oOo
Người lên tiếng chính là Lâm Phàm. Có hai nguyên nhân, một là hắn nhất định phải có được mảnh lệnh bài kia, mà hai là hắn không nhìn nổi cái cảnh trâu già muốn gặp cỏ non.
Ở thời khắc Lâm Phàm lên tiếng, mọi người đều đưa mắt nhìn cả về hắn.
Long Uyên công chúa cũng vậy, chẳng qua khi thấy rõ Lâm Phàm, mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng.
- Ha ha, tiểu tử này không phải mê tài tham sắc đến điên rồi chứ?
- Tiểu tử, đừng không biết tự lượng sức mình, thú triều này không đơn giản đâu.
- Ta thấy tiểu tử này ganh tỵ với lão ca, cho nên biết rõ phải chết, cũng muốn ôm được mỹ nhân về.
- Lão ca, huynh nói làm sao bây giờ? Long Uyên công chúa chỉ có một, chẳng lẽ hai người mỗi người một nửa sao?
. . . .
Lão già kia cũng đang đánh giá thực lực của Lâm Phàm. Lấy tu vi Đại Thiên Vị sơ giai của lão, vậy mà lại không nhìn ra khí tức của đối phương, chắc hẳn đối phương có bảo bối che chắn khí tức. Lão trực tiếp bác bỏ trường hợp thực lực đối phương quá mạnh mẽ, khiến mình không nhìn ra, bởi lão cho rằng, cho dù là thiên kiêu trong các đại tông môn, thì cũng không thể trẻ như vậy đã vượt qua mình.
- Tiểu tử, ngươi đừng cho rằng không sợ chết thì có thể có được Long Uyên công chúa. Chân tay mình mẩy của ngươi còn chưa đủ cho hung thú nhét kẽ răng đâu.
Lão già kia cười nói.
- Lão phu dù sao cũng có cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, không phải tiểu tử ngươi so bì được đâu.
Lâm Phàm không để ý đến đám người nhốn nháo, mà chỉ vào mảnh lệnh bài kia:
- Cho ta vật này, coi như thù lao lần này, ta cam đoan Long Uyên hoàng triều không có người nào bị thương.
Lời này vừa được nói ra, mọi người trong khách điếm càng thêm ồn ào.
- Mẹ kiếp, Đại Đao Vương Ngũ ta hành tẩu giang hồ bốn mươi năm, còn chưa từng thấy kẻ nào tự tin hơn cả ta thế này.
- Lão ca lần này gặp địch thủ, tiểu tử này nói câu ấy rõ ràng là đánh mặt.
- Mụ nội nó, ta Trường Thương Triệu Tiểu Lục, dùng thương hai mươi năm, chưa bao giờ gặp phải kẻ còn khoác lác hơn cả ta, đến hôm nay thì gặp rồi.
- Lão ca, đây là kỳ phùng địch thủ của huynh rồi, công lực bốc phét của kẻ này nhất định phải ngang với cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn...
. . . .
Giờ khắc này, khách điếm náo nhiệt dị thường, ai nấy cười ha hả vì câu nói của Lâm Phàm.
- Long Uyên công chúa, điều kiện của ta thế nào, không ai bị thương, ta giúp các ngươi vượt cửa ải khó khăn, chỉ cần vật bên hông của công chúa.
Long Uyên công chúa cầm lấy miếng ngọc bội màu đen không biết làm từ chất liệu gì đeo ở hông, khẽ cau mày, không rõ đối phương muốn làm gì.
Vật này nằm trong bảo khố hoàng gia, đã tồn tại từ rất lâu rồi. Trước kia có lần nàng tiến vào bảo khố, nhìn thấy thứ này có vẻ kỳ lạ, hoa văn trên mặt cũng rất lạ thường, nên cầm ra, luôn đeo ở hông, không ngờ hôm nay lại có người muốn thứ này.
Chẳng qua Long Uyên công chúa thà tình nguyện tin tưởng lão già kia, cũng không muốn tin tưởng Lâm Phàm, bởi hắn trông quá trẻ.
Tuy rằng một cao thủ Đại Thiên Vị sơ giai chưa chắc đã bảo trụ được hoàng thành, nhưng chí ít còn có chút hy vọng.
Mà Lâm Phàm, vừa nhìn đã thấy không có chút hy vọng nào.
Lão già kia chợt mở miệng:
- Long Uyên công chúa, dẫn tiểu tử này đi cùng đi, lão phu muốn nhìn xem hắn có bản sự gì là khoác lác ác như vậy. Lão phu cũng không cần cô nữa, lão phu sẽ làm hết sức, nếu không thủ được lão phu xin đi trước giữ mệnh, còn nếu thủ thành thành công, chỉ cần cho lão phu tước vị vương gia là được.
