Ngồi cùng Đỗ Thừa ở hàng ghế sau trên chiếc xe Bentley, gương mặt Lý Ân Tuệ vẫn đầy bất ngờ nhìn Đỗ Thừa, sau đó hào hứng quay lại phía hắn hỏi:
“Đỗ Thừa, thảo nào anh từ chối lời mời của tôi. Cứ cho là ở Paris thì không phải người nào cũng có thể ngồi trên một chiếc xe như thế này. Nói đi, anh làm việc ở đâu vậy? Tôi muốn biết công ty nào mà có chế độ đãi ngộ nhân viên tốt như vậy”.
“Là tập đoàn có tên Hoàng Phổ hội, chức vụ của tôi cũng chỉ bình thường thôi, chỉ là trợ lý giám đốc”.
Đỗ Thừa rất thật thà, dù hắn cũng cảm thấy Hoàng Phổ đối với hắn cũng có chút ưu ái, lại nghĩ đến chiếc thẻ tín dụng mà hắn đang cầm cũng lên đến mức cao nhất là 50 vạn thì hắn cũng thấy không có gì lạ.
“Thật là hào phóng, trợ lý giám đốc đã có xe Bentley, vậy giám đốc và tổng giám đốc thì đi xe gì?” Lý Ân Tuệ quá bất ngờ, cô không thể tưởng tượng được điều này.
“Điều này tôi cũng không rõ lắm, ở Hoàng Phổ cũng có vài chiếc Bentley, có lẽ họ cũng đi dòng xe này”.
Đỗ Thừa nhớ ra ở bãi đỗ xe của Hoàng Phổ cũng có 2 chiếc Bentley nữa, nhưng anh cũng không hiểu. Hai chiếc đó chuyên dùng để đưa đón khách quý, Diệp Mị thì cũng có một chiếc Porche riêng, còn Hoàng An thì như lời anh ta nói, anh ta cũng có xe riêng nhưng cũng chỉ là một con BMW.
“Trợ lý Đỗ, Hoàng Phổ hội chỉ có anh là có chuyên xe riêng, ngoài ra thì không có ai cả”.
Đỗ Thừa nghe thấy có tiếng ai đó, hóa ra là người lái xe ngồi trước anh nói.
Người lái xe này tên là Lưu Phục Sinh, khoảng hơn 40 tuổi, dáng người vừa phải, là lái xe của Hoàng Phổ, bây giờ là lái xe riêng cho Đỗ Thừa.
“À, ra vậy…” Nghe Phục Sinh nói vậy, Đỗ Thừa cũng hơi bất ngờ. Rõ ràng là Hoàng Phổ rất coi trọng anh.
“Xem ra chức vụ trợ lý giám đốc này của anh chỉ là cái danh thôi”.
Lý Ân Tuệ dù trong lòng cũng cảm thấy rất bất ngờ nhưng cô rất tinh tế, không hỏi nhiều về chuyện này nữa mà chuyển sang chủ đề khác: “Lát nữa mẹ tôi nhất định sẽ hỏi anh giữ chức vụ gì, đang làm nghề gì ở đâu, anh chỉ cần trả lời là làm việc ở Tập đoàn Hoàng Phổ là được rồi, đừng nói gì thêm”.
“Ừm, tôi biết rồi” Đỗ Thừa nghe Lý Ân Tuệ dặn như vậy thì nhất định sẽ không nói gì nhiều.
Khoảng 10 phút sau thì chiếc xe Bentley đã đến trước cửa lớn của khách sạn Mỹ Luân. Khi Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ xuống xe thì một đôi vợ chồng trung niên liền đi về phía họ.
Người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, trông rất điềm đạm chững chạc, có dáng vẻ của một người thành đạt, xem ra ông là một người rất tốt, nụ cười nhẹ nhàng thân thiện. Còn người phụ nữ bà thì có vóc dáng rất đẹp, khoảng hơn 40 tuổi, nhưng trông bà không khác một gì một người phụ nữ chỉ tầm 30 tuổi hơn, dung mạo khá giống Lý Ân Tuệ, bà còn đeo một cặp kính màu vàng trông rất tinh xảo và cao quý. Thế nhưng nhìn bà lại làm cho người khác có cảm giác rất khó gần.
