“Chị, Đỗ Thừa đến rồi”.
Sau khi nhận điện thoại của Đỗ Thừa, trên nét mặt Cố Tư Hân lộ vài phần kích động, sau khi nói một tiếng với Cố Giai Nghi cô lao vụt ra cửa.
Nhìn thần sắc của Cố Tư Hân, Cố Giai Nghi cảm giác, em gái mình thực sự thích người tên là Đỗ Thừa đó rồi, chứ không phải là báo đáp.
“Đợi đã, Tư Hân”.
Nghĩ đến đó, Cố Giai Nghi vội kéo tay Cố Tư Hân lại, nhìn trên nét mặt Cố Tư Hân có chút khó hiểu, Cố Giai Nghi ánh mắt nghiêm nghị: “Giờ em xuống đó làm gì? Đỗ Thừa của em cũng không chạy đi mất, hôm nay em là nhân vật chính, đợi bữa tiệc bắt đầu rồi xuống, còn Đỗ Thừa để chị ra tiếp cũng được, cũng tiện để chị xem Đỗ Thừa là người thế nào”.
“Chị thật tốt”.
Nghe Cố Giai Nghi nói đến bốn chữ “Đỗ Thừa của em”, Cố Tư Hân cảm thấy thật ngọt ngào, Cố Tư Hân trả lời Cố Giai Nghi một tiếng rồi khái quát tả tướng mạo của Đỗ Thừa cùng vị trí đứng của anh cho Cố Giai Nghi.
Nhìn Cố Tư Hân cẩn thận như vậy, Cố Giai Nghi day nhẹ chiếc mũi thanh tú của Cố Tư Hân rồi mỉm cười bước ra phía cửa.
“Chị, đợi đã” Nhìn Cố Giai Nghi đang rời đi, Cố Tư Hân chợt nghĩ ra điều gì rồi gọi giật lại.
Nghe tiếng gọi, Cố Giai Nghi đứng lại nhìn Cố Tư Hân: “Sao, còn chuyện gì nữa”.
Cố Tư Hân lộ rõ vẻ thẹn thùng, cúi đầu rồi mới đủ dũng khí nói: “Chị, Đỗ Thừa không biết em thích anh ấy, chị nhất định không được nói gì lung tung đấy nhé!”
“Thì ra em gái tôi đơn phương à?” Cố Giai Nghi có chút bất ngờ nhìn Cố Tư Hân rồi nói:
“Được rồi, chị biết rồi, em yên tâm”.
Tuy nói vậy nhưng Cố Giai Nghi đối với Đỗ Thừa lại càng tăng sự hiếu kì.
Sau khi rời khỏi phòng, Cố Giai Nghi rất nhanh tiến về sân cỏ phía trước rồi tiến tới một chiếc hồ nhỏ phía xa xa, lúc này phần lớn khách khứa đều tập trung ở sảnh lớn hoặc trước cửa chính, mà chỗ hồ nước thì chỉ có một mình Đỗ Thừa đang đứng ngắm nhìn những con cá bơi lội tung tăng, nên Cố Giai Nghi dễ dàng tìm thấy Đỗ Thừa.
Nhìn bóng Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi bất chợt có một cảm giác quen thuộc, nhưng Cố Giai Nghi không nhớ ra đã gặp ở chỗ nào rồi, nên Cố Giai Nghi bước nhanh tới bên Đỗ Thừa.
“Xin hỏi, anh là Đỗ Thừa?”
Đến sau lưng Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi hỏi rất lịch sự.
Nhãn lực của Cố Giai Nghi không sai, tuy rằng chỉ là sau lưng nhưng Đỗ Thừa đã khiến Cố Giai Nghi có một cảm giác ưu nhã mà lứa bằng tuổi khó có được.
Nghe tiếng nói từ sau lưng, mà giọng nói lại rất quen thuộc, Đỗ Thừa quay lưng lại.
“Là cô?”
Đỗ Thừa không ngờ Cố Giai Nghi lại xuất hiện ở đây nên khi nhìn thấy Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa hết sức bất ngờ.
