Chiến trường viễn cổ.
Một trận gió lạnh thổi quét toàn bộ thiên địa.
Chiến trường viễn cổ là một chiến trường xuất hiện từ rất xa xưa ở Đông Linh châu. Nơi này vô cùng trống trải, tràn ngập khí tức tang thương đổ nát.
Giờ phút này, tại nơi đây có nhiều người giằng co, không khí căng thẳng tựa như lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
- Tống lão cẩu, môn hạ đệ tử của ngươi giết đệ tử nội môn của ta. Hôm nay hẹn ngươi ra đây, là vì muốn giải quyết cho xong.
Phía trên một đỉnh đồi, một ông già có khí tức giống như sông lớn, vô hạn vô biên, quát.
- Hừ, Dương lão cẩu, môn hạ đệ tử của ngươi dám nói năng lỗ với với lão phu, đệ tử của lão phu giết hắn thì thế nào, chính là chết chưa hết tội.
- Tốt, hôm nay chúng ta quyết một trận tử chiến đi.
Hai người này đều là tông chủ của tiểu tông môn, phát sinh mâu thuẫn từ đệ tử, cho nên mới có trận tử chiến hôm nay.
- Chúng đệ tử nghe lệnh.
- Chúng đệ tử nghe lệnh.
- Đánh cho ta...
Ầmmmmm...
Mà ngay khi đám người chuẩn bị quyết một trận tử chiến, mặt đất đột nhiên bị chấn động, một luồng khí tức khinh khủng từ đằng xa truyền đến.
- Các ngươi xem, là cái gì vậy?
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, nhất thời sắc mặt từng người trắng bệch, một cái bóng khổng lồ đang lao về chỗ bọn họ.
- Đó là một con hung thú đã ngưng tụ tới mười sáu dây chuyền quy tắc.
Hai gã tông chủ vừa nhìn rõ, triệt để ngây ngốc.
Hai lão đều có tu vi Đại Thiên Vị trung giai, mới ngưng tụ được hai dây chuyền quy tắc, gặp phải hung thú này còn không bằng một con kiến, có lẽ chưa đủ một phút đã bị nó nghiền ép.
- Aaaa... Mau trốn đi.
Hai người vung tay, hò hét lớn báo hiệu cho đệ tử.
Thế nhưng hung thú đã quá gần, cả đám liếc nhìn lẫn nhau, cùng có một suy nghĩ: Xong đời...
....
- Nhảy qua cho ta, nếu ngươi dám giết bọn họ, tiểu gia quất đứt gân.
Ngay lúc tuyệt vọng, một giọng nói vang lên, để bọn họ cảm thấy thật buồn cười, bởi hung thú khủng bố bậc này, sao có thể thành thành thật thật nghe lời?
Nhưng rồi một màn khiến cả đám ngây dại đã xảy ra.
Hung thú khủng bố kia vậy mà lại thật sự nhảy vọt qua.
- Các ngươi ở đây làm gì? Còn không cút nhanh lên.
Lâm Phàm đuổi sát sau hung thú, liếc mắt quát với đám người, sau đó tiếp tục đuổi theo.
Tống tông chủ cùng Dương tông chủ liếc mắt nhìn nhau, sau một hồi mồ hôi rơi như mưa.
Kinh khủng... Thật sự quá kinh khủng.
Người này rốt cuộc là ai? Hung thú cô đọng mười sáu dây chuyền quy tắc, lại bị đánh phải chạy trốn.
Chuyện này...
....
Lâm Phàm rất tức giận. Cái con to xác trước mắt hắn lại mải miết chạy trốn, không chịu tiếp tục giúp đỡ hắn thăng cấp.
Cuối cùng, Lâm Phàm giận hết cỡ, trực tiếp rút cái roi tự mình luyện chế ra, hung hăng quất lên Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, đồng thời giục nó mau trả đòn.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ rơi lệ đầy mặt. Nhân loại này rốt cuộc có lai lịch gì, mà còn khủng bố hơn cả hung thú chúng nó.
