốt cuộc cũng lắp bắp học được.
Lục Trăn rũ mắt, nhìn thấy dưới mí mắt mình là một đôi tay nhỏ bé, một đoạn cổ tay tinh tế trắng sáng, cùng với xương cổ tay nhỏ hình bán nguyệt nhô ra giữa hai cổ tay.
Đôi tay nhỏ không ngừng đùa nghịch chiếc cà vạt dài, đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ qua chiếc áo sơ mi hơi mỏng của hắn.
Một cổ khí nóng mới vừa được nước lạnh dập tắt đi bây giờ lại cháy lên bừng bừng, Lục Trăn dời tầm mắt: "Học cái này làm gì, em ngày thường cũng đâu cần phải làm."
Tống Nghiên ngừng thở, thật cẩn thận thắt một cái nút kết, mới thở phào một hơn, một bên đem đầu kia của chiếc cà vạt xuyên qua cái lỗ nhỏ, một bên mở miệng: "Nhưng anh dùng nó mà."
"Hả?"
Tống Nghiên không trả lời, ngón tay dùng sức đẩy nút thắt cà vạt không quá đẹp đi lên.
Sau đó cúi đầu, dừng hai giây.
Trong không khí yên tĩnh, ngón tay cái của cậu khẩn trương cọ cọ vào ngón tay trỏ, sau đó rốt cuộc lấy hết can đảm, nhỏ giọng giải thích: "Những điều cần làm khi yêu nhau......"
Tống Nghiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen kịt của nam nhân trước mặt.
Cậu cắn cắn môi, "Điều thứ tám, giúp bạn trai thắt cà vạt."
Thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, đại khái bởi vì quá mức thẹn thùng, âm cuối không tự chủ nhiễm một tầng rung động, run đến mức khiến cho hô hấp của Lục Trăn muốn lạnh theo.
—— giúp bạn trai thắt cà vạt – Tống Nghiên, thật sự là muốn đòi mạng người.
Lục Trăn cúi đầu, đôi mắt càng thêm u tối thẳng một đường nhìn thiếu niên trước mặt, tầm mắt đảo qua đôi tai đỏ ửng của cậu, rồi tới đôi mắt hơi phiếm phiếm hơi nước, cuối cùng dừng lại trên cánh môi mềm mại của thiếu niên.
Hầu kết Lục Trăn khó nhịn lăn lên lăn xuống.
Rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, duỗi tay, chế trụ cổ tay thiếu niên đang cầm cà vạt của mình, trong khi kéo xuống đồng thời cúi người.
Một hơi thở nhẹ nhàng khẽ vang bên tai Tống Nghiên, cổ nhiệt khí nóng hổi cọ qua cằm cậu, lướt qua trên làn da cổ mỏng manh, khiến cho cậu không nhịn được giật mình một cái.
Cậu bản năng cảm thấy nguy hiểm, vô thức lùi về sau hai bước, chiếc áo ba lỗ mạnh mẽ đập vào bức tường cứng ngắc.
Thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cậu, mang theo một loại hormone đặc trưng của đàn ông.
Tống Nghiên không biết làm sao, thanh âm lại càng mềm mại hơn: "Lục Trăn......"
Giây tiếp theo đôi môi lại bị nam nhân hung hăng lấp kín.
......
Không biết phải mất bao lâu, nam nhân trước mặt chưa đã thèm mới buông cậu ra.
Lục Trăn cúi xuống một chút, cúi đầu, trán mình áp vào cái trán trơn bóng của thiếu niên, nhẹ giọng thở hổn hển.
Tống Nghiên cũng là từng ngụm từng ngụm mà thở, đuôi mắt phiếm hồng nhìn về phía Lục Trăn tựa hồ đang lên án.
Lục Trăn không nhịn được, lại cúi thấp đầu, ở trên mi mắt cậu hôn nhẹ hai lần, tiếng nói bị bóp nghẹn: "Việc cần làm khi yêu nhau, điều thứ chín."