Có thể dễ dàng nhận ra đôi trung niên này chính là bố mẹ của Lý Ân Tuệ qua lời cô kể.
Lúc ở trên xe, Lý Ân Tuệ đã giới thiệu sơ qua cho Đỗ Thừa về bố mẹ của cô. Cha cô là Lý Gia Toàn, ông chủ của doanh nghiệp Minh Tinh ở thành phố F, rõ ràng là còn kém xa so với tập đoàn Tân Phổ.
Còn mẹ của Lý Ân Tuệ thì chính cô cũng không biết phải giới thiệu thế nào, cô chỉ nói mẹ cô tên là Triệu Vân, là một người phụ nữ rất có quyền lực.
Lý Gia Toàn và Triệu Vân đi vài bước là đến chỗ Lý Ân Tuệ và Đỗ Thừa. Thấy con gái mình bước xuống từ chiếc xe Bentley, hai người đều cảm thấy có chút bất ngờ, hơn nữa, nhìn thấy một Đỗ Thừa phong thái lịch lãm, khí chất hơn người càng làm họ thấy hồ nghi.
Tất nhiên, cả hai người nhất thời không thể biết là Lý Ân Tuệ đang diễn.
“Cha, mẹ!”
Lý Ân Tuệ cười tươi chào hai người, sau đó với tay qua phía Đỗ Thừa, thân mật nói với anh: “Đỗ Thừa, không phải anh muốn nói muốn gặp bố mẹ em hay sao, đang ở trước mặt anh đó”.
Lý Ân Tuệ tỏ ra rất thân thiết, cả người dựa vào Đỗ Thừa, đôi gò bồng đảo đầy đặn dán chặt vào cánh tay hắn, thân hình kiều diễm áp sát vào hắn. Tuy giọng điệu của cô ngọt ngào thân thiết như vậy nhưng hắn nhìn thấy trong ánh mắt của cô lại có ý cảnh cáo.
Đỗ Thừa bất đắc dĩ phải làm theo hành động của Lý Ân Tuệ, anh cũng đành phải diễn theo cô, rất nhiệt tình hướng về phía Lý Gia Toàn và Triệu Vân nói: “Bác trai, bác gái, cháu là Triệu Thừa, bạn của Ân Tuệ”.
Đỗ Thừa dùng một cái tên giả. Đây là ý của Lý Ân Tuệ và hắn đồng ý cả hai tay.
Tuy nói là bạn bè nhưng nhìn Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ thân thiết như vậy, Lý Gia Toàn và Triệu Vân tuy không nói ra nhưng đầu lông màu hơi chay lại, nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Đặc biệt là Triệu Vân, nếu như là người bình thường thì nhất định bà đã phát hỏa lên rồi. Thế nhưng nhìn vẻ ngoài của Đỗ Thừa đoán chắc không phải là người bình thường, lại còn ngồi trên một con xe trị giá cả mấy trăm vạn xem ra nhất định là cũng có địa vị, Triệu Vân nhất định sẽ không khó chịu với đối phương.
“Hóa ra là bạn của Ân Tuệ, đã là quen biết với nhau cả, nào chúng ta cũng lên trên uống chút rượu nào”.
Dù gì Lý Gia Toàn cũng là một nhân vật trong giới kinh doanh, họ biết ở của khách sạn không phải là một chỗ thích hợp để nói chuyện, hơn nữ đối phương cũng đã đến rồi, cũng không thể đuổi đi được, vậy nên Lý Gia Toàn đành phải nhiệt tình mời Đỗ Thừa cũng lên tham dự tiệc.
Triệu Vân ở bên cạnh muốn nói gì đó sau lại thôi. Lần này bà muốn đưa con gái cùng đi ăn cơm là để xem mặt, xem ra bữa cơm hôm nay không vui vẻ gì rồi.
