Ánh sáng mặt trời lười biếng chiếu một tia sáng xuyên qua khe hở của tấm màn cửa màu xám đen, vừa lúc chiếu lên hàng lông mi cong dày của thiếu niên trên giường, cậu mơ màng mở mắt ra, vô thức xoay người sang bên trái, một trận đau đớn khiển cậu rên lên một tiếng.
Chân đau, eo đau, ( |)* càng đau......
*Nguyên văn của tác giả, cái mà ai cũng biết là cái đó.
Toàn bộ cơ thể giống như vỡ nát, khắp mọi nơi chỗ nào cũng đau, cảnh tượng cuối cùng buổi tối ngày hôm qua lập tức nhảy vào tâm trí cậu.
Cậu bị hôn đến nổi giống như lọt vào trong sương mù, hoảng hốt nhìn Lục Trăn lấy ra một hộp vuông nhỏ từ ngăn tủ đầu giường, cậu cảm thấy có chút quen mắt, lại nhìn kỹ.
Cư nhiên là...... Tặng phẩm khi mua sữa tắm ở siêu thị lúc trước.
Ánh mắt Lục Trăn chặt chẽ dõi theo cậu, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói hai câu cợt nhả.
Tống Nghiên da mỏng, nét ửng đỏ trên mặt trong nháy mắt đã lan tới cổ, giãy giụa suy nghĩ muốn né tránh, lại bị nam nhân bắt lấy tay, lấy chiếc mũ ra khỏi hộp, vừa lừa lọc vừa dụ dỗ muốn cậu cầm lấy chiếc mũ giúp hắn mang vào.
Lục Trăn người cao, đương nhiên phần đầu không nhỏ, mũ lại chỉ có một kích cỡ, Tống Nghiên run rẩy đôi tay, phí thật lớn sức lực mới có thể mang vào cho nam nhân.
Mới vừa ra cửa trời liền mưa, mũ bị xối đến ướt sũng, còn may là không thấm nước, nhưng mà quá chật, chật đến mức Lục Trăn hít một hơi thật sâu, sau một lúc thật lâu mới làm quen được với nó.
Hắn ôm Tống Nghiên chạy trong mưa một lúc lâu, vừa mới bắt đầu đau lòng thiếu niên trong lồng ngực lần đầu tiên chạy bộ trong mưa, hắn liền tận lực chạy chậm hết mức có thể, hắn chạy một đoạn rồi lại một đoạn, rồi cúi đầu để thả lỏng cơ bắp, chờ đến lúc mưa càng ngày càng lớn, dội lên tay Lục Trăn đâu đâu cũng có, cuối cùng cắn răng siết chặt cổ tay Tống Nghiên, hai người cùng nhau chạy tới điểm nước rút.
Tống Nghiên chưa bao giờ chạy như vậy, mới bắt đầu còn sợ hãi, vừa bị mang theo chạy hai bước, liền đau đến mức nhe răng trợn mắt, không bao lâu sau hô hấp bắt đầu dồn dập, trên khuôn mặt một mảnh đỏ ửng giống như được đắp phấn.
Càng về sau chạy càng nhanh, cậu giống như một con cá sắp chết đuối, rõ ràng bốn phía đều là không khí, nhưng hô hấp cố tình lại không làm việc, cậu chỉ có thể bám lấy Lục Trăn, ngẩng cổ hút từng ngụm từng ngụm khí.
Rồi sau đó, cắn môi, khuôn mặt chôn trong cổ Lục Trăn, nhỏ giọng nức nở.
......
Không thể suy nghĩ nữa rồi!
Tống Nghiên cảm thấy xấu hổ bụm mặt lại, một cánh tay bên cạnh uể oải ôm cậu vào lòng, cậu không tự chủ mà hừ hừ hai tiếng: "Tê ~ đau."
Động tác trên tay Lục Trăn trở nên dịu dàng một chút, trong đáy mắt âm u mang theo chút đau lòng, nhưng đôi môi lại mỉm cười hôn cậu hai cái, thấp giọng: "Tôi giúp em xoa xoa?"
Tống Nghiên sợ tới mức cả người run lên: "Không cần!"
Cậu quấn chăn thật chặt, dịch dịch vào hướng bên cạnh, chăn cũng từ đó mà kéo theo.
Lục Trăn bật cười: "Tôi có súc sinh như vậy sao?"
