Ầm...
Dưới lực lượng cuồng bạo của Hàn Vĩnh Nghị, kiến trúc trên Vô Danh phong ầm ầm sụp đổ. Sắc mặt của đám người Trương Nhị Cẩu theo đó trở nên trắng bệch.
- Các sư đệ, các đệ mau đi Vô Danh phong.
Trương Nhị Cẩu quát.
Thiên Vũ và Phong Bất Giác không chút suy nghĩ, chạy vội về Vô Danh phong.
- Hừ, muốn chạy trốn? Đã chậm!
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh một tiếng, lại đánh ra một chưởng, toàn bộ hư không giống như bị đè ép.
Thiên Vũ và Phong Bất Giác tức thì ói máu như điên, thân hình bị đập chìm vào trong lòng đất.
- Sư đệ...
Trương Nhị Cẩu nhìn thấy hai người không biết sống chết thế nào, lo lắng gào lên. Hàn Vĩnh Nghị kia giống như một ngọn núi lớn, che hết tất cả mọi con đường.
Giờ phút này, mấy trận chiến trên hư không cũng đã đến phút cuối cùng.
Thái thượng trưởng lão Lữ Minh Dương của Trung Thiên phong đánh chết một gã thái thượng trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, nhưng cũng trọng thương, khí tức hỗn loạn, hạ từ hư không xuống.
Mà ở trong một sát na này, một bóng người cũng rơi thẳng xuống từ trên không.
- Nhan sư đệ...
Vô Nhai vừa nhìn, hai mắt trợn muốn lồi ra, điên cuồng hét lên.
Thái thượng trưởng lão Nhan Triển Văn của Thánh Tông, thương thế trên thân kinh khủng đến độ khiến người ta không dám nhìn lâu, xương trắng lộ cả ra ngoài. Cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn lại chịu thương tổn nặng như thế, quả thực là chưa từng có.
....
- Thánh Tông, hôm nay chính là tận thế của các ngươi rồi.
Hàn Vĩnh Nghị nhìn một màn trước mắt, cười đến điên dại.
Thánh Tông tổn thất thảm trọng, đại bại trong mấy trận chiến võ lực cao cấp.
Thái thượng trưởng lão Già Lam Phong là một bà lão, lúc này cũng gian nan giữ vững thân thể trong hư không, giống như lúc nào cũng có thể chết đi.
- Sư phụuuu...
- Trưởng lãoooo...
Các đệ tử Già Lam phong nhìn thấy bộ dáng của bà, gào thét đến tê tâm liệt phế.
Bà lão nhìn thoáng qua chúng đệ tử, ho ra một ngụm máu tươi, mặt lộ vẻ kiên quyết:
- Đệ tử Già Lam phong nghe lệnh, từ nay về sau, phong chủ Già Lam phong sẽ là đại sư tỷ Mộ Băng Yên của các ngươi, các ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của đại sư tỷ.
- Sư phụ...
Mộ Băng Yên nhìn thấy sư phụ như vậy, cũng khóc lên thất thanh.
- Băng Yên, chớ để sư phụ thất vọng.
Thái thượng trưởng lão Già Lam phong nhìn thoáng qua đồ đệ, phóng một cái lệnh bài tới tay Mộ Băng Yên, sau đó nhìn về phía đám Yến tông chủ:
- Các vị sư huynh, sau này xin mọi người chiếu cố Già Lam phong nhiều hơn. Còn hôm nay, hãy để sư muội bảo vệ tông môn.
- Sư muội, đừng...
Các thái thượng trưởng lão muốn ngăn bà lại, nhưng bản thân đều đã bị trọng thương, không kịp làm gì cả.
Thái thượng trưởng lão Già Lam phong nói xong câu cuối, khí thế toàn thân tăng vọt.
- Già Lam Tịch Diệt.
Mười dây chuyền quy tắc từ cơ thể bà bay ra ngoài, bắt đầu bốc lên một ngọn lửa thần bí, mà tích tắc sau, một luồng hào quang tràn ra.
