Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm đã khôi phục ý thức, lập tức mở mắt. Hắn nhìn xung quanh, hẳn là hắn đang trong một căn phòng. Nơi này có những đồ dùng và cách trang trí tinh xảo, nói lên chủ nhân của nó là người rất giàu có.
Ngẫm lại mấy cái rắm lỡ hít phải bản nãy, Lâm Phàm sầm mặt lại. Đây quả thực là chuyện khó giải quyết nhất mà hắn từng gặp, quá khó để mà phòng bị.
Người đó rốt cuộc là có liên hệ thế nào với Yêu gia? Tu vi không cao, ai ngờ còn có thiên phú bậc này, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng a.
Két...
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một thanh niên bước vào, đương nhiên chính là Yêu Vô Tà.
- Huynh đệ, ngươi không sao chứ, làm ta sợ muốn chết, bản thiếu gia cứ tưởng rằng đã hại chết một người.
Yêu Vô Tà thấy Lâm Phàm đã tỉnh lại, vỗ vỗ ngực, nói.
Sau đó, Yêu Vô Tà lại tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên là vì người trước mắt này đã ngửi phải rắm của y mà còn không chết.
- Mà ngươi cũng thật lợi hại, vậy mà có thể còn sống.
Lâm Phàm ngồi ở trên giường, đảo cặp mắt trắng dã, tự hỏi người này có phải là đầu óc toàn cơ bắp hay không chứ.
Chẳng qua, Lâm Phàm cũng không biết là Yêu Vô Tà từ nhỏ đã luôn phóng ra xú khí kinh khủng như vậy.
Yêu Vô Tà thiên tư bình thường, cho dù được lão tổ Yêu gia dùng vô số thiên tài địa bảo để luyện chế thần đan thay đổi thiên tư cho, thì vẫn không có nhiều thay đổi. Cuối cùng Yêu gia đành buông tha việc này, đem tài nguyên tu luyện đặt ở những người khác.
Mất đi gia tộc quan ái, Yêu Vô Tà hóa cô đơn, cuối cùng chỉ có một con thú con làm bạn. Mà con thú con ấy, nhiều năm trước đã chết đi dưới ánh mắt bi thương của Yêu Vô Tà.
Nguyên nhân là lúc đó Yêu Vô Tà đang đánh rắm trong nhà xí, không biết thú con kia làm sao xông vào được, ngửi phải xú khí, lập tức hôn mê. Dù Yêu Vô Tà đã tiêu hao hết toàn bộ đan dược, cũng không cách nào xoay chuyển kết quả.
Từ đó về sau, Yêu Vô Tà luôn cẩn thận những lúc trung tiện như vậy, chỉ sợ lại có người bị mình hại chết.
- Đây là nơi nào?
Lâm Phàm hỏi.
- Đây là Yêu gia, chỗ của ta.
Yêu Vô Tà cười nói.
- Lại nói, ngươi cũng thật trâu bò. Đúng rồi, tại sao ngươi lại không chết, có thể nói cho ta biết không?
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Yêu Vô Tà, đầu óc xoay chuyển một vòng:
- Nói ra thì rất dài, một giờ nửa khắc cũng không sao kể hết được.
Hiện giờ Lâm Phàm chẳng có xu nào trong người, căn bản khó ở trong Táng Yêu thành mấy ngày. Thế nhưng hắn cần có thời gian để tìm hiểu tình huống của Táng Hải Yêu Địa.
Dù sao Táng Yêu thành xây dựng ở Táng Hải Yêu Địa nhất định là có nguyên nhân, không có khả năng vô duyên vô cớ xây dựng.
- Được, ta cũng không vội. Chuyện này do ta mà thành, bản thiếu gia khẳng định không phải người người rũ bỏ trách nhiệm, ngươi cứ nghỉ ở đây, cam đoan không có việc gì. Nói cho ngươi biết, bản thiếu gia gọi là Yêu Vô Tà, ở Yêu gia, bản thiếu gia thuộc loại có thể đi ngang. Trong Táng Yêu thành, nếu gặp chuyện phiền toái, chỉ cần báo tên của ta là được, tuyệt đối không ai dám khi dễ ngươi.
