Hung thú hình người giận tới điên cuồng. Nó chính là vương giả, lần này vốn tưởng rằng tới đây diệt một cái hoàng thành là việc dễ như trở bàn tay, không ngờ lại bị một nhân loại nhỏ bé làm tan tác. Mà càng làm cho hung thú hình người không thể chịu đựng được là, nó trợn mắt, nhân loại kia lại nở nụ cười đáp lại, thậm chí trong nét cười ấy làm nó có một loại cảm giác hoa cúc run lên.
Giờ phút này, đám người Mặc lão từ khiếp sợ đến muốn hỏng mất, tiếp đến vui mừng, rồi lại khiếp sợ. Mấy biến động bất ngờ xảy ra liên tiếp để bọn họ bình tĩnh hơn nhiều.
Thế nhưng mà, trước mắt là chuyện gì?
Cao nhân à, coi như ngài có thực lực thông thiên, nhưng ngài cũng phải để ý số lượng hung thú kinh khủng kia chứ. Kiếm ý của ngài đã sử dụng gần hết rồi, mà đám hung thú kia vẫn còn đông nghịt, nối liền mà đến không dứt a.
Hung thú hình người không hề động, hai tròng mắt trôi nổi hai ngọn lửa nhìn quanh, thấy đám đàn em còn đông nghìn nghịt thì nhìn lại Lâm Phàm, rồi khẽ nở một nụ cười dữ tợn.
Phảng phất là đang nói: Kiếm ý cùng pháp tướng của ngươi không giết nổi hết đâu.
Đúng vậy, một đòn vừa rồi của Lâm Phàm cực mạnh, giết đến máu văng đầy trời, thế nhưng hung thú thật sự là quá nhiều...
Trên tường thành, Gà Con đặt mông ngồi lên tường, phẩy phẩy cánh, thi thoảng lại kêu mấy tiếng, hoàn toàn không để tâm tới thú triều.
Long Uyên công chúa nhìn xong một màn kia, đã không tìm ra được từ ngữ gì để diễn tả về cái người đang lơ lửng trên không.
Chỉ một chiêu, đã khiến thi thể hung thú chất đầy đất. Loại uy lực này, nàng chưa từng nhìn thấy.
Thế nhưng hung thú vẫn còn quá nhiều. Nàng biến sắc, lo lắng nói:
- Phụ hoàng, mau ra lệnh cho binh lính phòng thủ, thú triều sắp đến rồi.
. . . .
- Lão ca, tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Lúc này, một đám tán tu đã bay cả lên tường thành, kích động hỏi Mặc lão đầu.
- Oa... Bóng dáng của cao nhân thật khí phách vô cùng.
Triệu Tiểu Lục nhìn cao nhân trong như không, cảm thán nói.
Mặc lão đầu lập tức giữ chặt tay Triệu Tiểu Lục:
- Các ngươi tới thật đúng lúc. Hiện giờ hư không bị phong tỏa, ai cũng không chạy nổi. Hung thú hình người để cao nhân giải quyết, chúng ta nhất định phải ngăn thú triều.
Vương Ngũ đứng một bên nhìn thấy thú triều cuồn cuộn như biển, nuốt một ngụm nước bọt:
- Lão ca, chúng ta có thể chịu được sao.
- Không được cũng phải được, nhất định phải chống đỡ tới khi cao nhân diệt xong con hung thú hình người.
Mặc lão nghiêm giọng nói, sau đó ngẩng đầu nói lớn về phía Lâm Phàm:
- Cao nhân, thú triều tới rồi, nơi này cứ việc giao cho chúng ta.
Giờ khắc này, Mặc lão đầu giống như trẻ lại, phục hồi nhiệt huyết ngày xưa.
Mà Lâm Phàm đang lơ lửng trên không, nghe thấy âm thanh của Mặc lão đầu thì cũng có chút lúng túng.
Vốn muốn trang bức một cái thật hoàn mỹ, không ngờ số lượng thú triều nhiều đến nỗi kiếm ý và pháp thân không thể diệt hết.
