Thiến Vũ sợ sệt đứng nguyên tại chỗ. Một màn trước mắt, nhất là khuôn mặt dâm tà của Yêu Đằng Phi, làm cho người ta không rét mà run, đồng thời cặp mắt kia, giống như muốn lột trần nàng ngay lập tức. - Lại đây.
Yêu Đằng Phi thấy Thiến Vũ dám dừng lại, khuôn mặt cũng không vui.
- Thiến Vũ, mau tới cạnh ngũ gia đi.
Tú bà run lẩy bẩy đứng ở một bên, trong lòng cũng sợ hãi. Thần tiên đánh nhau, họa phàm nhân chịu, việc của Yêu gia không phải là những nữ tử hồng trần như bọn họ có khả năng can thiệp.
- Ngũ ca, huynh đừng quá mức.
Bỗng Yêu Vô Tà hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng Yêu Đằng Phi.
Yêu Đằng Phi đang đắc ý cười, nghe thế thì không dám tin mà nhìn Yêu Vô Tà. Gã không ngờ phế vật này cũng dám chống đối mình, chẳng lẽ mặt trời mọc ở phía Tây rồi?
Mà đám người Đại Cáp cũng bất ngờ, vẻ mặt không dám tin nhìn thiếu gia, bọn họ không nghĩ thiếu gia sẽ kiên cường như thế.
Giờ khắc này, Yêu Vô Tà tiến lên ngăn trước Thiến Vũ, nhìn thẳng Yêu Đằng Phi.
- Các ngươi nhục ta, đánh ta, ta đều có thể nhịn, nhưng các ngươi nhục bằng hữu của ta, ta không thể nhẫn. Yêu Đằng Phi, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám nhục bằng hữu của ta tại đây, cho dù ta không phải đối thủ của ngươi, ta cũng muốn liều mạng với ngươi.
Yêu Vô Tà quát lên, nói ra toàn bộ những điều mình nghĩ.
Đám người Đại Cáp trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ thiếu gia lại khí phách được như vậy. Máu trong người cả đám như sôi trào, chỉ cần thiếu gia ra lệnh một tiếng, cho dù là chết cũng không tiếc lao tới Yêu Đằng Phi.
- Tốt, tốt, lục đệ cứng cáp cả lông cả cánh rồi. Vậy để ngũ ca xem, ngươi cứng đến bao nhiêu.
Trong mắt Yêu Đằng Phi lóe ra lửa giận, năm ngón tay gấp khúc, một quỷ trảo đen kịt chộp tới ngực Yêu Vô Tà.
- Mạng ta xong rồi...
Yêu Vô Tà cũng không biết làm gì, nhắm mắt lại, trong lòng hò hét. Có điều y không hối tiếc, ngày hôm nay dù có chết, cũng phải đứng thẳng một lần.
Thế nhưng đợi một hồi, Yêu Vô Tà vẫn không cảm thấy thân thể có gì đau đớn. Y mở mắt ra, lập tức kinh ngạc nhìn màn trước mắt.
Bằng hữu mới quen này mạnh như vậy?
Giờ phút này, Lâm Phàm tiến lên, khẽ vung tay một cái, chiêu thức của Yêu Đằng Phi lập tức tan rã.
Nhập Thần cảnh giới đại viên mãn. Thực lực không tệ, nhưng với Lâm Phàm thì còn xa mới đủ.
- Thật to gan, xem ra các ngươi thật sự muốn chết.
Yêu Đằng Phi triệt để nổi giận. Gã không ngờ một phế vật mà cũng dám động thủ với Yêu gia ở Táng Yêu thành.
Lâm Phàm bỗng nhướng mày. Hắn phảng phất cảm nhận được một đạo ý chí tiếp cận. Đạo ý chí này, ngoại trừ Lâm Phàm thì không ai cảm giác được.
Nhưng một thoáng sau, Lâm Phàm khẽ cười. Xem ra Yêu gia có thể tồn tại ở thời gian dài như vậy, không phải là không có đạo lý.
Sau đó, Lâm Phàm nhìn thoáng qua Yêu Vô Tà, hóa ra người này ở Yêu gia cũng không phải bị tất cả khinh thường.
Mà chỉ cần người đó không khinh thường, tất cả đều đủ rồi.
- Yêu Thủ...
Yêu Đằng Phi phát động chân nguyên, tay làm trảo, tạo thành một cái móng vuốt hung thú khổng lồ đánh về Lâm Phàm.
Lâm Phàm liếc mắt một cái, cũng không muốn lãng phí thời gian, nhẹ nhàng vỗ.
Ầm...
Sắc mặt phẫn nộ của Yêu Đằng Phi biến hóa, lộ vẻ không dám tin.