“Vâng, cảm ơn bác”.
Đỗ Thừa tất nhiên là sẽ không từ chối, chỉ mỉm cười đáp. Sau đó tất cả mọi người cùng nhau đi vào trong đại sảnh khách san.
***
Lên phòng cao cấp ở tầng 5 của khách sạn Mỹ Luân, Đỗ Thừa đã gặp người đàn ông rất kiên trì theo đuổi Lý Ân Tuệ đó.
Khương Hàn, một chàng trai khoảng hơn 30 tuổi, vẻ ngoài cũng không hẳn là tuấn tú nhưng lại có khí chất thư sinh nho nhã, trên mặt luôn thường trực nụ cười khe khẽ. Nhìn thấy Lý Ân Tuệ dẫn Đỗ Thừa đến, Khương Hàn có hơi sững sỡ nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề biến mất.
Thế nhưng nói đến thân phận của Khương Hàn cũng khiến cho nhiều người nể phục: con trai của phó bí thư thị ủy Khương Kinh Lược, đồng thời còn là Phó cục trưởng viện Kiểm sát thành phố, là một nhân vật có quyền lực ở thành phố F. Thảo nào Lý Gia Toàn và Triệu Vân lại gấp rút tác thành hôn nhân của Khương Hàn và Lý Ân Tuệ như vậy.
Sự trầm tĩnh của Khương Hàn làm cho Đỗ Thừa cảm thấy hơi áp lực, trực giác cho Đỗ Thừa biết Khương Hàn không phải là người đơn giản dù biểu hiện của hắn thoạt nhìn thì có thể cho là như vậy. Kiểu người như thế này, thường là người tốt hoặc là những kể rất thâm hiểm, và dĩ nhiên, Khương Hàn thuộc nhóm người thứ hai.
“Bác trai, bác gái, mọi người đến rồi, cả Ân Tuệ nữa”.
Thấy Đỗ Thừa và mọi người đến, Khương Hàn vội vàng đứng dậy, hướng về phía ba người chào đón.
Sau đó, Khương Hàn mới nhìn thấy cánh tay Lý Ân Tuệ đang khoác vào Đỗ Thừa rồi hỏi cô: “Ân Tuệ, người này là?”
“Triệu Thừa, bạn học của tôi ở bên Paris, cũng là người thành phố F chúng ta”.
Lý Ân Tuệ cũng không khách sáo với Khương Hàn. Ngay từ lần gặp đầu tiên đến bây giờ, chưa bao giờ cô thân thiện với anh ta, nếu như không phải vì việc kinh doanh của Lý Gia Toàn có một số vấn đề liên quan đến viện kiểm sát của Khương Hàn, thì e rằng Lý Ân Tuệ còn không thèm nhìn mặt Khương Hàn. Bởi vì tất cả hứng thú và sự yêu thích cô đều dành cho việc thiết kế, tuy Khương Hàn cũng rất tuấn tú nhưng với Lý Ân Tuệ mà nói thì không là gì trong mắt cô.
Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ đều không nói rõ mối quan hệ giữa hai người họ, bởi vì nói nhiều lại lộ ra là giả, chi bằng cứ nói là bạn bè để cho họ tự đoán già đoán non.
“Chào ạnh, tôi là Khương Hạo”.
Sau khi Lý Ân Tuệ giới thiệu, Khương Hạo liền đưa tay về phía Đỗ Thừa, tự giới thiệu về mình, trên mặt vẫn giữ nụ cười khe khẽ.
“Chào anh” Đỗ Thừa mỉm cười chào. Đỗ Thừa có thể cảm nhận thấy rất rõ, trong khoảnh khắc mà Khương Hạo bắt tay anh, ánh mắt đã lóe lên sự khó chịu.
Khi Đỗ Thừa và Khương Hàn bắt tay chào nhau xong, tất cả mọi người cùng ngồi xuống. Lý Gia Toàn kêu phục vụ mang thức ăn lên, sau đó mang ra ba chai rượu vang.
