Lúc Đỗ Thừa nói ra câu cuối cùng, Đỗ Thừa có thể nhìn thấy rõ ràng, trong ánh mắt của Quách Tấn ánh lên một tia giết người mạnh mẽ.
Mà ông già đứng đằng sau Quách Tấn, vào lúc này bỗng trừng hai mắt lên, trong mắt lóe lên một tia sáng, giống như thanh kiếm sắc nhọn vậy, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái bình thường.
Đúng như Đỗ Thừa dự đoán, Quách Tấn vẫn cố nhịn xuống.
“Anh thật rất thông minh, nhưng, chiêu khích tướng này không có tác dụng gì với tôi đâu”.
Quách Tấn rất nhanh liền khôi phục sắc thái bình thường, sau một phút tức giận anh ta đã hiểu được dụng ý của Đỗ Thừa.
“Nhưng không thể phủ nhận, tôi nói là đúng” Đỗ Thừa mỉm cười, Quách Tấn cho dù đã bình thường trở lại thì sao chứ, người nào càng cao ngạo, chỉ cần tìm thấy điểm yếu ngược lại lại càng dễ dàng đối phó.
Một câu nói đơn giản của Đỗ Thừa lại chạm vào điểm yếu của Quách Tấn, nghĩ ngợi một lúc rồi đứng lên nói với Đỗ Thừa: “Mục đích của anh đạt được rồi đấy. Được. đừng nói tôi không cho anh cơ hội, nghe nói anh đánh nhau rất giỏi, là một thằng đàn ông, nếu đánh thắng tôi, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với anh”.
“Đánh nhau cũng được thôi, nhưng tôi dựa vào cái gì mà có thể tin anh?” Trong lòng Đỗ Thừa đang cười thầm, mục đích đã đạt được, trên đời không có người hoàn hảo, càng hoàn mĩ thật ra lại càng có nhiều thiếu xót.
Thấy Đỗ Thừa nói như vậy, Quách Tấn giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất vậy, nói thẳng: “Chỉ dựa vào hai chữ Quách Tấn, còn danh dự hàng trăm năm nay của Quách gia còn chưa đủ sao?”
Trong lòng Đỗ Thừa bỗng căng thẳng, lúc này hắn đã nhận ra Quách Tấn trước mặt anh là người thế nào. Bởi anh đã từng nghe Diệp Nam Lăng nói đến cái tên Quách Tấn này, trong giọng điệu tràn ngập sự tán thưởng và khen ngợi, lúc đó cũng nói đến dòng họ Quách gia, đây là dòng họ có tiếng nói nhất trong Kinh Thành này.
Chỉ là, cho dù thế nào, điều này cũng không có nghĩa là Đỗ Thừa sẽ sợ Quách Tấn.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thừa liền đồng ý ngay, hơn nữa còn cười khẽ nói: “Thế được, nhưng nói trước thua dưới tay tôi anh đừng kinh ngạc, bởi anh cơ bản không phải là đối thủ của tôi”.
Lại một lần nữa bị Đỗ Thừa khích tướng, sự tức giận trong mắt Quách Tấn càng rõ rệt hơn, nhưng, anh ta rõ ràng là một người có khả năng khống chế rất tốt, trước khi ra tay đã có thể khôi phục là trạng thái bình tĩnh như không.
Không nói quá nhiều, Quách Tấn trực tiếp rời khỏi bàn bạc, đi đến chỗ trống ở bên cạnh.
Đỗ Thừa cũng đi theo, nhưng lúc rời khỏi bàn bạc Đỗ Thừa lại nhìn ông già kia một cái.
Ông già có thực lực uyên thâm không thể đoán trước được kia đối với Đỗ Thừa mà nói mới chính là sự uy hiếp lớn nhất.
Mà ở bên kia, Thành Phong hưng phấn nhìn Đỗ Thừa và Quách Tấn, hắn biết thực lực của Đỗ Thừa, nhưng hắn cũng biết rõ thực lực của Quách Tấn, nếu Đỗ Thừa chỉ dựa vào thân thủ hôm đánh bại anh mà nói thì tỉ lệ thắng không quá 50%.
