Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 31: Thắng bại

/153


No bụng, tinh thần Dương Miên Miên phấn chấn hơn hẳn: “Chỉ có chúng ta đến đây thôi sao?”

“Những người khác cũng vừa đến!”. Vì lo cho sức khỏe Miên Miên mà anh lái xe khá chậm. Tổ của bọn họ cũng mau chóng điều tra ra quê quán của Hồ Dật Lâm, cũng đã lái xe đến. Bọn họ đã lục soát hết một vòng, mấy người hàng xóm cũng có ấn tượng với Hồ Dật Lâm, nhưng họ đều nói gần đây không gặp hắn.

Liễu Ngọc ở trong đồn cảnh sát huyện uống trà, tiện thể dò la thêm tin tức trong vụ án Hồ Vũ: “… Vụ án này tôi nhớ rất rõ, người phụ nữ ấy đến đây báo án mấy lần. Nhưng không tìm được nhân chứng, nên đành chịu. Lần cuối cùng, khi tôi đến bệnh viện bà ta giống như đã gần chết. Tôi hỏi bà ta phải làm thế nào đây? Bà nói bà sẽ không tố cáo, nếu bà tố cáo hắn sẽ giết chết con và cha mẹ của bà. Cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn bị phán có sáu năm tù. Rất thất vọng!”

Kinh Sở dừng xe trước đồn cảnh sát. Dương Miên Miên xuống xe, sờ sờ túi áo, Kinh Sở nhìn cô liền hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi muốn ăn kẹo.” Cô chỉ quầy bán tạp hóa phía đối diện.

Kinh Sở xoa xoa đầu cô: “Để tôi đi, em đứng đây đợi tôi!”

Quá 5 phút, anh cầm túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, Dương Miên Miên nhét một viên kẹo cho vào miệng, nói lấp lửng: “Đi thôi! Không cần vào trong!”

Cô đã hỏi được chỗ của hắn.

Bên cạnh nhà Hồ Dật Lâm là một trường tiểu học, hầm trú ẩn của hắn ngay phía cổng sau trường, trong một rặng cây nhỏ. Bức tường ở cổng sau khá cao để tránh học sinh leo tường nhảy ra.

Bức tường cao khoảng 3 mét. Kinh Sở dự định để Vũ Đào leo lên trước. Thấy không ai để ý, Dương Miên Miên thoắt cái nhảy đến.

Liễu Ngọc há hốc mồm, quả thức bị dọa sợ đến phát khóc: “Cô bé … cô bé chỉ cần một bước đã qua, không phải trâu bò quá sao?”

Dương Miên Miên chạy lấy đà vài bước, sau đó dùng một chân làm điểm tựa, đạp lên tường, phóng qua phía bên kia, động tác nhanh đến nỗi những người khác chưa kịp chú ý.

Vũ Đào thốt lên: “Có tập luyện qua sao?”

Kinh Sở biết Thường Nhạn cùng Liễu Ngọc không thể trèo qua, vì thế anh dặn dò: “Hai cô đi vòng hướng khác đi!”. Dứt lời, ccùng Vũ Đào nhảy sang phía bên kia bờ tường.

Liễu Ngọc: “… Chị Nhạn, chúng ta giống như bị vứt bỏ vậy!”

Thường Nhạn: “Chúng ta nên đi vòng lối khác.” Cô mặc trang phục thế này, leo tường không thích hợp.

Khi Kinh Sở leo sang, liền trông thấy Dương Miên Miên ngồi xổm một góc, đang nôn xanh mặt, tất cả những gì vừa ăn vào bụng đều cho ra hết, anh tức giận: “Lúc nào cũng ỷ mạnh, đáng đời!”

“Hừ!”, Dương Miên Miên quay đầu, không thèm nhìn anh.

Đầu cô lần này không chịu nổi, quay mòng mòng, chỉ muốn nôn … muốn nôn.

Nôn hết, cô lau miệng: “Đi thôi! Đến rồi!”

Vũ Đào lần đầu tiên gặp cô, đối với cô khó tránh khỏi hiếu kỳ, liếc trộm vài lần, không kìm được đành mở miệng hỏi: “Làm sao cô biết hắn ở chỗ này?”

“Trực giác!”

“Trực giác?”

Đại khái đáp án này thực sự không để thuyết phục, Dương Miên Miên nghĩ nghĩ một chút, miễn cưỡng nói thêm: “Anh không hiểu suy nghĩ của người có IQ cao đâu!”

Kinh Sở vừa nghe xong, từ trên cao nói với xuống: “Em …”

“IQ bao nhiêu? Không cần làm bài kiểm tra, cũng biết tôi cao hơn anh!”

