- Các sư đệ, tình huống là vậy đó, Lâm Phàm được truyền thừa Vĩnh Hằng Chi Phủ, hiện giờ muốn xuất tông lịch lãm. Tuy lịch lãm là việc ai cũng phải trải qua, nhưng thiên hạ hiện nay không phải quá thái bình, nếu xảy ra chuyện gì thì Thánh Tông ta thừa nhận không nổi.
Yến tông chủ nhìn đông đảo sư đệ, nói. Đám người Vô Nhai đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu tự hỏi. Bọn họ đều hiểu ý của sư huynh, đó là không ngăn cản được việc Lâm Phàm sẽ ra ngoài lịch lãm.
Như vậy cũng tức là phải xuất ra chút máu rồi.
- Các vị các sư đệ, ta trước, Dong Tinh Hộ Quang Tráo của ta có thể kháng cự toàn bộ công kích của cảnh giới dưới Đại Thiên Vị, coi như đủ để hắn hoành hành không sợ cái gì ở Đông Linh châu rồi.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai khẽ nâng tay, một luồng sáng đỏ lóe ra, một bảo bối dạng chiếc chuông xuất hiện.
- Sư huynh đã xuất ra thứ quý giá nhường này, mà Lâm sư đệ được truyền thừa của lão tổ, đương nhiên không thể keo kiệt, ta sẽ để Thôn Thiên Cuồng Mãng trở thành sủng thú của hắn.
Thái thượng trưởng lão Ngự Thú phong phất tay áo một cái, một con rắn nhỏ màu đỏ lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Con rắn nhỏ màu đỏ này rất gần với hung thú thượng cổ, rất cường đại, giờ thái thượng trưởng lão Ngự Thú Phong nguyện ý để nó trở thành sủng thú của Lâm Phàm đủ thấy tâm ý đến nhường nào.
. . . .
Yến tông chủ nhìn các vị sư đệ không chút keo kiệt xuất ra bảo bối, trong lòng cũng vui mừng. Lâm Phàm đạt được truyền thừa của lão tổ, Thánh Tông nhất định phải bảo đảm an toàn cho hắn. Bên ngoài hung hiểm vạn phần, có những bảo bối này, thậm chí có thể không sợ cả cao thủ Đại Thiên Vị.
. . . .
Vào lúc cao tầng tông môn đang hiến bảo bối ra vì Lâm Phàm, hắn lại đã hạ được một con mãnh thú rồi ép nó thành thú cưỡi, một đường chạy như điên theo lộ trình vạch sẵn.
Chính là dựa theo mấy địa điểm của Thất Thánh Bảo Đồ.
Đích đến thứ nhất là địa điểm đầu tiên trên bản đồ, Địa Ngục Hỏa Diễm.
- Chạy nhanh lên cho ta.
Lâm Phàm quất cái roi trên tay lên mông hung thú.
Con hung thú này rú lên một tiếng, hai mắt đẫm lệ tăng tốc, trong lòng vạn phần bi thương.
Vốn nó đang tha thẩn kiếm ăn thì gặp một nhân loại, định đánh chén một bữa, ai ngờ lại phát sinh chuyện thế này. Trong mắt nó, nhân loại này thật sự là quá tà ác.
Thúc “ngựa” chạy chồm, gió rét lạnh thấu xương.
Lâm Phàm hào hứng nở một nụ cười xán lạn.
Với tốc độ này, hắn không cần lo bị tông chủ phát hiện, sau đó xách mình trở về.
Chuyện hoãn một ngày mai sẽ cho đi, trong mắt hắn, 100% là lừa đảo.
Tông chủ nhất định là thương lượng với các thái thượng trưởng lão khác để tìm cách ép mình ở lại.
Lấy tu vi của chính mình, khẳng định không phản kháng nổi, chẳng thà chạy trước, để bọn họ không tìm thấy tiểu gia.
Chờ tiểu gia tăng thực lực lên, sẽ oai vệ mà trở về.
Thời gian từ sáng đến chiều trôi qua thật mau.
Lâm Phàm nhìn nhìn bản đồ, xác định phương hướng đúng rồi tiếp tục thúc “ngựa”. Cưỡi hung thú quả nhiên tiện lợi, ngày đi ngàn dặm không thành vấn đề.
Thánh Tông.
Yến tông chủ mang theo bảo bối của các sư đệ đi tới Vô Danh phong.
