Chương 13
Một ngày của mười năm về trước...
Tường Vi nặng nhọc, mở mắt. Xung quanh là một căn phòng toàn màu trắng, ánh nắng yếu ớt của buổi bình minh làm nó càng trở nên hiu quạnh.
Cô nằm trên một chiếc giường cũng màu trắng, lạnh lẽo. Người điểm những vết xước đã khô, cánh tay bé nhỏ của Tường Vi nối với một ống truyền chất gì đó trong suốt - hình như là chất dinh dưỡng.
Tường Vi cứ nhìn theo từng giọt nhỏ xuống một cách vô định. Cô cảm thấy có gì đó rất lạ, mà lúc ấy cô không thể nghĩ ra.
Sự thật xuất hiện ngay sau đó. Ba người vội vã bước vào phòng.
Một người đã đứng tuổi đi phía trước, gương mặt toát lên vẻ uy quyền, mái tóc đã điểm sương.
Hai người đi phía sau trông vẫn còn trẻ, một nam một nữ, khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Trông họ có vẻ lo lắng.
Ba người họ... là ai?
Còn cô? Cô là ai?
Một dòng suy nghĩ hỗn loạn chạy nhanh trước mặt. Tường Vi cố lục lại trong bộ não của mình những thông tin của trước đây. Nó, không có gì cả.
Cô chỉ cảm thấy một nỗi tan thương mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng. Nó cào cấu, cắn xé nội tâm Tường Vi. Nó thôi thúc cô mạnh mẽ.
Không rõ ba người trước mặt là ai, Tường Vi chỉ đoán họ là người thân của cô. Nhưng cái nỗi đau kia như muốn kìm giữ cô lại, như không muốn để ai biết cô bị mất trí nhớ. Đó là sự mất lòng tin. Cô đối với những người này sinh ra một cảm giác không tin tưởng.
- Cảm thấy sao rồi? - Ông lão đi trước mở lời.
- ...
Cô im lặng, tiếp tục nhìn bọn họ. Để tránh sơ hở, Tường Vi chọn im lặng, nếu cô chưa hiểu đủ sự việc liên quan đến mình thì không có ý định nói chuyện.
Người phụ nữ đến gần Tường Vi, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Người phụ nữ này làm cô nhìn thấy một vấn đề. Quan sát lại vẻ mặt của ba người trước mặt, một điều rất rõ ràng hiện ra - ai cũng có phần nào đấy che giấu cảm giác của mình.
Chẳng phải cùng là người thân sao? Nhất định không phải cố tình, thương yêu của họ dành cho Tường Vi, không ít thì nhiều cô đều thấy. Che giấu cảm xúc, với họ, như thể là bản năng. Rốt cục thì những người này liên hệ gì với cô? Lai lịch cỡ nào?
Trầm luân nhìn nhau một lúc, trong phòng bệnh VIP bao trùm sự im ắng bất tận.
Người phụ nữ khẽ ôm Tường Vi vào ngực, thì thào:
- Không sao thì tốt, mẹ đã rất lo lắng!
- ...
Tường Vi vẫn tiếp tục không nói gì.
- Ông nội thấy con bị ngất ở chân cầu thang, đầu con bị va chạm. Bố đã hỏi bác sĩ, phán đoán thì dường như không có gì nghiêm trọng.
Người đàn ông trung niên đứng sau bấy giờ mới lên tiếng, nhưng trực tiếp giải tỏa một chút ít thắc mắc của Tường Vi. Từ người ông tỏa ra một loại khí thế bức người - hiên ngang, ung dung. Nhưng với Tường Vi lại không cảm thấy xa cách mà dường như trong ánh mắt còn chứa đựng một tia quan tâm ấm áp.
Không chỉ có ông ấy, mà dường như ba bọn họ mỗi người đều toát lên khí chất riêng. Ông nội, bố, mẹ của Tường Vi đều không tầm thường.
Tường Vi vẫn luôn không nói gì. Cô tra được thông tin về gia đình cô, khả năng này cô nghĩ hẳn là do trước đây đã quen.
Ông Trường - ông nội Tường Vi, thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô. Bố Tường Vi mặc dù ngày nào cũng đến nhưng đều rời đi rất vội. Bố cô không tiếp quản việc kinh doanh của ông Trường mà có một công ty riêng, khá nhỏ. Do đó Tường Vi không hiểu được tại sao trông ông luôn bận rộn như vậy. Còn bà Nguyển Hương - mẹ cô, thường túc trực ở bệnh viện.
