Hào quang tiêu tán, lộ ra một chút khí tức khiến người của Huyền Kiếm Các cực kỳ hoảng sợ.
- Ô!
Một tiếng hô kinh ngạc phát ra từ miệng Lâm Phàm. Hắn không ngờ nam tử kia có thể chạy khỏi tay mình.
- Bí pháp của năm người này thật thú vị, có thể thuấn di vị trí.
Lâm Phàm cười nhẹ, có chút hứng thú với công pháp này.
Giờ phút này, nam tử mặc áo thêu chữ Kim đã mất một cánh tay, máu thịt mơ hồ, từ miệng vết thương phun ra vô số máu tươi, văng như mưa trên không.
Huyền tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão chứng kiến một màn trên hư không thì tâm thần hoảng hốt, sau đó không dám tin từ nam tử đang thong dong đứng ở chỗ kia.
Thật mạnh!
Bọn họ không ngờ nam tử không có chỗ nào đặc biệt này lại mạnh đến vậy, chỉ một chưởng đã đập nát một cánh tay của gã mặc trường bào Kim mạnh đến mức bọn họ không tự tin chiến thắng kia.
Huyền tông chủ khẽ liếc nhìn Huyền Vân Tiên, ý tưởng ban đầu bắt đầu dao động. Nếu Vân Tiên và người kia thật sự yêu nhau, vậy chẳng thà giúp cả hai thành đôi...
Nếu Lâm Phàm biết ý tưởng của Huyền tông chủ, tuyệt đối sẽ điên cuồng phun một ngụm máu tươi: Ngươi nghĩ quá nhiều rồi .
- Cha à, người thật là bá đạo.
Lúc này Lưu Lăng Phong điên cuồng hét lên một tiếng, cái giọng vốn ẻo lả giờ lại còn pha cả khẩn trương hét lớn, càng lộ vẻ chói tai khác thường.
Lâm Phàm còn đang cố gắng tạo hình dáng hoàn mỹ nhất, nghe một tiếng gọi này thì trong lòng run lên, vội trấn định, làm như không có nghe thấy.
- Đồ khốn khiếp...
Nam tử mặc áo Kim dữ tợn gầm lên, lại cảnh giác nhìn người vừa tay.
Nếu không phải năm người bọn gã luyện công pháp đặc thù, có thể truyền tống tới gần nhau, thì chỉ sợ kết quả của nam tử này đã giống như cánh tay kia, tan biến thành mây khói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Năm người ở người ở Đông Linh châu không có tiếng tăm gì, nhưng lại rõ Đông Linh châu như lòng bàn tay, chưa từng nghe qua có người mạnh như thế.
Tuy năm người bọn gã chỉ cô đọng mười hai cái dây chuyền quy tắc, nhưng nếu liên thủ, cho dù đánh với tông chủThánh Tông, thì cũng có thể toàn thân trở ra.
- Các ngươi quá yếu, ta không muốn tốn nhiều võ mồm với các ngươi.
Lâm Phàm đột ngột bay thẳng lên không. Hắn chuẩn bị nghiên cứu đám người này.
Luyện hóa bọn gã, nếu vận khí tốt, không chừng có thể có được công pháp đám người này tu luyện.
Đây chính là ngũ hành.
Lâm Phàm lật xem điển tịch tông môn, cũng chưa từng thấy có ghi chép gì về loại công pháp này. Mà lai lịch của năm người này có chút thần bí, nhưng đối với người có cánh tay Tuyên Cổ như Lâm Phàm, chẳng sao cả, bất kể lai lịch gì, cùng lắm là mấy chưởng, đều nát thành cặn bã.
Năm người giờ phút này sắc mặt đại biến, bọn gã không ngờ trước mắt người này ra tay nhanh chóng, không thể cho bọn gã một chút chuẩn bị.
Năm người không dám có chút do dự nào, lập tức phân vị ngũ hành.
- Mộc cốt.
- Kim cân.
- Thổ cơ.
- Thủy huyết.
- Hỏa khí.
- Ngũ hành tương sinh, dung hợp.
Đúng lúc này, một luồng khí tức mênh mông mãnh liệt từ trên người năm người mạnh mẽ bộc phát ra.
Trên người mỗi người bay ra mười hai dây chuyền quy tắc, rồi những dây chuyền quy tắc ấy quấn vào nhau, một quầng hào quang bao phủ lấy cả năm người.