Tống Nghiên im lặng một lát, nhỏ giọng trả lời: "...... Tối hôm qua có một chút đó."
Có một chút là cách nói uyển chuyển thôi, trên thực tế đâu chỉ có một chút chứ!
Chạy nhanh như vậy, còn có thể chạy lâu như vậy, quả thực không phải người mà!
Súc sinh Lục Trăn sung sướng mà khẽ ừ một tiếng, lại cúi đầu ở bên tai cậu nói mấy chữ.
Mắt thấy thân thể cậu ngày càng căng thẳng, mấy ngón tay nắm chặt góc chăn, một bộ dáng vô cùng xấu hổ không để đâu cho hết, thấy cảnh tượng đó hắn liền áp chế dục vọng trong người, không trêu chọc cậu nữa.
Chỉ lại lần nữa cúi đầu, ôn nhu hôn má thiếu niên rồi đứng dậy: "Em ngủ một lát đi, tôi làm xong bữa sáng rồi kêu em dậy."
Tống Nghiên mơ mơ màng màng ngủ thêm một trận, chờ đến lúc ngủ thoải mái, rốt cuộc từ trong ổ chăn cũng mò ra một bàn tay mở điện thoại lên.
Thời điểm chạy bộ tối hôm qua, Lục Trăn ngại ầm ĩ liền hung hăng tắt nguồn điện thoại, lúc này vừa mở ra các cửa sổ liên tục hiện lên và điên cuồng đổ chuông, cuối cùng, một đầu đề tin tức hiện lên:
# Quá tuyệt! Nhà vô địch thế giới La Hải khoe chữ ký của Tống Nghiên, tuyên bố mình là fans của cậu ấy, và là fans đến hết đời! #
Cái tên La Hải này đều quen thuộc với mọi người.
Tại thế vận hội mùa đông 5 năm trước, La Hải năm ấy 19 tuổi không chỉ giành chức cô địch đơn nam cho Trung Quốc, còn trở thành nhà vô địch đơn nam trẻ tuổi nhất trong 74 năm qua, oanh động cả nước.
Trong vài năm qua, hắn đã giành được tất cả các giải thưởng đẳng cấp thế giới, tại thế vận hội mùa đông vừa kết thúc năm ngoái, hắn lại một lần nữa giành chức vô địch, mang một tấm huy chương vàng quý giá cho đội tuyển quốc gia Trung Quốc.
Không chỉ có như thế, tướng mạo của hắn thập phần tuấn mỹ, dáng người cũng thập phần...... Khụ, mê người, mỗi lần thi đấu đều có một lượng lớn fans hú lên như sói.
Sẽ không quá lời khí nói rằng, từ những cô gái 15 – 16 tuổi, đến những bác gái 50 – 60 tuổi, đều vì người này mà khuynh đảo.
Mỗi lần trên trang mạng xã hội của La Hải có động tĩnh, các fans điên cuồng đó sẽ chạy tới như điên, trình độ bạo nộ không thua kém gì so với ngôi sao đỉnh cấp của giới giải trí.
Nửa đêm hôm qua, La Hải – người không đăng Weibo trong một thời gian dài, đột nhiên như xác chết mà vùng dậy, khẽ meo meo đăng lên một động thái.
La hải V:【 cuối cùng cũng có được chữ ký của nam thần [ hình ảnh ]】
Các fan nghe thấy thông báo, vẫn như cũ mà chen chúc vào coi, nhìn thấy những lời này liền đột nhiên trầm mặc.
Cái gì? Nam thần?
Ngay sau đó, mọi người click mở hình ảnh, lại trầm mặc.
Trên tấm hình, có nét chữ to rồng bay phượng múa —— Tống Nghiên.
Các fan há to miệng:
【 lại lại lại là Tống Nghiên!!! 】
【 cho nên, nam thần, là...... Tống Nghiên??? 】
Ban đầu mọi người chỉ khiếp sợ mà thôi, không nghĩ tới một lát sau, bọn họ thế nhưng nghênh đón câu trả lời của idol.