Hắn duỗi tay, chỉnh sửa lại chiếc cà vạt hơi hỗn độn một chút, thấp giọng cười một cái, "Sau khi bạn trai giúp mình thắt cà vạt, nhớ phải hôn em ấy."
Chuông báo thức đột ngột im bặt.
Một lát sau, cậu gian nan xoa đôi mắt, thật vất vả giãy giụa đứng dậy và xuống giường.
Lười biếng đi vào toilet.
Lục Trăn nhìn cậu một cái, duỗi tay cầm lấy bàn chải đánh răng, lấy kem xong xuôi rồi đưa cho cậu.
Tống Nghiên vẫn như cũ mà mơ mơ màng màng híp nửa mắt, theo bản năng nhận lấy, bỏ vào trong miệng, thế nhưng vẫn cứ buồn ngủ không nhịn được dựa vào người Lục Trăn.
Một bên chậm đánh răng, một bên vô tư mà ngủ.
Cổ Lục Trăn bị đầu tóc xù xù của Tống Nghiên cọ cọ đến ngứa ngáy, rũ mắt nhìn thấy đầu cậu dựa vào bả vai hắn, cùng với một nhúm tóc ngốc ngốc dựng đứng trên đỉnh đầu, nhịn không được khẽ cười: "Sao lại buồn ngủ đến như vậy?"
Tống Nghiên ngáp một cái.
Còn không phải bởi vì tối ngày hôm qua ngủ ở bên ngoài nên không ngon......
Rõ ràng thời điểm trước kia khi cậu đi đóng phim, một mình cậu ở trong khách sạn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lúc này cậu lại ngủ không được.
Lăn qua lộn lại rất lâu cũng ngủ không được.
Cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, nhưng mà liên tiếp xuất hiện những giấc mơ.
Cùng Lục Trăn đi mua đồ ăn, cùng Lục Trăn quét tước nhà cửa, cùng Lục Trăn......
Ngày hôm qua lại lên tinh thần làm việc cả ngày, sáng sớm nay không buồn ngủ mới là lạ.
Nhưng cái loại lý do này nói ra cũng quá xấu hổ rồi, cúi thấp đầu, nói sang chuyện khác: "Anh hôm qua ngủ mấy tiếng nha?"
"Ba tiếng." Lục Trăn đưa ly nước súc miệng chứa bên trong là dòng nước ấm áp, "Mau đánh răng."
Hai người qua nói lại mấy câu, Tống Nghiên cũng dần dần thanh tỉnh, vừa cầm bàn chải nghiêm túc chà xát hàm răng vừa ngẩng đầu nhìn vào trong gương.
Trong gương là hai nam nhân một cao một thấp, mặc đồ ngủ bằng vải cotton cùng màu sắc, đứng trước bồn rửa bằng gỗ.
Một người ngoan ngoãn cầm bàn chải đánh răng, một người khác đem kem cạo râu bôi lên mặt, tay phải cầm lấy dao cạo hướng vào trong gương cạo cạo.
Tầm mắt của Tống Nghiên bất giác không nhịn được mà rơi xuống người hắn.
Một tay Lục Trăn chống trên bồn rửa mặt, cơ bắp trên cánh tay hơi hơi nổi lên, mặt để sát vào gương, cằm khẽ nhếch, những đường nét lạnh lùng nghiêm nghị nhất thời liếc mắt là có thể nhìn rõ ràng.
Cổ thon dài, những mạch máu màu xanh lá ẩn dưới làn da trắng bệch, theo hầu kết lăn lăn hơi nhô lên.
Dao cạo râu từ trên xuống dưới, cạo sạch vùng râu nhợt nhạt cùng với bọt thừa trên mặt.
Đợi đến cuối cùng, bàn tay to đang cầm lấy dao cạo râu đột nhiên dừng lại.