- Đồ khốn khiếp, hôm nay cho ngươi mở mang kiến thức, cái gì gọi là khủng bố.
Bên trong quầng sáng vang lên một âm thanh khiến tâm thần người ta chấn động.
Huyền tông chủ cùng vài vị thái thượng trưởng lão cảm nhận được cỗ khí này, không khỏi có chút lo lắng nhìn về nam tử phía hư không kia.
Huyền Vân Tiên cũng lo lắng nhìn về phía Lâm Phàm, như sẵn sàng bay lên để thay hắn ngăn cản một kích.
Các nữ đệ tử Huyền Kiếm Các cũng trắng bệch mặt mày, sợ hãi nhìn lên quầng sáng như sắp thả ra một sinh vật cực kỳ đáng sợ nào đó kia.
Lâm Phàm hờ hững trôi nổi trong hư không, nhìn tình huống trước mắt, trong lòng càng lúc càng có hứng thú với công pháp kia.
Ầmmmmm...
Đúng lúc này, quầng sáng tan biến, một người khổng lồ năm màu xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
- Chết đi...Người khổng lồ gầm lên một tiếng, đánh một quyền về phía Lâm Phàm.
- Cẩn thận...
Huyền Vân Tiên thấy một màn như vậy, hoảng hốt hô lớn.
Thế nhưng Lâm Phàm chỉ hơi nâng tay phải lên, đánh ra một chưởng đối kháng với một quyền hủy thiên diệt địa kia.
Uỳnh...
Một chưởng mang theo lực lượng vô cùng đánh tới người khổng lồ năm màu.
Trước mặt một chưởng này, một quyền kia không ngừng tan biến.
- Aaaaaaaa...
Người khổng lồ nổ tung thành từng mảnh, không có bất kỳ sức ngăn cản nào.
- Dừng tay!
Mà vừa lúc này, một âm thanh vang dội từ xa trong hư không truyền đến.
Âm thanh kia giống như ẩn chứa quy tắc nào đó, khiến người ta không dám phản kháng.
- Chủ thượng, cứu mạng...
Người khổng lồ năm màu nghe được âm thanh kia, như nắm được cọng cỏ cứu mạng, hoảng sợ gào thét.
- Ai cũng không cứu được ngươi.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, xuất ra Vĩnh Hằng Chi Phủ, bổ ngang một phủ vào trong hư không.
- Khônggggggg...
Ầm....
Trời đất rung chuyển, mặt đất bị nén chặt xuống, người khổng lồ năm màu kia tiêu biến.
Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Kim.
Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Mộc.
Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Thủy.
....
Đinh, chúc mừng đạt được công pháp Thiên giai thượng phẩm Ngũ Hành.
Đinh, chúc mừng thăng cấp.
Đinh, cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai.
Đinh, mở ra công năng quy tắc.
....
Lâm Phàm mừng như điên, không ngờ vận khí không tệ, lại thăng cấp, hơn nữa còn đánh rơi ra thứ công pháp kia.
Lâm Phàm cũng không quản người trong hư không kia phẫn nộ đến cỡ nào, hạ xuống chỗ năm người kia bị đập chết, thu lấy chiến lợi phẩm.
Đợi có thời gian, lại luyện chế năm thi thể này, nhìn xem ra được thứ gì.
Giờ khắc này, mọi người Huyền Kiếm Các triệt để trợn mắt hốc mồm.
Bọn họ không ngờ năm người khủng bố kia cứ thế bị một chưởng đập chết.
- Hừ, làm càn...
Lúc này, trong hư không truyền đến tiếng quát giận dữ.
Sấm chớp lóe lên, khí thế quay cuồng, phảng phất như có người muốn từ một chỗ xa xôi nào đó, xé rách hư không mà đến.
Mọi người Huyền Kiếm Các cảm nhận được cỗ khí tức này, vẻ mững rỡ vừa hiện nháy mắt đã tan biến sạch. Khí tức này còn cường đại hơn của năm người vừa nãy không chỉ một lần.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn hư không, không hề để trong lòng.
- Ngươi đừng vội, từ từ chạy tới, ta ở chỗ này chờ ngươi.
Lâm Phàm nói.
Nghe thế, mọi người Huyền Kiếm Các đều sửng sốt, mà Lưu Lăng Phong còn kích động đến thét lên:
- Cha à, người thật là lợi hại.