Thế nhưng hắn lập tức ngây ngốc khi biết tin Lâm Phàm đã đi từ hôm qua qua Trương Nhị Cẩu…
Lâm Phàm cũng đã đi hết khu vực trực thuộc Thánh Tông, trước mắt chỉ còn lại một vùng đất trời màu vàng.
Cát vàng thổi quét, tràn ngập toàn bộ không gian. Lâm Phàm nheo mắt nhìn, lần nữa lấy bản đồ ra.
Xuyên qua khu vực Thánh Tông là tới sa mạc Tử Vong.
- Đi thôi…
Lâm Phàm vỗ vỗ hung thú dưới mông.
Con hung thú này lại kêu khóc mấy tiếng, cuối cùng quỳ bốn chân xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn lên Lâm Phàm, ý muốn Lâm Phàm thả nó ra, có vẻ nó rất sợ hãi sa mạc phía trước.
Lâm Phàm nhìn thấy hung thú có bộ dạng này thì chỉ biết thở dài một tiếng:
- Cút nhanh lên.
Vốn Lâm Phàm định kiếm chút exp từ con hung thú này, nhưng nghĩ công nó đưa mình một đường tới tận đây nên thả cho nó cái mạng nhỏ.
Hung thú cảm kích nhìn Lâm Phàm một cái, quỳ một chỗ để hắn bước xuống khỏi lưng mình, sau đó quay mông tăng tốc chạy, giống như sợ Lâm Phàm đổi ý.
Lâm Phàm nhìn sa mạc mênh mông vô bờ phía trước, thở dài một tiếng, sau đó tiến bước vào trong cát vàng.
Càng vào sâu, cát bay càng lúc càng mù mịt, cuối cùng thân ảnh của Lâm Phàm dần dần biến mất trong gió cát.
- Chỗ quỷ quái này, sớm biết thế thì lúc trước chuẩn bị thêm mấy thứ rồi.
Đi trong sa mạc, Lâm Phàm thi thoảng lại chửi thầm. Cái sa mạc Tử Vong chết tiệt này có mức độ nguy hiểm không thua gì một số cấm địa.
Nơi này có một đám hung thú rất quái dị sinh sống, mà thậm chí chúng nó còn không tính là hung thú.
Theo ghi chép của tông môn, muốn theo đường bộ rời khỏi Thánh Tông thì nhất định phải đi qua sa mạc Tử Vong này, và đệ tử cảnh giới Tiên Thiên trở xuống khó mà sống nổi để vượt qua đây.
Còn nếu đệ tử tông môn muốn rèn luyện thì nhất định phải lập đội mới có thể an toàn ở chốn này.
Bão cát càng lúc càng lớn, lớn đến độ Lâm Phàm phải lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra che trước mặt, ngăn bão cát quất lên đau rát.
Bỗng khoảng cát phía trước Lâm Phàm nhúc nhích, giống như có sinh vật gì đó muốn chui lên.
Tiếng đào bới xen lẫn tiếng vù vù làm người ta không phân được rõ đó là tiếng gió hay là tiếng cảnh báo nguy hiểm sắp đến.
Mà vừa lúc này, mặt cát đột nhiên lõm xuống,một con rết bỗng phóng vọt ra, thân hình to lớn như một người khổng lồ, vô số cái chân không ngừng rung rinh trên không, cái miệng thì phát ra tiếng rít gào dữ tợn.
Lâm Phàm cả kinh, lập tức ném Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay tới.
Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Tiên Thiên cao giai.
Đinh, exp gia tăng mười vạn.
. . . .
Nghe tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm thở phào một hơi, đồng thời khó chịu mắng.
- Hù chết tiểu gia ta!
Lâm Phàm tiến lên nhặt lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ từ xác hung thú.
Con rết này tuy yếu, nhưng cách xuất hiện của nó để Lâm Phàm hiểu một điều, đó là sự nguy hiểm của sa mạc Tử Vong này không hề quá lời.
Hung thú tại đây thông thường đều sống dưới mặt cát, rồi đột nhiên tấn công, khiến người ta trở tay không kịp. Còn may là hắn phản ứng không tệ, không thì kết quả khó nói.
Sau đó Lâm Phàm tiếp tục đi về trước, cũng không biết phải bao lâu nữa mới qua được cái sa mạc nhìn không thấy bờ này.
. . . .
Một nơi trong sa mạc.
Một cái bóng thật dài trải trên mặt cát, tới khi nhìn rõ chân thân của cái bóng kia, lại phát hiện đó là một đội xe.
