Lý Ân Tuệ đến rất nhanh, Đỗ Thừa ngồi ở “Paris thế gia” không đến 10 phút, Lý Ân Tuệ xuất hiện với thân hình vốn cao gầy ở cửa tiệm của “ Paris thế gia”.
Lý Ân Tuệ hôm nay mặc đồ rất cá tính, cô mặc một chiếc áo sơ mi thân dài màu đỏ, trông rất hiện đại, gọn gàng, vạt trước phía trên ngực có hình bông hoa sen bằng chất voan, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp xuống kéo xuống phía dưới chiếc quần màu xám của cô, màu sắc vừa đơn giản vừa độc đáo, giống như theo trường phái hội họa hiện đại của Piet Mondrian, làm cho người đối diện có cảm giác mãnh liệt, vừa có tươi mới lại đầy chất nghệ thuật, làm tôn nên dáng người và sự cá tính của Lý Ân Tuệ.
Trên gương mặt của Lý Ân Tuệ có gì buồn buồn, như là gặp phải chuyện gì đó khó khăn.
“Đỗ Thừa, để anh đợi lâu rồi”.
Lý Ân Tuệ đưa mắt nhìn thấy Đỗ Thừa đang ngồi đợi cô trên sô pha, khi nói chuyện trên mặt khẽ mỉm cười nhưng có nét gì đó buồn rầu không thể giấu được.
“Ân Tuệ, cô tìm tôi vội vã vậy, có chuyện gì sao?”
Ngồi đối diện với Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa thấy mặt Lý Tuệ Ân có nét gì đó buồn buồn, hơn nữa hôm nay đã cố ý trang điểm, Đỗ Thừa đã có thể đoán ra nhất định hôm nay Lý Ân Tuệ có chuyện gì đấy rất quan trọng.
“Đỗ Thừa, anh còn nhớ chuyện hôm trước anh đã đồng ý với tôi?”
Lý Ân Tuệ nhận trà từ tay người phục vụ, hướng ánh mắt chờ đợi về phía Đỗ Thừa hỏi.
“Nhớ chứ, có phải là hôm nay cô muốn tôi trả nhân tình đó cho cô đúng không?” Đỗ Thừa đã đoán ra phần nào, lời mà Lý Ân Tuệ nói không còn nghi ngờ gì nữa đã chứng mính điều đó.
“Anh không muốn?” Lý Ân Tuệ làm bộ giận dữ hỏi.
“Cô cho rằng tôi dám sao?” Đỗ Thừa biết Lý Ân Tuệ đùa, nhưng Lý Ân Tuệ đã nói vậy, Đỗ Thừa nghĩ nhất định sẽ trả nhân tình này cho cô.
“Coi như là anh thức thời” Lý Ân Tuệ ừ hừ một tiếng rồi nói: “Lại gần đây, tôi không muốn người khác nghe thấy”.
“Ừm”.
Đỗ Thừa đáp một tiếng, sau đó cúi người về phía trước, đẩy bàn trà xa ra một chút để ngồi sát vào Lý Ân Tuệ.
Lý Ân Tuệ cũng ngồi sát lại, nhưng hôm nay vạt áo của Lý Ân Tuệ hơi thấp, khi cô cúi xuống, Đỗ Thừa hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ đường viền hoa bên trong và cả khe ngực đầy đặn quyến rũ đầy đặn của cô.
Đỗ Thừa cảm thấy có cảm giác nóng nóng ở mũi, ngay sao đó, Đỗ Thừa đã thấy có một mùi thơm thoảng đến, đôi môi rực rỡ của cô đã sát ngay trước mắt hắn.
Đỗ Thừa bỗng nhận ra, Lý Ân Tuệ quả là đẹp mê hồn người, nhưng thật may là Đỗ Thừa vẫn rất tỉnh táo, hắn biết Lý Ân Tuệ chỉ là có việc muốn nói mà thôi. Đỗ Thừa tuy cũng không phải là chính nhân quân tử gì nhừng đối với bạn bè mà nói, hắn không bao giờ có ý xấu.