- Tốt.
Long Uyên công chúa gật gật đầu.
Sau đó lão già kia nhìn thoáng qua Lâm Phàm:
- Tiểu tử, đến lúc đó đừng có sợ tới tè ra quần.
Lâm Phàm nhún vai, không nói gì, chỉ thầm cảm thán rằng vận may của mình không tệ, giữa đường tìm được mảnh lệnh bài chí tôn, lại chỉ cần giúp một chuyện nho nhỏ là đổi xong.
- Đi... Giờ chúng ta tới hoàng thành.
Lão già vẫy tay ra hiệu. Khi đi qua Lâm Phàm, lão hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là lão đang muốn vạch trần kẻ khoác lác này.
Đám tán tu trong khách điếm cũng đi theo sau lão, đương nhiên không phải đi thủ thành, mà là núp ở phía xa để hóng, cũng chờ vận may, nếu Long Uyên hoàng triều bị thú triều công phá thì bọn hắn có thể đi nhặt bảo bối.
Lúc này Long Uyên công chúa đã chẳng có cách nào, những nơi có thể đến xin giúp đỡ đều đã đến, nhưng lại không ai dám tới ngăn cản thú triều. Còn những võ giả được hoàng triều cung phụng thì đều thực lực có hạn, căn bản không có bao nhiêu tác dụng.
Giờ phút này, một ít tán tu võ giả vây quanh Lâm Phàm mà lảm nhảm không ngừng.
- Tiểu tử, ngươi bốc phét kinh thật, các lão ca đều cảm thấy không bằng...
- Bây giờ ngươi hối hận còn kịp đấy, đợi khi thú triều công thành, muốn chạy cũng không chạy nổi đâu.
. . . .
Lâm Phàm chỉ cười cười nhìn những tán tu này, nói một câu như chọc cười bọn hắn:
- Yên tâm, thú triều thôi mà, một chưởng là xong hết.
- Ông trời ơi, ta phải gọi ngươi là lão ca mất, trình bốc phét của lão ca quá cao.
Một gã võ giả vác trên lưng một cây gậy sắt, giơ ngón cái nói.
Những võ giả khác đều cười lớn, bọn hắn cảm thấy tiểu tử này nói chuyện rất hài hước, không thể nhịn được cười.
Một ngày sau, đoàn người đã tới Long Uyên hoàng triều.
Lâm Phàm bị quên đi mất, còn lão già họ Mặc kia lại được tiếp đãi rất nhiệt tình.
Hoàng đế Long Uyên hoàng triều có tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai, xem như rất không tồi.
Mà khi Long Uyên công chúa nhắc tới Lâm Phàm cùng yêu cầu của hắn, Long Uyên hoàng đế cũng không quá để tâm, nhưng vẫn rất cảm kích với Lâm Phàm.
Vào hoàn cảnh này, có thể đến giúp, đều nên được đối đãi như thượng khách.
Cư dân của Long Uyên hoàng triều đã được sắp xếp trốn dưới hầm trú ẩn dưới đất. Đây là biện pháp duy nhất mà Long Uyên hoàng triều làm được để tránh thương vong.
Hôm sau.
Trên tường thành.
Binh lính của hoàng triều cầm lấy binh khí và lá chắn trong tay, vẻ mặt có chút căng thẳng đứng trên tường thành, đợi thú triều đến.
Lão già họ Mặc dĩ nhiên cũng xuất hiện, sắc mặt nghiêm túc. Tuy lão có cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, nhưng mới ngưng tụ một dây chuyền quy tắc. Nếu hung thú trong thú triều quá mạnh mẽ, lão cũng bất lực.
Long Uyên hoàng đế và công chúa cũng vô cùng căng thẳng. Bọn họ không rõ thú triều lần này sẽ kinh khủng đến mức nào.
Ở một góc bí mật cách hoàng triều không xa, một đám võ giả tán tu trốn trong đó, không ngừng thảo luận.
- Các ngươi nói hung thú trong thú triều lần này sẽ có tu vi gì?
- Ta đoán là Đại Thiên Vị cao giai.
- Ta lại đoán là cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.
- Ài, lần này Mặc lão ca chỉ sợ muốn bi kịch.
- Mặc lão ca có tu vi Đại Thiên Vị, nếu có chuyện gì xảy ra thì chạy trốn đơn giản thôi.
- Không cần lo cho Mặc lão ca. Lần này chúng ta tới chẳng phải để xem tiểu tử kia làm sao để không ai bị thương, chống thú triều ư?
- Huynh đệ à, lời khoác lác ấy mà ngươi cũng tin sao?
- Còn lâu ta mới tin, ta đợi xem trò cười mà thôi.
