*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ý của anh là, tất cả mọi người ở đây," Ngón tay nhỏ của Tống Nghiên dùng sức nắm chặt chiếc chăn, ánh mắt khiếp sợ đảo qua tất cả những người có mặt ở đây, sau đó dừng lại trên người Nhậm Bạch, "Đều, đều là yêu?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tống Nghiên tiếp tục khiếp sợ, "Tôi là, là gì của mọi người, Yêu, Yêu Vương???"
Nhậm Bạch há miệng vừa muốn trả lời, bàn chân liền bị một lão yêu không đứng đắn nào đó hung hăng gõ xuống.
Tê, đau quá!
Hùng gia thong thả ung dung thu hồi đầu gậy, run rẩy tiến lên một bước, cướp lời: "Đúng vậy."
Trong đôi mắt của ông mang theo nhiệt lệ, thanh âm chứa đầy thâm tình: "Ngài là Yêu Vương điện hạ vĩ đại nhất tôn quý nhất của Yêu tộc chúng ta!"
Mặc dù hành vi cướp lời này khiến mọi người rất là bất mãn, nhưng không ai cảm thấy rằng lời nói của ông mang theo nịnh nọt khoa trương gì, sự thật không phải như vậy sao!
Vì thế, nhóm yêu cùng nhau lớn tiếng nói: "Đúng vậy, là Yêu Vương điện hạ vĩ đại nhất tôn quý nhất!"
Lỗ tai Tống Nghiên thiếu chút nữa bị chấn điếc: "......"
Hùng gia không vui ho khan hai tiếng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn đám yêu cứ oang oang giọng một cái.
Quay đầu lại, ánh mắt lập tức mềm mại trong nháy mắt khi nhìn Tống Nghiên và chuyển sang chế độ yêu thương một cách linh hoạt: "Điện hạ bị dọa rồi đi? Xin ngài đừng trách, Yêu tộc chúng ta đã chờ ngài hơn 6000 năm rồi, cho nên khó tránh khỏi có chút quá mức kích động."
"Đúng đúng đúng! Chúng tôi chờ ngài lâu lắm rồi đó!"
"Rốt cuộc thì điện hạ ngài cũng xuất thế!"
"Mỗi ngày tôi đều nằm mơ đến cảnh này nha!"
"Ô ô ô tôi muốn gọi điện thoại đến cho ông nội của ông nội của ông nội tôi......"
"......"
Tống Nghiên nhìn đám yêu kích động đến mức biến hình trong phòng, tiếp tục: "......"
Cuối cùng, Hùng gia dùng một ánh mắt ngăn cản lại lời thổ lộ của chúng yêu, rồi tự mình lưu loát nói mười mấy phút, nói đến khi miệng lưỡi đều khô mới khiến cho Tống Nghiên đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tống Nghiên đem thông tin ở trong đầu sắp xếp lại một phen, mới do dự hỏi: "Mọi người nói là, 6000 năm trước đây, tôi chính là vương của Yêu tộc các người?"
Nhóm yêu đồng thời gật đầu, Hùng gia thập phần nghiêm cẩn mà nói lại cho đúng, "Là Yêu tộc chúng tôi."
Tống Nghiên: "......" Được rồi.
"Lúc ấy, linh khí khô kiệt, việc tu luyện của Yêu tộc chúng ta liên túc khó khăn, ngô, tôi, tôi đem huyết nhục và hồn phách cùng nhau hiến tế, mới đổi được một con đường sống của Yêu tộc?"
Vừa nói đến chuyện này, cảm xúc của mọi người lại lần nữa kích động:
"Đúng vậy, ngài là vị vương vĩ đại nhất trên thế giới này!"
"Ngài vì ngài con dân, dâng hiến tất cả!"
"Yêu tộc có thể có được điện hạ thật sự là phúc khí của tất cả chúng yêu!"
"......"
Tống Nghiên nắm lấy góc chăn đã bị nhàu nát, thật cẩn thận rướn cổ lên, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh: "Đây là...... Đang quay phim truyền hình...... Sao?"
Hay là giống như cái kiểu 《 phòng quan sát con người 》?
Cậu nâng mí mắt lên quét qua các cặp mắt kích động của moi người.
Cái kia, hình như kỹ thuật diễn của mọi người rất tốt à nha!
Vì thế, Hùng gia lại tốn thêm nửa tiếng đồng hồ, không ngại phiền phức mà phổ cập kiến thức giải thích cho Tống Nghiên, đương nhiên...... Trong đó một nửa thời gian là vuốt mông ngựa hình dung Yêu Vương điện hạ lợi hại như thế nào......