- Ô!
Một tiếng hô kinh ngạc phát ra từ miệng Lâm Phàm. Hắn không ngờ nam tử kia có thể chạy khỏi tay mình.
- Bí pháp của năm người này thật thú vị, có thể thuấn di vị trí.
Lâm Phàm cười nhẹ, có chút hứng thú với công pháp này.
Giờ phút này, nam tử mặc áo thêu chữ Kim đã mất một cánh tay, máu thịt mơ hồ, từ miệng vết thương phun ra vô số máu tươi, văng như mưa trên không.
Huyền tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão chứng kiến một màn trên hư không thì tâm thần hoảng hốt, sau đó không dám tin từ nam tử đang thong dong đứng ở chỗ kia.
Thật mạnh!
Bọn họ không ngờ nam tử không có chỗ nào đặc biệt này lại mạnh đến vậy, chỉ một chưởng đã đập nát một cánh tay của gã mặc trường bào Kim mạnh đến mức bọn họ không tự tin chiến thắng kia.
Huyền tông chủ khẽ liếc nhìn Huyền Vân Tiên, ý tưởng ban đầu bắt đầu dao động. Nếu Vân Tiên và người kia thật sự yêu nhau, vậy chẳng thà giúp cả hai thành đôi...
Nếu Lâm Phàm biết ý tưởng của Huyền tông chủ, tuyệt đối sẽ điên cuồng phun một ngụm máu tươi: Ngươi nghĩ quá nhiều rồi .
- Cha à, người thật là bá đạo.
Lúc này Lưu Lăng Phong điên cuồng hét lên một tiếng, cái giọng vốn ẻo lả giờ lại còn pha cả khẩn trương hét lớn, càng lộ vẻ chói tai khác thường.
Lâm Phàm còn đang cố gắng tạo hình dáng hoàn mỹ nhất, nghe một tiếng gọi này thì trong lòng run lên, vội trấn định, làm như không có nghe thấy.
- Đồ khốn khiếp...
Nam tử mặc áo Kim dữ tợn gầm lên, lại cảnh giác nhìn người vừa tay.
Nếu không phải năm người bọn gã luyện công pháp đặc thù, có thể truyền tống tới gần nhau, thì chỉ sợ kết quả của nam tử này đã giống như cánh tay kia, tan biến thành mây khói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Năm người ở người ở Đông Linh châu không có tiếng tăm gì, nhưng lại rõ Đông Linh châu như lòng bàn tay, chưa từng nghe qua có người mạnh như thế.
Tuy năm người bọn gã chỉ cô đọng mười hai cái dây chuyền quy tắc, nhưng nếu liên thủ, cho dù đánh với tông chủThánh Tông, thì cũng có thể toàn thân trở ra.
- Các ngươi quá yếu, ta không muốn tốn nhiều võ mồm với các ngươi.
Lâm Phàm đột ngột bay thẳng lên không. Hắn chuẩn bị nghiên cứu đám người này.
Luyện hóa bọn gã, nếu vận khí tốt, không chừng có thể có được công pháp đám người này tu luyện.
Đây chính là ngũ hành.
Lâm Phàm lật xem điển tịch tông môn, cũng chưa từng thấy có ghi chép gì về loại công pháp này. Mà lai lịch của năm người này có chút thần bí, nhưng đối với người có cánh tay Tuyên Cổ như Lâm Phàm, chẳng sao cả, bất kể lai lịch gì, cùng lắm là mấy chưởng, đều nát thành cặn bã.
Năm người giờ phút này sắc mặt đại biến, bọn gã không ngờ trước mắt người này ra tay nhanh chóng, không thể cho bọn gã một chút chuẩn bị.
Năm người không dám có chút do dự nào, lập tức phân vị ngũ hành.
- Mộc cốt.
- Kim cân.
- Thổ cơ.
- Thủy huyết.
- Hỏa khí.
- Ngũ hành tương sinh, dung hợp.
Đúng lúc này, một luồng khí tức mênh mông mãnh liệt từ trên người năm người mạnh mẽ bộc phát ra.
Trên người mỗi người bay ra mười hai dây chuyền quy tắc, rồi những dây chuyền quy tắc ấy quấn vào nhau, một quầng hào quang bao phủ lấy cả năm người.