Hai ngày hai đêm a.
Đường đường một bá chủ có đất phong, lại bị nhân loại đuổi suốt hai ngày hai đêm, thậm chí không có lực hoàn thủ.
Vừa rồi thấy một đám nhân loại nhỏ bé chắn trước mặt, nó thật muốn một cước giết hết, thế nhưng lại nghe tiếng quát của nhân loại phía sau, lập tức bị dọa sợ run, vội vàng nhảy tránh qua.
- Phế vật, chạy cả ngày không đánh lại được roi nào. Muốn nhàn hạ sao, tiểu gia nói cho ngươi biết, điều đó không có khả năng!
Lâm Phàm đuổi ở phía sau, lại quất một roi tới.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ thật sự khóc rồi. Ý tưởng duy nhất của nó hiện giờ là muốn trở về, sau đó không bao giờ tới nơi này nữa.
Còn Lâm Phàm đương nhiên không thể để nó chạy dễ dàng. Tuyên Cổ Bất Diệt mới đến tầng thứ tư, còn cách mục tiêu của hắn một đoạn, sao có thể bỏ qua chứ.
....
Lại là một ngày đi qua.
Tốc độ của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ càng lúc càng chậm, cuối cùng thật sự không chạy nổi nữa, trực tiếp dừng lại.
Mà Lâm Phàm đuổi theo sau thấy vậy, cũng dừng lại trên không trung.
Thân hình cao lớn của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ run lên, xua xua bàn tay khổng lồ, như bảo tạm nghỉ, sau đó ngồi phệt xuống đất thở hổn hển.
Hai tròng mắt toát ra lửa dữ tợn kia giờ đã không còn thấy khí phách bá chủ gì nữa, mà chỉ còn vẻ cầu xin tha thứ.
- Ta thật sự chạy không nổi nữa rồi, ngươi đến cùng là muốn thế nào?
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ mở miệng nói.
- Ngươi nói được tiếng người?
Lâm Phàm kinh ngạc.
- Ta không chỉ biết nói tiếng người, còn biến được thành bộ dạng con người.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ đã hoàn toàn sợ nhân loại trước mắt, biết gì nói nấy, không dám chậm trễ.
Lâm Phàm vừa nghe thì càng kinh ngạc, hung thú còn có thể biến thành người?
- Biến thử xem.
Hắn hứng thú nói.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ nhìn Lâm Phàm, hào quang chợt lóe, dần dần thu nhỏ lại.
- Ặc...
Lâm Phàm trợn tròn mắt.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ đã biến thành một đứa bé, hơn nữa còn là một bé trai béo mập, ngoại trừ sau lưng có bốn đôi cánh ngăn ngắn, thì giống con người y như đúc.
- Hung thú các ngươi làm sao có thể biến thành người vậy?
Lâm Phàm giống như phát hiện ra một cái đại lục mới.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ vội trả lời, đồng thời thầm nghĩ cách thoát thân:
- Mẹ của ta là nhân loại, cha ta là hung thú, cho nên ta có thể biến thành nhân loại. Những hung thú khác thì không rõ.
- Ngươi bao tuổi?
- Sáu trăm tuổi.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ nói.
Chát...
Giờ phút này, Lâm Phàm lại vung roi đánh lên mặt đất sát cạnh Hỏa Diễm Lĩnh Chủ:
- Sao, mắt đảo như rang lạc, đang nghĩ cách chạy trốn hả?
- Không có.... Đại... đại ca, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha ta đi. Ta vẫn còn là trẻ con...
- Sáu trăm tuổi vẫn là trẻ con, ngươi... ngươi.
- Hung thú chúng ta một trăm tuổi mới tính là một tuổi nhân loại, ta hiện tại mới sáu tuổi mà.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ trong bộ dạng đứa bé khóc lóc cầu xin tha thứ.
- Tốt, hiện tại ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời cho ta, nếu không, kết cục ngươi tự biết.
Lâm Phàm cười lạnh nói.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Một trận gió lạnh thổi quét toàn bộ thiên địa.