Cuối cùng vẫn là ông sợ vương cảm thấy phiền, mới bất đắc dĩ mà câm miệng lại.
Lợi dụng công phu run rẩy đôi tay uống nước của lão nhân gia, Tống Nghiên nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Mọi người thực sự không có nhận sai yêu sao? Tôi hình như chỉ là một con chó tinh à!"
Hùng gia thiếu chút nữa là sặc nước trong cuống họng, trừng mắt: "Ai nói ngài là chó tinh! Ngài chính là thần thú độc nhất vô nhị!"
Mọi người đồng thời gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy!"
Tống Nghiên cảm thấy bản thân mình rất nhanh chóng bị thuyết phục: "Thật vậy chăng? Tôi đây là thần thú gì nha?"
Hùng gia hắng giọng một cái, xa xăm nói: "Nói ra thì rất dài, từ Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay......"
Tống Nghiên ngẩng đầu lên, nỗ lực nửa ngày nghe câu chuyện như lọt vào sương mù, cuối cùng cùng tổng kết được một vài ý chính.
Thứ nhất, cậu không phải là chó, mà là lớn lên có có chút giống chó của thần thú Hống.
Thứ hai, bản thể hiện tại của cậu rất nhỏ yếu, là bởi vì cậu vẫn là một...... Bé con, sau khi cậu trưởng thành, thân thể cậu sẽ trở nên rất mạnh mẽ, cao lớn uy mãnh, khổng võ hữu lực, khí nuốt núi sông...... Đương nhiên, đều là từ miệng của Hùng gia mà ra, cậu cũng không biết có phải sự thật hay không.
Thứ ba,......
Tóm lại, chính là một tồn tại siêu lợi hại.
Về phần Hống là cái loại gì, Tống Nghiên sờ sờ di động, chuẩn bị Baidu một chút.
Mọi người mới vừa nhìn vào màn hình điện thoại, Hoàng Tam bên cạnh lập tức đưa điện thoại của hắn qua, nhiệt tình nói: "Điện hạ, trên Baidu có rất ít tin tức hữu dụng, hơn nữa trong số đó đều là Yêu tộc chúng ta đưa lên làm thủ thuật che mắt! Nếu ngài muốn tìm hiểu thông tin gì, có thể vào app chúng yêu này, trên đây có rất nhiều tư liệu về ngài đó!"
Hoàng Tam vừa nói vừa mở ra một trang diễn đàn màu hồng phấn đưa cho Tống Nghiên, ở trong khung tìm kiếm nhập vào hai từ khóa "Yêu Vương", ngay sau đó xuất hiện rất nhiều các bài viết liên quan.
Tống Nghiên cúi đầu nhìn vào.
Bài viết thứ nhất: Yêu Vương cải trang vi hành
Bài viết thứ hai: Năm đại yêu mà Yêu Vương điện hạ cả đời yêu nhất
Bài viết thứ ba: Mười câu chuyện xưa tình cảm mãnh liệt không thể không nói giữa Yêu vương cùng ông tổ của tôi.
Bài viết thứ tư: Tình yêu thế thân của Yêu Vương bá đạo
Mí mắt Hoàng Tam nhảy lên, một bên hoảng loạn dùng tay che lại màn hình, một bên xấu hổ lau mồ hôi: "...... Điện hạ thật ngại quá, tôi nhấn nhầm vào phần tiểu thuyết!"
Tống Nghiên: "......"
Cuối cùng, dưới sự tranh giành giúp đỡ của chúng yêu, cậu đã thành công cài đặt app chúng yêu trên điện thoại của mình, đang chuẩn bị nhấn vào xem một cái, liền nhận được điện thoại của Lục Trăn.
Tống Nghiên nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 20 phút.
Cậu sững sờ một chút: "Tôi...... Tôi ngủ bao lâu?"
Hùng gia trước sau như một mà cướp lại: "Điện hạ ngài đã ngủ từ tối hôm qua đến giờ, tổng cộng ngủ 15 tiếng đồng hồ."
Trong khoảng thời gian đó thì xoay người ba lần, chép miệng hai lần, tay trái vươn ra một lần, tay phải quơ quơ hai lần, biến thành hình người vào lúc 6 giờ sáng......
Tống Nghiên cả kinh: "Có nghĩa là, hiện tại đã là buổi sáng ngày hôm sau?"
Trời ạ, trách không được vừa rồi WeChat vẫn luôn vang lên.
Vốn dĩ ban đầu cậu đã đặt vé máy bay vào sáng nay, hẹn với Lục Trăn gặp nhau ở sân bay Bình Thành, không nghĩ tới lại xảy ra việc này.
