Tối Cường Hệ Thống
Chương 184 - Bản Tọa Có Thân Phận Lớn Nhường Này, Mà Còn Xấu Hổ Chưa Dám Khoe Khoang
/787
|
Thế nhưng khi mọi người cùng nhìn về phía người nói, lại không khỏi cùng làm vẻ mặt quái dị. Chẳng lẽ người này điên rồi sao? Chưa nói hắn có thực lực đấu với đám đệ tử tông môn này không, chỉ riêng tạo hình lúc này đã khiến ấn tượng trong lòng người giảm mạnh.
Một bát sữa đậu nành, một cái bánh quẩy đầy dầu mỡ.
Trong đám người, chỉ có mình Cung Băng Dạ run lên khi thấy người này. Nàng không ngờ người thần bí kia sẽ xuất hiện ở đây.
Hắn tới giúp mình sao?
Liễu Nhất Nguyên nhíu mày, cũng không để tên liều lĩnh này vào mắt, chỉ đánh mắt ra hiệu cho Vương Hạo.
Vương Hạo gật gật đầu, tiến lên, hung hăng quát:
- Ngươi làm cái gì thế hả? Cút sang một bên.
Lâm Phàm không thèm để ý, đi qua Vương Hạo, tiến vào giữa Cung Băng Dạ và Liễu Nhất Nguyên.
Sau đó, hắn nhấp một ngụm sữa đậu nành, cảm giác bụng đã no, mới đưa nửa bát sữa đậu còn lại tới trước mặt Cung Băng Dạ:
- Ăn sáng chưa? Còn nửa bát sữa đậu nành, đổ đi thì lãng phí quá, nếu cô chưa ăn sáng thì cho cô đấy!
Lâm Phàm cũng chỉ thuận miệng trêu chọc, vì dù sao đây cũng là đồ uống dở của hắn. Một cô gái có dung mạo tuyệt thế như vậy, đời nào chịu uống đồ thừa đã dính đầy nước miếng người khác.
- Còn chưa có, cảm tạ.
Ai ngờ, Cung Băng Dạ lại nhận lấy, nét mặt căng thẳng giãn ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh mà hé môi đặt lên vành chiếc bát sứ, từ từ thưởng thức sữa đậu nành.
Lâm Phàm cũng trợn tròn mắt. Vốn hắn cho rằng, khi mình đưa bát sữa đậu tới trước mặt Cung Băng Dạ, nàng ta sẽ từ chối, sau đó chính hắn sẽ một ngụm uống cạn.
Tiếp đến, cái tên hung hăng càn quấy sau lưng sẽ hỏi hắn là ai. Lúc ấy, hắn sẽ đập vỡ bát sữa đậu đã cạn lên mặt đất, tạo một mở đầu vô cùng khí phách.
Nhưng mà diễn biến hiện giờ lại nằm ngoài dự tính của Lâm Phàm, rối tung cả lên.
* * *
Cung Băng Dạ có tính toán của riêng mình. Từ sau khi cha mất, Cung gia luôn kề bên nguy cơ, nàng cũng muốn tìm một nơi có thể dựa vào, nhưng chí ít người đó phải vừa mắt nàng.
Tuy người thần bí này có hành vi quái dị, nhưng ít ra Cung Băng Dạ vẫn còn có chút hảo cảm.
Còn tình cảm, thì ngày sau có thể từ từ bồi dưỡng.
Mà người thần bí này lại không háo sắc, cho nên, nếu muốn dựa vào, phải từ chính nàng cố gắng.
* * *
- Ngươi là người phương nào?
Liễu Nhất Nguyên lạnh giọng hỏi.
- Ăn bánh quẩy không, còn nóng hổi luôn đấy?
Lâm Phàm giơ cái bánh quẩy cắn dở tới trước mặt Liễu Nhất Nguyên.
- Càn rỡ!
Đám sư đệ đằng sau Liễu Nhất Nguyên quát lên, muốn đi lên khiến Lâm Phàm đẹp mặt, nhưng lại bị Liễu Nhất Nguyên ngăn lại.
- Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi là ai?
Liễu Nhất Nguyên dùng ánh nhìn tàn khốc hỏi Lâm Phàm, người trước mắt này quá làm càn.
- Ăn bánh quẩy không?
Lâm Phàm cười thật tươi, lại hỏi, cũng không trả lời.
- Không biết sống chết.
Liễu Nhất Nguyên không nhịn được nữa, một chưởng bao phủ trong chân nguyên đỏ sậm đánh về phía ngực của Lâm Phàm.