Nhưng rất nhanh Đỗ Thừa bình tĩnh trở lại, rồi hắn nhìn kĩ dung mạo hao hao giống Cố Tư Hân của Cố Giai Nghi, hắn đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa Cố Tư Hân và Cố Giai Nghi rồi.
“Là anh?” Cố Giai Nghi cũng không ngờ tới, có nằm mơ cô cũng không nghĩ hắn chính là người Cố Tư Hân nhắc tới, chẳng trách khi vừa nghe tên hắn thì cô thấy rất quen tai.
Chỉ là…
Cố Giai Nghi có chút không tin vào mắt mình, chỉ trong vòng có nửa ngày. Nhưng khí chất của Đỗ Thừa lúc này không giống lúc buổi chiều gặp cô. Lúc chiều anh ta chẳng khác gì một người bình thường vậy mà tối nay lại giống như một hoàng tử, hơn nữa lại vô cùng hấp dẫn.
“Xin chào, hãy gọi tôi là Đỗ Thừa, tôi là bạn học của Cố Tư Hân”.
Rất nhanh Đỗ Thừa đã lấy lại tinh thần, sau đó hắn đưa tay ra mỉm cười nhìn Cố Giai Nghi.
Sự việc buổi chiều có thể nói rõ mồn một, nhất là vẻ lạnh lùng của Cố Giai Nghi càng khiến Đỗ Thừa có chút gờn gợn.
Hai mắt nhìn Đỗ Thừa bỗng nhớ lại chuyện lúc chiều, Cố Giai Nghi bỗng thấy mặt mình nóng hơn bình thường, hơn nữa trong lòng có chút xấu hổ, nhưng thấy Đỗ Thừa đưa tay ra, cô cũng nhẹ nhàng bắt tay Đỗ Thừa rồi nói: “Cố Giai Nghi, chị của Cố Tư Hân, Cố Tư Hân nhờ tôi tiếp anh”.
Nói xong, Cố Giai Nghi cảm thấy như thiếu thiếu một cái gì đó nên nói thêm: “Sự việc hồi chiều, thật cảm ơn anh, nhưng mong anh đừng nói gì với Cố Tư Hân, tôi không muốn con bé lo lắng”.
Bàn tay lạnh buốt, bắt tay Cố Giai Nghi mà Đỗ Thừa cảm thấy như chạm vào băng nhưng lại vô cùng phù hợp với khí chất của cô, chỉ là thiếu một chút hơi ấm, nhưng không thể phủ nhận, bàn tay Cố Giai Nghi vô cùng mềm mại, chắc chắn được cô chăm sóc rất tốt.
Bắt nhẹ tay một cái với Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi bỏ tay xuống, sau vẻ bất ngờ Đỗ Thừa nói: “Cố tiểu thư, việc hồi chiều, tôi sao lại không biết”.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Cố Giai Nghi cũng yên tâm đôi chút, sau đó cô lại tiếp: “Đỗ Thừa, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào thôi, Cố Tư Hân đang trên lầu, bữa tiệc bắt đầu cũng là lúc em ấy xuống”.
“Ừ, Cố tiểu thư, phiền cô giúp tôi chuyển món quà này cho cô ấy cùng lời chúc sinh nhật vui vẻ” Đỗ Thừa vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp gấm đựng “Lời nói của hoa thủy tiên”.
“Được, tôi sẽ giúp anh chuyển lời”.
Cố Giai Nghi nói một tiếng rồi nhận chiếc hộp từ tay Đỗ Thừa, rồi cô cùng Đỗ Thừa hướng về sảnh lớn, nơi tổ chức bữa tiệc.
Mà lúc này bữa tiệc đã sắp bắt đầu, khách khứa cũng đến gần hết rồi, nhưng sảnh lớn căn biệt thự rất rộng, có hơn một trăm người mà vẫn đủ chỗ ngồi.
Đại sảnh có đặt một quầy rượu cách điệu, bên trong có một sân khấu nhỏ, lúc này đang có mấy người của công ty tổ chức sự kiện đang loay hoay trang trí.
Sau khi dẫn Đỗ Thừa vào sảnh chính, Cố Giai Nghi bước lên lầu.
Còn Đỗ Thừa đi hướng về phía chiếc ghế so fa rồi ngồi đợi bữa tiệc bắt đầu.