Thành Phong biết sức mạnh và tốc độ của Quách Tấn không bằng Đỗ Thừa, nhưng Quách Tấn đã luyện Thái Cực quyền hai mươi năm nay, đến một số nhân vật luyện Thái Cực quyền đến uyên thâm vẫn tự nhận là không bằng. Mà Thái Cực quyền chủ yếu là lấy nhu khắc cương, vì thế trong nhận thức của Thành Phong, trận này tỉ lệ thắng của Quách Tấn sẽ chiếm phần hơn.
“Ra tay đi”.
Sau khi đi đến khoảng trống, Quách Tấn liền ngoắc ngoắc tay về phía Đỗ Thừa, nhưng không có ý ra tay trước.
Từ Thành Phong hắn đã biết thực lực của Đỗ Thừa ra sao, chỉ có điều, cho dù là vậy Quách Tấn vẫn luôn tin tưởng mình sẽ thắng, có lẽ cách nghĩ của hắn giống Thành Phong.
Đỗ Thừa tất nhiên không hề khách khí, thân hình dũng mãnh xông lên, rất nhanh đã lao đến chỗ Quách Tấn.
Đỗ Thừa không hề bộc lộ hết tốc độ và sức mạnh của mình, cũng không sử dụng bất cứ kĩ xảo nào, bởi việc Đỗ Thừa muốn làm rất đơn giản, chỉ là thử xem thân thủ của Quách Tấn thế nào.
Nhưng cho dù đã kìm hãm lại nhưng tốc độ và sức mạnh của Đỗ Thừa vẫn rất kinh khủng.
Nhưng, thấy tốc độ nhanh như vậy của Đỗ Thừa, trong mắt Quách Tấn hiện lại lên sự khinh thường, sau khi Đỗ Thừa xông đến gần, hắn chỉ giơ tay lên, đánh thẳng vào Đỗ Thừa.
Động tác này vô cùng quen thuộc với Đỗ Thừa, chỉ nhìn động tác của Quách Tấn, Đỗ Thừa liền biết anh ta sở trường về cái gì, bởi một đòn đơn giản này của Quách Tấn không phải là ai học Thái Cực quyền đều có thể làm được như vậy… cho dù là Đỗ Thừa cũng không được đến trình độ như vậy.
Từ đó có thể thấy, Thái Cực quyền của Quách Tấn không phải mới luyện hai ba năm, thậm chí có khả năng là mười hay hơn mười năm rồi.
Cảm nhận được sức mạnh của Quách Tấn đang tới, chỉ là một cước đơn giản nhưng thân hình của Đỗ Thừa đã bị Quách Tấn trực tiếp đẩy ra, đồng thời một chưởng của Quách Tấn đã lao thẳng tới ngực của Đỗ Thừa.
Động tác này của Quách Tấn có thể nói là như mây trôi nước chảy, không hề có chút chậm chễ nào.
Đỗ Thừa trong lúc mất đi trọng tậm chỉ có thể chắn lại, mà sức mạnh trong nắm đấm này của Quách Tấn khiến Đỗ Thừa cảm thấy ngạc nhiên.
Thân hình Quách Tấn cũng không có gì tráng kiện nhưng sức mạnh của nắm đấm này so với Thiết Quân mà nói thì mạnh hơn rất nhiều, thậm chí không thua kém A Hổ bao nhiêu.
Nhưng sức mạnh này đối với một người đã luyện thể thuật lâu như Đỗ Thừa mà nói cũng không tính gì, chỉ là Đỗ Thừa không bộc lộ hết năng lực của mình, chỉ dùng sức để chắn lại rồi lùi về phía sau.
“Bất quá cũng chỉ như thế”.
Sắc mặt của Quách Tấn hiện lên chút trang nghiêm, chỉ nhếch miệng cười khinh thường, đến giọng điệu của anh ta cũng như vậy.
Đỗ Thừa cơ bản không hành động gì, chỉ bình thản đáp lại: “Anh có thể đánh thắng tôi rồi hãy nói.”