Lý Gia Toàn là một người rất thích sưu tầm rượu, ông cũng là một nhân vật có tiếng trong hiệp hội rượu vang ở thành phố. Lần này ông mang đến hai chai rượu vang đã được ông cất giữ từ rất lâu, đều là những loại rượu thượng hạng trên thế giới, giá trị rất cao.
Đợi người phục vụ mở một chai rượu ra, Lý Gia Toàn liền rót cho mỗi người một ly, sau đó nhấp một ngụm rượu, mặt đầy hưởng thụ nói:
“Đây là chai vega-sicilia đã được 96 năm, ba năm trước ta đã mang từ Tây Ban Nha về, bảo quản không hề đơn giản, phải giữ trong điều kiện nhiệt độ một cách rất tinh vi, nếu như nóng sẽ ảnh hưởng đến vị của vega-sicilia, còn nếu như lạnh sẽ làm cho rượu có vị đậm hơn, mọi người nếm thử xem sao”.
Đơn giản mà lại đậm đà. Bỗng chốc sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chai rươu vega-sicilia trước mặt.
Nghe Lý Gia Toàn nói vậy, Lý Ân Tuệ khẽ mỉm cười vì cô đã đoán ra toàn bộ dụng ý của cha mình.
“Muốn uống rượu của bác trai quả thực không đơn giản, may mà cháu cũng có nghiên cứu về lĩnh vực này một vài năm, hãy để cháu thử trước”.
Khương Hàn mỉm cười cầm ly rượu lên, ngữ khí nghe có vẻ rất khiêm tốn.
Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Thừa cũng khẽ mỉm cười bởi vì hắn cũng đã đoán được hết dụng ý của Lý Gia Toàn.
Bề ngoài đơn giản là bình rượu nhưng thực tế là chỉ mược cớ mà thôi, cái chính là để làm khó Đỗ Thừa. xem ra Khương Hàn cũng đã nghiên cứu, có hiểu biết nhất định về lĩnh vực này, còn với Đỗ Thừa mà nói thì hắn chỉ là kẻ ngoại đạo, không biết gì.
“Đỗ Thừa, thảo nào anh từ chối lời mời của tôi. Cứ cho là ở Paris thì không phải người nào cũng có thể ngồi trên một chiếc xe như thế này. Nói đi, anh làm việc ở đâu vậy? Tôi muốn biết công ty nào mà có chế độ đãi ngộ nhân viên tốt như vậy”.
“Là tập đoàn có tên Hoàng Phổ hội, chức vụ của tôi cũng chỉ bình thường thôi, chỉ là trợ lý giám đốc”.
Đỗ Thừa rất thật thà, dù hắn cũng cảm thấy Hoàng Phổ đối với hắn cũng có chút ưu ái, lại nghĩ đến chiếc thẻ tín dụng mà hắn đang cầm cũng lên đến mức cao nhất là 50 vạn thì hắn cũng thấy không có gì lạ.
“Thật là hào phóng, trợ lý giám đốc đã có xe Bentley, vậy giám đốc và tổng giám đốc thì đi xe gì?” Lý Ân Tuệ quá bất ngờ, cô không thể tưởng tượng được điều này.
“Điều này tôi cũng không rõ lắm, ở Hoàng Phổ cũng có vài chiếc Bentley, có lẽ họ cũng đi dòng xe này”.
Đỗ Thừa nhớ ra ở bãi đỗ xe của Hoàng Phổ cũng có 2 chiếc Bentley nữa, nhưng anh cũng không hiểu. Hai chiếc đó chuyên dùng để đưa đón khách quý, Diệp Mị thì cũng có một chiếc Porche riêng, còn Hoàng An thì như lời anh ta nói, anh ta cũng có xe riêng nhưng cũng chỉ là một con BMW.
“Trợ lý Đỗ, Hoàng Phổ hội chỉ có anh là có chuyên xe riêng, ngoài ra thì không có ai cả”.