Nhất định phải nghĩ cách bổ cứu!
Trong lúc Lâm Phàm suy tư, Mặc lão đầu đã chỉ đạo mọi người:
- Lão Vương, ngươi qua bên kia phối hợp công chúa. Tiểu Lục, ngươi dẫn mọi người đi hỗ trợ các binh sĩ.
- Vậy còn lão ca?
- Lão phu hiện giờ tu vi cao nhất, tự nhiên muốn một mình thủ một mặt. Nhớ lấy, cao nhân tuy mạnh, nhưng hung thú hình người kia cũng không phải tầm thường, chúng ta không thể để cho cao nhân phân tâm.
Mặc lão đầu nói.
- Được, lão ca, chờ vượt cửa ải khó khăn này, ta sẽ mời mọi người uống rượu.
- Tốt, chúng ta có thể kề vai chiến đấu với cao nhân, về sau cũng là một đoạn giai thoại.
Mặc lão đầu hăng hái nói, giống như trẻ lại mấy chục tuổi.
Lâm Phàm vẫn trên hư không, nghe được hết tiếng trò chuyện bên dưới, nhất thời cảm giác thể diện mất sạch, ánh mắt nhìn về đám hung thú kia lạnh hẳn đi. Vốn định cho các ngươi toàn thây, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể để các ngươi hóa thành tro bụi rồi.
- Các huynh đệ... Sẵn sàng...
Ngay khi mặc lão đầu định cổ động sĩ khí, đột nhiên lại nghe một giọng nói vang lên.
- Hừ, vốn định cho các ngươi toàn thây, nếu không biết quý trọng, vậy thì trở về cát bụi cả đi.
Lâm Phàm nổi giận, một chưởng nâng lên.
Nhất thời thiên địa phong vân biến sắc, khí tức cường đại làm người ta ngạt thở.
- Diệt...
Ầmmmmmm...
Một chưởng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hư không rách ra, bầu trời như biến mất...
Mặt đất rung chuyển, Long Uyên hoàng triều cũng rung lắc không ngừng, dường như xảy ra động đất trên toàn thế giới.
Một chưởng bao trùm hơn mười vạn dặm, tất cả mọi người trong hoàng thành đều sợ tới choáng váng.
- Hừ, chết chưa hết tội.
Lâm Phàm phất tay, chắp hai tay sau lưng.
Chợt Lâm Phàm phát hiện con hung thú hình người kia còn chưa chết, đang quay lưng chạy trốn thì quát lớn:
- Gà Con, đuổi theo, giết nó.
Lâm Phàm bay vút đi đuổi theo.
- Ò ó o...
Gà Con bật dậy, nhảy từ trên tường thành xuống, rồi khi đang rơi trong không trung, toàn thân phát ra hào quang đỏ rực, một đôi cánh ánh sáng màu đỏ xuất hiện, vừa đập một cái đã mang cả người Gà Con lao vút về phía rừng rậm kia.
. . . .
- Ta... ta...
Giờ phút này, Mặc lão đầu run rẩy không nói nổi một câu, ngã ngồi trên mặt đất.
Triệu Tiểu Lục dùng thương thay gậy, chống để khỏi ngã, miệng há thật to.
Vương Ngũ mới vừa chuẩn bị rút đại đao, giờ phút này giữ nguyên tư thế rút đao một nửa, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Long Uyên công chúa và Long Uyên hoàng đế cũng đứng im như tượng.
Qua hồi lâu.
- Ai có thể nói cho ta biết vừa xảy ra chuyện gì không?
Mặc lão đầu mở miệng, vẫn chưa thể tỉnh táo.
- Còn con gà kia nữa, đó thật sự là gà sao?
. . . .
- Lão ca, cao nhân vừa giơ tay lên, sau đó vỗ xuống...
Triệu Tiểu Lục nói.
- Vỗ xuống xong... Động đất tới.
Vương Ngũ nói.
- Động đất qua đi... Thú triều không còn...
Triệu Tiểu Lục nói.
. . . .