Chưởng đánh trúng đích, Liễu Nhất Nguyên nhếch miệng nở một nụ cười lạnh. Thế nhưng, chỉ tích tắc sau, hắn lại trợn tròn mắt, vẻ không thể tin được mà nhìn Lâm Phàm.
- Tiểu bối, ngươi hơi quá đáng rồi đấy.
Lâm Phàm phủi phủi ngực áo, nói.
Liễu Nhất Nguyên nghiêm mặt lại, lùi về sau mấy bước. Gã hiểu được, người trước mắt không đơn giản, chỉ sợ mình không phải là đối thủ.
Nhưng gã cũng không sợ đối phương, bởi gã là đệ tử tông môn.
- Các hạ tu vi cao cường, bản nhân là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo Tông, nếu các hạ định ra mặt thay Cung gia, thì cũng nên cân nhắc cho kỹ.
Liễu Nhất Nguyên lạnh lùng nói.
Mà đúng lúc này, Lâm Phàm vừa còn nở nụ cười, đã ra tay nhanh như chớp, tát một cái thật mạnh lên mặt của Liễu Nhất Nguyên.
- Tông gì? Ta không nghe rõ, cảm phiền ngươi nói lại lần nữa.
Lâm Phàm ghé tai, hỏi.
Giờ khắc này, đám người xung quanh chỉ biết há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt.
Liễu Nhất Nguyên nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương, ngón tay chỉ thẳng:
- Ngươi... ngươi... Ta là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo Tông, ngươi lại dám... Tốt, tốt lắm...
Lâm Phàm lắc lắc cổ tay, khinh bỉ nhìn đối phương:
- À, thì ra là đệ tử nội môn Hỏa Đạo Tông cơ đấy...
- Ngươi...
Liễu Nhất Nguyên giận muốn điên lên, nhưng không dám xông tới lần nữa.
Mà đám sư đệ của gã cũng đều một vẻ mặt không thể tin nổi.
- Một đệ tử nội môn thì đáng khoe khoang lắm sao? Nhìn xem cái gì đây!
Lâm Phàm khinh thường nói, sau đó lấy ra một cái lệnh bài, huơ huơ trước mặt Liễu Nhất Nguyên.
Trên cái lệnh bài phong cách cổ xưa kia, có khắc hình một ngọn núi, mà trên ngọn núi kia lại có một chữ Thánh .
- Nhìn xem, đây là cái gì?
- Bản tọa chính là chưởng tọa ngọn núi thứ mười một - Vô Danh phong của Thánh Tông, thế mà còn ngượng khi khoe ra, ngươi chỉ là đệ tử nội môn của tông gì gì đó, lại vênh váo được như thế, tài thật!
Liễu Nhất Nguyên vừa nhìn thấy hình khắc và chữ trên lệnh bài kia, sắc mặt đã trắng bệch.
Hắn biết cái lệnh bài này, đây là lệnh bài riêng của các phong chủ trong Thánh Tông. Điều này có ghi ở điển tịch của mỗi một tông môn.
Mà Hỏa Đạo Tông tuy cũng là tông môn, nhưng so sánh với Thánh Tông, lại chẳng khác gì đom đóm so với mặt trăng.
Hiện giờ hắn lại chọc một phong chủ của Thánh Tông, chuyện này...
Quần chúng xung quanh nghe tới đây thì ai nấy đều cực kỳ khiếp sợ, bởi vì cái tên Thánh Tông không khác nào sấm nổ bên tai bọn họ.
Cung Băng Dạ nhìn bóng lưng của Lâm Phàm, nụ cười lại dần tắt. Nàng không ngờ rằng người thần bí này là người của Thánh Tông, còn đứng đầu một ngọn núi...
- Tiểu bối như ngươi thì càn rỡ cái gì? Ngày hôm nay, dù là tông chủ của các ngươi đứng trước mặt bản tọa, bản tọa cũng tát cho ngươi xem, ngươi có tin không?
Liễu Nhất Nguyên á khẩu không trả lời được, cơn giận ban nãy đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.
- Bản tọa cũng không muốn nói nhảm với đám tiểu bối các ngươi. Những thứ trên thân ngươi, bản tọa tạm thời bảo quản thay. Trở về nói cho tông chủ của ngươi, đến Thánh Tông tìm bản tọa, bản tọa muốn hỏi xem, rốt cuộc là hắn dạy đồ đệ như thế nào.