Chiến trường viễn cổ là một chiến trường xuất hiện từ rất xa xưa ở Đông Linh châu. Nơi này vô cùng trống trải, tràn ngập khí tức tang thương đổ nát.
Giờ phút này, tại nơi đây có nhiều người giằng co, không khí căng thẳng tựa như lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
- Tống lão cẩu, môn hạ đệ tử của ngươi giết đệ tử nội môn của ta. Hôm nay hẹn ngươi ra đây, là vì muốn giải quyết cho xong.
Phía trên một đỉnh đồi, một ông già có khí tức giống như sông lớn, vô hạn vô biên, quát.
- Hừ, Dương lão cẩu, môn hạ đệ tử của ngươi dám nói năng lỗ với với lão phu, đệ tử của lão phu giết hắn thì thế nào, chính là chết chưa hết tội.
- Tốt, hôm nay chúng ta quyết một trận tử chiến đi.
Hai người này đều là tông chủ của tiểu tông môn, phát sinh mâu thuẫn từ đệ tử, cho nên mới có trận tử chiến hôm nay.
- Chúng đệ tử nghe lệnh.
- Chúng đệ tử nghe lệnh.
- Đánh cho ta...
Ầmmmmm...
Mà ngay khi đám người chuẩn bị quyết một trận tử chiến, mặt đất đột nhiên bị chấn động, một luồng khí tức khinh khủng từ đằng xa truyền đến.
- Các ngươi xem, là cái gì vậy?
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, nhất thời sắc mặt từng người trắng bệch, một cái bóng khổng lồ đang lao về chỗ bọn họ.
- Đó là một con hung thú đã ngưng tụ tới mười sáu dây chuyền quy tắc.
Hai gã tông chủ vừa nhìn rõ, triệt để ngây ngốc.
Hai lão đều có tu vi Đại Thiên Vị trung giai, mới ngưng tụ được hai dây chuyền quy tắc, gặp phải hung thú này còn không bằng một con kiến, có lẽ chưa đủ một phút đã bị nó nghiền ép.
- Aaaa... Mau trốn đi.
Hai người vung tay, hò hét lớn báo hiệu cho đệ tử.
Thế nhưng hung thú đã quá gần, cả đám liếc nhìn lẫn nhau, cùng có một suy nghĩ: Xong đời...
....
- Nhảy qua cho ta, nếu ngươi dám giết bọn họ, tiểu gia quất đứt gân.
Ngay lúc tuyệt vọng, một giọng nói vang lên, để bọn họ cảm thấy thật buồn cười, bởi hung thú khủng bố bậc này, sao có thể thành thành thật thật nghe lời?
Nhưng rồi một màn khiến cả đám ngây dại đã xảy ra.
Hung thú khủng bố kia vậy mà lại thật sự nhảy vọt qua.
- Các ngươi ở đây làm gì? Còn không cút nhanh lên.
Lâm Phàm đuổi sát sau hung thú, liếc mắt quát với đám người, sau đó tiếp tục đuổi theo.
Tống tông chủ cùng Dương tông chủ liếc mắt nhìn nhau, sau một hồi mồ hôi rơi như mưa.
Kinh khủng... Thật sự quá kinh khủng.
Người này rốt cuộc là ai? Hung thú cô đọng mười sáu dây chuyền quy tắc, lại bị đánh phải chạy trốn.
Chuyện này...
....
Lâm Phàm rất tức giận. Cái con to xác trước mắt hắn lại mải miết chạy trốn, không chịu tiếp tục giúp đỡ hắn thăng cấp.
Cuối cùng, Lâm Phàm giận hết cỡ, trực tiếp rút cái roi tự mình luyện chế ra, hung hăng quất lên Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, đồng thời giục nó mau trả đòn.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ rơi lệ đầy mặt. Nhân loại này rốt cuộc có lai lịch gì, mà còn khủng bố hơn cả hung thú chúng nó.
Hai ngày hai đêm a.