La hải V: 【 là một người hâm mộ đích thực [ thẹn thùng ] cả đời sẽ không bao giờ buông ra!!!!! // cho nên, nam thần, là Tống Nghiên??? 】
Các fan: 【!!! 】
【 cái kia, Hải ca dùng dấu chấm than, có vẻ như còn nhiều hơn chúng ta 】
【 là ảo giác sao? Cách màn hình tui cũng cảm nhận được sự kích động của anh ấy 】
【 trả lời lúc rạng sáng 3 giờ rưỡi, hừmmm】
【 má của con ơi!! Hải ca vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, như thế nào trễ như vậy còn chưa ngủ? 】
【 không phải là quá...... Kích động nên ngủ, ngủ không được đi? 】
【 câm miệng 】
【 câm miệng 】
【......】
Vì thế, sau đề tài # đại lão họa sĩ vì Tống Nghiên bung dù # là # La Hải thản nhiên nói hâm mộ Tống Nghiên # lại lần nữa bay lên hot search thứ nhất.
......
Giờ phút này, La Hải đang đứng trước mặt vị họa sĩ nổi tiếng thế giới Hùng gia, trên mặt mang theo thần sắc sợ hãi.
Hắn giãy giụa một lát, cuối cùng cũng cúi xuống ở bên tai Hùng gia thấp giọng nói mấy câu.
Vẻ mặt bình thản trên gương mặt Hùng gia nháy mắt xuất hiện một mạt ngưng trọng, đôi mắt ông nhíu lại, lạnh giọng: "Cậu nói cái gì? Đại ma vương?"
La Hải rung mình một cái, gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng đúng! Lúc ở nhà ăn! Tôi ngửi thấy mùi vị của hắn, cái ma vị kia vô cùng nồng, ông không biết đâu Hùng gia, mùi vị của đại ma vương kia thật đáng sợ......"
Sắc mặt Hùng gia khẽ biến, đánh gãy lời hắn: "Cậu sao tới bây giờ mới nói!"
La Hải nhất thời nghẹn lời.
Trên thực tế, sau khi điện hạ rời đi, hắn đã ngửi thấy một cổ hương vị khiến hắn vô cùng không thoải mái.
Nhưng bởi vì cổ hương vị đó hơi nhẹ và nhanh chóng biến mất, quan trọng nhất chính là...... Đại não của hắn vẫn còn đang ngập tràn hưng phấn khi được điện hạ ký tên, cho nên không có thời gian nghĩ về việc này.
Mãi đến khi hai giờ trước, hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đột nhiên trên trán lại toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Má ơi!
Này con mẹ nó là, là đại ma vương!
Chân đau, eo đau, ( |)* càng đau......
*Nguyên văn của tác giả, cái mà ai cũng biết là cái đó.
Toàn bộ cơ thể giống như vỡ nát, khắp mọi nơi chỗ nào cũng đau, cảnh tượng cuối cùng buổi tối ngày hôm qua lập tức nhảy vào tâm trí cậu.
Cậu bị hôn đến nổi giống như lọt vào trong sương mù, hoảng hốt nhìn Lục Trăn lấy ra một hộp vuông nhỏ từ ngăn tủ đầu giường, cậu cảm thấy có chút quen mắt, lại nhìn kỹ.
Cư nhiên là...... Tặng phẩm khi mua sữa tắm ở siêu thị lúc trước.
Ánh mắt Lục Trăn chặt chẽ dõi theo cậu, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói hai câu cợt nhả.
Tống Nghiên da mỏng, nét ửng đỏ trên mặt trong nháy mắt đã lan tới cổ, giãy giụa suy nghĩ muốn né tránh, lại bị nam nhân bắt lấy tay, lấy chiếc mũ ra khỏi hộp, vừa lừa lọc vừa dụ dỗ muốn cậu cầm lấy chiếc mũ giúp hắn mang vào.
Lục Trăn người cao, đương nhiên phần đầu không nhỏ, mũ lại chỉ có một kích cỡ, Tống Nghiên run rẩy đôi tay, phí thật lớn sức lực mới có thể mang vào cho nam nhân.
Mới vừa ra cửa trời liền mưa, mũ bị xối đến ướt sũng, còn may là không thấm nước, nhưng mà quá chật, chật đến mức Lục Trăn hít một hơi thật sâu, sau một lúc thật lâu mới làm quen được với nó.