Lâm Phàm cũng không đợi Liễu Nhất Nguyên nói nhảm, trực tiếp lột nhẫn trữ vật của gã xuống, sau đó lại vươn tay thò vào trong ngực áo đối phương, xem còn thứ gì hay không.
- Đại nhân, cái này...
Liễu Nhất Nguyên nhìn thấy tấm bản đồ bằng da trâu mình cất trước ngực bị móc ra, lập tức biến sắc.
- Cái này cái kia gì nữa! Bản tọa bảo quản tạm. Trở về bảo tông chủ các ngươi tới Thánh Tông chuộc lại.
Lâm Phàm vừa nhìn sắc mặt của Liễu Nhất Nguyên thì biết rằng đây có thể là một bảo bối, bởi vậy cũng không cho gã nói nhảm, trực tiếp tịch thu.
- Được rồi, cút nhanh lên, chớ chọc giận bản tọa.
Cất hết chiến lợi phẩm vào túi, Lâm Phàm phất tay đuổi người.
Liễu Nhất Nguyên cuống lên, muốn mở miệng, nhưng thấy bộ dáng của đối phương, cuối cùng lại nuốt xuống.
- Cút...
* * *
- Sư huynh, chúng ta cứ thế mà đi?
Một gã đệ tử Hỏa Đạo Tông không cam lòng, nói.
- Còn có thể làm sao?
Liễu Nhất Nguyên sớm đã không còn vẻ cao ngạo lúc trước, mặt u ám, thở dài liên tục.
- Sư huynh, liệu kia có phải hàng giả không?
Liễu Nhất Nguyên nghe xong, cười cười châm chọc:
- Nếu là ngươi, ngươi dám giả mạo sao?
Tên đệ tử kia nghe vậy thì kinh hãi cúi đầu nhìn đường. Đúng, y không dám, bởi việc giả mạo đệ tử Thánh Tông còn nặng hơn bất cứ hành vi phạm tội nào khác.
Liễu Nhất Nguyên là đệ tử nội môn một tông, đương nhiên có thể phân biệt được cái lệnh bài kia là thật hay giả. Đồng thời, gã cũng hiểu, thực lực của người nọ không phải mình có thể đối phó.
- Tuy không còn bản đồ, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải đi xem một cái.
Liễu Nhất Nguyên nói. Mục đích lần này của bọn hắn là đến một cấm địa hoang vu để tìm kiếm một vật.
Bọn hắn không biết vật kia là gì, mà cũng bởi không biết, cho nên càng tò mò muốn đi xem.
Tấm bản đồ da trâu kia là do bọn hắn ngẫu nhiên lấy được. Không phải Liễu Nhất Nguyên không muốn nuốt làm của riêng, nhưng việc này có tới hơn mười vị sư đệ của gã biết, chẳng lẽ giết cả mười để giấu bí mật đi sao?
Làm vậy, không biết bảo bối có đến tay được không, hay lại sớm bị tông môn đuổi giết.
- Các vị sư huynh, chờ đệ với...
Lúc này, Vương Hạo từ đằng xa chạy tới. Y vất vả lắm mới có thể vào tông, sao có thể cứ vậy buông tha.
Liễu Nhất Nguyên nhìn Vương Hạo phía xa, nhíu mày, mặt lộ vẻ khinh thường:
- Bảo hắn cút đi.
- Vâng, sư huynh.
Một gã sư đệ gật gật đầu.
Hỏa Đạo Tông là tông môn mà vô số người ước mơ tiến vào, sao có thể thu nhận phế vật? Chẳng qua vì Vương Hạo là người ở Mặc thành, vừa vặn gần với địa điểm ghi trên bản đồ kia, nên Liễu Nhất Nguyên mới tận dụng kỳ sát hạch thu đệ tử của tông môn để lợi dụng Vương Hạo. Dù sao xuất môn ra ngoài, ăn uống vui chơi đều cần có người gánh vác.
Còn hiện giờ, Vương Hạo đã không có bất kỳ giá trị nào nữa rồi.
. . . .
Mặc thành.
Lâm Phàm vui vẻ huýt sáo, coi lệnh bài kia như bảo bối mà bỏ lại cẩn thận vào túi hành lý. Hắn không ngờ cái lệnh bài phong chủ nhìn thường thường này, lại dùng tốt như vậy.
Mình đi cướp sạch của người, đối phương lại ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, quá thoải mái a!
Giờ khắc này, Lâm Phàm đứng im, chắp tay sau lưng tạo dáng. Cảm giác được muôn người ngước nhìn quả thật là tuyệt vời.
