“Đỗ Thừa, cậu có thể nhắm mắt bước vào đây được không?” Trong phòng tắm, Lý Ân Tuệ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hướng tới Đỗ Thừa ngoài cửa nhẹ giọng hô.
Vết thương ở đầu gối và mông càng lúc càng đau khiến Lý Ân Tuệ không thể tự cử động được, thậm chí chỉ là nhích lên một chút, vì chỉ cần một cử động nhỏ cũng khiến cô cảm thấy đau không chịu được.
Cho nên ở tình huống này chỉ còn cách nhờ Đỗ Thừa giúp đỡ.
“Có thể”.
Nghe thấy tiếng nói vọng ra của Lý Ân Tuệ, trong đầu Đỗ Thừa bỗng vụt lên cảnh tượng vừa nhìn thấy, cũng may hắn có thể trấn tĩnh, biết rằng đây không phải lúc nghĩ ngợi lung tung, vì trong phòng tắm nhất định Lý Ân Tuệ bị thương không nhẹ, vậy nên sau khi trả lời một tiếng, Đỗ Thừa tiến tới chiếc tủ tường.
Sự lộn xộn bên trong chiếc tủ tường khiến Đỗ Thừa có chút lúng túng, nhưng hắn nhanh chóng tìm thấy chiếc khăn tắm sạch rồi bước nhanh đến phòng tắm có cánh cửa pha lê đen.
“Tôi vào đây”.
Đỗ Thừa nói với Lý Ân Tuệ đang trong phòng tắm một tiếng xong nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào. Trong lúc đẩy cánh cửa hắn cũng không quên dùng chiếc khăn tắm chắn trước tầm mắt của mình.
Nhìn hành động của Đỗ Thừa, trong ánh mắt Lý Ân Tuệ ánh lên vẻ cảm kích và còn cả cảm động.
Đỗ Thừa dựa vào trí nhớ mà lần tới chỗ Lý Ân Tuệ, bao lấy cơ thể mềm mại mê mẩn lòng người của Lý Ân Tuệ trong chiếc khăn tắm.
“Có đau không?” Lúc này Đỗ Thừa nhìn thấy đôi dòng lệ trên khuôn mặt Lý Ân Tuệ, điều đó là hiển nhiên rồi, ngã như vậy cơ mà, chắc là cô đau lắm.
Nghe câu hỏi đầy vẻ quan tâm của Đỗ Thừa, giọt nước mắt của Lý Ân Tuệ lúc này như chuỗi hạt chân trâu rơi xuống từng giọt, cô quay sang trách Đỗ Thừa: “Tất cả đều là lỗi của anh, vì anh mà tôi mới bị ngã, đều do anh đó, Đỗ Thừa thối”.
Nhìn mặt Lý Ân Tuệ vì đau quá mà trở nên trắng bệch, Đỗ Thừa biết rằng cô rất đau. Tuy không ngừng bị Lý Ân Tuệ oán trách, nhưng trong lòng Đỗ Thừa bội phần thương cảm, hắn an ủi cô: “Được rồi, đều là lỗi của tôi. Nhưng cô ngồi như vậy ở đây cũng không được, hay tôi bế cô về phòng, cô bị thương như thế cần nhanh chóng chữa trị, nếu không có khi mấy ngày cũng chưa đứng dậy đi lại được”.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, cô thôi không trách Đỗ Thừa nữa, rồi quay sang nói: “Anh chẳng có cách nào chữa trị cho tôi được, hay anh giúp tôi mặc quần áo rồi đưa tôi đi bệnh viện…”
“Không cần đi bệnh viện đâu, tôi có biết một phương phát mát xa vô cùng hiệu quả, có thể giúp cô hồi phục nhanh chóng, để tôi bế cô về phòng trước đã”.
Đỗ Thừa lắc lắc đầu, không đợi Lý Ân Tuệ nói gì, hắn bế trọn cơ thể Lý Ân Tuệ từ mặt sàn lên hướng về phía chiếc giường mềm mại.
Đỗ Thừa bế rất cẩn thận, hai tay cũng tránh chỗ vết thương của Lý Ân Tuệ, vậy nên Lý Ân Tuệ cũng không phải vì thế mà cảm thấy đau đớn.
Nói đến kĩ thuật mát xa của hắn, không phải hắn nói dối Lý Ân Tuệ, hắn đã học được từ Hân Nhi, đối với những trường hợp bị thương như thế này hiệu quả hồi phục rất tốt.