Người lên tiếng chính là Lâm Phàm. Có hai nguyên nhân, một là hắn nhất định phải có được mảnh lệnh bài kia, mà hai là hắn không nhìn nổi cái cảnh trâu già muốn gặp cỏ non.
Ở thời khắc Lâm Phàm lên tiếng, mọi người đều đưa mắt nhìn cả về hắn.
Long Uyên công chúa cũng vậy, chẳng qua khi thấy rõ Lâm Phàm, mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng.
- Ha ha, tiểu tử này không phải mê tài tham sắc đến điên rồi chứ?
- Tiểu tử, đừng không biết tự lượng sức mình, thú triều này không đơn giản đâu.
- Ta thấy tiểu tử này ganh tỵ với lão ca, cho nên biết rõ phải chết, cũng muốn ôm được mỹ nhân về.
- Lão ca, huynh nói làm sao bây giờ? Long Uyên công chúa chỉ có một, chẳng lẽ hai người mỗi người một nửa sao?
. . . .
Lão già kia cũng đang đánh giá thực lực của Lâm Phàm. Lấy tu vi Đại Thiên Vị sơ giai của lão, vậy mà lại không nhìn ra khí tức của đối phương, chắc hẳn đối phương có bảo bối che chắn khí tức. Lão trực tiếp bác bỏ trường hợp thực lực đối phương quá mạnh mẽ, khiến mình không nhìn ra, bởi lão cho rằng, cho dù là thiên kiêu trong các đại tông môn, thì cũng không thể trẻ như vậy đã vượt qua mình.
- Tiểu tử, ngươi đừng cho rằng không sợ chết thì có thể có được Long Uyên công chúa. Chân tay mình mẩy của ngươi còn chưa đủ cho hung thú nhét kẽ răng đâu.
Lão già kia cười nói.
- Lão phu dù sao cũng có cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, không phải tiểu tử ngươi so bì được đâu.
Lâm Phàm không để ý đến đám người nhốn nháo, mà chỉ vào mảnh lệnh bài kia:
- Cho ta vật này, coi như thù lao lần này, ta cam đoan Long Uyên hoàng triều không có người nào bị thương.
Lời này vừa được nói ra, mọi người trong khách điếm càng thêm ồn ào.
- Mẹ kiếp, Đại Đao Vương Ngũ ta hành tẩu giang hồ bốn mươi năm, còn chưa từng thấy kẻ nào tự tin hơn cả ta thế này.
- Lão ca lần này gặp địch thủ, tiểu tử này nói câu ấy rõ ràng là đánh mặt.
- Mụ nội nó, ta Trường Thương Triệu Tiểu Lục, dùng thương hai mươi năm, chưa bao giờ gặp phải kẻ còn khoác lác hơn cả ta, đến hôm nay thì gặp rồi.
- Lão ca, đây là kỳ phùng địch thủ của huynh rồi, công lực bốc phét của kẻ này nhất định phải ngang với cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn...
. . . .
Giờ khắc này, khách điếm náo nhiệt dị thường, ai nấy cười ha hả vì câu nói của Lâm Phàm.
- Long Uyên công chúa, điều kiện của ta thế nào, không ai bị thương, ta giúp các ngươi vượt cửa ải khó khăn, chỉ cần vật bên hông của công chúa.
Long Uyên công chúa cầm lấy miếng ngọc bội màu đen không biết làm từ chất liệu gì đeo ở hông, khẽ cau mày, không rõ đối phương muốn làm gì.
Vật này nằm trong bảo khố hoàng gia, đã tồn tại từ rất lâu rồi. Trước kia có lần nàng tiến vào bảo khố, nhìn thấy thứ này có vẻ kỳ lạ, hoa văn trên mặt cũng rất lạ thường, nên cầm ra, luôn đeo ở hông, không ngờ hôm nay lại có người muốn thứ này.
Chẳng qua Long Uyên công chúa thà tình nguyện tin tưởng lão già kia, cũng không muốn tin tưởng Lâm Phàm, bởi hắn trông quá trẻ.
Tuy rằng một cao thủ Đại Thiên Vị sơ giai chưa chắc đã bảo trụ được hoàng thành, nhưng chí ít còn có chút hy vọng.
Mà Lâm Phàm, vừa nhìn đã thấy không có chút hy vọng nào.
Lão già kia chợt mở miệng:
- Long Uyên công chúa, dẫn tiểu tử này đi cùng đi, lão phu muốn nhìn xem hắn có bản sự gì là khoác lác ác như vậy. Lão phu cũng không cần cô nữa, lão phu sẽ làm hết sức, nếu không thủ được lão phu xin đi trước giữ mệnh, còn nếu thủ thành thành công, chỉ cần cho lão phu tước vị vương gia là được.
