Tôi Có Kỹ Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 177 - Ý Thức

/181


Sau một hồi trầm mặc, Dương Miên Miên hỏi: Ý của ngươi là, ta có thể nghe thấy chúng nó có quan hệ với chấn thương mà não bộ phải chịu?

Dương Tiểu Dương đi qua từng kệ sách rồi quay lại: Cái thư viện này thật ra chính là não bộ của cô, mỗi người sẽ có cách riêng để sử dụng não bộ của mình, với thường thường có khi chỉ là mọt cái hộp nhỏ, với Holmes có lẽ là một cung điện, còn cô thích thư viện nó liền thành thư viện. Nói chung chính là mỗi người có một không gian não khác nhau, người thích tìm hiểu thì biết ngoài Trái Đất chính là Thái Dương hệ, ngoài Thái Dương hệ chính là hệ Ngân hà, vũ trụ to lớn, dù biết nhiều đến đâu vẫn luôn có một phần không rõ.

Nói trọng điểm.

Cô vì sao lại muốn ta trở thành người quản lý của thư viện này? Dương Tiểu Dương hỏi một vấn đề không liên quan.

Dương Miên Miên nghiêm túc suy nghĩ: Mi nghiêm túc?

Ta đương nhiên nghiêm túc, bởi vì tôi chính là người lý ở đây đó, chính cô không hiểu nhưng tôi vì lý do này mới có thể xuất hiện.

Bởi vì ta thiếu một người quản lý thư viện sao? Miên Miên ngẫm nghĩ. Cô là đậu bỉ sao?

Cô nghĩ tại sao ngón tay cô bị thương có thể lành, vì sao bạch cầu có thể giết chết vi khuẩn? Dương tiểu Dương nhảy lên một cái bàn dài, từng bước giơ cao chân, Tôi cảm thấy con người là một lòa sinh vật hết sức kỳ diệu, dù là về mặt tâm lý hay sinh lý vẫn luôn có cơ chế tự bảo vệ. Cô xem, không phải chính cô cũng đã lựa chọn quên đi những việc lúc nhỏ hay sao, rõ ràng có thể nhớ, nhưng cố tình lại ném nó vào tầng hầm ký ức, mặc kệ nó.

Ký ức không tốt đương nhiên không muốn nhớ.

Cho nên, cô đã nghĩ ra lý do vì sao tôi xuất hiện chưa?

Do đại não của ta bị tổn thương, còn mi là kiểu giống bạch cầu ấy hả?

Thật xin lỗi, kỳ thật thì tôi cũng rất thích thư viện này và công việc quản lý nó, vì nó giờ có chút hư hỏng nên tôi cần phải sửa chữa, chính là như vậy. Dương Tiểu Dương nhảy nhót, mắt đối mắt với cô: Tuy vết thương của cô không quá nghiêm trọng nhưng lý do mãi vẫn chưa tỉnh là vì thư viện bị lỗi rồi, cô xem hay chúng ta nhân cơ hội này nghiên cứu nó một chút? Dương Miên Miên có chút do dự: Kinh Sở thấy ta mãi chưa tỉnh nhất định sẽ lo lắng!

Nhưng mà nếu không sửa chữa cho tốt cô có nguy cơ bị ngu luôn đấy, lúc đó xí hổ lắm. Dương Tiểu Dương thuận lợi đánh vào điểm yếu của cô.

Dương Miên Miên: Ta thật sự rát có bản lĩnh, còn có thể để thứ mình tinh phân ra đe dọa mình. Cô nâng má, vẫn nên ở lại xem một chút vẫn tốt hơn. Não ta có vấn đề ở đâ?

Đầu tiên chúng ta cần phải tìm hiểu về cái thư viện này đã, thấy chỗ quanh cửa không, đó là chỗ điều khiển các giác quan bao gồm: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác. Tin tức được đưa vào từ đó, sau đó hội tụ và ta chính là người chịu trách nhiệm phân loại chúng ra. Dương Tiểu Dương trong tay xuất hiện một trản khí phong đăng, dẫn đường phía trước, Còn đây là kệ những ký ức có liên quan đến Kinh Sở, ta sẽ sắp xếp thời gian giúp cô sửa sang lại cho tốt.

Dương Miên Miên lấy xuống quyển sách thứ nhất, ghi lại thời gian và cảnh tượng lần đầu cô và Kinh Sở gặp nhau. Cô ở nhà dọn dẹp thì anh tiến vào, ánh mắt hai người lần đầu chạm phải nhau. Quả thật những ký ức ấy đều đã được cô ghi chép lại bằng ký tự.

Còn đây là những vụ án cô từng gặp, lại nói, số việc xui rủi cô gặp thật đa dạng nha, có nghĩ sẽ đến chùa bái Phật không?