- Đồ khốn khiếp, hôm nay cho ngươi mở mang kiến thức, cái gì gọi là khủng bố.
Bên trong quầng sáng vang lên một âm thanh khiến tâm thần người ta chấn động.
Huyền tông chủ cùng vài vị thái thượng trưởng lão cảm nhận được cỗ khí này, không khỏi có chút lo lắng nhìn về nam tử phía hư không kia.
Huyền Vân Tiên cũng lo lắng nhìn về phía Lâm Phàm, như sẵn sàng bay lên để thay hắn ngăn cản một kích.
Các nữ đệ tử Huyền Kiếm Các cũng trắng bệch mặt mày, sợ hãi nhìn lên quầng sáng như sắp thả ra một sinh vật cực kỳ đáng sợ nào đó kia.
Lâm Phàm hờ hững trôi nổi trong hư không, nhìn tình huống trước mắt, trong lòng càng lúc càng có hứng thú với công pháp kia.
Ầmmmmm...
Đúng lúc này, quầng sáng tan biến, một người khổng lồ năm màu xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
- Chết đi...Người khổng lồ gầm lên một tiếng, đánh một quyền về phía Lâm Phàm.
- Cẩn thận...
Huyền Vân Tiên thấy một màn như vậy, hoảng hốt hô lớn.
Thế nhưng Lâm Phàm chỉ hơi nâng tay phải lên, đánh ra một chưởng đối kháng với một quyền hủy thiên diệt địa kia.
Uỳnh...
Một chưởng mang theo lực lượng vô cùng đánh tới người khổng lồ năm màu.
Trước mặt một chưởng này, một quyền kia không ngừng tan biến.
- Aaaaaaaa...
Người khổng lồ nổ tung thành từng mảnh, không có bất kỳ sức ngăn cản nào.
- Dừng tay!
Mà vừa lúc này, một âm thanh vang dội từ xa trong hư không truyền đến.
Âm thanh kia giống như ẩn chứa quy tắc nào đó, khiến người ta không dám phản kháng.
- Chủ thượng, cứu mạng...
Người khổng lồ năm màu nghe được âm thanh kia, như nắm được cọng cỏ cứu mạng, hoảng sợ gào thét.
- Ai cũng không cứu được ngươi.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, xuất ra Vĩnh Hằng Chi Phủ, bổ ngang một phủ vào trong hư không.
- Khônggggggg...
Ầm....
Trời đất rung chuyển, mặt đất bị nén chặt xuống, người khổng lồ năm màu kia tiêu biến.
Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Kim.
Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Mộc.
Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn Thủy.
....
Đinh, chúc mừng đạt được công pháp Thiên giai thượng phẩm Ngũ Hành.
Đinh, chúc mừng thăng cấp.
Đinh, cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai.
Đinh, mở ra công năng quy tắc.
....
Lâm Phàm mừng như điên, không ngờ vận khí không tệ, lại thăng cấp, hơn nữa còn đánh rơi ra thứ công pháp kia.
Lâm Phàm cũng không quản người trong hư không kia phẫn nộ đến cỡ nào, hạ xuống chỗ năm người kia bị đập chết, thu lấy chiến lợi phẩm.
Đợi có thời gian, lại luyện chế năm thi thể này, nhìn xem ra được thứ gì.
Giờ khắc này, mọi người Huyền Kiếm Các triệt để trợn mắt hốc mồm.
Bọn họ không ngờ năm người khủng bố kia cứ thế bị một chưởng đập chết.
- Hừ, làm càn...
Lúc này, trong hư không truyền đến tiếng quát giận dữ.
Sấm chớp lóe lên, khí thế quay cuồng, phảng phất như có người muốn từ một chỗ xa xôi nào đó, xé rách hư không mà đến.
Mọi người Huyền Kiếm Các cảm nhận được cỗ khí tức này, vẻ mững rỡ vừa hiện nháy mắt đã tan biến sạch. Khí tức này còn cường đại hơn của năm người vừa nãy không chỉ một lần.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn hư không, không hề để trong lòng.
- Ngươi đừng vội, từ từ chạy tới, ta ở chỗ này chờ ngươi.
Lâm Phàm nói.
Nghe thế, mọi người Huyền Kiếm Các đều sửng sốt, mà Lưu Lăng Phong còn kích động đến thét lên:
- Cha à, người thật là lợi hại.
/787
|