Gia chủ hai nhà Vương, Tống vốn tới để nhìn Cung gia sụp đổ, ai ngờ Lâm Phàm đột nhiên nhảy ra, còn là phong chủ một phong của Thánh Tông, khiến bọn hắn tràn đầy sợ hãi mà len lén tháo chạy.
. . . .
Cung Băng Dạ nhìn bóng dáng phiêu nhiên của Lâm Phàm, đột nhiên tim run lên nhè nhẹ.
Ở trong mắt Cung Băng Dạ, thân hình của Lâm Phàm giống như càng thêm cao lớn.
Thế nhưng nàng không vì chênh lệch thân phận mà rút lui, ngược lại trong lòng càng dâng lên cảm giác muốn chinh phục đối phương, muốn nhất định được ở lại bên cạnh đối phương.
Xưa nay anh hùng thích mỹ nhân, mà mỹ nhân đương nhiên cũng càng yêu anh hùng.
Không có cảm tình làm trụ cột không đáng sợ, dù sao ngày sau nhất định sẽ có.
Lâm Phàm hưởng thụ quang vinh một lát, tạm thỏa mãn. Chợt hắn nhìn thấy Vương Hổ còn đang nằm trên mặt đất thì nhíu mày, tiến lên bắt mạch rồi nói:
- Thương thế rất là nghiêm trọng, cũng chỉ còn lại một hơi, nhưng có bản tọa ở đây, ngươi nhất định sẽ không sao cả.
Mọi người xung quanh nghe lời này thì đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng nhìn ra Vương Hổ bị thương rất nặng, trên mặt đất toàn là máu, nhất định là nội thương rồi.
Sau đó, trong tay Lâm Phàm bỗng có thêm một viên đan dược.
Đây là loại thuốc chữa thương mà Lâm Phàm luyện lúc rảnh, phẩm cấp rất cao, người bình thường khó mà luyện chế nổi.
- Cửu Huyết đan này hẳn là có thể trị liệu thương thế của ngươi.
Lâm Phàm nói không lớn, nhưng tất cả mọi người có mặt tại đây đều nghe rõ.
Một ít tán tu có chút kiến thức lập tức hô to lên:
- Không ngờ lại là Cửu Huyết đan.
- Cái gì? Chỉ chút thương thế này mà cần đến thần đan như vậy sao?
- Dù là ở thương hội cỡ lớn thì cũng khó mà dùng tiền mua được Cửu Huyết đan đấy.
- Không ngờ người này tùy tùy tiện tiện lấy ra một viên Cửu Huyết đan để chữa thương cho người không quen biết, trời ạ.
. . . .
Lâm Phàm nghe lời xì xào của những tán tu này, trong lòng lại càng thêm thỏa mãn. Hắn muốn nghe nhất là những âm thanh sợ hãi như vậy.
Cung Băng Dạ nhìn Lâm Phàm, chợt có cảm giác như vị đại nhân này thích không khí như vậy.
Nàng cười thầm một tiếng, tự tin trong lòng tăng lớn, càng cảm thấy nắm chắc hơn.
- Đại nhân, Cửu Huyết đan này, dù là Cung gia dốc hết toàn bộ gia sản cũng không mua nổi...
Cung Băng Dạ làm ra vẻ mặt khiếp sợ, gấp gáp nói.
Lâm Phàm đang định cho Vương Hổ nuốt vào, nghe vậy thì trong lòng run lên, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, đan dược này thật sự đáng giá như vậy sao?
Thế nhưng nghĩ lại, giờ mình ở trong đại tông môn, phàm giới đương nhiên không thể so sánh, cho nên hắn chỉ cười nhẹ, vẻ mặt bình thản nói:
- Không sao, chỉ là một viên thuốc mà thôi, dùng hết thì ta lại luyện chế.
Lâm Phàm nói xong, toàn trường lại ồ lên, tiếng than sợ hãi vang mãi không ngớt.
Mà Cung Băng Dạ giống như nghiệm chứng được suy đoán của mình, trên mặt chợt nở một nụ cười.
. . . .
Lâm Phàm cho Vương Hổ nuốt đan dược xong, bèn đi tới trước mặt Cung Băng Dạ, kéo cánh tay của nàng.
- Ngươi theo bản tọa vào bên trong.
Cung Băng Dạ đỏ ửng mặt mày, tim đập loạn giống như một con nai hoảng sợ.
Sao lại nhanh như vậy chứ, ta còn chưa có chuẩn bị tốt đâu...