Lý do Đỗ Thừa không đưa Lý Ân Tuệ đi bệnh viện là vì xem xét mức độ vết thương của Lý Ân Tuệ, cứ cho là đưa đi bệnh viện ít nhất cũng phải điều trị mất mấy ngày, trong khi dùng phương pháp mát xa của hắn thì có thể chỉ trong vài tiếng là cô có thể nhanh chóng hồi phục. Đem hai phương án ra so sánh, tất nhiên Đỗ Thừa đã chọn phương án sau.
Lúc được Đỗ Thừa bế vào lòng, khuôn mặt Lý Ân Tuệ đỏ ửng lên. Vì đau quá mà sắc mặt cô trở nên nhợt nhạt nhưng vì thẹn thùng mà mặt cô bỗng trở nên đỏ ửng. Nhưng khiến Lý Ân Tuệ phần nhiều cảm nhận thấy là cảm giác ấm áp lạ thường, rất gần gũi khiến vết thương của cô đã đỡ đau đi ít nhiều.
Đỗ Thừa không hay biết điều Lý Ân Tuệ đang nghĩ, lúc này hắn chỉ chú ý không để ánh mắt mình nhìn đi nơi khác.
Chiếc khăn tắm rất to nhưng không có cách nào bao lấy toàn thân thể mềm mại của Lý Ân Tuệ vào trọn bên trong, Đỗ Thừa chỉ khoác lên những chỗ quan trọng nên vẫn lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài của Lý Ân Tuệ. Lúc ấy bàn tay Đỗ Thừa có cảm giác mười mươi không gì mềm mại hơn thế.
Cũng may chiếc giường lớn chỉ cách phòng tắm vài bước chân, Đỗ Thừa nhanh chóng bế Lý Ân Tuệ đến bên chiếc giường.
Tới bên chiếc giường lớn, Đỗ Thừa nhẹ nhàng nói với Lý Ân Tuệ: “Tôi đặt cô nằm lên giường nhé, yên tâm, tôi sẽ nhắm chặt mắt tuyệt đối không nhìn trộm”.
“Ừm” Lý Ân Tuệ tự nhiên tin Đỗ Thừa, huống chi lúc trước cũng đã bị Đỗ Thừa nhìn thấy hết rồi, nên cô cũng không nói thêm gì nhiều.
Đỗ Thừa nhắm chặt đôi mắt rồi nhẹ ngành đặt Lý Ân Tuệ nằm úp sấp lên chiếc giường mềm mại hướng về phía Đỗ Thừa.
Vì vết va chạm ở bên cạnh nên đặt Lý Ân Tuệ nằm trên giường sẽ không đau lắm. Tuy Đỗ Thừa không thể nói là người tốt nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Nhắm chặt hai mắt hắn nhanh lẹ kéo chiếc khăn tắm trên người Lý Ân Tuệ rồi che phía sau lưng cho cô. Đỗ Thừa đợi làm xong xuôi rồi mời dần dần mở mắt.
“Ân Tuệ, cô ở nhà đợi tôi, tôi chạy ra đây mua ít thuốc chữa trị cho cô một lát” Công việc hoàn tất rồi hắn hướng về phía Lý Ân Tuệ nói.
“Ùm, chìa khóa xe ở phòng khách, anh tự đi lấy nhé!” Lý Ân Tuệ lên tiếng rồi im bặt, cơn đau kéo tới làm cô cảm thấy không thể chịu nổi.
Cầm chìa khóa xe của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa phóng nhanh ra một hiệu thuốc gần đó.
Phương pháp mát xa này kết hợp cùng một vài loại thuốc nữa có thế nhanh chóng khai thông khí huyết, cũng may mấy loại thuốc đó đều khá phổ biến. Đỗ Thừa nhanh chóng tìm thấy một hiệu thuốc, mua xong hắn nhanh chóng phóng xe quay về khu biệt thự.
Trong lúc đợi Đỗ Thừa quay lại, Lý Ân Tuệ vẫn nằm trên chiếc giường mềm mại, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt cô, thấy rõ cô chịu không nổi cơn đau do vết thương mang lại rồi.
“Được rồi, tôi bắt đầu ngay đây, có thể sẽ đau một chút nhưng cô phải cố chịu đấy!” Đỗ Thừa bôi dầu vào trong mu bàn tay rồi quay lại nhẹ nhàng nói với Lý Ân Tuệ.