Lục Trăn nhất định là lo lắng muốn chết rồi!
Tống Nghiên siết chặt di động, một bên bất ngờ nhảy xuống khỏi giường, một bên nhấn nút nghe máy: "Lục Trăn...... Vâng, có chút việc...... Em về rồi sẽ nói với anh...... Dạ tạm biệt......"
Cậu cúp điện thoại, mới phát hiện bầu không khí trong phòng có chút yên lặng đến quái dị.
Mọi người nhanh chóng lui lại một bước, sau đó gắt gao cúi đầu, bộ dáng kia, dường như hận không thể vùi đầu vào trong đất.
Vừa vặn một trận gió nhẹ thổi vào, Tống Nghiên cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Cậu yên lặng trong giây lát, rồi từ từ cúi đầu, liền thấy được thân thể bóng loáng của mình......
Tống Nghiên: "......"
Hùng gia tựa hồ cảm giác Yêu Vương điện hạ tôn quý lúc này đang xấu hổ, cúi đầu ho khan một tiếng: "Điện hạ không cần để ý những chi tiết này......"
Không phải chỉ là không mặc quần áo thôi sao, hoàn toàn không là chuyện lớn gì cả!
Dù có cho bọn họ một vạn con mắt, bọn họ cũng trăm triệu lần không dám vọng tưởng liếc mắt nhìn thân thể điện hạ!
Tống Nghiên trợn to mắt: "Thế nào gọi là chi tiết nhỏ, đây là quốc gia đại sự đó! Không mặc quần áo sẽ bị cảnh sát bắt đi!"
Hùng gia trừng mắt: "Lão nhìn xem ai dám bắt điện hạ của chúng ta!"
Nhóm yêu diễn viên phụ nắm tay: "Đúng vậy, xem ai dám!"
Tống Nghiên yên lặng mặc quần áo xong xuôi: "......"
Hùng gia nhanh chóng bước tới, khom lưng đi theo phía sau cậu, nói: "Điện hạ không cần vì loại sự tình này phiền não, chúng ta chỉ cần động ngón tay một cái, một phép thuật nhỏ là có thể giải quyết."
-
Tống Nghiên đè thấp kính râm, xách theo hành lý, gấp không chờ nổi bước thật nhanh trên hành lang.
Ngay khi ra khỏi sân bay, liếc mắt một cái là cậu có thể nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng giữa đám đông náo nhiệt, như là nhận thấy được tầm mắt của cậu, nam nhân đảo mắt rồi nhìn thẳng về phía cậu.
Tây trang, áo khoác đen, khăn choàng cổ màu xám đen trên cổ tay hắn.
Mặt mày thực đạm, nhưng ánh mắt lại rất sâu.
Không xê dịch.
Tống Nghiên nhất thời có cảm giác từ trong mơ trở về hiện thực, ban đầu thình lình xảy ra một cú sốc bất ngờ làm rung động trái tim nhỏ như lọt vào trong sương mù, cuối cùng vững vàng, rơi xuống chỗ cũ một cách trơn tru.
Ngay cả bước chân cũng trở nên vững chắc hơn.
Cậu vòng qua giới tuyến ở cổng đón, đứng tại chỗ hai giây, sau đó vui sướng mà nhào vào lồng ngực nam nhân.
"Lục Trăn, để em nói cho anh nghe một việc phi thường phi thường quan trọng," mới vừa bổ nhào vào vòng tay của hắn, Tống Nghiên hoàn toàn không nhịn được muốn nói với hắn hết thảy tâm tư, ở bên cạnh hắn bắt buộc, "Anh chuẩn bị sẵn sàng chưa, ngàn vạn lần không cần hoảng sợ dó!"
Lục Trăn ôm lấy cạu, lấy khăn choàng cổ xuống rồi choàng quanh cổ cậu: "Chuyện gì vậy?"
Tống Nghiên nhất thời kích động, thanh âm không tự giác mà nâng lên một chút: "Thật ra em không phải là chó!"
Lấy cậu làm tâm, những người thuộc bán kính hai mét xung quanh đề nhìn qua.
Tống Nghiên sợ tới mức nhanh chóng ngừng nói, che miệng lại, thân thể nhích lại gần Lục Trăn, nhón chân lên, duỗi tay kéo một bên lỗ tai của hắn xuống, nhỏ giọng nói, "Em là Yêu Vương."
Thanh âm nhỏ đến đáng thương, lại giống như lông chim phảng phất qua, vừa ngứa vừa nhột.
Quấy nhiễu đến mức Lục Trăn căn bản không nghe rõ cậu nói cái gì.