- Tốt.
Lâm Phàm gật đầu cười, xem ra không tệ, Yêu Vô Tà này tu vi không được, nhưng có tầng thân phận kia, tự nhiên không thể nào có chuyện gì rồi.
- Yêu Vô Tà, bản thiếu tới rồi, đi ra để bản thiếu luyện tay một chút.
Vừa lúc đó, từ bên ngoài có người lớn tiếng hô.
Lâm Phàm vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt, không phải nói là đi ngang sao? Đánh mặt tới quá nhanh rồi?
Mà Yêu Vô Tà nghe được âm thanh kia xong, thân thể nho nhã cũng run lên. Nhưng có Lâm Phàm còn ở đây, y vẫn cố tỏ vẻ không có việc gì, phất tay áo:
- Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bên ngoài là ca ca của ta, hai chúng ta cảm tình rất tốt, bình thường đều luyện tay một chút, cùng tiến bộ.
- Được...
Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà, không biết làm gì khác ngoài gật gật đầu.
* * *
Đối mặt với Lâm Phàm, Yêu Vô Tà biểu hiện ra vẻ ung dung, giống như người bên ngoài thật sự là huynh đệ tốt. Thế nhưng khi y quay lưng lại, khuôn mặt tự tin kia tức thì biến mất, thay vào đó là vẻ bi kịch thật sâu, trong lòng cũng bi phẫn hò hét: ca ca, sao huynh lại phải xuất hiện vào lúc này?
Ngoài cửa.
Một thanh niên, khí chất trên người có chút tà khí đang đứng đó, khuôn mặt cao ngạo. Phía sau gã là một người hầu, nhìn từ trên xuống dưới cũng lộ ra chút vênh váo, nhất là khuôn mặt, giống như không để cái gì vào mắt.
- Tam ca...
Yêu Vô Tà từ trong nhà đi ra, lập tức đi tới trước mặt thanh niên kia, nở nụ cười gượng gạo.
- Lục đệ à, ca ca vừa học được một chiêu, muốn cùng đệ luyện một chút.
Yêu Hành Phong cười, nhưng cái vẻ khinh thường trên mặt thì lại chẳng có chút nào là đang thân thiết xưng huynh gọi đệ cả.
Yêu Vô Tà với gã là huynh đệ cùng cha khác mẹ, thế nhưng trong mắt gã, Yêu Vô Tà chỉ là một tạp chủng, một phế vật, là kẻ làm gia tộc mất hết mặt mũi.
Chẳng qua dù thế nào thì đó cũng là cùng cha, đương nhiên không thể làm quá. Nhưng phế vật vẫn cần tạo ra được một chút giá trị của phế vật.
- Tam ca, hôm nay tiểu đệ có chút không tiện...
Yêu Vô Tà do do dự dự nói, nếu động thủ, đợi lát nữa không chỉ bi kịch, mà còn đang có người ngoài ở đây, mặt mũi của y hoàn toàn mất hết.
- Sao, mặt mũi của tam ca mà cũng không cho sao? Xem ra lục đệ gần đây cứng cáp rồi? Chẳng lẽ tu vi tăng sao? Vậy thì càng tốt, để tam ca thử thành quả của lục đệ a.
Yêu Hành Phong nói giọng không vui, rồi cười lạnh một tiếng.
- Tam ca, đệ...
Yêu Vô Tà vừa muốn nói gì đó, Yêu Hành Phong đã không cho y bất cứ cơ hội nào, lắc mình, đánh ra một chưởng.
Yêu Vô Tà thấy tam ca động thủ, trong lòng khổ không thể tả, nhưng cũng không dám đánh trả, bởi vì càng đánh trả sẽ chỉ ăn đòn càng thảm.