“Ừm” Lý Ân Tuệ khẽ ừm một tiếng rồi vùi mặt vào tấm đệm.
Trong tình huống này, Đỗ Thừa cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn vén chiếc khăn tắm ra để lộ đầu gối bị thương của Lý Ân Tuệ.
Một khoảng xanh tím hiện rõ lên làn da trắng nõn thật khiến người ta giật mình.
Đỗ Thừa không do dự gì, bản thân hắn cũng đang cố gắng không chú ý tới chỗ khác trên cơ thể Lý Ân Tuệ. Xoa đều dầu trong hai lòng bàn tay, hắn bắt đầu mát xa.
Đúng như những gì Đỗ Thừa nói, lúc bắt đầu mát xa, Lý Ân Tuệ cảm thấy vô vùng đau đớn, nhưng chỉ mấy chục giây sau, cảm giác đau cứ nhẹ dần, cuối cùng vết thương cũng bớt đau đi khá nhiều.
Cảm nhận được vết thương ở đầu gối dần dần bớt đau, Lý Ân Tuệ mới quay đầu nhìn Đỗ Thừa, cô đăm đăm nhìn hắn và trong ánh mắt ấy đã lộ ra điều gì đó mà bản thân cô vốn dĩ không nghĩ tới và không thể kiềm chế.
Rất nhanh, khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng, như thể cô đang hồ đồ nghĩ tới một việc gì đó đáng xấu hổ.
Vì Lý Ân Tuệ bị thương ở hai nơi nên Đỗ Thừa dừng lại ở vết thương thứ nhất không lâu, sơ lược làm cho khí huyết lưu thông xong hắn chuyển sang nơi có vết thương thức hai, chính là bên mông tròn trịa bên trái của Lý Ân Tuệ.
Lúc ánh mắt Đỗ Thừa đưa sang nhìn chỗ mông bên trái của Lý Ân Tuệ, anh chợt phát hiện hơi thở của mình có phần sâu hơn trước.
Mà Lý Ân Tuệ không dám nhìn thẳng vào mặt Đỗ Thừa, cô hoàn toàn giấu mặt vào trong chiếc giường mềm mại.
“Ân Tuệ, tôi sắp bắt đầu rồi, cô yên tâm, tôi sẽ không nhìn trộm đâu”.
Tuy Đỗ Thừa cảm thấy như có ngọn lửa đang rạo rực cháy bên trong, nhưng vào thời điểm thế này, bản thân hắn biết không nên có những suy nghĩ như vậy. Đợi Lý Ân Tuệ ừm một tiếng, hắn khống chế bản thân nhớ tới những gì Hân Nhi dạy, bắt đầu mát xa, đôi mắt nhắm chặt.
Nghĩ tới Hân Nhi khiến hắn yên tâm hơn một chút, tuy nhắm chặt hai mắt nhưng hắn mát xa vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Nhưng ngọn lửa trong hắn ngày càng rạo rực, đặc biệt khi hắn bôi thuốc vào lòng bàn tay, cảm giác trơn trượt khiến Đỗ Thừa có một cảm xúc khó tả.
Mà Lý Ân Tuệ cũng có một cảm giác như vậy, còn là tưởng chừng không chịu nổi. Cơn đau dần dần biến mất thay vào đó là cảm giác về đôi tay nóng ấm rạo rực của Đỗ Thừa khiến cô không làm chủ được bản thân. Trong nháy mắt một cảm giác dễ chịu lan tràn khắp cơ thể, cơ thể mềm mại đang dần dần nóng lên, cảm giác dễ chịu cực độ, nếu như không phải cô đang cắn răng chịu đưng, e rằng cô đã rên lên một tiếng rồi.
Trong lúc mát xa, bất chợt Lý Ân Tuệ quay đầu nhìn Đỗ Thừa.
Lý Ân Tuệ nhìn được là vẻ chăm chú của Đỗ Thừa nhưng anh vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Điều đó khiến cô muôn phần cảm kích, lúc này bỗng cô nghĩ tới một việc khiến bản thân cô cũng không dám tin.
Vì lúc này Lý Ân Tuệ phát hiện bên cạnh là một người đàn ông, có vẻ như là một việc tốt.
Hơn nữa cô nhìn Đỗ Thừa vẻ mặt không thể tỉ mỉ hơn nữa, Lý Ân Tuệ cảm thấy tim mình đang đập nhanh lên.