Đỗ Thừa nghe thấy có tiếng ai đó, hóa ra là người lái xe ngồi trước anh nói.
Người lái xe này tên là Lưu Phục Sinh, khoảng hơn 40 tuổi, dáng người vừa phải, là lái xe của Hoàng Phổ, bây giờ là lái xe riêng cho Đỗ Thừa.
“À, ra vậy…” Nghe Phục Sinh nói vậy, Đỗ Thừa cũng hơi bất ngờ. Rõ ràng là Hoàng Phổ rất coi trọng anh.
“Xem ra chức vụ trợ lý giám đốc này của anh chỉ là cái danh thôi”.
Lý Ân Tuệ dù trong lòng cũng cảm thấy rất bất ngờ nhưng cô rất tinh tế, không hỏi nhiều về chuyện này nữa mà chuyển sang chủ đề khác: “Lát nữa mẹ tôi nhất định sẽ hỏi anh giữ chức vụ gì, đang làm nghề gì ở đâu, anh chỉ cần trả lời là làm việc ở Tập đoàn Hoàng Phổ là được rồi, đừng nói gì thêm”.
“Ừm, tôi biết rồi” Đỗ Thừa nghe Lý Ân Tuệ dặn như vậy thì nhất định sẽ không nói gì nhiều.
Khoảng 10 phút sau thì chiếc xe Bentley đã đến trước cửa lớn của khách sạn Mỹ Luân. Khi Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ xuống xe thì một đôi vợ chồng trung niên liền đi về phía họ.
Người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, trông rất điềm đạm chững chạc, có dáng vẻ của một người thành đạt, xem ra ông là một người rất tốt, nụ cười nhẹ nhàng thân thiện. Còn người phụ nữ bà thì có vóc dáng rất đẹp, khoảng hơn 40 tuổi, nhưng trông bà không khác một gì một người phụ nữ chỉ tầm 30 tuổi hơn, dung mạo khá giống Lý Ân Tuệ, bà còn đeo một cặp kính màu vàng trông rất tinh xảo và cao quý. Thế nhưng nhìn bà lại làm cho người khác có cảm giác rất khó gần.
Có thể dễ dàng nhận ra đôi trung niên này chính là bố mẹ của Lý Ân Tuệ qua lời cô kể.
Lúc ở trên xe, Lý Ân Tuệ đã giới thiệu sơ qua cho Đỗ Thừa về bố mẹ của cô. Cha cô là Lý Gia Toàn, ông chủ của doanh nghiệp Minh Tinh ở thành phố F, rõ ràng là còn kém xa so với tập đoàn Tân Phổ.
Còn mẹ của Lý Ân Tuệ thì chính cô cũng không biết phải giới thiệu thế nào, cô chỉ nói mẹ cô tên là Triệu Vân, là một người phụ nữ rất có quyền lực.
Lý Gia Toàn và Triệu Vân đi vài bước là đến chỗ Lý Ân Tuệ và Đỗ Thừa. Thấy con gái mình bước xuống từ chiếc xe Bentley, hai người đều cảm thấy có chút bất ngờ, hơn nữa, nhìn thấy một Đỗ Thừa phong thái lịch lãm, khí chất hơn người càng làm họ thấy hồ nghi.
Tất nhiên, cả hai người nhất thời không thể biết là Lý Ân Tuệ đang diễn.
“Cha, mẹ!”
Lý Ân Tuệ cười tươi chào hai người, sau đó với tay qua phía Đỗ Thừa, thân mật nói với anh: “Đỗ Thừa, không phải anh muốn nói muốn gặp bố mẹ em hay sao, đang ở trước mặt anh đó”.
Lý Ân Tuệ tỏ ra rất thân thiết, cả người dựa vào Đỗ Thừa, đôi gò bồng đảo đầy đặn dán chặt vào cánh tay hắn, thân hình kiều diễm áp sát vào hắn. Tuy giọng điệu của cô ngọt ngào thân thiết như vậy nhưng hắn nhìn thấy trong ánh mắt của cô lại có ý cảnh cáo.