"Tống Nghiên." Lục Trăn mở miệng.
Tống Nghiên đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe hắn gọi tên mình, theo bản năng đáp lại: "Ừm."
Đôi mắt Lục Trăn quét về phía người cậu, đối diện với đôi mắt ngây thơ, nhìn chằm chằm vài giây, mới dùng thanh âm trầm thấp lại nhẹ nhàng nói, "Nếu em cứ nhìn tôi như vậy, sẽ xảy ra chuyện."
-
Tống Nghiên quyết định không để ý tới Lục Trăn nữa, chỉ vài phút!!
Cũng không phải là cố ý không để ý tới, chính là thẹn thùng...... Đặc biệt thẹn thùng...... Thẹn thùng đến mức không nghĩ muốn nói chuyện với hắn!
Lục Trăn tắm rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra nhìn thấy Tống Nghiên vẫn là một bộ dạng khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn hắn của cậu.
Hắn đảo mắt đi, quay sang chỗ khác nhịn không được mà cong cong môi.
Không dám trêu chọc cậu nữa, làm bộ không hay biết chuyện gì mà đi vào phòng ngủ.
Thay xong áo sơmi, thời điểm ra ngoài, thấy vết ứng đỏ trên khuôn mặt Tống đã nhạt đi không ít, mới làm bộ lơ đãng hỏi: "Hôm nay muốn đi bệnh viện sao?"
Tống Nghiên từ từ nhìn qua, gật gật đầu: "Ừm ừm."
Nghĩ về đứa cháu trai béo mới sinh ra của mình, cậu liền không nhịn được sáng mắt lên miêu tả với Lục Trăn:
"Anh biết nó nặng bao nhiêu không, bảy cân tám luôn đó!"
"Ngày hôm qua Viên Uy có gửi cho em một đoạn video, nhìn rất dễ thương đó nha!"
"Tay nho nhỏ, chân cũng nho nhỏ, nhưng tiếng khóc lại không nhỏ, tiểu gia hỏa kia khóc rất to luôn đó!"
Tống Nghiên liến thoắt nói một tràng dài, vừa nói vừa gấp không chờ được kéo Lục Trăn về phía cửa: "Mau mau mau, chúng ta nhanh chóng qua đó đi!"
Lục Trăn bất đắc dĩ duỗi tay cầm lấy chiếc cà vạt treo trên giá: "Chờ tôi thắt cà vạt đã."
"Cà vạt?"
Tống Nghiên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng đoạt lấy chiếc cà vạt trên tay hắn.
Lục Trăn giương mắt nhìn hắn, thấy thiếu niên vươn tay ra, mấy đầu ngón tay ngoắc ngoắc, "Lại đây nào."
"Làm gì?"
"Em giúp anh thắt."
Tống Nghiên để sát vào người Lục Trăn, chiếc cà vạt lụa màu xanh hải quân trượt qua cổ hắn.
Lục Trăn nhướng mày nhìn cậu một cách nhẹ nhàng: "Được không?"
Những ngón tay của Tống Nghiên nắm lấy một đầu chiếc cà vạt lỏng lẻo, lúng túng vòng qua bên kia, rồi vòng ngược lên trên nhỏ giọng nói: "Em mới vừa học ngày hôm qua."
Ngày hôm qua là lần đầu tiên cậu mặc lễ phục, cũng là lần đầu tiên mặc tây trang, uyển chuyển từ chối lời đề nghị giúp cậu thắt cà vạt của người phục vụ, chính mình cầm cà vạt học vài lần, rốt cuộc cũng lắp bắp học được.
Lục Trăn rũ mắt, nhìn thấy dưới mí mắt mình là một đôi tay nhỏ bé, một đoạn cổ tay tinh tế trắng sáng, cùng với xương cổ tay nhỏ hình bán nguyệt nhô ra giữa hai cổ tay.