"Em là cái gì?" Hắn hỏi.
Tống Nghiên ghé vào bên tai hắn, đem hai từ nhấn thật mạnh xuống: "Yêu Vương."
"Yêu Vương?"
"Đúng vậy, là cái loại siêu lợi hại luôn đó!"
"......"
Tống Nghiên nhỏ giọng đem sự tình từ đầu đến cuối nói hết một lần cho Lục Trăn mà không hề giữ lại, vừa lúc ra khỏi thang máy, hai người cùng nhau đi đến cửa, cậu dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc Lục Trăn một cái: "Có phải cảm thấy thật thần kỳ hay không, đến mức không dám tin tưởng?"
"Không." Lục Trăn lấy chìa khóa mở cửa, khom lưng đem dép lê đặt trước mặt cậu, "Tôi tin."
Hắn giương mắt, "Em nói tôi đều tin."
Tống Nghiên dừng lại một chút, trong lòng giống như dược bao phủ bởi một lớp kẹ bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.
Cậu cong cong đôi mắt, ở chiếc cằm nam nhân nhẹ nhàng hôn hai cái.
Thay giày, lộc cộc chạy đến chỗ phòng khách: "Đúng rồi, Hùng gia còn dạy em biến hình, còn mang theo một chút phép thuật! Từ từ, để em biến cho anh xem, sẽ khiến anh ngạc nhiên đó!"
Nói xong, cậu liền biến thành một cục bông trắng mềm mềm manh manh, vui sướng nâng lên bốn cái chân ngắn bổ nhào vào chân Lục Trăn.
Lục Trăn vớt cậu lên, trong mắt mang theo ý cười điềm đạm: "Không tồi, có thể tự mình kiểm soát nó. Sẽ biến trở về được chứ?"
Cục bông trắng gật gật đầu: "Ngao ngao ~"
Ừm ừm, em biết!!
Bàn tay to của Lục Trăn xoa xoa đầu nhỏ của cậu, mỉm cười: "Vậy em biến về thử xem?"
Dứt lời, động tác trên tay hơi dừng lại.
Hắn nhìn quần áo mới vừa rồi còn được mặc trên người thiếu niên, hiện tại lại nằm rải rác ở bên cạnh, nếu như bây giờ biến thành hình người, thì cái kia......
Ánh mắt Lục Trăn thay đổi một chút, cổ họng đột nhiên thắt lại.
Hắn liếc mắt qua một bên, qua hai giây, rồi lại không tự giác mà nhìn về phía cục bông trắng bên người, ánh mắt chậm rãi thâm trầm.
Giây tiếp theo, cục bông trắng biến mất không thấy, thay vào đó là một thiếu niên xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
Bất quá, hình ảnh trong tưởng tượng lại không có xuất hiện.
Thiếu niên một thân áo hoodie quần đen, đem chính mình che cái kín mít, chỉ còn cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài.
"Nhìn thấy không Lục Trăn, phép thuật của em đó! Mặc quần áo trong tích tắc!" Tống Nghiên hưng phấn nâng đôi mắt sáng lấp lánh lên, "Đẹp trai không đẹp trai không!"
Lục Trăn: "......"
Tống Nghiên ngẩng khuôn mặt nhỏ cầu khen ngợi: "Ngạc nhiên không?"
Lục Trăn: "......"
- --------------------------------------------------
Thần thú Hống, hay còn gọi là Vọng Thiên Hống.
Ở Đông Hải có một sinh vật với sức mạnh phi thường, có thể bay lượn, món ăn yêu thích là não rồng, là sinh vật giống rồng và ngựa. Hống có vảy và biết bay, quanh người có vòng lửa hộ vệ, cực kỳ hung dữ. Truyền thuyết kể lại rằng Hống là con của rồng, có thói quen ngồi trên cao quan sát mọi thứ. Tương truyền khi giáo đấu, loài rồng cũng phải sợ lửa của nó, vì thế nó thường lấy loài rồng làm thức ăn. Dân gian coi Hống là tổ tiên của Kỳ Lân.
Chúng giống như bảo mẫu của Hoàng đế. Bất cứ khi nào Hoàng đế rời tẩm cung quá lâu để nghỉ ngơi, Hống sẽ gầm lên để Hoàng đế quay về lo việc triều chính. Nhiều người nghĩ rằng Hống phản ánh thông điệp từ thiên thượng truyền xuống.
Thật sự không liên hệ nổi con thần thú này với cục bông trắng trắng mềm mềm trước đó. Hazz, không biết tác giả nghĩ gì.