Thân hình của thái thượng trưởng lão Già Lam Phong nháy mắt tiêu tán, chỉ còn lại một cỗ lực lượng ngập trời, đánh về phía Hàn Vĩnh Nghị.
Hàn Vĩnh Nghị bình thản nhìn tất cả chuyện này, chợt cười lạnh.
Một cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn thiêu đốt bản thân, bạo phát ra một kích mạnh nhất.
Nhưng mà rất đáng tiếc...
Mấy gã thái thượng trưởng lão đứng sau Hàn Vĩnh Nghị, cảm nhận được cỗ lực lượng này thì cũng biến sắc.
Bọn lão không thể trấn định như Hàn Vĩnh Nghị, bởi nếu bọn lão bị cỗ lực lượng này đánh trúng, chỉ sợ sẽ phải chết ở nơi này.
- Sư muộiiiii...
Các thái thượng trưởng lão Thánh Tông nhìn một màn trước mắt, trong mắt tràn vẻ bi thương.
Mà vừa lúc này, Hàn Vĩnh Nghị đơn giản nhấc tay lên, dùng một tay đỡ lấy cỗ lực lượng cường đại kia.
- Không biết tự lượng sức mình.
Hàn Vĩnh Nghị lạnh lùng nói.
- Sao có thể như vậy...
Bên phía Thánh Tông, mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn thấy một màn này cũng triệt để ngây ngẩn cả người. Đây là chiêu cuối cùng của sư muội, cực kỳ cường đại, làm sao có thể ngăn đơn giản như vậy được?
Như thế Hàn Vĩnh Nghị phải mạnh đến cỡ nào? Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng...
- Thánh Tông hôm nay tất diệt, các ngươi còn bản sự nào khác không?
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh.
Giờ phút này Hàn Vĩnh Nghị giống như một ma vương khủng bố, nắm quyền sinh sát trong tay.
- Chẳng lẽ, thật sự một điểm hy vọng cũng không có sao?
- Thánh Tông thật sự sẽ bị diệt sao? Ai có thể giúp chúng ta đây?
Giờ khắc này, bất kể là đệ tử nội môn hay là đệ tử ngoại môn đều bi thống không thôi. Kẻ địch quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức bọn họ không thể phản kháng.
- Các vị sư đệ, hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng.
Yến Hồng Vũ nhìn tất cả chuyện này, trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
- Tông chủ...
Các thái thượng trưởng lão đều đã trọng thương, nhưng giờ liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.
Thái thượng trưởng lão Nhan Triển Văn thương thế nặng nhất cũng cố sức đứng lên.
- Vốn tưởng rằng cả đời sẽ không gặp chuyện này, nhưng hiện giờ vì bảo vệ tông môn, vì báo thù cho sư muội, chúng ta cam tâm tình nguyện. Nếu có kiếp sau, ta hy vọng chúng ta vẫn có thể làm sư huynh đệ.
Tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt nhuốm màu hoài niệm.
Bọn họ đã quyết dùng tính mạng của mình để đổi lấy tương lai của Thánh Tông. Chỉ mong những đệ tử còn sống hôm nay, sau này sẽ thành trụ cột vững chắc, khôi phục lại Thánh Tông.
Giờ khắc này, tông chủ và các thái thượng trưởng lão Thánh Tông đứng cạnh nhau, khí tức không ngừng chấn động, dây chuyền quy tắc phát hết ra ngoài.
Các đệ tử Thánh Tông cảm nhận được khí tức trên thân tông chủ và các thái thượng trưởng lão không đúng, cũng không rõ họ định làm gì. Nhưng bọn họ lại phát hiện tử khí trên người tông chủ và các thái thượng trưởng lão dần dần nồng đậm lên.
- Sau này, các ngươi nhất định phải tạo vinh dự cho Thánh Tông, lấy lại huy hoàng cho Thánh Tông.
Yến tông chủ lớn tiếng nói.
- Tông chủ...
Các đệ tử Thánh Tông giờ khắc này xiết chặt nắm tay.
Hàn Vĩnh Nghị nhìn tình huống phía dưới, khóe miệng nhếch một nụ cười khinh miệt.