Đám người vây xem thì chỉ cười cười, cho rằng Cung gia lần này muốn một nháy phi thăng.
Sinh con trai không bằng sinh con gái a... Cung gia chủ, ngài sinh được một khuê nữ thật tốt!
Một bát sữa đậu nành, một cái bánh quẩy đầy dầu mỡ.
Trong đám người, chỉ có mình Cung Băng Dạ run lên khi thấy người này. Nàng không ngờ người thần bí kia sẽ xuất hiện ở đây.
Hắn tới giúp mình sao?
Liễu Nhất Nguyên nhíu mày, cũng không để tên liều lĩnh này vào mắt, chỉ đánh mắt ra hiệu cho Vương Hạo.
Vương Hạo gật gật đầu, tiến lên, hung hăng quát:
- Ngươi làm cái gì thế hả? Cút sang một bên.
Lâm Phàm không thèm để ý, đi qua Vương Hạo, tiến vào giữa Cung Băng Dạ và Liễu Nhất Nguyên.
Sau đó, hắn nhấp một ngụm sữa đậu nành, cảm giác bụng đã no, mới đưa nửa bát sữa đậu còn lại tới trước mặt Cung Băng Dạ:
- Ăn sáng chưa? Còn nửa bát sữa đậu nành, đổ đi thì lãng phí quá, nếu cô chưa ăn sáng thì cho cô đấy!
Lâm Phàm cũng chỉ thuận miệng trêu chọc, vì dù sao đây cũng là đồ uống dở của hắn. Một cô gái có dung mạo tuyệt thế như vậy, đời nào chịu uống đồ thừa đã dính đầy nước miếng người khác.
- Còn chưa có, cảm tạ.
Ai ngờ, Cung Băng Dạ lại nhận lấy, nét mặt căng thẳng giãn ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh mà hé môi đặt lên vành chiếc bát sứ, từ từ thưởng thức sữa đậu nành.
Lâm Phàm cũng trợn tròn mắt. Vốn hắn cho rằng, khi mình đưa bát sữa đậu tới trước mặt Cung Băng Dạ, nàng ta sẽ từ chối, sau đó chính hắn sẽ một ngụm uống cạn.
Tiếp đến, cái tên hung hăng càn quấy sau lưng sẽ hỏi hắn là ai. Lúc ấy, hắn sẽ đập vỡ bát sữa đậu đã cạn lên mặt đất, tạo một mở đầu vô cùng khí phách.
Nhưng mà diễn biến hiện giờ lại nằm ngoài dự tính của Lâm Phàm, rối tung cả lên.
* * *
Cung Băng Dạ có tính toán của riêng mình. Từ sau khi cha mất, Cung gia luôn kề bên nguy cơ, nàng cũng muốn tìm một nơi có thể dựa vào, nhưng chí ít người đó phải vừa mắt nàng.
Tuy người thần bí này có hành vi quái dị, nhưng ít ra Cung Băng Dạ vẫn còn có chút hảo cảm.
Còn tình cảm, thì ngày sau có thể từ từ bồi dưỡng.
Mà người thần bí này lại không háo sắc, cho nên, nếu muốn dựa vào, phải từ chính nàng cố gắng.
* * *
- Ngươi là người phương nào?
Liễu Nhất Nguyên lạnh giọng hỏi.
- Ăn bánh quẩy không, còn nóng hổi luôn đấy?
Lâm Phàm giơ cái bánh quẩy cắn dở tới trước mặt Liễu Nhất Nguyên.
- Càn rỡ!
Đám sư đệ đằng sau Liễu Nhất Nguyên quát lên, muốn đi lên khiến Lâm Phàm đẹp mặt, nhưng lại bị Liễu Nhất Nguyên ngăn lại.
- Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi là ai?
Liễu Nhất Nguyên dùng ánh nhìn tàn khốc hỏi Lâm Phàm, người trước mắt này quá làm càn.
- Ăn bánh quẩy không?
Lâm Phàm cười thật tươi, lại hỏi, cũng không trả lời.
- Không biết sống chết.
Liễu Nhất Nguyên không nhịn được nữa, một chưởng bao phủ trong chân nguyên đỏ sậm đánh về phía ngực của Lâm Phàm.
Chưởng đánh trúng đích, Liễu Nhất Nguyên nhếch miệng nở một nụ cười lạnh. Thế nhưng, chỉ tích tắc sau, hắn lại trợn tròn mắt, vẻ không thể tin được mà nhìn Lâm Phàm.