"Ý của anh là, tất cả mọi người ở đây," Ngón tay nhỏ của Tống Nghiên dùng sức nắm chặt chiếc chăn, ánh mắt khiếp sợ đảo qua tất cả những người có mặt ở đây, sau đó dừng lại trên người Nhậm Bạch, "Đều, đều là yêu?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tống Nghiên tiếp tục khiếp sợ, "Tôi là, là gì của mọi người, Yêu, Yêu Vương???"
Nhậm Bạch há miệng vừa muốn trả lời, bàn chân liền bị một lão yêu không đứng đắn nào đó hung hăng gõ xuống.
Tê, đau quá!
Hùng gia thong thả ung dung thu hồi đầu gậy, run rẩy tiến lên một bước, cướp lời: "Đúng vậy."
Trong đôi mắt của ông mang theo nhiệt lệ, thanh âm chứa đầy thâm tình: "Ngài là Yêu Vương điện hạ vĩ đại nhất tôn quý nhất của Yêu tộc chúng ta!"
Mặc dù hành vi cướp lời này khiến mọi người rất là bất mãn, nhưng không ai cảm thấy rằng lời nói của ông mang theo nịnh nọt khoa trương gì, sự thật không phải như vậy sao!
Vì thế, nhóm yêu cùng nhau lớn tiếng nói: "Đúng vậy, là Yêu Vương điện hạ vĩ đại nhất tôn quý nhất!"
Lỗ tai Tống Nghiên thiếu chút nữa bị chấn điếc: "......"
Hùng gia không vui ho khan hai tiếng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn đám yêu cứ oang oang giọng một cái.
Quay đầu lại, ánh mắt lập tức mềm mại trong nháy mắt khi nhìn Tống Nghiên và chuyển sang chế độ yêu thương một cách linh hoạt: "Điện hạ bị dọa rồi đi? Xin ngài đừng trách, Yêu tộc chúng ta đã chờ ngài hơn 6000 năm rồi, cho nên khó tránh khỏi có chút quá mức kích động."
"Đúng đúng đúng! Chúng tôi chờ ngài lâu lắm rồi đó!"
"Rốt cuộc thì điện hạ ngài cũng xuất thế!"
"Mỗi ngày tôi đều nằm mơ đến cảnh này nha!"
"Ô ô ô tôi muốn gọi điện thoại đến cho ông nội của ông nội của ông nội tôi......"
"......"
Tống Nghiên nhìn đám yêu kích động đến mức biến hình trong phòng, tiếp tục: "......"
Cuối cùng, Hùng gia dùng một ánh mắt ngăn cản lại lời thổ lộ của chúng yêu, rồi tự mình lưu loát nói mười mấy phút, nói đến khi miệng lưỡi đều khô mới khiến cho Tống Nghiên đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tống Nghiên đem thông tin ở trong đầu sắp xếp lại một phen, mới do dự hỏi: "Mọi người nói là, 6000 năm trước đây, tôi chính là vương của Yêu tộc các người?"
Nhóm yêu đồng thời gật đầu, Hùng gia thập phần nghiêm cẩn mà nói lại cho đúng, "Là Yêu tộc chúng tôi."
Tống Nghiên: "......" Được rồi.
"Lúc ấy, linh khí khô kiệt, việc tu luyện của Yêu tộc chúng ta liên túc khó khăn, ngô, tôi, tôi đem huyết nhục và hồn phách cùng nhau hiến tế, mới đổi được một con đường sống của Yêu tộc?"
Vừa nói đến chuyện này, cảm xúc của mọi người lại lần nữa kích động:
"Đúng vậy, ngài là vị vương vĩ đại nhất trên thế giới này!"
"Ngài vì ngài con dân, dâng hiến tất cả!"
"Yêu tộc có thể có được điện hạ thật sự là phúc khí của tất cả chúng yêu!"
"......"
Tống Nghiên nắm lấy góc chăn đã bị nhàu nát, thật cẩn thận rướn cổ lên, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh: "Đây là...... Đang quay phim truyền hình...... Sao?"
Hay là giống như cái kiểu 《 phòng quan sát con người 》?
Cậu nâng mí mắt lên quét qua các cặp mắt kích động của moi người.
Cái kia, hình như kỹ thuật diễn của mọi người rất tốt à nha!
Vì thế, Hùng gia lại tốn thêm nửa tiếng đồng hồ, không ngại phiền phức mà phổ cập kiến thức giải thích cho Tống Nghiên, đương nhiên...... Trong đó một nửa thời gian là vuốt mông ngựa hình dung Yêu Vương điện hạ lợi hại như thế nào......