***
“Chị, chị gặp Đỗ Thừa chưa?
Trên lầu hai, Cố Tư Hân sốt ruột đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Cố Giai Nghi bước vào, cô vội chạy tới Cố Giai Nghi hỏi một cách mong chờ.
“Gặp rồi”.
Cố Giai Nghi nhìn bộ dạng sốt ruột của Cố Tư Hân nên đáp một tiếng.
“Thế nào, thế nào chị? Chị thấy anh ấy thế nào?” Cố Tư Hân ôm cánh tay Cố Giai Nghi rồi tròn mắt hỏi cô.
“Anh ta ấy à…”
Cố Giai Nghi cố ý thở một hơi thật dài, đến khi trên mặt Cố Tư Hân càng trở nên sốt ruột thì nói tiếp: “Được, ít nhất còn hơn cái tên Đỗ Vân Long kia nhiều”.
Nhà họ Cố có quan hệ đi lại làm ăn với nhà họ Đỗ nên Cố Giai Nghi không lạ gì Đỗ Vân Long. Giống Cố Tư Hân, cô đối với Đỗ Vân Long chẳng có thiện cảm gì.
Nghe Cố Giai Nghi nói vậy, khuôn mặt Cố Tư Hân tràn đầy hạnh phúc.
Nhìn dáng vẻ của Cố Tư Hân, Cố Giai Nghi có chút không biết phải làm sao nhưng phần nhiều là vui mừng, chỉ là Cố Giai Nghi đối với Đỗ Thừa cũng có chút tò mò.
Giống khí chất của một công tử, nhà bình thường không thể có được khí chất ấy, hơn nữa Cố Giai Nghi đã thấy qua thân thủ của Đỗ Thừa, tuy rằng cô chỉ là một cô gái yếu đuối nhưng cô nhìn người không hề kém cỏi, cô hoàn toàn có thể khẳng định, thân thủ của Đỗ Thừa mạnh hơn gấp nhiều lần đám vệ sĩ ngoài kia.
Điều này làm Cố Giai Nghi hết sức tò mò, cho nên sau khi nghĩ một hồi, Cố Giai Nghi quay sang hỏi Cố Tư Hân: “Tư Hân, em có biết xuất thân của Đỗ Thừa không?”
“Em biết”.
Cố Tư Hân gật đầu, nhưng cô không lập tức nói ra mà trước tiên cô nhìn Cố Giai Nghi:
“Nhưng mà chị, chị nhất định đồng ý với em một việc thì em mới nói cho chị”.
“Việc gì?” Cố Giai Nghi không nghĩ Cố Tư Hân sẽ nói như vậy, trong lòng càng tò mò.
“Chị, dù thân phận của Đỗ Thừa có như thế nào, xuất thân ra sao, chỉ cần anh ấy yêu em thì chị không được ngăn cản bọn em đến với nhau, chị có thể chấp thuận không?” Cố Tư Hân lấy hết dũng khí ra nói, giọng đầy vẻ kiên định.
Lần đầu tiên Cố Giai Nghi thấy Cố Tư Hân như vậy, giọng điệu vô cùng kiên định, trong lòng vô cùng yêu thương, hơn nữa Cố Giai Nghi cũng có thiện cảm với Đỗ Thừa nên cô không nghĩ lâu: “Được, chị đồng ý, nếu bố không đồng ý thì chị cũng đồng ý”.
“Cảm ơn chị, em biết chỉ có chị là tốt với em nhất” Trong lòng Cố Tư Hân vô cùng cảm động, thơm Cố Giai Nghi một cái, Cố Tư Hân nói tiếp: “Chị, thực ra chắc chắn chị biết thân phận của Đỗ Thừa, anh ấy là con tư sinh của nhà họ Đỗ”.
“Cái gì?”
Tuy trong đầu Cố Giai Nghi nghĩ ra vô số các tình huống có thể là xuất thân của Đỗ Thừa nhưng vừa nghe sự thật về xuất thân của Đỗ Thừa từ miệng Cố Tư Hân, cô vô cùng sững sờ.