Vũ Đào yên lặng suy nghĩ, không cần kiểm tra mà dám nói như vậy. Con nít bây giờ đều như vậy sao … Thật khác nhau một trời một vực, nhưng sao đứa em gái của anh lại vừa ngoan ngoãn vừa vâng lời.

“Đi thôi!”, Kinh Sở cắt ngang đoạn đối thoại của bọn họ.

Dương Miên Miên thở gấp, nhìn bọn họ cứ đứng một chỗ mà không vào, ngơ ngác hỏi: “Không đi vào sao?”

Vũ Đào nhìn chằm chằm cô, tựa như đang suy nghĩ IQ của cô đang là mức “+” hay “-“ : “Cô vẫn còn dám vô sao?”

Dương Miên Miên từ trước đến nay chưa biết quy trình phá án của cảnh sát, không biết bọn họ tiếp theo làm gì, cô đành hỏi: “Các anh muốn xông vào hay lén lút đi vô. Vô dụng! Hắn ta có Ôn Hinh trong tay!”

“Đợi Thường Nhạn đã!”

Liễu Ngọc cùng Thường Nhạn đi đường vòng, mất hơn 20 phút mới tới được đây. Bọn họ dự tính sẽ đàm phán với hắn.

Hồ Dật Lâm đúng là đang ở bên trong.

Sau khi nghe xong, hắn chỉ nói: “Tôi từ chối!”.

Hắn lôi Ôn Hinh ra ngoài, dưới anh đèn pha, có thể thấy rõ hắn dùng chiếc súng tự chế, chĩa thẳng vào đầu Ôn Hinh.

Sắc mặt mọi người thay đổi, Thường Nhạn thì thào với Kinh Sở: “Chúng ta phải kêu thêm tri viện, đối phương nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.”

Mấy người trong tổ Kinh Sở còn đang thảo luận đối sách, Dương Miên Miên không chịu nổi, trong đầu cô giờ phút này chỉ là mối hận với Hồ Dật Lâm.

Thù này không thể không báo.

Cô phủi mông, đứng dậy, xuyên qua đám người, bước lên phía trước: “Nào xem nào, thày Hồ của chúng ta, tôi đã nói anh chỉ có thể làm được đến thế này thôi!”

Hồ Dật Lâm đã nhìn thấy cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Em quả nhiên không chết!”

“Anh thả cậu ta ra, tôi sẽ thay cậu ấy làm con tin.” Cô nở nụ cười lạnh tanh, “Từ đầu đến giờ, việc này chỉ có anh và tôi, anh chưa bao giờ xem trọng cậu ta, để tôi chơi cùng anh!”

Kinh Sở nhíu mày, anh muốn nói gì đó, nhưng Dương Miên Miên quay đầu nhìn anh: “Tôi sẽ thắng!”

“Đây không phải đánh nhau vì thể diện, quá nguy hiểm, tôi không đồng ý điều kiện này.”

“Tôi cũng không phải đang hỏi ý kiến của anh.”

Dương Miên Miên chậm rãi bước vào bên trong, cô vẫn còn mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, dáng vẻ trông thật cô liêu. Thường Nhạn quay sang nhìn Kinh Sở, định nói với anh mấy câu. Tuy nhiên, anh trầm mặc, sau đó lắc đầu.

Chờ đến khi Dương Miên Miên đi tới trước mặt hắn, hắn giơ tay đẩy mạnh Ôn Hinh, lấy súng chĩa vào cô, đem hai tay cô ngoặt ra phía sau: “Tự em muốn tìm đến cái chết!”

“Biết tại sao tôi xem thường anh không?” Cô bị Hồ Dật Lâm kẹp chặt, nhưng không sợ một chút nào, “Anh có cái đầu rất thông minh, tuy nhiên, thật đáng tiếc, anh quá nhu nhược.”

Gương mặt Hồ Dật Lâm biến sắc, hắn ta càng tăng thêm lực, lắc mạnh tay cô: “Em thì biết cái gì?”

Dương Miên Miên lau khóe miệng, tuy rằng không nói thêm lời nào, nhưng vẫn nhìn hắn với vẻ khinh thường.

Nghe những lời này, Thường Nhạn lo lắng: “Cô bé dám chọc giận hắn, cô bé điên rồi?”, quay sang Kinh Sở, “Làm sao bây giờ?”

“Chờ một chút!”

Kinh Sở không biết nhiều về Dương Miên Miên nhưng có một chuyện anh hiểu rõ. Ngày Miên Miên một thân đầy máu tựa vào ngực anh lặp đi lặp lại nói cô sẽ không chết, mạng của cô không thể chết như vậy. Vậy thì làm sao bắn tên không đích đây?