Cuối cùng vẫn là ông sợ vương cảm thấy phiền, mới bất đắc dĩ mà câm miệng lại.
Lợi dụng công phu run rẩy đôi tay uống nước của lão nhân gia, Tống Nghiên nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Mọi người thực sự không có nhận sai yêu sao? Tôi hình như chỉ là một con chó tinh à!"
Hùng gia thiếu chút nữa là sặc nước trong cuống họng, trừng mắt: "Ai nói ngài là chó tinh! Ngài chính là thần thú độc nhất vô nhị!"
Mọi người đồng thời gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy!"
Tống Nghiên cảm thấy bản thân mình rất nhanh chóng bị thuyết phục: "Thật vậy chăng? Tôi đây là thần thú gì nha?"
Hùng gia hắng giọng một cái, xa xăm nói: "Nói ra thì rất dài, từ Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay......"
Tống Nghiên ngẩng đầu lên, nỗ lực nửa ngày nghe câu chuyện như lọt vào sương mù, cuối cùng cùng tổng kết được một vài ý chính.
Thứ nhất, cậu không phải là chó, mà là lớn lên có có chút giống chó của thần thú Hống.
Thứ hai, bản thể hiện tại của cậu rất nhỏ yếu, là bởi vì cậu vẫn là một...... Bé con, sau khi cậu trưởng thành, thân thể cậu sẽ trở nên rất mạnh mẽ, cao lớn uy mãnh, khổng võ hữu lực, khí nuốt núi sông...... Đương nhiên, đều là từ miệng của Hùng gia mà ra, cậu cũng không biết có phải sự thật hay không.
Thứ ba,......
Tóm lại, chính là một tồn tại siêu lợi hại.
Về phần Hống là cái loại gì, Tống Nghiên sờ sờ di động, chuẩn bị Baidu một chút.
Mọi người mới vừa nhìn vào màn hình điện thoại, Hoàng Tam bên cạnh lập tức đưa điện thoại của hắn qua, nhiệt tình nói: "Điện hạ, trên Baidu có rất ít tin tức hữu dụng, hơn nữa trong số đó đều là Yêu tộc chúng ta đưa lên làm thủ thuật che mắt! Nếu ngài muốn tìm hiểu thông tin gì, có thể vào app chúng yêu này, trên đây có rất nhiều tư liệu về ngài đó!"
Hoàng Tam vừa nói vừa mở ra một trang diễn đàn màu hồng phấn đưa cho Tống Nghiên, ở trong khung tìm kiếm nhập vào hai từ khóa "Yêu Vương", ngay sau đó xuất hiện rất nhiều các bài viết liên quan.
Tống Nghiên cúi đầu nhìn vào.
Bài viết thứ nhất: Yêu Vương cải trang vi hành
Bài viết thứ hai: Năm đại yêu mà Yêu Vương điện hạ cả đời yêu nhất
Bài viết thứ ba: Mười câu chuyện xưa tình cảm mãnh liệt không thể không nói giữa Yêu vương cùng ông tổ của tôi.
Bài viết thứ tư: Tình yêu thế thân của Yêu Vương bá đạo
Mí mắt Hoàng Tam nhảy lên, một bên hoảng loạn dùng tay che lại màn hình, một bên xấu hổ lau mồ hôi: "...... Điện hạ thật ngại quá, tôi nhấn nhầm vào phần tiểu thuyết!"
Tống Nghiên: "......"
Cuối cùng, dưới sự tranh giành giúp đỡ của chúng yêu, cậu đã thành công cài đặt app chúng yêu trên điện thoại của mình, đang chuẩn bị nhấn vào xem một cái, liền nhận được điện thoại của Lục Trăn.
Tống Nghiên nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 20 phút.
Cậu sững sờ một chút: "Tôi...... Tôi ngủ bao lâu?"
Hùng gia trước sau như một mà cướp lại: "Điện hạ ngài đã ngủ từ tối hôm qua đến giờ, tổng cộng ngủ 15 tiếng đồng hồ."
Trong khoảng thời gian đó thì xoay người ba lần, chép miệng hai lần, tay trái vươn ra một lần, tay phải quơ quơ hai lần, biến thành hình người vào lúc 6 giờ sáng......
Tống Nghiên cả kinh: "Có nghĩa là, hiện tại đã là buổi sáng ngày hôm sau?"
Trời ạ, trách không được vừa rồi WeChat vẫn luôn vang lên.
Vốn dĩ ban đầu cậu đã đặt vé máy bay vào sáng nay, hẹn với Lục Trăn gặp nhau ở sân bay Bình Thành, không nghĩ tới lại xảy ra việc này.