Đôi tay nhỏ không ngừng đùa nghịch chiếc cà vạt dài, đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ qua chiếc áo sơ mi hơi mỏng của hắn.
Một cổ khí nóng mới vừa được nước lạnh dập tắt đi bây giờ lại cháy lên bừng bừng, Lục Trăn dời tầm mắt: "Học cái này làm gì, em ngày thường cũng đâu cần phải làm."
Tống Nghiên ngừng thở, thật cẩn thận thắt một cái nút kết, mới thở phào một hơn, một bên đem đầu kia của chiếc cà vạt xuyên qua cái lỗ nhỏ, một bên mở miệng: "Nhưng anh dùng nó mà."
"Hả?"
Tống Nghiên không trả lời, ngón tay dùng sức đẩy nút thắt cà vạt không quá đẹp đi lên.
Sau đó cúi đầu, dừng hai giây.
Trong không khí yên tĩnh, ngón tay cái của cậu khẩn trương cọ cọ vào ngón tay trỏ, sau đó rốt cuộc lấy hết can đảm, nhỏ giọng giải thích: "Những điều cần làm khi yêu nhau......"
Tống Nghiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen kịt của nam nhân trước mặt.
Cậu cắn cắn môi, "Điều thứ tám, giúp bạn trai thắt cà vạt."
Thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, đại khái bởi vì quá mức thẹn thùng, âm cuối không tự chủ nhiễm một tầng rung động, run đến mức khiến cho hô hấp của Lục Trăn muốn lạnh theo.
—— giúp bạn trai thắt cà vạt – Tống Nghiên, thật sự là muốn đòi mạng người.
Lục Trăn cúi đầu, đôi mắt càng thêm u tối thẳng một đường nhìn thiếu niên trước mặt, tầm mắt đảo qua đôi tai đỏ ửng của cậu, rồi tới đôi mắt hơi phiếm phiếm hơi nước, cuối cùng dừng lại trên cánh môi mềm mại của thiếu niên.
Hầu kết Lục Trăn khó nhịn lăn lên lăn xuống.
Rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, duỗi tay, chế trụ cổ tay thiếu niên đang cầm cà vạt của mình, trong khi kéo xuống đồng thời cúi người.
Một hơi thở nhẹ nhàng khẽ vang bên tai Tống Nghiên, cổ nhiệt khí nóng hổi cọ qua cằm cậu, lướt qua trên làn da cổ mỏng manh, khiến cho cậu không nhịn được giật mình một cái.
Cậu bản năng cảm thấy nguy hiểm, vô thức lùi về sau hai bước, chiếc áo ba lỗ mạnh mẽ đập vào bức tường cứng ngắc.
Thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cậu, mang theo một loại hormone đặc trưng của đàn ông.
Tống Nghiên không biết làm sao, thanh âm lại càng mềm mại hơn: "Lục Trăn......"
Giây tiếp theo đôi môi lại bị nam nhân hung hăng lấp kín.
......
Không biết phải mất bao lâu, nam nhân trước mặt chưa đã thèm mới buông cậu ra.
Lục Trăn cúi xuống một chút, cúi đầu, trán mình áp vào cái trán trơn bóng của thiếu niên, nhẹ giọng thở hổn hển.
Tống Nghiên cũng là từng ngụm từng ngụm mà thở, đuôi mắt phiếm hồng nhìn về phía Lục Trăn tựa hồ đang lên án.
Lục Trăn không nhịn được, lại cúi thấp đầu, ở trên mi mắt cậu hôn nhẹ hai lần, tiếng nói bị bóp nghẹn: "Việc cần làm khi yêu nhau, điều thứ chín."
Hắn duỗi tay, chỉnh sửa lại chiếc cà vạt hơi hỗn độn một chút, thấp giọng cười một cái, "Sau khi bạn trai giúp mình thắt cà vạt, nhớ phải hôn em ấy."
/99
|