- Cao nhân, ta chỉ muốn kề vai chiến đấu với ngài, sao lại không cho ta cơ hội chứ.
Mặc lão đầu giống như oán phụ, ánh mắt u oán nhìn về phía bóng cao nhân đã biến mất.
Giờ phút này, đám người Mặc lão từ khiếp sợ đến muốn hỏng mất, tiếp đến vui mừng, rồi lại khiếp sợ. Mấy biến động bất ngờ xảy ra liên tiếp để bọn họ bình tĩnh hơn nhiều.
Thế nhưng mà, trước mắt là chuyện gì?
Cao nhân à, coi như ngài có thực lực thông thiên, nhưng ngài cũng phải để ý số lượng hung thú kinh khủng kia chứ. Kiếm ý của ngài đã sử dụng gần hết rồi, mà đám hung thú kia vẫn còn đông nghịt, nối liền mà đến không dứt a.
Hung thú hình người không hề động, hai tròng mắt trôi nổi hai ngọn lửa nhìn quanh, thấy đám đàn em còn đông nghìn nghịt thì nhìn lại Lâm Phàm, rồi khẽ nở một nụ cười dữ tợn.
Phảng phất là đang nói: Kiếm ý cùng pháp tướng của ngươi không giết nổi hết đâu.
Đúng vậy, một đòn vừa rồi của Lâm Phàm cực mạnh, giết đến máu văng đầy trời, thế nhưng hung thú thật sự là quá nhiều...
Trên tường thành, Gà Con đặt mông ngồi lên tường, phẩy phẩy cánh, thi thoảng lại kêu mấy tiếng, hoàn toàn không để tâm tới thú triều.
Long Uyên công chúa nhìn xong một màn kia, đã không tìm ra được từ ngữ gì để diễn tả về cái người đang lơ lửng trên không.
Chỉ một chiêu, đã khiến thi thể hung thú chất đầy đất. Loại uy lực này, nàng chưa từng nhìn thấy.
Thế nhưng hung thú vẫn còn quá nhiều. Nàng biến sắc, lo lắng nói:
- Phụ hoàng, mau ra lệnh cho binh lính phòng thủ, thú triều sắp đến rồi.
. . . .
- Lão ca, tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Lúc này, một đám tán tu đã bay cả lên tường thành, kích động hỏi Mặc lão đầu.
- Oa... Bóng dáng của cao nhân thật khí phách vô cùng.
Triệu Tiểu Lục nhìn cao nhân trong như không, cảm thán nói.
Mặc lão đầu lập tức giữ chặt tay Triệu Tiểu Lục:
- Các ngươi tới thật đúng lúc. Hiện giờ hư không bị phong tỏa, ai cũng không chạy nổi. Hung thú hình người để cao nhân giải quyết, chúng ta nhất định phải ngăn thú triều.
Vương Ngũ đứng một bên nhìn thấy thú triều cuồn cuộn như biển, nuốt một ngụm nước bọt:
- Lão ca, chúng ta có thể chịu được sao.
- Không được cũng phải được, nhất định phải chống đỡ tới khi cao nhân diệt xong con hung thú hình người.
Mặc lão nghiêm giọng nói, sau đó ngẩng đầu nói lớn về phía Lâm Phàm:
- Cao nhân, thú triều tới rồi, nơi này cứ việc giao cho chúng ta.
Giờ khắc này, Mặc lão đầu giống như trẻ lại, phục hồi nhiệt huyết ngày xưa.
Mà Lâm Phàm đang lơ lửng trên không, nghe thấy âm thanh của Mặc lão đầu thì cũng có chút lúng túng.
Vốn muốn trang bức một cái thật hoàn mỹ, không ngờ số lượng thú triều nhiều đến nỗi kiếm ý và pháp thân không thể diệt hết.
Nhất định phải nghĩ cách bổ cứu!
Trong lúc Lâm Phàm suy tư, Mặc lão đầu đã chỉ đạo mọi người:
- Lão Vương, ngươi qua bên kia phối hợp công chúa. Tiểu Lục, ngươi dẫn mọi người đi hỗ trợ các binh sĩ.