Đội xe này chạy vô cùng chậm trong sa mạc.
Vô số tiếng rít gầm vang lên từ bên trong đội xe này.
Yến tông chủ nhìn đông đảo sư đệ, nói. Đám người Vô Nhai đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu tự hỏi. Bọn họ đều hiểu ý của sư huynh, đó là không ngăn cản được việc Lâm Phàm sẽ ra ngoài lịch lãm.
Như vậy cũng tức là phải xuất ra chút máu rồi.
- Các vị các sư đệ, ta trước, Dong Tinh Hộ Quang Tráo của ta có thể kháng cự toàn bộ công kích của cảnh giới dưới Đại Thiên Vị, coi như đủ để hắn hoành hành không sợ cái gì ở Đông Linh châu rồi.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai khẽ nâng tay, một luồng sáng đỏ lóe ra, một bảo bối dạng chiếc chuông xuất hiện.
- Sư huynh đã xuất ra thứ quý giá nhường này, mà Lâm sư đệ được truyền thừa của lão tổ, đương nhiên không thể keo kiệt, ta sẽ để Thôn Thiên Cuồng Mãng trở thành sủng thú của hắn.
Thái thượng trưởng lão Ngự Thú phong phất tay áo một cái, một con rắn nhỏ màu đỏ lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Con rắn nhỏ màu đỏ này rất gần với hung thú thượng cổ, rất cường đại, giờ thái thượng trưởng lão Ngự Thú Phong nguyện ý để nó trở thành sủng thú của Lâm Phàm đủ thấy tâm ý đến nhường nào.
. . . .
Yến tông chủ nhìn các vị sư đệ không chút keo kiệt xuất ra bảo bối, trong lòng cũng vui mừng. Lâm Phàm đạt được truyền thừa của lão tổ, Thánh Tông nhất định phải bảo đảm an toàn cho hắn. Bên ngoài hung hiểm vạn phần, có những bảo bối này, thậm chí có thể không sợ cả cao thủ Đại Thiên Vị.
. . . .
Vào lúc cao tầng tông môn đang hiến bảo bối ra vì Lâm Phàm, hắn lại đã hạ được một con mãnh thú rồi ép nó thành thú cưỡi, một đường chạy như điên theo lộ trình vạch sẵn.
Chính là dựa theo mấy địa điểm của Thất Thánh Bảo Đồ.
Đích đến thứ nhất là địa điểm đầu tiên trên bản đồ, Địa Ngục Hỏa Diễm.
- Chạy nhanh lên cho ta.
Lâm Phàm quất cái roi trên tay lên mông hung thú.
Con hung thú này rú lên một tiếng, hai mắt đẫm lệ tăng tốc, trong lòng vạn phần bi thương.
Vốn nó đang tha thẩn kiếm ăn thì gặp một nhân loại, định đánh chén một bữa, ai ngờ lại phát sinh chuyện thế này. Trong mắt nó, nhân loại này thật sự là quá tà ác.
Thúc “ngựa” chạy chồm, gió rét lạnh thấu xương.
Lâm Phàm hào hứng nở một nụ cười xán lạn.
Với tốc độ này, hắn không cần lo bị tông chủ phát hiện, sau đó xách mình trở về.
Chuyện hoãn một ngày mai sẽ cho đi, trong mắt hắn, 100% là lừa đảo.
Tông chủ nhất định là thương lượng với các thái thượng trưởng lão khác để tìm cách ép mình ở lại.
Lấy tu vi của chính mình, khẳng định không phản kháng nổi, chẳng thà chạy trước, để bọn họ không tìm thấy tiểu gia.
Chờ tiểu gia tăng thực lực lên, sẽ oai vệ mà trở về.
Thời gian từ sáng đến chiều trôi qua thật mau.
Lâm Phàm nhìn nhìn bản đồ, xác định phương hướng đúng rồi tiếp tục thúc “ngựa”. Cưỡi hung thú quả nhiên tiện lợi, ngày đi ngàn dặm không thành vấn đề.
Thánh Tông.
Yến tông chủ mang theo bảo bối của các sư đệ đi tới Vô Danh phong.
Thế nhưng hắn lập tức ngây ngốc khi biết tin Lâm Phàm đã đi từ hôm qua qua Trương Nhị Cẩu…
Lâm Phàm cũng đã đi hết khu vực trực thuộc Thánh Tông, trước mắt chỉ còn lại một vùng đất trời màu vàng.