Lục Trăn nhất định là lo lắng muốn chết rồi!
Tống Nghiên siết chặt di động, một bên bất ngờ nhảy xuống khỏi giường, một bên nhấn nút nghe máy: "Lục Trăn...... Vâng, có chút việc...... Em về rồi sẽ nói với anh...... Dạ tạm biệt......"
Cậu cúp điện thoại, mới phát hiện bầu không khí trong phòng có chút yên lặng đến quái dị.
Mọi người nhanh chóng lui lại một bước, sau đó gắt gao cúi đầu, bộ dáng kia, dường như hận không thể vùi đầu vào trong đất.
Vừa vặn một trận gió nhẹ thổi vào, Tống Nghiên cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Cậu yên lặng trong giây lát, rồi từ từ cúi đầu, liền thấy được thân thể bóng loáng của mình......
Tống Nghiên: "......"
Hùng gia tựa hồ cảm giác Yêu Vương điện hạ tôn quý lúc này đang xấu hổ, cúi đầu ho khan một tiếng: "Điện hạ không cần để ý những chi tiết này......"
Không phải chỉ là không mặc quần áo thôi sao, hoàn toàn không là chuyện lớn gì cả!
Dù có cho bọn họ một vạn con mắt, bọn họ cũng trăm triệu lần không dám vọng tưởng liếc mắt nhìn thân thể điện hạ!
Tống Nghiên trợn to mắt: "Thế nào gọi là chi tiết nhỏ, đây là quốc gia đại sự đó! Không mặc quần áo sẽ bị cảnh sát bắt đi!"
Hùng gia trừng mắt: "Lão nhìn xem ai dám bắt điện hạ của chúng ta!"
Nhóm yêu diễn viên phụ nắm tay: "Đúng vậy, xem ai dám!"
Tống Nghiên yên lặng mặc quần áo xong xuôi: "......"
Hùng gia nhanh chóng bước tới, khom lưng đi theo phía sau cậu, nói: "Điện hạ không cần vì loại sự tình này phiền não, chúng ta chỉ cần động ngón tay một cái, một phép thuật nhỏ là có thể giải quyết."
-
Tống Nghiên đè thấp kính râm, xách theo hành lý, gấp không chờ nổi bước thật nhanh trên hành lang.
Ngay khi ra khỏi sân bay, liếc mắt một cái là cậu có thể nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng giữa đám đông náo nhiệt, như là nhận thấy được tầm mắt của cậu, nam nhân đảo mắt rồi nhìn thẳng về phía cậu.
Tây trang, áo khoác đen, khăn choàng cổ màu xám đen trên cổ tay hắn.
Mặt mày thực đạm, nhưng ánh mắt lại rất sâu.
Không xê dịch.
Tống Nghiên nhất thời có cảm giác từ trong mơ trở về hiện thực, ban đầu thình lình xảy ra một cú sốc bất ngờ làm rung động trái tim nhỏ như lọt vào trong sương mù, cuối cùng vững vàng, rơi xuống chỗ cũ một cách trơn tru.
Ngay cả bước chân cũng trở nên vững chắc hơn.
Cậu vòng qua giới tuyến ở cổng đón, đứng tại chỗ hai giây, sau đó vui sướng mà nhào vào lồng ngực nam nhân.
"Lục Trăn, để em nói cho anh nghe một việc phi thường phi thường quan trọng," mới vừa bổ nhào vào vòng tay của hắn, Tống Nghiên hoàn toàn không nhịn được muốn nói với hắn hết thảy tâm tư, ở bên cạnh hắn bắt buộc, "Anh chuẩn bị sẵn sàng chưa, ngàn vạn lần không cần hoảng sợ dó!"
Lục Trăn ôm lấy cạu, lấy khăn choàng cổ xuống rồi choàng quanh cổ cậu: "Chuyện gì vậy?"
Tống Nghiên nhất thời kích động, thanh âm không tự giác mà nâng lên một chút: "Thật ra em không phải là chó!"
Lấy cậu làm tâm, những người thuộc bán kính hai mét xung quanh đề nhìn qua.
Tống Nghiên sợ tới mức nhanh chóng ngừng nói, che miệng lại, thân thể nhích lại gần Lục Trăn, nhón chân lên, duỗi tay kéo một bên lỗ tai của hắn xuống, nhỏ giọng nói, "Em là Yêu Vương."
Thanh âm nhỏ đến đáng thương, lại giống như lông chim phảng phất qua, vừa ngứa vừa nhột.
Quấy nhiễu đến mức Lục Trăn căn bản không nghe rõ cậu nói cái gì.