Hắn ôm Tống Nghiên chạy trong mưa một lúc lâu, vừa mới bắt đầu đau lòng thiếu niên trong lồng ngực lần đầu tiên chạy bộ trong mưa, hắn liền tận lực chạy chậm hết mức có thể, hắn chạy một đoạn rồi lại một đoạn, rồi cúi đầu để thả lỏng cơ bắp, chờ đến lúc mưa càng ngày càng lớn, dội lên tay Lục Trăn đâu đâu cũng có, cuối cùng cắn răng siết chặt cổ tay Tống Nghiên, hai người cùng nhau chạy tới điểm nước rút.
Tống Nghiên chưa bao giờ chạy như vậy, mới bắt đầu còn sợ hãi, vừa bị mang theo chạy hai bước, liền đau đến mức nhe răng trợn mắt, không bao lâu sau hô hấp bắt đầu dồn dập, trên khuôn mặt một mảnh đỏ ửng giống như được đắp phấn.
Càng về sau chạy càng nhanh, cậu giống như một con cá sắp chết đuối, rõ ràng bốn phía đều là không khí, nhưng hô hấp cố tình lại không làm việc, cậu chỉ có thể bám lấy Lục Trăn, ngẩng cổ hút từng ngụm từng ngụm khí.
Rồi sau đó, cắn môi, khuôn mặt chôn trong cổ Lục Trăn, nhỏ giọng nức nở.
......
Không thể suy nghĩ nữa rồi!
Tống Nghiên cảm thấy xấu hổ bụm mặt lại, một cánh tay bên cạnh uể oải ôm cậu vào lòng, cậu không tự chủ mà hừ hừ hai tiếng: "Tê ~ đau."
Động tác trên tay Lục Trăn trở nên dịu dàng một chút, trong đáy mắt âm u mang theo chút đau lòng, nhưng đôi môi lại mỉm cười hôn cậu hai cái, thấp giọng: "Tôi giúp em xoa xoa?"
Tống Nghiên sợ tới mức cả người run lên: "Không cần!"
Cậu quấn chăn thật chặt, dịch dịch vào hướng bên cạnh, chăn cũng từ đó mà kéo theo.
Lục Trăn bật cười: "Tôi có súc sinh như vậy sao?"
Tống Nghiên im lặng một lát, nhỏ giọng trả lời: "...... Tối hôm qua có một chút đó."
Có một chút là cách nói uyển chuyển thôi, trên thực tế đâu chỉ có một chút chứ!
Chạy nhanh như vậy, còn có thể chạy lâu như vậy, quả thực không phải người mà!
Súc sinh Lục Trăn sung sướng mà khẽ ừ một tiếng, lại cúi đầu ở bên tai cậu nói mấy chữ.
Mắt thấy thân thể cậu ngày càng căng thẳng, mấy ngón tay nắm chặt góc chăn, một bộ dáng vô cùng xấu hổ không để đâu cho hết, thấy cảnh tượng đó hắn liền áp chế dục vọng trong người, không trêu chọc cậu nữa.
Chỉ lại lần nữa cúi đầu, ôn nhu hôn má thiếu niên rồi đứng dậy: "Em ngủ một lát đi, tôi làm xong bữa sáng rồi kêu em dậy."
Tống Nghiên mơ mơ màng màng ngủ thêm một trận, chờ đến lúc ngủ thoải mái, rốt cuộc từ trong ổ chăn cũng mò ra một bàn tay mở điện thoại lên.
Thời điểm chạy bộ tối hôm qua, Lục Trăn ngại ầm ĩ liền hung hăng tắt nguồn điện thoại, lúc này vừa mở ra các cửa sổ liên tục hiện lên và điên cuồng đổ chuông, cuối cùng, một đầu đề tin tức hiện lên:
# Quá tuyệt! Nhà vô địch thế giới La Hải khoe chữ ký của Tống Nghiên, tuyên bố mình là fans của cậu ấy, và là fans đến hết đời! #
Cái tên La Hải này đều quen thuộc với mọi người.
Tại thế vận hội mùa đông 5 năm trước, La Hải năm ấy 19 tuổi không chỉ giành chức cô địch đơn nam cho Trung Quốc, còn trở thành nhà vô địch đơn nam trẻ tuổi nhất trong 74 năm qua, oanh động cả nước.
Trong vài năm qua, hắn đã giành được tất cả các giải thưởng đẳng cấp thế giới, tại thế vận hội mùa đông vừa kết thúc năm ngoái, hắn lại một lần nữa giành chức vô địch, mang một tấm huy chương vàng quý giá cho đội tuyển quốc gia Trung Quốc.