Cát vàng thổi quét, tràn ngập toàn bộ không gian. Lâm Phàm nheo mắt nhìn, lần nữa lấy bản đồ ra.
Xuyên qua khu vực Thánh Tông là tới sa mạc Tử Vong.
- Đi thôi…
Lâm Phàm vỗ vỗ hung thú dưới mông.
Con hung thú này lại kêu khóc mấy tiếng, cuối cùng quỳ bốn chân xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn lên Lâm Phàm, ý muốn Lâm Phàm thả nó ra, có vẻ nó rất sợ hãi sa mạc phía trước.
Lâm Phàm nhìn thấy hung thú có bộ dạng này thì chỉ biết thở dài một tiếng:
- Cút nhanh lên.
Vốn Lâm Phàm định kiếm chút exp từ con hung thú này, nhưng nghĩ công nó đưa mình một đường tới tận đây nên thả cho nó cái mạng nhỏ.
Hung thú cảm kích nhìn Lâm Phàm một cái, quỳ một chỗ để hắn bước xuống khỏi lưng mình, sau đó quay mông tăng tốc chạy, giống như sợ Lâm Phàm đổi ý.
Lâm Phàm nhìn sa mạc mênh mông vô bờ phía trước, thở dài một tiếng, sau đó tiến bước vào trong cát vàng.
Càng vào sâu, cát bay càng lúc càng mù mịt, cuối cùng thân ảnh của Lâm Phàm dần dần biến mất trong gió cát.
- Chỗ quỷ quái này, sớm biết thế thì lúc trước chuẩn bị thêm mấy thứ rồi.
Đi trong sa mạc, Lâm Phàm thi thoảng lại chửi thầm. Cái sa mạc Tử Vong chết tiệt này có mức độ nguy hiểm không thua gì một số cấm địa.
Nơi này có một đám hung thú rất quái dị sinh sống, mà thậm chí chúng nó còn không tính là hung thú.
Theo ghi chép của tông môn, muốn theo đường bộ rời khỏi Thánh Tông thì nhất định phải đi qua sa mạc Tử Vong này, và đệ tử cảnh giới Tiên Thiên trở xuống khó mà sống nổi để vượt qua đây.
Còn nếu đệ tử tông môn muốn rèn luyện thì nhất định phải lập đội mới có thể an toàn ở chốn này.
Bão cát càng lúc càng lớn, lớn đến độ Lâm Phàm phải lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra che trước mặt, ngăn bão cát quất lên đau rát.
Bỗng khoảng cát phía trước Lâm Phàm nhúc nhích, giống như có sinh vật gì đó muốn chui lên.
Tiếng đào bới xen lẫn tiếng vù vù làm người ta không phân được rõ đó là tiếng gió hay là tiếng cảnh báo nguy hiểm sắp đến.
Mà vừa lúc này, mặt cát đột nhiên lõm xuống,một con rết bỗng phóng vọt ra, thân hình to lớn như một người khổng lồ, vô số cái chân không ngừng rung rinh trên không, cái miệng thì phát ra tiếng rít gào dữ tợn.
Lâm Phàm cả kinh, lập tức ném Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay tới.
Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Tiên Thiên cao giai.
Đinh, exp gia tăng mười vạn.
. . . .
Nghe tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm thở phào một hơi, đồng thời khó chịu mắng.
- Hù chết tiểu gia ta!
Lâm Phàm tiến lên nhặt lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ từ xác hung thú.
Con rết này tuy yếu, nhưng cách xuất hiện của nó để Lâm Phàm hiểu một điều, đó là sự nguy hiểm của sa mạc Tử Vong này không hề quá lời.
Hung thú tại đây thông thường đều sống dưới mặt cát, rồi đột nhiên tấn công, khiến người ta trở tay không kịp. Còn may là hắn phản ứng không tệ, không thì kết quả khó nói.
Sau đó Lâm Phàm tiếp tục đi về trước, cũng không biết phải bao lâu nữa mới qua được cái sa mạc nhìn không thấy bờ này.
. . . .
Một nơi trong sa mạc.
Một cái bóng thật dài trải trên mặt cát, tới khi nhìn rõ chân thân của cái bóng kia, lại phát hiện đó là một đội xe.
Đội xe này chạy vô cùng chậm trong sa mạc.
Vô số tiếng rít gầm vang lên từ bên trong đội xe này.
/787
|