Thân hình của gã giống như diều đứt dây, bắn thẳng ra ngoài.
Tất cả mọi người dại ra nhìn Lâm Phàm. Bọn họ không thể tưởng tượng được, người này lại chỉ cần một chiêu đã đánh bại Yêu Đằng Phi.
Đồng thời, bọn họ càng không dám tin chuyện người này lại dám đánh thiếu gia Yêu gia, bởi đây là chuyện lớn.
- Vô Tà huynh, thấy được chưa, ngũ ca của huynh cũng không hơn gì cái này.
Lâm Phàm cười nói.
- Đúng đúng...
Yêu Vô Tà nhìn một màn trước mắt, gật đầu như giã tỏi.
. . . .
Mà vừa lúc này, đột nhiên nổi lên khác thường, toàn bộ mặt đất chấn động lên.
Lâm Phàm cả kinh, lập tức chạy ra bên ngoài xem.
Lúc này, tất cả mọi người trong Táng Yêu thành đều dừng bước, cùng ngưng thần nhìn chăm chú về một phía xa.
Tại phương xa, một cột sáng đen phóng lên cao, chọc thẳng bầu trời. Trời đất rung lên mãnh liệt, một luồng uy áp cường đại tràn ngập toàn bộ Táng Yêu Thành.
- Đây rốt cuộc là vật gì?
Lâm Phàm nhìn phía phương xa, trong lòng cũng là cả kinh.
- Đó là Táng Hải Yêu Địa.
Yêu Vô Tà nói.
Nghe vậy, Lâm Phàm ngẫm nghĩ, rồi có chút do dự. Táng Hải Yêu Địa? Chỗ đó là cái gì, rốt cuộc có nên đi hay không?
Mà trong lúc hắn đang do dự, đột nhiên có vô số khí tức cường đại phát ra từ trong Táng Yêu thành. Mấy vệt sáng lóe lên, rồi bay về phía Táng Hải Yêu Địa kia.
. . . .
Hôm sau.
Không chỗ nào ở Táng Yêu thành không nghe tiếng bàn luận về chuyện phát sinh ở Táng Hải Yêu Địa. Nhưng phần lớn đều quả quyết rằng cột sáng đen kia là bảo bối xuất thế.
- Vô Tà huynh, huynh đệ có việc phải đi trước, không thể tiếp tục làm khách rồi.
Mục đích ban đầu của Lâm Phàm là tới Táng Hải Yêu Địa, hiện giờ bên kia xảy ra chuyện, vậy khẳng định phải nhanh chân tới xem, bằng không cả đời sẽ không an tâm.
- Hả, nhanh vậy sao?
Yêu Vô Tà vẻ mặt phát mộng hỏi.
- Đúng.
Lâm Phàm gật gật đầu. Hắn còn chưa có cách nào với thể chất đặc biệt của Yêu Vô Tà, có lẽ chỉ có thể dựa vào bản thân y rồi.
Mà theo Lâm Phàm, một khi thể chất được kích hoạt, cũng là lúc Yêu Vô Tà một bước lên trời.
Mỗi lần xuất hiện đều là duy nhất? Huyền Hoàng giới có bao nhiêu người? Sợ là còn nhiều hơn cả sao trên trời. Vậy mà thể chất đó chỉ một mình Yêu Vô Tà có, vậy khẳng định là nghịch thiên.
- Đa tạ huynh nhiều ngày khoản đãi, Lâm Phàm ta cũng không muốn nợ nhân tình người khác, ta truyền cho huynh một môn công pháp luyện thể, huynh chỉ cần cố gắng rèn luyện, hẳn là có thể đủ tự bảo vệ mình.
Sau đó Lâm Phàm không nói gì thêm, truyền Thái Cấp Ma Thân cho Yêu Vô Tà.
Lâm Phàm đã rõ cuộc sống của Yêu Vô Tà, khẳng định sẽ còn bị đánh, giờ có công pháp này, sẽ không cần lo lắng về tính mạng.
- Sau này chúng ta vẫn còn có thể có cơ hội gặp mặt chứ?
Ở lúc Lâm Phàm sắp rời đi, Yêu Vô Tà lên tiếng hỏi.
Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà, khẽ cười cười:
- Còn...
Cứ đùa, sao có thể không gặp móc nối quan hệ? Nếu Yêu Vô Tà kích hoạt được thể chất đặc biệt, còn không phải là có một không hai vũ trụ.
- Vậy cẩn thận một chút, có việc không giải quyết được thì báo danh hiệu của ta. Ở Táng Yêu thành, danh hào của ta vẫn rất có tác dụng.