Sau khi nghe Lý Ân Tuệ nói xong, Đỗ Thừa sự quyến rũ của cô với hắn bỗng nhiên bay biến đâu mất.
“Cái này…”
Đỗ Thừa ngồi thẳng người, nhìn Lý Ân Tuệ một cách thảng thốt, hắn thật sự không thể nghĩ ra được rằng cô lại muốn hắn làm như thế để nhân tình cho cô.
Lý Ân Tuệ vốn vẫn sống ở Paris, nhưng do cha mẹ cô bắt cô từ nước ngoài về, hơn nữa đi lại còn muốn cô nghĩ đến chuyện gia đình.
Tất cả tình thần và sự chú ý của Lý Ân Tuệ đều tập trung vào việc thiết kế thời trang, chuyện tình cảm nam nữ bây giờ cô thực sự không quan tâm, vì vậy lần này bị bắt về nước Lý Ân Tuệ rất muốn chấm dứt chuyện này.
Mấy lần trước, Lý Ân Tuệ đều thất bại vì chàng trai đang theo đuổi cô là là một người rất kiên trì. Lý Ân Tuệ đứng trước mặt anh ta không biết phải làm thế nào vậy nên cô đành phải tìm đến Đỗ Thừa nhờ hắn giúp.
Chuyện này thực ra rất đơn giản, chỉ cần Đỗ Thừa giả làm bạn trai của cô. Lý Ân Tuệ vì quá chuyên tâm vào sự nghiệp nên bạn bè cũng không nhiều, bạn khác giới trong nước lại càng ít, vậy nên, Đỗ Thừa dĩ nhiên trở thành lựa chọn duy nhất của cô.
Đương nhiên chỉ cần làm bạn tria tạm thời, chỉ cần có thể qua mắt bố mẹ cô là được.
“Tôi là con gái còn không sợ, anh là đàng ông con trai sợ cái gì. Hơn nữa nếu có xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến anh cả” Lý Ân Tuệ thấy Đỗ Thừa có chút do dự nên có chút bất mãn, trong ánh mắt đã thấy sự tức giận của cô.
“Vậy được rồi, tôi đồng ý với cô, nhưng đến lúc đó mà tôi giúp không nổi thì cô cũng đừng trách tôi” Thấy cô nói như vậy, Đỗ Thừa đành phải xuống nước đồng ý.
“Thế mới ngoan chứ, nếu chuyện này mà thành công thì coi như tôi nợ lại anh một nhân tình” Thấy Đỗ Thừa đồng ý, tất nhiên Lý Ân Tuệ cảm thấy rất là vui.
Nói hết câu, Lý Ân Tuệ liền đứng dậy, sau đó lại nói với Đỗ Thừa: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Phải chuẩn bị cho anh thật tốt mới được, chứ với bộ dạng này của anh thì làm sao cha tôi có thể tin tường được”.
“Cái này, lúc đầu tôi cũng định đến đây để thay đổi mình một chút” Đỗ Thừa không biết nói sao nữa.
“Vậy thì càng tốt? Cứ theo ý tôi đi” Điều này đối với một nhà thiết kế thiên tài như cô mà nói hoàn toàn là chân thành, không có ý gì. Cô nhìn Đỗ Thừa, đánh giá một chút rồi nói: “Thời gian hơi gấp gáp, bây giờ chúng ta qua Versace để chọn cho anh mấy bộ quần áo, sau đó chỉnh sửa đầu tóc một chút là được. Thế nào? Anh có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến gì, cô là chuyên gia trong chuyện này, tôi nghe cô” Đỗ Thừa trả lời một cách dứt khoát.
“Ừm, thời gian không nhiều lắm, chúng ta đi thôi”.
