"Tư Hân, không sợ anh đem bán sao?"
Nhìn thấy Cố Tư Hân mười phần nghe lời, Đỗ Thừa cảm giác chỗ sâu nhất đáy lòng giống như là có một sợi dây đàn bị căng lên, một trận xúc động.
Lúc này Cố Tư Hân không thể nghi ngờ mười phần động lòng người, trên mặt đẹp trắng tinh như ngọc lông li thật dài nhẹ nhàng rung động, đôi môi hấp dần để cho Đỗ Thừa có một loại muốn hôn lên một cái.
"Không sợ, em tin anh".
Cố Tư Hân mười phần cười khẽ lên tiếng, vẫn không có mở mắt.
Bất quá, trong lòng Cố Tư Hân cũng mười phần chờ mong, cũng rất muốn biết Đỗ Thừa sẽ mang cô ấy đi chỗ nào.
Mà lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối lại, đèn đường cũng phát sáng lên, chiến xe nhanh chóng đi dưới ánh đèn hơi có vẻ hôn ám, nếu giờ phút này Cố Tư Hân mở hai mắt ra, cô ấy nhất định sẽ phát hiện con đường này là con đường nàng rất quen thuộc.
Ước chừng mấy phút đồng hồ sau, xe Tân Lợi rốt cục thì chậm rãi ngừng lại, mà Đỗ Thừa thì dắt cánh tay tay nhỏ bé của Cố Tư Hân nhẹ nói nói : "Tư Hân, không được mở mắt, anh đỡ em xuống".
"Ừm" .
Cố Tư Hân lên tiếng, cô ấy cảm nhận được Đỗ Thừa đưa xuống xe, sau đó đi qua một bãi cỏ, tựa hồ lại lên bậc thang, hơn nữa lại mở ra một cái cửa tiến nhập một gian phòng tràn ngập mùi thơm ngát.
Sau khi dừng lại, Đỗ Thừa lúc này mới nhẹ nhàng buông Cố Tư Hân sau đó ôn nhu nói: "Tốt lắm, mở đi".
Chẳng qua, Cố Tư Hân lại là không có lập tức mở hai mắt, bởi vì xuất phát từ trực giác nữ tính, hơn nữa đối với một chỗ có cảm giác cùng với một mùi thơm ngát quen thuộc , Cố Tư Hân đã muốn đoán ra đây là ở đâu, trên khuôn mặt xinh đẹp đã tràn ngập thần sắc kích động.
Chậm rãi mở hai mắt ra, hai giọt nước mắt của Cố Tư Hân rơi thẳng xuống, hai mắt của nàng lúc này nháy mắt đỏ bừng.
Trước mắt nàng là một cảnh tượng nàng không thể quên, đó là căn phòng nơi cô đã ở mười mấy năm, bài trí trong phòng cùng trước lúc cô đi giống nhau như đúc, ngay cả mùi hương trong phòng cũng không có hoàn toàn tán đi.
"Đỗ Thừa, đây là sự thực sao?"
Thanh âm Cố Tư Hân đã có chút nghẹn ngào, thần sắc vô cùng kích động, hơn nữa có chút không thể tin, bất quá Cố Tư Hân có thể rõ ràng cảm giác được một cỗ hạnh phúc mãnh liệt đang nhanh chóng bao quanh chính mình.
"Ừ, anh đã mua lại biệt thự này, về sau em lại có thể ở đây rồi". Đỗ Thừa nhẹ giọng đáp.
Lúc chiều sau khi cùng Cố Tư Hân cáo biệt, hắn phải đi trước một chuyến đến bệnh viện, sau đó liền trực tiếp để Lưu Phục Sinh tới đón hắn đi phòng đấu giá, cả quá trình đấu giá mười phần thuận lợi, mặc dù có mấy điền sản thương cùng tranh đoạt nhưng cuối cùng Đỗ Thừa vẫn là lấy giá mười tám triệu mà chiến thắng, mà địa phương đó hiện giờ là nơi hắn cùng với Cố Tư Hân đang đứng.
Đỗ Thừa biết Cố Tư Hân đối với gian phòng này rất quyến luyến, dù sao cũng là sống từ nhỏ ở đây, hơn nữa hơn nữa còn có thể cho Cố Tư Hân cảm giác được gần hơn với người cha đã chết.