- Tốt.
Long Uyên công chúa gật gật đầu.
Sau đó lão già kia nhìn thoáng qua Lâm Phàm:
- Tiểu tử, đến lúc đó đừng có sợ tới tè ra quần.
Lâm Phàm nhún vai, không nói gì, chỉ thầm cảm thán rằng vận may của mình không tệ, giữa đường tìm được mảnh lệnh bài chí tôn, lại chỉ cần giúp một chuyện nho nhỏ là đổi xong.
- Đi... Giờ chúng ta tới hoàng thành.
Lão già vẫy tay ra hiệu. Khi đi qua Lâm Phàm, lão hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là lão đang muốn vạch trần kẻ khoác lác này.
Đám tán tu trong khách điếm cũng đi theo sau lão, đương nhiên không phải đi thủ thành, mà là núp ở phía xa để hóng, cũng chờ vận may, nếu Long Uyên hoàng triều bị thú triều công phá thì bọn hắn có thể đi nhặt bảo bối.
Lúc này Long Uyên công chúa đã chẳng có cách nào, những nơi có thể đến xin giúp đỡ đều đã đến, nhưng lại không ai dám tới ngăn cản thú triều. Còn những võ giả được hoàng triều cung phụng thì đều thực lực có hạn, căn bản không có bao nhiêu tác dụng.
Giờ phút này, một ít tán tu võ giả vây quanh Lâm Phàm mà lảm nhảm không ngừng.
- Tiểu tử, ngươi bốc phét kinh thật, các lão ca đều cảm thấy không bằng...
- Bây giờ ngươi hối hận còn kịp đấy, đợi khi thú triều công thành, muốn chạy cũng không chạy nổi đâu.
. . . .
Lâm Phàm chỉ cười cười nhìn những tán tu này, nói một câu như chọc cười bọn hắn:
- Yên tâm, thú triều thôi mà, một chưởng là xong hết.
- Ông trời ơi, ta phải gọi ngươi là lão ca mất, trình bốc phét của lão ca quá cao.
Một gã võ giả vác trên lưng một cây gậy sắt, giơ ngón cái nói.
Những võ giả khác đều cười lớn, bọn hắn cảm thấy tiểu tử này nói chuyện rất hài hước, không thể nhịn được cười.
Một ngày sau, đoàn người đã tới Long Uyên hoàng triều.
Lâm Phàm bị quên đi mất, còn lão già họ Mặc kia lại được tiếp đãi rất nhiệt tình.
Hoàng đế Long Uyên hoàng triều có tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai, xem như rất không tồi.
Mà khi Long Uyên công chúa nhắc tới Lâm Phàm cùng yêu cầu của hắn, Long Uyên hoàng đế cũng không quá để tâm, nhưng vẫn rất cảm kích với Lâm Phàm.
Vào hoàn cảnh này, có thể đến giúp, đều nên được đối đãi như thượng khách.
Cư dân của Long Uyên hoàng triều đã được sắp xếp trốn dưới hầm trú ẩn dưới đất. Đây là biện pháp duy nhất mà Long Uyên hoàng triều làm được để tránh thương vong.
Hôm sau.
Trên tường thành.
Binh lính của hoàng triều cầm lấy binh khí và lá chắn trong tay, vẻ mặt có chút căng thẳng đứng trên tường thành, đợi thú triều đến.
Lão già họ Mặc dĩ nhiên cũng xuất hiện, sắc mặt nghiêm túc. Tuy lão có cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, nhưng mới ngưng tụ một dây chuyền quy tắc. Nếu hung thú trong thú triều quá mạnh mẽ, lão cũng bất lực.
Long Uyên hoàng đế và công chúa cũng vô cùng căng thẳng. Bọn họ không rõ thú triều lần này sẽ kinh khủng đến mức nào.
Ở một góc bí mật cách hoàng triều không xa, một đám võ giả tán tu trốn trong đó, không ngừng thảo luận.
- Các ngươi nói hung thú trong thú triều lần này sẽ có tu vi gì?
- Ta đoán là Đại Thiên Vị cao giai.
- Ta lại đoán là cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.
- Ài, lần này Mặc lão ca chỉ sợ muốn bi kịch.
- Mặc lão ca có tu vi Đại Thiên Vị, nếu có chuyện gì xảy ra thì chạy trốn đơn giản thôi.
- Không cần lo cho Mặc lão ca. Lần này chúng ta tới chẳng phải để xem tiểu tử kia làm sao để không ai bị thương, chống thú triều ư?
- Huynh đệ à, lời khoác lác ấy mà ngươi cũng tin sao?
- Còn lâu ta mới tin, ta đợi xem trò cười mà thôi.
/787
|