Nói xong, Đỗ Thừa đã một lần nữa xông đến phía Quách Tấn.
Nhìn tư thế cung thủ của Đỗ Thừa, Quách Tấn có một chút ngạc nhiên, hiển nhiên không bao giờ nghĩ đến, Đỗ Thừa hoàn toàn lại dùng Thái Cực quyền lại đối phó hắn, hơn nữa với thân thủ của Đỗ Thừa, hiển nhiên không phải là một người mới học.
“Tốt lắm”.
Quách tấn làm thế nào có thể chấp nhận ở lĩnh vực mình am hiểu nhất lại có thể bị đánh bại, hắn cũng biết mục đích Đỗ Thừa sử dụng Thái Cực quyền, sau một tiếng quát nhẹ, đã hướng tới Đỗ Thừa nghênh đón.
Dẫn thủ là giả, sau khi dụ đối thủ ra tay, thì xuất sau mà đến trước tiến hành phản kích.
Quách tấn hiều rất rõ điều này, chẳng qua hắn tự tin đối với lĩnh ngộ Thái Cực quyền, kẻ tài cao gan cũng lớn, căn bản là không tin Đỗ Thừa trên phương diện này có thể hơn được hắn, cho nên, Quách Tấn sau khi xông lên, trực tiếp lấy Thái Cực Vân Thủ công về phía Đỗ Thừa.
Vân thủ thuộc loại miên chưởng, có thể công có thể thủ, chuyên dùng để phá dẫn khí những hư chiêu, mục đích của Quách tấn không thể nghi ngờ là chính xác.
Chỉ là, hắn vẫn xem nhẹ thực lực của Đỗ Thừa.
Thái Cực quyền của Đỗ Thừa quả thật không thâm hậu được như anh ta, nhưng Thái Cực quyền của Đỗ Thừa lại là Thái Cực quyền hoàn hảo nhất được biến đổi từ Thái Cực quyền của lịch sử trung quốc từ trước đến nay do một thiên tài võ thuật lập nên, tập hợp được tất cả những điểm mạnh của tất cả các loại, loại bỏ được tất cả những điểm yếu, so với Thái Cực quyền của Quách Tấn thì tuyệt vời hơn rất rất nhiều, hoàn toàn có thể bù lại sự chênh lệch về thể lực, thậm chí là sức mạnh và tốc độ.
Nhưng với ưu thế và sức mạnh và tốc độ của Đỗ Thừa, Quách Tấn lấy gì ra để bù lại?
Chiêu thức của Quách Tấn là đúng, chiêu công kích của Đỗ Thừa đã bị hắn phá vỡ, chỉ là đúng lúc hắn đang định nhân cơ hội trả đòn thì lại nhận ra, không biết từ lúc nào một chưởng của Đỗ Thừa đã đang hướng vào ngực mình với tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến mức hắn gần như không kịp phản ứng lại.
“Sao lại thế được?” Quách Tấn tỏ vẻ không thể tin được, chỉ đành lui lại để chống đỡ.
Hai mắt của ông già đứng bên cạnh lại càng sáng hơn, trong ánh mắt cũng hiện lên sự vô cùng kinh ngạc.
“Bang…”
Âm thanh nặng nề vang lên, thân hình Quách Tấn như đạn pháo vậy, bị Đỗ Thừa hung hăng đánh một chưởng nổ tung ra. Đỗ Thừa không hề nương tay, dùng hết tất cả sức mạnh mình có bộc phát hết trong lúc này.
Thấy Quách Tấn nặng nề đánh vào chiếc bàn cách đó gần mười bước về phía sau, trong mắt Đỗ Thừa hiện ra sự hài lòng, càng vui sướng hơn đó là, rõ ràng là trong lĩnh vực người khác sở trường nhất lại có thể đạt được kết quả lớn.
Bởi chỉ trong lần giao đấu đầu tiên, Đỗ Thừa đã biết thực lực của Quách Tấn, so với Bành Vịnh Hoa còn mạnh hơn, hơn nữa còn mạnh hơn nhiều lần, cho dù Đỗ Thừa có dốc toàn bộ sức mạnh ra ít nhất cũng chỉ ngang tay với hắn mà thôi.