Lão biết đây là đòn sát thủ cuối cùng của Thánh Tông, nhưng lại không hề úy kỵ.
- Tiểu Bạch, quay lại...
Mà vừa lúc đó, một cái bóng trắng nhỏ bỗng bay vút lên không. Đó chính là con Tuyết Vương Sư con Tiểu Bạch, thân hình nó bắt đầu không ngừng biến hóa.
Hàn Vĩnh Nghị liếc mắt một cái, khinh thường hừ lạnh, một con Tuyết Vương Sư con cũng dám càn rỡ. Lão búng một ngón tay ra.
Xoẹtttt...
Tiểu Bạch biến lớn lên, cái miệng khổng lồ muốn cắn về hướng Hàn Vĩnh Nghị, giờ khắc này giống như trúng phải một đòn công kích vô hình, thân thể không ngừng run lên, sau đó bị một luồng sáng sắc bén xuyên thủng.
Rầmmmm...
Tiểu Bạch ngã lăn trên mặt đất, thân hình dần dần thu nhỏ lại, bộ lông trắng như tuyết đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Tiểu Bạchhhh...
Chỉ Kiều nhìn thấy Tiểu Bạch rớt xuống từ không trung, bị dọa đến bối rối, vội tới ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, rồi chỉ biết đứng im khóc lớn lên.
- Tiểu sư muội, mau tới đây...
Trương Nhị Cẩu biến sắc, cũng không để ý sinh tử xông tới.
- Đại sư huynh, muội sợ...
Chỉ Kiều ôm Tiểu Bạch, khóc càng thêm lớn.
- Thú vị...
Hàn Vĩnh Nghị cười một tiếng, vươn đầu ngón tay, chân nguyên ngưng tụ thành một điểm sáng, bắn về phía tiểu cô nương.
- Tiểu sư muội, mau tránh ra.
Trương Nhị Cẩu thấy một màn như vậy, hét đến muốn vỡ cổ họng, tốc độ của hắn căn bản không thể kịp nổi.
Giờ khắc này, Trương Nhị Cẩu tuyệt vọng nhìn trước mắt, không còn nữa kịp rồi.
Xẹtttt...
Lúc này, Cung Băng Dạ lại đuổi tới, đẩy Chỉ Kiều ra, chính mình hứng lấy điểm sáng kia, thân thể bị bắn thủng, máu tươi phun như mưa.
- Cung tỷ tỷ...
Thái Chỉ Kiều bị đẩy ngã trên mặt đất, nhưng khi quay đầu lại, lại thấy Cung tỷ tỷ ngã xuống trong vũng máu.
Tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão Thánh Tông nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng tràn lửa giận, nhưng giờ phút này bọn họ không thể động, bằng không tất cả sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Dây chuyền quy tắc trên thân bọn họ quấn quanh cùng một chỗ, ngưng tụ trong hư không, giống như sẽ dung hợp lại.
- Yến Hồng Vũ, các ngươi đừng phí sức vô ích. Muốn dung hợp dây chuyền quy tắc, lấy thương thế của các ngươi hiện giờ, chỉ sợ không chống đỡ nổi một khắc. Không bằng chầm chậm thưởng thức cảnh tượng môn hạ đệ tử của các ngươi chết dần đi, bắt đầu từ con nhóc này.
Hai con mắt toàn tròng đen của Hàn Vĩnh Nghị nhìn về phía Thái Chỉ Kiều.
- Hàn Vĩnh Nghị, ngươi không xứng làm tông chủ Cửu Tiêu Tông...
Yến Hồng Vũ khàn giọng rống giận.
Trương Nhị Cẩu sắc mặt kịch biến, ôm tiểu sư muội, nhìn các sư đệ ngã xuống không dậy nổi, lại nhìn ma vương trên hư không, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bi thương.
- Tông chủ, ta đã tận lực...
Hàn Vĩnh Nghị giơ bàn tay lên, khí thế bạo tăng, làm cho người ta sinh ra một cảm giác vô lực.