"Em là cái gì?" Hắn hỏi.
Tống Nghiên ghé vào bên tai hắn, đem hai từ nhấn thật mạnh xuống: "Yêu Vương."
"Yêu Vương?"
"Đúng vậy, là cái loại siêu lợi hại luôn đó!"
"......"
Tống Nghiên nhỏ giọng đem sự tình từ đầu đến cuối nói hết một lần cho Lục Trăn mà không hề giữ lại, vừa lúc ra khỏi thang máy, hai người cùng nhau đi đến cửa, cậu dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc Lục Trăn một cái: "Có phải cảm thấy thật thần kỳ hay không, đến mức không dám tin tưởng?"
"Không." Lục Trăn lấy chìa khóa mở cửa, khom lưng đem dép lê đặt trước mặt cậu, "Tôi tin."
Hắn giương mắt, "Em nói tôi đều tin."
Tống Nghiên dừng lại một chút, trong lòng giống như dược bao phủ bởi một lớp kẹ bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.
Cậu cong cong đôi mắt, ở chiếc cằm nam nhân nhẹ nhàng hôn hai cái.
Thay giày, lộc cộc chạy đến chỗ phòng khách: "Đúng rồi, Hùng gia còn dạy em biến hình, còn mang theo một chút phép thuật! Từ từ, để em biến cho anh xem, sẽ khiến anh ngạc nhiên đó!"
Nói xong, cậu liền biến thành một cục bông trắng mềm mềm manh manh, vui sướng nâng lên bốn cái chân ngắn bổ nhào vào chân Lục Trăn.
Lục Trăn vớt cậu lên, trong mắt mang theo ý cười điềm đạm: "Không tồi, có thể tự mình kiểm soát nó. Sẽ biến trở về được chứ?"
Cục bông trắng gật gật đầu: "Ngao ngao ~"
Ừm ừm, em biết!!
Bàn tay to của Lục Trăn xoa xoa đầu nhỏ của cậu, mỉm cười: "Vậy em biến về thử xem?"
Dứt lời, động tác trên tay hơi dừng lại.
Hắn nhìn quần áo mới vừa rồi còn được mặc trên người thiếu niên, hiện tại lại nằm rải rác ở bên cạnh, nếu như bây giờ biến thành hình người, thì cái kia......
Ánh mắt Lục Trăn thay đổi một chút, cổ họng đột nhiên thắt lại.
Hắn liếc mắt qua một bên, qua hai giây, rồi lại không tự giác mà nhìn về phía cục bông trắng bên người, ánh mắt chậm rãi thâm trầm.
Giây tiếp theo, cục bông trắng biến mất không thấy, thay vào đó là một thiếu niên xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
Bất quá, hình ảnh trong tưởng tượng lại không có xuất hiện.
Thiếu niên một thân áo hoodie quần đen, đem chính mình che cái kín mít, chỉ còn cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài.
"Nhìn thấy không Lục Trăn, phép thuật của em đó! Mặc quần áo trong tích tắc!" Tống Nghiên hưng phấn nâng đôi mắt sáng lấp lánh lên, "Đẹp trai không đẹp trai không!"
Lục Trăn: "......"
Tống Nghiên ngẩng khuôn mặt nhỏ cầu khen ngợi: "Ngạc nhiên không?"
Lục Trăn: "......"
- --------------------------------------------------
Thần thú Hống, hay còn gọi là Vọng Thiên Hống.
Ở Đông Hải có một sinh vật với sức mạnh phi thường, có thể bay lượn, món ăn yêu thích là não rồng, là sinh vật giống rồng và ngựa. Hống có vảy và biết bay, quanh người có vòng lửa hộ vệ, cực kỳ hung dữ. Truyền thuyết kể lại rằng Hống là con của rồng, có thói quen ngồi trên cao quan sát mọi thứ. Tương truyền khi giáo đấu, loài rồng cũng phải sợ lửa của nó, vì thế nó thường lấy loài rồng làm thức ăn. Dân gian coi Hống là tổ tiên của Kỳ Lân.
Chúng giống như bảo mẫu của Hoàng đế. Bất cứ khi nào Hoàng đế rời tẩm cung quá lâu để nghỉ ngơi, Hống sẽ gầm lên để Hoàng đế quay về lo việc triều chính. Nhiều người nghĩ rằng Hống phản ánh thông điệp từ thiên thượng truyền xuống.
Thật sự không liên hệ nổi con thần thú này với cục bông trắng trắng mềm mềm trước đó. Hazz, không biết tác giả nghĩ gì.
/99
|