Yêu Hành Phong cười lạnh một tiếng, cũng không dùng chân nguyên, chỉ không ngừng vung quyền cước đánh lên mặt của Yêu Vô Tà, giống như muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
Mà Yêu Vô Tà giống như đã quen với việc này, cũng không dám dùng chân nguyên hộ thể, tùy ý tam ca đánh.
Yêu Vô Tà tuy hận, nhưng cũng không dám làm gì. Nơi này là Yêu gia, y chỉ là một phế vật, mà tuy không được ưu đãi, nhưng ít nhất không phải chịu nhiều cực khổ.
- Phế vật, mau đánh trả.
Mắt Yêu Hành Phong long lên sòng sọc, lại đấm một quyền lên mặt Yêu Vô Tà, còn Yêu Vô Tà chỉ biết cuộn tròn thân mình, nằm co ro trên mặt đất, không dám phản kích.
Bốp bốp bốp...
. . . .
Mấy người hầu của Yêu Vô Tà núp ở một góc, thấy thiếu gia bị đánh thì cũng rất tức giận, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ biết yên lặng rơi lệ.
Bọn họ không làm gì được, bởi đối phương là tam thiếu gia của Yêu gia, còn thiếu gia của bọn họ chỉ là một người có thiên tư bình thường, không có bất cứ địa vị gì trong Yêu gia.
Thiếu gia tuy rằng luôn ra vẻ ăn chơi trác táng, nhưng bọn họ biết, thiếu gia là người tốt, mấy hành vi càn quấy trong thành chẳng qua chỉ là để phát tiết toàn bộ cực khổ ra ngoài, hơn nữa còn chỉ phát tiết qua mấy câu nói ra vẻ.
Bọn họ từng khuyên thiếu gia chạy khỏi nơi này, nhưng thiếu gia lại nói một câu, để bọn họ cảm giác, cuộc đời này coi như chết vì thiếu gia cũng đáng.
Ta trốn khỏi gia tộc rất đơn giản, nhưng các ngươi sẽ chết.
. . . .
Yêu Vô Tà co rúc trên mặt đất, xiết chặt nắm tay, hốc mắt ửng đỏ. Lúc mẹ y còn chưa tạ thế, y đã từng vô cùng hạnh phúc, thế nhưng sau đó tất cả lại thay đổi.
Y không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục mẹ của mình, nhưng y muốn sống sót, nên phải luôn nhớ lời bà dặn: Làm anh hùng nhất thời không phải anh hùng, có thể sống đến cuối cùng, mới là anh hùng chân chính.
Bởi thế, mặc kệ là gặp bao nhiêu khổ, bao nhiêu vũ nhục ở Yêu gia, y cũng không hề vọng động.
Yêu Vô Tà chỉ cố bảo vệ phần đầu, cố chịu quyền cước của tam ca.
Bốp...
- Hừ, đúng là phế vật, bản thiếu nghĩ rằng ngươi tăng tu vi, ai ngờ lại càng phế thêm.
Yêu Hành Phong dẫm lên mặt Yêu Vô Tà, khinh thường nói.
Gã tùy tùng đi với Yêu Hành Phong cũng khinh thường nhìn Yêu Vô Tà. Gã không dám động thủ, bởi mặc dù Yêu Vô Tà có phế vật đến cỡ nào thì vẫn là thiếu gia, còn gã là hạ nhân. Nhưng nhìn thiếu gia của gã hung hăng nhục nhã Yêu Vô Tà, gã cũng cảm giác rất là sảng khoái rồi.
- Lục đệ, tuy đệ là một phế vật, nhưng cũng có chút tác dụng đấy. Tam ca đánh đệ một lúc, tâm tình đã tốt hơn nhiều, rõ ràng là công của phế vật đệ mà. Đúng rồi, tứ đệ chờ bên ngoài đã lâu, tam ca đi để tứ đệ vào vậy. Tứ đệ, đệ lại đây, lục đệ vừa vặn cũng muốn luyện công với đệ đấy.