Cố Giai Nghi có cảm giác không tin, cô hỏi lại Cố Tư Hân: “Tư Hân, ý em Đỗ Thừa là con tư sinh của nhà họ Đỗ?”
Cố Tư Hân gật đầu chắc chắn, nhưng cô không nói thêm điều gì.
“Thật không ngờ, không ngờ, chẳng trách có nét hao hao giống Đỗ Vân Long, hơn nữa lại là họ Đỗ…”
Cố Giai Nghi tự nói một mình, cuối cùng cô cũng đã biết tại sao Cố Tư Hân muốn cô đồng ý trước khi nói rồi.
Vì họ Đỗ có quan hệ làm ăn với họ Cố, mà Cố Đào Toàn, cha của hai chị em rất coi trọng vấn đề môn đăng hộ đối, nếu như biết Đỗ Thừa là con riêng, nhất định sẽ không cho Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đến với nhau.
Nghĩ đến đó, nhìn Cố Tư Hân, Cố Giai Nghi giọng trách móc: “Cô gái nhỏ, từ lúc nào em trở nên thông minh như vậy? biết Trước nên kéo chị xuống nước cùng chứ gì…”
Vì lúc đó, Cố Giai Nghi bất ngờ phát hiện, cô em gái nhỏ trong mắt mình không còn đơn thuần như trước nữa mà đã lớn rồi.
“Chị, chị sẽ ủng hộ em đúng không?”
Cố Tư Hân cũng lo sẽ bị chị ruột của mình phản đối, nên cô vội ôm cánh tay của Cố Giai Nghi, sau đó hỏi một cách đáng thương.
“Đều bị em lừa rồi, chị có thể làm sao nữa?” Cố Giai Nghi gõ nhẹ vào trán Cố Tư Hân, nhưng cũng là một việc đau đầu, nghĩ một hồi, cô nói với Cố Tư Hân: “Nhưng chuyện này em không được nói với bố, để chị nghĩ đã”.
“Vâng”.
Cố Tư Hân thấy Cố Giai Nghi đã đồng ý nên vô cùng vui sướng gật gật đầu.
Sau khi nhận điện thoại của Đỗ Thừa, trên nét mặt Cố Tư Hân lộ vài phần kích động, sau khi nói một tiếng với Cố Giai Nghi cô lao vụt ra cửa.
Nhìn thần sắc của Cố Tư Hân, Cố Giai Nghi cảm giác, em gái mình thực sự thích người tên là Đỗ Thừa đó rồi, chứ không phải là báo đáp.
“Đợi đã, Tư Hân”.
Nghĩ đến đó, Cố Giai Nghi vội kéo tay Cố Tư Hân lại, nhìn trên nét mặt Cố Tư Hân có chút khó hiểu, Cố Giai Nghi ánh mắt nghiêm nghị: “Giờ em xuống đó làm gì? Đỗ Thừa của em cũng không chạy đi mất, hôm nay em là nhân vật chính, đợi bữa tiệc bắt đầu rồi xuống, còn Đỗ Thừa để chị ra tiếp cũng được, cũng tiện để chị xem Đỗ Thừa là người thế nào”.
“Chị thật tốt”.
Nghe Cố Giai Nghi nói đến bốn chữ “Đỗ Thừa của em”, Cố Tư Hân cảm thấy thật ngọt ngào, Cố Tư Hân trả lời Cố Giai Nghi một tiếng rồi khái quát tả tướng mạo của Đỗ Thừa cùng vị trí đứng của anh cho Cố Giai Nghi.
Nhìn Cố Tư Hân cẩn thận như vậy, Cố Giai Nghi day nhẹ chiếc mũi thanh tú của Cố Tư Hân rồi mỉm cười bước ra phía cửa.
“Chị, đợi đã” Nhìn Cố Giai Nghi đang rời đi, Cố Tư Hân chợt nghĩ ra điều gì rồi gọi giật lại.
Nghe tiếng gọi, Cố Giai Nghi đứng lại nhìn Cố Tư Hân: “Sao, còn chuyện gì nữa”.