Tất cả đều muốn kết thúc rồi...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Dưới lực lượng cuồng bạo của Hàn Vĩnh Nghị, kiến trúc trên Vô Danh phong ầm ầm sụp đổ. Sắc mặt của đám người Trương Nhị Cẩu theo đó trở nên trắng bệch.
- Các sư đệ, các đệ mau đi Vô Danh phong.
Trương Nhị Cẩu quát.
Thiên Vũ và Phong Bất Giác không chút suy nghĩ, chạy vội về Vô Danh phong.
- Hừ, muốn chạy trốn? Đã chậm!
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh một tiếng, lại đánh ra một chưởng, toàn bộ hư không giống như bị đè ép.
Thiên Vũ và Phong Bất Giác tức thì ói máu như điên, thân hình bị đập chìm vào trong lòng đất.
- Sư đệ...
Trương Nhị Cẩu nhìn thấy hai người không biết sống chết thế nào, lo lắng gào lên. Hàn Vĩnh Nghị kia giống như một ngọn núi lớn, che hết tất cả mọi con đường.
Giờ phút này, mấy trận chiến trên hư không cũng đã đến phút cuối cùng.
Thái thượng trưởng lão Lữ Minh Dương của Trung Thiên phong đánh chết một gã thái thượng trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, nhưng cũng trọng thương, khí tức hỗn loạn, hạ từ hư không xuống.
Mà ở trong một sát na này, một bóng người cũng rơi thẳng xuống từ trên không.
- Nhan sư đệ...
Vô Nhai vừa nhìn, hai mắt trợn muốn lồi ra, điên cuồng hét lên.
Thái thượng trưởng lão Nhan Triển Văn của Thánh Tông, thương thế trên thân kinh khủng đến độ khiến người ta không dám nhìn lâu, xương trắng lộ cả ra ngoài. Cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn lại chịu thương tổn nặng như thế, quả thực là chưa từng có.
....
- Thánh Tông, hôm nay chính là tận thế của các ngươi rồi.
Hàn Vĩnh Nghị nhìn một màn trước mắt, cười đến điên dại.
Thánh Tông tổn thất thảm trọng, đại bại trong mấy trận chiến võ lực cao cấp.
Thái thượng trưởng lão Già Lam Phong là một bà lão, lúc này cũng gian nan giữ vững thân thể trong hư không, giống như lúc nào cũng có thể chết đi.
- Sư phụuuu...
- Trưởng lãoooo...
Các đệ tử Già Lam phong nhìn thấy bộ dáng của bà, gào thét đến tê tâm liệt phế.
Bà lão nhìn thoáng qua chúng đệ tử, ho ra một ngụm máu tươi, mặt lộ vẻ kiên quyết:
- Đệ tử Già Lam phong nghe lệnh, từ nay về sau, phong chủ Già Lam phong sẽ là đại sư tỷ Mộ Băng Yên của các ngươi, các ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của đại sư tỷ.
- Sư phụ...
Mộ Băng Yên nhìn thấy sư phụ như vậy, cũng khóc lên thất thanh.
- Băng Yên, chớ để sư phụ thất vọng.
Thái thượng trưởng lão Già Lam phong nhìn thoáng qua đồ đệ, phóng một cái lệnh bài tới tay Mộ Băng Yên, sau đó nhìn về phía đám Yến tông chủ:
- Các vị sư huynh, sau này xin mọi người chiếu cố Già Lam phong nhiều hơn. Còn hôm nay, hãy để sư muội bảo vệ tông môn.
- Sư muội, đừng...
Các thái thượng trưởng lão muốn ngăn bà lại, nhưng bản thân đều đã bị trọng thương, không kịp làm gì cả.
Thái thượng trưởng lão Già Lam phong nói xong câu cuối, khí thế toàn thân tăng vọt.
- Già Lam Tịch Diệt.
Mười dây chuyền quy tắc từ cơ thể bà bay ra ngoài, bắt đầu bốc lên một ngọn lửa thần bí, mà tích tắc sau, một luồng hào quang tràn ra.
Thân hình của thái thượng trưởng lão Già Lam Phong nháy mắt tiêu tán, chỉ còn lại một cỗ lực lượng ngập trời, đánh về phía Hàn Vĩnh Nghị.