Chỉ có điều, Quách Tấn hiểu quá ít về Đỗ Thừa hơn nữa hắn cũng tự tin thái quá về Thái Cực quyền của mình vậy nên mới cho Đỗ Thừa cơ hội tấn công như vậy.
Mà kết quả cũng rất rõ ràng, Quách Tấn chịu thiệt lại càng nhiều hơn.
Quách Tấn va mạnh vào chiếc bàn, chỉ cảm thấy bàn tay mình như đang vỡ nát ra vậy, bỗng nhiên lại có cảm giác bất lực. Mà nắm đấm hung hăng của Đỗ Thừa dội vào ngực hắn, may mà ở bên phải, nếu không, chỉ cần với uy lực lúc đó đã đủ để khiến anh ta ngã xuống đất không dậy nổi rồi. Nhưng cho dù là thế, Quách Tấn không chịu nổi, nhất thời lại không thể kìm chế được, lại thêm trong cơ thể vừa mới tràn lên một cảm giác đau đớn cực độ, mặc dù hắn cố gắng để không gục xuống nhưng lúc này cơ bản là không để đứng lên được.
Vào lúc này, Quách Tấn biết mình đã thua, thua thảm hại.
Thấy tình cảnh như vậy, ông già kia liền đi đến chỗ Quách Tấn, sự kinh ngạc trong mắt lại càng sâu đậm hơn, rõ ràng, ông ta cũng không nghĩ đến, thực lưc của Đỗ Thừa lại mạnh như vậy, mạnh đến nỗi chỉ một chiêu đã khiến Quách Tấn bại trận.
Còn Thành Phong ở bên cạnh lại càng kinh ngạc hơn, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Trong nhận định của anh ta, Đỗ Thừa và Quách Tấn đấu trận này chắc là một trấn đấu lớn, cuối cùng sẽ là Quách Tấn có ưu thế hơn sẽ chiến thắng, nhưng kết quả thì lại hoàn toàn khác xa so với dự đoán của anh ta.
Quách Tấn thua, mà lại thua rất nhanh chóng.
Mà ông già đứng đằng sau Quách Tấn, vào lúc này bỗng trừng hai mắt lên, trong mắt lóe lên một tia sáng, giống như thanh kiếm sắc nhọn vậy, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái bình thường.
Đúng như Đỗ Thừa dự đoán, Quách Tấn vẫn cố nhịn xuống.
“Anh thật rất thông minh, nhưng, chiêu khích tướng này không có tác dụng gì với tôi đâu”.
Quách Tấn rất nhanh liền khôi phục sắc thái bình thường, sau một phút tức giận anh ta đã hiểu được dụng ý của Đỗ Thừa.
“Nhưng không thể phủ nhận, tôi nói là đúng” Đỗ Thừa mỉm cười, Quách Tấn cho dù đã bình thường trở lại thì sao chứ, người nào càng cao ngạo, chỉ cần tìm thấy điểm yếu ngược lại lại càng dễ dàng đối phó.
Một câu nói đơn giản của Đỗ Thừa lại chạm vào điểm yếu của Quách Tấn, nghĩ ngợi một lúc rồi đứng lên nói với Đỗ Thừa: “Mục đích của anh đạt được rồi đấy. Được. đừng nói tôi không cho anh cơ hội, nghe nói anh đánh nhau rất giỏi, là một thằng đàn ông, nếu đánh thắng tôi, tôi sẽ cạnh tranh công bằng với anh”.
“Đánh nhau cũng được thôi, nhưng tôi dựa vào cái gì mà có thể tin anh?” Trong lòng Đỗ Thừa đang cười thầm, mục đích đã đạt được, trên đời không có người hoàn hảo, càng hoàn mĩ thật ra lại càng có nhiều thiếu xót.
Thấy Đỗ Thừa nói như vậy, Quách Tấn giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất vậy, nói thẳng: “Chỉ dựa vào hai chữ Quách Tấn, còn danh dự hàng trăm năm nay của Quách gia còn chưa đủ sao?”