Cố Tư Hân lộ rõ vẻ thẹn thùng, cúi đầu rồi mới đủ dũng khí nói: “Chị, Đỗ Thừa không biết em thích anh ấy, chị nhất định không được nói gì lung tung đấy nhé!”
“Thì ra em gái tôi đơn phương à?” Cố Giai Nghi có chút bất ngờ nhìn Cố Tư Hân rồi nói:
“Được rồi, chị biết rồi, em yên tâm”.
Tuy nói vậy nhưng Cố Giai Nghi đối với Đỗ Thừa lại càng tăng sự hiếu kì.
Sau khi rời khỏi phòng, Cố Giai Nghi rất nhanh tiến về sân cỏ phía trước rồi tiến tới một chiếc hồ nhỏ phía xa xa, lúc này phần lớn khách khứa đều tập trung ở sảnh lớn hoặc trước cửa chính, mà chỗ hồ nước thì chỉ có một mình Đỗ Thừa đang đứng ngắm nhìn những con cá bơi lội tung tăng, nên Cố Giai Nghi dễ dàng tìm thấy Đỗ Thừa.
Nhìn bóng Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi bất chợt có một cảm giác quen thuộc, nhưng Cố Giai Nghi không nhớ ra đã gặp ở chỗ nào rồi, nên Cố Giai Nghi bước nhanh tới bên Đỗ Thừa.
“Xin hỏi, anh là Đỗ Thừa?”
Đến sau lưng Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi hỏi rất lịch sự.
Nhãn lực của Cố Giai Nghi không sai, tuy rằng chỉ là sau lưng nhưng Đỗ Thừa đã khiến Cố Giai Nghi có một cảm giác ưu nhã mà lứa bằng tuổi khó có được.
Nghe tiếng nói từ sau lưng, mà giọng nói lại rất quen thuộc, Đỗ Thừa quay lưng lại.
“Là cô?”
Đỗ Thừa không ngờ Cố Giai Nghi lại xuất hiện ở đây nên khi nhìn thấy Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa hết sức bất ngờ.
Nhưng rất nhanh Đỗ Thừa bình tĩnh trở lại, rồi hắn nhìn kĩ dung mạo hao hao giống Cố Tư Hân của Cố Giai Nghi, hắn đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa Cố Tư Hân và Cố Giai Nghi rồi.
“Là anh?” Cố Giai Nghi cũng không ngờ tới, có nằm mơ cô cũng không nghĩ hắn chính là người Cố Tư Hân nhắc tới, chẳng trách khi vừa nghe tên hắn thì cô thấy rất quen tai.
Chỉ là…
Cố Giai Nghi có chút không tin vào mắt mình, chỉ trong vòng có nửa ngày. Nhưng khí chất của Đỗ Thừa lúc này không giống lúc buổi chiều gặp cô. Lúc chiều anh ta chẳng khác gì một người bình thường vậy mà tối nay lại giống như một hoàng tử, hơn nữa lại vô cùng hấp dẫn.
“Xin chào, hãy gọi tôi là Đỗ Thừa, tôi là bạn học của Cố Tư Hân”.
Rất nhanh Đỗ Thừa đã lấy lại tinh thần, sau đó hắn đưa tay ra mỉm cười nhìn Cố Giai Nghi.
Sự việc buổi chiều có thể nói rõ mồn một, nhất là vẻ lạnh lùng của Cố Giai Nghi càng khiến Đỗ Thừa có chút gờn gợn.
Hai mắt nhìn Đỗ Thừa bỗng nhớ lại chuyện lúc chiều, Cố Giai Nghi bỗng thấy mặt mình nóng hơn bình thường, hơn nữa trong lòng có chút xấu hổ, nhưng thấy Đỗ Thừa đưa tay ra, cô cũng nhẹ nhàng bắt tay Đỗ Thừa rồi nói: “Cố Giai Nghi, chị của Cố Tư Hân, Cố Tư Hân nhờ tôi tiếp anh”.
Nói xong, Cố Giai Nghi cảm thấy như thiếu thiếu một cái gì đó nên nói thêm: “Sự việc hồi chiều, thật cảm ơn anh, nhưng mong anh đừng nói gì với Cố Tư Hân, tôi không muốn con bé lo lắng”.