Đường đường một bá chủ có đất phong, lại bị nhân loại đuổi suốt hai ngày hai đêm, thậm chí không có lực hoàn thủ.
Vừa rồi thấy một đám nhân loại nhỏ bé chắn trước mặt, nó thật muốn một cước giết hết, thế nhưng lại nghe tiếng quát của nhân loại phía sau, lập tức bị dọa sợ run, vội vàng nhảy tránh qua.
- Phế vật, chạy cả ngày không đánh lại được roi nào. Muốn nhàn hạ sao, tiểu gia nói cho ngươi biết, điều đó không có khả năng!
Lâm Phàm đuổi ở phía sau, lại quất một roi tới.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ thật sự khóc rồi. Ý tưởng duy nhất của nó hiện giờ là muốn trở về, sau đó không bao giờ tới nơi này nữa.
Còn Lâm Phàm đương nhiên không thể để nó chạy dễ dàng. Tuyên Cổ Bất Diệt mới đến tầng thứ tư, còn cách mục tiêu của hắn một đoạn, sao có thể bỏ qua chứ.
....
Lại là một ngày đi qua.
Tốc độ của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ càng lúc càng chậm, cuối cùng thật sự không chạy nổi nữa, trực tiếp dừng lại.
Mà Lâm Phàm đuổi theo sau thấy vậy, cũng dừng lại trên không trung.
Thân hình cao lớn của Hỏa Diễm Lĩnh Chủ run lên, xua xua bàn tay khổng lồ, như bảo tạm nghỉ, sau đó ngồi phệt xuống đất thở hổn hển.
Hai tròng mắt toát ra lửa dữ tợn kia giờ đã không còn thấy khí phách bá chủ gì nữa, mà chỉ còn vẻ cầu xin tha thứ.
- Ta thật sự chạy không nổi nữa rồi, ngươi đến cùng là muốn thế nào?
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ mở miệng nói.
- Ngươi nói được tiếng người?
Lâm Phàm kinh ngạc.
- Ta không chỉ biết nói tiếng người, còn biến được thành bộ dạng con người.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ đã hoàn toàn sợ nhân loại trước mắt, biết gì nói nấy, không dám chậm trễ.
Lâm Phàm vừa nghe thì càng kinh ngạc, hung thú còn có thể biến thành người?
- Biến thử xem.
Hắn hứng thú nói.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ nhìn Lâm Phàm, hào quang chợt lóe, dần dần thu nhỏ lại.
- Ặc...
Lâm Phàm trợn tròn mắt.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ đã biến thành một đứa bé, hơn nữa còn là một bé trai béo mập, ngoại trừ sau lưng có bốn đôi cánh ngăn ngắn, thì giống con người y như đúc.
- Hung thú các ngươi làm sao có thể biến thành người vậy?
Lâm Phàm giống như phát hiện ra một cái đại lục mới.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ vội trả lời, đồng thời thầm nghĩ cách thoát thân:
- Mẹ của ta là nhân loại, cha ta là hung thú, cho nên ta có thể biến thành nhân loại. Những hung thú khác thì không rõ.
- Ngươi bao tuổi?
- Sáu trăm tuổi.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ nói.
Chát...
Giờ phút này, Lâm Phàm lại vung roi đánh lên mặt đất sát cạnh Hỏa Diễm Lĩnh Chủ:
- Sao, mắt đảo như rang lạc, đang nghĩ cách chạy trốn hả?
- Không có.... Đại... đại ca, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha ta đi. Ta vẫn còn là trẻ con...
- Sáu trăm tuổi vẫn là trẻ con, ngươi... ngươi.
- Hung thú chúng ta một trăm tuổi mới tính là một tuổi nhân loại, ta hiện tại mới sáu tuổi mà.
Hỏa Diễm Lĩnh Chủ trong bộ dạng đứa bé khóc lóc cầu xin tha thứ.
- Tốt, hiện tại ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời cho ta, nếu không, kết cục ngươi tự biết.
Lâm Phàm cười lạnh nói.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
/787
|