Đương nhiên Đỗ Thừa cũng cần một căn nhà để cho mẫu thân ở, cho nên tuy rằng tiêu phí một ngàn tám trăm vạn nhưng là Đỗ Thừa biết tất cả đều đáng giá, huống chi tiền này là hắn theo sòng bạc thắng được, được đến quá dễ dàng để trong lòng Đỗ Thừa cũng không có cảm giác gì, cho nên Đỗ Thừa cũng sẽ không đau lòng gì.
"Đỗ Thừa, cảm ơn".
Cố Tư Hân mười phần cảm kích hướng Đỗ Thừa nói lời cám ơn, bất quá cô ấy cũng không có hỏi Đỗ Thừa vì sao có tiền mua biệt thự này, bởi vì trước khi Đỗ Thừa tới đón cô ấy, Cố Giai Nghi đã nói chuyện của Đỗ Thừa cho cô nghe.
Sau khi nói xong Cố Tư Hân bỗng nhiên xấu hổ đỏ mặt, sau đó nhẹ nhàng nhón chân xoay đầu lại hôn một cái lên trên mặt Đỗ Thừa.
Cố Tư Hân hôn tuy rằng rất nhẹ nhưng là cũng đủ để Đỗ Thừa có một loại cảm giác khác thường, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang cúi đầu của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa bỗng nhiên có một loại xúc động, xúc động ôm ấp.
Nỗi xúc động này giống như là có một loại ma lực đặc thù để Đỗ Thừa không tự chủ được vươn tay ra, sau đó đem Cố Tư Hân ôm vào trong lòng, càng ôm càng chặt.
Ở một khắc này, Đỗ Thừa có thể mười phần rõ ràng cảm giác được thân thể Cố Tư Hân bỗng nhúc nhích, đồng dạng, Đỗ Thừa cũng có thể cảm giác được bộ phận mềm mại trước ngực Cố Tư Hân, một xúc cảm tinh tế truyền đến từ hai tay hắn.
Cố Tư Hân bỗng cảm giác một trận tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân, cả người giống như là mất đi khí lực nhẹ nhàng ghé vào chỗ lồng ngực Đỗ Thừa, thần sắc trong hai con mắt có chút đờ đi càng tạo nên một loại hấp dẫn khác.
"Tư Hân…"
Cảm nhận được mùi thơm ngát cùng hơi thở nóng ấm của Cố Tư Hân tại trước ngực, còn thấy bộ dáng kiều mỵ của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa trong lòng lại xúc động.
"Ừm" Cố Tư Hân nhẹ nhàng lên tiếng, theo bản năng ngẩng đầu lên.
"Anh muốn hôn em".
Cố Tư Hân mang theo thần thái thẹn thùng dễ thương để cảm giác của Đỗ Thừa giống như là được phá tan trói buộc, lời nói còn chưa xong hắn đã nhanh chóng hôn lên cặp môi Cố Tư Hân.
Cảm thụ được hơi nóng của Đỗ Thừa, trong ánh mắt Cố Tư Hân hiện lên một tia mê ly, sau đó chậm rãi nhắm lại hai mắt, chẳng qua nhìn chỗ lông mi đang rung động có thể nhận ra được trong lòng Cố Tư Hân giờ phút này là kích động bao nhiêu.
Đỗ Thừa là lần đầu tiên hôn, cảm giác mềm mại kia để cho Đỗ Thừa có một loại cảm giác càng ham muốn, đầu lưỡi lại càng vươn hướng Cố Tư Hân, Cố Tư Hân bởi vì khẩn trương mà nhanh đóng chặt răng lại, tuy rằng hắn mới lần đầu nhưng nhưng vẫn là nhẹ nhàng len lỏi tìm được cái lưỡi của Cố Tư Hân, cảm giác thần bí ngọt ngào để Đỗ Thừa căn bản như là đang bước trên mây.
Đồng thời, hai tay Đỗ Thừa bắt đầu chậm rãi hướng xuống, sau đó hai bàn tay đã rơi vào cặp mông tuy rằng không tính đầy đặn nhưng lại mười phần vểnh cao và co dãn kinh người của Cố Tư Hân, cảm giác tràn ngập co dãn để Đỗ Thừa yêu thích không buông tay, hơn nữa lại nhẹ nhàng vuốt ve.
Cố Tư Hân chỉ cảm thấy hai tay Đỗ Thừa giống như là có ma lực làm cho thân mình nàng càng ngày càng mềm, Phảng phất như Xuân Thủy hoàn toàn mất đi khí lực, thân mình càng ngày càng nóng, hơi thở cũng càng ngày càng nặng.