Bàn tay lạnh buốt, bắt tay Cố Giai Nghi mà Đỗ Thừa cảm thấy như chạm vào băng nhưng lại vô cùng phù hợp với khí chất của cô, chỉ là thiếu một chút hơi ấm, nhưng không thể phủ nhận, bàn tay Cố Giai Nghi vô cùng mềm mại, chắc chắn được cô chăm sóc rất tốt.
Bắt nhẹ tay một cái với Đỗ Thừa, Cố Giai Nghi bỏ tay xuống, sau vẻ bất ngờ Đỗ Thừa nói: “Cố tiểu thư, việc hồi chiều, tôi sao lại không biết”.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, Cố Giai Nghi cũng yên tâm đôi chút, sau đó cô lại tiếp: “Đỗ Thừa, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào thôi, Cố Tư Hân đang trên lầu, bữa tiệc bắt đầu cũng là lúc em ấy xuống”.
“Ừ, Cố tiểu thư, phiền cô giúp tôi chuyển món quà này cho cô ấy cùng lời chúc sinh nhật vui vẻ” Đỗ Thừa vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp gấm đựng “Lời nói của hoa thủy tiên”.
“Được, tôi sẽ giúp anh chuyển lời”.
Cố Giai Nghi nói một tiếng rồi nhận chiếc hộp từ tay Đỗ Thừa, rồi cô cùng Đỗ Thừa hướng về sảnh lớn, nơi tổ chức bữa tiệc.
Mà lúc này bữa tiệc đã sắp bắt đầu, khách khứa cũng đến gần hết rồi, nhưng sảnh lớn căn biệt thự rất rộng, có hơn một trăm người mà vẫn đủ chỗ ngồi.
Đại sảnh có đặt một quầy rượu cách điệu, bên trong có một sân khấu nhỏ, lúc này đang có mấy người của công ty tổ chức sự kiện đang loay hoay trang trí.
Sau khi dẫn Đỗ Thừa vào sảnh chính, Cố Giai Nghi bước lên lầu.
Còn Đỗ Thừa đi hướng về phía chiếc ghế so fa rồi ngồi đợi bữa tiệc bắt đầu.
***
“Chị, chị gặp Đỗ Thừa chưa?
Trên lầu hai, Cố Tư Hân sốt ruột đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Cố Giai Nghi bước vào, cô vội chạy tới Cố Giai Nghi hỏi một cách mong chờ.
“Gặp rồi”.
Cố Giai Nghi nhìn bộ dạng sốt ruột của Cố Tư Hân nên đáp một tiếng.
“Thế nào, thế nào chị? Chị thấy anh ấy thế nào?” Cố Tư Hân ôm cánh tay Cố Giai Nghi rồi tròn mắt hỏi cô.
“Anh ta ấy à…”
Cố Giai Nghi cố ý thở một hơi thật dài, đến khi trên mặt Cố Tư Hân càng trở nên sốt ruột thì nói tiếp: “Được, ít nhất còn hơn cái tên Đỗ Vân Long kia nhiều”.
Nhà họ Cố có quan hệ đi lại làm ăn với nhà họ Đỗ nên Cố Giai Nghi không lạ gì Đỗ Vân Long. Giống Cố Tư Hân, cô đối với Đỗ Vân Long chẳng có thiện cảm gì.
Nghe Cố Giai Nghi nói vậy, khuôn mặt Cố Tư Hân tràn đầy hạnh phúc.
Nhìn dáng vẻ của Cố Tư Hân, Cố Giai Nghi có chút không biết phải làm sao nhưng phần nhiều là vui mừng, chỉ là Cố Giai Nghi đối với Đỗ Thừa cũng có chút tò mò.
Giống khí chất của một công tử, nhà bình thường không thể có được khí chất ấy, hơn nữa Cố Giai Nghi đã thấy qua thân thủ của Đỗ Thừa, tuy rằng cô chỉ là một cô gái yếu đuối nhưng cô nhìn người không hề kém cỏi, cô hoàn toàn có thể khẳng định, thân thủ của Đỗ Thừa mạnh hơn gấp nhiều lần đám vệ sĩ ngoài kia.