Không chỉ có như thế, tướng mạo của hắn thập phần tuấn mỹ, dáng người cũng thập phần...... Khụ, mê người, mỗi lần thi đấu đều có một lượng lớn fans hú lên như sói.
Sẽ không quá lời khí nói rằng, từ những cô gái 15 – 16 tuổi, đến những bác gái 50 – 60 tuổi, đều vì người này mà khuynh đảo.
Mỗi lần trên trang mạng xã hội của La Hải có động tĩnh, các fans điên cuồng đó sẽ chạy tới như điên, trình độ bạo nộ không thua kém gì so với ngôi sao đỉnh cấp của giới giải trí.
Nửa đêm hôm qua, La Hải – người không đăng Weibo trong một thời gian dài, đột nhiên như xác chết mà vùng dậy, khẽ meo meo đăng lên một động thái.
La hải V:【 cuối cùng cũng có được chữ ký của nam thần [ hình ảnh ]】
Các fan nghe thấy thông báo, vẫn như cũ mà chen chúc vào coi, nhìn thấy những lời này liền đột nhiên trầm mặc.
Cái gì? Nam thần?
Ngay sau đó, mọi người click mở hình ảnh, lại trầm mặc.
Trên tấm hình, có nét chữ to rồng bay phượng múa —— Tống Nghiên.
Các fan há to miệng:
【 lại lại lại là Tống Nghiên!!! 】
【 cho nên, nam thần, là...... Tống Nghiên??? 】
Ban đầu mọi người chỉ khiếp sợ mà thôi, không nghĩ tới một lát sau, bọn họ thế nhưng nghênh đón câu trả lời của idol.
La hải V: 【 là một người hâm mộ đích thực [ thẹn thùng ] cả đời sẽ không bao giờ buông ra!!!!! // cho nên, nam thần, là Tống Nghiên??? 】
Các fan: 【!!! 】
【 cái kia, Hải ca dùng dấu chấm than, có vẻ như còn nhiều hơn chúng ta 】
【 là ảo giác sao? Cách màn hình tui cũng cảm nhận được sự kích động của anh ấy 】
【 trả lời lúc rạng sáng 3 giờ rưỡi, hừmmm】
【 má của con ơi!! Hải ca vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, như thế nào trễ như vậy còn chưa ngủ? 】
【 không phải là quá...... Kích động nên ngủ, ngủ không được đi? 】
【 câm miệng 】
【 câm miệng 】
【......】
Vì thế, sau đề tài # đại lão họa sĩ vì Tống Nghiên bung dù # là # La Hải thản nhiên nói hâm mộ Tống Nghiên # lại lần nữa bay lên hot search thứ nhất.
......
Giờ phút này, La Hải đang đứng trước mặt vị họa sĩ nổi tiếng thế giới Hùng gia, trên mặt mang theo thần sắc sợ hãi.
Hắn giãy giụa một lát, cuối cùng cũng cúi xuống ở bên tai Hùng gia thấp giọng nói mấy câu.
Vẻ mặt bình thản trên gương mặt Hùng gia nháy mắt xuất hiện một mạt ngưng trọng, đôi mắt ông nhíu lại, lạnh giọng: "Cậu nói cái gì? Đại ma vương?"
La Hải rung mình một cái, gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng đúng! Lúc ở nhà ăn! Tôi ngửi thấy mùi vị của hắn, cái ma vị kia vô cùng nồng, ông không biết đâu Hùng gia, mùi vị của đại ma vương kia thật đáng sợ......"
Sắc mặt Hùng gia khẽ biến, đánh gãy lời hắn: "Cậu sao tới bây giờ mới nói!"
La Hải nhất thời nghẹn lời.
Trên thực tế, sau khi điện hạ rời đi, hắn đã ngửi thấy một cổ hương vị khiến hắn vô cùng không thoải mái.
Nhưng bởi vì cổ hương vị đó hơi nhẹ và nhanh chóng biến mất, quan trọng nhất chính là...... Đại não của hắn vẫn còn đang ngập tràn hưng phấn khi được điện hạ ký tên, cho nên không có thời gian nghĩ về việc này.
Mãi đến khi hai giờ trước, hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đột nhiên trên trán lại toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Má ơi!
Này con mẹ nó là, là đại ma vương!
/99
|