Nhìn thấy Cố Tư Hân mười phần nghe lời, Đỗ Thừa cảm giác chỗ sâu nhất đáy lòng giống như là có một sợi dây đàn bị căng lên, một trận xúc động.
Lúc này Cố Tư Hân không thể nghi ngờ mười phần động lòng người, trên mặt đẹp trắng tinh như ngọc lông li thật dài nhẹ nhàng rung động, đôi môi hấp dần để cho Đỗ Thừa có một loại muốn hôn lên một cái.
"Không sợ, em tin anh".
Cố Tư Hân mười phần cười khẽ lên tiếng, vẫn không có mở mắt.
Bất quá, trong lòng Cố Tư Hân cũng mười phần chờ mong, cũng rất muốn biết Đỗ Thừa sẽ mang cô ấy đi chỗ nào.
Mà lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối lại, đèn đường cũng phát sáng lên, chiến xe nhanh chóng đi dưới ánh đèn hơi có vẻ hôn ám, nếu giờ phút này Cố Tư Hân mở hai mắt ra, cô ấy nhất định sẽ phát hiện con đường này là con đường nàng rất quen thuộc.
Ước chừng mấy phút đồng hồ sau, xe Tân Lợi rốt cục thì chậm rãi ngừng lại, mà Đỗ Thừa thì dắt cánh tay tay nhỏ bé của Cố Tư Hân nhẹ nói nói : "Tư Hân, không được mở mắt, anh đỡ em xuống".
"Ừm" .
Cố Tư Hân lên tiếng, cô ấy cảm nhận được Đỗ Thừa đưa xuống xe, sau đó đi qua một bãi cỏ, tựa hồ lại lên bậc thang, hơn nữa lại mở ra một cái cửa tiến nhập một gian phòng tràn ngập mùi thơm ngát.
Sau khi dừng lại, Đỗ Thừa lúc này mới nhẹ nhàng buông Cố Tư Hân sau đó ôn nhu nói: "Tốt lắm, mở đi".
Chẳng qua, Cố Tư Hân lại là không có lập tức mở hai mắt, bởi vì xuất phát từ trực giác nữ tính, hơn nữa đối với một chỗ có cảm giác cùng với một mùi thơm ngát quen thuộc , Cố Tư Hân đã muốn đoán ra đây là ở đâu, trên khuôn mặt xinh đẹp đã tràn ngập thần sắc kích động.
Chậm rãi mở hai mắt ra, hai giọt nước mắt của Cố Tư Hân rơi thẳng xuống, hai mắt của nàng lúc này nháy mắt đỏ bừng.
Trước mắt nàng là một cảnh tượng nàng không thể quên, đó là căn phòng nơi cô đã ở mười mấy năm, bài trí trong phòng cùng trước lúc cô đi giống nhau như đúc, ngay cả mùi hương trong phòng cũng không có hoàn toàn tán đi.
"Đỗ Thừa, đây là sự thực sao?"
Thanh âm Cố Tư Hân đã có chút nghẹn ngào, thần sắc vô cùng kích động, hơn nữa có chút không thể tin, bất quá Cố Tư Hân có thể rõ ràng cảm giác được một cỗ hạnh phúc mãnh liệt đang nhanh chóng bao quanh chính mình.
"Ừ, anh đã mua lại biệt thự này, về sau em lại có thể ở đây rồi". Đỗ Thừa nhẹ giọng đáp.
Lúc chiều sau khi cùng Cố Tư Hân cáo biệt, hắn phải đi trước một chuyến đến bệnh viện, sau đó liền trực tiếp để Lưu Phục Sinh tới đón hắn đi phòng đấu giá, cả quá trình đấu giá mười phần thuận lợi, mặc dù có mấy điền sản thương cùng tranh đoạt nhưng cuối cùng Đỗ Thừa vẫn là lấy giá mười tám triệu mà chiến thắng, mà địa phương đó hiện giờ là nơi hắn cùng với Cố Tư Hân đang đứng.
Đỗ Thừa biết Cố Tư Hân đối với gian phòng này rất quyến luyến, dù sao cũng là sống từ nhỏ ở đây, hơn nữa hơn nữa còn có thể cho Cố Tư Hân cảm giác được gần hơn với người cha đã chết.