Vết thương ở đầu gối và mông càng lúc càng đau khiến Lý Ân Tuệ không thể tự cử động được, thậm chí chỉ là nhích lên một chút, vì chỉ cần một cử động nhỏ cũng khiến cô cảm thấy đau không chịu được.
Cho nên ở tình huống này chỉ còn cách nhờ Đỗ Thừa giúp đỡ.
“Có thể”.
Nghe thấy tiếng nói vọng ra của Lý Ân Tuệ, trong đầu Đỗ Thừa bỗng vụt lên cảnh tượng vừa nhìn thấy, cũng may hắn có thể trấn tĩnh, biết rằng đây không phải lúc nghĩ ngợi lung tung, vì trong phòng tắm nhất định Lý Ân Tuệ bị thương không nhẹ, vậy nên sau khi trả lời một tiếng, Đỗ Thừa tiến tới chiếc tủ tường.
Sự lộn xộn bên trong chiếc tủ tường khiến Đỗ Thừa có chút lúng túng, nhưng hắn nhanh chóng tìm thấy chiếc khăn tắm sạch rồi bước nhanh đến phòng tắm có cánh cửa pha lê đen.
“Tôi vào đây”.
Đỗ Thừa nói với Lý Ân Tuệ đang trong phòng tắm một tiếng xong nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào. Trong lúc đẩy cánh cửa hắn cũng không quên dùng chiếc khăn tắm chắn trước tầm mắt của mình.
Nhìn hành động của Đỗ Thừa, trong ánh mắt Lý Ân Tuệ ánh lên vẻ cảm kích và còn cả cảm động.
Đỗ Thừa dựa vào trí nhớ mà lần tới chỗ Lý Ân Tuệ, bao lấy cơ thể mềm mại mê mẩn lòng người của Lý Ân Tuệ trong chiếc khăn tắm.
“Có đau không?” Lúc này Đỗ Thừa nhìn thấy đôi dòng lệ trên khuôn mặt Lý Ân Tuệ, điều đó là hiển nhiên rồi, ngã như vậy cơ mà, chắc là cô đau lắm.
Nghe câu hỏi đầy vẻ quan tâm của Đỗ Thừa, giọt nước mắt của Lý Ân Tuệ lúc này như chuỗi hạt chân trâu rơi xuống từng giọt, cô quay sang trách Đỗ Thừa: “Tất cả đều là lỗi của anh, vì anh mà tôi mới bị ngã, đều do anh đó, Đỗ Thừa thối”.
Nhìn mặt Lý Ân Tuệ vì đau quá mà trở nên trắng bệch, Đỗ Thừa biết rằng cô rất đau. Tuy không ngừng bị Lý Ân Tuệ oán trách, nhưng trong lòng Đỗ Thừa bội phần thương cảm, hắn an ủi cô: “Được rồi, đều là lỗi của tôi. Nhưng cô ngồi như vậy ở đây cũng không được, hay tôi bế cô về phòng, cô bị thương như thế cần nhanh chóng chữa trị, nếu không có khi mấy ngày cũng chưa đứng dậy đi lại được”.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, cô thôi không trách Đỗ Thừa nữa, rồi quay sang nói: “Anh chẳng có cách nào chữa trị cho tôi được, hay anh giúp tôi mặc quần áo rồi đưa tôi đi bệnh viện…”
“Không cần đi bệnh viện đâu, tôi có biết một phương phát mát xa vô cùng hiệu quả, có thể giúp cô hồi phục nhanh chóng, để tôi bế cô về phòng trước đã”.
Đỗ Thừa lắc lắc đầu, không đợi Lý Ân Tuệ nói gì, hắn bế trọn cơ thể Lý Ân Tuệ từ mặt sàn lên hướng về phía chiếc giường mềm mại.
Đỗ Thừa bế rất cẩn thận, hai tay cũng tránh chỗ vết thương của Lý Ân Tuệ, vậy nên Lý Ân Tuệ cũng không phải vì thế mà cảm thấy đau đớn.
Nói đến kĩ thuật mát xa của hắn, không phải hắn nói dối Lý Ân Tuệ, hắn đã học được từ Hân Nhi, đối với những trường hợp bị thương như thế này hiệu quả hồi phục rất tốt.