Yêu Hành Phong hướng bên ngoài hô.
- Tốt, lục đệ, tứ ca gần đây ngứa tay, cũng muốn luyện một chút.
. . . .
Trong phòng, Lâm Phàm lẳng lặng nhìn tất cả qua khe cửa. Hắn không ra trợ giúp Yêu Vô Tà bởi vì không rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng sau khi quan sát một lúc, Lâm Phàm đã hiểu rồi.
Yêu Vô Tà này ở Yêu gia chỉ sợ cũng chịu khổ sở.
Có điều dù thế, Lâm Phàm vẫn không định ra tay. Thứ nhất, đây là địa bàn của vị đại năng kia, đánh con cháu người ta trong địa bàn người ta, trừ khi muốn chết. Thứ hai, đây là việc riêng của Yêu gia, mà bất kể thế nào thì Yêu Vô Tà cũng là người của Yêu gia, tuy bị đánh đau một chút, nhưng ít nhất không có lo lắng về tính mạng.
Ài... Thật đúng là một kẻ số khổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra
Lúc này, Yêu Vô Tà giống như đã đổi thành một người khác, mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn tươi cười:
- Huynh đệ, thật sự là sảng khoái mà. Tam ca của ta lại tăng thực lực, ta không còn là đối thủ, còn chẳng may để gương mặt đẹp trai bị tai ương. Ai ui, huynh đệ tự mình nghỉ ngơi đi nhé, ta đi xoa thuốc đã.
Yêu Vô Tà cười hì hì nói, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Ngươi tới đây một chút...
Lâm Phàm vẫy vẫy Yêu Vô Tà.
- Huynh đệ, làm sao vậy?
Yêu Vô Tà nghi ngờ hỏi.
- Không có gì, ngươi cứ tới đây một chút.
Lâm Phàm nói.
Yêu Vô Tà đi tới, Lâm Phàm lấy tay làm động tác bắt mạch ở cổ tay của Yêu Vô Tà, sau đó mặt lập tức biến sắc, vẻ không dám tin nhìn Yêu Vô Tà.
Ngẫm lại mấy cái rắm lỡ hít phải bản nãy, Lâm Phàm sầm mặt lại. Đây quả thực là chuyện khó giải quyết nhất mà hắn từng gặp, quá khó để mà phòng bị.
Người đó rốt cuộc là có liên hệ thế nào với Yêu gia? Tu vi không cao, ai ngờ còn có thiên phú bậc này, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng a.
Két...
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một thanh niên bước vào, đương nhiên chính là Yêu Vô Tà.
- Huynh đệ, ngươi không sao chứ, làm ta sợ muốn chết, bản thiếu gia cứ tưởng rằng đã hại chết một người.
Yêu Vô Tà thấy Lâm Phàm đã tỉnh lại, vỗ vỗ ngực, nói.
Sau đó, Yêu Vô Tà lại tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên là vì người trước mắt này đã ngửi phải rắm của y mà còn không chết.
- Mà ngươi cũng thật lợi hại, vậy mà có thể còn sống.
Lâm Phàm ngồi ở trên giường, đảo cặp mắt trắng dã, tự hỏi người này có phải là đầu óc toàn cơ bắp hay không chứ.
Chẳng qua, Lâm Phàm cũng không biết là Yêu Vô Tà từ nhỏ đã luôn phóng ra xú khí kinh khủng như vậy.
Yêu Vô Tà thiên tư bình thường, cho dù được lão tổ Yêu gia dùng vô số thiên tài địa bảo để luyện chế thần đan thay đổi thiên tư cho, thì vẫn không có nhiều thay đổi. Cuối cùng Yêu gia đành buông tha việc này, đem tài nguyên tu luyện đặt ở những người khác.
Mất đi gia tộc quan ái, Yêu Vô Tà hóa cô đơn, cuối cùng chỉ có một con thú con làm bạn. Mà con thú con ấy, nhiều năm trước đã chết đi dưới ánh mắt bi thương của Yêu Vô Tà.