Đương nhiên Đỗ Thừa cũng cần một căn nhà để cho mẫu thân ở, cho nên tuy rằng tiêu phí một ngàn tám trăm vạn nhưng là Đỗ Thừa biết tất cả đều đáng giá, huống chi tiền này là hắn theo sòng bạc thắng được, được đến quá dễ dàng để trong lòng Đỗ Thừa cũng không có cảm giác gì, cho nên Đỗ Thừa cũng sẽ không đau lòng gì.
"Đỗ Thừa, cảm ơn".
Cố Tư Hân mười phần cảm kích hướng Đỗ Thừa nói lời cám ơn, bất quá cô ấy cũng không có hỏi Đỗ Thừa vì sao có tiền mua biệt thự này, bởi vì trước khi Đỗ Thừa tới đón cô ấy, Cố Giai Nghi đã nói chuyện của Đỗ Thừa cho cô nghe.
Sau khi nói xong Cố Tư Hân bỗng nhiên xấu hổ đỏ mặt, sau đó nhẹ nhàng nhón chân xoay đầu lại hôn một cái lên trên mặt Đỗ Thừa.
Cố Tư Hân hôn tuy rằng rất nhẹ nhưng là cũng đủ để Đỗ Thừa có một loại cảm giác khác thường, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang cúi đầu của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa bỗng nhiên có một loại xúc động, xúc động ôm ấp.
Nỗi xúc động này giống như là có một loại ma lực đặc thù để Đỗ Thừa không tự chủ được vươn tay ra, sau đó đem Cố Tư Hân ôm vào trong lòng, càng ôm càng chặt.
Ở một khắc này, Đỗ Thừa có thể mười phần rõ ràng cảm giác được thân thể Cố Tư Hân bỗng nhúc nhích, đồng dạng, Đỗ Thừa cũng có thể cảm giác được bộ phận mềm mại trước ngực Cố Tư Hân, một xúc cảm tinh tế truyền đến từ hai tay hắn.
Cố Tư Hân bỗng cảm giác một trận tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân, cả người giống như là mất đi khí lực nhẹ nhàng ghé vào chỗ lồng ngực Đỗ Thừa, thần sắc trong hai con mắt có chút đờ đi càng tạo nên một loại hấp dẫn khác.
"Tư Hân…"
Cảm nhận được mùi thơm ngát cùng hơi thở nóng ấm của Cố Tư Hân tại trước ngực, còn thấy bộ dáng kiều mỵ của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa trong lòng lại xúc động.
"Ừm" Cố Tư Hân nhẹ nhàng lên tiếng, theo bản năng ngẩng đầu lên.
"Anh muốn hôn em".
Cố Tư Hân mang theo thần thái thẹn thùng dễ thương để cảm giác của Đỗ Thừa giống như là được phá tan trói buộc, lời nói còn chưa xong hắn đã nhanh chóng hôn lên cặp môi Cố Tư Hân.
Cảm thụ được hơi nóng của Đỗ Thừa, trong ánh mắt Cố Tư Hân hiện lên một tia mê ly, sau đó chậm rãi nhắm lại hai mắt, chẳng qua nhìn chỗ lông mi đang rung động có thể nhận ra được trong lòng Cố Tư Hân giờ phút này là kích động bao nhiêu.
Đỗ Thừa là lần đầu tiên hôn, cảm giác mềm mại kia để cho Đỗ Thừa có một loại cảm giác càng ham muốn, đầu lưỡi lại càng vươn hướng Cố Tư Hân, Cố Tư Hân bởi vì khẩn trương mà nhanh đóng chặt răng lại, tuy rằng hắn mới lần đầu nhưng nhưng vẫn là nhẹ nhàng len lỏi tìm được cái lưỡi của Cố Tư Hân, cảm giác thần bí ngọt ngào để Đỗ Thừa căn bản như là đang bước trên mây.
Đồng thời, hai tay Đỗ Thừa bắt đầu chậm rãi hướng xuống, sau đó hai bàn tay đã rơi vào cặp mông tuy rằng không tính đầy đặn nhưng lại mười phần vểnh cao và co dãn kinh người của Cố Tư Hân, cảm giác tràn ngập co dãn để Đỗ Thừa yêu thích không buông tay, hơn nữa lại nhẹ nhàng vuốt ve.
Cố Tư Hân chỉ cảm thấy hai tay Đỗ Thừa giống như là có ma lực làm cho thân mình nàng càng ngày càng mềm, Phảng phất như Xuân Thủy hoàn toàn mất đi khí lực, thân mình càng ngày càng nóng, hơi thở cũng càng ngày càng nặng.
/265
|