Lý do Đỗ Thừa không đưa Lý Ân Tuệ đi bệnh viện là vì xem xét mức độ vết thương của Lý Ân Tuệ, cứ cho là đưa đi bệnh viện ít nhất cũng phải điều trị mất mấy ngày, trong khi dùng phương pháp mát xa của hắn thì có thể chỉ trong vài tiếng là cô có thể nhanh chóng hồi phục. Đem hai phương án ra so sánh, tất nhiên Đỗ Thừa đã chọn phương án sau.
Lúc được Đỗ Thừa bế vào lòng, khuôn mặt Lý Ân Tuệ đỏ ửng lên. Vì đau quá mà sắc mặt cô trở nên nhợt nhạt nhưng vì thẹn thùng mà mặt cô bỗng trở nên đỏ ửng. Nhưng khiến Lý Ân Tuệ phần nhiều cảm nhận thấy là cảm giác ấm áp lạ thường, rất gần gũi khiến vết thương của cô đã đỡ đau đi ít nhiều.
Đỗ Thừa không hay biết điều Lý Ân Tuệ đang nghĩ, lúc này hắn chỉ chú ý không để ánh mắt mình nhìn đi nơi khác.
Chiếc khăn tắm rất to nhưng không có cách nào bao lấy toàn thân thể mềm mại của Lý Ân Tuệ vào trọn bên trong, Đỗ Thừa chỉ khoác lên những chỗ quan trọng nên vẫn lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài của Lý Ân Tuệ. Lúc ấy bàn tay Đỗ Thừa có cảm giác mười mươi không gì mềm mại hơn thế.
Cũng may chiếc giường lớn chỉ cách phòng tắm vài bước chân, Đỗ Thừa nhanh chóng bế Lý Ân Tuệ đến bên chiếc giường.
Tới bên chiếc giường lớn, Đỗ Thừa nhẹ nhàng nói với Lý Ân Tuệ: “Tôi đặt cô nằm lên giường nhé, yên tâm, tôi sẽ nhắm chặt mắt tuyệt đối không nhìn trộm”.
“Ừm” Lý Ân Tuệ tự nhiên tin Đỗ Thừa, huống chi lúc trước cũng đã bị Đỗ Thừa nhìn thấy hết rồi, nên cô cũng không nói thêm gì nhiều.
Đỗ Thừa nhắm chặt đôi mắt rồi nhẹ ngành đặt Lý Ân Tuệ nằm úp sấp lên chiếc giường mềm mại hướng về phía Đỗ Thừa.
Vì vết va chạm ở bên cạnh nên đặt Lý Ân Tuệ nằm trên giường sẽ không đau lắm. Tuy Đỗ Thừa không thể nói là người tốt nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Nhắm chặt hai mắt hắn nhanh lẹ kéo chiếc khăn tắm trên người Lý Ân Tuệ rồi che phía sau lưng cho cô. Đỗ Thừa đợi làm xong xuôi rồi mời dần dần mở mắt.
“Ân Tuệ, cô ở nhà đợi tôi, tôi chạy ra đây mua ít thuốc chữa trị cho cô một lát” Công việc hoàn tất rồi hắn hướng về phía Lý Ân Tuệ nói.
“Ùm, chìa khóa xe ở phòng khách, anh tự đi lấy nhé!” Lý Ân Tuệ lên tiếng rồi im bặt, cơn đau kéo tới làm cô cảm thấy không thể chịu nổi.
Cầm chìa khóa xe của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa phóng nhanh ra một hiệu thuốc gần đó.
Phương pháp mát xa này kết hợp cùng một vài loại thuốc nữa có thế nhanh chóng khai thông khí huyết, cũng may mấy loại thuốc đó đều khá phổ biến. Đỗ Thừa nhanh chóng tìm thấy một hiệu thuốc, mua xong hắn nhanh chóng phóng xe quay về khu biệt thự.
Trong lúc đợi Đỗ Thừa quay lại, Lý Ân Tuệ vẫn nằm trên chiếc giường mềm mại, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt cô, thấy rõ cô chịu không nổi cơn đau do vết thương mang lại rồi.
“Được rồi, tôi bắt đầu ngay đây, có thể sẽ đau một chút nhưng cô phải cố chịu đấy!” Đỗ Thừa bôi dầu vào trong mu bàn tay rồi quay lại nhẹ nhàng nói với Lý Ân Tuệ.