Nguyên nhân là lúc đó Yêu Vô Tà đang đánh rắm trong nhà xí, không biết thú con kia làm sao xông vào được, ngửi phải xú khí, lập tức hôn mê. Dù Yêu Vô Tà đã tiêu hao hết toàn bộ đan dược, cũng không cách nào xoay chuyển kết quả.
Từ đó về sau, Yêu Vô Tà luôn cẩn thận những lúc trung tiện như vậy, chỉ sợ lại có người bị mình hại chết.
- Đây là nơi nào?
Lâm Phàm hỏi.
- Đây là Yêu gia, chỗ của ta.
Yêu Vô Tà cười nói.
- Lại nói, ngươi cũng thật trâu bò. Đúng rồi, tại sao ngươi lại không chết, có thể nói cho ta biết không?
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Yêu Vô Tà, đầu óc xoay chuyển một vòng:
- Nói ra thì rất dài, một giờ nửa khắc cũng không sao kể hết được.
Hiện giờ Lâm Phàm chẳng có xu nào trong người, căn bản khó ở trong Táng Yêu thành mấy ngày. Thế nhưng hắn cần có thời gian để tìm hiểu tình huống của Táng Hải Yêu Địa.
Dù sao Táng Yêu thành xây dựng ở Táng Hải Yêu Địa nhất định là có nguyên nhân, không có khả năng vô duyên vô cớ xây dựng.
- Được, ta cũng không vội. Chuyện này do ta mà thành, bản thiếu gia khẳng định không phải người người rũ bỏ trách nhiệm, ngươi cứ nghỉ ở đây, cam đoan không có việc gì. Nói cho ngươi biết, bản thiếu gia gọi là Yêu Vô Tà, ở Yêu gia, bản thiếu gia thuộc loại có thể đi ngang. Trong Táng Yêu thành, nếu gặp chuyện phiền toái, chỉ cần báo tên của ta là được, tuyệt đối không ai dám khi dễ ngươi.
- Tốt.
Lâm Phàm gật đầu cười, xem ra không tệ, Yêu Vô Tà này tu vi không được, nhưng có tầng thân phận kia, tự nhiên không thể nào có chuyện gì rồi.
- Yêu Vô Tà, bản thiếu tới rồi, đi ra để bản thiếu luyện tay một chút.
Vừa lúc đó, từ bên ngoài có người lớn tiếng hô.
Lâm Phàm vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt, không phải nói là đi ngang sao? Đánh mặt tới quá nhanh rồi?
Mà Yêu Vô Tà nghe được âm thanh kia xong, thân thể nho nhã cũng run lên. Nhưng có Lâm Phàm còn ở đây, y vẫn cố tỏ vẻ không có việc gì, phất tay áo:
- Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bên ngoài là ca ca của ta, hai chúng ta cảm tình rất tốt, bình thường đều luyện tay một chút, cùng tiến bộ.
- Được...
Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà, không biết làm gì khác ngoài gật gật đầu.
* * *
Đối mặt với Lâm Phàm, Yêu Vô Tà biểu hiện ra vẻ ung dung, giống như người bên ngoài thật sự là huynh đệ tốt. Thế nhưng khi y quay lưng lại, khuôn mặt tự tin kia tức thì biến mất, thay vào đó là vẻ bi kịch thật sâu, trong lòng cũng bi phẫn hò hét: ca ca, sao huynh lại phải xuất hiện vào lúc này?
Ngoài cửa.
Một thanh niên, khí chất trên người có chút tà khí đang đứng đó, khuôn mặt cao ngạo. Phía sau gã là một người hầu, nhìn từ trên xuống dưới cũng lộ ra chút vênh váo, nhất là khuôn mặt, giống như không để cái gì vào mắt.
- Tam ca...
Yêu Vô Tà từ trong nhà đi ra, lập tức đi tới trước mặt thanh niên kia, nở nụ cười gượng gạo.