Thế nhưng cô muốn làm gì, hiện tại tính mạng của cô nằm trong tay hắn, làm hắn tức giận, rất có thể sẽ chết.

Hồ Dật Lâm kéo Dương Miên Miên vào sâu bên trong, bọn họ dần dần không nghe thấy tiếng nói chuyện.

Điện thoại của Kinh Sở rung lên, giọng “điện thoại” kích động: "(⊙o⊙)! Mau lên đi, là điện thoại Miên Miên, mau nhận điện thoại!”

Anh cầm lên, nhận điện thoại, bên kia mơ hồ truyền đến tiếng nói.

“Qua bên kia ngồi xuống! Mặc cái này vào!”

Hắn bắt Dương Miên Miên mặc cái gì? Kinh Sở im bặt, đứng thủ thế, chăm chú lắng nghe âm thanh ở đầu dây bên kia.

Bên kia có tiếng động, hình như Dương Miên Miên mặc cái gì đó vào, giọng cô xem thường: “Cái gì đây, à … áo bom à. Đã có súng, còn phải cần thêm bom mới an tâm? Nhu nhược vẫn là nhu nhược.”

Kinh Sở nghe đến đây, quay sang Liễu Ngọc: “Mau gọi đội tháo bom, hắn có bom.”

Liễu Ngọc giật mình, lập tức đánh điện.

Đầu dây vẫn vang lên tiếng nói chuyện.

“Được thôi! Tính mạng của em bây giờ đếm ngược. Em muốn thoát cũng vô dụng. Nào, mau hưởng thụ từng bước từng bước tiến đến cái chết.”

Kinh Sở nhớ lại những lời phân tích của Thường Nhạn. Cô ta nói Hồ Dật Lâm rất thích nhìn đối phương chìm trong tuyệt vọng. Quan sát vẻ mặt của đối phương khi cận kề cái chết, khiến hắn thỏa mãn.

Hắn muốn nhìn Dương Miên Miên từ từ rơi vào cái chết sao?

Hơn nữa, nếu hắn làm như vậy chứng minh trong hầm trú ẩn vẫn còn một lối thoát khác? Anh quay sang Vũ Đào: “Nơi này chắc chắn còn một lối vào, cậu cho người đi rà soát, chặn ở đó!”

“Vâng!”

Đầu Kinh Sở căng như dây đàn, anh muốn biết kế hoạch của Dương Miên Miên là gì, cô phải mau tìm cách thoát khỏi Hồ Dật Lâm, như vậy bọn họ mới có thể xông vào cứu cô.

Hoặc cô không có kế hoạch.

“Biết không, tôi rất xem thường anh. Anh bất hạnh như tôi. Mẹ kế đánh đập tôi, bắt tôi ăn thứ đồ ăn còn tệ hơn thức ăn chó. Mùa đông cho tôi ngủ hành lang, đêm xuống thấm gió lạnh. Ngày hôm sau tôi sốt hơn 39 độ. Bọn họ cũng để mặc tôi, thiếu một chút nữa tôi chết ở nhà. Vậy thì tôi phải làm sao. Tôi tống cổ bọn họ ra khỏi nhà. Anh có dám làm như vậy không? Khẳng định anh không dám! Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ anh bị đánh đến chết, cả dũng khí để báo thù cho bà cũng không có!”

“Em câm miệng!”

“Anh có bản lĩnh giết chết Nghiêm Tình, muốn giết chết luôn tôi, nhưng lại không đủ dũng khí đi giết Hồ Vũ. Hắn ta đã biến thành lão già vậy mà anh cũng không dám. Thật hối hận khi mẹ anh sinh ra một đứa con vô dụng như anh!”

“Em nói thêm câu nữa, không cần chờ đếm ngược, tôi sẽ cho em một phát súng ngay. Em có tin hay không?”

“Không tin! Bởi anh rất vô dụng. Lúc Hồ Vũ đánh mẹ anh, anh ở đâu. À, trốn dưới gầm giường không dám bước ra. Nào xem coi, anh coi mình là một người nguy hiểm sao, anh cho rằng anh có thể đem người khác ra đùa giỡn. Đừng ngu ngốc. Ngay từ đầu, tôi đã biết anh muốn giết tôi. Hôm đó, trên sân thượng là anh cố ý để tôi nhìn thấy. Anh cho rằng kế hoạch anh đã thành công, tôi đã ghen sao? Vì người đàn ông như anh mà ghen, anh đã quá đề cao mình rồi.

Anh gạt tôi tôi biết, vậy mà tôi lừa anh anh lại không hay. Anh cố ý nói mấy lời tâng bốc tôi để mọi người xa lánh tôi, cô lập tôi. Anh cho rằng sau đó tôi sẽ đến gần anh bởi anh là người duy nhất thương yêu tôi? Anh dám nói với thày hiệu trưởng là tôi muốn tự sát, anh tưởng tôi không biết?