Lý Ân Tuệ dĩ nhiên là rất vui, một chút buồn rầu trên gương mặt không còn nữa. Sau khi nói xong, Lý Ân Tuệ cảm giác như còn thiếu thiếu cái gì đó, nhìn sang Đỗ Thừa, sau đó nhẹ nhàng khoác tay Đỗ Thừa, mỉm cười nói với anh:
“Bây giờ chúng ta phải tập thử một chút, nhưng tôi phải nói trước với anh, tôi đây hiện tại không có hứng thú với đàn ông, anh vạn lần cũng đừng có mà động tà tâm với tôi”.
“Yên tâm đi bà chị, cô lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy…” Đỗ Thừa chưa nói xong đã thấy Lý Ân Tuệ tức giận, giơ nắm đấm về phía anh.
Lúc sau, Đỗ Thừa như cái đuôi đi theo Lý Ân Tuệ hết tầng trên tầng dưới ở Bách hóa Hoàng Phổ, đến cửa hàng Versace mua hai bộ quần áo nam và hai đôi giày da, một để mặc lúc bình thường, một để đến những chỗ quan trọng.
Sau đó, Lý Ân Tuệ đưa Đỗ Thừa đến cửa hàng Vercheron Constantin để kết hợp với hai bộ đồ, tiện đường còn đến cửa hàng độc quyền của Samsung để mua một chiếc điện thoại di động Samsung cùng Amarni hợp tác.
Đương nhiên chi phí thì đều do Đỗ Thừa trả, lúc đầu Lý Ân Tuệ cũng có ý trả hết cho hắn nhưng Đỗ Thừa dứt khoát không đồng ý. Dù sao thì cũng là tiền của tập đoàn Hoàng Phổ, Đỗ Thừa cũng không muốn Lý Ân Tuệ phải tiêu tốn tiền bạc một cách lãng phí.
Khi Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ rời khỏi tiệm làm đầu thì cũng đã là 5 rưỡi chiều.
Đỗ Thừa xách túi lớn túi nhỏ lên xe của Lý Ân Tuệ, sau đó họ cùng đi đến khách sạn nơi Lý Ân Tuệ ở để chuẩn bị, sau đó đi đến chỗ hẹn.
Lý Ân Tuệ hôm nay mặc đồ rất cá tính, cô mặc một chiếc áo sơ mi thân dài màu đỏ, trông rất hiện đại, gọn gàng, vạt trước phía trên ngực có hình bông hoa sen bằng chất voan, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp xuống kéo xuống phía dưới chiếc quần màu xám của cô, màu sắc vừa đơn giản vừa độc đáo, giống như theo trường phái hội họa hiện đại của Piet Mondrian, làm cho người đối diện có cảm giác mãnh liệt, vừa có tươi mới lại đầy chất nghệ thuật, làm tôn nên dáng người và sự cá tính của Lý Ân Tuệ.
Trên gương mặt của Lý Ân Tuệ có gì buồn buồn, như là gặp phải chuyện gì đó khó khăn.
“Đỗ Thừa, để anh đợi lâu rồi”.
Lý Ân Tuệ đưa mắt nhìn thấy Đỗ Thừa đang ngồi đợi cô trên sô pha, khi nói chuyện trên mặt khẽ mỉm cười nhưng có nét gì đó buồn rầu không thể giấu được.
“Ân Tuệ, cô tìm tôi vội vã vậy, có chuyện gì sao?”
Ngồi đối diện với Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa thấy mặt Lý Tuệ Ân có nét gì đó buồn buồn, hơn nữa hôm nay đã cố ý trang điểm, Đỗ Thừa đã có thể đoán ra nhất định hôm nay Lý Ân Tuệ có chuyện gì đấy rất quan trọng.
“Đỗ Thừa, anh còn nhớ chuyện hôm trước anh đã đồng ý với tôi?”
Lý Ân Tuệ nhận trà từ tay người phục vụ, hướng ánh mắt chờ đợi về phía Đỗ Thừa hỏi.