- Lục đệ à, ca ca vừa học được một chiêu, muốn cùng đệ luyện một chút.
Yêu Hành Phong cười, nhưng cái vẻ khinh thường trên mặt thì lại chẳng có chút nào là đang thân thiết xưng huynh gọi đệ cả.
Yêu Vô Tà với gã là huynh đệ cùng cha khác mẹ, thế nhưng trong mắt gã, Yêu Vô Tà chỉ là một tạp chủng, một phế vật, là kẻ làm gia tộc mất hết mặt mũi.
Chẳng qua dù thế nào thì đó cũng là cùng cha, đương nhiên không thể làm quá. Nhưng phế vật vẫn cần tạo ra được một chút giá trị của phế vật.
- Tam ca, hôm nay tiểu đệ có chút không tiện...
Yêu Vô Tà do do dự dự nói, nếu động thủ, đợi lát nữa không chỉ bi kịch, mà còn đang có người ngoài ở đây, mặt mũi của y hoàn toàn mất hết.
- Sao, mặt mũi của tam ca mà cũng không cho sao? Xem ra lục đệ gần đây cứng cáp rồi? Chẳng lẽ tu vi tăng sao? Vậy thì càng tốt, để tam ca thử thành quả của lục đệ a.
Yêu Hành Phong nói giọng không vui, rồi cười lạnh một tiếng.
- Tam ca, đệ...
Yêu Vô Tà vừa muốn nói gì đó, Yêu Hành Phong đã không cho y bất cứ cơ hội nào, lắc mình, đánh ra một chưởng.
Yêu Vô Tà thấy tam ca động thủ, trong lòng khổ không thể tả, nhưng cũng không dám đánh trả, bởi vì càng đánh trả sẽ chỉ ăn đòn càng thảm.
Yêu Hành Phong cười lạnh một tiếng, cũng không dùng chân nguyên, chỉ không ngừng vung quyền cước đánh lên mặt của Yêu Vô Tà, giống như muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
Mà Yêu Vô Tà giống như đã quen với việc này, cũng không dám dùng chân nguyên hộ thể, tùy ý tam ca đánh.
Yêu Vô Tà tuy hận, nhưng cũng không dám làm gì. Nơi này là Yêu gia, y chỉ là một phế vật, mà tuy không được ưu đãi, nhưng ít nhất không phải chịu nhiều cực khổ.
- Phế vật, mau đánh trả.
Mắt Yêu Hành Phong long lên sòng sọc, lại đấm một quyền lên mặt Yêu Vô Tà, còn Yêu Vô Tà chỉ biết cuộn tròn thân mình, nằm co ro trên mặt đất, không dám phản kích.
Bốp bốp bốp...
. . . .
Mấy người hầu của Yêu Vô Tà núp ở một góc, thấy thiếu gia bị đánh thì cũng rất tức giận, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ biết yên lặng rơi lệ.
Bọn họ không làm gì được, bởi đối phương là tam thiếu gia của Yêu gia, còn thiếu gia của bọn họ chỉ là một người có thiên tư bình thường, không có bất cứ địa vị gì trong Yêu gia.
Thiếu gia tuy rằng luôn ra vẻ ăn chơi trác táng, nhưng bọn họ biết, thiếu gia là người tốt, mấy hành vi càn quấy trong thành chẳng qua chỉ là để phát tiết toàn bộ cực khổ ra ngoài, hơn nữa còn chỉ phát tiết qua mấy câu nói ra vẻ.
Bọn họ từng khuyên thiếu gia chạy khỏi nơi này, nhưng thiếu gia lại nói một câu, để bọn họ cảm giác, cuộc đời này coi như chết vì thiếu gia cũng đáng.
Ta trốn khỏi gia tộc rất đơn giản, nhưng các ngươi sẽ chết.
. . . .