Yêu Vô Tà vẫy tay tạm biệt.
Lâm Phàm thở dài, báo danh hào của ngươi, vậy còn không bị đánh chết...
Yêu Đằng Phi thấy Thiến Vũ dám dừng lại, khuôn mặt cũng không vui.
- Thiến Vũ, mau tới cạnh ngũ gia đi.
Tú bà run lẩy bẩy đứng ở một bên, trong lòng cũng sợ hãi. Thần tiên đánh nhau, họa phàm nhân chịu, việc của Yêu gia không phải là những nữ tử hồng trần như bọn họ có khả năng can thiệp.
- Ngũ ca, huynh đừng quá mức.
Bỗng Yêu Vô Tà hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn thẳng Yêu Đằng Phi.
Yêu Đằng Phi đang đắc ý cười, nghe thế thì không dám tin mà nhìn Yêu Vô Tà. Gã không ngờ phế vật này cũng dám chống đối mình, chẳng lẽ mặt trời mọc ở phía Tây rồi?
Mà đám người Đại Cáp cũng bất ngờ, vẻ mặt không dám tin nhìn thiếu gia, bọn họ không nghĩ thiếu gia sẽ kiên cường như thế.
Giờ khắc này, Yêu Vô Tà tiến lên ngăn trước Thiến Vũ, nhìn thẳng Yêu Đằng Phi.
- Các ngươi nhục ta, đánh ta, ta đều có thể nhịn, nhưng các ngươi nhục bằng hữu của ta, ta không thể nhẫn. Yêu Đằng Phi, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám nhục bằng hữu của ta tại đây, cho dù ta không phải đối thủ của ngươi, ta cũng muốn liều mạng với ngươi.
Yêu Vô Tà quát lên, nói ra toàn bộ những điều mình nghĩ.
Đám người Đại Cáp trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ thiếu gia lại khí phách được như vậy. Máu trong người cả đám như sôi trào, chỉ cần thiếu gia ra lệnh một tiếng, cho dù là chết cũng không tiếc lao tới Yêu Đằng Phi.
- Tốt, tốt, lục đệ cứng cáp cả lông cả cánh rồi. Vậy để ngũ ca xem, ngươi cứng đến bao nhiêu.
Trong mắt Yêu Đằng Phi lóe ra lửa giận, năm ngón tay gấp khúc, một quỷ trảo đen kịt chộp tới ngực Yêu Vô Tà.
- Mạng ta xong rồi...
Yêu Vô Tà cũng không biết làm gì, nhắm mắt lại, trong lòng hò hét. Có điều y không hối tiếc, ngày hôm nay dù có chết, cũng phải đứng thẳng một lần.
Thế nhưng đợi một hồi, Yêu Vô Tà vẫn không cảm thấy thân thể có gì đau đớn. Y mở mắt ra, lập tức kinh ngạc nhìn màn trước mắt.
Bằng hữu mới quen này mạnh như vậy?
Giờ phút này, Lâm Phàm tiến lên, khẽ vung tay một cái, chiêu thức của Yêu Đằng Phi lập tức tan rã.
Nhập Thần cảnh giới đại viên mãn. Thực lực không tệ, nhưng với Lâm Phàm thì còn xa mới đủ.
- Thật to gan, xem ra các ngươi thật sự muốn chết.
Yêu Đằng Phi triệt để nổi giận. Gã không ngờ một phế vật mà cũng dám động thủ với Yêu gia ở Táng Yêu thành.
Lâm Phàm bỗng nhướng mày. Hắn phảng phất cảm nhận được một đạo ý chí tiếp cận. Đạo ý chí này, ngoại trừ Lâm Phàm thì không ai cảm giác được.
Nhưng một thoáng sau, Lâm Phàm khẽ cười. Xem ra Yêu gia có thể tồn tại ở thời gian dài như vậy, không phải là không có đạo lý.
Sau đó, Lâm Phàm nhìn thoáng qua Yêu Vô Tà, hóa ra người này ở Yêu gia cũng không phải bị tất cả khinh thường.
Mà chỉ cần người đó không khinh thường, tất cả đều đủ rồi.
- Yêu Thủ...
Yêu Đằng Phi phát động chân nguyên, tay làm trảo, tạo thành một cái móng vuốt hung thú khổng lồ đánh về Lâm Phàm.
Lâm Phàm liếc mắt một cái, cũng không muốn lãng phí thời gian, nhẹ nhàng vỗ.
Ầm...
Sắc mặt phẫn nộ của Yêu Đằng Phi biến hóa, lộ vẻ không dám tin.
Thân hình của gã giống như diều đứt dây, bắn thẳng ra ngoài.