Hàn Vĩnh Nghị bình thản nhìn tất cả chuyện này, chợt cười lạnh.
Một cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn thiêu đốt bản thân, bạo phát ra một kích mạnh nhất.
Nhưng mà rất đáng tiếc...
Mấy gã thái thượng trưởng lão đứng sau Hàn Vĩnh Nghị, cảm nhận được cỗ lực lượng này thì cũng biến sắc.
Bọn lão không thể trấn định như Hàn Vĩnh Nghị, bởi nếu bọn lão bị cỗ lực lượng này đánh trúng, chỉ sợ sẽ phải chết ở nơi này.
- Sư muộiiiii...
Các thái thượng trưởng lão Thánh Tông nhìn một màn trước mắt, trong mắt tràn vẻ bi thương.
Mà vừa lúc này, Hàn Vĩnh Nghị đơn giản nhấc tay lên, dùng một tay đỡ lấy cỗ lực lượng cường đại kia.
- Không biết tự lượng sức mình.
Hàn Vĩnh Nghị lạnh lùng nói.
- Sao có thể như vậy...
Bên phía Thánh Tông, mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn thấy một màn này cũng triệt để ngây ngẩn cả người. Đây là chiêu cuối cùng của sư muội, cực kỳ cường đại, làm sao có thể ngăn đơn giản như vậy được?
Như thế Hàn Vĩnh Nghị phải mạnh đến cỡ nào? Không có khả năng... Tuyệt đối không có khả năng...
- Thánh Tông hôm nay tất diệt, các ngươi còn bản sự nào khác không?
Hàn Vĩnh Nghị cười lạnh.
Giờ phút này Hàn Vĩnh Nghị giống như một ma vương khủng bố, nắm quyền sinh sát trong tay.
- Chẳng lẽ, thật sự một điểm hy vọng cũng không có sao?
- Thánh Tông thật sự sẽ bị diệt sao? Ai có thể giúp chúng ta đây?
Giờ khắc này, bất kể là đệ tử nội môn hay là đệ tử ngoại môn đều bi thống không thôi. Kẻ địch quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức bọn họ không thể phản kháng.
- Các vị sư đệ, hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng.
Yến Hồng Vũ nhìn tất cả chuyện này, trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
- Tông chủ...
Các thái thượng trưởng lão đều đã trọng thương, nhưng giờ liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.
Thái thượng trưởng lão Nhan Triển Văn thương thế nặng nhất cũng cố sức đứng lên.
- Vốn tưởng rằng cả đời sẽ không gặp chuyện này, nhưng hiện giờ vì bảo vệ tông môn, vì báo thù cho sư muội, chúng ta cam tâm tình nguyện. Nếu có kiếp sau, ta hy vọng chúng ta vẫn có thể làm sư huynh đệ.
Tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt nhuốm màu hoài niệm.
Bọn họ đã quyết dùng tính mạng của mình để đổi lấy tương lai của Thánh Tông. Chỉ mong những đệ tử còn sống hôm nay, sau này sẽ thành trụ cột vững chắc, khôi phục lại Thánh Tông.
Giờ khắc này, tông chủ và các thái thượng trưởng lão Thánh Tông đứng cạnh nhau, khí tức không ngừng chấn động, dây chuyền quy tắc phát hết ra ngoài.
Các đệ tử Thánh Tông cảm nhận được khí tức trên thân tông chủ và các thái thượng trưởng lão không đúng, cũng không rõ họ định làm gì. Nhưng bọn họ lại phát hiện tử khí trên người tông chủ và các thái thượng trưởng lão dần dần nồng đậm lên.
- Sau này, các ngươi nhất định phải tạo vinh dự cho Thánh Tông, lấy lại huy hoàng cho Thánh Tông.
Yến tông chủ lớn tiếng nói.
- Tông chủ...
Các đệ tử Thánh Tông giờ khắc này xiết chặt nắm tay.
Hàn Vĩnh Nghị nhìn tình huống phía dưới, khóe miệng nhếch một nụ cười khinh miệt.
