Chương 7: Đi theo ba Mục Thâm về nhà (2)
Editor: May
Xong rồi xong rồi, ông chủ không thích người khác lắm miệng chuyện của mình nhất.
Mục Thâm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn hai khuôn mặt đáng thương giống nhau như đúc.
“Không có lần sau.”
Nhuyễn Nhuyễn lập tức ôm Tiểu Bạch Bạch hoan hô lên.
“Ba tốt nhất, Nhuyễn Nhuyễn thích ba nhất.” Giọng nói Nhuyễn Nhuyễn lại là rất vang dội, người đứng bên cạnh đều nghe thấy được.
Trợ lý và thư ký càng là cảm thán, vì sao tiểu khả ái này không ôm anh / cô gọi ba / mẹ chứ, nếu đổi thành bọn họ, khẳng định ôm tiểu khả ái này vào trong ngực yêu thương, đâu có giống tổng giám đốc, bày một khuôn mặt lạnh như băng, cũng không sợ dọa cô bé.
Nhưng bọn họ lại không thể không bội phục cô nhóc nghé con mới sinh không sợ cọp này, nói chuyện với tổng giám đốc hoàn toàn không mang theo sợ hãi.
Mục Thâm lên xe mới vừa ngồi xuống, tiểu hòa thượng bên cạnh liền dịch mông nhỏ từng chút dán lại đây.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Thâm nhìn qua, Nhuyễn Nhuyễn lập tức lộ ra một hàng gạo kê trắng tinh, đôi mắt cười cong cong.
“Ba.” Cô bé gọi một tiếng liền ngoan ngoãn ngồi dựa gần anh, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở đầu gối, lưng ưỡn đến thẳng tắp.
Con sói con béo ú lông xù xù kia cũng ngoan ngoãn ghé vào bên chân cô bé, thật sự không ồn không nháo.
Thật đúng là rất ngoan, trong lòng anh nghĩ.
Tiểu hòa thượng này không giống tất cả những đứa bé anh từng gặp qua, những đứa bé kia lúc anh không có mặt khóc nháo đánh nhảy, đầu gấu không thôi, lúc có anh lại một đám nhìn anh run bần bật, cực kỳ sợ hãi.
Tiểu hòa thượng này ngược lại lá gan rất lớn, còn trông mong dán lại đây.
“Chú, vừa rồi cảm ơn chú nha.” Nhuyễn Nhuyễn nói cảm ơn vì lời nói vừa rồi của tài xế, bằng không nếu chọc ba không vui, cô và Tiểu Bạch Bạch có thể sẽ bị vứt bỏ.
“Không…… Không cần.” Tài xế lau mồ hôi lạnh trên trán, ông chủ không có truy cứu nên anh nhẹ nhàng thở ra, sau đó lái xe rời đi.
Đường nông thôn có chút mấp mô, cho dù lái cẩn thận hơn, trong xe vẫn là cảm giác được xóc nảy.
Nhuyễn Nhuyễn dựa sát Mục Thâm, một đôi mắt lại mở thật lớn nhìn phong cảnh hiện lên bên ngoài, trên mặt mang theo hưng phấn và kích động.
“Ba, trước kia con chỉ nghe sư phụ nói qua xe, nhưng Nhuyễn Nhuyễn còn chưa từng ngồi xe, xe này thật nhanh, ngồi ở bên trong hoàn toàn không mệt.”
Nhuyễn Nhuyễn lôi kéo cánh tay Mục Thâm, nhỏ giọng nói chuyện với anh, nói xong cũng không chờ Mục Thâm trả lời, bản thân trộm vui vẻ lên.
“Con muốn nói cho sư phụ biết, xe ba Mục Thâm mang con ngồi, siêu xinh đẹp.”
Mục Thâm nhìn cô một cái, cũng không ngăn cản cô nói chuyện, chỉ là tầm mắt nhìn chằm chằm đầu nhỏ trơn bóng của cô, sau đó, đặt bàn tay to lên xoa nhẹ hai cái.
Xúc cảm không tồi, tốt giống như trong tưởng tượng.
Khóe miệng Mục Thâm hơi cong lên, chỉ là trong chớp mắt lại mím trở về, biến thành một đường thẳng tắp lạnh lùng.
Nhuyễn Nhuyễn sờ sờ đầu nhỏ của mình, không rõ nguyên do, nhưng vẫn là lộ ra một tươi cười với anh.
Nhuyễn Nhuyễn chỉ hưng phấn tự mình nói một lát lúc ban đầu, lúc sau dần dần mệt nhọc.
Mục Thâm nhìn lưng vừa mới bắt đầu còn ưỡn đến thẳng tắp của cô nhóc đến lúc sau càng ngày càng mềm oặt, sau đó toàn bộ thân thể nhỏ đổ về phía anh.
Mục Thâm “…………”
Anh duỗi tay, muốn đẩy cô bé ra, bàn tay to khớp xương rõ ràng mới vừa đặt lên đầu tiểu hòa thượng, tay nhỏ mềm múp của cô bé liền nắm lại đây, tay nhỏ như vậy, hai tay cộng lại đều không có lớn bằng một bàn tay anh, ôm chặt anh.
/790
|