Điều này làm Cố Giai Nghi hết sức tò mò, cho nên sau khi nghĩ một hồi, Cố Giai Nghi quay sang hỏi Cố Tư Hân: “Tư Hân, em có biết xuất thân của Đỗ Thừa không?”
“Em biết”.
Cố Tư Hân gật đầu, nhưng cô không lập tức nói ra mà trước tiên cô nhìn Cố Giai Nghi:
“Nhưng mà chị, chị nhất định đồng ý với em một việc thì em mới nói cho chị”.
“Việc gì?” Cố Giai Nghi không nghĩ Cố Tư Hân sẽ nói như vậy, trong lòng càng tò mò.
“Chị, dù thân phận của Đỗ Thừa có như thế nào, xuất thân ra sao, chỉ cần anh ấy yêu em thì chị không được ngăn cản bọn em đến với nhau, chị có thể chấp thuận không?” Cố Tư Hân lấy hết dũng khí ra nói, giọng đầy vẻ kiên định.
Lần đầu tiên Cố Giai Nghi thấy Cố Tư Hân như vậy, giọng điệu vô cùng kiên định, trong lòng vô cùng yêu thương, hơn nữa Cố Giai Nghi cũng có thiện cảm với Đỗ Thừa nên cô không nghĩ lâu: “Được, chị đồng ý, nếu bố không đồng ý thì chị cũng đồng ý”.
“Cảm ơn chị, em biết chỉ có chị là tốt với em nhất” Trong lòng Cố Tư Hân vô cùng cảm động, thơm Cố Giai Nghi một cái, Cố Tư Hân nói tiếp: “Chị, thực ra chắc chắn chị biết thân phận của Đỗ Thừa, anh ấy là con tư sinh của nhà họ Đỗ”.
“Cái gì?”
Tuy trong đầu Cố Giai Nghi nghĩ ra vô số các tình huống có thể là xuất thân của Đỗ Thừa nhưng vừa nghe sự thật về xuất thân của Đỗ Thừa từ miệng Cố Tư Hân, cô vô cùng sững sờ.
Cố Giai Nghi có cảm giác không tin, cô hỏi lại Cố Tư Hân: “Tư Hân, ý em Đỗ Thừa là con tư sinh của nhà họ Đỗ?”
Cố Tư Hân gật đầu chắc chắn, nhưng cô không nói thêm điều gì.
“Thật không ngờ, không ngờ, chẳng trách có nét hao hao giống Đỗ Vân Long, hơn nữa lại là họ Đỗ…”
Cố Giai Nghi tự nói một mình, cuối cùng cô cũng đã biết tại sao Cố Tư Hân muốn cô đồng ý trước khi nói rồi.
Vì họ Đỗ có quan hệ làm ăn với họ Cố, mà Cố Đào Toàn, cha của hai chị em rất coi trọng vấn đề môn đăng hộ đối, nếu như biết Đỗ Thừa là con riêng, nhất định sẽ không cho Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đến với nhau.
Nghĩ đến đó, nhìn Cố Tư Hân, Cố Giai Nghi giọng trách móc: “Cô gái nhỏ, từ lúc nào em trở nên thông minh như vậy? biết Trước nên kéo chị xuống nước cùng chứ gì…”
Vì lúc đó, Cố Giai Nghi bất ngờ phát hiện, cô em gái nhỏ trong mắt mình không còn đơn thuần như trước nữa mà đã lớn rồi.
“Chị, chị sẽ ủng hộ em đúng không?”
Cố Tư Hân cũng lo sẽ bị chị ruột của mình phản đối, nên cô vội ôm cánh tay của Cố Giai Nghi, sau đó hỏi một cách đáng thương.
“Đều bị em lừa rồi, chị có thể làm sao nữa?” Cố Giai Nghi gõ nhẹ vào trán Cố Tư Hân, nhưng cũng là một việc đau đầu, nghĩ một hồi, cô nói với Cố Tư Hân: “Nhưng chuyện này em không được nói với bố, để chị nghĩ đã”.
“Vâng”.
Cố Tư Hân thấy Cố Giai Nghi đã đồng ý nên vô cùng vui sướng gật gật đầu.
/265
|