“Nhớ chứ, có phải là hôm nay cô muốn tôi trả nhân tình đó cho cô đúng không?” Đỗ Thừa đã đoán ra phần nào, lời mà Lý Ân Tuệ nói không còn nghi ngờ gì nữa đã chứng mính điều đó.
“Anh không muốn?” Lý Ân Tuệ làm bộ giận dữ hỏi.
“Cô cho rằng tôi dám sao?” Đỗ Thừa biết Lý Ân Tuệ đùa, nhưng Lý Ân Tuệ đã nói vậy, Đỗ Thừa nghĩ nhất định sẽ trả nhân tình này cho cô.
“Coi như là anh thức thời” Lý Ân Tuệ ừ hừ một tiếng rồi nói: “Lại gần đây, tôi không muốn người khác nghe thấy”.
“Ừm”.
Đỗ Thừa đáp một tiếng, sau đó cúi người về phía trước, đẩy bàn trà xa ra một chút để ngồi sát vào Lý Ân Tuệ.
Lý Ân Tuệ cũng ngồi sát lại, nhưng hôm nay vạt áo của Lý Ân Tuệ hơi thấp, khi cô cúi xuống, Đỗ Thừa hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ đường viền hoa bên trong và cả khe ngực đầy đặn quyến rũ đầy đặn của cô.
Đỗ Thừa cảm thấy có cảm giác nóng nóng ở mũi, ngay sao đó, Đỗ Thừa đã thấy có một mùi thơm thoảng đến, đôi môi rực rỡ của cô đã sát ngay trước mắt hắn.
Đỗ Thừa bỗng nhận ra, Lý Ân Tuệ quả là đẹp mê hồn người, nhưng thật may là Đỗ Thừa vẫn rất tỉnh táo, hắn biết Lý Ân Tuệ chỉ là có việc muốn nói mà thôi. Đỗ Thừa tuy cũng không phải là chính nhân quân tử gì nhừng đối với bạn bè mà nói, hắn không bao giờ có ý xấu.
Sau khi nghe Lý Ân Tuệ nói xong, Đỗ Thừa sự quyến rũ của cô với hắn bỗng nhiên bay biến đâu mất.
“Cái này…”
Đỗ Thừa ngồi thẳng người, nhìn Lý Ân Tuệ một cách thảng thốt, hắn thật sự không thể nghĩ ra được rằng cô lại muốn hắn làm như thế để nhân tình cho cô.
Lý Ân Tuệ vốn vẫn sống ở Paris, nhưng do cha mẹ cô bắt cô từ nước ngoài về, hơn nữa đi lại còn muốn cô nghĩ đến chuyện gia đình.
Tất cả tình thần và sự chú ý của Lý Ân Tuệ đều tập trung vào việc thiết kế thời trang, chuyện tình cảm nam nữ bây giờ cô thực sự không quan tâm, vì vậy lần này bị bắt về nước Lý Ân Tuệ rất muốn chấm dứt chuyện này.
Mấy lần trước, Lý Ân Tuệ đều thất bại vì chàng trai đang theo đuổi cô là là một người rất kiên trì. Lý Ân Tuệ đứng trước mặt anh ta không biết phải làm thế nào vậy nên cô đành phải tìm đến Đỗ Thừa nhờ hắn giúp.
Chuyện này thực ra rất đơn giản, chỉ cần Đỗ Thừa giả làm bạn trai của cô. Lý Ân Tuệ vì quá chuyên tâm vào sự nghiệp nên bạn bè cũng không nhiều, bạn khác giới trong nước lại càng ít, vậy nên, Đỗ Thừa dĩ nhiên trở thành lựa chọn duy nhất của cô.
Đương nhiên chỉ cần làm bạn tria tạm thời, chỉ cần có thể qua mắt bố mẹ cô là được.
“Tôi là con gái còn không sợ, anh là đàng ông con trai sợ cái gì. Hơn nữa nếu có xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến anh cả” Lý Ân Tuệ thấy Đỗ Thừa có chút do dự nên có chút bất mãn, trong ánh mắt đã thấy sự tức giận của cô.