Tất cả mọi người dại ra nhìn Lâm Phàm. Bọn họ không thể tưởng tượng được, người này lại chỉ cần một chiêu đã đánh bại Yêu Đằng Phi.
Đồng thời, bọn họ càng không dám tin chuyện người này lại dám đánh thiếu gia Yêu gia, bởi đây là chuyện lớn.
- Vô Tà huynh, thấy được chưa, ngũ ca của huynh cũng không hơn gì cái này.
Lâm Phàm cười nói.
- Đúng đúng...
Yêu Vô Tà nhìn một màn trước mắt, gật đầu như giã tỏi.
. . . .
Mà vừa lúc này, đột nhiên nổi lên khác thường, toàn bộ mặt đất chấn động lên.
Lâm Phàm cả kinh, lập tức chạy ra bên ngoài xem.
Lúc này, tất cả mọi người trong Táng Yêu thành đều dừng bước, cùng ngưng thần nhìn chăm chú về một phía xa.
Tại phương xa, một cột sáng đen phóng lên cao, chọc thẳng bầu trời. Trời đất rung lên mãnh liệt, một luồng uy áp cường đại tràn ngập toàn bộ Táng Yêu Thành.
- Đây rốt cuộc là vật gì?
Lâm Phàm nhìn phía phương xa, trong lòng cũng là cả kinh.
- Đó là Táng Hải Yêu Địa.
Yêu Vô Tà nói.
Nghe vậy, Lâm Phàm ngẫm nghĩ, rồi có chút do dự. Táng Hải Yêu Địa? Chỗ đó là cái gì, rốt cuộc có nên đi hay không?
Mà trong lúc hắn đang do dự, đột nhiên có vô số khí tức cường đại phát ra từ trong Táng Yêu thành. Mấy vệt sáng lóe lên, rồi bay về phía Táng Hải Yêu Địa kia.
. . . .
Hôm sau.
Không chỗ nào ở Táng Yêu thành không nghe tiếng bàn luận về chuyện phát sinh ở Táng Hải Yêu Địa. Nhưng phần lớn đều quả quyết rằng cột sáng đen kia là bảo bối xuất thế.
- Vô Tà huynh, huynh đệ có việc phải đi trước, không thể tiếp tục làm khách rồi.
Mục đích ban đầu của Lâm Phàm là tới Táng Hải Yêu Địa, hiện giờ bên kia xảy ra chuyện, vậy khẳng định phải nhanh chân tới xem, bằng không cả đời sẽ không an tâm.
- Hả, nhanh vậy sao?
Yêu Vô Tà vẻ mặt phát mộng hỏi.
- Đúng.
Lâm Phàm gật gật đầu. Hắn còn chưa có cách nào với thể chất đặc biệt của Yêu Vô Tà, có lẽ chỉ có thể dựa vào bản thân y rồi.
Mà theo Lâm Phàm, một khi thể chất được kích hoạt, cũng là lúc Yêu Vô Tà một bước lên trời.
Mỗi lần xuất hiện đều là duy nhất? Huyền Hoàng giới có bao nhiêu người? Sợ là còn nhiều hơn cả sao trên trời. Vậy mà thể chất đó chỉ một mình Yêu Vô Tà có, vậy khẳng định là nghịch thiên.
- Đa tạ huynh nhiều ngày khoản đãi, Lâm Phàm ta cũng không muốn nợ nhân tình người khác, ta truyền cho huynh một môn công pháp luyện thể, huynh chỉ cần cố gắng rèn luyện, hẳn là có thể đủ tự bảo vệ mình.
Sau đó Lâm Phàm không nói gì thêm, truyền Thái Cấp Ma Thân cho Yêu Vô Tà.
Lâm Phàm đã rõ cuộc sống của Yêu Vô Tà, khẳng định sẽ còn bị đánh, giờ có công pháp này, sẽ không cần lo lắng về tính mạng.
- Sau này chúng ta vẫn còn có thể có cơ hội gặp mặt chứ?
Ở lúc Lâm Phàm sắp rời đi, Yêu Vô Tà lên tiếng hỏi.
Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà, khẽ cười cười:
- Còn...
Cứ đùa, sao có thể không gặp móc nối quan hệ? Nếu Yêu Vô Tà kích hoạt được thể chất đặc biệt, còn không phải là có một không hai vũ trụ.
- Vậy cẩn thận một chút, có việc không giải quyết được thì báo danh hiệu của ta. Ở Táng Yêu thành, danh hào của ta vẫn rất có tác dụng.
Yêu Vô Tà vẫy tay tạm biệt.
Lâm Phàm thở dài, báo danh hào của ngươi, vậy còn không bị đánh chết...
/787
|