- Tiểu bối, ngươi hơi quá đáng rồi đấy.
Lâm Phàm phủi phủi ngực áo, nói.
Liễu Nhất Nguyên nghiêm mặt lại, lùi về sau mấy bước. Gã hiểu được, người trước mắt không đơn giản, chỉ sợ mình không phải là đối thủ.
Nhưng gã cũng không sợ đối phương, bởi gã là đệ tử tông môn.
- Các hạ tu vi cao cường, bản nhân là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo Tông, nếu các hạ định ra mặt thay Cung gia, thì cũng nên cân nhắc cho kỹ.
Liễu Nhất Nguyên lạnh lùng nói.
Mà đúng lúc này, Lâm Phàm vừa còn nở nụ cười, đã ra tay nhanh như chớp, tát một cái thật mạnh lên mặt của Liễu Nhất Nguyên.
- Tông gì? Ta không nghe rõ, cảm phiền ngươi nói lại lần nữa.
Lâm Phàm ghé tai, hỏi.
Giờ khắc này, đám người xung quanh chỉ biết há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt.
Liễu Nhất Nguyên nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương, ngón tay chỉ thẳng:
- Ngươi... ngươi... Ta là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo Tông, ngươi lại dám... Tốt, tốt lắm...
Lâm Phàm lắc lắc cổ tay, khinh bỉ nhìn đối phương:
- À, thì ra là đệ tử nội môn Hỏa Đạo Tông cơ đấy...
- Ngươi...
Liễu Nhất Nguyên giận muốn điên lên, nhưng không dám xông tới lần nữa.
Mà đám sư đệ của gã cũng đều một vẻ mặt không thể tin nổi.
- Một đệ tử nội môn thì đáng khoe khoang lắm sao? Nhìn xem cái gì đây!
Lâm Phàm khinh thường nói, sau đó lấy ra một cái lệnh bài, huơ huơ trước mặt Liễu Nhất Nguyên.
Trên cái lệnh bài phong cách cổ xưa kia, có khắc hình một ngọn núi, mà trên ngọn núi kia lại có một chữ Thánh .
- Nhìn xem, đây là cái gì?
- Bản tọa chính là chưởng tọa ngọn núi thứ mười một - Vô Danh phong của Thánh Tông, thế mà còn ngượng khi khoe ra, ngươi chỉ là đệ tử nội môn của tông gì gì đó, lại vênh váo được như thế, tài thật!
Liễu Nhất Nguyên vừa nhìn thấy hình khắc và chữ trên lệnh bài kia, sắc mặt đã trắng bệch.
Hắn biết cái lệnh bài này, đây là lệnh bài riêng của các phong chủ trong Thánh Tông. Điều này có ghi ở điển tịch của mỗi một tông môn.
Mà Hỏa Đạo Tông tuy cũng là tông môn, nhưng so sánh với Thánh Tông, lại chẳng khác gì đom đóm so với mặt trăng.
Hiện giờ hắn lại chọc một phong chủ của Thánh Tông, chuyện này...
Quần chúng xung quanh nghe tới đây thì ai nấy đều cực kỳ khiếp sợ, bởi vì cái tên Thánh Tông không khác nào sấm nổ bên tai bọn họ.
Cung Băng Dạ nhìn bóng lưng của Lâm Phàm, nụ cười lại dần tắt. Nàng không ngờ rằng người thần bí này là người của Thánh Tông, còn đứng đầu một ngọn núi...
- Tiểu bối như ngươi thì càn rỡ cái gì? Ngày hôm nay, dù là tông chủ của các ngươi đứng trước mặt bản tọa, bản tọa cũng tát cho ngươi xem, ngươi có tin không?
Liễu Nhất Nguyên á khẩu không trả lời được, cơn giận ban nãy đã hoàn toàn biến thành sợ hãi.
- Bản tọa cũng không muốn nói nhảm với đám tiểu bối các ngươi. Những thứ trên thân ngươi, bản tọa tạm thời bảo quản thay. Trở về nói cho tông chủ của ngươi, đến Thánh Tông tìm bản tọa, bản tọa muốn hỏi xem, rốt cuộc là hắn dạy đồ đệ như thế nào.
Lâm Phàm cũng không đợi Liễu Nhất Nguyên nói nhảm, trực tiếp lột nhẫn trữ vật của gã xuống, sau đó lại vươn tay thò vào trong ngực áo đối phương, xem còn thứ gì hay không.
- Đại nhân, cái này...