“Vậy được rồi, tôi đồng ý với cô, nhưng đến lúc đó mà tôi giúp không nổi thì cô cũng đừng trách tôi” Thấy cô nói như vậy, Đỗ Thừa đành phải xuống nước đồng ý.
“Thế mới ngoan chứ, nếu chuyện này mà thành công thì coi như tôi nợ lại anh một nhân tình” Thấy Đỗ Thừa đồng ý, tất nhiên Lý Ân Tuệ cảm thấy rất là vui.
Nói hết câu, Lý Ân Tuệ liền đứng dậy, sau đó lại nói với Đỗ Thừa: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Phải chuẩn bị cho anh thật tốt mới được, chứ với bộ dạng này của anh thì làm sao cha tôi có thể tin tường được”.
“Cái này, lúc đầu tôi cũng định đến đây để thay đổi mình một chút” Đỗ Thừa không biết nói sao nữa.
“Vậy thì càng tốt? Cứ theo ý tôi đi” Điều này đối với một nhà thiết kế thiên tài như cô mà nói hoàn toàn là chân thành, không có ý gì. Cô nhìn Đỗ Thừa, đánh giá một chút rồi nói: “Thời gian hơi gấp gáp, bây giờ chúng ta qua Versace để chọn cho anh mấy bộ quần áo, sau đó chỉnh sửa đầu tóc một chút là được. Thế nào? Anh có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến gì, cô là chuyên gia trong chuyện này, tôi nghe cô” Đỗ Thừa trả lời một cách dứt khoát.
“Ừm, thời gian không nhiều lắm, chúng ta đi thôi”.
Lý Ân Tuệ dĩ nhiên là rất vui, một chút buồn rầu trên gương mặt không còn nữa. Sau khi nói xong, Lý Ân Tuệ cảm giác như còn thiếu thiếu cái gì đó, nhìn sang Đỗ Thừa, sau đó nhẹ nhàng khoác tay Đỗ Thừa, mỉm cười nói với anh:
“Bây giờ chúng ta phải tập thử một chút, nhưng tôi phải nói trước với anh, tôi đây hiện tại không có hứng thú với đàn ông, anh vạn lần cũng đừng có mà động tà tâm với tôi”.
“Yên tâm đi bà chị, cô lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy…” Đỗ Thừa chưa nói xong đã thấy Lý Ân Tuệ tức giận, giơ nắm đấm về phía anh.
Lúc sau, Đỗ Thừa như cái đuôi đi theo Lý Ân Tuệ hết tầng trên tầng dưới ở Bách hóa Hoàng Phổ, đến cửa hàng Versace mua hai bộ quần áo nam và hai đôi giày da, một để mặc lúc bình thường, một để đến những chỗ quan trọng.
Sau đó, Lý Ân Tuệ đưa Đỗ Thừa đến cửa hàng Vercheron Constantin để kết hợp với hai bộ đồ, tiện đường còn đến cửa hàng độc quyền của Samsung để mua một chiếc điện thoại di động Samsung cùng Amarni hợp tác.
Đương nhiên chi phí thì đều do Đỗ Thừa trả, lúc đầu Lý Ân Tuệ cũng có ý trả hết cho hắn nhưng Đỗ Thừa dứt khoát không đồng ý. Dù sao thì cũng là tiền của tập đoàn Hoàng Phổ, Đỗ Thừa cũng không muốn Lý Ân Tuệ phải tiêu tốn tiền bạc một cách lãng phí.
Khi Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ rời khỏi tiệm làm đầu thì cũng đã là 5 rưỡi chiều.
Đỗ Thừa xách túi lớn túi nhỏ lên xe của Lý Ân Tuệ, sau đó họ cùng đi đến khách sạn nơi Lý Ân Tuệ ở để chuẩn bị, sau đó đi đến chỗ hẹn.
/265
|