Trong lòng Đỗ Thừa bỗng căng thẳng, lúc này hắn đã nhận ra Quách Tấn trước mặt anh là người thế nào. Bởi anh đã từng nghe Diệp Nam Lăng nói đến cái tên Quách Tấn này, trong giọng điệu tràn ngập sự tán thưởng và khen ngợi, lúc đó cũng nói đến dòng họ Quách gia, đây là dòng họ có tiếng nói nhất trong Kinh Thành này.
Chỉ là, cho dù thế nào, điều này cũng không có nghĩa là Đỗ Thừa sẽ sợ Quách Tấn.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thừa liền đồng ý ngay, hơn nữa còn cười khẽ nói: “Thế được, nhưng nói trước thua dưới tay tôi anh đừng kinh ngạc, bởi anh cơ bản không phải là đối thủ của tôi”.
Lại một lần nữa bị Đỗ Thừa khích tướng, sự tức giận trong mắt Quách Tấn càng rõ rệt hơn, nhưng, anh ta rõ ràng là một người có khả năng khống chế rất tốt, trước khi ra tay đã có thể khôi phục là trạng thái bình tĩnh như không.
Không nói quá nhiều, Quách Tấn trực tiếp rời khỏi bàn bạc, đi đến chỗ trống ở bên cạnh.
Đỗ Thừa cũng đi theo, nhưng lúc rời khỏi bàn bạc Đỗ Thừa lại nhìn ông già kia một cái.
Ông già có thực lực uyên thâm không thể đoán trước được kia đối với Đỗ Thừa mà nói mới chính là sự uy hiếp lớn nhất.
Mà ở bên kia, Thành Phong hưng phấn nhìn Đỗ Thừa và Quách Tấn, hắn biết thực lực của Đỗ Thừa, nhưng hắn cũng biết rõ thực lực của Quách Tấn, nếu Đỗ Thừa chỉ dựa vào thân thủ hôm đánh bại anh mà nói thì tỉ lệ thắng không quá 50%.
Thành Phong biết sức mạnh và tốc độ của Quách Tấn không bằng Đỗ Thừa, nhưng Quách Tấn đã luyện Thái Cực quyền hai mươi năm nay, đến một số nhân vật luyện Thái Cực quyền đến uyên thâm vẫn tự nhận là không bằng. Mà Thái Cực quyền chủ yếu là lấy nhu khắc cương, vì thế trong nhận thức của Thành Phong, trận này tỉ lệ thắng của Quách Tấn sẽ chiếm phần hơn.
“Ra tay đi”.
Sau khi đi đến khoảng trống, Quách Tấn liền ngoắc ngoắc tay về phía Đỗ Thừa, nhưng không có ý ra tay trước.
Từ Thành Phong hắn đã biết thực lực của Đỗ Thừa ra sao, chỉ có điều, cho dù là vậy Quách Tấn vẫn luôn tin tưởng mình sẽ thắng, có lẽ cách nghĩ của hắn giống Thành Phong.
Đỗ Thừa tất nhiên không hề khách khí, thân hình dũng mãnh xông lên, rất nhanh đã lao đến chỗ Quách Tấn.
Đỗ Thừa không hề bộc lộ hết tốc độ và sức mạnh của mình, cũng không sử dụng bất cứ kĩ xảo nào, bởi việc Đỗ Thừa muốn làm rất đơn giản, chỉ là thử xem thân thủ của Quách Tấn thế nào.
Nhưng cho dù đã kìm hãm lại nhưng tốc độ và sức mạnh của Đỗ Thừa vẫn rất kinh khủng.
Nhưng, thấy tốc độ nhanh như vậy của Đỗ Thừa, trong mắt Quách Tấn hiện lại lên sự khinh thường, sau khi Đỗ Thừa xông đến gần, hắn chỉ giơ tay lên, đánh thẳng vào Đỗ Thừa.
Động tác này vô cùng quen thuộc với Đỗ Thừa, chỉ nhìn động tác của Quách Tấn, Đỗ Thừa liền biết anh ta sở trường về cái gì, bởi một đòn đơn giản này của Quách Tấn không phải là ai học Thái Cực quyền đều có thể làm được như vậy… cho dù là Đỗ Thừa cũng không được đến trình độ như vậy.