Liễu Nhất Nguyên nhìn thấy tấm bản đồ bằng da trâu mình cất trước ngực bị móc ra, lập tức biến sắc.
- Cái này cái kia gì nữa! Bản tọa bảo quản tạm. Trở về bảo tông chủ các ngươi tới Thánh Tông chuộc lại.
Lâm Phàm vừa nhìn sắc mặt của Liễu Nhất Nguyên thì biết rằng đây có thể là một bảo bối, bởi vậy cũng không cho gã nói nhảm, trực tiếp tịch thu.
- Được rồi, cút nhanh lên, chớ chọc giận bản tọa.
Cất hết chiến lợi phẩm vào túi, Lâm Phàm phất tay đuổi người.
Liễu Nhất Nguyên cuống lên, muốn mở miệng, nhưng thấy bộ dáng của đối phương, cuối cùng lại nuốt xuống.
- Cút...
* * *
- Sư huynh, chúng ta cứ thế mà đi?
Một gã đệ tử Hỏa Đạo Tông không cam lòng, nói.
- Còn có thể làm sao?
Liễu Nhất Nguyên sớm đã không còn vẻ cao ngạo lúc trước, mặt u ám, thở dài liên tục.
- Sư huynh, liệu kia có phải hàng giả không?
Liễu Nhất Nguyên nghe xong, cười cười châm chọc:
- Nếu là ngươi, ngươi dám giả mạo sao?
Tên đệ tử kia nghe vậy thì kinh hãi cúi đầu nhìn đường. Đúng, y không dám, bởi việc giả mạo đệ tử Thánh Tông còn nặng hơn bất cứ hành vi phạm tội nào khác.
Liễu Nhất Nguyên là đệ tử nội môn một tông, đương nhiên có thể phân biệt được cái lệnh bài kia là thật hay giả. Đồng thời, gã cũng hiểu, thực lực của người nọ không phải mình có thể đối phó.
- Tuy không còn bản đồ, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải đi xem một cái.
Liễu Nhất Nguyên nói. Mục đích lần này của bọn hắn là đến một cấm địa hoang vu để tìm kiếm một vật.
Bọn hắn không biết vật kia là gì, mà cũng bởi không biết, cho nên càng tò mò muốn đi xem.
Tấm bản đồ da trâu kia là do bọn hắn ngẫu nhiên lấy được. Không phải Liễu Nhất Nguyên không muốn nuốt làm của riêng, nhưng việc này có tới hơn mười vị sư đệ của gã biết, chẳng lẽ giết cả mười để giấu bí mật đi sao?
Làm vậy, không biết bảo bối có đến tay được không, hay lại sớm bị tông môn đuổi giết.
- Các vị sư huynh, chờ đệ với...
Lúc này, Vương Hạo từ đằng xa chạy tới. Y vất vả lắm mới có thể vào tông, sao có thể cứ vậy buông tha.
Liễu Nhất Nguyên nhìn Vương Hạo phía xa, nhíu mày, mặt lộ vẻ khinh thường:
- Bảo hắn cút đi.
- Vâng, sư huynh.
Một gã sư đệ gật gật đầu.
Hỏa Đạo Tông là tông môn mà vô số người ước mơ tiến vào, sao có thể thu nhận phế vật? Chẳng qua vì Vương Hạo là người ở Mặc thành, vừa vặn gần với địa điểm ghi trên bản đồ kia, nên Liễu Nhất Nguyên mới tận dụng kỳ sát hạch thu đệ tử của tông môn để lợi dụng Vương Hạo. Dù sao xuất môn ra ngoài, ăn uống vui chơi đều cần có người gánh vác.
Còn hiện giờ, Vương Hạo đã không có bất kỳ giá trị nào nữa rồi.
. . . .
Mặc thành.
Lâm Phàm vui vẻ huýt sáo, coi lệnh bài kia như bảo bối mà bỏ lại cẩn thận vào túi hành lý. Hắn không ngờ cái lệnh bài phong chủ nhìn thường thường này, lại dùng tốt như vậy.
Mình đi cướp sạch của người, đối phương lại ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, quá thoải mái a!
Giờ khắc này, Lâm Phàm đứng im, chắp tay sau lưng tạo dáng. Cảm giác được muôn người ngước nhìn quả thật là tuyệt vời.
Gia chủ hai nhà Vương, Tống vốn tới để nhìn Cung gia sụp đổ, ai ngờ Lâm Phàm đột nhiên nhảy ra, còn là phong chủ một phong của Thánh Tông, khiến bọn hắn tràn đầy sợ hãi mà len lén tháo chạy.