Yêu Vô Tà co rúc trên mặt đất, xiết chặt nắm tay, hốc mắt ửng đỏ. Lúc mẹ y còn chưa tạ thế, y đã từng vô cùng hạnh phúc, thế nhưng sau đó tất cả lại thay đổi.
Y không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục mẹ của mình, nhưng y muốn sống sót, nên phải luôn nhớ lời bà dặn: Làm anh hùng nhất thời không phải anh hùng, có thể sống đến cuối cùng, mới là anh hùng chân chính.
Bởi thế, mặc kệ là gặp bao nhiêu khổ, bao nhiêu vũ nhục ở Yêu gia, y cũng không hề vọng động.
Yêu Vô Tà chỉ cố bảo vệ phần đầu, cố chịu quyền cước của tam ca.
Bốp...
- Hừ, đúng là phế vật, bản thiếu nghĩ rằng ngươi tăng tu vi, ai ngờ lại càng phế thêm.
Yêu Hành Phong dẫm lên mặt Yêu Vô Tà, khinh thường nói.
Gã tùy tùng đi với Yêu Hành Phong cũng khinh thường nhìn Yêu Vô Tà. Gã không dám động thủ, bởi mặc dù Yêu Vô Tà có phế vật đến cỡ nào thì vẫn là thiếu gia, còn gã là hạ nhân. Nhưng nhìn thiếu gia của gã hung hăng nhục nhã Yêu Vô Tà, gã cũng cảm giác rất là sảng khoái rồi.
- Lục đệ, tuy đệ là một phế vật, nhưng cũng có chút tác dụng đấy. Tam ca đánh đệ một lúc, tâm tình đã tốt hơn nhiều, rõ ràng là công của phế vật đệ mà. Đúng rồi, tứ đệ chờ bên ngoài đã lâu, tam ca đi để tứ đệ vào vậy. Tứ đệ, đệ lại đây, lục đệ vừa vặn cũng muốn luyện công với đệ đấy.
Yêu Hành Phong hướng bên ngoài hô.
- Tốt, lục đệ, tứ ca gần đây ngứa tay, cũng muốn luyện một chút.
. . . .
Trong phòng, Lâm Phàm lẳng lặng nhìn tất cả qua khe cửa. Hắn không ra trợ giúp Yêu Vô Tà bởi vì không rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng sau khi quan sát một lúc, Lâm Phàm đã hiểu rồi.
Yêu Vô Tà này ở Yêu gia chỉ sợ cũng chịu khổ sở.
Có điều dù thế, Lâm Phàm vẫn không định ra tay. Thứ nhất, đây là địa bàn của vị đại năng kia, đánh con cháu người ta trong địa bàn người ta, trừ khi muốn chết. Thứ hai, đây là việc riêng của Yêu gia, mà bất kể thế nào thì Yêu Vô Tà cũng là người của Yêu gia, tuy bị đánh đau một chút, nhưng ít nhất không có lo lắng về tính mạng.
Ài... Thật đúng là một kẻ số khổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra
Lúc này, Yêu Vô Tà giống như đã đổi thành một người khác, mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn tươi cười:
- Huynh đệ, thật sự là sảng khoái mà. Tam ca của ta lại tăng thực lực, ta không còn là đối thủ, còn chẳng may để gương mặt đẹp trai bị tai ương. Ai ui, huynh đệ tự mình nghỉ ngơi đi nhé, ta đi xoa thuốc đã.
Yêu Vô Tà cười hì hì nói, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Ngươi tới đây một chút...
Lâm Phàm vẫy vẫy Yêu Vô Tà.
- Huynh đệ, làm sao vậy?
Yêu Vô Tà nghi ngờ hỏi.
- Không có gì, ngươi cứ tới đây một chút.
Lâm Phàm nói.
Yêu Vô Tà đi tới, Lâm Phàm lấy tay làm động tác bắt mạch ở cổ tay của Yêu Vô Tà, sau đó mặt lập tức biến sắc, vẻ không dám tin nhìn Yêu Vô Tà.
/787
|