Từ đó có thể thấy, Thái Cực quyền của Quách Tấn không phải mới luyện hai ba năm, thậm chí có khả năng là mười hay hơn mười năm rồi.
Cảm nhận được sức mạnh của Quách Tấn đang tới, chỉ là một cước đơn giản nhưng thân hình của Đỗ Thừa đã bị Quách Tấn trực tiếp đẩy ra, đồng thời một chưởng của Quách Tấn đã lao thẳng tới ngực của Đỗ Thừa.
Động tác này của Quách Tấn có thể nói là như mây trôi nước chảy, không hề có chút chậm chễ nào.
Đỗ Thừa trong lúc mất đi trọng tậm chỉ có thể chắn lại, mà sức mạnh trong nắm đấm này của Quách Tấn khiến Đỗ Thừa cảm thấy ngạc nhiên.
Thân hình Quách Tấn cũng không có gì tráng kiện nhưng sức mạnh của nắm đấm này so với Thiết Quân mà nói thì mạnh hơn rất nhiều, thậm chí không thua kém A Hổ bao nhiêu.
Nhưng sức mạnh này đối với một người đã luyện thể thuật lâu như Đỗ Thừa mà nói cũng không tính gì, chỉ là Đỗ Thừa không bộc lộ hết năng lực của mình, chỉ dùng sức để chắn lại rồi lùi về phía sau.
“Bất quá cũng chỉ như thế”.
Sắc mặt của Quách Tấn hiện lên chút trang nghiêm, chỉ nhếch miệng cười khinh thường, đến giọng điệu của anh ta cũng như vậy.
Đỗ Thừa cơ bản không hành động gì, chỉ bình thản đáp lại: “Anh có thể đánh thắng tôi rồi hãy nói.”
Nói xong, Đỗ Thừa đã một lần nữa xông đến phía Quách Tấn.
Nhìn tư thế cung thủ của Đỗ Thừa, Quách Tấn có một chút ngạc nhiên, hiển nhiên không bao giờ nghĩ đến, Đỗ Thừa hoàn toàn lại dùng Thái Cực quyền lại đối phó hắn, hơn nữa với thân thủ của Đỗ Thừa, hiển nhiên không phải là một người mới học.
“Tốt lắm”.
Quách tấn làm thế nào có thể chấp nhận ở lĩnh vực mình am hiểu nhất lại có thể bị đánh bại, hắn cũng biết mục đích Đỗ Thừa sử dụng Thái Cực quyền, sau một tiếng quát nhẹ, đã hướng tới Đỗ Thừa nghênh đón.
Dẫn thủ là giả, sau khi dụ đối thủ ra tay, thì xuất sau mà đến trước tiến hành phản kích.
Quách tấn hiều rất rõ điều này, chẳng qua hắn tự tin đối với lĩnh ngộ Thái Cực quyền, kẻ tài cao gan cũng lớn, căn bản là không tin Đỗ Thừa trên phương diện này có thể hơn được hắn, cho nên, Quách Tấn sau khi xông lên, trực tiếp lấy Thái Cực Vân Thủ công về phía Đỗ Thừa.
Vân thủ thuộc loại miên chưởng, có thể công có thể thủ, chuyên dùng để phá dẫn khí những hư chiêu, mục đích của Quách tấn không thể nghi ngờ là chính xác.
Chỉ là, hắn vẫn xem nhẹ thực lực của Đỗ Thừa.
Thái Cực quyền của Đỗ Thừa quả thật không thâm hậu được như anh ta, nhưng Thái Cực quyền của Đỗ Thừa lại là Thái Cực quyền hoàn hảo nhất được biến đổi từ Thái Cực quyền của lịch sử trung quốc từ trước đến nay do một thiên tài võ thuật lập nên, tập hợp được tất cả những điểm mạnh của tất cả các loại, loại bỏ được tất cả những điểm yếu, so với Thái Cực quyền của Quách Tấn thì tuyệt vời hơn rất rất nhiều, hoàn toàn có thể bù lại sự chênh lệch về thể lực, thậm chí là sức mạnh và tốc độ.