Lão biết đây là đòn sát thủ cuối cùng của Thánh Tông, nhưng lại không hề úy kỵ.
- Tiểu Bạch, quay lại...
Mà vừa lúc đó, một cái bóng trắng nhỏ bỗng bay vút lên không. Đó chính là con Tuyết Vương Sư con Tiểu Bạch, thân hình nó bắt đầu không ngừng biến hóa.
Hàn Vĩnh Nghị liếc mắt một cái, khinh thường hừ lạnh, một con Tuyết Vương Sư con cũng dám càn rỡ. Lão búng một ngón tay ra.
Xoẹtttt...
Tiểu Bạch biến lớn lên, cái miệng khổng lồ muốn cắn về hướng Hàn Vĩnh Nghị, giờ khắc này giống như trúng phải một đòn công kích vô hình, thân thể không ngừng run lên, sau đó bị một luồng sáng sắc bén xuyên thủng.
Rầmmmm...
Tiểu Bạch ngã lăn trên mặt đất, thân hình dần dần thu nhỏ lại, bộ lông trắng như tuyết đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Tiểu Bạchhhh...
Chỉ Kiều nhìn thấy Tiểu Bạch rớt xuống từ không trung, bị dọa đến bối rối, vội tới ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, rồi chỉ biết đứng im khóc lớn lên.
- Tiểu sư muội, mau tới đây...
Trương Nhị Cẩu biến sắc, cũng không để ý sinh tử xông tới.
- Đại sư huynh, muội sợ...
Chỉ Kiều ôm Tiểu Bạch, khóc càng thêm lớn.
- Thú vị...
Hàn Vĩnh Nghị cười một tiếng, vươn đầu ngón tay, chân nguyên ngưng tụ thành một điểm sáng, bắn về phía tiểu cô nương.
- Tiểu sư muội, mau tránh ra.
Trương Nhị Cẩu thấy một màn như vậy, hét đến muốn vỡ cổ họng, tốc độ của hắn căn bản không thể kịp nổi.
Giờ khắc này, Trương Nhị Cẩu tuyệt vọng nhìn trước mắt, không còn nữa kịp rồi.
Xẹtttt...
Lúc này, Cung Băng Dạ lại đuổi tới, đẩy Chỉ Kiều ra, chính mình hứng lấy điểm sáng kia, thân thể bị bắn thủng, máu tươi phun như mưa.
- Cung tỷ tỷ...
Thái Chỉ Kiều bị đẩy ngã trên mặt đất, nhưng khi quay đầu lại, lại thấy Cung tỷ tỷ ngã xuống trong vũng máu.
Tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão Thánh Tông nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng tràn lửa giận, nhưng giờ phút này bọn họ không thể động, bằng không tất cả sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Dây chuyền quy tắc trên thân bọn họ quấn quanh cùng một chỗ, ngưng tụ trong hư không, giống như sẽ dung hợp lại.
- Yến Hồng Vũ, các ngươi đừng phí sức vô ích. Muốn dung hợp dây chuyền quy tắc, lấy thương thế của các ngươi hiện giờ, chỉ sợ không chống đỡ nổi một khắc. Không bằng chầm chậm thưởng thức cảnh tượng môn hạ đệ tử của các ngươi chết dần đi, bắt đầu từ con nhóc này.
Hai con mắt toàn tròng đen của Hàn Vĩnh Nghị nhìn về phía Thái Chỉ Kiều.
- Hàn Vĩnh Nghị, ngươi không xứng làm tông chủ Cửu Tiêu Tông...
Yến Hồng Vũ khàn giọng rống giận.
Trương Nhị Cẩu sắc mặt kịch biến, ôm tiểu sư muội, nhìn các sư đệ ngã xuống không dậy nổi, lại nhìn ma vương trên hư không, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bi thương.
- Tông chủ, ta đã tận lực...
Hàn Vĩnh Nghị giơ bàn tay lên, khí thế bạo tăng, làm cho người ta sinh ra một cảm giác vô lực.
Tất cả đều muốn kết thúc rồi...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
/787
|