“Ừm” Lý Ân Tuệ khẽ ừm một tiếng rồi vùi mặt vào tấm đệm.
Trong tình huống này, Đỗ Thừa cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn vén chiếc khăn tắm ra để lộ đầu gối bị thương của Lý Ân Tuệ.
Một khoảng xanh tím hiện rõ lên làn da trắng nõn thật khiến người ta giật mình.
Đỗ Thừa không do dự gì, bản thân hắn cũng đang cố gắng không chú ý tới chỗ khác trên cơ thể Lý Ân Tuệ. Xoa đều dầu trong hai lòng bàn tay, hắn bắt đầu mát xa.
Đúng như những gì Đỗ Thừa nói, lúc bắt đầu mát xa, Lý Ân Tuệ cảm thấy vô vùng đau đớn, nhưng chỉ mấy chục giây sau, cảm giác đau cứ nhẹ dần, cuối cùng vết thương cũng bớt đau đi khá nhiều.
Cảm nhận được vết thương ở đầu gối dần dần bớt đau, Lý Ân Tuệ mới quay đầu nhìn Đỗ Thừa, cô đăm đăm nhìn hắn và trong ánh mắt ấy đã lộ ra điều gì đó mà bản thân cô vốn dĩ không nghĩ tới và không thể kiềm chế.
Rất nhanh, khuôn mặt cô bỗng đỏ ửng, như thể cô đang hồ đồ nghĩ tới một việc gì đó đáng xấu hổ.
Vì Lý Ân Tuệ bị thương ở hai nơi nên Đỗ Thừa dừng lại ở vết thương thứ nhất không lâu, sơ lược làm cho khí huyết lưu thông xong hắn chuyển sang nơi có vết thương thức hai, chính là bên mông tròn trịa bên trái của Lý Ân Tuệ.
Lúc ánh mắt Đỗ Thừa đưa sang nhìn chỗ mông bên trái của Lý Ân Tuệ, anh chợt phát hiện hơi thở của mình có phần sâu hơn trước.
Mà Lý Ân Tuệ không dám nhìn thẳng vào mặt Đỗ Thừa, cô hoàn toàn giấu mặt vào trong chiếc giường mềm mại.
“Ân Tuệ, tôi sắp bắt đầu rồi, cô yên tâm, tôi sẽ không nhìn trộm đâu”.
Tuy Đỗ Thừa cảm thấy như có ngọn lửa đang rạo rực cháy bên trong, nhưng vào thời điểm thế này, bản thân hắn biết không nên có những suy nghĩ như vậy. Đợi Lý Ân Tuệ ừm một tiếng, hắn khống chế bản thân nhớ tới những gì Hân Nhi dạy, bắt đầu mát xa, đôi mắt nhắm chặt.
Nghĩ tới Hân Nhi khiến hắn yên tâm hơn một chút, tuy nhắm chặt hai mắt nhưng hắn mát xa vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Nhưng ngọn lửa trong hắn ngày càng rạo rực, đặc biệt khi hắn bôi thuốc vào lòng bàn tay, cảm giác trơn trượt khiến Đỗ Thừa có một cảm xúc khó tả.
Mà Lý Ân Tuệ cũng có một cảm giác như vậy, còn là tưởng chừng không chịu nổi. Cơn đau dần dần biến mất thay vào đó là cảm giác về đôi tay nóng ấm rạo rực của Đỗ Thừa khiến cô không làm chủ được bản thân. Trong nháy mắt một cảm giác dễ chịu lan tràn khắp cơ thể, cơ thể mềm mại đang dần dần nóng lên, cảm giác dễ chịu cực độ, nếu như không phải cô đang cắn răng chịu đưng, e rằng cô đã rên lên một tiếng rồi.
Trong lúc mát xa, bất chợt Lý Ân Tuệ quay đầu nhìn Đỗ Thừa.
Lý Ân Tuệ nhìn được là vẻ chăm chú của Đỗ Thừa nhưng anh vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Điều đó khiến cô muôn phần cảm kích, lúc này bỗng cô nghĩ tới một việc khiến bản thân cô cũng không dám tin.
Vì lúc này Lý Ân Tuệ phát hiện bên cạnh là một người đàn ông, có vẻ như là một việc tốt.
Hơn nữa cô nhìn Đỗ Thừa vẻ mặt không thể tỉ mỉ hơn nữa, Lý Ân Tuệ cảm thấy tim mình đang đập nhanh lên.
/265
|