. . . .
Cung Băng Dạ nhìn bóng dáng phiêu nhiên của Lâm Phàm, đột nhiên tim run lên nhè nhẹ.
Ở trong mắt Cung Băng Dạ, thân hình của Lâm Phàm giống như càng thêm cao lớn.
Thế nhưng nàng không vì chênh lệch thân phận mà rút lui, ngược lại trong lòng càng dâng lên cảm giác muốn chinh phục đối phương, muốn nhất định được ở lại bên cạnh đối phương.
Xưa nay anh hùng thích mỹ nhân, mà mỹ nhân đương nhiên cũng càng yêu anh hùng.
Không có cảm tình làm trụ cột không đáng sợ, dù sao ngày sau nhất định sẽ có.
Lâm Phàm hưởng thụ quang vinh một lát, tạm thỏa mãn. Chợt hắn nhìn thấy Vương Hổ còn đang nằm trên mặt đất thì nhíu mày, tiến lên bắt mạch rồi nói:
- Thương thế rất là nghiêm trọng, cũng chỉ còn lại một hơi, nhưng có bản tọa ở đây, ngươi nhất định sẽ không sao cả.
Mọi người xung quanh nghe lời này thì đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng nhìn ra Vương Hổ bị thương rất nặng, trên mặt đất toàn là máu, nhất định là nội thương rồi.
Sau đó, trong tay Lâm Phàm bỗng có thêm một viên đan dược.
Đây là loại thuốc chữa thương mà Lâm Phàm luyện lúc rảnh, phẩm cấp rất cao, người bình thường khó mà luyện chế nổi.
- Cửu Huyết đan này hẳn là có thể trị liệu thương thế của ngươi.
Lâm Phàm nói không lớn, nhưng tất cả mọi người có mặt tại đây đều nghe rõ.
Một ít tán tu có chút kiến thức lập tức hô to lên:
- Không ngờ lại là Cửu Huyết đan.
- Cái gì? Chỉ chút thương thế này mà cần đến thần đan như vậy sao?
- Dù là ở thương hội cỡ lớn thì cũng khó mà dùng tiền mua được Cửu Huyết đan đấy.
- Không ngờ người này tùy tùy tiện tiện lấy ra một viên Cửu Huyết đan để chữa thương cho người không quen biết, trời ạ.
. . . .
Lâm Phàm nghe lời xì xào của những tán tu này, trong lòng lại càng thêm thỏa mãn. Hắn muốn nghe nhất là những âm thanh sợ hãi như vậy.
Cung Băng Dạ nhìn Lâm Phàm, chợt có cảm giác như vị đại nhân này thích không khí như vậy.
Nàng cười thầm một tiếng, tự tin trong lòng tăng lớn, càng cảm thấy nắm chắc hơn.
- Đại nhân, Cửu Huyết đan này, dù là Cung gia dốc hết toàn bộ gia sản cũng không mua nổi...
Cung Băng Dạ làm ra vẻ mặt khiếp sợ, gấp gáp nói.
Lâm Phàm đang định cho Vương Hổ nuốt vào, nghe vậy thì trong lòng run lên, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, đan dược này thật sự đáng giá như vậy sao?
Thế nhưng nghĩ lại, giờ mình ở trong đại tông môn, phàm giới đương nhiên không thể so sánh, cho nên hắn chỉ cười nhẹ, vẻ mặt bình thản nói:
- Không sao, chỉ là một viên thuốc mà thôi, dùng hết thì ta lại luyện chế.
Lâm Phàm nói xong, toàn trường lại ồ lên, tiếng than sợ hãi vang mãi không ngớt.
Mà Cung Băng Dạ giống như nghiệm chứng được suy đoán của mình, trên mặt chợt nở một nụ cười.
. . . .
Lâm Phàm cho Vương Hổ nuốt đan dược xong, bèn đi tới trước mặt Cung Băng Dạ, kéo cánh tay của nàng.
- Ngươi theo bản tọa vào bên trong.
Cung Băng Dạ đỏ ửng mặt mày, tim đập loạn giống như một con nai hoảng sợ.
Sao lại nhanh như vậy chứ, ta còn chưa có chuẩn bị tốt đâu...
Đám người vây xem thì chỉ cười cười, cho rằng Cung gia lần này muốn một nháy phi thăng.
Sinh con trai không bằng sinh con gái a... Cung gia chủ, ngài sinh được một khuê nữ thật tốt!
/787
|