Mi có thấy ta quá hay gây chuyện không? Dương Miên Miên hiện giờ không thể hỏi ai chỉ còn cách tự lẩm bẩm trong đầu.

Dương Tiểu Dương nghiêng đầu nhìn cô: Cái gì gọi là hay gây chuyện, chúng ta chưa từng bày chuyện thị phi, nhưng có người đến tận cửa nhà khi dễ chẳng lẽ không ra chào hỏi đàng hoàng một chút sao, hay vì ngại phiền mà cô tự giác lui bước, cô cam lòng không, phục không? NÓi lại nhớ, tên Chu Đại Chí kia may mà chết rồi, nếu không ta nhất định sẽ trỏ vào mũi hắn ta mà mắng một trận. Dám đào hố cho bà, cũng phải tự xem lại bản thân có bản lĩnh hay không chứ, tâm tư xấu xa muốn hai ta chôn cùng hắn. Mà chúng ta nào có làm gì trái với lương tâm, phạm tội là hắn ta, quay qua quay lại định quăng cái nồi lớn này cho chúng ta à?!

Tôi từng có suy nghĩ nếu năm đó không đụng đến Ngô Chí Hoa, anh ấy cũng không vì ta mà bị thương, nếu không gặp phải Tiêu Thiên nào có việc suýt chết ở sa mạc.

Mọi việc luôn có tốt xấu, phúc họa tương ứng, nào có ai dám đưa ra kết luận chắc chắn cuối cùng rồi mọi việc sẽ ra sao. Tái ông mất ngựa không rõ họa phúc, nếu lúc trước cô mặc kệ mọi chuyện sao có thể quen biết Kinh Sở.

Nếu nói như vậy mọi việc đều có cái giá của nó. Dương Miên Miên lần nữa lộ ra nụ cười: Mi nói đúng...... Đây là chỗ nào?

Vốn dĩ đang ở trong một thư viện kệ sách được sắp xếp ngăn nắp, nhưng bỗng nhiên Tiểu Dương lại mang cô đến một căn phòng hỗn độn, Nơi vừa đi qua chính là nơi tính toán, giống như một mê cung vậy, rất phức tạp, nhưng bất quá chỉ mới là một phần nhỏ thôi, cô xem, tuy đầu óc nối liền với cơ thể, nhưng thân thẻ là hữu hạn còn ý thức lại là vô hạn.


Triết học, tôn giáo, vật lý, não người... cô không cảm thấy đây là trăm sông đổ về một biển hay sao? Dương Tiểu Dương nói xong câu này liền chạy nhanh nói sang chuyện khác, mệnh đề triết học có thể biện luận cả đời cũng biện luận không xong, chính mình cùng chính mình tranh luận thật sự sẽ tinh phân, Đấy, vấn đề nằm ở chỗ này!

Dương Miên Miên nhìn cảnh tượng trước mắt: Vì cái gì lại là cái dạng này?

Cô biết nơi này đại biểu cho cái gì không? Dương Tiểu Dương nghiêm túc mà nhìn cô, Không phải thứ gì khác, chính là những giọng nói cô nghe thấy, Kỳ thật chúng ta vẫn luôn tò mò vì sao chỉ có chúng ta mới có thể nghe thấy thanh âm của chúng, bất chấp quy luật tự nhiên...?

Dương Miên Miên thở dài: Dùng khoa học giải quyết vấn đề phi khoa học có phải quá ư là tự làm khó mình không? Ngươi xem nhiều tiểu thuyết vậy thì thử nói xem có nữ chính nào tự đi nghiên cứu lý do vì sao mình có bàn tay vàng chưa?

Cô không phải họ, hơn nữa không phải cô luôn muốn biết tại sao lại phát sinh vấn đề này à?

Nhưng mà nơi này cái gì cũng không có.

Dương Tiểu Dương: ...... Nó cạn lời, Đây là đại não, nói cách khác cô muốn gì chính là cái đó, nếu cô hy vọng bạch bạch bạch với Kinh Sở cũng có thể, ta nói cô biết, trong não cô có một phần đến ta cũng không hiểu tại sao nó tồn tại. Nhưng chính nó, khiến cô nghe được nhiều loại âm thanh hơn.

Micũng không biết?

Dương Tiểu Dương dậm chân: Làm ơn đi, ta là ý thức của cô đấy, cô xem được bao nhiêu sách thì tôi biết bấy nhiêu thứ, chẳng qua là sắp xếp lại theo trình tự cho gọn gàng hơn thôi, cô cho rằng tôi là hệ thống hay khí linh vậy?! Ta là ý thức của cô, chỉ là với mỗi người nó mạnh mẽ hay yếu ớt thôi có hiểu hông!

/181

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status