Tường Vi không nói chuyện, bà cũng nhiều lúc ngồi nói cho cô nghe. Bà cẩn thận, tỉ mỉ chăm chút cho cô từng thứ một. Về sau Tường Vi phát hiện, trừ những lúc chăm lo cho cô, mẹ cô đều gắn với máy tính, có khi là hai ba cái một lúc. Tất cả các tài liệu đều không có nghề nghiệp của bà, nhưng bà vẫn như bố cô - rất bận.
Mà bố mẹ cô, cùng ông nội lại không có vẻ như là hòa thuận. Thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc súng, chỉ cần bên nào dám bóp cò, chiến tranh sẽ lập tức nổ ra.
Cứ như vậy, một tháng sau Tường Vi ra viện. Mọi thứ trong kí ức cô đều không nhớ. Thông tin Tường Vi biết về cô là do chính bản thân cô thu thập.
Tường Vi năm nay mười một tuổi, học lớp bảy, nhảy lớp hai năm. Không thích giao tiếp. Cái này lại dễ hiểu cho việc cô im lặng mà mọi người lại không thắc mắc gì. Có rất ít bạn.
Vậy là vẫn có, nhưng không hiểu tại sao Tường Vi nằm viện lâu như vậy nhưng không một ai đến thăm. Có một người anh trai, hơn cô mười một tuổi? Cách biệt cũng quá lớn đi.
Anh trai Tường Vi đã ra nước ngoài du học. Từ... một tháng trước khi Tường Vi nằm viện?
Gấp máy tính lại, Tường Vi vẫn không tìm thêm được điều gì. Những thứ cô tra được đều là từ các tư liệu trong hộ tịch, học bạ. Những thứ này còn quá ít. Tường Vi vẫn luôn có cảm giác còn rất nhiều thứ quan trọng trong quá khứ.
Cô vừa muốn nhớ lại, trong tiềm thức lại có cảm giác như quá khứ sẽ khiến cô đau đớn, vừa muốn quên đi.
Nhưng vì một điều gì đó hoặc một ai đó từ quá khứ, mà vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô. Tường Vi quyết định sẽ đi tìm lại ký ức của chính mình.
/End chương/
Một ngày của mười năm về trước...
Tường Vi nặng nhọc, mở mắt. Xung quanh là một căn phòng toàn màu trắng, ánh nắng yếu ớt của buổi bình minh làm nó càng trở nên hiu quạnh.
Cô nằm trên một chiếc giường cũng màu trắng, lạnh lẽo. Người điểm những vết xước đã khô, cánh tay bé nhỏ của Tường Vi nối với một ống truyền chất gì đó trong suốt - hình như là chất dinh dưỡng.
Tường Vi cứ nhìn theo từng giọt nhỏ xuống một cách vô định. Cô cảm thấy có gì đó rất lạ, mà lúc ấy cô không thể nghĩ ra.
Sự thật xuất hiện ngay sau đó. Ba người vội vã bước vào phòng.
Một người đã đứng tuổi đi phía trước, gương mặt toát lên vẻ uy quyền, mái tóc đã điểm sương.
Hai người đi phía sau trông vẫn còn trẻ, một nam một nữ, khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Trông họ có vẻ lo lắng.
Ba người họ... là ai?
Còn cô? Cô là ai?
Một dòng suy nghĩ hỗn loạn chạy nhanh trước mặt. Tường Vi cố lục lại trong bộ não của mình những thông tin của trước đây. Nó, không có gì cả.
Cô chỉ cảm thấy một nỗi tan thương mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng. Nó cào cấu, cắn xé nội tâm Tường Vi. Nó thôi thúc cô mạnh mẽ.
Không rõ ba người trước mặt là ai, Tường Vi chỉ đoán họ là người thân của cô. Nhưng cái nỗi đau kia như muốn kìm giữ cô lại, như không muốn để ai biết cô bị mất trí nhớ. Đó là sự mất lòng tin. Cô đối với những người này sinh ra một cảm giác không tin tưởng.
- Cảm thấy sao rồi? - Ông lão đi trước mở lời.
- ...
Cô im lặng, tiếp tục nhìn bọn họ. Để tránh sơ hở, Tường Vi chọn im lặng, nếu cô chưa hiểu đủ sự việc liên quan đến mình thì không có ý định nói chuyện.