Anh cho rằng mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay anh? Không không … tôi mới làm chủ cuộc chơi này, tôi muốn xem tên hề như anh diễn trò.”

Dương Miên Miên tuy rằng bị trói chặt trên ghế, cô không thể phản kháng, nhưng từng câu từng chữ như gai nhọn đâm vào lồng ngực Hồ Dật Lâm. Hắn tự cho là mình ghê gớm, nhưng toàn bộ kế hoạch đã bị cô nắm rõ. Hắn nghĩ mình là người điều khiển cuộc chơi, vậy mà chỉ là một tên hề mua vui.

Bóng đèn mờ ảo, trên đường nét trên gương mặt hắn đang run rẩy, trông rất hung dữ.

Dương Miên Miên lại nở nụ cười châm biếm: “Đúng rồi! Để tôi đoán xem nào, đoán xem anh lại bị Nghiêm Tình từ chối … bởi vì … giới tính của anh …! Không! … À … cũng có thể … Ha ha ha!” Tiếng cười của cô vang lên như chiếc chuông bạc, “Trong trường học có quá nhiều người thầm thương trộm nhớ thày Hồ, ai lại có thể ngờ rằng thày ấy lại khiếm khuyết như vậy!”

Hồ Dật Lâm nhịn một chút, dằn lòng không tiến đến bắn chết cô. Một khi có tiếng súng, cảnh sát nhất định sẽ xông vào, vậy hắn không còn thời gian thoát thân. Mạng của Dương Miên Miên cùng mạng của hắn, đương nhiên mạng của hắn quan trọng hơn.

“Đúng rồi! Muốn biết tôi làm sao …” giọng cô trầm thấp đầy mê hoặc, “Qua đây, qua đây tôi nói cho anh biết anh sai ở điểm nào.”

Cô biết Hồ Dật Lâm chắc chắn không thể nào kiềm chế được lý do này. Hắn tự cho là mình giải quyết mọi việc gọn gàng sạch sẽ, đương nhiên muốn biết mình lộ sơ hở ở chỗ nào.

Vừa nghe dứt câu nói sau cùng của cô, đầu dây bên kia Kinh Sở nghe thấy một tiếng rên. Sau đó, có tiếng vật nặng rơi xuống. Trong lòng anh cực lỳ hồi hộp. Không còn giữ được kiên nhẫn, tri viện cũng đã đến, có thể xông thẳng vào bên trong. Nhóm cầm súng dẫn đầu, tất cả đều mang một cảm giác hồi hộp.

Hầm trú ẩn dài khoảng 50m, khi bọn họ bước vào chính là lúc nhìn thấy Dương Miên Miên đang đá mạnh tên Hồ Dật Lâm.

Vũ Đào cùng các cảnh sát khác há hốc mồm.

Kinh Sở ngẩn người, sau đó phản ứng, anh ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt cô: “Em không sao chứ?”

Cô hắng giọng: “Không có chuyện gì, tôi đã nói, tôi sẽ thắng.” Cô mím chặt môi, đôi mắt mở to, lấp lánh ánh sáng.

Kinh Sở ngồi chồm hổm nhìn tên Hồ Dật Lâm đang tê liệt nằm dưới nền đất. Trên cánh tay hắn cắm một ống tiêm: “Thuốc mê?”

Dương Miên Miên ho hai tiếng: “Trước khi đi thuận tay mượn!”. Trước khi rời khỏi bệnh viện, cô viện cớ đi toilet, liền đi lấy một ống thuốc mê.

Ông tiêm: “Cho nên mới nói, thời khắc mấu chốt, hãy dựa vào em mà╭(╯^╰)╮”

Kinh Sở phục cô sát đất. Cô bé này đâu chỉ có gan to bằng trời, coi thường cái chết!

“Đội trưởng! Bom bắt đầu tính giờ!” Vũ Đào đã bắt gọn tên Hồ Dật Lâm, nhưng trái bom vẫn chưa được gỡ.

Thời gian đếm ngược còn hơn 30 phút.

“Không kịp nữa rồi, tôi làm!” Kinh Sở nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô: “Có sợ hay không?”

Dương Miên Miên nhìn anh, quan sát một lúc, nở nụ cười: “Tháo đi! Không sợ!”

Cô thật sự không sợ. Tuy nhiên, không hiểu tại sao, khi nhìn vào mắt Kinh Sở, khi anh nói những lời này với cô, trái tim cô như bị có một cọng lông vũ quét nhẹ. Cảm giác ngưa ngứa không thể diễn tả, trong lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào.

/153

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status