Nhưng với ưu thế và sức mạnh và tốc độ của Đỗ Thừa, Quách Tấn lấy gì ra để bù lại?
Chiêu thức của Quách Tấn là đúng, chiêu công kích của Đỗ Thừa đã bị hắn phá vỡ, chỉ là đúng lúc hắn đang định nhân cơ hội trả đòn thì lại nhận ra, không biết từ lúc nào một chưởng của Đỗ Thừa đã đang hướng vào ngực mình với tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến mức hắn gần như không kịp phản ứng lại.
“Sao lại thế được?” Quách Tấn tỏ vẻ không thể tin được, chỉ đành lui lại để chống đỡ.
Hai mắt của ông già đứng bên cạnh lại càng sáng hơn, trong ánh mắt cũng hiện lên sự vô cùng kinh ngạc.
“Bang…”
Âm thanh nặng nề vang lên, thân hình Quách Tấn như đạn pháo vậy, bị Đỗ Thừa hung hăng đánh một chưởng nổ tung ra. Đỗ Thừa không hề nương tay, dùng hết tất cả sức mạnh mình có bộc phát hết trong lúc này.
Thấy Quách Tấn nặng nề đánh vào chiếc bàn cách đó gần mười bước về phía sau, trong mắt Đỗ Thừa hiện ra sự hài lòng, càng vui sướng hơn đó là, rõ ràng là trong lĩnh vực người khác sở trường nhất lại có thể đạt được kết quả lớn.
Bởi chỉ trong lần giao đấu đầu tiên, Đỗ Thừa đã biết thực lực của Quách Tấn, so với Bành Vịnh Hoa còn mạnh hơn, hơn nữa còn mạnh hơn nhiều lần, cho dù Đỗ Thừa có dốc toàn bộ sức mạnh ra ít nhất cũng chỉ ngang tay với hắn mà thôi.
Chỉ có điều, Quách Tấn hiểu quá ít về Đỗ Thừa hơn nữa hắn cũng tự tin thái quá về Thái Cực quyền của mình vậy nên mới cho Đỗ Thừa cơ hội tấn công như vậy.
Mà kết quả cũng rất rõ ràng, Quách Tấn chịu thiệt lại càng nhiều hơn.
Quách Tấn va mạnh vào chiếc bàn, chỉ cảm thấy bàn tay mình như đang vỡ nát ra vậy, bỗng nhiên lại có cảm giác bất lực. Mà nắm đấm hung hăng của Đỗ Thừa dội vào ngực hắn, may mà ở bên phải, nếu không, chỉ cần với uy lực lúc đó đã đủ để khiến anh ta ngã xuống đất không dậy nổi rồi. Nhưng cho dù là thế, Quách Tấn không chịu nổi, nhất thời lại không thể kìm chế được, lại thêm trong cơ thể vừa mới tràn lên một cảm giác đau đớn cực độ, mặc dù hắn cố gắng để không gục xuống nhưng lúc này cơ bản là không để đứng lên được.
Vào lúc này, Quách Tấn biết mình đã thua, thua thảm hại.
Thấy tình cảnh như vậy, ông già kia liền đi đến chỗ Quách Tấn, sự kinh ngạc trong mắt lại càng sâu đậm hơn, rõ ràng, ông ta cũng không nghĩ đến, thực lưc của Đỗ Thừa lại mạnh như vậy, mạnh đến nỗi chỉ một chiêu đã khiến Quách Tấn bại trận.
Còn Thành Phong ở bên cạnh lại càng kinh ngạc hơn, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Trong nhận định của anh ta, Đỗ Thừa và Quách Tấn đấu trận này chắc là một trấn đấu lớn, cuối cùng sẽ là Quách Tấn có ưu thế hơn sẽ chiến thắng, nhưng kết quả thì lại hoàn toàn khác xa so với dự đoán của anh ta.
Quách Tấn thua, mà lại thua rất nhanh chóng.
/265
|