Đỗ Thừa bất đắc dĩ phải làm theo hành động của Lý Ân Tuệ, anh cũng đành phải diễn theo cô, rất nhiệt tình hướng về phía Lý Gia Toàn và Triệu Vân nói: “Bác trai, bác gái, cháu là Triệu Thừa, bạn của Ân Tuệ”.
Đỗ Thừa dùng một cái tên giả. Đây là ý của Lý Ân Tuệ và hắn đồng ý cả hai tay.
Tuy nói là bạn bè nhưng nhìn Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ thân thiết như vậy, Lý Gia Toàn và Triệu Vân tuy không nói ra nhưng đầu lông màu hơi chay lại, nhìn sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Đặc biệt là Triệu Vân, nếu như là người bình thường thì nhất định bà đã phát hỏa lên rồi. Thế nhưng nhìn vẻ ngoài của Đỗ Thừa đoán chắc không phải là người bình thường, lại còn ngồi trên một con xe trị giá cả mấy trăm vạn xem ra nhất định là cũng có địa vị, Triệu Vân nhất định sẽ không khó chịu với đối phương.
“Hóa ra là bạn của Ân Tuệ, đã là quen biết với nhau cả, nào chúng ta cũng lên trên uống chút rượu nào”.
Dù gì Lý Gia Toàn cũng là một nhân vật trong giới kinh doanh, họ biết ở của khách sạn không phải là một chỗ thích hợp để nói chuyện, hơn nữ đối phương cũng đã đến rồi, cũng không thể đuổi đi được, vậy nên Lý Gia Toàn đành phải nhiệt tình mời Đỗ Thừa cũng lên tham dự tiệc.
Triệu Vân ở bên cạnh muốn nói gì đó sau lại thôi. Lần này bà muốn đưa con gái cùng đi ăn cơm là để xem mặt, xem ra bữa cơm hôm nay không vui vẻ gì rồi.
“Vâng, cảm ơn bác”.
Đỗ Thừa tất nhiên là sẽ không từ chối, chỉ mỉm cười đáp. Sau đó tất cả mọi người cùng nhau đi vào trong đại sảnh khách san.
***
Lên phòng cao cấp ở tầng 5 của khách sạn Mỹ Luân, Đỗ Thừa đã gặp người đàn ông rất kiên trì theo đuổi Lý Ân Tuệ đó.
Khương Hàn, một chàng trai khoảng hơn 30 tuổi, vẻ ngoài cũng không hẳn là tuấn tú nhưng lại có khí chất thư sinh nho nhã, trên mặt luôn thường trực nụ cười khe khẽ. Nhìn thấy Lý Ân Tuệ dẫn Đỗ Thừa đến, Khương Hàn có hơi sững sỡ nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề biến mất.
Thế nhưng nói đến thân phận của Khương Hàn cũng khiến cho nhiều người nể phục: con trai của phó bí thư thị ủy Khương Kinh Lược, đồng thời còn là Phó cục trưởng viện Kiểm sát thành phố, là một nhân vật có quyền lực ở thành phố F. Thảo nào Lý Gia Toàn và Triệu Vân lại gấp rút tác thành hôn nhân của Khương Hàn và Lý Ân Tuệ như vậy.
Sự trầm tĩnh của Khương Hàn làm cho Đỗ Thừa cảm thấy hơi áp lực, trực giác cho Đỗ Thừa biết Khương Hàn không phải là người đơn giản dù biểu hiện của hắn thoạt nhìn thì có thể cho là như vậy. Kiểu người như thế này, thường là người tốt hoặc là những kể rất thâm hiểm, và dĩ nhiên, Khương Hàn thuộc nhóm người thứ hai.
“Bác trai, bác gái, mọi người đến rồi, cả Ân Tuệ nữa”.
Thấy Đỗ Thừa và mọi người đến, Khương Hàn vội vàng đứng dậy, hướng về phía ba người chào đón.
Sau đó, Khương Hàn mới nhìn thấy cánh tay Lý Ân Tuệ đang khoác vào Đỗ Thừa rồi hỏi cô: “Ân Tuệ, người này là?”