- Vậy còn lão ca?
- Lão phu hiện giờ tu vi cao nhất, tự nhiên muốn một mình thủ một mặt. Nhớ lấy, cao nhân tuy mạnh, nhưng hung thú hình người kia cũng không phải tầm thường, chúng ta không thể để cho cao nhân phân tâm.
Mặc lão đầu nói.
- Được, lão ca, chờ vượt cửa ải khó khăn này, ta sẽ mời mọi người uống rượu.
- Tốt, chúng ta có thể kề vai chiến đấu với cao nhân, về sau cũng là một đoạn giai thoại.
Mặc lão đầu hăng hái nói, giống như trẻ lại mấy chục tuổi.
Lâm Phàm vẫn trên hư không, nghe được hết tiếng trò chuyện bên dưới, nhất thời cảm giác thể diện mất sạch, ánh mắt nhìn về đám hung thú kia lạnh hẳn đi. Vốn định cho các ngươi toàn thây, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể để các ngươi hóa thành tro bụi rồi.
- Các huynh đệ... Sẵn sàng...
Ngay khi mặc lão đầu định cổ động sĩ khí, đột nhiên lại nghe một giọng nói vang lên.
- Hừ, vốn định cho các ngươi toàn thây, nếu không biết quý trọng, vậy thì trở về cát bụi cả đi.
Lâm Phàm nổi giận, một chưởng nâng lên.
Nhất thời thiên địa phong vân biến sắc, khí tức cường đại làm người ta ngạt thở.
- Diệt...
Ầmmmmmm...
Một chưởng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hư không rách ra, bầu trời như biến mất...
Mặt đất rung chuyển, Long Uyên hoàng triều cũng rung lắc không ngừng, dường như xảy ra động đất trên toàn thế giới.
Một chưởng bao trùm hơn mười vạn dặm, tất cả mọi người trong hoàng thành đều sợ tới choáng váng.
- Hừ, chết chưa hết tội.
Lâm Phàm phất tay, chắp hai tay sau lưng.
Chợt Lâm Phàm phát hiện con hung thú hình người kia còn chưa chết, đang quay lưng chạy trốn thì quát lớn:
- Gà Con, đuổi theo, giết nó.
Lâm Phàm bay vút đi đuổi theo.
- Ò ó o...
Gà Con bật dậy, nhảy từ trên tường thành xuống, rồi khi đang rơi trong không trung, toàn thân phát ra hào quang đỏ rực, một đôi cánh ánh sáng màu đỏ xuất hiện, vừa đập một cái đã mang cả người Gà Con lao vút về phía rừng rậm kia.
. . . .
- Ta... ta...
Giờ phút này, Mặc lão đầu run rẩy không nói nổi một câu, ngã ngồi trên mặt đất.
Triệu Tiểu Lục dùng thương thay gậy, chống để khỏi ngã, miệng há thật to.
Vương Ngũ mới vừa chuẩn bị rút đại đao, giờ phút này giữ nguyên tư thế rút đao một nửa, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Long Uyên công chúa và Long Uyên hoàng đế cũng đứng im như tượng.
Qua hồi lâu.
- Ai có thể nói cho ta biết vừa xảy ra chuyện gì không?
Mặc lão đầu mở miệng, vẫn chưa thể tỉnh táo.
- Còn con gà kia nữa, đó thật sự là gà sao?
. . . .
- Lão ca, cao nhân vừa giơ tay lên, sau đó vỗ xuống...
Triệu Tiểu Lục nói.
- Vỗ xuống xong... Động đất tới.
Vương Ngũ nói.
- Động đất qua đi... Thú triều không còn...
Triệu Tiểu Lục nói.
. . . .
- Cao nhân, ta chỉ muốn kề vai chiến đấu với ngài, sao lại không cho ta cơ hội chứ.
Mặc lão đầu giống như oán phụ, ánh mắt u oán nhìn về phía bóng cao nhân đã biến mất.
/787
|