Người phụ nữ đến gần Tường Vi, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Người phụ nữ này làm cô nhìn thấy một vấn đề. Quan sát lại vẻ mặt của ba người trước mặt, một điều rất rõ ràng hiện ra - ai cũng có phần nào đấy che giấu cảm giác của mình.
Chẳng phải cùng là người thân sao? Nhất định không phải cố tình, thương yêu của họ dành cho Tường Vi, không ít thì nhiều cô đều thấy. Che giấu cảm xúc, với họ, như thể là bản năng. Rốt cục thì những người này liên hệ gì với cô? Lai lịch cỡ nào?
Trầm luân nhìn nhau một lúc, trong phòng bệnh VIP bao trùm sự im ắng bất tận.
Người phụ nữ khẽ ôm Tường Vi vào ngực, thì thào:
- Không sao thì tốt, mẹ đã rất lo lắng!
- ...
Tường Vi vẫn tiếp tục không nói gì.
- Ông nội thấy con bị ngất ở chân cầu thang, đầu con bị va chạm. Bố đã hỏi bác sĩ, phán đoán thì dường như không có gì nghiêm trọng.
Người đàn ông trung niên đứng sau bấy giờ mới lên tiếng, nhưng trực tiếp giải tỏa một chút ít thắc mắc của Tường Vi. Từ người ông tỏa ra một loại khí thế bức người - hiên ngang, ung dung. Nhưng với Tường Vi lại không cảm thấy xa cách mà dường như trong ánh mắt còn chứa đựng một tia quan tâm ấm áp.
Không chỉ có ông ấy, mà dường như ba bọn họ mỗi người đều toát lên khí chất riêng. Ông nội, bố, mẹ của Tường Vi đều không tầm thường.
Tường Vi vẫn luôn không nói gì. Cô tra được thông tin về gia đình cô, khả năng này cô nghĩ hẳn là do trước đây đã quen.
Ông Trường - ông nội Tường Vi, thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô. Bố Tường Vi mặc dù ngày nào cũng đến nhưng đều rời đi rất vội. Bố cô không tiếp quản việc kinh doanh của ông Trường mà có một công ty riêng, khá nhỏ. Do đó Tường Vi không hiểu được tại sao trông ông luôn bận rộn như vậy. Còn bà Nguyển Hương - mẹ cô, thường túc trực ở bệnh viện.
Tường Vi không nói chuyện, bà cũng nhiều lúc ngồi nói cho cô nghe. Bà cẩn thận, tỉ mỉ chăm chút cho cô từng thứ một. Về sau Tường Vi phát hiện, trừ những lúc chăm lo cho cô, mẹ cô đều gắn với máy tính, có khi là hai ba cái một lúc. Tất cả các tài liệu đều không có nghề nghiệp của bà, nhưng bà vẫn như bố cô - rất bận.
Mà bố mẹ cô, cùng ông nội lại không có vẻ như là hòa thuận. Thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc súng, chỉ cần bên nào dám bóp cò, chiến tranh sẽ lập tức nổ ra.
Cứ như vậy, một tháng sau Tường Vi ra viện. Mọi thứ trong kí ức cô đều không nhớ. Thông tin Tường Vi biết về cô là do chính bản thân cô thu thập.
Tường Vi năm nay mười một tuổi, học lớp bảy, nhảy lớp hai năm. Không thích giao tiếp. Cái này lại dễ hiểu cho việc cô im lặng mà mọi người lại không thắc mắc gì. Có rất ít bạn.
Vậy là vẫn có, nhưng không hiểu tại sao Tường Vi nằm viện lâu như vậy nhưng không một ai đến thăm. Có một người anh trai, hơn cô mười một tuổi? Cách biệt cũng quá lớn đi.
Anh trai Tường Vi đã ra nước ngoài du học. Từ... một tháng trước khi Tường Vi nằm viện?
Gấp máy tính lại, Tường Vi vẫn không tìm thêm được điều gì. Những thứ cô tra được đều là từ các tư liệu trong hộ tịch, học bạ. Những thứ này còn quá ít. Tường Vi vẫn luôn có cảm giác còn rất nhiều thứ quan trọng trong quá khứ.
Cô vừa muốn nhớ lại, trong tiềm thức lại có cảm giác như quá khứ sẽ khiến cô đau đớn, vừa muốn quên đi.
Nhưng vì một điều gì đó hoặc một ai đó từ quá khứ, mà vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô. Tường Vi quyết định sẽ đi tìm lại ký ức của chính mình.
/End chương/
/14
|