“Triệu Thừa, bạn học của tôi ở bên Paris, cũng là người thành phố F chúng ta”.
Lý Ân Tuệ cũng không khách sáo với Khương Hàn. Ngay từ lần gặp đầu tiên đến bây giờ, chưa bao giờ cô thân thiện với anh ta, nếu như không phải vì việc kinh doanh của Lý Gia Toàn có một số vấn đề liên quan đến viện kiểm sát của Khương Hàn, thì e rằng Lý Ân Tuệ còn không thèm nhìn mặt Khương Hàn. Bởi vì tất cả hứng thú và sự yêu thích cô đều dành cho việc thiết kế, tuy Khương Hàn cũng rất tuấn tú nhưng với Lý Ân Tuệ mà nói thì không là gì trong mắt cô.
Đỗ Thừa và Lý Ân Tuệ đều không nói rõ mối quan hệ giữa hai người họ, bởi vì nói nhiều lại lộ ra là giả, chi bằng cứ nói là bạn bè để cho họ tự đoán già đoán non.
“Chào ạnh, tôi là Khương Hạo”.
Sau khi Lý Ân Tuệ giới thiệu, Khương Hạo liền đưa tay về phía Đỗ Thừa, tự giới thiệu về mình, trên mặt vẫn giữ nụ cười khe khẽ.
“Chào anh” Đỗ Thừa mỉm cười chào. Đỗ Thừa có thể cảm nhận thấy rất rõ, trong khoảnh khắc mà Khương Hạo bắt tay anh, ánh mắt đã lóe lên sự khó chịu.
Khi Đỗ Thừa và Khương Hàn bắt tay chào nhau xong, tất cả mọi người cùng ngồi xuống. Lý Gia Toàn kêu phục vụ mang thức ăn lên, sau đó mang ra ba chai rượu vang.
Lý Gia Toàn là một người rất thích sưu tầm rượu, ông cũng là một nhân vật có tiếng trong hiệp hội rượu vang ở thành phố. Lần này ông mang đến hai chai rượu vang đã được ông cất giữ từ rất lâu, đều là những loại rượu thượng hạng trên thế giới, giá trị rất cao.
Đợi người phục vụ mở một chai rượu ra, Lý Gia Toàn liền rót cho mỗi người một ly, sau đó nhấp một ngụm rượu, mặt đầy hưởng thụ nói:
“Đây là chai vega-sicilia đã được 96 năm, ba năm trước ta đã mang từ Tây Ban Nha về, bảo quản không hề đơn giản, phải giữ trong điều kiện nhiệt độ một cách rất tinh vi, nếu như nóng sẽ ảnh hưởng đến vị của vega-sicilia, còn nếu như lạnh sẽ làm cho rượu có vị đậm hơn, mọi người nếm thử xem sao”.
Đơn giản mà lại đậm đà. Bỗng chốc sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chai rươu vega-sicilia trước mặt.
Nghe Lý Gia Toàn nói vậy, Lý Ân Tuệ khẽ mỉm cười vì cô đã đoán ra toàn bộ dụng ý của cha mình.
“Muốn uống rượu của bác trai quả thực không đơn giản, may mà cháu cũng có nghiên cứu về lĩnh vực này một vài năm, hãy để cháu thử trước”.
Khương Hàn mỉm cười cầm ly rượu lên, ngữ khí nghe có vẻ rất khiêm tốn.
Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Thừa cũng khẽ mỉm cười bởi vì hắn cũng đã đoán được hết dụng ý của Lý Gia Toàn.
Bề ngoài đơn giản là bình rượu nhưng thực tế là chỉ mược cớ mà thôi, cái chính là để làm khó Đỗ Thừa. xem ra Khương Hàn cũng đã nghiên cứu, có hiểu biết nhất định về lĩnh vực này, còn với Đỗ Thừa mà nói thì hắn chỉ là kẻ ngoại đạo, không biết gì.
/265
|